Lại Bị Bạn Trai Cũ Nhắm Đến Rồi
Chương 151
Quất Miêu Ca Ca
18/04/2022
Sắc mặt Diệp Đình trầm xuống.
Bành Lệnh Nghi để mình ngồi cùng với Tiểu Hạ ở chỗ ghế chính, vị trí mà vốn dĩ chỉ dành cho người một nhà.
Hơn phân nửa món ăn trên bàn cơm đều là Dương Gia Lập làm, ngay cả bản thân Dương Gia Lập cũng chưa ăn một ngụm nào, Bành Lệnh Nghi lại để cậu ngồi ở ghế khách xa như thế, đây là hoàn toàn xem cậu là người ngoài.
Đáy mắt Diệp Đình trở nên lạnh lẽo.
Hắn vốn tưởng rằng lần trước nghiêm túc nói chuyện với mẹ hắn xong thì mẹ hắn sẽ hiểu.
Nhưng đến bây giờ bà vẫn chưa phân biệt được nặng nhẹ, ngầm tác hợp hắn và Tiểu Hạ, thậm chí còn vô hình trung gạt bỏ Dương Gia Lập, Diệp Đình nheo mắt lại, trong lòng tức giận vô cùng.
Để ai chịu tủi thân cũng không thể để Dương Gia Lập chịu tủi thân được.
Bành Lệnh Nghi làm như vậy, chính là phạm phải điểm mấu chốt của hắn.
Diệp Đình hít sâu một hơi, giật giật khoé miệng, vừa định mở miệng nói thì ông nội vốn vẫn luôn im lặng ngồi trên ghế cao bỗng nhiên lên tiếng: “Con để Tiểu Dương ngồi xa vậy làm gì, nói gì vậy chứ. Hơn phân nửa bàn đồ ăn này đều là Tiểu Dương làm, con sắp xếp như vậy mà không biết xấu hổ.”
Bành Lệnh Nghi đỏ mặt, nhịn không được giải thích: “Đầu bếp làm đồ ăn lúc trước không phải ba cũng cho người ta ngồi bàn dành cho đầu bếp đó sao.”
Ông nội hừ lạnh một tiếng, nghiêng đầu dịu dàng cười với Dương Gia Lập, vẫy vẫy tay nói: “Cháu ngoan, con đừng nghe lời cô ta, nào nào, đến đây ngồi cạnh ông nội đi….Tiểu Lý, cho cháu ấy một chỗ ngồi kế ta.”
Lập tức có người khiêng ghế đặt đến chỗ cạnh ông nội.
Vốn dĩ Diệp Đình muốn nói vài lời nhưng nhìn thấy ông nội cho mọi người một bậc thang bước xuống nên lúc này hắn mới thu lại khí thế của mình, không nhanh không chậm ngồi xuống.
Trong lúc dùng cơm, Bành Lệnh Nghi mỉm cười giật dây cho Diệp Đình gắp rau cho Tiểu Hạ vài lần.
Sắc mặt Diệp Đình nặng nề, không hề động tay. Ngược lại Tiểu Hạ lại rất xấu hổ gãi gãi đầu, nói: “Dì ơi, con có tay mà, con tự mình gắp được, không cần phiền anh Đình đâu.”
Lúc này Bành Lệnh Nghi mới không cam lòng mỉm cười một tiếng: ”Vậy được rồi.”
Đợi đến lúc chuẩn bị dùng cơm xong, chỉ còn một món bí đỏ hấp trứng cuối cùng, Diệp Đình múc một chén.
Bành Lệnh Nghi khẽ nhỏ giọng nói với hắn: “Tiểu Hạ là khách, con đem chén này cho cậu ấy đi.”
Diệp Đình đứng lên, dưới ánh mắt tràn đầy mong chờ của Bành Lệnh Nghi, hắn đi tới trước mặt Tiểu Hạ, mỉm cười gật đầu với cậu ta một cái, sau đó đi thẳng qua người Tiểu Hạ, đi đến bên người Dương Gia Lập đang ngồi bên cạnh ông nội.
Hắn đặt chén canh đến trước mặt Dương Gia Lập, dặn dò: “Bé cưng, nếm cái này thử xem, là món em thích đó.”
