Chương 8: Chiếc giếng - Hoàng thành thăng long
Hành Thiên Hạ
30/12/2017
Vũ Thiên Long vừa bước vào tây phủ, gia nhân trong phủ nhìn thấy hắn liền cung kính khom người hành lễ:" Thiếu gia ".
" Phong nhi đâu? " Vũ Thiên Long nhẹ nhàng hỏi một cô người hầu có chút nhan sắc đang đứng gần đó.
" Dạ..Nhị thiếu gia ở phía sau hậu hoa viên ".
******
Dọc theo con đường, đập vào tầm mắt hắn là đầy rẩy những hòn non bộ to lớn được tạo hình cầu kỳ đan xen với nhau xếp thành hàng dài, số lượng có đến mấy trăm, xung quanh còn nghe được rõ ràng tiếng chim hót líu lo, tiếng nước suối chảy róc rách, buổi sáng sương mù còn chưa kịp tán đi mà vất vưởng, la đà trên mặt đất, không khí cũng vô cùng tươi mát trong lành, vừa nhìn sơ qua, nơi này không khác gì một chốn thế ngoại đào viên.
Hậu hoa viên tây phủ này bất kỳ ai chỉ cần bước chân vào sẽ phát hiện một điều rất đặc biệt, mặc dù là hoa viên rộng đến mấy trăm mẫu vuông nhưng mà bên trong chỉ trồng độc nhất một loài hoa, đó là hoa Tử Phù Dung.
Tử Phù Dung, đóa hoa yếu mềm khẽ lung lay khoe hương trong nắng sớm khiến cho một vùng đất xinh đẹp nơi nơi đều tràn ngập sắc tím mông lung.
Hậu hoa viên này vốn là do một tay Vũ Thiên Bá, ông nội Vũ Thiên Long ngày còn sống xây dựng nên để tưởng niệm chính nương tử của mình: Đổ Phù Dung, sắc tím đại biểu cho sự thủy chung son sắt.
" Phong nhi, sao lại ủ rủ vậy? ".
Lúc này Vũ Thiên Phong đang ngồi trên một tảng đá, khuôn mặt nhỏ nhắn gục xuống, dán chặt vào hai chiếc đầu gối, thỉnh thoảng lại nấc lên nghẹn ngào
" Là ai bắt nạt đệ đúng không, nói cho ta biết, ta đánh hắn giúp đệ? " Vũ Thiên Long bước đến thật gần, đưa tay xoa xoa đầu Vũ Thiên Phong, quan tâm hỏi.
Vũ Thiên Phong ngẫng đầu, đôi mắt đỏ hoe, giọng run run:" Không ai bắt nạt đệ hết ".
" Vậy tại sao đệ lại khóc, là nhớ đại ca có đúng không? " Vũ Thiên Long nhẹ nhàng ngồi xuống một bên, nhìn hắn cười hiền từ.
" Ai thèm nhớ huynh, ta làm rơi con mộc điểu huynh tặng xuống chiếc giếng kia rồi " Vũ Thiên Phong bi bô nói, sự tiếc nuối hiện lên rõ ràng trên khuôn mặt.
" Vậy sao? Ta cứ tưởng chuyện gì, vậy nhé! Ngày mai đại ca lại khắc tặng đệ một con mộc điểu lớn hơn, đẹp hơn nữa...Thế nào? "
" Không được, mộc điểu là món quà đầu tiên huynh tặng ta, ta chỉ cần nó, không cần thêm " Vũ Thiên Phong vung văng nói, nước mắt lại chực trào.
" Thằng nhóc này, ương bướng, nũng nịu cũng vừa thôi chứ " Vũ Thiên Long thầm nghĩ.
Tuy nói vậy nhưng trong lòng Vũ Thiên Long lại cảm thấy vô cùng vừa ý, tựa như có dòng suối ấm áp vừa mới chảy qua.
Đúng vậy! Mộc điểu kia là một năm trước hắn tự khắc lấy, hắn còn nhớ như in cái ánh mắt vui sướng, kích động của đệ đệ khi nhận được món quà từ tay mình, mặc dù món quà kia chỉ là một con chim gỗ thô kệch xấu xí, vô giá trị.
