Chương 84: Trở về !
Hành Thiên Hạ
12/01/2018
Vũ Thiên Long tất nhiên có tính toán riêng của mình, sau cái lần trải qua thập tử nhất sinh tại bên trong Hoang Cổ Chi Địa, bản thân hắn đã không còn giống với quá khứ.
Hứa Vân Phi đoạt xá thất bại cũng đồng dạng đem hết thảy vốn liếng cùng sở học cả đời truyền thụ cho hắn, là nhân sinh vô số năm tháng, là kinh nghiệm sống, kinh nghiệm tu chân siêu cao của một bậc Hóa Hư vô thượng, hơn nữa, còn ẩn chứa một ít bí mật kinh thiên động địa.
Bất quá, nói truyền thừa không hẳn đã chính xác, mà phải là một dạng dung nhập tựa như thể hồ quán đỉnh, từ đạo vận, ký ức, thậm chí ngay cả chấp niệm trong khoảnh khắc đó cũng đều bị Vũ Thiên Long triệt để cắn nuốt.
Hắn bây giờ tuy một nhưng là người mang hai luồng ký ức, song phương mặc dù có đối nghịch, có tranh chấp, thế nhưng, lấy bản thân hắn làm bổn tôn, mà một khi hồn phách bổn tôn còn, sẽ triệt để áp chế đi ý chí của đối phương.
Vũ Thiên Long nội tâm phức tạp, vẻ mặt hiện lên rõ ràng nét âu lo cùng gấp gáp, nhận từ Lý Trác Thần ba lần thủ đoạn na di, nếu như thuận lợi hắn hoàn toàn có thể cải thiên hoán địa, nhanh chóng trở lại Trấn Thiên Quan.
Thế nhưng cái khó là tu vị Vũ Thiên Long lúc này còn quá thấp so với thần thông, để vững vàng chèo chống suốt cả một lộ trình dài mười vạn dặm quả thực không dễ dàng gì.
" Bây giờ nếu tìm đến Tam Linh phải đi ngược lên Bắc Bộ, đến Vọng Tiên Sơn, thế nhưng thời gian không đủ, có lẽ chuyện này thực sự phải tự mình đi giải quyết! " Vũ Thiên Long xiết chặt tay, hạ xuống quyết tâm.
Thứ hắn nhận là ân oán gia tộc, đạo hắn tu là Nhân Sinh Chi Đạo, dù một lời nói ra có thể mượn nhờ đại tu sĩ Hợp Đạo kỳ xuất thủ, bất quá, một khi vẫn chưa đến mức cùng đường bí lối thì bản thân hắn sẽ tuyệt đối không chọn cách này, bởi đơn giản: Nhân Sinh là phải tự mình trải nghiệm lấy, chướng ngại hồng trần phải tự mình bước qua.
Vũ Thiên Long ly khai Phong Vũ Môn sau khi sắp xếp xong cho đệ đệ, lần này oanh động mà hắn tạo nên cũng không đơn giản chỉ là biểu lộ ra một chút thiên phú mà thôi.
Lý Trác Thần là sư tôn hắn, hiển nhiên dưới vạn chúng chú mục, cái danh tự Lạc Thiên theo đó cũng vô tình mà quật khởi như hồng thủy, người ta biết đến ngoại môn đệ tử Vũ Thiên Long, nghịch lý ở chỗ, mặc dù là ngoại môn nho nhỏ, thế nhưng hắn lại mang bối phận thậm chí còn cao hơn cả môn chủ.
Chuyện này về sau hãy nói, còn bây giờ trên bầu trời Trấn Đông Lâm thình lình xuất hiện một đạo lưu tinh đang cuốn lên phong bạo, gào thét mà đi, chúng nhân tại bên dưới chỉ mơ hồ nhìn thấy một vệt ánh sáng thẳng tắp cắt ngang trời.
Trong chớp mắt, phố thị hóa sâm lâm, sâm lâm thành bình địa, Vũ Thiên Long toàn lực phi hành, Kết Đan tu vị dốc sức chèo chống, bất quá dưới loại tiêu hao không ngừng nghĩ này, chỉ lực lượng tự thân thôi cũng khó bề đi bù đắp được, dễ hiểu tại sao Lý Trác Thần lại cấp cho hắn đến ba lần thuật pháp na di thiên địa.
Tốc độ này nếu đem ra so sánh cùng với thủ đoạn na di chân chính của Hợp Đạo kỳ thì vẫn còn xa xa không đáng nhìn, thế nhưng ở một mức độ nào đó mà nói, thì tốc độ của Vũ Thiên Long bây giờ cũng đã không hề thua kém Nguyên Anh tu sĩ rồi.
Mười vạn dặm hành trình, Vũ Thiên Long một đường gào thét, khi khoảng cách theo thời gian càng lúc càng được rút ngắn lại thì nội tâm hắn càng trở nên gấp gáp, bên tai phong bạo hóa tiếng vang ù ù, sơn thủy, cảnh vật trước mặt cứ lần lượt nhòe đi.
Đến khi cảm thấy linh lực cạn kiệt Vũ Thiên Long liền trực tiếp nuốt vào đan dược bổ sung, tất cả hơn ba trăm giọt Linh Dịch này là tặng phẩm mà ngày trước lúc vượt ải Ma Tháp, Vũ Thiên Long nhận được.
Trong tay áo hắn còn có thêm bảy viên Trú Nhan Đan, Vũ Thiên Long cầm đan dược trên tay mà đáy lòng nặng trĩu.
" Mẫu thân! Thứ này là hài nhi làm quà, tặng cho người, hy vọng người vĩnh trú thanh xuân, mẫu thân phải dùng, nhất định phải dùng...Phụ thân! Nội công, các người tuyệt đối đừng xảy ra chuyện... Đợi ta ".
Đoạn đường này vốn đã dài, lại thêm nội tâm gấp gáp, khẫn trương, khiến cho mấy cái canh giờ ngắn ngũi tựa hồ trở thành mấy lần tuế nguyệt, lặn, mọc.
" Không được! Trước sau cũng phải một lần! Càng kéo dài càng thêm bất lợi " Thần sắc quả quyết, Vũ Thiên Long thở ra một hơi khẩu khí, đồng thời thôi động linh thức, tiến hành dung nhập vào bên trong thức hải của bản thân.Vẫn là mảnh hải dương mênh mông ngập tràn sóng gió, bất quá, khung cảnh tựa hồ có chút khác thường, mảnh hải dương nguyên bản màu vàng óng ánh, vậy mà giờ phút này ở phía xa có thể nhìn thấy một vùng nước biển đen ngòm chiếm lấy hai thành diện tích, cả bầu trời bên trên bị hắc ám xâm thực khiến cho khí tức trở nên hết sức thê lương, u ám.
Hắc thủy cùng hoàng thủy song song phân tách tạo thành hai bộ phận khác biệt, một bên hào quang chói lọi ngập tràn sinh cơ, một bên u quang hôn ám, tử khí bao trùm.
Trên mảnh hắc hải này đứng vững ở đó một ngọn núi lớn, tựa hồ mọc lên từ đâu đó bên dưới đáy biển, nhìn qua mường tượng cây đại thiết côn sừng sững chống trời.
Lưng chừng núi, chông chênh treo lấy bảy tòa cổ tháp ngói đỏ tường rêu, lúc này tại bên trong ngồi xếp bằng một trung niên nam tử, hắn toàn thân y phục tối màu khá tương đồng cùng với khung cảnh, tóc dài buông xỏa, từng sợi mảnh mai theo gió phiêu diêu, hai mắt nhắm nghiền, tại đó không hề cảm nhận được một chút nào khí tức của sinh mệnh.
Trung niên nhân vóc người cao lớn, mặt vuông, râu rậm, phía sau lưng hắn hiện ra sơn thủy mờ ảo, bốn vùng không gian xung quanh dưới uy áp kịch liệt vặn vẹo, lại huyễn hóa nên vô số kỳ quan dị cảnh, có núi thây biển máu, có đồng khô xương cốt, có chiến trường rực lửa.
Vũ Thiên Long cảm nhận được trên người trung niên này Sát Lục khí tức nặng nề, phảng phất một tôn ma thần cái thế, nhìn khí tức cơ hồ có chút tương đồng với Xích Quỷ Ma Quân mà Vũ Thiên Long đã từng gặp qua.
