Chương 42: Bị Nhắm Đến
Kẻ Lang Thang
23/07/2021
Một đêm trôi qua Lạc Trần liên tiếp luyện chế đan được nhưng vẫn đều thất
bại, mãi cho tới gần sáng vì nhiều lần luyện chế đan dược thất bại khiến cho cơ thể Lạc Trần vô cùng mệt mỏi. Lạc Trần ngồi trên giường thở dài
một hơi mệt nhọc đến lúc này, sức lực hắn cũng đã không còn bao nhiêu,
cả một đêm vất vả khiến bụng hắn đói meo như cả mấy ngày không được ăn.
Lạc Trần đành để việc luyện đan qua một bên, sau khi bản thân hắn chỉnh lại quần áo và đầu tóc một lượt thì bước ra khỏi phòng đi tới khu nhà ăn của đám thị vệ Ninh Phủ. Nơi đây là một gian già rộng vô cùng, có diện tích chừng mấy trăm mét vuông, bữa sáng đối với các thị vệ trong Ninh Phủ cũng không phải rất đa dạng nhưng so với người dân bình thường thì cũng tốt hơn nhiều, gồm một chút cơm, một đĩa thị yêu thú cấp thấp, một chút rau sào có chứa dược lực tốt cho tu luyện.
Vừa ngồi vào bàn ăn một lúc, trong lúc Lạc Trần đang ngồi thưởng thức bữa sáng thì từ phía xa đi tới tốp 3 – 4 người thiêu liến đi tới chỗ Lạc Trần, trên người họ đều ăn mặc giống như Lạc Trần, là hộ vệ của Ninh Gia. Có điều về mặt của mấy người này không hề thân thiện chút nào, nhất là tên đi đầu nhìn trừng mười tám tuổi, thân hình cao lớn hiên ngang, trên người tỏa ra khí tức như sông sâu núi lớn rất nguy hiểm.
Mà Lạc Trần ngồi bình thản ăn sáng dường như không biết đang có kẻ cố ý đến gây sự với mình, Lạc Trần ngồi trên ghế tay cầm đũa vừa gắp một miếng thịt yêu thú định bỏ vào miệng thì chợt thấy một cái bóng từ xa bay vút tới tốc độ nhanh đến chóng mặt lao tới gần. Nhanh như một cơn gió, Lạc Trần liền bỏ chiếc bát và đôi đũa xuống khẽ ngiêng người qua một bên, hai tay khẽ phất một cái đã thành công né tránh cái bóng đó.
Đến khi Lạc Trần Nhìn lại hóa ra cái thứ bay đó là một chiếc đũa. Cũng đúng lúc đó có một tiếng nói hùng hồn vang lên bên tai Lạc Trần với giọng nói tràn đầy trêu tức và ra vẻ bề trên.
“Tiểu tử phản ứng không chận, nhưng chỉ với chừng đó bản lĩnh thì còn chưa xứng làm hộ vệ cho nhị tiểu thư.”
Trong đầu Lạc Trần chợt xuất hiển mấy cái dấu hỏi không hiểu ra sao. Hắn từ trước tới nay ở Ninh Phủ cũng được gần 2 năm vốn không có xung đột với ai, cho tới hôm nay bản thân mình đang ăn sáng thì không hiểu ở đâu ra một đám người vẻ ngoài hung dữ đi tới gây sự, khiến ăn cũ chút không hiểu mà trả lời.
“Ta có biết các ngươi sao?”
Lạc Trần trả lời với vẻ mặt thản nhiên, kèm theo chút tức giận trong lòng, cũng như bất kỳ ai cũng vậy thôi, bản thân đang ăn lại bị kẻ khác tới phá đám, trong khi đó bản thân lại không quen biết đối phương. Đến mức người ta còn có câu “trời đánh tránh miếng ăn”.
Vậy mà mấy tên này lại cả gan tới làm loạn bảo sao Lạc Trần không tức giận cho được. Còn tên nam tử cao lớn tới khiên khích Lạc Trần thấy vẻ thở ơ nhưng giọng nói có chút cứng rắn thì có vẻ khinh thường cao giọng nói.
“Tiểu tử ngươi đúng là không biết trời cao đất giày, giám ở trước mặt ta còn có can đảm nói như vậy. Bổn công tử không ngại nói cho ngươi biết ta là Lôi Minh là thị vệ của Ninh Gia”
Lạc Trần nghe được đối phương giới thiệu tên, khiến cho hắn lại không hiểu ra sao. “Lôi Minh” cái tên này Lạc Trần chưa có nghe qua bao giờ, mà hắn cũng chẳng cần quan tâm tên đó là ai liền trả lời với giọng nói có chút ngạc nhiên nói một câu như hỏi lại một câu”
“Ngươi là Lôi Minh…?”
“Phải, ta chính là Lôi Minh”
Lôi Minh với vẻ mặt cao ngạo và tự hào khẽ ưỡn ngược có vẻ tự hào lên tiếng nói vớ Lạc Trần.
Nhưng hắn còn chưa kịp nói câu tiếp theo thì Lạc Trần đã lên tiếng khiến cho hắn tức giận đến muốn hộc máu.
“Ngươi là Lôi Minh thì đã xao, không lẽ ngươi rất lợi hại”
Cả người Lôi Minh tức giận tới hơi run lên, khóe miệng hơi co lại, những lời muốn nói ra nhưng lại bị lời của Lạc Trần làm cho luốt chở lại không lên tiếng được. Còn mấy tên thiếu niên đi cạnh Lôi Minh như vẻ là một đám tiểu đệ đi theo hắn thì nghe được lời Lạc Trần nói như vậy có mấy tên tức giận quát lên.
“Tiểu tư ngươi thật to gan ngay cả Lôi Minh sư huynh là cao thủ đứng thứ 6 cường bảng bản thân lại có tu vi Luyện thể cảnh bát trọng chung kỳ. Ngươi dám không lể mặt thật đúng là muốn chết”
“Ồ là vậy sao?”
Mà bản thân Lạc Trần nghe được mấy tên tiểu đệ giới thiệu như vậy cũng chỉ đáp một tiếng cũng không tỏ vẻ gì là ngạc nhiên hay kinh sợ gì cả. Bản thân hắn nhớ lại ngày luận võ của Ninh Gia khi đó Lạc Trần có thấy Lôi Minh trên đài thi đấu, nhưng cũng không quá chú ý tới, chỉ là bản thân thắn sau chận đánh với Ninh Tài lại áp chế thực lực không thể hiện ra khiến cho bản thân bị thương hôn mê đi không còn tham gia bài danh chiến tốp mười Cường bảng lên cũng không biết thực lực của Lôi Minh tới đâu.
Nhưng với thực lực hiện tại của Lạc Trần đã đột phá Luyện Khí Cảnh, trong mắt Lạc Trần hiện tại hoàn toàn không cần xem Lôi Minh ra gì, có điều hiện tại lạc Trần đang đóng vai nhân vật khiêm tốn, vì vậy hắn chỉ biểu hiện ra ngoài rằng tu vi của bản thân mới đột phá Luyện Thể Tầng thứ tám sơ kỳ mà thôi.
Còn Lôi Minh thấy Lạc Trần hoàn toàn không xem hắn ra gì tuy trong lòng vô cùng tức giận nhưng hắn cũng vẫn giữ được vẻ bình tĩnh nhìn Lạc Trần với ánh mắt đầy sự đe dọa và giọng uy hiếp nói.
“Tiểu tử ta cho ngươi thời gian một ngày tự động xin lui khỏi vị trí thị vệ của nhị tiểu thư, vị trí đó với bản lĩnh hiện tại của ngươi thì hoàn toàn không xứng. Nếu không đừng trách ta ra tay với ngươi, đến lúc đó ta sẽ khiến ngươi phải chịu muôn vàn đau khổ”
Lôi Minh đã không thèm giả bộ gì mà nói toạc ra mục đích tới đây để uy hiếp Lạc Trần khiến cho hắn từ bỏ vị trí thị vệ thân cận của Ninh Thiên Vũ. Vì thân phận của Ninh Thiên Vũ trong Ninh Phủ rất cao, không chỉ bản thân nàng là người có thiên phú tu luyện rất cao ra, mà nàng cũng là một vị đại mỹ nữ xinh đẹp nhất nhì Phú Xuân Thành, là nữ thần trong mắt rất nhiều nam tử thế hệ trẻ Thành Phú Xuân.
Tuy mấy tên thị vệ Ninh Phủ này có địa vị không thể so sánh với Ninh Thiên Vũ, không thể theo đuổi nữ thần của mình nhưng chỉ cần được ở gần nữ thần làm thị vệ cho nàng cũng đã khiến rất nhiều thiếu niên của Ninh Phủ cũng như khắp Phú Xuân Thành tranh nhau vỡ đầu. Vậy mà không hiểu tại sao Ninh Thiên Vũ lại nhìn trúng Lạc Trần, điều đó khiên cho rất nhiều người ghen ghét và coi Lạc Trần chở thành cái gai trong mắt.
Chính vì vậy mới khiến một màn gây sự ra oai như hiện tại xảy ra, còn Lạc Trần bị một tên Luyện Thể Cảnh Bát trọng đỉnh phong đe dọa khiến cho Lạc Trần cho dù có sống hai đời những cũng khó mà nhịn được lửa giận trong lòng. Hai kiếp người Lạc Trần đã từng nhìn không ít mỹ nữ, như còn ở quê nhà kiếp trước, mạng xã hội phát triển hắn đã nhìn rất nhiều mỹ nữ đủ các loại tử thiếu nữ tới đại mỹ nữ như các ngôi sao, người nổi tiếng.
Nhưng chưa có ai có thể khiến hắn động lòng và sinh ra, sự cảm mến, nhưng tới khi Lạc Trần tới thế giới này, bản thân hắn rơi vào hoàn cảnh khó khăn mà Ninh Thiên Vũ lại là người giúp đỡ hắn, tạo điều kiện cho hắn tu luyện, khiến cho địa vị của Ninh Thiên Vũ trong lòng hắn rất đặc thù. Hiện tại lại có kẻ có ý sấu tới bảo hắn rời xa nàng, điều đó đã động tới chân hỏa của Lạc Trần, ban đầu hắn còn không có ý định tính toán với bọn họ, nhưng hiện tại Lạc Trần thực sự muốn một trưởng đánh bay chúng đi cho hả giận.
Lạc Trần đành để việc luyện đan qua một bên, sau khi bản thân hắn chỉnh lại quần áo và đầu tóc một lượt thì bước ra khỏi phòng đi tới khu nhà ăn của đám thị vệ Ninh Phủ. Nơi đây là một gian già rộng vô cùng, có diện tích chừng mấy trăm mét vuông, bữa sáng đối với các thị vệ trong Ninh Phủ cũng không phải rất đa dạng nhưng so với người dân bình thường thì cũng tốt hơn nhiều, gồm một chút cơm, một đĩa thị yêu thú cấp thấp, một chút rau sào có chứa dược lực tốt cho tu luyện.
Vừa ngồi vào bàn ăn một lúc, trong lúc Lạc Trần đang ngồi thưởng thức bữa sáng thì từ phía xa đi tới tốp 3 – 4 người thiêu liến đi tới chỗ Lạc Trần, trên người họ đều ăn mặc giống như Lạc Trần, là hộ vệ của Ninh Gia. Có điều về mặt của mấy người này không hề thân thiện chút nào, nhất là tên đi đầu nhìn trừng mười tám tuổi, thân hình cao lớn hiên ngang, trên người tỏa ra khí tức như sông sâu núi lớn rất nguy hiểm.
Mà Lạc Trần ngồi bình thản ăn sáng dường như không biết đang có kẻ cố ý đến gây sự với mình, Lạc Trần ngồi trên ghế tay cầm đũa vừa gắp một miếng thịt yêu thú định bỏ vào miệng thì chợt thấy một cái bóng từ xa bay vút tới tốc độ nhanh đến chóng mặt lao tới gần. Nhanh như một cơn gió, Lạc Trần liền bỏ chiếc bát và đôi đũa xuống khẽ ngiêng người qua một bên, hai tay khẽ phất một cái đã thành công né tránh cái bóng đó.