Trầm ngâm một hồi hắn vỗ vỗ bả vai Vũ Thiên Phong, nhẹ nhàng nói: " Được rồi, đại ca có cách, ta xuống vớt nó lên cho đệ ".
" Nhưng chiếc giếng kia sâu lắm " Vũ Thiên Phong lo lắng nói.
" Không sao, ngồi yên ở đây đợi ta " Dứt lời Vũ Thiên Long nhanh chóng cởi bỏ hết y phục trên cơ thể, chỉ để lại một chiếc quần cộc.
Thời tiết khá lạnh, Vũ Thiên Long vội vàng vận chuyển tinh nguyên linh khí trong đan điền khu trừ hết thảy giá lạnh bên ngoài, vừa nhìn tựa một cái bong bóng nước mỏng manh cứ thế bao trùm lấy thân thể hắn khiến cho hàn khí vừa mới tiến vào liền bị chấn lùi trở lại.
Vũ Thiên Phong lo lắng nhìn theo.
Chiếc giếng này tuy nhỏ nhưng rất sâu, vậy nên người ta không dùng nó để lấy nước sinh hoạt hay phục vụ vào bất kỳ việc gì, nó mọc lên ở đó như chỉ để trang trí khiến cho hoa viên này càng thêm phần sinh động.
Trên cao nhìn xuống chỉ thấy một tia sáng le lói chiếu rọi lên mặt nước óng ánh, mông lung, cơ hồ một đêm rằm ánh trăng rơi trên mặt sông vậy.
" Quá sâu, không biết là ai đã đào ra nó " Vũ Thiên Long lẩm bẩm, hơi có chút nhụt chí, theo hắn ước lượng thì chiếc giếng này ít nhất cũng sâu đến hơn hai mươi trượng.
Cầm trên tay viên dạ minh châu, Vũ Thiên Long cắn răng nhảy ùm một cái, đến lúc này hắn mới biết mình thực sự sai lầm.
Giếng này đâu phải sâu hai mươi trượng như hắn phỏng đoán, ít nhất cũng là mấy trăm trượng, nếu như bên dưới không phải là nước, nếu tu vị hắn không phải Ngưng Khí tầng ba thì chờ đợi hắn chỉ có một cái kết cục, tan xương nát thịt.
Rơi tự do một lúc " Ùm" Vũ Thiên Long chới với trong dòng nước: " Quái, sao lại là nước chảy thế này, đây tuyệt đối không phải là cái giếng tù, đây hẳn là dòng sông mới đúng " Hắn kinh hoàng phán đoán.
Viên dạ minh châu trong tay phát sáng dưới bóng đêm, tỏa ra thứ ánh sáng âm u, lạnh lẽo, khó khăn lắm Vũ Thiên Long mới vượt ra được phạm vi dòng nước chảy xiết, lần mò bơi trở vào hắn mới càng thêm chắc chắn phán đoán của mình, đây không phải cái giếng, đây thực sự là một dòng sông rất lớn.
Không gian này cũng không phải là không gian bên dưới một cái giếng, nó chân chính là một địa phương lớn, vô cùng lớn.
Mặc dù bầu trời nơi đây rất tối tăm, thế nhưng Vũ Thiên Long vẫn có thể dễ dàng nhìn ra hai bên bờ sông là những cánh nương dâu ( Dâu tằm) xanh biếc trải dài vô tận, trên cao, nơi miệng giếng chính là nguồn sáng duy nhất chiếu rọi cho thế giới này, cứ như thể một vầng hạo nguyệt trắng bạc, nhỏ bé vậy.
Kinh hoàng nhìn khung cảnh trước mắt, bản thân hắn càng không dám tin vào nhãn quan của chính mình, hệt trong cơn mộng mị, địa phương này âm u, tối tăm lại cực kỳ hắc ám.
Tiếng sóng ầm ầm đánh vào bờ cứ như thể bị cuốn trôi vào một căn phòng kín mít, thanh âm gào thét vang vọng, luẩn quẩn hồi lâu không dứt.
Lúc này Vũ Thiên Long đã đặt chân trên bờ sông, dẫm cát ướt bước vào sâu bên trong một khoảng, thân hình nhỏ bé luồn lách qua từng gốc dâu, không cẩn thận còn bị gai nhọn cào xé lên da thịt, dưới ánh trăng tờ mờ, Vũ Thiên Long phóng nhãn ra thật xa, phía chân trời chỉ thấy đồng nhất một màu xích hồng ma quỷ.
Thế giới nơi đây quá ư rộng lớn, tâm trí hắn càng dày đặc một mảnh hoang mang tuyệt vọng, giờ phút này hắn thật sự muốn khóc, Vũ Thiên Long thật sự sợ hãi, hắn là hài tử.
Càng bước vào bên trong, bởi vì cách xa nguồn sáng nên khung cảnh lại càng trở nên tối tăm, thế nhưng viên dạ minh châu vẫn đủ để chiếu rọi cho từng bước chân của hắn.
Không gian tịch mịch, ninh tường, không có lấy một chút tiếng động nào dù là nhỏ nhất, chẳng biết qua bao lâu, Vũ Thiên Long vẫn đang lần mò bước đi, lúc này nương dâu đã lùi lại phía sau, thay vào đó là vô số ụ đất cực lớn được bày ra la liệt khắp nơi như những ngọn núi nhỏ bị một đám mối khổng lồ ùn lên từ mặt đất vậy.
Phía trước tầm mắt Vũ Thiên Long, đang đứng im lìm một đầu quan đạo đã cũ nát, thê lương vô cùng, ở đó có thể nghe ra nồng nặc mùi rêu mốc cùng hương vị của tuế nguyệt tháng năm.
Quan đạo này vốn rất lớn, có lẽ trước đây người ta đã phải bỏ ra không ít công sức để xây dựng lên nó, hai bên tường thành hiển lộ những vệt nứt toác thật dài, sâu hoắm cứ như bị kiếm lớn điên cuồng chặt chém lên vậy, mái ngói phũ phong rêu rơi vỡ đầy trên mặt đất, một khung cảnh đổ nát, tang thương.
Vũ Thiên Long như người mê man đi dưới hoàng hôn của ánh tà dương một buổi chiều ít nắng, bầu trời xích hồng ảm đạm càng tôn thêm sự chết chóc cùng khơi gợi cảm giác bất an thật sâu trong lòng người.
Sau cổng quan đạo đứng lù lù một tấm bia đá được cắm thẳng trên mặt đất, cũng đã phũ kín màu rêu phong, lúc này đây Vũ Thiên Long đã không còn cảm thấy sợ hãi, thay vào đó nhiều hơn là kích thích đến từ sự tò mò.
Đưa viên dạ minh châu tới trên tấm bia đá, Vũ Thiên Long khẽ đọc: " Ô Quan Chưởng, Thăng Long Hoàng Thành " Sau đó hắn che miệng thốt lên kinh nghi:" Không phải chứ..Hoàng Thành Thăng Long sao? ".
Trong một vài điển tích có ghi, Hoàng Thành Thăng Long chính là thủ đô xa xưa của Đại Việt thời Lạc Vu, cách nay một vạn hai trăm bảy mươi sáu năm về trước, thời đại huy hoàng nhất trong lịch sử tu chân quốc gia, bởi vì cùng thời đại đó đã sản sinh ra rất nhiều vị Tiên Nhân tối đỉnh, Lạc Tổ cũng đản sanh tại Thăng Long thành.
Nhưng tuế nguyệt qua đi, vàng son rồi cũng trôi vào quên lãng, người ta dần dần quên mất cái địa danh Thăng Long cùng kinh biến ngày xưa.
Nghe đồn ngày đó Thăng Long thành vào một đêm trăng thật tròn không biết vì lý do gì bỗng nhiên chìm vào lòng đất, chôn vùi theo một thời đại huy hoàng, một nền văn minh rực rỡ cùng với ức vạn tính mạng của bá tánh sinh linh.
