Chương 76: Chỉ thích cho đi !
Hành Thiên Hạ
04/01/2018
Loại cây này bên ngoài hình dạng giống khô mộc, tựa hồ đã chết rũ đi từ
rất lâu rồi, bất quá, vẫn có thể cảm nhận được một chút khí tức yếu ớt
của sự sống còn tồn lưu, hơn nữa, bên trên tán lá khô quắt kia, U Minh
Chi Thụ quả thực đã kết hoa thành trái, tất cả có hết thảy mười trái,
lớn nhỏ đều đặn cỡ nắm tay hài tử, da xanh, mọng nước, mùi thơm nức mũi, ngoài thải vụ lập lòe ra, xung quanh còn có thiểm điện lôi quang tự
hành phiêu động.
Bất quá, bởi U Minh Chi Thụ này sinh trưởng tại địa phương chí âm, càng trải qua tuế nguyệt lâu dài không ngừng hấp thu oán khí cùng thi khí, bởi vậy cũng vô tình mà tích lũy cho mình một lượng độc tố không nhỏ, giả như có thể chậm rải đi hấp thu một cách có chọn lọc, tất nhiên thập lợi vô hại, nhưng nếu chủ quan, trực tiếp đem U Minh quả thôn phệ, sẽ dẫn đến hậu quả khôn lường.
U Minh Chi Thụ là thiên địa dưỡng dục, mặc dù còn chưa phải hàng thánh vật, tiên quả, bất quá, nếu chỉ xét về độ trân quý, có thể phô trương nói một câu: Giá trị liên thành.
Vũ Thiên Long nhận lấy phần của mình là một mai U Minh Quả, đáng lý ra hắn phải được đến hai mai theo ý Nạp Đặc Các, bởi lẽ Vũ Thiên Long phận chủ, bọn họ là khách, mặc định phải giữ tròn đạo chủ, khách, tuy nhiên vô công bất thụ hưởng, hơn nữa Vũ Thiên Long càng kịch liệt chối từ, khiến cho đám người Nạp Đặc Các cũng không tiện bề gượng ép.
" Đoàn môn chủ a! U Minh Quả này nếu có thể kết hợp cùng Tuyết Linh Liên, Hàn Tích Thảo, U Dạ Thảo, Thiên Niên Băng Sâm cùng với ba trăm loại dược liệu phối phương khác..Hắc Hắc! Luyện thành Phá Cảnh Đan, lúc đó! " Nạp Đặc Đề kích động nhìn U Linh Quả trên tay, nửa vời nói.
" Phá Cảnh Đan a! " Vũ Thiên Long đằng hắng, nhẹ gật đầu làm ra bộ dáng am tường, thông thạo, thực sự mà nói thì bản thân hắn chẳng hề biết cái thứ gì gọi Phá Đan Cảnh cả, bất quá, đeo trên người cái thân phận môn chủ của một đại tông môn, nếu như thứ gì cũng không biết, thứ gì cũng phải trợn mắt tò mò, sẽ dễ khiến người khác nảy sinh tâm lý hồ nghi.
" Phá Cảnh Đan này ta từng nghe qua! Đáng tiếc trong tay không có dược phương, hơn nữa phối phương cũng vô cùng phức tạp, mấy trăm loại dược liệu, cho nên, thực không có cơ hội đi luyện chế a! " Vũ Thiên Long cảm khái, bộ dáng hụt hẫng nói.
" Cũng đúng! Thế này, ta tặng môn chủ dược phương, xem như là quà gặp mặt đi! Phá Cảnh Đan đối với tu chân giả cấp bậc như chúng ta mà nói, quả thực vô cùng hữu ích, luyện chế thành công sẽ nắm chắc có thêm năm thành cơ hội vượt qua bình cảnh a! Bất quá, trước sau chỉ có thể dùng được đúng một lần, vả lại, như môn chủ nói: Phối phương của thứ đan dược này không những rắc rối, mà còn tuyệt đối khó kiếm! ".
Nạp Đặc Các thịnh tình đưa cho Vũ Thiên Long một mặt ngọc giản, Vũ Thiên Long cũng không thèm nhìn, chỉ nhẹ giọng cảm tạ, rốt cuộc ném thẳng vào bên trong ống tay áo.
