Chương 305: Một người nha hoàn như người làm sao biết nhiều đến vậy!
Tuyết Sơn Tiểu Lộc
09/01/2017
Nhiếp chính vương cùng Vân Tử Lạc trở lại sơn động, trực tiếp mang Ninh Trân vào sơn động.
Hoa Phong Bình nghe thấy tiếng bước chân, vẻ mặt liền kích động, giờ phút này bà ta lên tiếng kêu lên:" Con gái Lâm Thanh Thanh, ngươi không thể động vào con trai ta, dù sao đó cũng là đệ đệ của ngươi"
Vân Tử Lạc sau khi đi vào thì quét mắt nhìn về phía bà ta một lúc.
Hoa Phong Bình nâng mí mắt cả kinh nói:" Các ngươi đen tiểu tiện nhân Ninh Trân này vào đây làm gì?"
Nhiếp chính vương không biết từ đâu lấy ra một sợi dây thừng, đem Ninh Trân trói chặt lên một tảng đá lớn gần đó.
"Ha ha, tiện nhân bỉ ổi, ngươi, thì ra ngươi cũng có ngày hôm nay! Bình thường chẳng phải ngươi liên tục cười nhạo ta sao? Bây giờ ngươi cũng được nếm mùi vi này! Có mắt, ông trời có mắt"
Hoa Phong Bình không khỏi khoái chí cười lớn.
"Câm miệng cho ta"
Vân tử Lạc bước qua vài bước, điểm huyệt bà ta, không gian lập tức yên tĩnh trở lại.
Hoa Phong Bình trợn mắt nhìn nàng, Vân Tử lạc quay đầu:' Ý, chúng ta đi"
"ĐƯợc"
Hai người rời khỏi sơn động, Nhiếp chính vương lập tức sai ám vệ canh giữ sơn động, không cho phép kẻ nào tới gần.
Lúc gần về tới nơi, thị nữ đang ở sẵn trước sân chờ hai ngươi, thấy họ nàng ta vội tiến lên:" Phu nhân chúng ta thân thể không khỏe, đang đợi danh y đến xem một chút"
Nhiếp chính vương "Ừm" một tiếng, rồi mang theo Vân Tử Lạc vào viện.
Chính phòng yên tĩnh không một tiếng động, một thân ảnh ngồi tĩnh lặng trên giương, nghe được tiến động, bà ta ngẩng đầu lên, vội vàng hành lễ:" Vương gia, vương phi, không có bị bại lộ"
"Làm tốt lắm, đi tìm TIếu Đồng lĩnh thưởng đi" Nhiếp chính vương gật gật đầu, nhìn gương mặt của nàng ta, không khỏi nhíu mày, đưa tay ra: ' Đưa đây cho ta"
"Dạ"
Thị nữ đưa lọ dung dịch thành Hoa Phong Bình, kéo mặt nạ xuống đưa cho Nhiếp chính vương rồi lặng lẽ rời đi.
Nhiếp chính vương xoay người nhìn Vân Tử Lạc, gương mặt thanh tú tuyệt mỹ của nàng lập tức biến thành bộ dạng Hoa Phong Bình kiều mị.
"Thực nhìn không quen" Nhiếp chính vương đánh giá, cười nói.
Vân Tử Lạc chỉ cười không nói, một thị nữ bước vào đưa một cây đèn cầy nhỏ cho Nhiếp chính vương, lúc nhìn bóng lưng vân cho rằng đó chỉ là Vân Tử Lạc.
Khi bọn họ đã đi xa, thị nữa đưa nước nóng vào phòng, Vân Tử Lạc cũng không nói nhiều, rửa mặt xong liền lên giường.
Người thị nữ lúc dẫn Nhiếp chính vương vào, trải tấm trải giường cho nàng, lúc Vân Tử Lạc nằm xuống, nàng ta còn đỡ nàng một chút, còn tỷ mỉ kê lại gối cho nàng, cười dịu dàng hỏi:" Phu nhân, có cần phải đưa tấu trướng lên luôn không ạ?"
