Chương 5: Chạy thoát mật thất
Vũ Mộ Tiêu Tiêu
18/07/2021
•Edit: Yin
•Beta: Yu
***
Hai người đến một quán ăn mặt tiền màu hồng, gọi hai bát mỳ thịt bò rồi ngồi chờ trước cửa hàng.
Tiêu Lăng nói: “Để tôi đi tính tiền, rồi cậu trả lại tiền cho tôi sau.”
Ngụy Hòa nghi hoặc: “Vì sao phải trả tiền cho cậu chứ?”
Tiêu Lăng: “Chẳng phải lúc nãy cậu mua đồ còn thiếu một đồng sao? Bây giờ đồ cậu cũng mua rồi, tiền cũng hết rồi nhỉ.”
Ngụy Hòa móc ra tờ tiền 100 đồng, cười cười, “Lúc ấy tôi lười chỉ vì một đồng tiền lại phải phá tờ tiền này, cậu không cần trả tiền cho tôi, ai trả tiền người đấy đi.”
Tiêu Lăng: “… À.” Lúc trước phá hay bây giờ phá không phải đều như nhau hay sao? Dù sao đều phải phá…
Hai người ăn xong thì đi đến khu chơi Chạy thoát mật thất ở quảng trường thành thị Lâm Phong.
Khu chơi “Chạy thoát mật thất”, lúc này bên trong tương đối quạnh quẽ. Nhìn chung những học sinh cấp ba nhàn nhã giống hai người bọn Ngụy Hòa không nhiều lắm. Chiều chủ nhật chỉ có một ít thời gian nghỉ ngơi như vậy, làm gì có ai còn nhàn nhã mà chơi Chạy thoát mật thất phiên bản người thật?
“Chơi loại nào?” Tiêu Lăng nhìn những tóm tắt chủ đề mật thất “Chạy thoát mật thất” treo trên tường, quay đầu hỏi Ngụy Hòa.
“Có dám chơi khủng bố không?” Ngụy Hòa nhìn tóm tắt chủ đề mật thất, nóng lòng muốn thử, trên mặt là tươi cười hưng phấn.
“Có gì không dám? Vậy chơi cái này đi, ‘Đường về tuyệt mệnh’.” Tiêu Lăng cười cười, mấy loại Chạy thoát mật thất này đều không có nhân viên giả quỷ, chỉ có đạo cụ dùng để hù dọa người, kỳ thật đều không đáng sợ lắm.
“Á? Cái gì cơ? Từ từ, tôi nói chính là ‘Cổ trạch hoang vu’ mà, ‘Đường về tuyệt mệnh’ có chỉ số dọa sợ 5 sao, chúng ta 6h còn phải trở về học tiết tự học buổi tối, cậu đừng có chơi loại đáng sợ như vậy nha!” Biểu cảm nóng lòng muốn thử của Ngụy Hòa nháy mắt bay màu, muốn sợ hãi cũng đừng đáng sợ như vậy nhá! Cậu chỉ là một thanh niên tuy rằng dám xem phim kinh dị nhưng không dám xem một mình á!
Tiêu Lăng hơi nghi hoặc, nhìn chủ đề ‘Cổ trạch hoang vu’ này, chỉ số dọa sợ 2 sao, độ khó 5 sao, cũng tạm được, “Vậy chơi ‘Cổ trạch hoang vu’, mua vé đi.”
“Hai người đi cùng nhau à? Tổng cộng 120 đồng.” Nữ sinh trẻ tuổi mặc JK[*] chơi di động nghe đến hai chữ “mua vé” này lập tức buông máy, bắt đầu làm việc.
[*]JK: xuất phát từ một thuật ngữ internet phổ biến của Nhật Bản, có nghĩa là nữ sinh trung học, thường dùng để chỉ các nữ sinh trung học Nhật Bản. Đó cũng là kiểu con gái dễ thương trong văn hóa hai nước. Trong đây là chỉ cô gái mặc đồng phục gồm váy và áo như nữ sinh trung học bên Nhật á:>
“Trả riêng.” Ngụy Hòa lấy ra 60 đồng trả nhân viên công tác trước quầy này.
(silveryfan2482.wordpress.com)
“Được, phiền các cậu add WeChat, nếu có câu hỏi gì có thể thông qua WeChat liên hệ nhân viên.” Nữ sinh cầm một tờ đơn tuyên truyền Chạy thoát mật thất giơ ra trước mặt bọn họ, ý bảo bọn họ quét mã QR WeChat trên mặt.
Ngụy Hòa móc di động ra, đang định quét mã thì Tiêu Lăng chặn động tác cậu, đưa cho nữ sinh 60 đồng, nói: “Không cần, chúng tôi có thể ra ngoài được.”
Nữ sinh cười cười, nói: “Được rồi, đừng phá cửa và huỷ hoại đạo cụ nha.” Dứt lời cô liền dẫn bọn họ đi đến trước một cánh cửa, mở cửa cho bọn họ vào rồi lập tức đóng cửa lại.
