Lạc Vào Thế Thú, Làm Bạn Quái Nhân
Chương 38: Cho anh một cơ hội nữa.
Nguyệt Cầm Ỷ Mộng
12/05/2024
Nhưng thú nhân mạnh mẽ, cho dù nhất thời ngừng thở cũng không chết được. Ngược lại còn khiến trái tim đập nhanh hơn, tâm tình trở nên kích động đến mức khí huyết chảy siết với tốc độ kinh người, có cảm giác như muốn nổ tung.
Vương Ly rốt cuộc đứng trước mặt thú nhân, ngẩng đầu nhìn hắn.
Cô không cười. Cả người trầm tĩnh.
Nhưng lại khiến người ta không thể xem thường.
"Cho anh một cơ hội nữa."
Cô nói. Nhìn thú nhân căng thẳng nhìn cô, đến mức đôi mắt đều muốn hiện lên đồng tử dựng thẳng, bình tĩnh đề nghị: "Hiện tại cho em nhìn thấy hình thú của anh đi." °
Hình thú của thú nhân có ý nghĩa rất trọng đại. Nó can hệ rất lớn đến việc tương lai thú nhân có thể có bạn đời được hay không. Khi một giống cái nói muốn xem hình thú của ngươi thì chính là đang có ý với ngươi. Thú nhân cũng sẽ khoe ra hình thú để hấp dẫn bạn đời.
Một cơ hội... Nếu Giác Địch đem hình thú ra trước mặt Vương Ly thì xem như chứng tỏ hắn cũng có lòng muốn làm bạn đời của cô.
Thú nhân sẽ làm sao đây?
Kiệt Tây vô thức nắm chặt tay, cảm thấy bản thân còn hồi hộp hơn cả lúc nói ra lựa chọn của mình nữa.
Thật ra hắn muốn nói, đồng ý đi!
Mau nhận đi!
Thiếu điều chỉ muốn chạy tới nắm đầu Giác Địch bắt hắn phải biến trở về thôi.
Lỗ Sâm ban đầu là kinh ngạc nhìn hai người Vương Ly. Trước khi hắn cảm thấy thật ra cũng không phải rất bất ngờ vì có khoảnh khắc hắn đã lờ mờ nhận ra được kết quả này, đồng dạng còn cảm thấy Giác Địch cũng không kém thì đã bị dáng vẻ của bạn đời chọc cười.
"Chết tiệt! Sao anh ấy còn không đồng ý!?"
Hắn nghe anh chàng lầm bầm mà không nhịn được cười, nắm vai cậu nói: "Giác Địch chắn chắc sẽ đồng ý." (°
Kiệt Tây ngẩn ra: "Thật u?"
"Thật."
Lỗ Sâm vừa nói vừa kiên định nhìn về phía bên kia.
Mà lúc này ở nơi hai người Vương Ly đang đứng, Giác Địch sau một đổi im lặng bỗng nhiên lùi về sau hai bước.
Một chớp mắt chẳng cho ai thời gian kịp kết luận điều gì, Giác Địch đã biến mất.
Nơi hắn đứng xuất hiện một con thú bốn chân.
Con vật kia không hề xấu chút nào. Một lớp vảy sừng màu bạc chạy trên thân hình săn chắc của hắn, cứ như hắn đang mặc trên người một lớp áo giác vậy. Bốn bắp chân tràn đầy mĩ cảm sức mạnh đạp trên mặt đất. Cơ bắp tráng kiện đẹp đẽ vô cùng. Nó sở hữu thân hình như một con chiến thú trong truyện thần thoại. Một cái đuôi như chiếc roi mây đầy tính linh hoạt cùng sự sắc bén. Một cặp sừng như hươu. Một đôi mắt màu vàng với đồng tử dựng thẳng của loài bò sát. Đôi mắt kia đang nhìn chăm chăm vào cô, đầy chấp nhất.
Rốt cuộc phải dùng từ gì để gọi tên cho sinh vật trước mặt, Vương Ly thật sự là cảm thấy bản thân hơi nghèo nàn từ ngữ. Nhưng không ngại cô cảm thấy nó thật sự đẹp.
Thật sự có sinh vật như vậy trên đời à?
Cô đã từng thấy Độc Giác Thú trong bộ lạc. Nhưng con vật này còn mĩ lệ hơn, cứ như tuyệt tác do thần nhàn rỗi tạo nên, đem tất cả sự hoàn mỹ đặt cùng một chỗ, chẳng giống cái gì, lại khiến người ta không thể rời mắt.
Rốt cuộc nó vẫn là tạo vật của thần.
Cô vô thức đưa tay muốn đi chạm vào lớp vảy sừng mang theo cảm giác gồ ghề đáng sợ kia.