Cùng lúc đó trên bầu trời đang phát sinh dị tượng đêm ngày luân phiên, tinh di đấu chuyển, mặt trời ban mai liền hóa thành một đạo cầu vồng bảy sắc, ngay lập tức dung nhập vào bên trong thân thể trung niên này, khiến cho thân thể hắn tại sát na trở nên mờ ảo, trên cánh tay duy nhất thình lình xuất hiện một cái hư ảnh.
Toàn thân hư ảnh tỏa ra ánh sáng chói mắt giống như mặt trời, vừa mỉm cười vừa chầm chậm ngưng thực, rốt cuộc sau khi đi ra khỏi cánh tay kia liền đứng tại bên cạnh chân thân.
Ngay sau đó hắc ám cuốn động sương mù cả thiên địa bay thẳng về phía hư ảnh, lập tức dung nhập vào bên trong thân thể, bốn phía không gian giờ phút này đùng đoàng lôi điện nổ vang, hư ảnh kia thình lình mở miệng, cất lời: " Ta là Vũ Thiên Long! ".
Linh thức Vũ Thiên Long đang đứng trên bầu trời quan sát, bỗng nhiên cảm nhận được một cỗ sợ hãi thật sâu đến từ trong linh hồn, bởi tôn hư ảnh kia chính xác là hình chiếu của hắn.
Cố gắng khống chế tâm tình, Vũ Thiên Long hừ lạnh, nhanh chóng bắt ra hàng loạt đạo pháp quyết, vô số pháp quyết lại đồng thời hóa thành ngàn vạn đạo phù văn, sát na, nhằm hướng hình chiếu của bản thân đang đứng bên cạnh trung niên, công kích tới.
Ngàn vạn đạo phù văn này tựa hồ một tấm lưới hoàng kim, chớp mắt đã từ trên bầu trời bao trùm xuống, bốn phương tám hướng trong cái sát na hoàn toàn bị phong bế lại.
Hư ảnh, nét mặt bỗng nhiên kịch liệt vặn vẹo, trên đỉnh đầu bốc lên ngùn ngụt hắc khí, hắn chằm chằm nhìn lên bầu trời, miệng liên tục gầm gừ: " Ta là Vũ Thiên Long...Ta là Vũ Thiên Long a! ".
" Hứa Vân Phi! Ngươi đừng hòng qua mắt được ta, bổn tôn, ngươi thừa cơ khống chế hai phần, nên biết dừng đi là đủ, đừng quá tham lam! Ta không biết lão già Tả Ao kia đã nói gì với ngươi, thế nhưng nếu ta muốn thì một tia tàn niệm cuối cùng này của ngươi sẽ triệt để tiêu tán, từ đây vĩnh viễn biến mất " Vũ Thiên Long trầm mặt, gằn giọng quát.
Lời nói vừa rơi xuống, trung niên nhân thình lình mở mắt, thời khắc này thiên địa oanh minh, cảm tưởng ánh mắt kia có thể dung nạp hết vạn vật, cũng ánh mắt kia hoàn toàn có thể diệt sạch vạn giới.
Hắn! Hồn phách Hứa Vân Phi!.
Vũ Thiên Long bĩu môi cười, tâm trạng vô thường, tuyệt đối không thể nhìn ra hỷ nộ, lúc này nhạt nhạt cất lời: " Nếu đạo cơ ta không vững ngươi sẽ thừa dịp đoạt xá lần nữa có đúng không? Khi ta rời đi Hoang Cổ Chi Địa đã phát hiện tàn niệm kia của ngươi không hề tiêu tán mà chìm vào bên trong thức hải, Hứa Vân Phi! Ngươi thực không tầm thường a! ".
" Hừ! Bổn Thánh là ai? Ta muốn xem rốt cuộc đạo tâm tiểu tử ngươi vững đến mức nào! Ngươi thiếu đi bảy phách, lý do vì sao ta không rõ, bất quá, nếu ngươi hiến nhục thân này cho ta, bổn Thánh cam đoan sẽ khiến tên tuổi ngươi dương danh lập vạn, càng cam đoan sẽ thay ngươi duy trì chấp niệm! " Trung niên nhân vẻ mặt cợt nhả nói.
