Chương 6: Bị thương, miếng ngọc kỳ lạ
Kẻ Lang Thang
16/05/2021
Vị tam tiểu thư kia nhìn dáng vẻ của hai người Lạc Trần và Ninh tài thì tỏ vẻ không kiên nhân và có chút phẫn nộ quát.
“Ta không muốn phí thời gian với các ngươi. Mau nói cho ta biết nhị tỷ có phải ở trong tiểu hoa viên đó phải không?”
“Mau chánh đường ta muốn cùng nhị tị có chuyện muốn nói. Các ngươi nếu làm chạm trễ chuyện của bổn tiểu thư thì đừng có trách ta vô tình”
Vừa nói nàng vừa thi triển tu vi, từ cơ thể xinh đẹp nhỏ bé đó của Ninh Thiên Nhi vậy mà bộc phát ra khí thế to lớn vô cùng ép về phía hai người Lạc Trần và Ninh Tài. Khiến hai người họ đến hô hấp cũng khó khắn.
Nhất là Lạc Trần mới tu luyện được một thời gian ngắn, lại có tu vi chỉ là luyện thể tầng hai lên càng tỏ ra chật vật, khó chịu.
Bản thân Lạc Trần cảm nhận được toàn thân như bị cả một quả núi to lớn đang đè nén về mình vậy khiến hắn toàn thân đau đớn vô cùng, đến mức hai đầu gối cùng các khớp xương của hắn kêu rằng rắc từng tiếng vang nên.
Ninh Tài thì khá hơn một chút, hắn vốn tu luyện được thời gian lâu hơn Lạc Trần, lại bản thân có tu vi luyện thể lục trọng thì vẫn có thể chịu được khí thế của Ninh Thiên Nhi.
Tuy nhiên lưng hắn cũng đã vã ra từng đợt mồ hôi lạnh, bởi hắn cũng thừa biết kết cục của nhưng ai đắc tội qua với vị tam tiểu thư này. Vì vậy hắn không có dám mở miệng trả lời.
Thấy hai người không có trả lời bản thân, Ninh Thiên Nhi cảng nổi giận gắt lên.
“Ta nói hai người các ngươi là bị câm hay bị điếc mà giám không trả lời bản tiểu thư. Các ngươi có tin ta một chưởng đập chết các ngươi rồi ném sác cho chó ăn hay không”
Lúc này trong lòng Lạc Trần lại vô cùng phẫn nộ, hắn bị khí thế của nàng chấn áp cho toàn thân bất động, đến nói cũng không có khả năng, vậy mà vị tam tiểu thư này lại không nói lý lẽ như vậy.
Trong lòng hắn như có một ngọn nửa giận vô hình đang không ngừng cháy, cuối cùng hắn dồn hết chân khí tu luyện được trong một năm qua chống đỡ lấy khí thế như núi của Ninh Thiên Nhi rồi cắn răng nói.
“Thưa tam tiểu thư, nhị tiểu thư không có ở trong tiểu hoa viên, thường ngày nhị tiểu thư rất ít khi tới đây, chỉ khi nào tới núc có hoa nở trong tiểu hoa viên thì nhị tiểu thư mới tới đây nhìn một chút mà thôi”
Nhận được câu chả lởi khiến bản thân không hài lòng đó của Trần Phong, trong mắt Ninh Thiên Nhi đầy lãnh ý mà nhìn qua hắn lạnh lùng nói.
“Điều ngươi nói là thật sao? Nhưng ta làm sao biết được ngươi có nó náo hay không. Chánh ra, ta muốn đích thân vào tiểu hoa viên tìm nhị tỷ”
Những lời chua ngoa đó của Ninh Thiên Nhi khiến Lạc Trần trong nội tâm lại càng thêm khó chịu nhưng hắn không biết phải làm sao, chỉ đánh cắn răng nói.
“Tam tiểu thư, nhị tiểu thư từng có lệnh, trong tiểu hoa viên này người ngoài không thể để người lạ tùy tiện vào. Xin người thứ nối và hiểu cho tiểu nhân”
Nhưng có điều Lạc Trần còn chưa nói hết câu thì đã bị một bàn thay trắng như ngọc bay tới tát vô mặt. khiến hắn đau điếng, không thể nói nên lời, bị một cái tát như trời giáng đó, nội tầm Lạc Trần làm sao chịu được, lửa giận trong lòng hắn bùng lên, hắn dùng ánh mắt căm hận nhìn về nàng ta định phản bác.
Nhưng tên Ninh Tài đó niền sông tới dữ nầy Lạc Trần rồi liên túc đá, rồi đấm cho hắn mấy cái, miệng thì không ngừng nói.
“Khốn kiếp ngươi là, cái thá gì mà dám cản đường đi của tam tiểu thư. Với lại ngươi không biết tam tiểu thư là ai sao? Sao có thể coi là, người lạ, còn không mau chánh đường cho tam tiểu thư đi”
Vừa đánh rồi vừa mắng Lạc Trần một hổi, Ninh Tài mới quay qua tam tiểu thư, vẻ mặt nịnh nọt nói.
“Tam tiểu thư, người đại nhân không nên so đo với chúng tiểu nhân làm gì. Làm vậy không phải là khiến cho thân phận bản thân càng không tốt hay sao? Người mau vào hoa viên đi dạo, trong đó có mấy loại hoa mới nở trông rất đẹp, tiểu nhân đảm bảo sẽ không khiến người thất vọng đâu”
Vừa nói Ninh Tài vừa chánh người qua một bên để nhường đường cho Ninh Thiên Nhi, rồi làm ra tư thế mời rất trang trọng, cùng thấp giọng nói.
Ninh Thiên Nhi tính tình vốn cao ngạo, vì vậy khi nghe hắn nói vậy tuy trong lòng vẫn còn khó chịu nhưng vẫn có nhịn và chỉ “hừ” lạnh đi qua.
Nhìn bóng dáng Ninh Thiên Nhi đi khuất vào trong hoa viên, lúc này Ninh Tài mới bước tới chỗ Lạc Trần bị đánh đầy vết thương mà đỡ hắn dậy nói.
“Cai tên tiểu tử nhà người, đầu óc ngươi có vấn đề hay sao mà lại có hành động vừa rồi. Ngươi không nhớ ta đã nói những gì hay sao? Chúng ta là phận người làm, không thể đắc tội với chủ tử được.”
“Vừa rồi ta ra tay đánh ngươi thì cũng là vì tốt cho ngươi mà thôi. Nếu ta không làm như vậy, mà để tam tiểu thư tức giận mà ra tay đánh ngươi thì e là, ngươi có kết cục không tốt đâu”
Sau khi Ninh Thiên Nhi vào hoa viên thì Lạc Trần và Ninh tài lại tiếp tục với công việc hàng ngày đo là chăm sóc đám hoa cỏ lơi đây. Khoảng chửng nửa giờ đồng hồ sau Ninh Thiên Nhi từ trong hoa viên đi ra.
Trên mặt nàng hai hàng nông mày có vẻ cau lại như đang có điều gì đó khiến nàng ta khó chịu. Khi đi qua chỗ Lạc Trần cùng Ninh Tài đang làm việc, khiến hai người đó vội chạy tới vội cúi chào mà không dám nói câu gì.
Nhìn biểu hiện hai người đó, Ninh Thiên Nhi chỉ liếc mắt một cái rồi mang vẻ mặt cao ngạo của nàng đi qua. Nhưng chưa được mấy bước thì như nhơ ra điều gì đo, Ninh Thiên Nhi bỗng quay lại nhìn vào Lạc Trần và Ninh Tài nói.
“Lúc ta mới tới có thấy hai người đang luận bàn, nhưng ta thấy hai người các ngươi kỹ xảo chiến đấu còn quá kém, vì vậy bổn tiểu thư quyết định chỉ điểm các ngươi đôi chút. Chánh sau này hai người các ngươi ra khỏi phủ làm mất mặt Ninh Gia ta”
Thấy vị tam tiểu thư nói như vậy, trong lòng của Ninh Tài và Lạc Trần đều cảm thấy không ổn. Nhưng Ninh Tài vẫn cắn răng tiến nên một bước rồi cúi người nó với Ninh Thiên Như.
“Cảm tạ tam tiểu thư chỉ bảo”
“Hừ, ngươi lại đây tấn công ta đi”
Ninh Thiên Nhi phớt lờ Ninh Tài mà dùng tay chỉ về hướng Lạc Trần nói. Bị nàng ta chỉ đích danh, Lạc Trần biết không thể chánh khỏi đau khổ, vì vậy chỉ đành cố gắng bình tĩnh nhìn vị tam tiểu thư một cách thản nhiên nói.
“Đa tạ tiêu thư chỉ điểm, vậy tiểu nhân xin đắc tội”
Lời lói vừa rứt, Lạc Trần lập tức vận dùng toàn lực dồn sức vào hai lắm đấm tiến tới Ninh Thiên Nhi mà tấn công. Nhưng trước thế công đó của Lạc Trần, Ninh Thiên Nhi tỏ ra như không nhìn thấy vậy, nàng ta chỉ vung tay một cái, một chưởng phong từ tay nàng phát ra.
Lập tức luồng kình phong đó lập tức đánh tan công kích của Lạc Trần, không nhưng như vậy, thủ chưởng của nàng còn tiếp tục tiến đến đánh mạnh vào ngực hắn.
Dính một trưởng đó, Lạc Trần như diệu bị đứt dây bay thẳng về sau rơi vào cái hồ nhỏ gần đó. Sau khi đánh bay Lạc Trần nàng không thèm nhìn hắn mà cứ thế bỏ đi, còn Lạc Trần thì bi thương không nhẹ, một hồi lâu sau hắn mới chật vật từ dưới hồ bồ nên.
Cả cơ thể hắn lúc này ướt đấm, khóe miệng còn tràn ra một tia máu, chông rất thê thảm. Ninh Tài vôi vã tiến tới đỡ hắn về phòng dưỡng thương. Đêm hôm đó trong phòng, Lạc Trần ngồi tĩnh tọa chị thương, sau một hồi trị thương hẳn thở ra một hơi.
Sau một đêm điều tức cộng thêm chút thuốc mà Ninh Tài đưa tới thì vết thương của Lạc Trần cũng đã tốt hơn rất nhiều. Hắn nhìn vào vật trên tay mà tỏ ra vẻ băn khoăn không hiểu.
Đúng vậy, là không hiểu, trên tay hắn là một miếng ngọc to bằng nửa bàn thay, trên đó có khắc họa những hình thù kỳ dị mà khó hiểu. Vật này Lạc Trần lấy được lúc hắn bị Ninh Gia tam tiểu thư đánh bay xuống hồ mà vô tình tìm được
“Ta không muốn phí thời gian với các ngươi. Mau nói cho ta biết nhị tỷ có phải ở trong tiểu hoa viên đó phải không?”
“Mau chánh đường ta muốn cùng nhị tị có chuyện muốn nói. Các ngươi nếu làm chạm trễ chuyện của bổn tiểu thư thì đừng có trách ta vô tình”
Vừa nói nàng vừa thi triển tu vi, từ cơ thể xinh đẹp nhỏ bé đó của Ninh Thiên Nhi vậy mà bộc phát ra khí thế to lớn vô cùng ép về phía hai người Lạc Trần và Ninh Tài. Khiến hai người họ đến hô hấp cũng khó khắn.
Nhất là Lạc Trần mới tu luyện được một thời gian ngắn, lại có tu vi chỉ là luyện thể tầng hai lên càng tỏ ra chật vật, khó chịu.
Bản thân Lạc Trần cảm nhận được toàn thân như bị cả một quả núi to lớn đang đè nén về mình vậy khiến hắn toàn thân đau đớn vô cùng, đến mức hai đầu gối cùng các khớp xương của hắn kêu rằng rắc từng tiếng vang nên.
Ninh Tài thì khá hơn một chút, hắn vốn tu luyện được thời gian lâu hơn Lạc Trần, lại bản thân có tu vi luyện thể lục trọng thì vẫn có thể chịu được khí thế của Ninh Thiên Nhi.
Tuy nhiên lưng hắn cũng đã vã ra từng đợt mồ hôi lạnh, bởi hắn cũng thừa biết kết cục của nhưng ai đắc tội qua với vị tam tiểu thư này. Vì vậy hắn không có dám mở miệng trả lời.
Thấy hai người không có trả lời bản thân, Ninh Thiên Nhi cảng nổi giận gắt lên.
“Ta nói hai người các ngươi là bị câm hay bị điếc mà giám không trả lời bản tiểu thư. Các ngươi có tin ta một chưởng đập chết các ngươi rồi ném sác cho chó ăn hay không”
Lúc này trong lòng Lạc Trần lại vô cùng phẫn nộ, hắn bị khí thế của nàng chấn áp cho toàn thân bất động, đến nói cũng không có khả năng, vậy mà vị tam tiểu thư này lại không nói lý lẽ như vậy.
Trong lòng hắn như có một ngọn nửa giận vô hình đang không ngừng cháy, cuối cùng hắn dồn hết chân khí tu luyện được trong một năm qua chống đỡ lấy khí thế như núi của Ninh Thiên Nhi rồi cắn răng nói.
“Thưa tam tiểu thư, nhị tiểu thư không có ở trong tiểu hoa viên, thường ngày nhị tiểu thư rất ít khi tới đây, chỉ khi nào tới núc có hoa nở trong tiểu hoa viên thì nhị tiểu thư mới tới đây nhìn một chút mà thôi”
Nhận được câu chả lởi khiến bản thân không hài lòng đó của Trần Phong, trong mắt Ninh Thiên Nhi đầy lãnh ý mà nhìn qua hắn lạnh lùng nói.
“Điều ngươi nói là thật sao? Nhưng ta làm sao biết được ngươi có nó náo hay không. Chánh ra, ta muốn đích thân vào tiểu hoa viên tìm nhị tỷ”
Những lời chua ngoa đó của Ninh Thiên Nhi khiến Lạc Trần trong nội tâm lại càng thêm khó chịu nhưng hắn không biết phải làm sao, chỉ đánh cắn răng nói.
“Tam tiểu thư, nhị tiểu thư từng có lệnh, trong tiểu hoa viên này người ngoài không thể để người lạ tùy tiện vào. Xin người thứ nối và hiểu cho tiểu nhân”
Nhưng có điều Lạc Trần còn chưa nói hết câu thì đã bị một bàn thay trắng như ngọc bay tới tát vô mặt. khiến hắn đau điếng, không thể nói nên lời, bị một cái tát như trời giáng đó, nội tầm Lạc Trần làm sao chịu được, lửa giận trong lòng hắn bùng lên, hắn dùng ánh mắt căm hận nhìn về nàng ta định phản bác.
Nhưng tên Ninh Tài đó niền sông tới dữ nầy Lạc Trần rồi liên túc đá, rồi đấm cho hắn mấy cái, miệng thì không ngừng nói.
“Khốn kiếp ngươi là, cái thá gì mà dám cản đường đi của tam tiểu thư. Với lại ngươi không biết tam tiểu thư là ai sao? Sao có thể coi là, người lạ, còn không mau chánh đường cho tam tiểu thư đi”
Vừa đánh rồi vừa mắng Lạc Trần một hổi, Ninh Tài mới quay qua tam tiểu thư, vẻ mặt nịnh nọt nói.
“Tam tiểu thư, người đại nhân không nên so đo với chúng tiểu nhân làm gì. Làm vậy không phải là khiến cho thân phận bản thân càng không tốt hay sao? Người mau vào hoa viên đi dạo, trong đó có mấy loại hoa mới nở trông rất đẹp, tiểu nhân đảm bảo sẽ không khiến người thất vọng đâu”
Vừa nói Ninh Tài vừa chánh người qua một bên để nhường đường cho Ninh Thiên Nhi, rồi làm ra tư thế mời rất trang trọng, cùng thấp giọng nói.
Ninh Thiên Nhi tính tình vốn cao ngạo, vì vậy khi nghe hắn nói vậy tuy trong lòng vẫn còn khó chịu nhưng vẫn có nhịn và chỉ “hừ” lạnh đi qua.
Nhìn bóng dáng Ninh Thiên Nhi đi khuất vào trong hoa viên, lúc này Ninh Tài mới bước tới chỗ Lạc Trần bị đánh đầy vết thương mà đỡ hắn dậy nói.
“Cai tên tiểu tử nhà người, đầu óc ngươi có vấn đề hay sao mà lại có hành động vừa rồi. Ngươi không nhớ ta đã nói những gì hay sao? Chúng ta là phận người làm, không thể đắc tội với chủ tử được.”
“Vừa rồi ta ra tay đánh ngươi thì cũng là vì tốt cho ngươi mà thôi. Nếu ta không làm như vậy, mà để tam tiểu thư tức giận mà ra tay đánh ngươi thì e là, ngươi có kết cục không tốt đâu”
Sau khi Ninh Thiên Nhi vào hoa viên thì Lạc Trần và Ninh tài lại tiếp tục với công việc hàng ngày đo là chăm sóc đám hoa cỏ lơi đây. Khoảng chửng nửa giờ đồng hồ sau Ninh Thiên Nhi từ trong hoa viên đi ra.
Trên mặt nàng hai hàng nông mày có vẻ cau lại như đang có điều gì đó khiến nàng ta khó chịu. Khi đi qua chỗ Lạc Trần cùng Ninh Tài đang làm việc, khiến hai người đó vội chạy tới vội cúi chào mà không dám nói câu gì.
Nhìn biểu hiện hai người đó, Ninh Thiên Nhi chỉ liếc mắt một cái rồi mang vẻ mặt cao ngạo của nàng đi qua. Nhưng chưa được mấy bước thì như nhơ ra điều gì đo, Ninh Thiên Nhi bỗng quay lại nhìn vào Lạc Trần và Ninh Tài nói.
“Lúc ta mới tới có thấy hai người đang luận bàn, nhưng ta thấy hai người các ngươi kỹ xảo chiến đấu còn quá kém, vì vậy bổn tiểu thư quyết định chỉ điểm các ngươi đôi chút. Chánh sau này hai người các ngươi ra khỏi phủ làm mất mặt Ninh Gia ta”
Thấy vị tam tiểu thư nói như vậy, trong lòng của Ninh Tài và Lạc Trần đều cảm thấy không ổn. Nhưng Ninh Tài vẫn cắn răng tiến nên một bước rồi cúi người nó với Ninh Thiên Như.
“Cảm tạ tam tiểu thư chỉ bảo”
“Hừ, ngươi lại đây tấn công ta đi”
Ninh Thiên Nhi phớt lờ Ninh Tài mà dùng tay chỉ về hướng Lạc Trần nói. Bị nàng ta chỉ đích danh, Lạc Trần biết không thể chánh khỏi đau khổ, vì vậy chỉ đành cố gắng bình tĩnh nhìn vị tam tiểu thư một cách thản nhiên nói.
“Đa tạ tiêu thư chỉ điểm, vậy tiểu nhân xin đắc tội”
Lời lói vừa rứt, Lạc Trần lập tức vận dùng toàn lực dồn sức vào hai lắm đấm tiến tới Ninh Thiên Nhi mà tấn công. Nhưng trước thế công đó của Lạc Trần, Ninh Thiên Nhi tỏ ra như không nhìn thấy vậy, nàng ta chỉ vung tay một cái, một chưởng phong từ tay nàng phát ra.
Lập tức luồng kình phong đó lập tức đánh tan công kích của Lạc Trần, không nhưng như vậy, thủ chưởng của nàng còn tiếp tục tiến đến đánh mạnh vào ngực hắn.
Dính một trưởng đó, Lạc Trần như diệu bị đứt dây bay thẳng về sau rơi vào cái hồ nhỏ gần đó. Sau khi đánh bay Lạc Trần nàng không thèm nhìn hắn mà cứ thế bỏ đi, còn Lạc Trần thì bi thương không nhẹ, một hồi lâu sau hắn mới chật vật từ dưới hồ bồ nên.
Cả cơ thể hắn lúc này ướt đấm, khóe miệng còn tràn ra một tia máu, chông rất thê thảm. Ninh Tài vôi vã tiến tới đỡ hắn về phòng dưỡng thương. Đêm hôm đó trong phòng, Lạc Trần ngồi tĩnh tọa chị thương, sau một hồi trị thương hẳn thở ra một hơi.
Sau một đêm điều tức cộng thêm chút thuốc mà Ninh Tài đưa tới thì vết thương của Lạc Trần cũng đã tốt hơn rất nhiều. Hắn nhìn vào vật trên tay mà tỏ ra vẻ băn khoăn không hiểu.
Đúng vậy, là không hiểu, trên tay hắn là một miếng ngọc to bằng nửa bàn thay, trên đó có khắc họa những hình thù kỳ dị mà khó hiểu. Vật này Lạc Trần lấy được lúc hắn bị Ninh Gia tam tiểu thư đánh bay xuống hồ mà vô tình tìm được
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.