Chương 47: Tại sao không chạy?
Tích Tịch
08/08/2013
Phá hoại? An Nhiên nhìn về phía Thẩm Mặc, khó hiểu.
“Tôi có khả năng giúp cô, thế nào?” Đầu ngón tay lau nước mắt cón vương lại trên mặt cô,anhcười nhẹ, trong mắt, thâm trầm không thấy đáy.
“Giúp tôi ư?” Giúp cô làm cái gì? Phá hỏng hôn lễ của Lạc Lãnh Thần?
“Ừm, nếu cô không muốn phá hoại hôn lễ của bọn họ cũng được, vậy cô có muốn cân nhắc một chút việc làm chồng trước của cô hối hận khi ly hôn với cô không?” Anh rất tự nhiên vén sợi tóc rơi xuống của cô ra sau tai, giọng nói cuốn hút xen lẫn một chút cám dỗ, “Hôn lễ của bọn họ rất long trọng, muốn chúng ta cũng có một hôn lễ long trọng không? Tôi cam đoan, có thể long trọng hơn so với họ, sao nào?
An Nhiên hoàn toàn mù mờ, anh ta, anh ta nói cái gì?
Cười khẽ, Thẩm Mặc chờ câu trả lời của cô, điều kiện cám dỗ như vậy, chắc cô cũng không cự tuyệt đâu nhỉ?
An Nhiên chớp chớp mắt, anh gật đầu, An Nhiên lại chớp chớp mắt, anh vẫn gật đầu, cuối cùng …
“Anh, lên cơn sốt à?” An Nhiên sờ lên trán anh, bộ dạng như đang suy nghĩ cẩn thận xem rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Khuôn mặt của Thẩm Mặc đen mất một nửa: “Không bị.”
“Ờm.” An Nhiên hậm hực rút tay về, lập tức hỏ:i “Cái này … bữa sáng vừa rồi, anh … ăn nhiều quá à?”
Nửa mặt còn lại của Thẩm Mặc đen đi ngay lập tức.
An Nhiên cảm giác được sắc mặt anh biến đổi đổi, thu tay mình lại: “Vậy, tôi đi đây, dù nói thế nào, cũng cảm ơn anh.”
Đóng cửa lại, bên trong, dường như còn truyền đến mấy câu nói, trầm thấp, nhưng lại khiến người ta khó có thể quên: “Hay là cô thử suy nghĩ lại, nếu đồng ý, bất cứ lúc nào cũng có thể đến phòng này tìm tôi.”
An Nhiên gần như là chạy trối chết khỏi khách sạn, thật sự điên rồi! Trên thế giới này thật sự là ai cũng có thể gặp được.
Chẳng lẽ Thẩm Mặc cảm thấy cuộc sống của mình thuận buồn xuôi gió quá mức, một bước lên thẳng mây xanh, cho nên mới muốn tìm một cống ngầm, thử cảm giác bị lật thuyền xem cuối cùng nó kích thích ra sao chăng?
Anh ta điên hay không thì An Nhiên không biết, nhưng cô sẽ không làm chuyện xằng bậy như vậy, hôn nhân một lần đã là một bài học đau thương, cô tự biết mình không có năng lực bước vào một cuộc hôn nhân được định sẵn sẽ thất bại lần thứ hai.
Huống hồ, gia thế của Thẩm Mặc tốt như vậy, mà chẳng phải ai cũng là người nhà quan, nhà cửa giàu có, anh ta muốn loại con gái gì mà chẳng được? Cô còn là một người phụ nữ đã từng một lần ly hôn.
Vò vò đầu, tống hết suy nghĩ rối loạn ra ngoài, An Nhiên đi trên đường, cô tát Lạc Lãnh Thần một cái, vậy chuyện của bố ở trong tù đã hỏng hết, bây giờ, cô phải dựa vào chính mình nghĩ cách cứu bố ra.