Khả năng bắt chước của Vân Tử Lạc luôn tốt, nàng đã gặp qua Hoa Phong Bình thực sự, cũng đã gặp qua Ninh Trân giả dạng bà ta, cho nên để diễn lại không có gì khó.
"Lấy tới đây"
Mặc dù tự tin mình sẽ không để lộ manh mối gì, nhưng Vân Tử Lạc vẫn không muốn sơ suất, nói nhiều có thể dễ để lộ sơ hở.
Người thị nữ phụng mệnh rời đi, cũng không đi xa, đến cửa cách vách lấy ra một cuốn sổ màu vàng.
Dưới ánh đèn cầy trắng bạc, Vân Tử Lạc nhìn rõ gương mặt của nàng ta,gương mặt đó dài nhỏ, da thịt hơi đen, khóe mắt bằng phẳng, nhìn qua tầm chừng ba mươi tuổi, không hơn không ké,
Người này không phải là thị nữ lúc trước của Hoa Phong Bình chứ.
Người bên cạnh Hoa Phong Bình, nhất định cũng không đơn giản.
Vân Tử Lạc không hỏi thêm gì nhiều, lặng yên đọc cuốn sổ.
Mở cuốn sổ ra, phía trong là chi chít chữ cùng những con số, Vân Tử LẠc không khỏi nhíu mày, Ninh Trân mỗi tối đều xem cái này sao? Bà ta làm sao hiểu được?
Vân Tử Lạc không khỏi bóp trán, nói: " Đọc những thứ này ta hơi đau đầu"
Người thị nữ kinh ngạc hỏi:" Phu nhân, ngài cảm thấy đau đầu sao? Nô tỳ còn cho rằng người sẽ không có cảm giác đó"
"Tại sao?"
Vân Tử Lạc mỉm cười hỏi.
"Phu nhân người quả thực rất giỏi" Nói đến đây ánh mắt nàng ta đột nhiên sáng quắc lên:" Ngoại trừ xem những thứ sổ sách như chữ cổ này, người vừa phải quản lý mọi chuyện trên đảo này, ngay cả củi gạo dầu muối mỗi ngày đến đảo đều là do người kiểm tra, lại còn phải chịu trách nhiệm mọi chuyện ở ngoài đảo, phải suy nghĩ nhiều chuyện như vậy, nhưng người chưa bao giờ than phiền"
Nói rồi, nàng ta lại cười:" Trong lòng nô tỳ, phu nhân là nữ nhân đệ nhất thiên hạ, đảo chủ đã mấy năm không trở về, đảo Lê Hoa may mà có phu nhân"
Nàng vừa nói chuyện, trong lòng Vân Tử Lạc không khỏi thắc mắc.
Ninh Trân này sao lại làm được nhiều chuyện đến vậy! Hơn nữ còn không mệt mỏi sao? Vân Tử Lạc híp mắt ánh mắt xẹt qua một tia tán thưởng.
Chỉ là, một nha hoàn làm sao biết nhiều được đến vậy!
Chẳng lẽ, vì đi theo mẫu thân nên đầu óc của bà ta cũng thông minh lanh lợi hơn? Hơn nữa chữ viết của bà ta cũng cực kỳ đẹp, ắt hẳn là người đã từng luyện chữ!
Xem hết sổ sách, người thị nữ kia liền qua nhận lại, nhắc nhở nàng:" Còn hơn một tuần hương nữa là đến đêm, chủ nhân người nghỉ sớm đi ạ"
"Được, ngươi cũng nghỉ sớm đi"
Sau khi nằm xuống, Vân Tử Lạc liền nghiêm túc suy nghĩ lại nhiều chuyện.
Ngày thứ hai, sau khi thức dậy, Vân Tử Lạc mới cảm nhận được thế nào là cuộc sống của phu nhân Lê Hoa đảo.