" Phong nhi đâu? " Vũ Thiên Long nhẹ nhàng hỏi một cô người hầu có chút nhan sắc đang đứng gần đó.
" Dạ..Nhị thiếu gia ở phía sau hậu hoa viên ".
******
Dọc theo con đường, đập vào tầm mắt hắn là đầy rẩy những hòn non bộ to lớn được tạo hình cầu kỳ đan xen với nhau xếp thành hàng dài, số lượng có đến mấy trăm, xung quanh còn nghe được rõ ràng tiếng chim hót líu lo, tiếng nước suối chảy róc rách, buổi sáng sương mù còn chưa kịp tán đi mà vất vưởng, la đà trên mặt đất, không khí cũng vô cùng tươi mát trong lành, vừa nhìn sơ qua, nơi này không khác gì một chốn thế ngoại đào viên.
Hậu hoa viên tây phủ này bất kỳ ai chỉ cần bước chân vào sẽ phát hiện một điều rất đặc biệt, mặc dù là hoa viên rộng đến mấy trăm mẫu vuông nhưng mà bên trong chỉ trồng độc nhất một loài hoa, đó là hoa Tử Phù Dung.
Tử Phù Dung, đóa hoa yếu mềm khẽ lung lay khoe hương trong nắng sớm khiến cho một vùng đất xinh đẹp nơi nơi đều tràn ngập sắc tím mông lung.
Hậu hoa viên này vốn là do một tay Vũ Thiên Bá, ông nội Vũ Thiên Long ngày còn sống xây dựng nên để tưởng niệm chính nương tử của mình: Đổ Phù Dung, sắc tím đại biểu cho sự thủy chung son sắt.
" Phong nhi, sao lại ủ rủ vậy? ".
Lúc này Vũ Thiên Phong đang ngồi trên một tảng đá, khuôn mặt nhỏ nhắn gục xuống, dán chặt vào hai chiếc đầu gối, thỉnh thoảng lại nấc lên nghẹn ngào
" Là ai bắt nạt đệ đúng không, nói cho ta biết, ta đánh hắn giúp đệ? " Vũ Thiên Long bước đến thật gần, đưa tay xoa xoa đầu Vũ Thiên Phong, quan tâm hỏi.
Vũ Thiên Phong ngẫng đầu, đôi mắt đỏ hoe, giọng run run:" Không ai bắt nạt đệ hết ".
" Vậy tại sao đệ lại khóc, là nhớ đại ca có đúng không? " Vũ Thiên Long nhẹ nhàng ngồi xuống một bên, nhìn hắn cười hiền từ.
" Ai thèm nhớ huynh, ta làm rơi con mộc điểu huynh tặng xuống chiếc giếng kia rồi " Vũ Thiên Phong bi bô nói, sự tiếc nuối hiện lên rõ ràng trên khuôn mặt.
" Vậy sao? Ta cứ tưởng chuyện gì, vậy nhé! Ngày mai đại ca lại khắc tặng đệ một con mộc điểu lớn hơn, đẹp hơn nữa...Thế nào? "
" Không được, mộc điểu là món quà đầu tiên huynh tặng ta, ta chỉ cần nó, không cần thêm " Vũ Thiên Phong vung văng nói, nước mắt lại chực trào.
" Thằng nhóc này, ương bướng, nũng nịu cũng vừa thôi chứ " Vũ Thiên Long thầm nghĩ.
Tuy nói vậy nhưng trong lòng Vũ Thiên Long lại cảm thấy vô cùng vừa ý, tựa như có dòng suối ấm áp vừa mới chảy qua.
Đúng vậy! Mộc điểu kia là một năm trước hắn tự khắc lấy, hắn còn nhớ như in cái ánh mắt vui sướng, kích động của đệ đệ khi nhận được món quà từ tay mình, mặc dù món quà kia chỉ là một con chim gỗ thô kệch xấu xí, vô giá trị.