Hơn nữa, nhất định phải nhanh chóng một chút, bằng không, bố ở trong tù không biết lại bị đánh tới mức biến dạng thế nào nữa.
Bước chân vội vàng, An Nhiên không phát hiện, phía sau, một chiếc xe sang trọng đang chậm rãi tới gần cô.
Tiếng còi vang lên cắt đứt suy nghĩ của An Nhiên, quay đầu lại theo phản xạ, lại là người cô khuôn muốn nhìn thấy nhất lúc này.
Không buồn suy nghĩ, An Nhiên liền nhắc chân, bắt đầu chạy.
Trong ô tô, khuôn mặt Lạc Lãnh Thần xanh mét, lá gan của cô đúng là càng lúc càng lớn, nhìn thấy rồi mà lại vờ như không thấy hắn, được, được lắm!
Đập một cái lên tay lái, Lạc Lãnh Thần xuống xe nhìn về hướng bóng người chạy trốn sắp biết mất, ngày hôm qua, cô dám cho hắn một cái tát?! Lần này nếu không bắt được cô về, thì hắn không còn là Lạc Lãnh Thần nữa.
An Nhiên ở phía trước chạy tới mức thở không ra hơi, tim cũng muốn bật ra ngoài, nhưng người đàn ông phía sau theo sát không bỏ cuộc, đã hết một con phố, Lạc Lãnh Thần vẫn đuổi sát cô không tha … Không đúng, An Nhiên dừng lại, cô, tại sao phải phải trốn hắn?! Cô có làm sai chuyện gì sai đâu, không phải chỉ cho hắn một cái tát sao? Nhưng mà hắn cũng đánh cô, tính như thế hai người xem như hòa nhau, không ai nợ ai!
An Nhiên dứt khoát dừng lại, phía sau, Lạc lãnh Thần thấy cô không chạy nữa, cũng dừng lại.
Đến gần, bàn tay to bó chặt sau gáy cô, nghiến chặt răng: “Vừa rồi không phải còn chạy rất vui sao? Tại sao không chạy tiếp?”
“Tôi có khả năng giúp cô, thế nào?” Đầu ngón tay lau nước mắt cón vương lại trên mặt cô,anhcười nhẹ, trong mắt, thâm trầm không thấy đáy.
“Giúp tôi ư?” Giúp cô làm cái gì? Phá hỏng hôn lễ của Lạc Lãnh Thần?
“Ừm, nếu cô không muốn phá hoại hôn lễ của bọn họ cũng được, vậy cô có muốn cân nhắc một chút việc làm chồng trước của cô hối hận khi ly hôn với cô không?” Anh rất tự nhiên vén sợi tóc rơi xuống của cô ra sau tai, giọng nói cuốn hút xen lẫn một chút cám dỗ, “Hôn lễ của bọn họ rất long trọng, muốn chúng ta cũng có một hôn lễ long trọng không? Tôi cam đoan, có thể long trọng hơn so với họ, sao nào?
An Nhiên hoàn toàn mù mờ, anh ta, anh ta nói cái gì?
Cười khẽ, Thẩm Mặc chờ câu trả lời của cô, điều kiện cám dỗ như vậy, chắc cô cũng không cự tuyệt đâu nhỉ?
An Nhiên chớp chớp mắt, anh gật đầu, An Nhiên lại chớp chớp mắt, anh vẫn gật đầu, cuối cùng …
“Anh, lên cơn sốt à?” An Nhiên sờ lên trán anh, bộ dạng như đang suy nghĩ cẩn thận xem rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Khuôn mặt của Thẩm Mặc đen mất một nửa: “Không bị.”
“Ờm.” An Nhiên hậm hực rút tay về, lập tức hỏ:i “Cái này … bữa sáng vừa rồi, anh … ăn nhiều quá à?”
Nửa mặt còn lại của Thẩm Mặc đen đi ngay lập tức.
