Chương 299: Thân thế Vân Hạo!
Tuyết Sơn Tiểu Lộc
24/12/2016
Y phục của chàng ướt nhẹp dính sát vào thân mình, Vân Tử Lạc làm theo chỉ dẫn của chàng, cũng đưa tay xé toạc y phục của chàng xuống.
Khi nàng hơi mở mắt, thân thể cường tráng của Nhiếp chính vương đã xuất hiện ngay trước mặt, cự long to lớn đang hừng hực khí thế, căng cứng như thép.
Nhiếp chính vương ôm lấy nàng, dùng khăn lau qua thân thể hai người rồi ôm nhanh nàng đặt lên giường, tiện đà đè lên.
"Lạc nhi, ta muốn nàng..."
Chàng trầm giọng lẩm bẩm, sau đó kéo hai chân của nàng ra, thúc mạnh thân mình.
"Á"
Vân Tử Lạc đau đớn không khỏi nhíu mày.
Nhiếp chính vương thấy vậy, mặc dù dục vọng đang hừng hực nhưng vẫn miễn cường đè nén xuống, chầm chậm động thân.
Ánh nến đỏ như lửa,cảnh xuân trong đêm đẹp đến vô hạn,
Sáng sớm ngày thứ hai, Nhiếp chính vương dẫn Vân Tử Lạc đến yết kiến Bắc Đế.
Ở sân của phật am ở phía thành Tây, cảnh Hoa vương phu cầm lấy sợi dây thừng khóc sướt mướt như muốn thắt cổ tự vẫn, vây quanh bà ta là vài ba ni cô già liên tục khuyên ngăn.
"Vương phi, không thể làm thế được"
"Hôm qua là đại hôn của Ý nhi, nhưng đến hôm nay bản phi mới biết được, ta còn sống là gì nữa! Ta chết đi, các ngươi hãy mang thi thể ta đến chỗ nó, đứa con bất hiếu này"
Thấy bên cạnh không có thị vệ đến, Cảnh Hoa vương phi liền chui đầu vào thọng dây thừng rồi đạp đổ băng ghế.
Mấy lão ni cô bị bà ta bù dọa không ít, vội giữ lất nàng ta.
Nhưng họ không biết rằng càng làm vậy sợi dây thừng siết cổ của bà ta càng chặt thêm
Bà ta cố hét không được, cổ họng bị siết chặt cực kỳ khó chịu, sắc mặt dần dần tái nhợt, cảnh Hoa vương phi lúc này mới cố gắng đá đá hai chân, đẩy ngã mất lão ni cô đang giữ chân mình
"Hự hự hự..."
Cổ họng bà ta không ngừng rên rỉ, nhưng trong lòng thì hối hận vô cùng,
Thời điểm tưởng dường như sắp ngất đi, bà ta lại cảm nhận được cổ họng mình đươc buông lỏng, thân thể cũng ngã uống, sau đó thì không biết gì nữa.
Đến khi tỉnh lại, bà ta đã nằm trên giường ngủ ở sương phòng, một tên thị vệ đang đưa lưng về phía bà ta, lạnh lùng nói:" Vương phi xin hãy nhớ, dù làm gì thì thuộc hạ cũng có thể ngăn cản, chỉ là lần này muốn vương phi chịu đủ khổ sớ rồi mới ra tay thôi"
Nói xong hắn sải bước rời đi.
Cảnh Hoa vương phi vừa sợ ,vừa tức giận, lại vừa oán hận, muốn mắng chửi nhưng lại không nói ra tiếng, bà ta phát hiện cổ họng mình nhất thời không phát ra tiếng, vừa muốn nói là liền đau như dao cắt.
Bà ta thống khổ ôm lấy cổ họng, nhưng dù sao cũng không muốn ngu ngốc đi tìm cái chết, nên đành phải ngoan ngoãn ở lại trong am.
Có người đem chuyên này bẩm báo lại cho Nhiếp chính vương.