Vừa chạm vào liền có cảm giác thân hình dưới tay run lên, cô bất giác ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt đối diện.
Một đôi đồng tử màu vàng, khác hẳn với lúc là nhân thú, tròng mắt dựng thẳng không thể che giấu luôn nhìn thẳng vào cô, đầy cố chấp.
"Giác Địch! Ngươi như vậy mà vẫn còn ý mơ tưởng đến giống cái khan hiếm trong bộ lạc!" (23
Âm thanh này nhất thời nổ tung phá tan hiện trường đang im ắng. Tất cả mọi người đều như giật mình tỉnh khỏi cơn mơ, sau đó bắt đầu xì xầm.
"Thật sự chọn Giác Địch sao?"
"Sẽ có rất nhiều người không cam lòng đâu."
Bàn tay đang giơ lên của Vương Ly khẽ khựng lại một chút. Cô nhìn thú nhân trước mặt vẫn một bộ trong mắt chỉ có cô, luôn giữ nguyên tư thế cúi đầu cho cô sờ, đối với lời kia xem như không nghe thấy thì rất hài lòng. Xem ra vẫn còn biết cố gắng một lần cho dù phải dập nồi dìm thuyền, còn không đến mức hết thuốc chữa.
Vương L vừa nghĩ vanhẹ nhg vut hi ci lên lp v sung trên mặt hn. Cử chỉ dịu dàng trấn an tâm tình đang căng như dây đàn của thú nhân.
Hắn khẽ khụy thân hình hơn ba bốn mét của mình, tầm mắt liền đối diện với cô. Dáng vẻ nhàn nhã tràn ngập mĩ cảm tráng lệ mà khí khái nằm ở đó, tư thái thuần phục vô điều kiện trước bạn đời của mình. Đôi mắt nhìn cô cũng vô cùng ôn nhu.
Hai mắt Vương Ly sáng bừng, vô thức bước lại gần phạm vi đầu và cổ của hắn, dựa người vào lớp vảy màu bạc kia, biếu tình vô cùng thỏa mãn.
"Bọn họ... Thật đẹp."
Kiệt Tây mở to hai mắt, nhẹ giọng thì thầm đầy cảm thán.
Cư dân của thế thú không biết những lời hoa mĩ. Nếu Kiệt Tây là người của thế kỷ hai mươi mốt, đã được xem qua những bộ phim thần thoại viễn tưởng phương Tây thì anh chàng nhất định sẽ thốt lên: "Người đẹp và quái thú thật xứng đôi."
Bây giờ anh chàng chỉ biết hình ảnh này thật hài hòa, khiến cho hắn mê mẫn thôi.
Vương Ly rốt cuộc đứng trước mặt thú nhân, ngẩng đầu nhìn hắn.
Cô không cười. Cả người trầm tĩnh.
Nhưng lại khiến người ta không thể xem thường.
"Cho anh một cơ hội nữa."
Cô nói. Nhìn thú nhân căng thẳng nhìn cô, đến mức đôi mắt đều muốn hiện lên đồng tử dựng thẳng, bình tĩnh đề nghị: "Hiện tại cho em nhìn thấy hình thú của anh đi." °
Hình thú của thú nhân có ý nghĩa rất trọng đại. Nó can hệ rất lớn đến việc tương lai thú nhân có thể có bạn đời được hay không. Khi một giống cái nói muốn xem hình thú của ngươi thì chính là đang có ý với ngươi. Thú nhân cũng sẽ khoe ra hình thú để hấp dẫn bạn đời.
Một cơ hội... Nếu Giác Địch đem hình thú ra trước mặt Vương Ly thì xem như chứng tỏ hắn cũng có lòng muốn làm bạn đời của cô.
Thú nhân sẽ làm sao đây?
Kiệt Tây vô thức nắm chặt tay, cảm thấy bản thân còn hồi hộp hơn cả lúc nói ra lựa chọn của mình nữa.
Thật ra hắn muốn nói, đồng ý đi!
Mau nhận đi!
Thiếu điều chỉ muốn chạy tới nắm đầu Giác Địch bắt hắn phải biến trở về thôi.
Lỗ Sâm ban đầu là kinh ngạc nhìn hai người Vương Ly. Trước khi hắn cảm thấy thật ra cũng không phải rất bất ngờ vì có khoảnh khắc hắn đã lờ mờ nhận ra được kết quả này, đồng dạng còn cảm thấy Giác Địch cũng không kém thì đã bị dáng vẻ của bạn đời chọc cười.
"Chết tiệt! Sao anh ấy còn không đồng ý!?"
Hắn nghe anh chàng lầm bầm mà không nhịn được cười, nắm vai cậu nói: "Giác Địch chắn chắc sẽ đồng ý." (°
Kiệt Tây ngẩn ra: "Thật u?"