" Môn chủ! Ngươi! Ngươi không dùng giới chỉ sao? " Thanh niên Tiểu Phi nhìn hành động của Vũ Thiên Long có phần khác lạ thì lớn giọng kinh nghi.
" Hừm! Lão hủ tư trang không nhiều, tài sản riêng càng chẳng có gì đáng giá, cả đời vốn thanh đạm đơn thuần, chỉ cầu tự tại tiêu diêu, cho nên cũng không nhất thiết phải dùng đến mấy thứ đồ kia! Đừng nói chi không gian giới chỉ, mà ngay cả túi trử vật ta đều không có a! " Vũ Thiên Long tay áo khẽ phất lên, ánh mắt biểu tình cảm thán, thần sắc ung dung, cợt nhả nói.
" Thực sự! " Tám người Nạp Đặc Các đồng thời hô lên một tiếng nghi hoặc.
Hợp Đạo kỳ tu sĩ, đừng dùng khái niệm tư trang hay tài sản thông thường để hình dung, bọn họ bất kỳ người nào cũng là một cái kho tàng di động, trải qua tuế nguyệt lâu dài tích góp cùng chiếm đoạt, tài phú đã đạt đến một cái số lượng khổng lồ.
Đằng này, Vũ Thiên Long hắn, Hợp Đạo đại năng! Vậy mà thậm chí phải dùng đến ống tay áo để chứa đồ, cũng chẳng trách được tại sao người khác khi nhìn vào lại tỏ ra kinh hãi.
" Thực sự a! Thực sự thì lão hủ rất nghèo, tung hoành tu chân giới ngàn năm, thứ lọt vào mắt rất nhiều, thế nhưng ta chưa từng ra tay chiếm đoạt của ai cái gì, không những vậy càng càng là thường xuyên ban phát, đam mê đi làm từ thiện, tính ta chỉ thích cho đi, sợ đến lúc mãn cục cũng chẳng còn lại được thứ gì nhiều! " Vũ Thiên Long ca thán, vẻ mặt hơi hơi chùng xuống, bất quá, dáng người thẳng tắp, khí độ hiên ngang, nhẹ giọng nói.
Bản thân hắn không biết mình từ bao giờ lại trở thành mồm mép lắm trò như vậy, bất giác nghĩ đến Tiểu Kê lanh lợi hoạt ngôn, Vũ Thiên Long nội tâm cười khổ.
" Người như môn chủ quả thực trên đời hiếm thấy a! Ta trước sau để ý thật kỷ, đến U Linh Quả, thứ quý giá như vậy môn chủ cũng dứt khoát chỉ lấy một, càng là hời hợt vứt vào ống tay áo! Không tham tài! Không tham lợi! Đúng loại người thanh tâm, tiêu sái!.. Ta vốn dĩ trước kia có thành kiến, thực không ngờ...Đạo huynh! Nạp Đặc Nhĩ nhìn nhầm huynh nay cùng huynh bồi tội! ".
Nạp Đặc Nhĩ vẻ mặt kinh nghi, tròng mắt cơ hồ muốn rớt ra ngoài, một mạch cảm khái không ngớt, rốt cuộc chắp tay nhẹ cúi đầu làm ra tư thế bồi tội.
" Ta không có túi trử vật mới phải dùng đến tay áo chứa đồ, bất quá, như vậy lại có thể khiến cho kẻ khác cảm phục! Bởi, trên đời quả thực có rất nhiều chuyện không thể dùng đến lẽ thường để đi xem xét a! " Nội tâm dỡ khóc dỡ cười, Vũ Thiên Long âm thầm suy ngẫm.
" Haha! Không có chuyện gì, tính ta vốn dĩ cũng ít khi chấp nhặt! Nạp Đặc Nhĩ đệ, chúng ta không đánh không quen biết! ".
Đám người Nạp Đặc Các sau cái lần bắt gặp Vũ Thiên Long dùng ống tay áo chứa đồ, hơn nữa phong phạm trên một đoạn đường dài trước sau không đổi, khiến cho tất cả bọn họ đều phải toàn diện thay đổi tư duy, đồng thời nhìn lại Vũ Thiên Long bằng một loại ánh mắt hoàn toàn khác: Thán Phục!.
Nhất là nữ nhân mang khăn che mặt, nàng lắm khi còn lén lút nhìn Vũ Thiên Long, mặc dù ngoại nhân không thể thấy được biểu cảm trên khuôn mặt nàng, bất quá, ẩn phía sau tấm vải tối màu kia, trên dung nhan kiều mị, mặt hoa da phấn thi thoảng có chút ửng hồng.
Đám người Vũ Thiên Long đi thêm một đoạn đường dài, bọn hắn chỉ lặng lẽ bộ hành, khí tức bên trong Hoang Cổ Chi Địa càng lúc càng trở nên trầm lắng, nơi này oán khí đã vô cùng nồng đậm, lại tích tụ với nhau tạo nên tầng tầng ma vân triệt để bao phũ, che kín bầu trời, âm phong bốn phía ầm ập càn quét, điên cuồng gào rú nghe muốn thê lương ảo não, thậm chí vô tận oán niệm kia còn ngưng kết, huyễn hóa nên đủ loại hình dáng u hồn, lệ quỷ, thần sắc hung tàn, mặc dù quỷ vật thực lực không cao thế nhưng số lượng lại cực kỳ đông đúc, khiến cho bọn hắn đến chém giết thôi cũng thấy mỏi tay.
******
Nơi này có lẽ là điểm cuối cùng của Hoang Cổ Chi Địa, tại đây xuất hiện vô số ụ đất mọc cao, hình thù dị hợm, bày ra la liệt một mảnh.
Phóng nhãn đâu đâu cũng chỉ thấy một khung cảnh duy nhất, cơ hồ những ngọn núi nhỏ đồng loạt mọc lên trên đại địa, càng giống hơn nấm rừng mọc sau mưa, đi kèm theo đó là những cơn lốc xoáy thật lớn xuất hiện trong hư không, tất cả bụi đất, đá vụn, gạch ngói, thậm chí một vài mảnh vỡ kiến trúc cũng đều bị lôi kéo đến, rốt cuộc rơi vào trong lốc xoáy, chậm rải biến mất.
Nạp Đặc Các lặng người nhìn lốc xoáy ầm ập trước mắt, trầm ngâm một lúc, tay phải hắn bắt quyết, từ bên trong túi trữ vật lập tức bay ra một thanh phi kiếm, trôi nổi bất động trước người, tiếp theo lại xuất ra một tia thần thức, tạo thành lạc ấn, ấn ký lên trên thân phi kiếm, sau đó tay hắn nhẹ vung, phi kiếm lập tức tự hành bay đi, bay nhanh về phía lốc xoáy.
Ngay khi tiến vào bên trong, phi kiếm đột nhiên giống như triệt để chìm vào hố bùn, một lát sau mới chậm rải chui sang phía bên kia, nương theo lộ trình của thanh phi kiếm, có thể nhìn thấy, xuất hiện trước mặt đám người Vũ Thiên Long lúc này là một mảnh thế giới đa màu sắc, đang không ngừng tỏa ra thứ ánh sáng bảy màu rực rỡ.
Trên mặt đất một tầng băng rất dày, bất quá, bầu trời lại khá u tối, ánh sáng thiên địa chiếu xuống đến mặt băng thì lập tức bị phản xạ ngược trở lại, tựa hồ quang cầu, hoặc giả thủy tinh trong suốt vậy, liên tục phản xạ khiến cho mảnh thế giới này vô tình mà ngập tràn thất thải quang mang.
Từng trận gió lớn xuất hiện, xoay vài vòng trên mặt băng, sau đó thổi về phía xa xa, từ xa nhìn lại, khu vực này hết sức rộng lớn, cứ cách một đoạn lại xuất hiện một tòa tháp màu đen.
Hắc tháp gần nhất cao tầm mười trượng, nhưng càng về sau chúng lại càng cao, thần thức Vũ Thiên Long có thể thấy được tòa hắc tháp tại vị trí nơi xa nhất có độ cao đạt tới hơn bốn mươi trượng.
Điểm tận cùng, cực hạn mà tầm mắt có thể chạm đến, chiếm lĩnh lấy diện tích vô cùng to lớn là một cái đài tế khổng lồ, đài tế hoàn toàn được làm bằng đá đen, vừa nhìn Vũ Thiên Long liền lập tức tỏ ra kinh hãi, nội tâm trong một khắc này ngập trời sóng lớn.
Bất quá, bởi U Minh Chi Thụ này sinh trưởng tại địa phương chí âm, càng trải qua tuế nguyệt lâu dài không ngừng hấp thu oán khí cùng thi khí, bởi vậy cũng vô tình mà tích lũy cho mình một lượng độc tố không nhỏ, giả như có thể chậm rải đi hấp thu một cách có chọn lọc, tất nhiên thập lợi vô hại, nhưng nếu chủ quan, trực tiếp đem U Minh quả thôn phệ, sẽ dẫn đến hậu quả khôn lường.
U Minh Chi Thụ là thiên địa dưỡng dục, mặc dù còn chưa phải hàng thánh vật, tiên quả, bất quá, nếu chỉ xét về độ trân quý, có thể phô trương nói một câu: Giá trị liên thành.
Vũ Thiên Long nhận lấy phần của mình là một mai U Minh Quả, đáng lý ra hắn phải được đến hai mai theo ý Nạp Đặc Các, bởi lẽ Vũ Thiên Long phận chủ, bọn họ là khách, mặc định phải giữ tròn đạo chủ, khách, tuy nhiên vô công bất thụ hưởng, hơn nữa Vũ Thiên Long càng kịch liệt chối từ, khiến cho đám người Nạp Đặc Các cũng không tiện bề gượng ép.
" Đoàn môn chủ a! U Minh Quả này nếu có thể kết hợp cùng Tuyết Linh Liên, Hàn Tích Thảo, U Dạ Thảo, Thiên Niên Băng Sâm cùng với ba trăm loại dược liệu phối phương khác..Hắc Hắc! Luyện thành Phá Cảnh Đan, lúc đó! " Nạp Đặc Đề kích động nhìn U Linh Quả trên tay, nửa vời nói.
" Phá Cảnh Đan a! " Vũ Thiên Long đằng hắng, nhẹ gật đầu làm ra bộ dáng am tường, thông thạo, thực sự mà nói thì bản thân hắn chẳng hề biết cái thứ gì gọi Phá Đan Cảnh cả, bất quá, đeo trên người cái thân phận môn chủ của một đại tông môn, nếu như thứ gì cũng không biết, thứ gì cũng phải trợn mắt tò mò, sẽ dễ khiến người khác nảy sinh tâm lý hồ nghi.
" Phá Cảnh Đan này ta từng nghe qua! Đáng tiếc trong tay không có dược phương, hơn nữa phối phương cũng vô cùng phức tạp, mấy trăm loại dược liệu, cho nên, thực không có cơ hội đi luyện chế a! " Vũ Thiên Long cảm khái, bộ dáng hụt hẫng nói.
" Cũng đúng! Thế này, ta tặng môn chủ dược phương, xem như là quà gặp mặt đi! Phá Cảnh Đan đối với tu chân giả cấp bậc như chúng ta mà nói, quả thực vô cùng hữu ích, luyện chế thành công sẽ nắm chắc có thêm năm thành cơ hội vượt qua bình cảnh a! Bất quá, trước sau chỉ có thể dùng được đúng một lần, vả lại, như môn chủ nói: Phối phương của thứ đan dược này không những rắc rối, mà còn tuyệt đối khó kiếm! ".
Nạp Đặc Các thịnh tình đưa cho Vũ Thiên Long một mặt ngọc giản, Vũ Thiên Long cũng không thèm nhìn, chỉ nhẹ giọng cảm tạ, rốt cuộc ném thẳng vào bên trong ống tay áo.
" Môn chủ! Ngươi! Ngươi không dùng giới chỉ sao? " Thanh niên Tiểu Phi nhìn hành động của Vũ Thiên Long có phần khác lạ thì lớn giọng kinh nghi.
