Lạc Thiếu, Ly Hôn Đi

Chương 65: Vãn hồi , là điều khó khăn nhất

Tích Tịch

08/08/2013

Ai có thể nói cho cô biết , vì sao ba tháng kết hôn và cùng làm việc chúng với nhau trước kia đều rất khó gặp mặt nhau một lần , mà gần đây trong khoảng thời gian này rõ ràng là không muốn gặp mặt , lại cứ thường xuyên đụng đầu ?!

Lạc Lãnh Thần nghe giọng nói quen thuộc thì ngẩng đầu lên , rõ ràng là rất sửng sót , tuyệt đối không ngờ được là cô lại ở chỗ này , mà trang phục của cô … Cô làm phục vụ ở đây ?

Chẳng biết tại sao vừa nghĩ tới quan hệ thân thiết giữa cô và Thẩm Mặc , hắn liền lùng cười , không một chút lưu tình : “Tại sao lại ở đây làm phục vụ , chẳng lẽ trèo cây cao thất bại sao?”

An Nhiên muốn sầm mặt , nhưng liếc mắt một cái thấy ông chủ từ xa tung tăng chạy tới , bộ dạng khom lưng cúi đầu với Lạc Lãnh Thần , quên đi , dù sao hiện tại cô cũng là người làm công dưới tay người khác , cố gắng nở nụ cười , ý cười của An Nhiên chưa giảm : “Không biết tiên sinh muốn gọi gì?”

“Tránh ra tránh ra !” Ông chủ đẩy An Nhiên ra , khuôn mặt cười đến mức các nếp nhăn xếp vào một chỗ “Lạc thiếu , phòng ngài muốn đã chuẩn bị xong , bên trong tất cả đều là thức ăn bình thường ngài thích ăn nhất , tất cả đều đã chuẩn bị xong rồi.”

An Nhiên bĩu môi , nếu nơi này có ông chủ tự mình chiêu đãi , vậy chính là không cần dùng tới người phục nhỏ như cô , cô còn muốn tìm cũng tìm không thấy , ôm thực đơn , An Nhiên thấy ngoài cửa có khách đang đi vào , ngay lập tức lộ ra lúm đồng tiền tiến lên .

Ánh mắt Lạc Lãnh Thần luôn khoá chặt trên người cô , lúc cô bị ông chủ đẩy ra , vậy mà cô lại có biểu tình thở dài nhẹ nhõm sao? Chẳng lẽ cô cứ như vậy muốn tránh hắn ? Hồi trước chẳng phải cô sống chết không chịu ly hôn sao?

Hơn nữa , nụ cười trên mặt cô là tại sao lại cười sáng lạn như vậy ?

Không hề nghĩ ngợi , Lạc Lãnh Thần chặn lại giữ chặt An Nhiên đi thẳng vào phòng mình thường xuyên tới , cũng không quay đầu lại nói với ông chủ : “Tôi muốn người phục vụ này”

Ông chủ gật đầu , vẻ mặt không vui trừng mắt cảnh cáo nhìn An Nhiên “Có thể được Lạc thiếu nhìn trúng là phúc khí của cô đấy !”

Những lời này , tại sao lại quen tai như vậy ?

Ừm , nghĩ lại thì hình như trước khi cô và Lạc Lãnh Thần kết hôn , một số người biết bọn họ kết hôn đều nói như thế, tóm lại , cho dù là nói như thế nào cũng đều là cô trèo cao tới Lạc Lãnh Thần , là phúc khí của cô.

Cười khổ , An Nhiên nghĩ , nếu cô biết sẽ có một ngày như thế này , cô nhất định không cần cái loại phúc khí này , có lẽ loại động tâm lúc trước chỉ là gió thổi qua mặt hồ tạo nên những gợn sóng , nhưng lại không chịu nổi thử thách của thời gian , cũng không phải lựa chọn tốt nhất của cô , mong đợi để dẫn đến tình trạng như ngày hôm nay , chẳng thà đem phần rung động trước kia chôn thật sâu dưới đáy lòng , giữ lại một chút tốt đẹp , vĩnh viễn trân quý , còn tốt hơn như bây giờ , bị sự thật đả kích vỡ thành từng mảnh nhỏ.

Đờ đẫn đi theo Lạc Lãnh Thần vào trong phòng , bên trong giống như lời ông chủ nói , đồ ăn đều đã chuẩn bị xong .