Mặt trời vừa mới lên, bốn người thị nữ đã đến hầu hạ nàng rửa mặt mặc quầ áo, chải đầu tóc.
Một người khom lưng mặc quần áo cho nàng, một người chải đầu, còn lại giúp nàng rửa mặt, thụ dọn chăn trên giường.
Vân Tử Lạc mặc dù không quen như vậy, nhưng nàng cũng biết, lúc ở Băng Thành nàng đều được đãi ngộ như vậy!
Nàng cũng phải cố gắng thích ứng, đế tránh bại lộ thân phận.
Sau khi ăn sáng xong, vài người thị nữ ở lại hầu hạ nàng, nàng bắt đầu 'kiểm tra' các công việc hằng ngày, cũng có những việc của Tạ Vô Tâm được vài thống lĩnh thị vệ báo cáo lại cho nàng. Hơn nữa là mỗi ngày bẩm báo một lần.
Vân Tử Lạc nhìn thấy những việc thường ngày của Hoa Phong Bình, thắc mắc trong lòng càng lúc càng lớn, Tạ Tầm không có ở dảo, Lê Hoa đảo lại được quản lý như vậy, chẳng lẽ bản lĩnh của Ninh Trân lớn đến vậy!
Chẳng lẽ, người bên cạnh mẹ nàng đều xuất chúng vậy sao!
Nghĩ đến đây, nàng có cảm giác tự ti.
..
Hai tháng sau, đại quân của Bắc Đế cấp tốc tiến quân, đại quân hơn mười vạn quân do Tiếu Đồng thống lĩnh cũng đã đến gần biên giới, hai bên hợp nhất làm một , cùng hướng về phía Lê Hoa đảo.
Buổi đêm ngày mười tám tháng bảy, khi toàn bộ Lê Hoa đảo đang ngủ say thì đại quân kéo đến, toàn bộ Lê Hoa đảo bọ bao vây, Vân Tử Lạc và Nhiếp chính vương nội ứng ngoại hợp, chưa đến sáng toàn bộ đảo lớn đảo nhỏ đã thất thủ.
Không đầy hai ngày, toàn bộ Lê Hoa đảo đã nằm trong tay họ.
Chuyện này làm rúng động dân chúng Lê Hoa đảo cả trăm vạn dặm.
Nửa tháng sau, đại quân của ba mươi sáu đảo phía Nam từng đoàn từng đoàn kéo đến Lê Hoa đảo, hai bên khai chiến, lấy lý do muốn trừ nghịch tặc thanh lý phản đồ
Ngồi trong đảo, khi được quân lính đến báo cáo, Bắc Đế, Hách Liên Ý, Vân Tử Lạc và Tiếu Đồng đang ngồi đối diện nhau thưởng thức trà.
"Không ngờ lại nhanh như vậy"
Bắc Đế nhướng mày, vẻ mặt kinh ngạc.
Nhiếp chính vương vừa thổi tách trà của mình, thản nhiên nói:" Mọi chuyện thuận lợi , với ưu thế này, e rằng còn nhanh hơn khai chiến trên đất liền"
"Có đối sách gì chưa?" Bắc Đế nhíu mày nói:" Tạ Vô Tâm không biết đã nhận được tin tức này chưa? Gia viên hắn đổi chủ, hắn lại bình thản vậy sao?"
Tiếu Đồng cười, mắt nhìn Vân Tử Lạc nói:" Đại Tuyết Sơn có tung tích, Tạ đảo chủ sợ là chưa tìm được manh mối sẽ không trở về"
Nửa tháng nay, bọn họ đã trấn an dân chúng, căn bản không có cơ hội ngồi bàn bạc chuyện này , cho nên mỗi lần nhắc tới vẫn rất đau đầu.