"Thật."
Lỗ Sâm vừa nói vừa kiên định nhìn về phía bên kia.
Mà lúc này ở nơi hai người Vương Ly đang đứng, Giác Địch sau một đổi im lặng bỗng nhiên lùi về sau hai bước.
Một chớp mắt chẳng cho ai thời gian kịp kết luận điều gì, Giác Địch đã biến mất.
Nơi hắn đứng xuất hiện một con thú bốn chân.
Con vật kia không hề xấu chút nào. Một lớp vảy sừng màu bạc chạy trên thân hình săn chắc của hắn, cứ như hắn đang mặc trên người một lớp áo giác vậy. Bốn bắp chân tràn đầy mĩ cảm sức mạnh đạp trên mặt đất. Cơ bắp tráng kiện đẹp đẽ vô cùng. Nó sở hữu thân hình như một con chiến thú trong truyện thần thoại. Một cái đuôi như chiếc roi mây đầy tính linh hoạt cùng sự sắc bén. Một cặp sừng như hươu. Một đôi mắt màu vàng với đồng tử dựng thẳng của loài bò sát. Đôi mắt kia đang nhìn chăm chăm vào cô, đầy chấp nhất.
Rốt cuộc phải dùng từ gì để gọi tên cho sinh vật trước mặt, Vương Ly thật sự là cảm thấy bản thân hơi nghèo nàn từ ngữ. Nhưng không ngại cô cảm thấy nó thật sự đẹp.
Thật sự có sinh vật như vậy trên đời à?
Cô đã từng thấy Độc Giác Thú trong bộ lạc. Nhưng con vật này còn mĩ lệ hơn, cứ như tuyệt tác do thần nhàn rỗi tạo nên, đem tất cả sự hoàn mỹ đặt cùng một chỗ, chẳng giống cái gì, lại khiến người ta không thể rời mắt.
Rốt cuộc nó vẫn là tạo vật của thần.
Cô vô thức đưa tay muốn đi chạm vào lớp vảy sừng mang theo cảm giác gồ ghề đáng sợ kia.
Vừa chạm vào liền có cảm giác thân hình dưới tay run lên, cô bất giác ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt đối diện.
Một đôi đồng tử màu vàng, khác hẳn với lúc là nhân thú, tròng mắt dựng thẳng không thể che giấu luôn nhìn thẳng vào cô, đầy cố chấp.
"Giác Địch! Ngươi như vậy mà vẫn còn ý mơ tưởng đến giống cái khan hiếm trong bộ lạc!" (23
Âm thanh này nhất thời nổ tung phá tan hiện trường đang im ắng. Tất cả mọi người đều như giật mình tỉnh khỏi cơn mơ, sau đó bắt đầu xì xầm.
"Thật sự chọn Giác Địch sao?"
"Sẽ có rất nhiều người không cam lòng đâu."
Bàn tay đang giơ lên của Vương Ly khẽ khựng lại một chút. Cô nhìn thú nhân trước mặt vẫn một bộ trong mắt chỉ có cô, luôn giữ nguyên tư thế cúi đầu cho cô sờ, đối với lời kia xem như không nghe thấy thì rất hài lòng. Xem ra vẫn còn biết cố gắng một lần cho dù phải dập nồi dìm thuyền, còn không đến mức hết thuốc chữa.
Vương L vừa nghĩ vanhẹ nhg vut hi ci lên lp v sung trên mặt hn. Cử chỉ dịu dàng trấn an tâm tình đang căng như dây đàn của thú nhân.
Hắn khẽ khụy thân hình hơn ba bốn mét của mình, tầm mắt liền đối diện với cô. Dáng vẻ nhàn nhã tràn ngập mĩ cảm tráng lệ mà khí khái nằm ở đó, tư thái thuần phục vô điều kiện trước bạn đời của mình. Đôi mắt nhìn cô cũng vô cùng ôn nhu.
Hai mắt Vương Ly sáng bừng, vô thức bước lại gần phạm vi đầu và cổ của hắn, dựa người vào lớp vảy màu bạc kia, biếu tình vô cùng thỏa mãn.
"Bọn họ... Thật đẹp."
Kiệt Tây mở to hai mắt, nhẹ giọng thì thầm đầy cảm thán.
Cư dân của thế thú không biết những lời hoa mĩ. Nếu Kiệt Tây là người của thế kỷ hai mươi mốt, đã được xem qua những bộ phim thần thoại viễn tưởng phương Tây thì anh chàng nhất định sẽ thốt lên: "Người đẹp và quái thú thật xứng đôi."
Bây giờ anh chàng chỉ biết hình ảnh này thật hài hòa, khiến cho hắn mê mẫn thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.