Lạc Lãnh Thần còn gọi thêm hai người bạn nữa , đều là người An Nhiên không biết , thời gian cô và Lạc Lãnh Thần kết hôn , hắn chưa bao giờ cho phép cô hỏi đến cuộc sống riêng tư của hắn , khi đó cô cho là hắn không có thời gian , nhưng bây giờ , cô đã biết , là hắn cảm thấy cô không xứng , hắn vốn muốn đem cô gạt ra khỏi thế giới của hắn .

Bọn họ , là người của hai thế giới.

Mấy người bạn ăn chơi trác tán cùng ngồi một chỗ đem mộng tưởng của tuổi trẻ ngông cuồng và sự nghiệp thành công hiện giờ cùng vợ yêu xinh đẹp trở thành một loại chủ đề , trong đó , một người ái muội nhìn Lạc Lãnh Thần : “Ôi chao , Thần , tôi nghe nói cuối cùng cậu cũng bỏ cái thiếu phụ luống tuổi ở nhà rồi ? Ha ha , tháng sau là lúc cưới chị dâu là đại minh tinh , nhớ phải mới chúng tôi uống mấy ly rượu mưng đấy !”



An Nhiên đang rót rượu , động tác cứng đờ , rượu suýt nữa thì rớt ra ngoài , nhưng cũng may mấy người kia không phát hiện ra sự bất thường của cô , tất cả bọn họ chỉ quan tâm tới cái người gọi là thiếu phụ luống tuổi bên cạnh Lạc Lãnh Thần thôi.

Thì ra , cô không chỉ liều lĩnh mơ mộng hão huyền bám víu vào cây cao ham mê người hư vinh , còn là thiếu phụ luống tuổi … An Nhiên thản nhiên cười , đã không còn tức giận , cũng không còn phẫn nộ , bộ dạng như vậy ở trong mắt Lạc Lãnh Thần , đột nhiên hắn lại cảm thấy buồn bực không thôi .

“Rồi rồi nói cái này làm gì?” Nhìn về hướng người kia nói , hơi nước nóng hổi thổi trước mặt người đối diện hắn khiến anh không nhìn được rõ , tại sao lại nhìn thấy da thịt trắng nõn nhẵn nhụi như trứng gà bóc , có lẽ là tại vì ở trong hơi nước , đầu óc anh có chút rộn ràng.

Lập tức có người mắt tinh kêu lên : “Ôi , Lạc thiếu đúng là lưu tình khắp nơi a , tại sao ngay cả cô nhân viên phục vụ cũng coi trọng vậy?”

Lạc lãnh Thần bối rối cúi đầu dùng cơm , lại không cẩn thận làm đổ bát , lúc đứng dậy lại suýt nữa ngã , bộ dạng có chút chật vật như vậy lại càng làm cho người khác buồn cười , lập tức trong phòng vang lên tiếng cười .

“Chẳng lẽ Lạc Thiếu vừa thấy người đẹp liền biến thành đứa con nít lỗ mãng rồi ? Đợi lát nữa nói chuyện đừng có cà lăm đấy , ha ha …”

Tiếng cười to vang lên , nhưng mà đợi đến khi một tiếng nói thản nhiên vang lên , bọn họ ngoài kinh ngạc ra thì cũng không cười nổi nữa.

Một người trong đó phục hồi tinh thần đầu tiên , huých người bên cạnh : “Cô ta …cô gái vừa đi ra , cô ta , nói cái gì vậy?”

“Cô ta nói , thiếu phụ luống tuổi?”

“Cô ta nó , cô ta chính là cái thiếu phụ luống tuổi kia ?”

Xoạt xoạt xoạt , mấy ánh mắt cùng lúc nhìn chằm chằm Lạc Lãnh Thần , thiếu phụ luống tuổi … Cũng chính là , cái thiếu phụ luống tuổi mới nói ra từ trong miệng bọn họ …

Sắc mặt Lạc Lãnh Thần xanh mét , ba chữ kia từ trong miệng cô nói ra , chỉ càng khiến anh cảm thấy khó chịu hơn !

Anh đưa tay chạm lên ngực , nơi này , dường như có thứ gì đó không giống như lúc trước , hơn nữa , nó còn đang chậm rãi phát triển , cuối cùng sẽ có một ngày khiến anh không thể khống chế nổi mà bùng nổ .

