Chương 20: Gây náo động lớn
Kẻ Lang Thang
16/05/2021
Trung quanh đó đám đông nhìn thấy Lạc Trần có thể đánh bại Nhị Hắc thì khiến không ít kẻ bất ngờ và bàn tán.
“Không ngờ tiểu tử đó cũng lợi hại như vậy, đến ngay cả luyện thể ngũ trọng cũng có thể đánh bại. Xem ra tên này cũng có chút thực lực cùng thiên phú”
Đám đông xúm lại không ngừng chỉ trỏ về hướng hai người Lạc Trần Và nhị Hắc vừa quyết đấu một hồi, từ đám đông đi tới hai người nam tử thân hình to lớn, trên người mặc y phục hạ nhân của Nhạc Gia. Hai người đó tới gần Nhị Hắn khẽ đỡ thân thể bị thương của hắn rồi một tên nam tử lực lưỡng bên phải dùng ánh mắt hung ác nhìn về phía Lạc Trần gằn giọng nói.
“Tiểu tử ở đâu to gan lại giám tới địa bàn của Nhạc Gia ta gây rối đúng là chán sống.”
Tiếp đó tên nam tử đó trực tiếp vung một quyền mạnh mẽ định đánh về phía Lạc Trần, tuy nhiên đối với một quyền đó, Lạc Trần lại điềm tĩnh dị thường, từ khí tràng trên người tên đó tỏa ra thì tên nam tử đó hiện mới chỉ có tu vi luyện thể cảnh lục trọng, còn thấp hơn hắn một trọng cảnh giới. Vì vậy Lạc Trần hoàn toàn không có để tên đó vào mắt, hắn bình tĩnh đợi một kích của đối thủ từ từ đi tới mà không hề có chút bối rối hay bất bình tĩnh nào.
Có điều khi một quyền kia tiến tới gần Lạc Trần, chỉ còn cách hắn có vài bước chân, mà Lạc Trần cũng đã thủ thế chuẩn bị tung ra một kích mạnh mẽ thì một giọng nói dịu dàng từ phía xa vang nên. Cùng với đó là một khí tức mạng mẽ và một loại áp lực khó tỏ bao phủ toàn trường.
“Tất cả dừng tay lại, các ngươi đang làm gì vây?”
Tiếp đó đám đông vốn đang ồn ào, nhốn nháo vậy mà tức khắc im ắng một cách lạ thường như bị ai đó không chế.
“Hừ, các ngươi còn làm gì đó? Còn không mau tránh ra”
Từ chỗ đám đông tự động tách ra một lối đi rộng lớn, đám người hai bên tự động dạt sang một bên như để nhường đường cho chủ nhân giọng nói đó. Từ cuối con đường đó dần hiện nên hai thân ảnh của hai thiếu nữ một trước một sau, người đi trước thì có dang người xinh đẹp quyến rũ, những đường cong trên cơ thể nàng mềm mại như nước khiến đám người trông thất không nhịn được mà miệng thốt ra hai từ “Xinh đẹp”.
Tuy người thiếu nữ đó đã đem khăn lụa che lấy mặt của nàng nhưng vân không thể nào che đi hết khí chất thanh cao, thoát tục xinh đẹp như hoa của nàng. Chông thấy thiếu nữ đó Lạc Trần lại bị làm cho hết sức bất ngờ, bởi hai bóng hình thiếu nữ đó không phải ai khác mà là Ninh Gia nhị tiểu thư Ninh Thiên Vũ và nha hoàn của nàng.
Lạc Trần Không hiểu tại sao nàng lại xuất hiện ở đây vào núc này, nhưng khi nhìn xang Nhạc Nhi, vị nha hoàn đi bên cạnh Ninh Thiên Vũ thì Lạc Trần chợt hiểu ra tất cả. Hèn chi vừa rồi khi đánh nhau với Nhị Hắc hắn lại không thấy bóng dáng của Nhạc Nhi đâu, thì ra nàng đã nhanh chân đi trước một bước, gọi tới Ninh Thiên Vũ tới hẳn là giải vây cho hắn, sợ hắn gây chuyện đây mà.
“Nhị tiểu thư, lại phiền người tới đây, đúng là lỗi của thuộc hạ”
Lạc Trần khẽ khom người nhỏ giọng nhận lỗi với Ninh Thiên Vũ, hắn biết nàng ta vốn đang dự đại tiệc ở chính điện Nhạc Gia lại vì hắn mà phải tới tận đây, điều đó khiến hắn rất cảm động trong lòng, đúng là có một vị chủ tử tốt thì còn hơn là vớ được vàng.
