Chương 29: Lạc trần thi đấu
Kẻ Lang Thang
16/05/2021
“keng”
Tiếng va chạm kim loại vang lên một hồi lâu, tiếp đó thân hình của Ninh Tiểu Bát như một quả bóng sì hơi bị đánh bay tới cuối sân võ đài. Sau khi lăn mấy vòng trên đất, Ninh Tiểu Bát chỉ cảm thấy một hồi đầu hoa mắt choáng rồi bản thân hắn không nhịn được mà ho ra mấy ngụm máu, hiển nhiên với một chiêu vừa rồi y đã thất bại, không những thế còn khiến bản thân bị thương không nhẹ.
Trên khán đài mọi người nhìn trận thi đấu vừa rồi mà hưng phấn không thôi, không ít người không tiếc lời lớn tiếng cổ vũ cho kẻ thắng cuộc. Còn Ninh Tiểu Bát sau khi bị đối thủ đánh bại cũng không có vẻ quá đau khổ gì. Hắn chỉ mang theo một thân thương thế cùng vẻ mặt hơi buồn mà nặng lẽ xuống khỏi đài thi đấu, nhưng trong ánh mắt của hắn vẫn toát lên vẻ kiên định.
Trên võ đài vị trọng tài sau khi thấy Tiểu Bát rời đi một cách lặng lẽ cũng chỉ khẽ thở dài rồi đi tới chĩnh giữa võ đài cầm tay tuyển thủ vừa thắng trận nên nói.
“Chận chiến này Ninh Thúy Sơn thắng.”
Trọng tài vừa tuyên bố xong trên khán đài lại lần lữa vang nên những tiếng cổ vũ lồng nhiệt từ các đẻ tử và người hầu của Ninh Gia. Tiếp đó vài chận đấu tiếp theo cũng diễn ra nhưng đó chỉ là vài chận đấu của mấy vị đệ tử chi thứ của Ninh Gia không có quá nhiều đặc sắc. Bởi vì mất đệ tử chi thứ đó tuổi đời không quá 20 nên tu vi cũng chỉ ở từ luyện thể tầng lăm tới tầng sáu vì vầy không khiến Lạc Trần quá để ý trong lòng.
Trong lúc lơ đãng Lạc Trần không có hững thú gì về mấy chận đấu trên võ đài nữa mà hắn bị thu hút bởi người con gái trước mặt. Lạc Trần đứng phía sau Ninh Thiên Vũ bất chợt nhìn chọn toàn bộ bóng dáng nàng từ phía sau, dưới ánh nắng mặt trời thân hình xinh đẹp như tiên nữ của Ninh Thiên Vũ càng chở nên hấp dẫn ánh nhìn.
Ninh Thiên Vũ trong một bộ y phục màu trắng thanh cao, cùng với khí chất thanh thoát của nàng. Ninh Thiên Vũ được ánh nắng mặt trời chiếu vào như khiến bản thân nàng tỏa ra một vầng hào quang vô hình, trong mắt Lạc Trần núc này chỉ tràn ngập hình ảnh thân hình xinh đẹp của Ninh Thiên Vũ.
Lạc Trần si ngốc trước hình ảnh như tiên nữ giáng thế của Ninh Thiên Vũ, trái tim của hắn chợt như gia tốc nhanh lên mấy chục lần, hắn chỉ cảm thấy bản thân thật bình yên và dễ chịu khi ở gần cạnh nàng. Nhưng chợt trên võ đài một giọng nói vang vọng toàn trường.
“Tiếp theo là chận thi đấu của những hộ vệ của Ninh Phủ. Trận đầu Lạc Trần đấu với Ninh Cao Dương”
Lạc Trần bị giọng nói đó của trọng tài làm cho dật mình, khiến cho hắn đang từ trong mơ mộng vội tỉnh lại. Hắn không hiểu tại sao trọng tài lại gọi tên hắn, hắn không có nhớ bản thân mình có đăng khí tham gia tỷ võ của gia tộc, nhưng hiện tại Lạc Trần lại được gọi tên nên khiến hắn có chút mơ hồ.
Loạt thi đấu này là trận thi đấu giành cho những hộ vệ trẻ tuổi có tiềm lực lớn trong Ninh Phủ. Tuổi đời của họ không quá hai mươi, những người như vậy đại đa số là những con em của những lão hộ vệ hoặc người làm đang làm việc trong Ninh Phủ. Trận thi đấu này xuất hiện nhằm chọn ra những mầm mống tốt từ đán người hạ nhân trong Ninh Phủ từ đó trong gia tộc sẽ chú trọng bồi dưỡng khiến chúng chở thành cường giả rồi phục vụ cho gia tộc.
Thấy một hồi lâu không thấy Lạc Trần phản ứng, Ninh Thiên Vũ biết hắn đang nghĩ dì thì nàng nhẹ nhàng quay người qua hướng ánh mắt của mình về hướng Lạc Trần nói.
