Chương 17: Thiên tài tụ hội
Kẻ Lang Thang
16/05/2021
Rất nhanh ba cỗ xe ngựa đều nhanh tróng lăn bánh lên đường hướng Nhạc Phủ đi tới. Lạc Trần ngồi bên ngoài cỗ xe cùng một vị phu xe trung tuổi, vị trung liên này có nước da da ngăm đen, trên người mặc một bộ quần áo vải thô như một người hạ nhân bình thường của Ninh Phủ.
Nhưng khi Lạc Trần âm thầm dùng bí pháp dò xét tu vi, thực lực đối phương vậy mà lại là một cao thủ Luyện Khí cảnh thất trọng, điều này khiến chút nữa làm dọa cho Lạc Trần rơi khỏi xe ngựa, may mà được vị trung niên đó đỡ mới may mắn không ngã xuống.
“Vị tiểu huynh đệ này chắc là lần đầu ngồi xe ngựa được Tật Phong Mã kéo, cũng phải thôi loại yêu thú hiếm có như Tật Phong Mã đâu phải ai cũng có cơ hội được ngồi, không quen cũng là chuyện bình thường”
Vị trung niên kia hòa ái nói chuyền với Lạc Trần rất thân thiết như người bạn tốt với nhau vậy, hắn cũng không biết Lạc Trần âm thầm quan sát hắn nếu không cũng không có thái độ tốt như vậy với hắn như vậy. Lạc Trần sử dụng bí phát quan sát tu vi đối phương là bí pháp thượng cổ được học trong tấm ngọc bài thần bí kia, mới đầu hắn học chỉ là coi đó là học cho thỏa mãn tò mò.
Không ngờ lần này lại phát huy công dụng như vậy, còn trong đầu Lạc Trần những ý nghĩ phức tạp không ngừng di chuyển. Hắn không hiểu tại sạo một vị cao thủ Luyện Khí Kỳ tầng bảy lại tình nguyện làm phu xe, nhưng sau một hôi suy nghĩ, hắn đoán do trước nay Ninh Gia và Nhạc Gia vốn không hòa thuận vì vậy trong chuyến đi tới Nhạc Gia này, Ninh Gia cố ý âm thầm phái ra cảo thủ để bảo về đám tinh anh trong gia tộc lần này.
“Ha, ha, cảm ơn vị đại bá này, đúng là vãn bối lần đầu được ngồi loại xe ngựa như vậy, nhất thời không quen, cảm ơn vị đại bá đây vừa rồi đỡ vãn bối. Nếu không vãn bối mà rơi xuống ắt hẳn rất xấu mặt rồi.”
Lạc Trần sau khi suy nghĩ thấu đáo tất cả thì vui vẻ trả lời vị trung niên kia, hắn cũng cố làm ra vẻ như chưa có chuyện gì xảy ra mà ngồi nặng trên xe ngựa nhìn con phố to lớn tấp nập trước mặt.
Rất nhanh ba cỗ xe ngựa được Tật Phong Mã kéo đi với tốc độ rất cao, chả mấy chốc đã tới trước cửa lớn của Nhạc Gia. Tới lơi khi mấy người Lạc Trần xuống xe đã thấy trước của Nhạc Gia có rất nhiều những cỗ xe ngựa lớn nhỏ khác nhau đứng chật ních lối đi và kéo cả hàng dài, còn đám hạ nhân thì tấp nập chạy khắp nơi.
Trong đầu Lạc Trần càm thấy thật rung động, không ngờ chỉ là một buổi sinh nhật của đại công tử Nhạc Gia mà lại to lớn đến vậy khắp nơi đều là người chuẩn bị, cũng lúc đó giọng nói dịu dàng của Ninh Thiên Vũ vang nên.
“Nhạc Hùng là đại công tử của Nhạc Gia, thiên phú tu luyện cực cao, xếp trong thế hệ trẻ của Phú Xuân Thành thì được coi là đỉnh cao, xếp ngang hàng với đại ca Ninh Thiên Hạo. Tương lai rất có thể thừa kế vị trí gia chủ Nhạc Gia vì vậy địa vị rất cao, mà cũng theo đó khiến rất nhiều thế hệ trẻ của các thế lực lớn trong thành tiến tới tạo quan hệ.”
