Lạc Vào Thế Thú, Làm Bạn Quái Nhân
Chương 63: Cỏ Trường Minh
Nguyệt Cầm Ỷ Mộng
15/05/2024
Trong lòng cô không khỏi cảm khái. Quả thật thú nhân chính là một nhà mà ra.
Đêm xuống, mặt dù cho rằng nơi này không đến mức nguy hiểm phải gác đêm nhưng thú nhân vẫn tự giác phân cồng nhau canh chừng.
Vương Ly làm giống cái duy nhất ngủ ngon lành một mạch tới sáng, sau đó được thú nhân gọi dậy.
Đã đến lúc họ đi tìm kim loại... À không, đá.
Nếu đã có trái tim của Hằng thú với màu sắc sặc sỡ thì đương nhiên sẽ có thứ Hằng thú yêu thích có dáng vẻ giống vậy. Còn về lai lịch của những viên đá nhiều màu kia... Thời điểm Vương Ly nhìn thấy, cô bất giác bật thốt lên: "Đá quý."
Đúng! Chính là đá quý.
Còn là loại độc nhất vô nhị, bảy màu.
Đá quý có rất nhiều loại, như đá mắt mèo, thạch lục bảo, sophie, kim cương... Vân vân và mây mây. Nhưng loại đá quý có nhiều màu sắc này Vương Ly thật sự là mới nhìn thấy. Đương nhiên đó không phải là thủy tinh rồi. Cô có thể chắc chắn như vậy. Xen lẫn với đó là kim cương đen. Chính là loại đá đen mà thú nhân đã nói.
Kim cương đen còn được xem là thiên thạch của vũ trụ, cơ bản là không có nơi nào hình thành tự nhiên.
Vậy mà ở đây kim cương đen lại có rất nhiều, cứ như một mỏ quặng. 2
Vương Ly không biết nên hình dung tâm tình của mình bây giờ như thế nào nữa.
Đương nhiên đối với việc thú nhân dùng móng vuốt sắc bén mài chúng thành vụn... Cô chỉ có ba chấm.
Gì gọi là chém sắc như chém bùn, hình như vẫn còn chưa diễn tả được hết sự sắc bén của móng vuốt thú nhân.
Hay có lẽ là do cô đã nhầm, đó không phải kim cương đen? Thiên thạch?
Đó chỉ là một loại kim loại cô chưa từng thấy?
Tóm lại Vương Ly mù mịt, tự nói với mình rằng có lẽ là do mình chưa đủ hiểu biết. Thôi bỏ qua đi.
Cô an phận đứng ở bên cạnh mấy thú nhân, nhìn họ dụ đến chi chít Hằng thú, sau đó lật bụng nó ra xem thử có vảy bảy màu không.
Đám Hằng thú rất vô hại, bị họ lật lên liền như con rùa rụt hết thịt vào mai, không chút động đậy, được thả xuống liền tiếp tục bữa ăn miễn phí do thú nhân phục vụ. Hằng thú thật ngây thơ.
Kết quả rất không bất ngờ, họ tìm được ba mảnh vảy bảy màu, có hơn cũng không lấy.
"Thì ra anh cũng muốn thực hiện nghi thức à."
Đạt Lố kinh ngạc nhìn Lố Sâm.
Thế mà hắn không hề nghĩ tới Lỗ Sâm cũng có bầu bạn rồi.
Vương Ly không mất bao nhiêu thời gian đã hiểu được. Có thể nhìn thấy giống cái khan hiếm ở bên cạnh thú nhân không thuần chủng đã là không dễ, bỗng nhiên lại gặp một lúc hai thú nhân không thuần chủng đồng thời có bầu bạn, Đạt Lỗ ngạc nhiên là phải. Có thể hắn cho rằng thú nhân không thuần chủng sống không dễ, nhìn thấy Vương Ly là kì tích, phát hiện thú nhân không thuần chủng cũng có cuộc sống như mình thì bất ngờ.
Lỗ Sâm không nói tiếng nào, xem như cam chịu.
Trái tim của Hằng thú chỉ có thú nhân chuẩn bị làm nghi thức bầu bạn mới cần, mà họ sẽ không lấy thêm một cái nào nữa hết. Đây là quy tắc của đại lục thú nhân. Cho nên chỉ có một sự thật là như vậy thôi.
"Em muốn chúng sao?"
Ở bên cạnh, Giác Địch vừa xòe mấy viên đá còn dư ra vừa hỏi Vương Ly.
"Sao anh biết?"
Vương Ly kinh ngạc nhìn hắn.
"Anh thấy em nhìn chúng với ánh mắt như nhìn những thứ em tìm được."
"..."
Có sao?
Được rồi, cô thừa nhận.
Thế là sau đó Giác Địch đã dùng một chiếc lá gói số đá kia lại cho Vương Ly mang theo. Chúng cũng không có nhiều, chừng vài ba cục to chừng trứng gà thôi.
Họ cũng không có thời gian để tìm thêm nữa.
Sau khi xong việc ở đây, đám người thu dọn đồ đạc chuẩn bị lên đường.
"Số này tạm thời để ở đây, sẽ không có người lấy chúng đâu."
Họ có biết nó là cái gì đâu mà lấy.
"Đem theo một ít, chúng ta ăn trên đường. Sau khi làm xong việc chúng ta quay lại đây lấy chúng."
"Mang theo cả nồi đi, tôi mang là được."
Đạt Lỗ nói.
Mấy người không có ý kiến, sau khi thương lượng sẽ mang theo gì, để gì lại xong, họ cùng nhau lên đường.
Mục tiêu tiếp theo của họ là cỏ Trường Minh.
"Cỏ Trường Minh sinh trưởng ở gần hồ đen. Tuy rằng không xem là vấn đề gì nhưng lúc hái cần phải có tốc độ mau le."
Đương nhiên đó không phải vấn đề đối với thú nhân đi hái chúng, bởi vì ai trong số họ đều là tinh anh trong tinh anh.
"Vì sao?"
Vương Ly hỏi: "Có nguy hiểm hiện diện ở gần đó?"
"Đúng vậy."
Khi bốn người ngừng lại ăn cơm trưa, họ liền tán gẫu chuyện này.
Đạt Lỗ vô cùng tận tình khi nói chuyện với Vương Ly: "Gần hồ đen có một loại rắn rất phiền toái sinh sống. Chúng nó chuyên tập kích người đến gần hồ đen. Bị nó cắn một cái liền tề dại cả người. Mặc dù không chết người nhưng trong lúc đó có thể gặp nguy hiểm đến từ thứ khác. Nó cũng rất dễ giết, nhưng phiền toái, chẳng bằng né tránh."
Hồ Đen, địa danh này chắc là đầm lầy rồi. Đầm lầy thường là nơi tiềm ẩn nhiều nguy cơ. Họ còn chưa vào đầm thì đã như vậy, nếu cần phải vào trong...
"Ở đó còn có gì đặc biệt không?"
Ba người kia đồng thời ngẩn ra.
Xem như không đi cùng không biết, cỡ như Đạt Lỗ chỉ mới tiếp xúc với họ chưa tới một ngày đã biết thói quen thích tìm tòi thứ lạ của Vương Ly. Cho nên sau khi nghe cô nói họ liền cần thận suy nghĩ lại.
Giác Địch là người đầu tiên lên tiếng trước, còn nói được khá cặn kẽ: "Khu vực xung quanh hồ đen bởi vì hoàn cảnh đặc thù mà không có nhiều cây cối sinh trưởng ở đó. Nhưng nó có một loại quả rất đặc biệt, mọc đầy khắp nơi, rắn đen rất thích nó."
"Chắc mấy anh chưa thử bao giờ đâu nhỉ."
Vương Ly bình thản tổng kết.
"Em nói rằng đồ vật dã thú ăn không chết thì chúng ta ăn được. Đúng là rắn đen ăn không chết, nhưng chúng ta
cung khong dam an ran den"
Giác Địch nói được có lý, cả Lỗ Sâm cũng gật đầu.
Đạt Lỗ mới nghe nguyên lý này lần đầu nên chỉ biết hai mắt tỏa sáng nhìn họ, một bộ nghiễm nhiên đã học trộm được lý luận của họ mà phấn khởi.
Vương Ly không để ý tới hắn, chỉ buồn cười sờ sờ đuôi của thú nhân nói: "Mặc dù nói thì nói vậy, nhưng có một số lúc, một số tình huống đặc thù thì nó không như vậy. Hơn nữa mấy anh đâu chắc chỉ có rắn đen mới ăn chúng.
Nếu xung quanh đều là thứ này mà vẫn có sinh vật dạng ăn cỏ tồn tại thì chúng tỏ nó vẫn ăn được."
"Cứ tới đó đã."
Cô hỏi: "Bao giờ sẽ tới?"
"Chỗ đó gần chỗ này, chúng ta đi đến chiều sẽ tới nới."
Đạt Lố nhanh nhẹn cướp lời.
"Vậy không cẩn nghỉ ngơi đầu, chúng ta đi nhanh đi, như vậy sẽ có nhiều thời gian để tìm hiểu."
Vương Ly thúc giục.