Đến khi Lạc Trần Nhìn lại hóa ra cái thứ bay đó là một chiếc đũa. Cũng đúng lúc đó có một tiếng nói hùng hồn vang lên bên tai Lạc Trần với giọng nói tràn đầy trêu tức và ra vẻ bề trên.
“Tiểu tử phản ứng không chận, nhưng chỉ với chừng đó bản lĩnh thì còn chưa xứng làm hộ vệ cho nhị tiểu thư.”
Trong đầu Lạc Trần chợt xuất hiển mấy cái dấu hỏi không hiểu ra sao. Hắn từ trước tới nay ở Ninh Phủ cũng được gần 2 năm vốn không có xung đột với ai, cho tới hôm nay bản thân mình đang ăn sáng thì không hiểu ở đâu ra một đám người vẻ ngoài hung dữ đi tới gây sự, khiến ăn cũ chút không hiểu mà trả lời.
“Ta có biết các ngươi sao?”
Lạc Trần trả lời với vẻ mặt thản nhiên, kèm theo chút tức giận trong lòng, cũng như bất kỳ ai cũng vậy thôi, bản thân đang ăn lại bị kẻ khác tới phá đám, trong khi đó bản thân lại không quen biết đối phương. Đến mức người ta còn có câu “trời đánh tránh miếng ăn”.
Vậy mà mấy tên này lại cả gan tới làm loạn bảo sao Lạc Trần không tức giận cho được. Còn tên nam tử cao lớn tới khiên khích Lạc Trần thấy vẻ thở ơ nhưng giọng nói có chút cứng rắn thì có vẻ khinh thường cao giọng nói.
“Tiểu tử ngươi đúng là không biết trời cao đất giày, giám ở trước mặt ta còn có can đảm nói như vậy. Bổn công tử không ngại nói cho ngươi biết ta là Lôi Minh là thị vệ của Ninh Gia”
Lạc Trần nghe được đối phương giới thiệu tên, khiến cho hắn lại không hiểu ra sao. “Lôi Minh” cái tên này Lạc Trần chưa có nghe qua bao giờ, mà hắn cũng chẳng cần quan tâm tên đó là ai liền trả lời với giọng nói có chút ngạc nhiên nói một câu như hỏi lại một câu”
“Ngươi là Lôi Minh…?”
“Phải, ta chính là Lôi Minh”
Lôi Minh với vẻ mặt cao ngạo và tự hào khẽ ưỡn ngược có vẻ tự hào lên tiếng nói vớ Lạc Trần.
Nhưng hắn còn chưa kịp nói câu tiếp theo thì Lạc Trần đã lên tiếng khiến cho hắn tức giận đến muốn hộc máu.
“Ngươi là Lôi Minh thì đã xao, không lẽ ngươi rất lợi hại”
Cả người Lôi Minh tức giận tới hơi run lên, khóe miệng hơi co lại, những lời muốn nói ra nhưng lại bị lời của Lạc Trần làm cho luốt chở lại không lên tiếng được. Còn mấy tên thiếu niên đi cạnh Lôi Minh như vẻ là một đám tiểu đệ đi theo hắn thì nghe được lời Lạc Trần nói như vậy có mấy tên tức giận quát lên.
“Tiểu tư ngươi thật to gan ngay cả Lôi Minh sư huynh là cao thủ đứng thứ 6 cường bảng bản thân lại có tu vi Luyện thể cảnh bát trọng chung kỳ. Ngươi dám không lể mặt thật đúng là muốn chết”
“Ồ là vậy sao?”
Mà bản thân Lạc Trần nghe được mấy tên tiểu đệ giới thiệu như vậy cũng chỉ đáp một tiếng cũng không tỏ vẻ gì là ngạc nhiên hay kinh sợ gì cả. Bản thân hắn nhớ lại ngày luận võ của Ninh Gia khi đó Lạc Trần có thấy Lôi Minh trên đài thi đấu, nhưng cũng không quá chú ý tới, chỉ là bản thân thắn sau chận đánh với Ninh Tài lại áp chế thực lực không thể hiện ra khiến cho bản thân bị thương hôn mê đi không còn tham gia bài danh chiến tốp mười Cường bảng lên cũng không biết thực lực của Lôi Minh tới đâu.
Nhưng với thực lực hiện tại của Lạc Trần đã đột phá Luyện Khí Cảnh, trong mắt Lạc Trần hiện tại hoàn toàn không cần xem Lôi Minh ra gì, có điều hiện tại lạc Trần đang đóng vai nhân vật khiêm tốn, vì vậy hắn chỉ biểu hiện ra ngoài rằng tu vi của bản thân mới đột phá Luyện Thể Tầng thứ tám sơ kỳ mà thôi.
Còn Lôi Minh thấy Lạc Trần hoàn toàn không xem hắn ra gì tuy trong lòng vô cùng tức giận nhưng hắn cũng vẫn giữ được vẻ bình tĩnh nhìn Lạc Trần với ánh mắt đầy sự đe dọa và giọng uy hiếp nói.
“Tiểu tử ta cho ngươi thời gian một ngày tự động xin lui khỏi vị trí thị vệ của nhị tiểu thư, vị trí đó với bản lĩnh hiện tại của ngươi thì hoàn toàn không xứng. Nếu không đừng trách ta ra tay với ngươi, đến lúc đó ta sẽ khiến ngươi phải chịu muôn vàn đau khổ”
Lôi Minh đã không thèm giả bộ gì mà nói toạc ra mục đích tới đây để uy hiếp Lạc Trần khiến cho hắn từ bỏ vị trí thị vệ thân cận của Ninh Thiên Vũ. Vì thân phận của Ninh Thiên Vũ trong Ninh Phủ rất cao, không chỉ bản thân nàng là người có thiên phú tu luyện rất cao ra, mà nàng cũng là một vị đại mỹ nữ xinh đẹp nhất nhì Phú Xuân Thành, là nữ thần trong mắt rất nhiều nam tử thế hệ trẻ Thành Phú Xuân.
Tuy mấy tên thị vệ Ninh Phủ này có địa vị không thể so sánh với Ninh Thiên Vũ, không thể theo đuổi nữ thần của mình nhưng chỉ cần được ở gần nữ thần làm thị vệ cho nàng cũng đã khiến rất nhiều thiếu niên của Ninh Phủ cũng như khắp Phú Xuân Thành tranh nhau vỡ đầu. Vậy mà không hiểu tại sao Ninh Thiên Vũ lại nhìn trúng Lạc Trần, điều đó khiên cho rất nhiều người ghen ghét và coi Lạc Trần chở thành cái gai trong mắt.
Chính vì vậy mới khiến một màn gây sự ra oai như hiện tại xảy ra, còn Lạc Trần bị một tên Luyện Thể Cảnh Bát trọng đỉnh phong đe dọa khiến cho Lạc Trần cho dù có sống hai đời những cũng khó mà nhịn được lửa giận trong lòng. Hai kiếp người Lạc Trần đã từng nhìn không ít mỹ nữ, như còn ở quê nhà kiếp trước, mạng xã hội phát triển hắn đã nhìn rất nhiều mỹ nữ đủ các loại tử thiếu nữ tới đại mỹ nữ như các ngôi sao, người nổi tiếng.
Nhưng chưa có ai có thể khiến hắn động lòng và sinh ra, sự cảm mến, nhưng tới khi Lạc Trần tới thế giới này, bản thân hắn rơi vào hoàn cảnh khó khăn mà Ninh Thiên Vũ lại là người giúp đỡ hắn, tạo điều kiện cho hắn tu luyện, khiến cho địa vị của Ninh Thiên Vũ trong lòng hắn rất đặc thù. Hiện tại lại có kẻ có ý sấu tới bảo hắn rời xa nàng, điều đó đã động tới chân hỏa của Lạc Trần, ban đầu hắn còn không có ý định tính toán với bọn họ, nhưng hiện tại Lạc Trần thực sự muốn một trưởng đánh bay chúng đi cho hả giận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.