Trầm ngâm một hồi hắn vỗ vỗ bả vai Vũ Thiên Phong, nhẹ nhàng nói: " Được rồi, đại ca có cách, ta xuống vớt nó lên cho đệ ".
" Nhưng chiếc giếng kia sâu lắm " Vũ Thiên Phong lo lắng nói.
" Không sao, ngồi yên ở đây đợi ta " Dứt lời Vũ Thiên Long nhanh chóng cởi bỏ hết y phục trên cơ thể, chỉ để lại một chiếc quần cộc.
Thời tiết khá lạnh, Vũ Thiên Long vội vàng vận chuyển tinh nguyên linh khí trong đan điền khu trừ hết thảy giá lạnh bên ngoài, vừa nhìn tựa một cái bong bóng nước mỏng manh cứ thế bao trùm lấy thân thể hắn khiến cho hàn khí vừa mới tiến vào liền bị chấn lùi trở lại.
Vũ Thiên Phong lo lắng nhìn theo.
Chiếc giếng này tuy nhỏ nhưng rất sâu, vậy nên người ta không dùng nó để lấy nước sinh hoạt hay phục vụ vào bất kỳ việc gì, nó mọc lên ở đó như chỉ để trang trí khiến cho hoa viên này càng thêm phần sinh động.
Trên cao nhìn xuống chỉ thấy một tia sáng le lói chiếu rọi lên mặt nước óng ánh, mông lung, cơ hồ một đêm rằm ánh trăng rơi trên mặt sông vậy.
" Quá sâu, không biết là ai đã đào ra nó " Vũ Thiên Long lẩm bẩm, hơi có chút nhụt chí, theo hắn ước lượng thì chiếc giếng này ít nhất cũng sâu đến hơn hai mươi trượng.
Cầm trên tay viên dạ minh châu, Vũ Thiên Long cắn răng nhảy ùm một cái, đến lúc này hắn mới biết mình thực sự sai lầm.
Giếng này đâu phải sâu hai mươi trượng như hắn phỏng đoán, ít nhất cũng là mấy trăm trượng, nếu như bên dưới không phải là nước, nếu tu vị hắn không phải Ngưng Khí tầng ba thì chờ đợi hắn chỉ có một cái kết cục, tan xương nát thịt.
Rơi tự do một lúc " Ùm" Vũ Thiên Long chới với trong dòng nước: " Quái, sao lại là nước chảy thế này, đây tuyệt đối không phải là cái giếng tù, đây hẳn là dòng sông mới đúng " Hắn kinh hoàng phán đoán.
Viên dạ minh châu trong tay phát sáng dưới bóng đêm, tỏa ra thứ ánh sáng âm u, lạnh lẽo, khó khăn lắm Vũ Thiên Long mới vượt ra được phạm vi dòng nước chảy xiết, lần mò bơi trở vào hắn mới càng thêm chắc chắn phán đoán của mình, đây không phải cái giếng, đây thực sự là một dòng sông rất lớn.
Không gian này cũng không phải là không gian bên dưới một cái giếng, nó chân chính là một địa phương lớn, vô cùng lớn.
Mặc dù bầu trời nơi đây rất tối tăm, thế nhưng Vũ Thiên Long vẫn có thể dễ dàng nhìn ra hai bên bờ sông là những cánh nương dâu ( Dâu tằm) xanh biếc trải dài vô tận, trên cao, nơi miệng giếng chính là nguồn sáng duy nhất chiếu rọi cho thế giới này, cứ như thể một vầng hạo nguyệt trắng bạc, nhỏ bé vậy.
Kinh hoàng nhìn khung cảnh trước mắt, bản thân hắn càng không dám tin vào nhãn quan của chính mình, hệt trong cơn mộng mị, địa phương này âm u, tối tăm lại cực kỳ hắc ám.
Tiếng sóng ầm ầm đánh vào bờ cứ như thể bị cuốn trôi vào một căn phòng kín mít, thanh âm gào thét vang vọng, luẩn quẩn hồi lâu không dứt.