" Hừm! Lão hủ tư trang không nhiều, tài sản riêng càng chẳng có gì đáng giá, cả đời vốn thanh đạm đơn thuần, chỉ cầu tự tại tiêu diêu, cho nên cũng không nhất thiết phải dùng đến mấy thứ đồ kia! Đừng nói chi không gian giới chỉ, mà ngay cả túi trử vật ta đều không có a! " Vũ Thiên Long tay áo khẽ phất lên, ánh mắt biểu tình cảm thán, thần sắc ung dung, cợt nhả nói.
" Thực sự! " Tám người Nạp Đặc Các đồng thời hô lên một tiếng nghi hoặc.
Hợp Đạo kỳ tu sĩ, đừng dùng khái niệm tư trang hay tài sản thông thường để hình dung, bọn họ bất kỳ người nào cũng là một cái kho tàng di động, trải qua tuế nguyệt lâu dài tích góp cùng chiếm đoạt, tài phú đã đạt đến một cái số lượng khổng lồ.
Đằng này, Vũ Thiên Long hắn, Hợp Đạo đại năng! Vậy mà thậm chí phải dùng đến ống tay áo để chứa đồ, cũng chẳng trách được tại sao người khác khi nhìn vào lại tỏ ra kinh hãi.
" Thực sự a! Thực sự thì lão hủ rất nghèo, tung hoành tu chân giới ngàn năm, thứ lọt vào mắt rất nhiều, thế nhưng ta chưa từng ra tay chiếm đoạt của ai cái gì, không những vậy càng càng là thường xuyên ban phát, đam mê đi làm từ thiện, tính ta chỉ thích cho đi, sợ đến lúc mãn cục cũng chẳng còn lại được thứ gì nhiều! " Vũ Thiên Long ca thán, vẻ mặt hơi hơi chùng xuống, bất quá, dáng người thẳng tắp, khí độ hiên ngang, nhẹ giọng nói.
Bản thân hắn không biết mình từ bao giờ lại trở thành mồm mép lắm trò như vậy, bất giác nghĩ đến Tiểu Kê lanh lợi hoạt ngôn, Vũ Thiên Long nội tâm cười khổ.
" Người như môn chủ quả thực trên đời hiếm thấy a! Ta trước sau để ý thật kỷ, đến U Linh Quả, thứ quý giá như vậy môn chủ cũng dứt khoát chỉ lấy một, càng là hời hợt vứt vào ống tay áo! Không tham tài! Không tham lợi! Đúng loại người thanh tâm, tiêu sái!.. Ta vốn dĩ trước kia có thành kiến, thực không ngờ...Đạo huynh! Nạp Đặc Nhĩ nhìn nhầm huynh nay cùng huynh bồi tội! ".
Nạp Đặc Nhĩ vẻ mặt kinh nghi, tròng mắt cơ hồ muốn rớt ra ngoài, một mạch cảm khái không ngớt, rốt cuộc chắp tay nhẹ cúi đầu làm ra tư thế bồi tội.
" Ta không có túi trử vật mới phải dùng đến tay áo chứa đồ, bất quá, như vậy lại có thể khiến cho kẻ khác cảm phục! Bởi, trên đời quả thực có rất nhiều chuyện không thể dùng đến lẽ thường để đi xem xét a! " Nội tâm dỡ khóc dỡ cười, Vũ Thiên Long âm thầm suy ngẫm.
" Haha! Không có chuyện gì, tính ta vốn dĩ cũng ít khi chấp nhặt! Nạp Đặc Nhĩ đệ, chúng ta không đánh không quen biết! ".
Đám người Nạp Đặc Các sau cái lần bắt gặp Vũ Thiên Long dùng ống tay áo chứa đồ, hơn nữa phong phạm trên một đoạn đường dài trước sau không đổi, khiến cho tất cả bọn họ đều phải toàn diện thay đổi tư duy, đồng thời nhìn lại Vũ Thiên Long bằng một loại ánh mắt hoàn toàn khác: Thán Phục!.
Nhất là nữ nhân mang khăn che mặt, nàng lắm khi còn lén lút nhìn Vũ Thiên Long, mặc dù ngoại nhân không thể thấy được biểu cảm trên khuôn mặt nàng, bất quá, ẩn phía sau tấm vải tối màu kia, trên dung nhan kiều mị, mặt hoa da phấn thi thoảng có chút ửng hồng.