"Trẫm cũng nghe nói vậy" Bắc Đế lo lắng nhíu mày, " Đại quân của trẫm đóng ở Đại Tuyết Sơn hơn nửa năm nay nghe ngóng tin tức, mặc dù đã cử thêm người, nhưng cũng không có hy vọng gì, cho nên không nói cho các người biết"
Không có hy vọng!
Ông không muốn cho Vân Tử Lạc nuôi hy vọng là Thanh Thanh vẫn còn sống.
Bửi vì, ông cũng chưa từng hy vọng được đến vậy!
Vân Tử Lạc mím môi không nói.
Lúc này lại có tin cấp báo chiến sự, tình hình có vẻ càng lúc càng căng thẳng.
Bắc Đế nhìn về phía Nhiếp chính vương, hai đầu lông mày nhíu lại, lộ rõ vẻ lo lắng, sốt ruột:" Hách Liên, ngươi đã có cách gì đánh địch hay chưa? Hay có cách phản công ..."
Nhiếp chính vương khẽ cười:" Ông ngoại, phản công tất nhiên không được, chúng ta thua rồi"
"Vậy bây giờ làm sao?"
Vẻ mặt Bắc Đế ủ rũ, Nhiếp chính vương không thừa vậy mà thừa nước đục thả câu, cười nói:" cHuyện này, Lạc nhi đã sớm chuẩn bị rồi, phải không, Lạc nhi?"
Vân Tử LẠc nhìn về phía chàng gật đầu,rồi nhìn về phía Bắc Đế cười sán lạn, cất cao giọng nói:" Lúc này,c ó thể dùng hỏa công, chúng ta phải cho bọn chúng biết thế nào là uy lực của Trung Nguyên"
"Hỏa công?"
Chuyện này quá bất ngờ làm Bắc Đế không kịp phản ứng.
"Hỏa công là cái gì?"
"Ta cũng muốn biết"
Nhiếp chính vương và Tiếu Đồng trăm miệng một lời, vẻ mặt hiếu kỳ, bọn họ cho tới bây giờ chưa từng thấy Vân Tử Lạc nói tới chuyện này.
Hỏa công là một loại vũ khí sao? Rất lợi hại sao?
Hoa Phong Bình nghe thấy tiếng bước chân, vẻ mặt liền kích động, giờ phút này bà ta lên tiếng kêu lên:" Con gái Lâm Thanh Thanh, ngươi không thể động vào con trai ta, dù sao đó cũng là đệ đệ của ngươi"
Vân Tử Lạc sau khi đi vào thì quét mắt nhìn về phía bà ta một lúc.
Hoa Phong Bình nâng mí mắt cả kinh nói:" Các ngươi đen tiểu tiện nhân Ninh Trân này vào đây làm gì?"
Nhiếp chính vương không biết từ đâu lấy ra một sợi dây thừng, đem Ninh Trân trói chặt lên một tảng đá lớn gần đó.
"Ha ha, tiện nhân bỉ ổi, ngươi, thì ra ngươi cũng có ngày hôm nay! Bình thường chẳng phải ngươi liên tục cười nhạo ta sao? Bây giờ ngươi cũng được nếm mùi vi này! Có mắt, ông trời có mắt"
Hoa Phong Bình không khỏi khoái chí cười lớn.
"Câm miệng cho ta"
Vân tử Lạc bước qua vài bước, điểm huyệt bà ta, không gian lập tức yên tĩnh trở lại.
Hoa Phong Bình trợn mắt nhìn nàng, Vân Tử lạc quay đầu:' Ý, chúng ta đi"
"ĐƯợc"
Hai người rời khỏi sơn động, Nhiếp chính vương lập tức sai ám vệ canh giữ sơn động, không cho phép kẻ nào tới gần.
Lúc gần về tới nơi, thị nữ đang ở sẵn trước sân chờ hai ngươi, thấy họ nàng ta vội tiến lên:" Phu nhân chúng ta thân thể không khỏe, đang đợi danh y đến xem một chút"
Nhiếp chính vương "Ừm" một tiếng, rồi mang theo Vân Tử Lạc vào viện.
Chính phòng yên tĩnh không một tiếng động, một thân ảnh ngồi tĩnh lặng trên giương, nghe được tiến động, bà ta ngẩng đầu lên, vội vàng hành lễ:" Vương gia, vương phi, không có bị bại lộ"
"Làm tốt lắm, đi tìm TIếu Đồng lĩnh thưởng đi" Nhiếp chính vương gật gật đầu, nhìn gương mặt của nàng ta, không khỏi nhíu mày, đưa tay ra: ' Đưa đây cho ta"
"Dạ"
Thị nữ đưa lọ dung dịch thành Hoa Phong Bình, kéo mặt nạ xuống đưa cho Nhiếp chính vương rồi lặng lẽ rời đi.
Nhiếp chính vương xoay người nhìn Vân Tử Lạc, gương mặt thanh tú tuyệt mỹ của nàng lập tức biến thành bộ dạng Hoa Phong Bình kiều mị.
"Thực nhìn không quen" Nhiếp chính vương đánh giá, cười nói.
Vân Tử Lạc chỉ cười không nói, một thị nữ bước vào đưa một cây đèn cầy nhỏ cho Nhiếp chính vương, lúc nhìn bóng lưng vân cho rằng đó chỉ là Vân Tử Lạc.
Khi bọn họ đã đi xa, thị nữa đưa nước nóng vào phòng, Vân Tử Lạc cũng không nói nhiều, rửa mặt xong liền lên giường.
Người thị nữ lúc dẫn Nhiếp chính vương vào, trải tấm trải giường cho nàng, lúc Vân Tử Lạc nằm xuống, nàng ta còn đỡ nàng một chút, còn tỷ mỉ kê lại gối cho nàng, cười dịu dàng hỏi:" Phu nhân, có cần phải đưa tấu trướng lên luôn không ạ?"
Khả năng bắt chước của Vân Tử Lạc luôn tốt, nàng đã gặp qua Hoa Phong Bình thực sự, cũng đã gặp qua Ninh Trân giả dạng bà ta, cho nên để diễn lại không có gì khó.
"Lấy tới đây"
Mặc dù tự tin mình sẽ không để lộ manh mối gì, nhưng Vân Tử Lạc vẫn không muốn sơ suất, nói nhiều có thể dễ để lộ sơ hở.
Người thị nữ phụng mệnh rời đi, cũng không đi xa, đến cửa cách vách lấy ra một cuốn sổ màu vàng.
Dưới ánh đèn cầy trắng bạc, Vân Tử Lạc nhìn rõ gương mặt của nàng ta,gương mặt đó dài nhỏ, da thịt hơi đen, khóe mắt bằng phẳng, nhìn qua tầm chừng ba mươi tuổi, không hơn không ké,
Người này không phải là thị nữ lúc trước của Hoa Phong Bình chứ.
Người bên cạnh Hoa Phong Bình, nhất định cũng không đơn giản.
Vân Tử Lạc không hỏi thêm gì nhiều, lặng yên đọc cuốn sổ.
Mở cuốn sổ ra, phía trong là chi chít chữ cùng những con số, Vân Tử LẠc không khỏi nhíu mày, Ninh Trân mỗi tối đều xem cái này sao? Bà ta làm sao hiểu được?
Vân Tử Lạc không khỏi bóp trán, nói: " Đọc những thứ này ta hơi đau đầu"
Người thị nữ kinh ngạc hỏi:" Phu nhân, ngài cảm thấy đau đầu sao? Nô tỳ còn cho rằng người sẽ không có cảm giác đó"
"Tại sao?"
Vân Tử Lạc mỉm cười hỏi.
"Phu nhân người quả thực rất giỏi" Nói đến đây ánh mắt nàng ta đột nhiên sáng quắc lên:" Ngoại trừ xem những thứ sổ sách như chữ cổ này, người vừa phải quản lý mọi chuyện trên đảo này, ngay cả củi gạo dầu muối mỗi ngày đến đảo đều là do người kiểm tra, lại còn phải chịu trách nhiệm mọi chuyện ở ngoài đảo, phải suy nghĩ nhiều chuyện như vậy, nhưng người chưa bao giờ than phiền"
Nói rồi, nàng ta lại cười:" Trong lòng nô tỳ, phu nhân là nữ nhân đệ nhất thiên hạ, đảo chủ đã mấy năm không trở về, đảo Lê Hoa may mà có phu nhân"
Nàng vừa nói chuyện, trong lòng Vân Tử Lạc không khỏi thắc mắc.
Ninh Trân này sao lại làm được nhiều chuyện đến vậy! Hơn nữ còn không mệt mỏi sao? Vân Tử Lạc híp mắt ánh mắt xẹt qua một tia tán thưởng.
Chỉ là, một nha hoàn làm sao biết nhiều được đến vậy!
Chẳng lẽ, vì đi theo mẫu thân nên đầu óc của bà ta cũng thông minh lanh lợi hơn? Hơn nữa chữ viết của bà ta cũng cực kỳ đẹp, ắt hẳn là người đã từng luyện chữ!
Xem hết sổ sách, người thị nữ kia liền qua nhận lại, nhắc nhở nàng:" Còn hơn một tuần hương nữa là đến đêm, chủ nhân người nghỉ sớm đi ạ"
"Được, ngươi cũng nghỉ sớm đi"
Sau khi nằm xuống, Vân Tử Lạc liền nghiêm túc suy nghĩ lại nhiều chuyện.
Ngày thứ hai, sau khi thức dậy, Vân Tử Lạc mới cảm nhận được thế nào là cuộc sống của phu nhân Lê Hoa đảo.
Mặt trời vừa mới lên, bốn người thị nữ đã đến hầu hạ nàng rửa mặt mặc quầ áo, chải đầu tóc.
Một người khom lưng mặc quần áo cho nàng, một người chải đầu, còn lại giúp nàng rửa mặt, thụ dọn chăn trên giường.
Vân Tử Lạc mặc dù không quen như vậy, nhưng nàng cũng biết, lúc ở Băng Thành nàng đều được đãi ngộ như vậy!
Nàng cũng phải cố gắng thích ứng, đế tránh bại lộ thân phận.
Sau khi ăn sáng xong, vài người thị nữ ở lại hầu hạ nàng, nàng bắt đầu 'kiểm tra' các công việc hằng ngày, cũng có những việc của Tạ Vô Tâm được vài thống lĩnh thị vệ báo cáo lại cho nàng. Hơn nữa là mỗi ngày bẩm báo một lần.
Vân Tử Lạc nhìn thấy những việc thường ngày của Hoa Phong Bình, thắc mắc trong lòng càng lúc càng lớn, Tạ Tầm không có ở dảo, Lê Hoa đảo lại được quản lý như vậy, chẳng lẽ bản lĩnh của Ninh Trân lớn đến vậy!
Chẳng lẽ, người bên cạnh mẹ nàng đều xuất chúng vậy sao!
Nghĩ đến đây, nàng có cảm giác tự ti.
..
Hai tháng sau, đại quân của Bắc Đế cấp tốc tiến quân, đại quân hơn mười vạn quân do Tiếu Đồng thống lĩnh cũng đã đến gần biên giới, hai bên hợp nhất làm một , cùng hướng về phía Lê Hoa đảo.
Buổi đêm ngày mười tám tháng bảy, khi toàn bộ Lê Hoa đảo đang ngủ say thì đại quân kéo đến, toàn bộ Lê Hoa đảo bọ bao vây, Vân Tử Lạc và Nhiếp chính vương nội ứng ngoại hợp, chưa đến sáng toàn bộ đảo lớn đảo nhỏ đã thất thủ.