Sau khi nghe xong, chàng thản nhiên nói: " Khong cần quan tâm, ai chả biết bà ấy sợ nhất là chết! Nếu thực muốn thất cổ tự vẫn, đợi đến khi bà ấy muốn chết thực sự, xem bà ấy làm mấy lần như vậy"
Kể từ khi Cảnh Hoa vương phi cùng Lục Thừa Hoan lập mưu tính kế với chàng, hại Lạc nhi phải đi tha hương, suýt nữa bị người khác hãm hại, Nhiếp chính vương đã không còn quan tâm đến thứ tình cảm mẫu tử với Cảnh Hoa vương phi nữa.
Quỷ Mị ở Nam Xuyên đến, trước đó vài ngày đã viết một phong thư cho Quỷ Hồn, nói Diêu Linh Linh cũng đã hạ sinh một đứa con trai, Quỷ Hồn và Quỷ Hình đều phái người mang quà tặng, còn lặng lẽ đem theo một phần lấy danh nghĩa của Nhiếp chính vương.
Vân Tử Lạc nhận được thư của Diêu Linh Linh, đó là một phong thư gần tám trang giấy, văn phong viết rất lưu loát, từ lúc Quỷ Mị phạm lỗi muội ấy áy náy xin lỗi nàng vì chuyện đó, còn kể về cuộc sống của muội ấy ở Quỷ phủ của Nam Xuyên, kể về con trai của muội ấy, trong thư muội ấy còn nói rất nhờ Vân Tử lạc nàng.
Vân Tử Lạc khẽ mỉm cười, cũng viết thư trả lời muội ấy, phía cuối bức thư, nàng còn son in lên đó một dấu son môi của Tiểu Vân Tình.
Tháng bảy, một tên ám vệ từ Tế châu đến pủ, hắn cùng Nhiếp chính vương ở trong thư phòng nói chuyện rất lâu, lúc đi ra, sắc mắt Nhiếp chính vương rất nghiên trọng.
"Ý, có chuyện gì quan trọng sao?"
Vân Tử Lạc thấy sắc mặt của chàng hỏi.
Nhiếp chính vương theo tói quen ôm lấy eo nàng nói:" có chuyện, mà là chuyện lớn"
"Hử"
"Chuyện liên quan đến Hạo nhi"
"Vân Hạo... đệ ấy, đệ ấy làm sao?"
Vân Tử Lạc cả kinh.
Không phải đệ ấy lại gặp nguy hiểm gì chứ?
Nhiếp chính vương ôm nàng đặt lên đùi mình, thấp giọng hoi:" Nàng còn nhớ năm ngoài lúc rời đi, ta đã nhốt Ngô Đại ở đại lao không?
"Đương nhiên còn nhớ, làm sao vậy, hắn trốn ra ngoài được sao?"
Vân Tử Lạc cảnh giác hỏi.
Nếu thực hắn trốn ra ngoài, ắt hẳn là có chuyện.
"Không, không phải như vậy! Nàng còn nhớ, lúc đó ta đã viết một mật thư gửi đến kinh thành không?"
Nhiếp chính vương đột nhiên hỏi chuyện này, Vân Tử Lạc cảm thấy rất khó hiểu, gật gật đầu.
"Lúc ấy ta đã viết một phong thư cho Quỷ Hồn, phân phó nó làm một chuyện" Nhiếp chính vương trầm giọng giải thích:" Ta nghi ngờ có người đứng sau lưng Ngô Đại, liền cho Tiếu Đồng làm giả một cái mặt nạ da người của Ngô Đại, sau đó cho một ám vệ mang mặt nạ đó, giả danh Ngô Đại ngồi ở đại lao. Cuối tháng sau năm ngoái, quả nhiên đã xảy ra chuyện, có người cứu Ngô Đại ra, trên thực chất là cứu Ngô Đại giả, hắn đưa Ngô Đại đến Huyền Linh đảo"
"Huyền Linh Đảo" Vân Tử Lạc không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
Ngô Đại thế nhưng lại có quan hệ với người của Huyền Linh đảo sao
"Ừn, đến đây, ta mới biết rằng Ngô Đại đúng là sinh ra ở Huyền Linh đảo, chỉ là rời đảo quá lâu, ở Huyền Linh đảo lại không còn người thân, chó nên người biết rõ về hắn không nhiều, hơn nữa ta còn biết được một tin động trời"
"Tin động trời?"