An Nhiên cảm giác được sắc mặt anh biến đổi đổi, thu tay mình lại: “Vậy, tôi đi đây, dù nói thế nào, cũng cảm ơn anh.”
Đóng cửa lại, bên trong, dường như còn truyền đến mấy câu nói, trầm thấp, nhưng lại khiến người ta khó có thể quên: “Hay là cô thử suy nghĩ lại, nếu đồng ý, bất cứ lúc nào cũng có thể đến phòng này tìm tôi.”
An Nhiên gần như là chạy trối chết khỏi khách sạn, thật sự điên rồi! Trên thế giới này thật sự là ai cũng có thể gặp được.
Chẳng lẽ Thẩm Mặc cảm thấy cuộc sống của mình thuận buồn xuôi gió quá mức, một bước lên thẳng mây xanh, cho nên mới muốn tìm một cống ngầm, thử cảm giác bị lật thuyền xem cuối cùng nó kích thích ra sao chăng?
Anh ta điên hay không thì An Nhiên không biết, nhưng cô sẽ không làm chuyện xằng bậy như vậy, hôn nhân một lần đã là một bài học đau thương, cô tự biết mình không có năng lực bước vào một cuộc hôn nhân được định sẵn sẽ thất bại lần thứ hai.
Huống hồ, gia thế của Thẩm Mặc tốt như vậy, mà chẳng phải ai cũng là người nhà quan, nhà cửa giàu có, anh ta muốn loại con gái gì mà chẳng được? Cô còn là một người phụ nữ đã từng một lần ly hôn.
Vò vò đầu, tống hết suy nghĩ rối loạn ra ngoài, An Nhiên đi trên đường, cô tát Lạc Lãnh Thần một cái, vậy chuyện của bố ở trong tù đã hỏng hết, bây giờ, cô phải dựa vào chính mình nghĩ cách cứu bố ra.
Hơn nữa, nhất định phải nhanh chóng một chút, bằng không, bố ở trong tù không biết lại bị đánh tới mức biến dạng thế nào nữa.
Bước chân vội vàng, An Nhiên không phát hiện, phía sau, một chiếc xe sang trọng đang chậm rãi tới gần cô.
Tiếng còi vang lên cắt đứt suy nghĩ của An Nhiên, quay đầu lại theo phản xạ, lại là người cô khuôn muốn nhìn thấy nhất lúc này.
Không buồn suy nghĩ, An Nhiên liền nhắc chân, bắt đầu chạy.
Trong ô tô, khuôn mặt Lạc Lãnh Thần xanh mét, lá gan của cô đúng là càng lúc càng lớn, nhìn thấy rồi mà lại vờ như không thấy hắn, được, được lắm!
Đập một cái lên tay lái, Lạc Lãnh Thần xuống xe nhìn về hướng bóng người chạy trốn sắp biết mất, ngày hôm qua, cô dám cho hắn một cái tát?! Lần này nếu không bắt được cô về, thì hắn không còn là Lạc Lãnh Thần nữa.
An Nhiên ở phía trước chạy tới mức thở không ra hơi, tim cũng muốn bật ra ngoài, nhưng người đàn ông phía sau theo sát không bỏ cuộc, đã hết một con phố, Lạc Lãnh Thần vẫn đuổi sát cô không tha … Không đúng, An Nhiên dừng lại, cô, tại sao phải phải trốn hắn?! Cô có làm sai chuyện gì sai đâu, không phải chỉ cho hắn một cái tát sao? Nhưng mà hắn cũng đánh cô, tính như thế hai người xem như hòa nhau, không ai nợ ai!
An Nhiên dứt khoát dừng lại, phía sau, Lạc lãnh Thần thấy cô không chạy nữa, cũng dừng lại.
Đến gần, bàn tay to bó chặt sau gáy cô, nghiến chặt răng: “Vừa rồi không phải còn chạy rất vui sao? Tại sao không chạy tiếp?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.