Bành Lệnh Nghi nghe thấy Diệp Đình trực tiếp gọi Dương Gia Lập là bé cưng trước mặt tất cả mọi người, nhất thời giật mình một lát, nhưng bà quay đầu nhìn một vòng, ông nội Diệp và ba Diệp giống như không hề nghe thấy cái gì, đến cả một chút phản ứng cũng không có.
Bành Lệnh Nghi chỉ có thể cười gượng một tiếng, cúi đầu tự mình uống canh.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, khách khứa cũng từ từ rời đi.
Tiểu Hạ tạm biệt ông nội Diệp và ba Diệp, cố hết sức mới có thể trộm gọi Dương Gia Lập ra bên ngoài.
Tiểu Hạ lưng đeo ba lô, mở to mắt nhìn Dương Gia Lập, đè thấp giọng nói: “Tiểu Dương, chuyện lúc trước của em với anh Đình có lẽ anh Đình đã nói hết với anh rồi ha.”
Dương Gia Lập gật đầu: “Anh ấy giải thích với anh rồi, nói quan hệ của hai người là đồng minh.”
Tiểu Hạ thở ra mấy hơi, vỗ vỗ ngực mình, giống như là đã yên tâm: “Vậy thì tốt rồi, em chỉ sợ anh hiểu lầm. Lúc đó em có chuyện cần anh Đình giúp em, còn anh ấy thì cần em diễn kịch vài lần chọc tức anh, em cũng đồng ý, em và anh ấy thật sự không hề có quan hệ nào khác đâu.”
Dương Gia Lập cười ha ha: “Anh biết.”
Tiểu Hạ liếc mắt nhìn vào biệt thự, thấy xe đến đón mà đã tới, vội vàng nói: “Chuyện hôm nay anh cũng đừng để ý, em khẳng định sẽ không có khả năng trở thành một đôi với Diệp Đình đâu, hôm nào em sẽ nói rõ ràng với dì Bành, anh yên tâm nha.”
Tiểu Hạ rời đi, Dương Gia Lập vào lại trong biệt thự.
Bành Lệnh Nghi ngồi bên trong phòng khách, nhìn thấy Dương Gia Lập trở lại, bà nhìn cậu một lát rồi yên lặng đứng dậy đi lên lầu.
Trước giờ Dương Gia Lập vốn không phải là một kẻ vô dụng tuỳ ý để người khác bắt nạt. Cho đến giờ cậu luôn cư xử lễ độ với Bành Lệnh Nghi, bởi vì thứ nhất bà là mẹ của Diệp Đình, thứ hai là vì Diệp Đình và ông nội Diệp, cậu không muốn bọn họ vì cậu mà thấy xấu hổ.
Nhưng bây giờ Bành Lệnh Nghi lại thể hiện thái độ không thích cậu quá rõ ràng.
Dương Gia Lập cũng từ từ cảm thấy chán nản, cậu nghĩ thầm, bà không thích ông đây, ông đây cũng không có thích bà đâu đấy.
Dựa vào cái gì mà tôi phải chịu tính khí này của bà chứ, mốt tôi sẽ dẫn con bà đi luôn.
Nghĩ như vậy, trong lòng Dương Gia Lập thoải mái một chút, cũng không thèm để tâm xem Bành Lệnh Nghi nhìn thấy cậu có khó chịu không, cậu nhặt con cừu bông thật to lên, khiêng nó trên vai, oai phong khí thế bừng bừng đi vào phòng ngủ.
Diệp Đình và ông nội Diệp ở trong phòng sách thương lượng công việc, mười một giờ đêm mới trở về phòng ngủ.
Hắn vừa mới đi vào phòng ngủ liền phát hiện Dương Gia Lập nằm ở trên giường, đắp chăn che mắt giống như đã ngủ rồi.
Diệp Đình bước đi nhẹ nhàng hơn, tiến đến trước mặt Dương Gia Lập, khẽ kêu một tiếng “Bé cưng.”
Dương Gia Lập phản ứng lại.
Diệp Đình cười lắc đầu, giúp cậu kéo kỹ chăn lại, xoay người bắt đầu cởi áo sơ mi của mình.