"Hạo nhi là cháu ngoại của đảo chủ Huyền Linh đảo, là con trai của Hoa Phong Bình..."
Nhiếp chính vương nói xong lời cuối cùng thì im lặng.
Vân Tử Lạc cảm giác như có cả một đàn quạ đen bay qua đỉnh đầu mình.
Con trai ruột của Hoa Phong Bình?
Hoa Phong Bình, nữ nhân này chẳng phải là người ông ngoại đã nhắc đến sao, chính là người có đính ước với cha ruột của nàng. Tạ Vô Tâm còn giấu giếm mẹ nàng chuyện này, làm hại mẹ nàng phải bỏ trốn, về sau mẫu thân nói bà ấy tha thứ cho cha nàng, cuối cùng mẹ nàng mất tích mãi sau này nàng mới biết là bà bị người của Hoa phong Bình ám hại, bà ấy cũng không thể gặp mặt cha nàng một lần cuối.
Cái chết của mẹ nàng nhất định có liên quan đến Hoa Phong Bình.
Vân Tử Lạc đứng ngồi không yên, từ trong ngực nàng liền đứng bật dậy.
"Hạo nhi sao lại là con ruột của Hoa Phong Bình được? Hoa Phong Bình đã thành thân sao?"
Nhiếp chính vương cũng đứng dậy theo nàng, đem tin tức ám vệ thăm dò được nói:" Ta nghe nói, Hạo nhi là con trai của Hoa Phong Bình và đảo chủ đảo Lê Hoa Tạ Vô Tâm"
"Ầm"
Lân này, là tiếng ngã ngồi của Vân Tử Lạc, nàng không khỏi ngây người.
"Tạ Vô Tâm..."
Nhiếp chính vương nhìn vẻ mặt khiếp sợ của nàng, trong ánh mắt không che dấu khỏi sự đau lòng, liền ôm lấy hai vai nàng, gật đầu nhẹ: " Nếu như tin tức của ám vệ không sai thì đúng là vậy"
"Nói cách khác, Vân Hạo, nó và ta..."
"Là đệ đệ của nàng, đệ đệ cùng cha khác mẹ..."
"Không thể nào"
Vân Tử Lạc kích động đẩy chàng ra, nhanh chòng quay đầu,ngực đập mãnh liệt.
"Lạc nhi, nó là đệ đệ của nàng không tốt sao...?"
Nhiếp chính vương nhẹ giọng hỏi.
"Chàng biết ý ta không phải vậy"
Vân Tử Lạc phiền não quay đầu, nhíu mày, đôi môi cong lên, một hồi lâu sau mới trả lời:" Ý, mặc dù ông ngoại kểu chuyện Ta Vô Tâm như vậy, nhưng ta vẫn luôn tin tưởng ông ấy đối xử thật lòng với mẹ ta, chàng hiểu không?"
Nhiếp chính vương hơi nhếch môi, thấp giọng nói: "Ta biết rõ, mẹ nàng, ta không thể không thừa nhận, bà ấy nhất định sẽ là một nữ nhân ưu tú, xinh đẹp như nàng vậy, nam nhân nhất định sẽ bị bà ấy hấp dẫn"
Vân Tử Lạc bị những lời của chàng làm chú ý, nàng hơi nhướng mi hỏi: "Không phải cha chàng cũng bị bà ấy hấp dẫn sao?"
Nhiếp chính vương liền biến sắc.
Vân Tử lạc lè lưỡi một cái:" Quỷ hẹp hòi" Rồi nàng liền chuyển đề tài:" Ta cảm thấy được, mẹ ta sẽ giống như ta vậy, bà ấy xứng đáng được chân tình, hơn nữa, ta tin tưởng mắt nhìn người của bà ấy không tồi, Tạ Vô Tâm đối với bà ấy thật hay giả bà ấy sao lại không nhìn ra được chứ? Ông ấy đối với bà thật lòng, nhưng về sau bà ấy lại vì ông ấy mà chết...."