“Cảnh tượng như vậy cũng không phải lại gì”
Ninh Thiên Vũ như hiểu thấu tâm tư của Lạc Trần mà cũng kiên nhẫn giải thích cho hắn nghe. Còn Lạc Trần nghe vậy cũng làm bộ mặt như hiểu ra điều gì đó, sau đó đám hắn cùng ba bị huynh muội Ninh Gia tiến vào trong Nhạc phủ.
Thấy đám người họ vừa tiến tới, đám hạ nhân canh cửa Nhạc Gia vội chánh đường rồi một tên hạ nhân Nhạc Gia ăn mặc chỉnh tể tiến tới khẽ khom người với ba vị huynh muội Ninh Thiên Hạo nói.
“Thì ra là ba vị thiên kiêu của Ninh Gia tới tệ phủ, đúng là khiến tệ phủ thêm vinh hạnh. Ba vị mau mời vào trong, tiệc rượu hẳn xắp bắt đầu”
Tên hạ nhân đó giọng nói tuy có vẻ rất cung kính cùng lễ phép với ba người Ninh Thiên Hạo nhưng vẻ mặt của hắn lại hoàn toàn tỏ ra lạnh nhạt như không. Thấy thái độ đó của hạ nhân Nhạc Gia ba vị thiên kiêu Ninh Gia cũng không thèm để ý tới mà chỉ hừ lạnh một tiếng rồi đi qua.
Qua hệ hai nhà Ninh, Nhạc vốn cũng không tốt gì, hai bên cùng là một trong bảy đại thế lực lớn của Phú Xuân thành, vì vậy không chánh được việc hai bên va chạm lợi ích với nhau. Thậm chí hai gia tộc còn không ít lần minh tranh ám đầu với nhau, nhưng do sợ các thế lực khác ở Phú Xuân Thành làm ngư ông đắc lợi nên cũng cật lực kìm lén không hoàn toàn khai chiến với nhau, vì vậy người của hai gia tộc gặp nhau cũng không có sắc mặt tốt gì.
Ba người Ninh Thiên Hạo được hạ nhân của Nhạc Gia dẫn đi một hồi thì tới một cái biệt viện to lớn, bên trong trang trí rất đẹp cùng bắt mắt, trong đó cũng có không ít thế lực lớn tron thành đã tới nhập tiệc.
Trong số họ đa phần là những người trẻ tuổi và là những thiên tài được thế lực sau lưng trọng điểm bồi dưỡng ra như Tử Thành Nam đại thiếu gia Tử Gia hay Phạm Hồng Hạnh tiểu thư đệ nhất thiên tài Phạm Gia... họ đều là những nhân vật phong vân trong thế hệ trẻ thành Phú Xuân.
Nhìn thấy đám người Ninh Gia tới trong đám thiên kiêu đó một vị nam tử trẻ tuổi, cả người mặc một bộ quần áo màu tím tay cầm cây sáo trông có vẻ rất lịch sự, ưu nhã vui vẻ tiến tới.
“Ha Ha, đây không phải Ninh Gia đại thiếu Ninh Thiên Hạo huynh đệ hay sao, đã nâu rồi không gặp, hôm nay chúng ta nhất định phải uống cho say mới được.”
“Ây dô, đây không phải là Thiên Vũ và Thiên Nhi hai vị tiểu muội sao? Đúng là ngày càng xinh đẹp động lòng người, khiến cho Thành Nam ca đây thổn thức không thôi”
Người đó tiến tới vui vẻ bắt chuyện với ba người Ninh Gia có vẻ rất thân thiết, như là người quen biết lâu ngày gặp lại vậy.