Ngay lúc sơ mi cởi được một nửa, một cái móng cừu ấm áp đạp lên cơ ngực của Diệp Đình.
Bành Lệnh Nghi để mình ngồi cùng với Tiểu Hạ ở chỗ ghế chính, vị trí mà vốn dĩ chỉ dành cho người một nhà.
Hơn phân nửa món ăn trên bàn cơm đều là Dương Gia Lập làm, ngay cả bản thân Dương Gia Lập cũng chưa ăn một ngụm nào, Bành Lệnh Nghi lại để cậu ngồi ở ghế khách xa như thế, đây là hoàn toàn xem cậu là người ngoài.
Đáy mắt Diệp Đình trở nên lạnh lẽo.
Hắn vốn tưởng rằng lần trước nghiêm túc nói chuyện với mẹ hắn xong thì mẹ hắn sẽ hiểu.
Nhưng đến bây giờ bà vẫn chưa phân biệt được nặng nhẹ, ngầm tác hợp hắn và Tiểu Hạ, thậm chí còn vô hình trung gạt bỏ Dương Gia Lập, Diệp Đình nheo mắt lại, trong lòng tức giận vô cùng.
Để ai chịu tủi thân cũng không thể để Dương Gia Lập chịu tủi thân được.
Bành Lệnh Nghi làm như vậy, chính là phạm phải điểm mấu chốt của hắn.
Diệp Đình hít sâu một hơi, giật giật khoé miệng, vừa định mở miệng nói thì ông nội vốn vẫn luôn im lặng ngồi trên ghế cao bỗng nhiên lên tiếng: “Con để Tiểu Dương ngồi xa vậy làm gì, nói gì vậy chứ. Hơn phân nửa bàn đồ ăn này đều là Tiểu Dương làm, con sắp xếp như vậy mà không biết xấu hổ.”
Bành Lệnh Nghi đỏ mặt, nhịn không được giải thích: “Đầu bếp làm đồ ăn lúc trước không phải ba cũng cho người ta ngồi bàn dành cho đầu bếp đó sao.”
Ông nội hừ lạnh một tiếng, nghiêng đầu dịu dàng cười với Dương Gia Lập, vẫy vẫy tay nói: “Cháu ngoan, con đừng nghe lời cô ta, nào nào, đến đây ngồi cạnh ông nội đi….Tiểu Lý, cho cháu ấy một chỗ ngồi kế ta.”
Lập tức có người khiêng ghế đặt đến chỗ cạnh ông nội.
Vốn dĩ Diệp Đình muốn nói vài lời nhưng nhìn thấy ông nội cho mọi người một bậc thang bước xuống nên lúc này hắn mới thu lại khí thế của mình, không nhanh không chậm ngồi xuống.
Trong lúc dùng cơm, Bành Lệnh Nghi mỉm cười giật dây cho Diệp Đình gắp rau cho Tiểu Hạ vài lần.
Sắc mặt Diệp Đình nặng nề, không hề động tay. Ngược lại Tiểu Hạ lại rất xấu hổ gãi gãi đầu, nói: “Dì ơi, con có tay mà, con tự mình gắp được, không cần phiền anh Đình đâu.”
Lúc này Bành Lệnh Nghi mới không cam lòng mỉm cười một tiếng: ”Vậy được rồi.”
Đợi đến lúc chuẩn bị dùng cơm xong, chỉ còn một món bí đỏ hấp trứng cuối cùng, Diệp Đình múc một chén.
Bành Lệnh Nghi khẽ nhỏ giọng nói với hắn: “Tiểu Hạ là khách, con đem chén này cho cậu ấy đi.”
Diệp Đình đứng lên, dưới ánh mắt tràn đầy mong chờ của Bành Lệnh Nghi, hắn đi tới trước mặt Tiểu Hạ, mỉm cười gật đầu với cậu ta một cái, sau đó đi thẳng qua người Tiểu Hạ, đi đến bên người Dương Gia Lập đang ngồi bên cạnh ông nội.
Hắn đặt chén canh đến trước mặt Dương Gia Lập, dặn dò: “Bé cưng, nếm cái này thử xem, là món em thích đó.”