Càng nói về sau nàng càng cảm thấy khó chịu...
Cái người Tạ Vô Tâm này, tam mười phần là kẻ bạc tình.
"Không cần nghĩ quá nhiều, Lạc nhi, thử máu"
Nhiếp chính vương trầm giọng nói ta chữ cuối cùng.
Vì thế, chàng đã mời Tiếu Đồng tới, hai người cùng nghiệm máu, độ chính xác sẽ cao hơn.
Tiếu Đồng vừa đến, trong tay liền cầm theo một vòng tay, hỏi:" Con gái nuôi của ta đâu? Ta mang quà đến cho nó"
Nhiếp chính vương tức giận hỏi:" Ai là con gái nuôi của ngươi"
Chàng không cho phép con gái chàng nhận Tiếu ĐỒng làm cha nuôi, sợ con bé sẽ bị hắn dạy bậy.
"Nhiếp chính vương huynh nói không giữ lời! Năm mười hai tuổi huynh đã cho phép ta, huynh nói sau này sẽ cho con huynh nhận ta làm cha nuôi"
Tiếu Đồng quắc mắt cãi lại.
Vân Tử lạc "Xì" cười lên một tiếng.
Nhiếp chính vương hơi đỏ mặt, thẹn thùng nhìn nàng một cái, nói:" Còn không phải do ngươi, là ngươi muốn ta đáp ứng cho nên ta mời đồng ý như vậy"
"Là ngươi đề ra yêu cầu này trước, ta lúc đó nghĩ không thông"
"Ai nói! Bây giờ huynh lại đổ lỗi tại ta"
Thấy bộ dạng hai người họ hết sức đáng yêu, Vân Tử Lạc cười đến sáng lạn, bất đắc dĩ ngắt lời họ:" Tình như ở chỗ vú Trần, huynh đi qua đó trước đi, kết quả chuyện Hạo nhi cũng chưa có tin gì, không cần vội"
Tâm tình nàng cũng đã bình tĩnh hơn chút.
Nhưng mà, khi máu của Vân hạo được đưa đến, chân tướng mọi chuyện liền làm cho Vân Tử Lạc trầm mặc.
Hách Liên Ý nói không sai.
Vân Hạo cùng nàng quả thực có quan hệ máu mủ! Mà đệ ấy, lại không có quan hệ máu mủ với Lâm Thanh Thanh, nói cách khác, đệ ấy cùng nàng cùng cha nhưng khác mẹ.
Sắc mặt Vân Tử Lạc khó coi, nhưng bây giờ nàng cũng không có ý định nói chuyện này cho Vân Hạo, nàng đứng nhẹ dậy, nhìn Hách Liên Ý và Tiếu Đồng nói:" Ta muôn đến đảo Lê Hoa"
"Lạc nhi..."
Nhiếp chính vương chần chừ.
Vân Tử lạc lạnh lùng hừ một tiếng:" Chuyện ta nhận tổ quy tông sớm đã lẩn khắp ba nước, ai cũng biết ta là cháu gái ngoại của Bắc Đế, nhưng người cha 'tốt' kia của ta , hắn lại không có nửa điểm động tĩnh gì? Hắn biết rõ ràng năm đó lúc mẹ ta rời đi đã mang thai, ta sống nhường này năm, trước không biết thì thôi, nhưng một năm nay tin tức này đồn nhiều như vạy, hắn khong thể không có bất kỳ nào được"
"Nếu đã như vậy, còn đi tìm ông ta làm gì"
Tiếu Đồng phẫn nộ lên tiếng.
"Chính vì thế nên ta mới đi tìm ông ta"
Nhiếp chính vương hơi trầm ngâm, nói:" Lạc nhi, rất có thể, Tạ Vô Tâm chính là sư phụ của Ngô Đại! Nàng còn nhớ, NGô Đại đã nói sư phụ của hắn đến Đại Tuyết sơn không?"