Khi Ninh Thiên Vũ đi tới, đám hạ nhân xung quanh quan sát từ khí chất và tu vi thâm bất khả chắc của nàng cũng đoán được thân phận của nàng không tầm thường vọi im lặng không dám nhiều lời.
“Ha, ha không biết có chuyện gì mà khiến Ninh Thiên Nhi Ninh Gia nhị tiểu thư của Ninh Phủ bỏ dở bữa tiệc ra đây, có phải trong buổi tiệc có gì thiếu sót khiên tiểu thư không hài lòng.
Từ phía sau Ninh Thiên Vũ vang nên một giọng nói sang sảng hữu lực của một nam tử, tiếp đến là thân thân hình cao ráo, khuôn mặt tuấn dật điển trai của một thiếu niên hiện ra. Lạc Trần nhìn thanh niên tầm mười tám, mười chín tuổi trước mặt có vẻ không hiểu mà suy tư.
Có điều khi hắn bước tới khiến cho đám hạ nhân của Nhạc Gia kia vốn từ đầu đang cao ngạo thì lập tức khom người cúi chào, hắn vừa tới, một tên hạ nhân của Nhạc Gia niền vui vẻ tiên tới, ghé vào tai hắn nói.
“Phụng Thiên Thiếu gia, chuyện là như vậy...”
Tên hạ nhân đó của Nhạc Gia từ tốn đem đầu đuôi câu chuyện kể lại một lượt với vị thiếu gia tuân lãng kia, tuy nhiên trong quá trình tường thuật lại mọi truyện, tên hạ nhân đó cũng không quên thêm chút măm, chút muối vào đó. Sau một hồi nghe lại câu chuyện, sắc mặt của tên thiếu gia kia chợt có chút cau lại lạnh giọng nói.
“Ninh tiểu thư, chuyện này e là Ninh Gia các người e là cấp cho ta một lời công đạo thì tốt hơn, dù sao đâu cũng là Nhạc Gia ta vả lại hôm nay cũng là sinh nhật của đại ca ta. Ninh Gia các người lại tới đây cố ý gây chuyện, có phải không coi mặt mũi của Nhạc Gia chúng ta ra gì đi.”
Đối với lời chất vấn của tên thiếu gia Nhạc Gia đó, Ninh Thiên Vũ đương nhiên không có để ở trong lòng, bởi mọi truyện từ đầu tới cuối nàng ta đã hoàn toàn nắm rõ trong bàn tay. Có điều khiến nàng bất ngờ đó là thực lực của Lạc Trần vậy mà vượt qua dự kiến của nàng, hắn lại có thể đánh bại tên Nhị Hắc có thực lực luyện thể cảnh ngũ trọng, đúng là không thể tưởng tượng được.
Nàng nhơ lại mới hơn một năm trước, khi đó nàng đem Lạc Trần về Ninh Phủ thì hắn mới chỉ là một người bình thường, vậy mà tới hiện tại hơn một năm qua đi tu vi của hắn đã đi tới bước này khiến nàng đúng là phải lau mắt mà nhìn.
“Nhạc Phụng Thiên, ngươi không cần nhắc nhở ta, đương nhiên ta biết đây là đâu, chỉ là không ngờ tới hạ nhân của Nhạc Gia lại chó cậy gần nhà, ở đây định bắt nạt người của Ninh Phủ ta. Thật nghĩ Ninh Gia ta dể ăn hiếp như vậy sao?”
Nhạc Phụng Thiên nhìn về hướng Ninh Thiên Vũ và Lạc Trần với một bụng đầy nửa giận trong người nhưng hắn cũng vẫn tỏ thái độ điềm tĩnh và lành lùng đáp.
“Thiên Vũ tiểu thư không phải chỉ là mấy chò hề của bọn hạ nhân thôi hay sao cần gì phải vì chúng mà phân tâm. Tuy nhiên người đã cố ý vì hắn mà ra mặt, ta cũng không thể nào coi như không có chuyện gì xảy ra được.”
“Như vậy đi, chúng ta đều là những người luyện võ vậy thì dùng thực lực để nói chuyện đi. Nghe nói người bên cạnh của Ninh Thiên Vũ tiểu thư đều là những người không tầm thường, đầu là những cường nhân, chùng hợp bên cạnh ta cũng có vài thuộc hạ thân tín, thực lực cũng không tồi. Hãy để hai bên họ đối chiến với nhau, nếu người của Ninh Tiểu thư thắng ta nhất định hướng tiểu thư bội tội, còn nêu như tiểu thư thua thì hương ta nói một lời xin lỗi. Thế nào?”
