Chương 39: Không tìm thấy đường ra.
Tích Tịch
08/08/2013
Mặc dù trước khi đến An Nhiên đã chuẩn bị kỹ càng, nhưng, khi theo nhân viên quản giáovào trong, thấy người đang
cuộn mình ở góc tường, cố gắng che mặt mình lại, cô không dám tin, một
chút cũng không tin, người ấy, lại chính là bố của cô.
Cũng chỉ mới có ba ngày mà thôi, vậy mà cả người ông không còn dáng vẻ là một giảng viên ân cần, hăng hái dạy bảo trên giảng đường nữa, ông mặc quần áo phạm nhân , áo trắng sọc xanh, quần áo rộng thùng thình càng lộ rõ ông gầy trơ xương, ông rất im lặng ngồi ở góc tường, quay người giấu mặt mình vào trong góc tường.
An Nhiên biết, người không ngẩng mặt lên nổi kia chính là bố mình, ông thà rằng mỗi ngày quay mặt vào vách tường cũng không muốn bị người khác nhìn thấy bộ dạng của ông bây giờ.
Cảm giác chua xót len lỏi vào trong lòng, An Nhiên quay đầu lại, khoé mắt ẩm ướt nhưng không dám khóc thành tiếng.
Người quản giáo đã quen nhìn thấy cảnh này, không cảm thấy kỳ lạ, mặt không chút thay đổi mở cửa ra, khoá sắt phát ra những tiếng lạch cạch, vang vọng trong không gian nhỏ hẹp.
An Nhiên đi vào, ông An nghe thấy có tiếng khoá sắt truyền tới, bóng lưng đột nhiên cứng đờ, dường như cảm nhận được người đến là để gặp mình, càng cố giấu mặt vào vách tường hơn, không dám xoay đầu lại.
An Nhiên rất vất vả mới khống chế được cảm giác chua xót này, cố gắng làm bản thân nhìn qua như không có chuyện gì: “Bố …”
Lưng ông An cứng lại, ông cố từ từ hít thở chậm hơn, An Nhiên đi tới, ông liền quay lưng về phía An Nhiên, cố gắng không để cô nhìn thấy bộ dạng của mình lúc này.
“Bố, bố trốn con làm gì?” An Nhiên hơi nóng vội, bố vốn là một người kiêu hãnh, cô biết, nhưng lúc này cô thật sự muốn nhìn xem bố mình rốt cuộc bị làm sao, cô sợ nhất chính là việc ông bất ngờ bị dồn bế tắc.
Ông An nén chua xót, to tiếng nói: “Con tới đây làm gì? Đây là nhà tù, một người con gái đang yên đang lành chạy đến chỗ này muốn nói cái gì? Còn không mau về nhà đi!”
An Nhiên nghe giọng nói nghẹn ngào của ông, tiến lên vài bước: “Bố, con là con gái của bố, con tới thăm bố một chút, bố, con còn mang theo đồ ăn mẹ làm, tất cả đều là món bố thích ăn nhất.”
Cuối cùng, An Nhiên chuyển đến trước mặt ông An, lúc vừa thấy mặt, suýt chút nữa là cô ngừng thở.
Ông An có phần lúng túng che hơn phân nửa khuôn mặt của mình, hốc mắt đỏ hồng: “Nói gì thì nói, con gái nhà lành không thích hợp đến nơi này, con mau trở về đi thôi!”
An Nhiên nắm lấy bàn tay che mặt của bố, kéo ra, nhìn kỹ lại, trên mặt ông An chỗ nào cũng có vết tím bầm, vừa nhìn là biết bị người khác đánh!
An Nhiên nhớ tới trước kia từng nghe người ta nói qua, ở trong tù lúc nào cũng có người gặp tình trạng như vậy, cô vốn không tin, nhưng mà, bây giờ nhìn khuôn mặt của bố sưng thành thế này, suýt nữa cô không kìm được mà òa khóc!
“Bố, là bọn họ đánh bố sao?” Gương mặt An Nhiên lạnh lùng nhìn về phía mấy phạm nhân khác trong phòng, bên trong căn phòng này chỉ có mấy người bọn họ, như vậy, chắc chắn là do họ đánh rồi!
Bình thường từ trước tới nay An Nhiên không dễ tức giận, nhưng, một khi chạm đến giới hạn của cô, nhất định, cô cũng sẽ không bỏ qua cho người đó!
Ông An thấy vẻ mặt An Nhiên hận không thể xé xác mấy người kia, liền vội vàng kéo cô: “Nhiên Nhiên , con mau về đi thôi, nói cho mẹ con biết, bố ở trong này rằng thật ra bố rất tốt, bảo mẹ không cần lo lắng, ba tháng trôi rất nhanh qua thôi, đến lúc đó …” Ông An chảy xuống một giọt nước mắt, “Đến lúc đó, bố trở về nhà, chúng ta về nhà…”
Đến cuối cùng, ông An ngay cả nói những lời hoa mỹ cũng không nói được, một dòng máu nóng phá tan đầu cô, lúc này cô bình tĩnh hơn một chút, bố phải ở đây ba tháng, bây giờ cô có thể trách mắng mấy phạm nhân kia hay nói cho cán bộ quản giáo, vậy sau đó thì sao? Có thể bởi vì muốn trả thù mà càng đánh đập bố nhiều hơn hay không?
Đi từ trong nhà tù ra, An Nhiên càm thấy mình thật vô dụng, muốn bố không chịu khổ, không phải là không có cách, hối lộ quản giáo chính là một biện pháp, nhưng, cô bây giờ, ngay cả cuộc sống cũng có vấn đề không giải quyết được, lấy tiền đâu mà đút lót? Huống hồ, bố và mẹ mặc dù ở trường cũng có chức vụ, nhưng hai người đều là người trung thực, ngoài tiền lương ít ỏi mỗi tháng ra không nhận gì thêm, thời gian trước khi An Nhiên kết hôn tiền trong nhà cũng dùng gần hết, vậy giờ, cô nên làm thế nào?
“Không phải đều nói trời không tuyệt đường con người sao?”An Nhiên ôm mặt, nước mắt vỡ vụn rơi xuống từ kẽ ngón tay, “Vậy tại sao, tôi không tìm thấy đường ra?”
Cũng chỉ mới có ba ngày mà thôi, vậy mà cả người ông không còn dáng vẻ là một giảng viên ân cần, hăng hái dạy bảo trên giảng đường nữa, ông mặc quần áo phạm nhân , áo trắng sọc xanh, quần áo rộng thùng thình càng lộ rõ ông gầy trơ xương, ông rất im lặng ngồi ở góc tường, quay người giấu mặt mình vào trong góc tường.
An Nhiên biết, người không ngẩng mặt lên nổi kia chính là bố mình, ông thà rằng mỗi ngày quay mặt vào vách tường cũng không muốn bị người khác nhìn thấy bộ dạng của ông bây giờ.
Cảm giác chua xót len lỏi vào trong lòng, An Nhiên quay đầu lại, khoé mắt ẩm ướt nhưng không dám khóc thành tiếng.
Người quản giáo đã quen nhìn thấy cảnh này, không cảm thấy kỳ lạ, mặt không chút thay đổi mở cửa ra, khoá sắt phát ra những tiếng lạch cạch, vang vọng trong không gian nhỏ hẹp.
An Nhiên đi vào, ông An nghe thấy có tiếng khoá sắt truyền tới, bóng lưng đột nhiên cứng đờ, dường như cảm nhận được người đến là để gặp mình, càng cố giấu mặt vào vách tường hơn, không dám xoay đầu lại.
An Nhiên rất vất vả mới khống chế được cảm giác chua xót này, cố gắng làm bản thân nhìn qua như không có chuyện gì: “Bố …”
Lưng ông An cứng lại, ông cố từ từ hít thở chậm hơn, An Nhiên đi tới, ông liền quay lưng về phía An Nhiên, cố gắng không để cô nhìn thấy bộ dạng của mình lúc này.
“Bố, bố trốn con làm gì?” An Nhiên hơi nóng vội, bố vốn là một người kiêu hãnh, cô biết, nhưng lúc này cô thật sự muốn nhìn xem bố mình rốt cuộc bị làm sao, cô sợ nhất chính là việc ông bất ngờ bị dồn bế tắc.
Ông An nén chua xót, to tiếng nói: “Con tới đây làm gì? Đây là nhà tù, một người con gái đang yên đang lành chạy đến chỗ này muốn nói cái gì? Còn không mau về nhà đi!”
An Nhiên nghe giọng nói nghẹn ngào của ông, tiến lên vài bước: “Bố, con là con gái của bố, con tới thăm bố một chút, bố, con còn mang theo đồ ăn mẹ làm, tất cả đều là món bố thích ăn nhất.”
Cuối cùng, An Nhiên chuyển đến trước mặt ông An, lúc vừa thấy mặt, suýt chút nữa là cô ngừng thở.
Ông An có phần lúng túng che hơn phân nửa khuôn mặt của mình, hốc mắt đỏ hồng: “Nói gì thì nói, con gái nhà lành không thích hợp đến nơi này, con mau trở về đi thôi!”
An Nhiên nắm lấy bàn tay che mặt của bố, kéo ra, nhìn kỹ lại, trên mặt ông An chỗ nào cũng có vết tím bầm, vừa nhìn là biết bị người khác đánh!
An Nhiên nhớ tới trước kia từng nghe người ta nói qua, ở trong tù lúc nào cũng có người gặp tình trạng như vậy, cô vốn không tin, nhưng mà, bây giờ nhìn khuôn mặt của bố sưng thành thế này, suýt nữa cô không kìm được mà òa khóc!
“Bố, là bọn họ đánh bố sao?” Gương mặt An Nhiên lạnh lùng nhìn về phía mấy phạm nhân khác trong phòng, bên trong căn phòng này chỉ có mấy người bọn họ, như vậy, chắc chắn là do họ đánh rồi!
Bình thường từ trước tới nay An Nhiên không dễ tức giận, nhưng, một khi chạm đến giới hạn của cô, nhất định, cô cũng sẽ không bỏ qua cho người đó!
Ông An thấy vẻ mặt An Nhiên hận không thể xé xác mấy người kia, liền vội vàng kéo cô: “Nhiên Nhiên , con mau về đi thôi, nói cho mẹ con biết, bố ở trong này rằng thật ra bố rất tốt, bảo mẹ không cần lo lắng, ba tháng trôi rất nhanh qua thôi, đến lúc đó …” Ông An chảy xuống một giọt nước mắt, “Đến lúc đó, bố trở về nhà, chúng ta về nhà…”
Đến cuối cùng, ông An ngay cả nói những lời hoa mỹ cũng không nói được, một dòng máu nóng phá tan đầu cô, lúc này cô bình tĩnh hơn một chút, bố phải ở đây ba tháng, bây giờ cô có thể trách mắng mấy phạm nhân kia hay nói cho cán bộ quản giáo, vậy sau đó thì sao? Có thể bởi vì muốn trả thù mà càng đánh đập bố nhiều hơn hay không?
Đi từ trong nhà tù ra, An Nhiên càm thấy mình thật vô dụng, muốn bố không chịu khổ, không phải là không có cách, hối lộ quản giáo chính là một biện pháp, nhưng, cô bây giờ, ngay cả cuộc sống cũng có vấn đề không giải quyết được, lấy tiền đâu mà đút lót? Huống hồ, bố và mẹ mặc dù ở trường cũng có chức vụ, nhưng hai người đều là người trung thực, ngoài tiền lương ít ỏi mỗi tháng ra không nhận gì thêm, thời gian trước khi An Nhiên kết hôn tiền trong nhà cũng dùng gần hết, vậy giờ, cô nên làm thế nào?
“Không phải đều nói trời không tuyệt đường con người sao?”An Nhiên ôm mặt, nước mắt vỡ vụn rơi xuống từ kẽ ngón tay, “Vậy tại sao, tôi không tìm thấy đường ra?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.