Lạc Lãnh Thần sợ cảm giác này , nhưng mà hiện tại , nhìn thấy bóng lưng của cô dần dần biến mất , trước giờ mọi chuyện đều nắm trong tay anh , có một nỗi khủng hoảng vô cớ sản sỉnh ra , khi loại khủng hoảng này bắt đầu lan tràn ra , ý nghĩ duy nhất của anh chính là đi ngăn cản !

Đợi đến khi đầu óc anh thanh tỉnh trở lại , An Nhiên đã bị anh túm lấy kéo vào một ngõ nhỏ bên cạnh nhà hàng.

“Anh làm gì vậy?” An Nhiên kéo tay áo mình khỏi tay anh , cả giận nói .



“Cô thật sự đính hôn cùng với Thẩm Mặc ?!” Lạc Lãnh Thần không biết vì sao mình phải hỏi như vậy , nhưng vừa mở miệng lời nói liền tự động chạy khỏi miệng hắn .

Ngày hôm nay , thật sự có quá nhiều chuyện vượt qua dự liệu của hắn .

Thấy An Nhiên không nói lời nào , hắn vội vàng nói : “Cô và Thẩm Mặc căn bản là không phải môn đăng hộ đối , nhà bọn họ chú trọng dòng dõi , tuyệt đối sẽ không cho cô vào cửa , cô đừng ngu ngốc nghĩ quyến rũ được Thẩm Mặc là giỏi?”

Chú trọng dòng dõi ? An Nhiên hồi tưởng lại tình hình lúc đến nhà Thẩm Mặc , cô cũng không cảm thấy người ta có chỗ nào ghét bỏ mình mà?

Nhưng mà , quyến rũ ?

Cười lạnh : “Lạc thiếu , phiền anh nói cho rõ một chút , cái gì gọi là tôi đi quyến rũ người ta ?”

Vậy lúc anh ở bên ngoài đi trêu hoa ghẹo nguyệt tôi có nói cái gì sao?

Câu nói đằng sau vốn định nói ra nhưng vẫn bị cô nuốt xuống , cô không cần phải nói nhiều như vậy vứoi hắn .

“Đứng lại!” Thấy An Nhiên muốn đi , Lạc Lãnh Thần kéo cô lại không cho cô đi , sự phẫn nộ của hắn tới mà không có nguyên do “Nếu cô là vì giải quyết chuyện của ba cô , Lạc lãnh Thần tôi cũng có thể làm được !”

Những lời gào lên này , không chỉ An Nhiên , ngay cả Lạc Lãnh Thần cũng ngây ngẩn cả người .

Một chút khác thường hiện lên trong lòng An Nhiên lập tức bị cô gạt bỏ “Những lời này của anh là có ý gì ? Anh sẽ giúp tôi ? Lạc Lãnh Thần , tôi không muốn lại đi tới công ty của anh làm cái gọi là thư ký của anh lại còn bị vị hôn thê của anh trách mắng nữa!”

Người vốn là tiểu tam kia bây giờ lại chỉ vào mũi cô mà mắng cô là kẻ thứ ba rắp tâm gây rối chia rẽ gia đình nhà họ ? Cô là đồ ngốc mới có thể giẫm lên vết xe đổ !

Hất tay Lạc Lãnh Thần ra , An Nhiên đi ra bên ngoài , phía sau truyền đến tiếng nói gấp gáp của Lạc Lãnh Thần , giống như muốn vãn hồi điều gì đó : “Không phải , không phải bảo cô làm thư ký … một lần nữa …”

Bước chân An Nhiên hơi chậm lại , nhưng lời nói của hắn dừng lại không nói gì thêm nữa , cô lắc đầu , bảo chính mình đừng tiếp tục vọng tưởng nữa .

“Đúng là tôi không xứng với anh , ly hôn là việc tự tôi chuốc lấy , Bùi Thi Thi rất tốt , chúc hai người hạnh phúc.”

Có lẽ , một cuộc hôn nhân thất bại , và cả tình yêu đơn phương kia , bọn họ nên vứt bỏ tất cả , cố chết giữ lấy đều không có ích lợi gì .

Trong ngõ nhỏ , Lạc Lanh Thần có chút vô lực dựa lưng lên tường , dường như , muốn vãn hồi lại một chuyện , là việc vô cùng khó khăn .

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lạc Thiếu, Ly Hôn Đi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook