Chương 265: Ngươi đối với ta có chút khác biệt!
Tuyết Sơn Tiểu Lộc
23/10/2016
Vân Tử Lạc cảm nhận được sau lưng mình khoan khoái, cảm giác này giống hệt như mưu kế của mình được thực hiện, hoặc đúng hơn là vui sướng khi người khác trúng kế của mình.
Nàng cũng không xa lạ gì, nhưng là cũng lâu rồi nàng mới nhìn thấy vẻ mặt này của chàng.
Chàng đối với nàng, luôn chỉ có ôn nhu, sủng ái, làm nàng quên mất trước kia chàng là người thế nào.
Nhưng mà, tại sao với Hồng Ngọc công chúa chàng lại có vẻ mặt như vậy? Nàng vẫn có chút khó hiểu.
Cẩn thận nhìn lại, vẻ mặt Nhiếp chính vương đã trở lại như cũ, giống như vẻ mặt lúc nãy chỉ là do nàng nhìn nhầm.
Hồng Ngọc công chúa vội khom lưng nhặt cây kéo lên, giữ trong lòng bàn tay, ngay cả mũi kéo nhọn đâm vào lòng bàn tay nàng ta cũng không cảm nhận được chút đau đớn nào.
Hồng Ngọc công chúa không nói câu nào nữa, nàng ta cầm cây kéo lên,nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía bóng lưng của Nhiếp chính vương.
Người đàn ông chậm rãi chuyển thân mình, nhìn về hướng Hồng Ngọc công chúa, trầm giọng nói:" Bản vương sẽ cho Quỷ Hình đi chuẩn bị một chút, phái thêm vài nữ ám vệ ở lại cùng muội"
Hồng Ngọc công chúa vui mừng, quả nhiên chàng vẫn còn nhớ đến đoạn tình cảm lúc nhỏ của họ, hay nói đúng hơn là,vẫn còn nhớ đến giao tình những năm qua giữa họ.
Quỷ Hình nghe lệnh đi làm, ánh mắt vẫn không quên liếc ra ngoài phía cửa sổ, trán không khỏi rịn ra vài hạt mồ hôi lạnh.
Vân nhị tiểu thư, sẽ không hiều lầm gì chứ?
"Hách, chuyện của muội huynh không nên để tâm, Hồng Ngọc tự biết... Hồng Ngọc đã nói rõ, nếu huynh không thể đáp lại muôi , vậy thì sau này, hãy để muội ở trước mặt Bồ Tát cầu phúc cho huynh"
Hồng Ngọc công chúa dần trấn tĩnh lại nói.
Nhiếp chính vương mấp máy môi mỏng, nhìn gò má của nàng ta, mượn ánh nến nhàn nhạt nói rõ từng chữ một: " Muội cũng biết, trong lòng ta muội có chút khác biệt"
Chân Vân Tử Lạc mềm nhũn, suýt nữa thì ngã xuống, may mà nàng kịp thời ôm lấy gốc cây, nhưng toàn thân nàng không khỏi đổ mổ hôi lạnh.
Muội đối với ta có chút khác biệt...
Nàng có nghe nhầm không?
Ý, chàng sẽ không như vậy!
Hồng Ngọc công chúa đầu tiên là sợ ngây người, rồi sau đó mặt nàng ta liền ửng đỏ, thân thể nhịn không được run lên từng hồi.
Huynh ấy nói, nàng ta khác biệt.
Tâm tình nàng ta liền trở nên kích động.
Tiếu Đồng mấp máy mội, ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía Nhiếp chính vương, lại nhìn thấy ánh mắt lạnh nhạt như cũ của chàng.
Hồng Ngọc công chúa nhất thời hưng phấn, kiềm chế không được nhẹ giọng hỏi:" Không biết trong lòng Hách, Hồng Ngọc so với Vân nhị tiểu thư thì thế nào?"
Nàng ta mở miệng hỏi xong lại cảm thấy hối hận.
Nàng ta vẫn không quên được đêm đó, hai người họ thân mật như vậy.
Nhưng mà, lúc Nhiếp chính vương nói muốn đưa nàng về Nam Xuyên, có phải là huynh ấy nhớ về những chuyện vui vẻ trước kia không/
Nàng ta cũng cảm thấy, trong lòng chàng, mình có chút khác biệt.
Lòng Vân Tử Lạc căng thẳng, chú ý lắng nghe tiếp.
Nhiếp chính vương đầu tiên là ngẩn ra, đôi mắt phượng hơi híp lại, nhìn về phía nàng ta, nhịn không được bật cười chế giễu một tiếng.
"Lạc nhi, ngươi hỏi , trong lòng ta ngươi so với nàng thì như thế nào sao?"
"Muội chỉ tùy tiện hỏi thôi" Hồng Ngọc công chúa mở miệng muốn đổi chủ để khác.
Nhiếp chính vương nhìn nàng ta nhưu thể nhìn một kẻ ngốc, chàng khẽ mở môi mỏng:" Ngươi cùng lắm cũng chỉ là một con cờ của bản vương, thế mà lại dám so sánh với Lạc nhi, thật là nằm mơ giữa ban ngày"
Hồng Ngọc công chúa như bị dội một gáo nước lạnh lên đầu, ý cười trên khóe môi cũng đông cứng lại.
Đây là lần đầu tiên huynh ấy dùng giọng điệu này để hạ nhục mình.
Nàng ta ngốc rồi!
"Hồng Ngọc, bản vương đối xử với ngươi khác biệt, thứ nhất là vì thân phận ngươi đáng thương, thứ hai là ngươi vẫn còn chút giá trị"
Ánh mắt Nhiếp chính vương sắc như dao, nhìn thẳng nàng ta : "Bố trí ám vệ bên cạnh ngươi, đều la vì muốn giám sát ngươi tốt hơn, tất cả cũng chỉ là quân cờ, người khác biệt là bởi vì ngươi có gương mặt giống hệt Thái hậu, trên đời này không có ai khác thay thế ngươi được, đã hiểu chưa?"
Đôi mắt phượng của người đàn ông không có bất kỳ cảm xúc nào, vẻ mặt chàng đầy vẻ chán ghét khinh thường.
Hồng Ngọc công chúa lảo đảo ngã ngồi xuống ghế gỗ lê, tâm tình nàng ta bị lời nói vô tình của chàng làm tổn thương không nhẹ.
Vân Tử Lạc ở ngoài thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng nhịn không được cong lên.
Nàng biết trong chuyện này có uẩn khúc.
"Hách, ta biết rồi, nhưng huynh không cần phải nói đến như vậy. CHúng ta dù sao cũng là biểu huynh biểu muội lại quen biết nhiều năm như vậy"
Giọng Hồng Ngọc công chúa thê lương.
Nhiếp chính vương mím môi, giọng trầm thấp nhưng lại hết sức rõ ràng:" Bởi vì bản vương biết dụng tâm của ngươi, cũng biết tâm tình ngươi cay độc rắn rết đến mức nào"
Trước kia chàng đối xử với nàng ta có chút khác biệt là bởi vì nàng ta ngây thơ lương thiện, hiểu ý người khác nhưng từ sau khi nghe ám vệ mật báo nàng ta hẹn Vân Tử Lạc đến gặp mặt, rồi thử dò xét hồng Ngọc công chúa, vì vậy ấn tượng tốt đẹp về nàng ta trong trí nhớ của chàng đã biến mất...
Hồng Ngọc công chúa cũng là người thông mình, nàng ta tự hiểu được vừa rồi mình cũng thể hiện hơi thái quá.
Nàng ta khổ sở cười một tiếng, hỏi:" Vậy không biết Vân nhị tiểu thư trong lòng Hách thì thế nào?"
Trong ấn tượng của nàng ta, Hách không phải là người mê luyến nữ nhân.
Nhiếp chính vương hử lạnh một tiếng, quay đầu, nhàn nhạt nói:" Lạc nhi? Nàng là cả trái tim của ta, là bảo bối bản vương trân trọng! Ngươi há có thể so sánh được với nàng sao?"
Sắc mặt Hồng Ngọc công chúa mất mát, nàng ta cầm lấy cây kéo, quay người rời khỏi đại sảnh,
Đề phòng nàng ta gặp chuyện không may, Tiếu Đồng lập tức đuổi theo.
Nhiếp chính vương tức giận, sau lưng nàng ta nói vọng lên:" Hồng Ngọc, nếu như để ta biết ngươi làm hại nàng, cho dù tình cảm huynh muội ta cũng sẽ không quan tâm mà lấy mạng ngươi. Đã hiểu chưa?"
Hồng Ngọc công chúa hốt hoảng, chân mềm nhũn, ngã sòng ra đất.
"Đứng lên" Tiếu Đồng gọi nàng ta.
"Không đứng nổi" Hồng Ngọc công chúa ngước mắt lên nhìn hắn, ánh mắt nàng ta trong suốt, hỏi Tiếu Đồng: " Tiếu Đồng, ta nghĩ không ra, Vân nhị tiểu thư rốt cuộc có thủ đoạn gì mà làm huynh ấy yêu đến vậy"
Sắc mặt Tiếu Đồng thay đổi, lạnh lùng nhìn nàng ta:" Sở Hồng Ngọc, ngươi đứng lên cho ta, ngươi thử nói thêm câu không hay nữa về Lạc nhi xem"
Hồng Ngọc công chúa chấn động:" Huynh cũng thiên vị nàng ta?"
Tiếu ĐỒng cười lạnh một tiếng, khóe miệng đầy ý mỉa mai:" So với Lạc nhi, ngươi còn kém xa! "
Nói xong, hắn cũng không thèm để ý Hồng Ngọc công chúa nữa, quay người dọc theo đường cũ rời đi.
"Tiếu Đồng, Hách!"
Hồng Ngọc công chúa nhịn không được, ngồi phía sau gọi lớn/
"Tiếu Đồng? Hách?"
Giọng điệu lạnh lùng mỉa mai vang lên trong màn đêm.
Một thân váy vàng thanh lệ quý phái bước ra, trên tay nàng ôm hồng hồ ly.
"Bốp" Vân Tử LẠc bước lên trước một bước, không nói gì thêm, đưa tay tát Hồng Ngọc công chúa một cái,
Vẻ mặt nàng lạnh băng, ánh mắt xẹt qua vẻ tàn khốc vô tình.
"Ngươi là ai? Ngươi dám đánh ta?"
Hồng Ngọc công chúa lớn tiếng quát.
"Không đánh cô, không đánh cô để cô xem lời ta nói như gió thoảng bên ta sao... Mà ta đã cảnh cáo Sở Hồng Ngọc cô một lần rồi"
Vân Tử Lạc nhếch đôi môi đỏ mọng, gỡ mạng che mặt cho bay trong gió.
Hồng Ngọc công chúa sợ ngây người, nàng ta chưa từng gặp một mỹ nhân nào xinh đẹp tuyết sắc đến vậy.
Nhưng mà, từ trong lời nói, nàng ta đã biết, đây là Vân Tử Lạc.
Sao lại là Vân Tử Lạc được!
Hàng mi của Hồng NGọc run rẩy.
"Đừng hòng câu dẫn nam nhân của ta, còn nữa, không được gọi chàng là 'Hách'"
Vân Tử Lạc cười lạnh, trong tay không biết lúc nào đã có một hàng kim đao.
Câu nói của nàng văng vẳng bên tai Hồng Ngọc công chúa.
"Ta đã nói rồi, không cho cô gọi chàng là 'Hách', vậy mà ,c ả đêm nay cô lại gọi không biết bao nhiêu lần, vậy đê bổn cô nương đây cho cô biết thế nào là lật lọng"
Vân Tử LẠc cười lạnh, đột nhiên từ phía sau lưng truyền đến tiếng bước chân.
"Lạc nhi..."
Theo tiếng gọi, thân thể Vân Tử LẠc bị một bàn tay đặt ngang eo mình kéo vào lòng người đó.
Ánh mắt chàng có chút ngạc nhiên xen lẫn mừng rỡ.
"Lạc nhi, nha đầu ngốc, trời lạnh như vậy sao nàng lại đến chỗ này"
Nhiếp chính vương cầm lấy bàn tay nhỏ của nàng, ánh mắt trần đầy yêu thương sủng ái.
"Đến xem chàng cùng nhân tình hẹn hò nói chuyện gì"
Vân Tử Lạc liếc nhìn chàng một cái, đôi môi đỏ mọng nhịn không được cong thành hình bán nguyệt nhỏ.
"Tình nhân gì chứ, nói bậy nói bạ"
Nhiếp chính vương nổi giận, ôm chặt eo Vân Tử LẠc, ánh mắt căm ghét nhìn về phía Hồng Ngọc công chúa.
Hồng Ngọc công chúa cụp mi, hốc mắt sớm đã ngập nước.
Nhiếp chính vương ôm eo Vân Tử LẠc, cũng không liếc nhìn nàng ta thêm lần nào nữa, một tay chàng khẽ vuốt mấy lọn tóc trước mặt vân Tử Lạc.
Nhìn mái tóc nàng dính sương đêm, một cỗ tức giận trong lòng Nhiếp chính vương bùng lên, chàng cố nén lửa giận hỏi:" Nàng không tin ta?"
Vân Tử Lạc ngẩn ta, lúc hiểu ra ý của chàng, mới cười dịu dàng lắc đầu.
"Vậy nàng theo ta làm gì?"
Nhiếp chính vương cố tình gây sự.
Tiếu ĐỒng lúc này đã đi đến bên cạnh Hồng Ngọc công chúa, đỡ nàng ta dậy, hắn chỉ muốn cho Lạc nhi một không gian thoải mái.
Nàng cũng không xa lạ gì, nhưng là cũng lâu rồi nàng mới nhìn thấy vẻ mặt này của chàng.
Chàng đối với nàng, luôn chỉ có ôn nhu, sủng ái, làm nàng quên mất trước kia chàng là người thế nào.
Nhưng mà, tại sao với Hồng Ngọc công chúa chàng lại có vẻ mặt như vậy? Nàng vẫn có chút khó hiểu.
Cẩn thận nhìn lại, vẻ mặt Nhiếp chính vương đã trở lại như cũ, giống như vẻ mặt lúc nãy chỉ là do nàng nhìn nhầm.
Hồng Ngọc công chúa vội khom lưng nhặt cây kéo lên, giữ trong lòng bàn tay, ngay cả mũi kéo nhọn đâm vào lòng bàn tay nàng ta cũng không cảm nhận được chút đau đớn nào.
Hồng Ngọc công chúa không nói câu nào nữa, nàng ta cầm cây kéo lên,nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía bóng lưng của Nhiếp chính vương.
Người đàn ông chậm rãi chuyển thân mình, nhìn về hướng Hồng Ngọc công chúa, trầm giọng nói:" Bản vương sẽ cho Quỷ Hình đi chuẩn bị một chút, phái thêm vài nữ ám vệ ở lại cùng muội"
Hồng Ngọc công chúa vui mừng, quả nhiên chàng vẫn còn nhớ đến đoạn tình cảm lúc nhỏ của họ, hay nói đúng hơn là,vẫn còn nhớ đến giao tình những năm qua giữa họ.
Quỷ Hình nghe lệnh đi làm, ánh mắt vẫn không quên liếc ra ngoài phía cửa sổ, trán không khỏi rịn ra vài hạt mồ hôi lạnh.
Vân nhị tiểu thư, sẽ không hiều lầm gì chứ?
"Hách, chuyện của muội huynh không nên để tâm, Hồng Ngọc tự biết... Hồng Ngọc đã nói rõ, nếu huynh không thể đáp lại muôi , vậy thì sau này, hãy để muội ở trước mặt Bồ Tát cầu phúc cho huynh"
Hồng Ngọc công chúa dần trấn tĩnh lại nói.
Nhiếp chính vương mấp máy môi mỏng, nhìn gò má của nàng ta, mượn ánh nến nhàn nhạt nói rõ từng chữ một: " Muội cũng biết, trong lòng ta muội có chút khác biệt"
Chân Vân Tử Lạc mềm nhũn, suýt nữa thì ngã xuống, may mà nàng kịp thời ôm lấy gốc cây, nhưng toàn thân nàng không khỏi đổ mổ hôi lạnh.
Muội đối với ta có chút khác biệt...
Nàng có nghe nhầm không?
Ý, chàng sẽ không như vậy!
Hồng Ngọc công chúa đầu tiên là sợ ngây người, rồi sau đó mặt nàng ta liền ửng đỏ, thân thể nhịn không được run lên từng hồi.
Huynh ấy nói, nàng ta khác biệt.
Tâm tình nàng ta liền trở nên kích động.
Tiếu Đồng mấp máy mội, ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía Nhiếp chính vương, lại nhìn thấy ánh mắt lạnh nhạt như cũ của chàng.
Hồng Ngọc công chúa nhất thời hưng phấn, kiềm chế không được nhẹ giọng hỏi:" Không biết trong lòng Hách, Hồng Ngọc so với Vân nhị tiểu thư thì thế nào?"
Nàng ta mở miệng hỏi xong lại cảm thấy hối hận.
Nàng ta vẫn không quên được đêm đó, hai người họ thân mật như vậy.
Nhưng mà, lúc Nhiếp chính vương nói muốn đưa nàng về Nam Xuyên, có phải là huynh ấy nhớ về những chuyện vui vẻ trước kia không/
Nàng ta cũng cảm thấy, trong lòng chàng, mình có chút khác biệt.
Lòng Vân Tử Lạc căng thẳng, chú ý lắng nghe tiếp.
Nhiếp chính vương đầu tiên là ngẩn ra, đôi mắt phượng hơi híp lại, nhìn về phía nàng ta, nhịn không được bật cười chế giễu một tiếng.
"Lạc nhi, ngươi hỏi , trong lòng ta ngươi so với nàng thì như thế nào sao?"
"Muội chỉ tùy tiện hỏi thôi" Hồng Ngọc công chúa mở miệng muốn đổi chủ để khác.
Nhiếp chính vương nhìn nàng ta nhưu thể nhìn một kẻ ngốc, chàng khẽ mở môi mỏng:" Ngươi cùng lắm cũng chỉ là một con cờ của bản vương, thế mà lại dám so sánh với Lạc nhi, thật là nằm mơ giữa ban ngày"
Hồng Ngọc công chúa như bị dội một gáo nước lạnh lên đầu, ý cười trên khóe môi cũng đông cứng lại.
Đây là lần đầu tiên huynh ấy dùng giọng điệu này để hạ nhục mình.
Nàng ta ngốc rồi!
"Hồng Ngọc, bản vương đối xử với ngươi khác biệt, thứ nhất là vì thân phận ngươi đáng thương, thứ hai là ngươi vẫn còn chút giá trị"
Ánh mắt Nhiếp chính vương sắc như dao, nhìn thẳng nàng ta : "Bố trí ám vệ bên cạnh ngươi, đều la vì muốn giám sát ngươi tốt hơn, tất cả cũng chỉ là quân cờ, người khác biệt là bởi vì ngươi có gương mặt giống hệt Thái hậu, trên đời này không có ai khác thay thế ngươi được, đã hiểu chưa?"
Đôi mắt phượng của người đàn ông không có bất kỳ cảm xúc nào, vẻ mặt chàng đầy vẻ chán ghét khinh thường.
Hồng Ngọc công chúa lảo đảo ngã ngồi xuống ghế gỗ lê, tâm tình nàng ta bị lời nói vô tình của chàng làm tổn thương không nhẹ.
Vân Tử Lạc ở ngoài thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng nhịn không được cong lên.
Nàng biết trong chuyện này có uẩn khúc.
"Hách, ta biết rồi, nhưng huynh không cần phải nói đến như vậy. CHúng ta dù sao cũng là biểu huynh biểu muội lại quen biết nhiều năm như vậy"
Giọng Hồng Ngọc công chúa thê lương.
Nhiếp chính vương mím môi, giọng trầm thấp nhưng lại hết sức rõ ràng:" Bởi vì bản vương biết dụng tâm của ngươi, cũng biết tâm tình ngươi cay độc rắn rết đến mức nào"
Trước kia chàng đối xử với nàng ta có chút khác biệt là bởi vì nàng ta ngây thơ lương thiện, hiểu ý người khác nhưng từ sau khi nghe ám vệ mật báo nàng ta hẹn Vân Tử Lạc đến gặp mặt, rồi thử dò xét hồng Ngọc công chúa, vì vậy ấn tượng tốt đẹp về nàng ta trong trí nhớ của chàng đã biến mất...
Hồng Ngọc công chúa cũng là người thông mình, nàng ta tự hiểu được vừa rồi mình cũng thể hiện hơi thái quá.
Nàng ta khổ sở cười một tiếng, hỏi:" Vậy không biết Vân nhị tiểu thư trong lòng Hách thì thế nào?"
Trong ấn tượng của nàng ta, Hách không phải là người mê luyến nữ nhân.
Nhiếp chính vương hử lạnh một tiếng, quay đầu, nhàn nhạt nói:" Lạc nhi? Nàng là cả trái tim của ta, là bảo bối bản vương trân trọng! Ngươi há có thể so sánh được với nàng sao?"
Sắc mặt Hồng Ngọc công chúa mất mát, nàng ta cầm lấy cây kéo, quay người rời khỏi đại sảnh,
Đề phòng nàng ta gặp chuyện không may, Tiếu Đồng lập tức đuổi theo.
Nhiếp chính vương tức giận, sau lưng nàng ta nói vọng lên:" Hồng Ngọc, nếu như để ta biết ngươi làm hại nàng, cho dù tình cảm huynh muội ta cũng sẽ không quan tâm mà lấy mạng ngươi. Đã hiểu chưa?"
Hồng Ngọc công chúa hốt hoảng, chân mềm nhũn, ngã sòng ra đất.
"Đứng lên" Tiếu Đồng gọi nàng ta.
"Không đứng nổi" Hồng Ngọc công chúa ngước mắt lên nhìn hắn, ánh mắt nàng ta trong suốt, hỏi Tiếu Đồng: " Tiếu Đồng, ta nghĩ không ra, Vân nhị tiểu thư rốt cuộc có thủ đoạn gì mà làm huynh ấy yêu đến vậy"
Sắc mặt Tiếu Đồng thay đổi, lạnh lùng nhìn nàng ta:" Sở Hồng Ngọc, ngươi đứng lên cho ta, ngươi thử nói thêm câu không hay nữa về Lạc nhi xem"
Hồng Ngọc công chúa chấn động:" Huynh cũng thiên vị nàng ta?"
Tiếu ĐỒng cười lạnh một tiếng, khóe miệng đầy ý mỉa mai:" So với Lạc nhi, ngươi còn kém xa! "
Nói xong, hắn cũng không thèm để ý Hồng Ngọc công chúa nữa, quay người dọc theo đường cũ rời đi.
"Tiếu Đồng, Hách!"
Hồng Ngọc công chúa nhịn không được, ngồi phía sau gọi lớn/
"Tiếu Đồng? Hách?"
Giọng điệu lạnh lùng mỉa mai vang lên trong màn đêm.
Một thân váy vàng thanh lệ quý phái bước ra, trên tay nàng ôm hồng hồ ly.
"Bốp" Vân Tử LẠc bước lên trước một bước, không nói gì thêm, đưa tay tát Hồng Ngọc công chúa một cái,
Vẻ mặt nàng lạnh băng, ánh mắt xẹt qua vẻ tàn khốc vô tình.
"Ngươi là ai? Ngươi dám đánh ta?"
Hồng Ngọc công chúa lớn tiếng quát.
"Không đánh cô, không đánh cô để cô xem lời ta nói như gió thoảng bên ta sao... Mà ta đã cảnh cáo Sở Hồng Ngọc cô một lần rồi"
Vân Tử Lạc nhếch đôi môi đỏ mọng, gỡ mạng che mặt cho bay trong gió.
Hồng Ngọc công chúa sợ ngây người, nàng ta chưa từng gặp một mỹ nhân nào xinh đẹp tuyết sắc đến vậy.
Nhưng mà, từ trong lời nói, nàng ta đã biết, đây là Vân Tử Lạc.
Sao lại là Vân Tử Lạc được!
Hàng mi của Hồng NGọc run rẩy.
"Đừng hòng câu dẫn nam nhân của ta, còn nữa, không được gọi chàng là 'Hách'"
Vân Tử Lạc cười lạnh, trong tay không biết lúc nào đã có một hàng kim đao.
Câu nói của nàng văng vẳng bên tai Hồng Ngọc công chúa.
"Ta đã nói rồi, không cho cô gọi chàng là 'Hách', vậy mà ,c ả đêm nay cô lại gọi không biết bao nhiêu lần, vậy đê bổn cô nương đây cho cô biết thế nào là lật lọng"
Vân Tử LẠc cười lạnh, đột nhiên từ phía sau lưng truyền đến tiếng bước chân.
"Lạc nhi..."
Theo tiếng gọi, thân thể Vân Tử LẠc bị một bàn tay đặt ngang eo mình kéo vào lòng người đó.
Ánh mắt chàng có chút ngạc nhiên xen lẫn mừng rỡ.
"Lạc nhi, nha đầu ngốc, trời lạnh như vậy sao nàng lại đến chỗ này"
Nhiếp chính vương cầm lấy bàn tay nhỏ của nàng, ánh mắt trần đầy yêu thương sủng ái.
"Đến xem chàng cùng nhân tình hẹn hò nói chuyện gì"
Vân Tử Lạc liếc nhìn chàng một cái, đôi môi đỏ mọng nhịn không được cong thành hình bán nguyệt nhỏ.
"Tình nhân gì chứ, nói bậy nói bạ"
Nhiếp chính vương nổi giận, ôm chặt eo Vân Tử LẠc, ánh mắt căm ghét nhìn về phía Hồng Ngọc công chúa.
Hồng Ngọc công chúa cụp mi, hốc mắt sớm đã ngập nước.
Nhiếp chính vương ôm eo Vân Tử LẠc, cũng không liếc nhìn nàng ta thêm lần nào nữa, một tay chàng khẽ vuốt mấy lọn tóc trước mặt vân Tử Lạc.
Nhìn mái tóc nàng dính sương đêm, một cỗ tức giận trong lòng Nhiếp chính vương bùng lên, chàng cố nén lửa giận hỏi:" Nàng không tin ta?"
Vân Tử Lạc ngẩn ta, lúc hiểu ra ý của chàng, mới cười dịu dàng lắc đầu.
"Vậy nàng theo ta làm gì?"
Nhiếp chính vương cố tình gây sự.
Tiếu ĐỒng lúc này đã đi đến bên cạnh Hồng Ngọc công chúa, đỡ nàng ta dậy, hắn chỉ muốn cho Lạc nhi một không gian thoải mái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.