Bành Lệnh Nghi nghe thấy Diệp Đình trực tiếp gọi Dương Gia Lập là bé cưng trước mặt tất cả mọi người, nhất thời giật mình một lát, nhưng bà quay đầu nhìn một vòng, ông nội Diệp và ba Diệp giống như không hề nghe thấy cái gì, đến cả một chút phản ứng cũng không có.
Bành Lệnh Nghi chỉ có thể cười gượng một tiếng, cúi đầu tự mình uống canh.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, khách khứa cũng từ từ rời đi.
Tiểu Hạ tạm biệt ông nội Diệp và ba Diệp, cố hết sức mới có thể trộm gọi Dương Gia Lập ra bên ngoài.
Tiểu Hạ lưng đeo ba lô, mở to mắt nhìn Dương Gia Lập, đè thấp giọng nói: “Tiểu Dương, chuyện lúc trước của em với anh Đình có lẽ anh Đình đã nói hết với anh rồi ha.”
Dương Gia Lập gật đầu: “Anh ấy giải thích với anh rồi, nói quan hệ của hai người là đồng minh.”
Tiểu Hạ thở ra mấy hơi, vỗ vỗ ngực mình, giống như là đã yên tâm: “Vậy thì tốt rồi, em chỉ sợ anh hiểu lầm. Lúc đó em có chuyện cần anh Đình giúp em, còn anh ấy thì cần em diễn kịch vài lần chọc tức anh, em cũng đồng ý, em và anh ấy thật sự không hề có quan hệ nào khác đâu.”
Dương Gia Lập cười ha ha: “Anh biết.”
Tiểu Hạ liếc mắt nhìn vào biệt thự, thấy xe đến đón mà đã tới, vội vàng nói: “Chuyện hôm nay anh cũng đừng để ý, em khẳng định sẽ không có khả năng trở thành một đôi với Diệp Đình đâu, hôm nào em sẽ nói rõ ràng với dì Bành, anh yên tâm nha.”
Tiểu Hạ rời đi, Dương Gia Lập vào lại trong biệt thự.
Bành Lệnh Nghi ngồi bên trong phòng khách, nhìn thấy Dương Gia Lập trở lại, bà nhìn cậu một lát rồi yên lặng đứng dậy đi lên lầu.
Trước giờ Dương Gia Lập vốn không phải là một kẻ vô dụng tuỳ ý để người khác bắt nạt. Cho đến giờ cậu luôn cư xử lễ độ với Bành Lệnh Nghi, bởi vì thứ nhất bà là mẹ của Diệp Đình, thứ hai là vì Diệp Đình và ông nội Diệp, cậu không muốn bọn họ vì cậu mà thấy xấu hổ.
Nhưng bây giờ Bành Lệnh Nghi lại thể hiện thái độ không thích cậu quá rõ ràng.
Dương Gia Lập cũng từ từ cảm thấy chán nản, cậu nghĩ thầm, bà không thích ông đây, ông đây cũng không có thích bà đâu đấy.
Dựa vào cái gì mà tôi phải chịu tính khí này của bà chứ, mốt tôi sẽ dẫn con bà đi luôn.
Nghĩ như vậy, trong lòng Dương Gia Lập thoải mái một chút, cũng không thèm để tâm xem Bành Lệnh Nghi nhìn thấy cậu có khó chịu không, cậu nhặt con cừu bông thật to lên, khiêng nó trên vai, oai phong khí thế bừng bừng đi vào phòng ngủ.
Diệp Đình và ông nội Diệp ở trong phòng sách thương lượng công việc, mười một giờ đêm mới trở về phòng ngủ.
Hắn vừa mới đi vào phòng ngủ liền phát hiện Dương Gia Lập nằm ở trên giường, đắp chăn che mắt giống như đã ngủ rồi.
Diệp Đình bước đi nhẹ nhàng hơn, tiến đến trước mặt Dương Gia Lập, khẽ kêu một tiếng “Bé cưng.”
Dương Gia Lập phản ứng lại.
Diệp Đình cười lắc đầu, giúp cậu kéo kỹ chăn lại, xoay người bắt đầu cởi áo sơ mi của mình.
Ngay lúc sơ mi cởi được một nửa, một cái móng cừu ấm áp đạp lên cơ ngực của Diệp Đình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.