Lúc này Vũ Thiên Long đã đặt chân trên bờ sông, dẫm cát ướt bước vào sâu bên trong một khoảng, thân hình nhỏ bé luồn lách qua từng gốc dâu, không cẩn thận còn bị gai nhọn cào xé lên da thịt, dưới ánh trăng tờ mờ, Vũ Thiên Long phóng nhãn ra thật xa, phía chân trời chỉ thấy đồng nhất một màu xích hồng ma quỷ.
Thế giới nơi đây quá ư rộng lớn, tâm trí hắn càng dày đặc một mảnh hoang mang tuyệt vọng, giờ phút này hắn thật sự muốn khóc, Vũ Thiên Long thật sự sợ hãi, hắn là hài tử.
Càng bước vào bên trong, bởi vì cách xa nguồn sáng nên khung cảnh lại càng trở nên tối tăm, thế nhưng viên dạ minh châu vẫn đủ để chiếu rọi cho từng bước chân của hắn.
Không gian tịch mịch, ninh tường, không có lấy một chút tiếng động nào dù là nhỏ nhất, chẳng biết qua bao lâu, Vũ Thiên Long vẫn đang lần mò bước đi, lúc này nương dâu đã lùi lại phía sau, thay vào đó là vô số ụ đất cực lớn được bày ra la liệt khắp nơi như những ngọn núi nhỏ bị một đám mối khổng lồ ùn lên từ mặt đất vậy.
Phía trước tầm mắt Vũ Thiên Long, đang đứng im lìm một đầu quan đạo đã cũ nát, thê lương vô cùng, ở đó có thể nghe ra nồng nặc mùi rêu mốc cùng hương vị của tuế nguyệt tháng năm.
Quan đạo này vốn rất lớn, có lẽ trước đây người ta đã phải bỏ ra không ít công sức để xây dựng lên nó, hai bên tường thành hiển lộ những vệt nứt toác thật dài, sâu hoắm cứ như bị kiếm lớn điên cuồng chặt chém lên vậy, mái ngói phũ phong rêu rơi vỡ đầy trên mặt đất, một khung cảnh đổ nát, tang thương.
Vũ Thiên Long như người mê man đi dưới hoàng hôn của ánh tà dương một buổi chiều ít nắng, bầu trời xích hồng ảm đạm càng tôn thêm sự chết chóc cùng khơi gợi cảm giác bất an thật sâu trong lòng người.
Sau cổng quan đạo đứng lù lù một tấm bia đá được cắm thẳng trên mặt đất, cũng đã phũ kín màu rêu phong, lúc này đây Vũ Thiên Long đã không còn cảm thấy sợ hãi, thay vào đó nhiều hơn là kích thích đến từ sự tò mò.
Đưa viên dạ minh châu tới trên tấm bia đá, Vũ Thiên Long khẽ đọc: " Ô Quan Chưởng, Thăng Long Hoàng Thành " Sau đó hắn che miệng thốt lên kinh nghi:" Không phải chứ..Hoàng Thành Thăng Long sao? ".
Trong một vài điển tích có ghi, Hoàng Thành Thăng Long chính là thủ đô xa xưa của Đại Việt thời Lạc Vu, cách nay một vạn hai trăm bảy mươi sáu năm về trước, thời đại huy hoàng nhất trong lịch sử tu chân quốc gia, bởi vì cùng thời đại đó đã sản sinh ra rất nhiều vị Tiên Nhân tối đỉnh, Lạc Tổ cũng đản sanh tại Thăng Long thành.
Nhưng tuế nguyệt qua đi, vàng son rồi cũng trôi vào quên lãng, người ta dần dần quên mất cái địa danh Thăng Long cùng kinh biến ngày xưa.
Nghe đồn ngày đó Thăng Long thành vào một đêm trăng thật tròn không biết vì lý do gì bỗng nhiên chìm vào lòng đất, chôn vùi theo một thời đại huy hoàng, một nền văn minh rực rỡ cùng với ức vạn tính mạng của bá tánh sinh linh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.