Đám người Vũ Thiên Long đi thêm một đoạn đường dài, bọn hắn chỉ lặng lẽ bộ hành, khí tức bên trong Hoang Cổ Chi Địa càng lúc càng trở nên trầm lắng, nơi này oán khí đã vô cùng nồng đậm, lại tích tụ với nhau tạo nên tầng tầng ma vân triệt để bao phũ, che kín bầu trời, âm phong bốn phía ầm ập càn quét, điên cuồng gào rú nghe muốn thê lương ảo não, thậm chí vô tận oán niệm kia còn ngưng kết, huyễn hóa nên đủ loại hình dáng u hồn, lệ quỷ, thần sắc hung tàn, mặc dù quỷ vật thực lực không cao thế nhưng số lượng lại cực kỳ đông đúc, khiến cho bọn hắn đến chém giết thôi cũng thấy mỏi tay.
******
Nơi này có lẽ là điểm cuối cùng của Hoang Cổ Chi Địa, tại đây xuất hiện vô số ụ đất mọc cao, hình thù dị hợm, bày ra la liệt một mảnh.
Phóng nhãn đâu đâu cũng chỉ thấy một khung cảnh duy nhất, cơ hồ những ngọn núi nhỏ đồng loạt mọc lên trên đại địa, càng giống hơn nấm rừng mọc sau mưa, đi kèm theo đó là những cơn lốc xoáy thật lớn xuất hiện trong hư không, tất cả bụi đất, đá vụn, gạch ngói, thậm chí một vài mảnh vỡ kiến trúc cũng đều bị lôi kéo đến, rốt cuộc rơi vào trong lốc xoáy, chậm rải biến mất.
Nạp Đặc Các lặng người nhìn lốc xoáy ầm ập trước mắt, trầm ngâm một lúc, tay phải hắn bắt quyết, từ bên trong túi trữ vật lập tức bay ra một thanh phi kiếm, trôi nổi bất động trước người, tiếp theo lại xuất ra một tia thần thức, tạo thành lạc ấn, ấn ký lên trên thân phi kiếm, sau đó tay hắn nhẹ vung, phi kiếm lập tức tự hành bay đi, bay nhanh về phía lốc xoáy.
Ngay khi tiến vào bên trong, phi kiếm đột nhiên giống như triệt để chìm vào hố bùn, một lát sau mới chậm rải chui sang phía bên kia, nương theo lộ trình của thanh phi kiếm, có thể nhìn thấy, xuất hiện trước mặt đám người Vũ Thiên Long lúc này là một mảnh thế giới đa màu sắc, đang không ngừng tỏa ra thứ ánh sáng bảy màu rực rỡ.
Trên mặt đất một tầng băng rất dày, bất quá, bầu trời lại khá u tối, ánh sáng thiên địa chiếu xuống đến mặt băng thì lập tức bị phản xạ ngược trở lại, tựa hồ quang cầu, hoặc giả thủy tinh trong suốt vậy, liên tục phản xạ khiến cho mảnh thế giới này vô tình mà ngập tràn thất thải quang mang.
Từng trận gió lớn xuất hiện, xoay vài vòng trên mặt băng, sau đó thổi về phía xa xa, từ xa nhìn lại, khu vực này hết sức rộng lớn, cứ cách một đoạn lại xuất hiện một tòa tháp màu đen.
Hắc tháp gần nhất cao tầm mười trượng, nhưng càng về sau chúng lại càng cao, thần thức Vũ Thiên Long có thể thấy được tòa hắc tháp tại vị trí nơi xa nhất có độ cao đạt tới hơn bốn mươi trượng.
Điểm tận cùng, cực hạn mà tầm mắt có thể chạm đến, chiếm lĩnh lấy diện tích vô cùng to lớn là một cái đài tế khổng lồ, đài tế hoàn toàn được làm bằng đá đen, vừa nhìn Vũ Thiên Long liền lập tức tỏ ra kinh hãi, nội tâm trong một khắc này ngập trời sóng lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.