Vân Tử Lạc ngẩn ra, sư phụ của Ngô Đai? Là người truy sát NGô Đại sao?
Khi nàng hơi mở mắt, thân thể cường tráng của Nhiếp chính vương đã xuất hiện ngay trước mặt, cự long to lớn đang hừng hực khí thế, căng cứng như thép.
Nhiếp chính vương ôm lấy nàng, dùng khăn lau qua thân thể hai người rồi ôm nhanh nàng đặt lên giường, tiện đà đè lên.
"Lạc nhi, ta muốn nàng..."
Chàng trầm giọng lẩm bẩm, sau đó kéo hai chân của nàng ra, thúc mạnh thân mình.
"Á"
Vân Tử Lạc đau đớn không khỏi nhíu mày.
Nhiếp chính vương thấy vậy, mặc dù dục vọng đang hừng hực nhưng vẫn miễn cường đè nén xuống, chầm chậm động thân.
Ánh nến đỏ như lửa,cảnh xuân trong đêm đẹp đến vô hạn,
Sáng sớm ngày thứ hai, Nhiếp chính vương dẫn Vân Tử Lạc đến yết kiến Bắc Đế.
Ở sân của phật am ở phía thành Tây, cảnh Hoa vương phu cầm lấy sợi dây thừng khóc sướt mướt như muốn thắt cổ tự vẫn, vây quanh bà ta là vài ba ni cô già liên tục khuyên ngăn.
"Vương phi, không thể làm thế được"
"Hôm qua là đại hôn của Ý nhi, nhưng đến hôm nay bản phi mới biết được, ta còn sống là gì nữa! Ta chết đi, các ngươi hãy mang thi thể ta đến chỗ nó, đứa con bất hiếu này"
Thấy bên cạnh không có thị vệ đến, Cảnh Hoa vương phi liền chui đầu vào thọng dây thừng rồi đạp đổ băng ghế.
Mấy lão ni cô bị bà ta bù dọa không ít, vội giữ lất nàng ta.
Nhưng họ không biết rằng càng làm vậy sợi dây thừng siết cổ của bà ta càng chặt thêm
Bà ta cố hét không được, cổ họng bị siết chặt cực kỳ khó chịu, sắc mặt dần dần tái nhợt, cảnh Hoa vương phi lúc này mới cố gắng đá đá hai chân, đẩy ngã mất lão ni cô đang giữ chân mình
"Hự hự hự..."
Cổ họng bà ta không ngừng rên rỉ, nhưng trong lòng thì hối hận vô cùng,
Thời điểm tưởng dường như sắp ngất đi, bà ta lại cảm nhận được cổ họng mình đươc buông lỏng, thân thể cũng ngã uống, sau đó thì không biết gì nữa.
Đến khi tỉnh lại, bà ta đã nằm trên giường ngủ ở sương phòng, một tên thị vệ đang đưa lưng về phía bà ta, lạnh lùng nói:" Vương phi xin hãy nhớ, dù làm gì thì thuộc hạ cũng có thể ngăn cản, chỉ là lần này muốn vương phi chịu đủ khổ sớ rồi mới ra tay thôi"
Nói xong hắn sải bước rời đi.
Cảnh Hoa vương phi vừa sợ ,vừa tức giận, lại vừa oán hận, muốn mắng chửi nhưng lại không nói ra tiếng, bà ta phát hiện cổ họng mình nhất thời không phát ra tiếng, vừa muốn nói là liền đau như dao cắt.
Bà ta thống khổ ôm lấy cổ họng, nhưng dù sao cũng không muốn ngu ngốc đi tìm cái chết, nên đành phải ngoan ngoãn ở lại trong am.
Có người đem chuyên này bẩm báo lại cho Nhiếp chính vương.