“Tử Thiên Nam huynh nói đùa, hai tiêu muội vẫn như vậy không có nhiều thay đổi. Ngược Lại Tử Thiên Nam huynh đúng là ngày càng tiêu sái, khí chất xuất chần, hẳn tu vi lại tịnh tiến không ít”
Ninh Thiên Vũ thường ngày luôn lãnh đạm ít nói vậy mà khi nam tử này tiến tơi cũng phá lệ khách sáo nói mấy câu, có thể thấy quan hệ hai bên không tầm thường. Người nam tử mạc võ phục màu tím đó là Tử Gia đại thiếu Gia Tử Thiên Nam cũng là một trong những nhân vật phong vân trong lớp thế hệ trẻ của thành Phú Xuân,
Nhưng khi Lạc Trần âm thầm dùng bí pháp dò xét tu vi, thực lực đối phương vậy mà lại là một cao thủ Luyện Khí cảnh thất trọng, điều này khiến chút nữa làm dọa cho Lạc Trần rơi khỏi xe ngựa, may mà được vị trung niên đó đỡ mới may mắn không ngã xuống.
“Vị tiểu huynh đệ này chắc là lần đầu ngồi xe ngựa được Tật Phong Mã kéo, cũng phải thôi loại yêu thú hiếm có như Tật Phong Mã đâu phải ai cũng có cơ hội được ngồi, không quen cũng là chuyện bình thường”
Vị trung niên kia hòa ái nói chuyền với Lạc Trần rất thân thiết như người bạn tốt với nhau vậy, hắn cũng không biết Lạc Trần âm thầm quan sát hắn nếu không cũng không có thái độ tốt như vậy với hắn như vậy. Lạc Trần sử dụng bí phát quan sát tu vi đối phương là bí pháp thượng cổ được học trong tấm ngọc bài thần bí kia, mới đầu hắn học chỉ là coi đó là học cho thỏa mãn tò mò.
Không ngờ lần này lại phát huy công dụng như vậy, còn trong đầu Lạc Trần những ý nghĩ phức tạp không ngừng di chuyển. Hắn không hiểu tại sạo một vị cao thủ Luyện Khí Kỳ tầng bảy lại tình nguyện làm phu xe, nhưng sau một hôi suy nghĩ, hắn đoán do trước nay Ninh Gia và Nhạc Gia vốn không hòa thuận vì vậy trong chuyến đi tới Nhạc Gia này, Ninh Gia cố ý âm thầm phái ra cảo thủ để bảo về đám tinh anh trong gia tộc lần này.
“Ha, ha, cảm ơn vị đại bá này, đúng là vãn bối lần đầu được ngồi loại xe ngựa như vậy, nhất thời không quen, cảm ơn vị đại bá đây vừa rồi đỡ vãn bối. Nếu không vãn bối mà rơi xuống ắt hẳn rất xấu mặt rồi.”
Lạc Trần sau khi suy nghĩ thấu đáo tất cả thì vui vẻ trả lời vị trung niên kia, hắn cũng cố làm ra vẻ như chưa có chuyện gì xảy ra mà ngồi nặng trên xe ngựa nhìn con phố to lớn tấp nập trước mặt.
Rất nhanh ba cỗ xe ngựa được Tật Phong Mã kéo đi với tốc độ rất cao, chả mấy chốc đã tới trước cửa lớn của Nhạc Gia. Tới lơi khi mấy người Lạc Trần xuống xe đã thấy trước của Nhạc Gia có rất nhiều những cỗ xe ngựa lớn nhỏ khác nhau đứng chật ních lối đi và kéo cả hàng dài, còn đám hạ nhân thì tấp nập chạy khắp nơi.
Trong đầu Lạc Trần càm thấy thật rung động, không ngờ chỉ là một buổi sinh nhật của đại công tử Nhạc Gia mà lại to lớn đến vậy khắp nơi đều là người chuẩn bị, cũng lúc đó giọng nói dịu dàng của Ninh Thiên Vũ vang nên.
“Nhạc Hùng là đại công tử của Nhạc Gia, thiên phú tu luyện cực cao, xếp trong thế hệ trẻ của Phú Xuân Thành thì được coi là đỉnh cao, xếp ngang hàng với đại ca Ninh Thiên Hạo. Tương lai rất có thể thừa kế vị trí gia chủ Nhạc Gia vì vậy địa vị rất cao, mà cũng theo đó khiến rất nhiều thế hệ trẻ của các thế lực lớn trong thành tiến tới tạo quan hệ.”