Hứa Vân Phi đoạt xá thất bại cũng đồng dạng đem hết thảy vốn liếng cùng sở học cả đời truyền thụ cho hắn, là nhân sinh vô số năm tháng, là kinh nghiệm sống, kinh nghiệm tu chân siêu cao của một bậc Hóa Hư vô thượng, hơn nữa, còn ẩn chứa một ít bí mật kinh thiên động địa.
Bất quá, nói truyền thừa không hẳn đã chính xác, mà phải là một dạng dung nhập tựa như thể hồ quán đỉnh, từ đạo vận, ký ức, thậm chí ngay cả chấp niệm trong khoảnh khắc đó cũng đều bị Vũ Thiên Long triệt để cắn nuốt.
Hắn bây giờ tuy một nhưng là người mang hai luồng ký ức, song phương mặc dù có đối nghịch, có tranh chấp, thế nhưng, lấy bản thân hắn làm bổn tôn, mà một khi hồn phách bổn tôn còn, sẽ triệt để áp chế đi ý chí của đối phương.
Vũ Thiên Long nội tâm phức tạp, vẻ mặt hiện lên rõ ràng nét âu lo cùng gấp gáp, nhận từ Lý Trác Thần ba lần thủ đoạn na di, nếu như thuận lợi hắn hoàn toàn có thể cải thiên hoán địa, nhanh chóng trở lại Trấn Thiên Quan.
Thế nhưng cái khó là tu vị Vũ Thiên Long lúc này còn quá thấp so với thần thông, để vững vàng chèo chống suốt cả một lộ trình dài mười vạn dặm quả thực không dễ dàng gì.
" Bây giờ nếu tìm đến Tam Linh phải đi ngược lên Bắc Bộ, đến Vọng Tiên Sơn, thế nhưng thời gian không đủ, có lẽ chuyện này thực sự phải tự mình đi giải quyết! " Vũ Thiên Long xiết chặt tay, hạ xuống quyết tâm.
Thứ hắn nhận là ân oán gia tộc, đạo hắn tu là Nhân Sinh Chi Đạo, dù một lời nói ra có thể mượn nhờ đại tu sĩ Hợp Đạo kỳ xuất thủ, bất quá, một khi vẫn chưa đến mức cùng đường bí lối thì bản thân hắn sẽ tuyệt đối không chọn cách này, bởi đơn giản: Nhân Sinh là phải tự mình trải nghiệm lấy, chướng ngại hồng trần phải tự mình bước qua.
Vũ Thiên Long ly khai Phong Vũ Môn sau khi sắp xếp xong cho đệ đệ, lần này oanh động mà hắn tạo nên cũng không đơn giản chỉ là biểu lộ ra một chút thiên phú mà thôi.
Lý Trác Thần là sư tôn hắn, hiển nhiên dưới vạn chúng chú mục, cái danh tự Lạc Thiên theo đó cũng vô tình mà quật khởi như hồng thủy, người ta biết đến ngoại môn đệ tử Vũ Thiên Long, nghịch lý ở chỗ, mặc dù là ngoại môn nho nhỏ, thế nhưng hắn lại mang bối phận thậm chí còn cao hơn cả môn chủ.
Chuyện này về sau hãy nói, còn bây giờ trên bầu trời Trấn Đông Lâm thình lình xuất hiện một đạo lưu tinh đang cuốn lên phong bạo, gào thét mà đi, chúng nhân tại bên dưới chỉ mơ hồ nhìn thấy một vệt ánh sáng thẳng tắp cắt ngang trời.
Trong chớp mắt, phố thị hóa sâm lâm, sâm lâm thành bình địa, Vũ Thiên Long toàn lực phi hành, Kết Đan tu vị dốc sức chèo chống, bất quá dưới loại tiêu hao không ngừng nghĩ này, chỉ lực lượng tự thân thôi cũng khó bề đi bù đắp được, dễ hiểu tại sao Lý Trác Thần lại cấp cho hắn đến ba lần thuật pháp na di thiên địa.
Tốc độ này nếu đem ra so sánh cùng với thủ đoạn na di chân chính của Hợp Đạo kỳ thì vẫn còn xa xa không đáng nhìn, thế nhưng ở một mức độ nào đó mà nói, thì tốc độ của Vũ Thiên Long bây giờ cũng đã không hề thua kém Nguyên Anh tu sĩ rồi.
Mười vạn dặm hành trình, Vũ Thiên Long một đường gào thét, khi khoảng cách theo thời gian càng lúc càng được rút ngắn lại thì nội tâm hắn càng trở nên gấp gáp, bên tai phong bạo hóa tiếng vang ù ù, sơn thủy, cảnh vật trước mặt cứ lần lượt nhòe đi.
Đến khi cảm thấy linh lực cạn kiệt Vũ Thiên Long liền trực tiếp nuốt vào đan dược bổ sung, tất cả hơn ba trăm giọt Linh Dịch này là tặng phẩm mà ngày trước lúc vượt ải Ma Tháp, Vũ Thiên Long nhận được.
Trong tay áo hắn còn có thêm bảy viên Trú Nhan Đan, Vũ Thiên Long cầm đan dược trên tay mà đáy lòng nặng trĩu.
" Mẫu thân! Thứ này là hài nhi làm quà, tặng cho người, hy vọng người vĩnh trú thanh xuân, mẫu thân phải dùng, nhất định phải dùng...Phụ thân! Nội công, các người tuyệt đối đừng xảy ra chuyện... Đợi ta ".
Đoạn đường này vốn đã dài, lại thêm nội tâm gấp gáp, khẫn trương, khiến cho mấy cái canh giờ ngắn ngũi tựa hồ trở thành mấy lần tuế nguyệt, lặn, mọc.
" Không được! Trước sau cũng phải một lần! Càng kéo dài càng thêm bất lợi " Thần sắc quả quyết, Vũ Thiên Long thở ra một hơi khẩu khí, đồng thời thôi động linh thức, tiến hành dung nhập vào bên trong thức hải của bản thân.Vẫn là mảnh hải dương mênh mông ngập tràn sóng gió, bất quá, khung cảnh tựa hồ có chút khác thường, mảnh hải dương nguyên bản màu vàng óng ánh, vậy mà giờ phút này ở phía xa có thể nhìn thấy một vùng nước biển đen ngòm chiếm lấy hai thành diện tích, cả bầu trời bên trên bị hắc ám xâm thực khiến cho khí tức trở nên hết sức thê lương, u ám.
Hắc thủy cùng hoàng thủy song song phân tách tạo thành hai bộ phận khác biệt, một bên hào quang chói lọi ngập tràn sinh cơ, một bên u quang hôn ám, tử khí bao trùm.
Trên mảnh hắc hải này đứng vững ở đó một ngọn núi lớn, tựa hồ mọc lên từ đâu đó bên dưới đáy biển, nhìn qua mường tượng cây đại thiết côn sừng sững chống trời.
Lưng chừng núi, chông chênh treo lấy bảy tòa cổ tháp ngói đỏ tường rêu, lúc này tại bên trong ngồi xếp bằng một trung niên nam tử, hắn toàn thân y phục tối màu khá tương đồng cùng với khung cảnh, tóc dài buông xỏa, từng sợi mảnh mai theo gió phiêu diêu, hai mắt nhắm nghiền, tại đó không hề cảm nhận được một chút nào khí tức của sinh mệnh.
Trung niên nhân vóc người cao lớn, mặt vuông, râu rậm, phía sau lưng hắn hiện ra sơn thủy mờ ảo, bốn vùng không gian xung quanh dưới uy áp kịch liệt vặn vẹo, lại huyễn hóa nên vô số kỳ quan dị cảnh, có núi thây biển máu, có đồng khô xương cốt, có chiến trường rực lửa.
Vũ Thiên Long cảm nhận được trên người trung niên này Sát Lục khí tức nặng nề, phảng phất một tôn ma thần cái thế, nhìn khí tức cơ hồ có chút tương đồng với Xích Quỷ Ma Quân mà Vũ Thiên Long đã từng gặp qua.
Cùng lúc đó trên bầu trời đang phát sinh dị tượng đêm ngày luân phiên, tinh di đấu chuyển, mặt trời ban mai liền hóa thành một đạo cầu vồng bảy sắc, ngay lập tức dung nhập vào bên trong thân thể trung niên này, khiến cho thân thể hắn tại sát na trở nên mờ ảo, trên cánh tay duy nhất thình lình xuất hiện một cái hư ảnh.
Toàn thân hư ảnh tỏa ra ánh sáng chói mắt giống như mặt trời, vừa mỉm cười vừa chầm chậm ngưng thực, rốt cuộc sau khi đi ra khỏi cánh tay kia liền đứng tại bên cạnh chân thân.
Ngay sau đó hắc ám cuốn động sương mù cả thiên địa bay thẳng về phía hư ảnh, lập tức dung nhập vào bên trong thân thể, bốn phía không gian giờ phút này đùng đoàng lôi điện nổ vang, hư ảnh kia thình lình mở miệng, cất lời: " Ta là Vũ Thiên Long! ".
Linh thức Vũ Thiên Long đang đứng trên bầu trời quan sát, bỗng nhiên cảm nhận được một cỗ sợ hãi thật sâu đến từ trong linh hồn, bởi tôn hư ảnh kia chính xác là hình chiếu của hắn.
Cố gắng khống chế tâm tình, Vũ Thiên Long hừ lạnh, nhanh chóng bắt ra hàng loạt đạo pháp quyết, vô số pháp quyết lại đồng thời hóa thành ngàn vạn đạo phù văn, sát na, nhằm hướng hình chiếu của bản thân đang đứng bên cạnh trung niên, công kích tới.
Ngàn vạn đạo phù văn này tựa hồ một tấm lưới hoàng kim, chớp mắt đã từ trên bầu trời bao trùm xuống, bốn phương tám hướng trong cái sát na hoàn toàn bị phong bế lại.
Hư ảnh, nét mặt bỗng nhiên kịch liệt vặn vẹo, trên đỉnh đầu bốc lên ngùn ngụt hắc khí, hắn chằm chằm nhìn lên bầu trời, miệng liên tục gầm gừ: " Ta là Vũ Thiên Long...Ta là Vũ Thiên Long a! ".
" Hứa Vân Phi! Ngươi đừng hòng qua mắt được ta, bổn tôn, ngươi thừa cơ khống chế hai phần, nên biết dừng đi là đủ, đừng quá tham lam! Ta không biết lão già Tả Ao kia đã nói gì với ngươi, thế nhưng nếu ta muốn thì một tia tàn niệm cuối cùng này của ngươi sẽ triệt để tiêu tán, từ đây vĩnh viễn biến mất " Vũ Thiên Long trầm mặt, gằn giọng quát.
Lời nói vừa rơi xuống, trung niên nhân thình lình mở mắt, thời khắc này thiên địa oanh minh, cảm tưởng ánh mắt kia có thể dung nạp hết vạn vật, cũng ánh mắt kia hoàn toàn có thể diệt sạch vạn giới.
Hắn! Hồn phách Hứa Vân Phi!.
Vũ Thiên Long bĩu môi cười, tâm trạng vô thường, tuyệt đối không thể nhìn ra hỷ nộ, lúc này nhạt nhạt cất lời: " Nếu đạo cơ ta không vững ngươi sẽ thừa dịp đoạt xá lần nữa có đúng không? Khi ta rời đi Hoang Cổ Chi Địa đã phát hiện tàn niệm kia của ngươi không hề tiêu tán mà chìm vào bên trong thức hải, Hứa Vân Phi! Ngươi thực không tầm thường a! ".
" Hừ! Bổn Thánh là ai? Ta muốn xem rốt cuộc đạo tâm tiểu tử ngươi vững đến mức nào! Ngươi thiếu đi bảy phách, lý do vì sao ta không rõ, bất quá, nếu ngươi hiến nhục thân này cho ta, bổn Thánh cam đoan sẽ khiến tên tuổi ngươi dương danh lập vạn, càng cam đoan sẽ thay ngươi duy trì chấp niệm! " Trung niên nhân vẻ mặt cợt nhả nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.