“Ngươi bây giờ là hộ vệ thân cận đầu tiên của ta, thân phận không thể so với trước kia. Ta lại thấy ngươi có thiên phú không tồi, chỉ cần ngươi trên võ đài biểu hiện cho tốt. Ta sẽ hướng gia tộc đề bạt để tài bồi ngươi, hy vọng ngươi không nên làm ta thất vọng”
Trong lòng Lạc Trần lập tức hiểu ra, thì ra Ninh Thiên Vũ đã thay hắn báo danh. Từ điểm đó có thể thấy hắn ở trong mắt nàng cũng có địa vị không thấp. Lạc Trần hiểu được ý định của tiểu thư thì cảm thấy trong lòng có chút vui vẻ, hắn kiên định hương Ninh Thiên Vũ nói với giọng đầy tự tin.
“Nhị tiểu thư yên tâm, ta nhất định sẽ không khiến ngươi thất vọng”
Sau đó hắn liền hướng võ đài thi đấu đi tới một cách tự tin. Sau khi Lạc Trần thượng đài, bên dưới võ đài, Nhạc Nhi đứng sau Ninh Thiên Vũ có chút suy tư nói.
“Tiểu thư, theo người thấy thì Lạc Trần có thể tiến đạt tới thứ hạng gì”
Đối với câu hỏi bất ngờ đó của Nhạc Nhi, Ninh Thiên Vũ có chút cau mày. Trong đầu nàng thầm nghĩ, trước đó một năm, Lạc Trần chỉ là một người bình thường chưa từng luyện võ đến sức chói gà cũng không có. Vậy mà chỉ trong thời gian ngăn như vậy lại có thể đánh thắng một cao thủ luyện thể cảnh lâu năm.
Đến hiện tại nàng đã hoàn toàn không thể nhìn thấu Lạc Trần là người như thế nào rồi. Cả người hắn như có một tầng sương mù che khuất đi, khiến nàng rất khó phán đoán.
“Năm nay trong đám hộ vệ của gia tộc có xuất hiện không ít tân tinh, có thực lực không tệ. Lạc Trần tuy có tiến bộ không nhỏ nhưng với thự lực luyện thể cảnh lục trọng như khi đánh bại Nhạc Đông thì muốn tiến vào tốp mười cũng khó”
Lạc Trần vừa đi lên võ đài thì có hàng loạt tiếng vỗ tay, hô hoán của đám người chung quanh, nhưng trong lòng hắn chẳng để ý tới vấn đề đó mà hắn chỉ chú ý tới tên đối thủ đứng trước mặt mình. Hắn là một tên nam tử cao gầy, tay cầm một thanh đao sắc bén nhìn về hướng Lạc Trần với ánh mắt thăm dò rồi nói.
“Ngươi là hộ vệ thân cận mà nhị tiểu thư mới chọn, xem ra cũng chẳng có gì đặc biệt ngoài vẻ có chút trắng trẻo ra thì cũng không có bàn lĩnh gì”
Đối với lời châm chọc của đối phương Lạc Trần không thèm để trong lòng là có chút hồ nghi nói.
“Ngươi nói vậy là có ý nghi ngờ ánh mắt của nhị tiểu thư hay sao? Dám bất kính với tiểu thư ngươi chán sống rồi hay sao?”
Nghe được lời nói của Lạc Trần như vậy tên nam tử đó có chút giật mình và căm giận nói.
“Miệng lưỡi nhanh nhảu, ngươi đây là xuyên tạc ý ta nói.”
Dứt lời tên nam tử gầy gò đó liền vũng đao chém mạnh về hương Lạc Trần, phát động tấn công. Ngay cả trọng tài còn chưa kịp tuyên bố chận đấu chính thức bắt đầu hắn đã ra tay, nhưng trọng tài có vẻ như cũng không quan tâm mà chỉ lặng quan sát.
Đối với một đao tập kích đó Lạc Trần vẫn bình chân như vại. Ngay khi lúc hắn bước lên võ đài đã âm thầm quan sát đối thủ, Lạc Trần phát hiện đối thủ của mình chỉ có tu vi luyện thể tầng sau sơ kỳ thì không còn chiến ý. Hắn và tên đó chênh lệch quá sa, một kẻ có tu vi luyện thể đỉnh phong với một kẻ có tu vi luyện thể tầng sáu sơ kỳ thì tên luyện thể tầng sáu hoàn toàn không có sức hoàn thủ.
Cho dù hiện tại Lạc Trần đang che giấu thực lực của mình ở luyện thể cảnh tầng bẩy thì cũng dư sức đối phó tên nam tử cao gầy đó. Vì vậy trước đòn tân công của kẻ địch Lạc Trần tỏ vẻ như rất hờ hững cũng là có lý của nó.