Không đầy hai ngày, toàn bộ Lê Hoa đảo đã nằm trong tay họ.
Chuyện này làm rúng động dân chúng Lê Hoa đảo cả trăm vạn dặm.
Nửa tháng sau, đại quân của ba mươi sáu đảo phía Nam từng đoàn từng đoàn kéo đến Lê Hoa đảo, hai bên khai chiến, lấy lý do muốn trừ nghịch tặc thanh lý phản đồ
Ngồi trong đảo, khi được quân lính đến báo cáo, Bắc Đế, Hách Liên Ý, Vân Tử Lạc và Tiếu Đồng đang ngồi đối diện nhau thưởng thức trà.
"Không ngờ lại nhanh như vậy"
Bắc Đế nhướng mày, vẻ mặt kinh ngạc.
Nhiếp chính vương vừa thổi tách trà của mình, thản nhiên nói:" Mọi chuyện thuận lợi , với ưu thế này, e rằng còn nhanh hơn khai chiến trên đất liền"
"Có đối sách gì chưa?" Bắc Đế nhíu mày nói:" Tạ Vô Tâm không biết đã nhận được tin tức này chưa? Gia viên hắn đổi chủ, hắn lại bình thản vậy sao?"
Tiếu Đồng cười, mắt nhìn Vân Tử Lạc nói:" Đại Tuyết Sơn có tung tích, Tạ đảo chủ sợ là chưa tìm được manh mối sẽ không trở về"
Nửa tháng nay, bọn họ đã trấn an dân chúng, căn bản không có cơ hội ngồi bàn bạc chuyện này , cho nên mỗi lần nhắc tới vẫn rất đau đầu.
"Trẫm cũng nghe nói vậy" Bắc Đế lo lắng nhíu mày, " Đại quân của trẫm đóng ở Đại Tuyết Sơn hơn nửa năm nay nghe ngóng tin tức, mặc dù đã cử thêm người, nhưng cũng không có hy vọng gì, cho nên không nói cho các người biết"
Không có hy vọng!
Ông không muốn cho Vân Tử Lạc nuôi hy vọng là Thanh Thanh vẫn còn sống.
Bửi vì, ông cũng chưa từng hy vọng được đến vậy!
Vân Tử Lạc mím môi không nói.
Lúc này lại có tin cấp báo chiến sự, tình hình có vẻ càng lúc càng căng thẳng.
Bắc Đế nhìn về phía Nhiếp chính vương, hai đầu lông mày nhíu lại, lộ rõ vẻ lo lắng, sốt ruột:" Hách Liên, ngươi đã có cách gì đánh địch hay chưa? Hay có cách phản công ..."
Nhiếp chính vương khẽ cười:" Ông ngoại, phản công tất nhiên không được, chúng ta thua rồi"
"Vậy bây giờ làm sao?"
Vẻ mặt Bắc Đế ủ rũ, Nhiếp chính vương không thừa vậy mà thừa nước đục thả câu, cười nói:" cHuyện này, Lạc nhi đã sớm chuẩn bị rồi, phải không, Lạc nhi?"
Vân Tử LẠc nhìn về phía chàng gật đầu,rồi nhìn về phía Bắc Đế cười sán lạn, cất cao giọng nói:" Lúc này,c ó thể dùng hỏa công, chúng ta phải cho bọn chúng biết thế nào là uy lực của Trung Nguyên"
"Hỏa công?"
Chuyện này quá bất ngờ làm Bắc Đế không kịp phản ứng.
"Hỏa công là cái gì?"
"Ta cũng muốn biết"
Nhiếp chính vương và Tiếu Đồng trăm miệng một lời, vẻ mặt hiếu kỳ, bọn họ cho tới bây giờ chưa từng thấy Vân Tử Lạc nói tới chuyện này.
Hỏa công là một loại vũ khí sao? Rất lợi hại sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.