Sau khi nghe xong, chàng thản nhiên nói: " Khong cần quan tâm, ai chả biết bà ấy sợ nhất là chết! Nếu thực muốn thất cổ tự vẫn, đợi đến khi bà ấy muốn chết thực sự, xem bà ấy làm mấy lần như vậy"
Kể từ khi Cảnh Hoa vương phi cùng Lục Thừa Hoan lập mưu tính kế với chàng, hại Lạc nhi phải đi tha hương, suýt nữa bị người khác hãm hại, Nhiếp chính vương đã không còn quan tâm đến thứ tình cảm mẫu tử với Cảnh Hoa vương phi nữa.
Quỷ Mị ở Nam Xuyên đến, trước đó vài ngày đã viết một phong thư cho Quỷ Hồn, nói Diêu Linh Linh cũng đã hạ sinh một đứa con trai, Quỷ Hồn và Quỷ Hình đều phái người mang quà tặng, còn lặng lẽ đem theo một phần lấy danh nghĩa của Nhiếp chính vương.
Vân Tử Lạc nhận được thư của Diêu Linh Linh, đó là một phong thư gần tám trang giấy, văn phong viết rất lưu loát, từ lúc Quỷ Mị phạm lỗi muội ấy áy náy xin lỗi nàng vì chuyện đó, còn kể về cuộc sống của muội ấy ở Quỷ phủ của Nam Xuyên, kể về con trai của muội ấy, trong thư muội ấy còn nói rất nhờ Vân Tử lạc nàng.
Vân Tử Lạc khẽ mỉm cười, cũng viết thư trả lời muội ấy, phía cuối bức thư, nàng còn son in lên đó một dấu son môi của Tiểu Vân Tình.
Tháng bảy, một tên ám vệ từ Tế châu đến pủ, hắn cùng Nhiếp chính vương ở trong thư phòng nói chuyện rất lâu, lúc đi ra, sắc mắt Nhiếp chính vương rất nghiên trọng.
"Ý, có chuyện gì quan trọng sao?"
Vân Tử Lạc thấy sắc mặt của chàng hỏi.
Nhiếp chính vương theo tói quen ôm lấy eo nàng nói:" có chuyện, mà là chuyện lớn"
"Hử"
"Chuyện liên quan đến Hạo nhi"
"Vân Hạo... đệ ấy, đệ ấy làm sao?"
Vân Tử Lạc cả kinh.
Không phải đệ ấy lại gặp nguy hiểm gì chứ?
Nhiếp chính vương ôm nàng đặt lên đùi mình, thấp giọng hoi:" Nàng còn nhớ năm ngoài lúc rời đi, ta đã nhốt Ngô Đại ở đại lao không?
"Đương nhiên còn nhớ, làm sao vậy, hắn trốn ra ngoài được sao?"
Vân Tử Lạc cảnh giác hỏi.
Nếu thực hắn trốn ra ngoài, ắt hẳn là có chuyện.
"Không, không phải như vậy! Nàng còn nhớ, lúc đó ta đã viết một mật thư gửi đến kinh thành không?"
Nhiếp chính vương đột nhiên hỏi chuyện này, Vân Tử Lạc cảm thấy rất khó hiểu, gật gật đầu.
"Lúc ấy ta đã viết một phong thư cho Quỷ Hồn, phân phó nó làm một chuyện" Nhiếp chính vương trầm giọng giải thích:" Ta nghi ngờ có người đứng sau lưng Ngô Đại, liền cho Tiếu Đồng làm giả một cái mặt nạ da người của Ngô Đại, sau đó cho một ám vệ mang mặt nạ đó, giả danh Ngô Đại ngồi ở đại lao. Cuối tháng sau năm ngoái, quả nhiên đã xảy ra chuyện, có người cứu Ngô Đại ra, trên thực chất là cứu Ngô Đại giả, hắn đưa Ngô Đại đến Huyền Linh đảo"
"Huyền Linh Đảo" Vân Tử Lạc không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
Ngô Đại thế nhưng lại có quan hệ với người của Huyền Linh đảo sao
"Ừn, đến đây, ta mới biết rằng Ngô Đại đúng là sinh ra ở Huyền Linh đảo, chỉ là rời đảo quá lâu, ở Huyền Linh đảo lại không còn người thân, chó nên người biết rõ về hắn không nhiều, hơn nữa ta còn biết được một tin động trời"
"Tin động trời?"