Tiếng va chạm kim loại vang lên một hồi lâu, tiếp đó thân hình của Ninh Tiểu Bát như một quả bóng sì hơi bị đánh bay tới cuối sân võ đài. Sau khi lăn mấy vòng trên đất, Ninh Tiểu Bát chỉ cảm thấy một hồi đầu hoa mắt choáng rồi bản thân hắn không nhịn được mà ho ra mấy ngụm máu, hiển nhiên với một chiêu vừa rồi y đã thất bại, không những thế còn khiến bản thân bị thương không nhẹ.
Trên khán đài mọi người nhìn trận thi đấu vừa rồi mà hưng phấn không thôi, không ít người không tiếc lời lớn tiếng cổ vũ cho kẻ thắng cuộc. Còn Ninh Tiểu Bát sau khi bị đối thủ đánh bại cũng không có vẻ quá đau khổ gì. Hắn chỉ mang theo một thân thương thế cùng vẻ mặt hơi buồn mà nặng lẽ xuống khỏi đài thi đấu, nhưng trong ánh mắt của hắn vẫn toát lên vẻ kiên định.
Trên võ đài vị trọng tài sau khi thấy Tiểu Bát rời đi một cách lặng lẽ cũng chỉ khẽ thở dài rồi đi tới chĩnh giữa võ đài cầm tay tuyển thủ vừa thắng trận nên nói.
“Chận chiến này Ninh Thúy Sơn thắng.”
Trọng tài vừa tuyên bố xong trên khán đài lại lần lữa vang nên những tiếng cổ vũ lồng nhiệt từ các đẻ tử và người hầu của Ninh Gia. Tiếp đó vài chận đấu tiếp theo cũng diễn ra nhưng đó chỉ là vài chận đấu của mấy vị đệ tử chi thứ của Ninh Gia không có quá nhiều đặc sắc. Bởi vì mất đệ tử chi thứ đó tuổi đời không quá 20 nên tu vi cũng chỉ ở từ luyện thể tầng lăm tới tầng sáu vì vầy không khiến Lạc Trần quá để ý trong lòng.
Trong lúc lơ đãng Lạc Trần không có hững thú gì về mấy chận đấu trên võ đài nữa mà hắn bị thu hút bởi người con gái trước mặt. Lạc Trần đứng phía sau Ninh Thiên Vũ bất chợt nhìn chọn toàn bộ bóng dáng nàng từ phía sau, dưới ánh nắng mặt trời thân hình xinh đẹp như tiên nữ của Ninh Thiên Vũ càng chở nên hấp dẫn ánh nhìn.
Ninh Thiên Vũ trong một bộ y phục màu trắng thanh cao, cùng với khí chất thanh thoát của nàng. Ninh Thiên Vũ được ánh nắng mặt trời chiếu vào như khiến bản thân nàng tỏa ra một vầng hào quang vô hình, trong mắt Lạc Trần núc này chỉ tràn ngập hình ảnh thân hình xinh đẹp của Ninh Thiên Vũ.
Lạc Trần si ngốc trước hình ảnh như tiên nữ giáng thế của Ninh Thiên Vũ, trái tim của hắn chợt như gia tốc nhanh lên mấy chục lần, hắn chỉ cảm thấy bản thân thật bình yên và dễ chịu khi ở gần cạnh nàng. Nhưng chợt trên võ đài một giọng nói vang vọng toàn trường.
“Tiếp theo là chận thi đấu của những hộ vệ của Ninh Phủ. Trận đầu Lạc Trần đấu với Ninh Cao Dương”
Lạc Trần bị giọng nói đó của trọng tài làm cho dật mình, khiến cho hắn đang từ trong mơ mộng vội tỉnh lại. Hắn không hiểu tại sao trọng tài lại gọi tên hắn, hắn không có nhớ bản thân mình có đăng khí tham gia tỷ võ của gia tộc, nhưng hiện tại Lạc Trần lại được gọi tên nên khiến hắn có chút mơ hồ.
Loạt thi đấu này là trận thi đấu giành cho những hộ vệ trẻ tuổi có tiềm lực lớn trong Ninh Phủ. Tuổi đời của họ không quá hai mươi, những người như vậy đại đa số là những con em của những lão hộ vệ hoặc người làm đang làm việc trong Ninh Phủ. Trận thi đấu này xuất hiện nhằm chọn ra những mầm mống tốt từ đán người hạ nhân trong Ninh Phủ từ đó trong gia tộc sẽ chú trọng bồi dưỡng khiến chúng chở thành cường giả rồi phục vụ cho gia tộc.
Thấy một hồi lâu không thấy Lạc Trần phản ứng, Ninh Thiên Vũ biết hắn đang nghĩ dì thì nàng nhẹ nhàng quay người qua hướng ánh mắt của mình về hướng Lạc Trần nói.