“Cảnh tượng như vậy cũng không phải lại gì”
Ninh Thiên Vũ như hiểu thấu tâm tư của Lạc Trần mà cũng kiên nhẫn giải thích cho hắn nghe. Còn Lạc Trần nghe vậy cũng làm bộ mặt như hiểu ra điều gì đó, sau đó đám hắn cùng ba bị huynh muội Ninh Gia tiến vào trong Nhạc phủ.
Thấy đám người họ vừa tiến tới, đám hạ nhân canh cửa Nhạc Gia vội chánh đường rồi một tên hạ nhân Nhạc Gia ăn mặc chỉnh tể tiến tới khẽ khom người với ba vị huynh muội Ninh Thiên Hạo nói.
“Thì ra là ba vị thiên kiêu của Ninh Gia tới tệ phủ, đúng là khiến tệ phủ thêm vinh hạnh. Ba vị mau mời vào trong, tiệc rượu hẳn xắp bắt đầu”
Tên hạ nhân đó giọng nói tuy có vẻ rất cung kính cùng lễ phép với ba người Ninh Thiên Hạo nhưng vẻ mặt của hắn lại hoàn toàn tỏ ra lạnh nhạt như không. Thấy thái độ đó của hạ nhân Nhạc Gia ba vị thiên kiêu Ninh Gia cũng không thèm để ý tới mà chỉ hừ lạnh một tiếng rồi đi qua.
Qua hệ hai nhà Ninh, Nhạc vốn cũng không tốt gì, hai bên cùng là một trong bảy đại thế lực lớn của Phú Xuân thành, vì vậy không chánh được việc hai bên va chạm lợi ích với nhau. Thậm chí hai gia tộc còn không ít lần minh tranh ám đầu với nhau, nhưng do sợ các thế lực khác ở Phú Xuân Thành làm ngư ông đắc lợi nên cũng cật lực kìm lén không hoàn toàn khai chiến với nhau, vì vậy người của hai gia tộc gặp nhau cũng không có sắc mặt tốt gì.
Ba người Ninh Thiên Hạo được hạ nhân của Nhạc Gia dẫn đi một hồi thì tới một cái biệt viện to lớn, bên trong trang trí rất đẹp cùng bắt mắt, trong đó cũng có không ít thế lực lớn tron thành đã tới nhập tiệc.
Trong số họ đa phần là những người trẻ tuổi và là những thiên tài được thế lực sau lưng trọng điểm bồi dưỡng ra như Tử Thành Nam đại thiếu gia Tử Gia hay Phạm Hồng Hạnh tiểu thư đệ nhất thiên tài Phạm Gia... họ đều là những nhân vật phong vân trong thế hệ trẻ thành Phú Xuân.
Nhìn thấy đám người Ninh Gia tới trong đám thiên kiêu đó một vị nam tử trẻ tuổi, cả người mặc một bộ quần áo màu tím tay cầm cây sáo trông có vẻ rất lịch sự, ưu nhã vui vẻ tiến tới.
“Ha Ha, đây không phải Ninh Gia đại thiếu Ninh Thiên Hạo huynh đệ hay sao, đã nâu rồi không gặp, hôm nay chúng ta nhất định phải uống cho say mới được.”
“Ây dô, đây không phải là Thiên Vũ và Thiên Nhi hai vị tiểu muội sao? Đúng là ngày càng xinh đẹp động lòng người, khiến cho Thành Nam ca đây thổn thức không thôi”
Người đó tiến tới vui vẻ bắt chuyện với ba người Ninh Gia có vẻ rất thân thiết, như là người quen biết lâu ngày gặp lại vậy.
“Tử Thiên Nam huynh nói đùa, hai tiêu muội vẫn như vậy không có nhiều thay đổi. Ngược Lại Tử Thiên Nam huynh đúng là ngày càng tiêu sái, khí chất xuất chần, hẳn tu vi lại tịnh tiến không ít”
Ninh Thiên Vũ thường ngày luôn lãnh đạm ít nói vậy mà khi nam tử này tiến tơi cũng phá lệ khách sáo nói mấy câu, có thể thấy quan hệ hai bên không tầm thường. Người nam tử mạc võ phục màu tím đó là Tử Gia đại thiếu Gia Tử Thiên Nam cũng là một trong những nhân vật phong vân trong lớp thế hệ trẻ của thành Phú Xuân,
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.