"Được, ăn xong đi luôn."
Nói xong rồi ba thú nhân đẩy nhanh tiến độ ăn trưa.
Đêm xuống, mặt dù cho rằng nơi này không đến mức nguy hiểm phải gác đêm nhưng thú nhân vẫn tự giác phân cồng nhau canh chừng.
Vương Ly làm giống cái duy nhất ngủ ngon lành một mạch tới sáng, sau đó được thú nhân gọi dậy.
Đã đến lúc họ đi tìm kim loại... À không, đá.
Nếu đã có trái tim của Hằng thú với màu sắc sặc sỡ thì đương nhiên sẽ có thứ Hằng thú yêu thích có dáng vẻ giống vậy. Còn về lai lịch của những viên đá nhiều màu kia... Thời điểm Vương Ly nhìn thấy, cô bất giác bật thốt lên: "Đá quý."
Đúng! Chính là đá quý.
Còn là loại độc nhất vô nhị, bảy màu.
Đá quý có rất nhiều loại, như đá mắt mèo, thạch lục bảo, sophie, kim cương... Vân vân và mây mây. Nhưng loại đá quý có nhiều màu sắc này Vương Ly thật sự là mới nhìn thấy. Đương nhiên đó không phải là thủy tinh rồi. Cô có thể chắc chắn như vậy. Xen lẫn với đó là kim cương đen. Chính là loại đá đen mà thú nhân đã nói.
Kim cương đen còn được xem là thiên thạch của vũ trụ, cơ bản là không có nơi nào hình thành tự nhiên.
Vậy mà ở đây kim cương đen lại có rất nhiều, cứ như một mỏ quặng. 2
Vương Ly không biết nên hình dung tâm tình của mình bây giờ như thế nào nữa.
Đương nhiên đối với việc thú nhân dùng móng vuốt sắc bén mài chúng thành vụn... Cô chỉ có ba chấm.
Gì gọi là chém sắc như chém bùn, hình như vẫn còn chưa diễn tả được hết sự sắc bén của móng vuốt thú nhân.
Hay có lẽ là do cô đã nhầm, đó không phải kim cương đen? Thiên thạch?
Đó chỉ là một loại kim loại cô chưa từng thấy?
Tóm lại Vương Ly mù mịt, tự nói với mình rằng có lẽ là do mình chưa đủ hiểu biết. Thôi bỏ qua đi.
Cô an phận đứng ở bên cạnh mấy thú nhân, nhìn họ dụ đến chi chít Hằng thú, sau đó lật bụng nó ra xem thử có vảy bảy màu không.
Đám Hằng thú rất vô hại, bị họ lật lên liền như con rùa rụt hết thịt vào mai, không chút động đậy, được thả xuống liền tiếp tục bữa ăn miễn phí do thú nhân phục vụ. Hằng thú thật ngây thơ.
Kết quả rất không bất ngờ, họ tìm được ba mảnh vảy bảy màu, có hơn cũng không lấy.
"Thì ra anh cũng muốn thực hiện nghi thức à."
Đạt Lố kinh ngạc nhìn Lố Sâm.
Thế mà hắn không hề nghĩ tới Lỗ Sâm cũng có bầu bạn rồi.
Vương Ly không mất bao nhiêu thời gian đã hiểu được. Có thể nhìn thấy giống cái khan hiếm ở bên cạnh thú nhân không thuần chủng đã là không dễ, bỗng nhiên lại gặp một lúc hai thú nhân không thuần chủng đồng thời có bầu bạn, Đạt Lỗ ngạc nhiên là phải. Có thể hắn cho rằng thú nhân không thuần chủng sống không dễ, nhìn thấy Vương Ly là kì tích, phát hiện thú nhân không thuần chủng cũng có cuộc sống như mình thì bất ngờ.
Lỗ Sâm không nói tiếng nào, xem như cam chịu.
Trái tim của Hằng thú chỉ có thú nhân chuẩn bị làm nghi thức bầu bạn mới cần, mà họ sẽ không lấy thêm một cái nào nữa hết. Đây là quy tắc của đại lục thú nhân. Cho nên chỉ có một sự thật là như vậy thôi.
"Em muốn chúng sao?"
Ở bên cạnh, Giác Địch vừa xòe mấy viên đá còn dư ra vừa hỏi Vương Ly.
"Sao anh biết?"
Vương Ly kinh ngạc nhìn hắn.
"Anh thấy em nhìn chúng với ánh mắt như nhìn những thứ em tìm được."
"..."
Có sao?
Được rồi, cô thừa nhận.