“Ngươi bây giờ là hộ vệ thân cận đầu tiên của ta, thân phận không thể so với trước kia. Ta lại thấy ngươi có thiên phú không tồi, chỉ cần ngươi trên võ đài biểu hiện cho tốt. Ta sẽ hướng gia tộc đề bạt để tài bồi ngươi, hy vọng ngươi không nên làm ta thất vọng”
Trong lòng Lạc Trần lập tức hiểu ra, thì ra Ninh Thiên Vũ đã thay hắn báo danh. Từ điểm đó có thể thấy hắn ở trong mắt nàng cũng có địa vị không thấp. Lạc Trần hiểu được ý định của tiểu thư thì cảm thấy trong lòng có chút vui vẻ, hắn kiên định hương Ninh Thiên Vũ nói với giọng đầy tự tin.
“Nhị tiểu thư yên tâm, ta nhất định sẽ không khiến ngươi thất vọng”
Sau đó hắn liền hướng võ đài thi đấu đi tới một cách tự tin. Sau khi Lạc Trần thượng đài, bên dưới võ đài, Nhạc Nhi đứng sau Ninh Thiên Vũ có chút suy tư nói.
“Tiểu thư, theo người thấy thì Lạc Trần có thể tiến đạt tới thứ hạng gì”
Đối với câu hỏi bất ngờ đó của Nhạc Nhi, Ninh Thiên Vũ có chút cau mày. Trong đầu nàng thầm nghĩ, trước đó một năm, Lạc Trần chỉ là một người bình thường chưa từng luyện võ đến sức chói gà cũng không có. Vậy mà chỉ trong thời gian ngăn như vậy lại có thể đánh thắng một cao thủ luyện thể cảnh lâu năm.
Đến hiện tại nàng đã hoàn toàn không thể nhìn thấu Lạc Trần là người như thế nào rồi. Cả người hắn như có một tầng sương mù che khuất đi, khiến nàng rất khó phán đoán.
“Năm nay trong đám hộ vệ của gia tộc có xuất hiện không ít tân tinh, có thực lực không tệ. Lạc Trần tuy có tiến bộ không nhỏ nhưng với thự lực luyện thể cảnh lục trọng như khi đánh bại Nhạc Đông thì muốn tiến vào tốp mười cũng khó”
Lạc Trần vừa đi lên võ đài thì có hàng loạt tiếng vỗ tay, hô hoán của đám người chung quanh, nhưng trong lòng hắn chẳng để ý tới vấn đề đó mà hắn chỉ chú ý tới tên đối thủ đứng trước mặt mình. Hắn là một tên nam tử cao gầy, tay cầm một thanh đao sắc bén nhìn về hướng Lạc Trần với ánh mắt thăm dò rồi nói.
“Ngươi là hộ vệ thân cận mà nhị tiểu thư mới chọn, xem ra cũng chẳng có gì đặc biệt ngoài vẻ có chút trắng trẻo ra thì cũng không có bàn lĩnh gì”
Đối với lời châm chọc của đối phương Lạc Trần không thèm để trong lòng là có chút hồ nghi nói.
“Ngươi nói vậy là có ý nghi ngờ ánh mắt của nhị tiểu thư hay sao? Dám bất kính với tiểu thư ngươi chán sống rồi hay sao?”
Nghe được lời nói của Lạc Trần như vậy tên nam tử đó có chút giật mình và căm giận nói.
“Miệng lưỡi nhanh nhảu, ngươi đây là xuyên tạc ý ta nói.”
Dứt lời tên nam tử gầy gò đó liền vũng đao chém mạnh về hương Lạc Trần, phát động tấn công. Ngay cả trọng tài còn chưa kịp tuyên bố chận đấu chính thức bắt đầu hắn đã ra tay, nhưng trọng tài có vẻ như cũng không quan tâm mà chỉ lặng quan sát.
Đối với một đao tập kích đó Lạc Trần vẫn bình chân như vại. Ngay khi lúc hắn bước lên võ đài đã âm thầm quan sát đối thủ, Lạc Trần phát hiện đối thủ của mình chỉ có tu vi luyện thể tầng sau sơ kỳ thì không còn chiến ý. Hắn và tên đó chênh lệch quá sa, một kẻ có tu vi luyện thể đỉnh phong với một kẻ có tu vi luyện thể tầng sáu sơ kỳ thì tên luyện thể tầng sáu hoàn toàn không có sức hoàn thủ.
Cho dù hiện tại Lạc Trần đang che giấu thực lực của mình ở luyện thể cảnh tầng bẩy thì cũng dư sức đối phó tên nam tử cao gầy đó. Vì vậy trước đòn tân công của kẻ địch Lạc Trần tỏ vẻ như rất hờ hững cũng là có lý của nó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.