“Không ngờ tiểu tử đó cũng lợi hại như vậy, đến ngay cả luyện thể ngũ trọng cũng có thể đánh bại. Xem ra tên này cũng có chút thực lực cùng thiên phú”
Đám đông xúm lại không ngừng chỉ trỏ về hướng hai người Lạc Trần Và nhị Hắc vừa quyết đấu một hồi, từ đám đông đi tới hai người nam tử thân hình to lớn, trên người mặc y phục hạ nhân của Nhạc Gia. Hai người đó tới gần Nhị Hắn khẽ đỡ thân thể bị thương của hắn rồi một tên nam tử lực lưỡng bên phải dùng ánh mắt hung ác nhìn về phía Lạc Trần gằn giọng nói.
“Tiểu tử ở đâu to gan lại giám tới địa bàn của Nhạc Gia ta gây rối đúng là chán sống.”
Tiếp đó tên nam tử đó trực tiếp vung một quyền mạnh mẽ định đánh về phía Lạc Trần, tuy nhiên đối với một quyền đó, Lạc Trần lại điềm tĩnh dị thường, từ khí tràng trên người tên đó tỏa ra thì tên nam tử đó hiện mới chỉ có tu vi luyện thể cảnh lục trọng, còn thấp hơn hắn một trọng cảnh giới. Vì vậy Lạc Trần hoàn toàn không có để tên đó vào mắt, hắn bình tĩnh đợi một kích của đối thủ từ từ đi tới mà không hề có chút bối rối hay bất bình tĩnh nào.
Có điều khi một quyền kia tiến tới gần Lạc Trần, chỉ còn cách hắn có vài bước chân, mà Lạc Trần cũng đã thủ thế chuẩn bị tung ra một kích mạnh mẽ thì một giọng nói dịu dàng từ phía xa vang nên. Cùng với đó là một khí tức mạng mẽ và một loại áp lực khó tỏ bao phủ toàn trường.
“Tất cả dừng tay lại, các ngươi đang làm gì vây?”
Tiếp đó đám đông vốn đang ồn ào, nhốn nháo vậy mà tức khắc im ắng một cách lạ thường như bị ai đó không chế.
“Hừ, các ngươi còn làm gì đó? Còn không mau tránh ra”
Từ chỗ đám đông tự động tách ra một lối đi rộng lớn, đám người hai bên tự động dạt sang một bên như để nhường đường cho chủ nhân giọng nói đó. Từ cuối con đường đó dần hiện nên hai thân ảnh của hai thiếu nữ một trước một sau, người đi trước thì có dang người xinh đẹp quyến rũ, những đường cong trên cơ thể nàng mềm mại như nước khiến đám người trông thất không nhịn được mà miệng thốt ra hai từ “Xinh đẹp”.
Tuy người thiếu nữ đó đã đem khăn lụa che lấy mặt của nàng nhưng vân không thể nào che đi hết khí chất thanh cao, thoát tục xinh đẹp như hoa của nàng. Chông thấy thiếu nữ đó Lạc Trần lại bị làm cho hết sức bất ngờ, bởi hai bóng hình thiếu nữ đó không phải ai khác mà là Ninh Gia nhị tiểu thư Ninh Thiên Vũ và nha hoàn của nàng.
Lạc Trần Không hiểu tại sao nàng lại xuất hiện ở đây vào núc này, nhưng khi nhìn xang Nhạc Nhi, vị nha hoàn đi bên cạnh Ninh Thiên Vũ thì Lạc Trần chợt hiểu ra tất cả. Hèn chi vừa rồi khi đánh nhau với Nhị Hắc hắn lại không thấy bóng dáng của Nhạc Nhi đâu, thì ra nàng đã nhanh chân đi trước một bước, gọi tới Ninh Thiên Vũ tới hẳn là giải vây cho hắn, sợ hắn gây chuyện đây mà.
“Nhị tiểu thư, lại phiền người tới đây, đúng là lỗi của thuộc hạ”
Lạc Trần khẽ khom người nhỏ giọng nhận lỗi với Ninh Thiên Vũ, hắn biết nàng ta vốn đang dự đại tiệc ở chính điện Nhạc Gia lại vì hắn mà phải tới tận đây, điều đó khiến hắn rất cảm động trong lòng, đúng là có một vị chủ tử tốt thì còn hơn là vớ được vàng.
Khi Ninh Thiên Vũ đi tới, đám hạ nhân xung quanh quan sát từ khí chất và tu vi thâm bất khả chắc của nàng cũng đoán được thân phận của nàng không tầm thường vọi im lặng không dám nhiều lời.
“Ha, ha không biết có chuyện gì mà khiến Ninh Thiên Nhi Ninh Gia nhị tiểu thư của Ninh Phủ bỏ dở bữa tiệc ra đây, có phải trong buổi tiệc có gì thiếu sót khiên tiểu thư không hài lòng.
Từ phía sau Ninh Thiên Vũ vang nên một giọng nói sang sảng hữu lực của một nam tử, tiếp đến là thân thân hình cao ráo, khuôn mặt tuấn dật điển trai của một thiếu niên hiện ra. Lạc Trần nhìn thanh niên tầm mười tám, mười chín tuổi trước mặt có vẻ không hiểu mà suy tư.
Có điều khi hắn bước tới khiến cho đám hạ nhân của Nhạc Gia kia vốn từ đầu đang cao ngạo thì lập tức khom người cúi chào, hắn vừa tới, một tên hạ nhân của Nhạc Gia niền vui vẻ tiên tới, ghé vào tai hắn nói.
“Phụng Thiên Thiếu gia, chuyện là như vậy...”
Tên hạ nhân đó của Nhạc Gia từ tốn đem đầu đuôi câu chuyện kể lại một lượt với vị thiếu gia tuân lãng kia, tuy nhiên trong quá trình tường thuật lại mọi truyện, tên hạ nhân đó cũng không quên thêm chút măm, chút muối vào đó. Sau một hồi nghe lại câu chuyện, sắc mặt của tên thiếu gia kia chợt có chút cau lại lạnh giọng nói.
“Ninh tiểu thư, chuyện này e là Ninh Gia các người e là cấp cho ta một lời công đạo thì tốt hơn, dù sao đâu cũng là Nhạc Gia ta vả lại hôm nay cũng là sinh nhật của đại ca ta. Ninh Gia các người lại tới đây cố ý gây chuyện, có phải không coi mặt mũi của Nhạc Gia chúng ta ra gì đi.”
Đối với lời chất vấn của tên thiếu gia Nhạc Gia đó, Ninh Thiên Vũ đương nhiên không có để ở trong lòng, bởi mọi truyện từ đầu tới cuối nàng ta đã hoàn toàn nắm rõ trong bàn tay. Có điều khiến nàng bất ngờ đó là thực lực của Lạc Trần vậy mà vượt qua dự kiến của nàng, hắn lại có thể đánh bại tên Nhị Hắc có thực lực luyện thể cảnh ngũ trọng, đúng là không thể tưởng tượng được.
Nàng nhơ lại mới hơn một năm trước, khi đó nàng đem Lạc Trần về Ninh Phủ thì hắn mới chỉ là một người bình thường, vậy mà tới hiện tại hơn một năm qua đi tu vi của hắn đã đi tới bước này khiến nàng đúng là phải lau mắt mà nhìn.
“Nhạc Phụng Thiên, ngươi không cần nhắc nhở ta, đương nhiên ta biết đây là đâu, chỉ là không ngờ tới hạ nhân của Nhạc Gia lại chó cậy gần nhà, ở đây định bắt nạt người của Ninh Phủ ta. Thật nghĩ Ninh Gia ta dể ăn hiếp như vậy sao?”
Nhạc Phụng Thiên nhìn về hướng Ninh Thiên Vũ và Lạc Trần với một bụng đầy nửa giận trong người nhưng hắn cũng vẫn tỏ thái độ điềm tĩnh và lành lùng đáp.
“Thiên Vũ tiểu thư không phải chỉ là mấy chò hề của bọn hạ nhân thôi hay sao cần gì phải vì chúng mà phân tâm. Tuy nhiên người đã cố ý vì hắn mà ra mặt, ta cũng không thể nào coi như không có chuyện gì xảy ra được.”
“Như vậy đi, chúng ta đều là những người luyện võ vậy thì dùng thực lực để nói chuyện đi. Nghe nói người bên cạnh của Ninh Thiên Vũ tiểu thư đều là những người không tầm thường, đầu là những cường nhân, chùng hợp bên cạnh ta cũng có vài thuộc hạ thân tín, thực lực cũng không tồi. Hãy để hai bên họ đối chiến với nhau, nếu người của Ninh Tiểu thư thắng ta nhất định hướng tiểu thư bội tội, còn nêu như tiểu thư thua thì hương ta nói một lời xin lỗi. Thế nào?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.