Thế là sau đó Giác Địch đã dùng một chiếc lá gói số đá kia lại cho Vương Ly mang theo. Chúng cũng không có nhiều, chừng vài ba cục to chừng trứng gà thôi.
Họ cũng không có thời gian để tìm thêm nữa.
Sau khi xong việc ở đây, đám người thu dọn đồ đạc chuẩn bị lên đường.
"Số này tạm thời để ở đây, sẽ không có người lấy chúng đâu."
Họ có biết nó là cái gì đâu mà lấy.
"Đem theo một ít, chúng ta ăn trên đường. Sau khi làm xong việc chúng ta quay lại đây lấy chúng."
"Mang theo cả nồi đi, tôi mang là được."
Đạt Lỗ nói.
Mấy người không có ý kiến, sau khi thương lượng sẽ mang theo gì, để gì lại xong, họ cùng nhau lên đường.
Mục tiêu tiếp theo của họ là cỏ Trường Minh.
"Cỏ Trường Minh sinh trưởng ở gần hồ đen. Tuy rằng không xem là vấn đề gì nhưng lúc hái cần phải có tốc độ mau le."
Đương nhiên đó không phải vấn đề đối với thú nhân đi hái chúng, bởi vì ai trong số họ đều là tinh anh trong tinh anh.
"Vì sao?"
Vương Ly hỏi: "Có nguy hiểm hiện diện ở gần đó?"
"Đúng vậy."
Khi bốn người ngừng lại ăn cơm trưa, họ liền tán gẫu chuyện này.
Đạt Lỗ vô cùng tận tình khi nói chuyện với Vương Ly: "Gần hồ đen có một loại rắn rất phiền toái sinh sống. Chúng nó chuyên tập kích người đến gần hồ đen. Bị nó cắn một cái liền tề dại cả người. Mặc dù không chết người nhưng trong lúc đó có thể gặp nguy hiểm đến từ thứ khác. Nó cũng rất dễ giết, nhưng phiền toái, chẳng bằng né tránh."
Hồ Đen, địa danh này chắc là đầm lầy rồi. Đầm lầy thường là nơi tiềm ẩn nhiều nguy cơ. Họ còn chưa vào đầm thì đã như vậy, nếu cần phải vào trong...
"Ở đó còn có gì đặc biệt không?"
Ba người kia đồng thời ngẩn ra.
Xem như không đi cùng không biết, cỡ như Đạt Lỗ chỉ mới tiếp xúc với họ chưa tới một ngày đã biết thói quen thích tìm tòi thứ lạ của Vương Ly. Cho nên sau khi nghe cô nói họ liền cần thận suy nghĩ lại.
Giác Địch là người đầu tiên lên tiếng trước, còn nói được khá cặn kẽ: "Khu vực xung quanh hồ đen bởi vì hoàn cảnh đặc thù mà không có nhiều cây cối sinh trưởng ở đó. Nhưng nó có một loại quả rất đặc biệt, mọc đầy khắp nơi, rắn đen rất thích nó."
"Chắc mấy anh chưa thử bao giờ đâu nhỉ."
Vương Ly bình thản tổng kết.
"Em nói rằng đồ vật dã thú ăn không chết thì chúng ta ăn được. Đúng là rắn đen ăn không chết, nhưng chúng ta
cung khong dam an ran den"
Giác Địch nói được có lý, cả Lỗ Sâm cũng gật đầu.
Đạt Lỗ mới nghe nguyên lý này lần đầu nên chỉ biết hai mắt tỏa sáng nhìn họ, một bộ nghiễm nhiên đã học trộm được lý luận của họ mà phấn khởi.
Vương Ly không để ý tới hắn, chỉ buồn cười sờ sờ đuôi của thú nhân nói: "Mặc dù nói thì nói vậy, nhưng có một số lúc, một số tình huống đặc thù thì nó không như vậy. Hơn nữa mấy anh đâu chắc chỉ có rắn đen mới ăn chúng.
Nếu xung quanh đều là thứ này mà vẫn có sinh vật dạng ăn cỏ tồn tại thì chúng tỏ nó vẫn ăn được."
"Cứ tới đó đã."
Cô hỏi: "Bao giờ sẽ tới?"
"Chỗ đó gần chỗ này, chúng ta đi đến chiều sẽ tới nới."
Đạt Lố nhanh nhẹn cướp lời.
"Vậy không cẩn nghỉ ngơi đầu, chúng ta đi nhanh đi, như vậy sẽ có nhiều thời gian để tìm hiểu."
Vương Ly thúc giục.
"Được, ăn xong đi luôn."
Nói xong rồi ba thú nhân đẩy nhanh tiến độ ăn trưa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.