"Hạo nhi là cháu ngoại của đảo chủ Huyền Linh đảo, là con trai của Hoa Phong Bình..."
Nhiếp chính vương nói xong lời cuối cùng thì im lặng.
Vân Tử Lạc cảm giác như có cả một đàn quạ đen bay qua đỉnh đầu mình.
Con trai ruột của Hoa Phong Bình?
Hoa Phong Bình, nữ nhân này chẳng phải là người ông ngoại đã nhắc đến sao, chính là người có đính ước với cha ruột của nàng. Tạ Vô Tâm còn giấu giếm mẹ nàng chuyện này, làm hại mẹ nàng phải bỏ trốn, về sau mẫu thân nói bà ấy tha thứ cho cha nàng, cuối cùng mẹ nàng mất tích mãi sau này nàng mới biết là bà bị người của Hoa phong Bình ám hại, bà ấy cũng không thể gặp mặt cha nàng một lần cuối.
Cái chết của mẹ nàng nhất định có liên quan đến Hoa Phong Bình.
Vân Tử Lạc đứng ngồi không yên, từ trong ngực nàng liền đứng bật dậy.
"Hạo nhi sao lại là con ruột của Hoa Phong Bình được? Hoa Phong Bình đã thành thân sao?"
Nhiếp chính vương cũng đứng dậy theo nàng, đem tin tức ám vệ thăm dò được nói:" Ta nghe nói, Hạo nhi là con trai của Hoa Phong Bình và đảo chủ đảo Lê Hoa Tạ Vô Tâm"
"Ầm"
Lân này, là tiếng ngã ngồi của Vân Tử Lạc, nàng không khỏi ngây người.
"Tạ Vô Tâm..."
Nhiếp chính vương nhìn vẻ mặt khiếp sợ của nàng, trong ánh mắt không che dấu khỏi sự đau lòng, liền ôm lấy hai vai nàng, gật đầu nhẹ: " Nếu như tin tức của ám vệ không sai thì đúng là vậy"
"Nói cách khác, Vân Hạo, nó và ta..."
"Là đệ đệ của nàng, đệ đệ cùng cha khác mẹ..."
"Không thể nào"
Vân Tử Lạc kích động đẩy chàng ra, nhanh chòng quay đầu,ngực đập mãnh liệt.
"Lạc nhi, nó là đệ đệ của nàng không tốt sao...?"
Nhiếp chính vương nhẹ giọng hỏi.
"Chàng biết ý ta không phải vậy"
Vân Tử Lạc phiền não quay đầu, nhíu mày, đôi môi cong lên, một hồi lâu sau mới trả lời:" Ý, mặc dù ông ngoại kểu chuyện Ta Vô Tâm như vậy, nhưng ta vẫn luôn tin tưởng ông ấy đối xử thật lòng với mẹ ta, chàng hiểu không?"
Nhiếp chính vương hơi nhếch môi, thấp giọng nói: "Ta biết rõ, mẹ nàng, ta không thể không thừa nhận, bà ấy nhất định sẽ là một nữ nhân ưu tú, xinh đẹp như nàng vậy, nam nhân nhất định sẽ bị bà ấy hấp dẫn"
Vân Tử Lạc bị những lời của chàng làm chú ý, nàng hơi nhướng mi hỏi: "Không phải cha chàng cũng bị bà ấy hấp dẫn sao?"
Nhiếp chính vương liền biến sắc.
Vân Tử lạc lè lưỡi một cái:" Quỷ hẹp hòi" Rồi nàng liền chuyển đề tài:" Ta cảm thấy được, mẹ ta sẽ giống như ta vậy, bà ấy xứng đáng được chân tình, hơn nữa, ta tin tưởng mắt nhìn người của bà ấy không tồi, Tạ Vô Tâm đối với bà ấy thật hay giả bà ấy sao lại không nhìn ra được chứ? Ông ấy đối với bà thật lòng, nhưng về sau bà ấy lại vì ông ấy mà chết...."
Càng nói về sau nàng càng cảm thấy khó chịu...
Cái người Tạ Vô Tâm này, tam mười phần là kẻ bạc tình.
"Không cần nghĩ quá nhiều, Lạc nhi, thử máu"
Nhiếp chính vương trầm giọng nói ta chữ cuối cùng.
Vì thế, chàng đã mời Tiếu Đồng tới, hai người cùng nghiệm máu, độ chính xác sẽ cao hơn.
Tiếu Đồng vừa đến, trong tay liền cầm theo một vòng tay, hỏi:" Con gái nuôi của ta đâu? Ta mang quà đến cho nó"
Nhiếp chính vương tức giận hỏi:" Ai là con gái nuôi của ngươi"
Chàng không cho phép con gái chàng nhận Tiếu ĐỒng làm cha nuôi, sợ con bé sẽ bị hắn dạy bậy.
"Nhiếp chính vương huynh nói không giữ lời! Năm mười hai tuổi huynh đã cho phép ta, huynh nói sau này sẽ cho con huynh nhận ta làm cha nuôi"
Tiếu Đồng quắc mắt cãi lại.
Vân Tử lạc "Xì" cười lên một tiếng.
Nhiếp chính vương hơi đỏ mặt, thẹn thùng nhìn nàng một cái, nói:" Còn không phải do ngươi, là ngươi muốn ta đáp ứng cho nên ta mời đồng ý như vậy"
"Là ngươi đề ra yêu cầu này trước, ta lúc đó nghĩ không thông"
"Ai nói! Bây giờ huynh lại đổ lỗi tại ta"
Thấy bộ dạng hai người họ hết sức đáng yêu, Vân Tử Lạc cười đến sáng lạn, bất đắc dĩ ngắt lời họ:" Tình như ở chỗ vú Trần, huynh đi qua đó trước đi, kết quả chuyện Hạo nhi cũng chưa có tin gì, không cần vội"
Tâm tình nàng cũng đã bình tĩnh hơn chút.
Nhưng mà, khi máu của Vân hạo được đưa đến, chân tướng mọi chuyện liền làm cho Vân Tử Lạc trầm mặc.
Hách Liên Ý nói không sai.
Vân Hạo cùng nàng quả thực có quan hệ máu mủ! Mà đệ ấy, lại không có quan hệ máu mủ với Lâm Thanh Thanh, nói cách khác, đệ ấy cùng nàng cùng cha nhưng khác mẹ.
Sắc mặt Vân Tử Lạc khó coi, nhưng bây giờ nàng cũng không có ý định nói chuyện này cho Vân Hạo, nàng đứng nhẹ dậy, nhìn Hách Liên Ý và Tiếu Đồng nói:" Ta muôn đến đảo Lê Hoa"
"Lạc nhi..."
Nhiếp chính vương chần chừ.
Vân Tử lạc lạnh lùng hừ một tiếng:" Chuyện ta nhận tổ quy tông sớm đã lẩn khắp ba nước, ai cũng biết ta là cháu gái ngoại của Bắc Đế, nhưng người cha 'tốt' kia của ta , hắn lại không có nửa điểm động tĩnh gì? Hắn biết rõ ràng năm đó lúc mẹ ta rời đi đã mang thai, ta sống nhường này năm, trước không biết thì thôi, nhưng một năm nay tin tức này đồn nhiều như vạy, hắn khong thể không có bất kỳ nào được"
"Nếu đã như vậy, còn đi tìm ông ta làm gì"
Tiếu Đồng phẫn nộ lên tiếng.
"Chính vì thế nên ta mới đi tìm ông ta"
Nhiếp chính vương hơi trầm ngâm, nói:" Lạc nhi, rất có thể, Tạ Vô Tâm chính là sư phụ của Ngô Đại! Nàng còn nhớ, NGô Đại đã nói sư phụ của hắn đến Đại Tuyết sơn không?"
Vân Tử Lạc ngẩn ra, sư phụ của Ngô Đai? Là người truy sát NGô Đại sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.