Ngụy Hòa vẻ mặt mê man bị Tiêu Lăng đưa vào mật thất, “Không thêm Wechat của nhân viên công tác à? Nhỡ chúng ta không ra được thì làm sao bây giờ?”
“Tự tin chút đi, tôi có kinh nghiệm.” Tiêu Lăng mỉm cười, lấy di động ra bật đèn pin, chiếu sáng gian mật thất chật hẹp này.
“Đèn cũng không có một cái, mật thất này thật nhỏ, nếu mà lại có thêm ba người nữa, cả gian mật thất đều bị chen đầy.” Ngụy Hòa bĩu môi, nhìn mật thất chật chội, lại nhìn mặt trên tường đối diện bọn họ treo một cái khay, bên trái họ là bệ bếp, có hơi hòa thượng quá cao sờ không tới đầu (không hiểu được tình huống:>).
“Đông củi Bắc dầu Tây điền Bắc, đây là có ý gì, là muốn chúng ta đi xoay khay à?” Ngụy Hòa thấy thật mông lung.
“Hẳn là thế, nhưng mà mấy cái ống trúc trên bệ bếp này cũng có thể bỏ vào khe lõm tương ứng.” Tiêu Lăng gật đầu.
Ngụy Hòa nhìn đạo cụ ống trúc trên bệ bếp, trên mỗi cái ống viết một chữ, có củi gạo mắm muối tương dấm trà v.v. Trên bệ bếp còn có bốn cái khe lõm chỉnh tề mà xếp thành một hàng, vừa lúc phù hợp với đáy ống trúc.
Tác giả có lời muốn nói: Dựa theo quá trình tui chơi Chạy thoát mật thất mà viết, có vài chi tiết không nhớ rõ lắm, chỉ biết bạn tui nói như này như kia, con số này chính là như vậy, sau đó tui với vẻ mặt mông lung mà nhìn mấy cô ấy qua cửa…
Cho nên căn cứ vào vài ký ức thô sơ giản lược mà viết, sẽ cố gắng hết sức giữ nguyên, đừng quá để ý nhá.
Hết chương 05.
•Beta: Yu
***
Hai người đến một quán ăn mặt tiền màu hồng, gọi hai bát mỳ thịt bò rồi ngồi chờ trước cửa hàng.
Tiêu Lăng nói: “Để tôi đi tính tiền, rồi cậu trả lại tiền cho tôi sau.”
Ngụy Hòa nghi hoặc: “Vì sao phải trả tiền cho cậu chứ?”
Tiêu Lăng: “Chẳng phải lúc nãy cậu mua đồ còn thiếu một đồng sao? Bây giờ đồ cậu cũng mua rồi, tiền cũng hết rồi nhỉ.”
Ngụy Hòa móc ra tờ tiền 100 đồng, cười cười, “Lúc ấy tôi lười chỉ vì một đồng tiền lại phải phá tờ tiền này, cậu không cần trả tiền cho tôi, ai trả tiền người đấy đi.”
Tiêu Lăng: “… À.” Lúc trước phá hay bây giờ phá không phải đều như nhau hay sao? Dù sao đều phải phá…
Hai người ăn xong thì đi đến khu chơi Chạy thoát mật thất ở quảng trường thành thị Lâm Phong.
Khu chơi “Chạy thoát mật thất”, lúc này bên trong tương đối quạnh quẽ. Nhìn chung những học sinh cấp ba nhàn nhã giống hai người bọn Ngụy Hòa không nhiều lắm. Chiều chủ nhật chỉ có một ít thời gian nghỉ ngơi như vậy, làm gì có ai còn nhàn nhã mà chơi Chạy thoát mật thất phiên bản người thật?
“Chơi loại nào?” Tiêu Lăng nhìn những tóm tắt chủ đề mật thất “Chạy thoát mật thất” treo trên tường, quay đầu hỏi Ngụy Hòa.
“Có dám chơi khủng bố không?” Ngụy Hòa nhìn tóm tắt chủ đề mật thất, nóng lòng muốn thử, trên mặt là tươi cười hưng phấn.
“Có gì không dám? Vậy chơi cái này đi, ‘Đường về tuyệt mệnh’.” Tiêu Lăng cười cười, mấy loại Chạy thoát mật thất này đều không có nhân viên giả quỷ, chỉ có đạo cụ dùng để hù dọa người, kỳ thật đều không đáng sợ lắm.
“Á? Cái gì cơ? Từ từ, tôi nói chính là ‘Cổ trạch hoang vu’ mà, ‘Đường về tuyệt mệnh’ có chỉ số dọa sợ 5 sao, chúng ta 6h còn phải trở về học tiết tự học buổi tối, cậu đừng có chơi loại đáng sợ như vậy nha!” Biểu cảm nóng lòng muốn thử của Ngụy Hòa nháy mắt bay màu, muốn sợ hãi cũng đừng đáng sợ như vậy nhá! Cậu chỉ là một thanh niên tuy rằng dám xem phim kinh dị nhưng không dám xem một mình á!
Tiêu Lăng hơi nghi hoặc, nhìn chủ đề ‘Cổ trạch hoang vu’ này, chỉ số dọa sợ 2 sao, độ khó 5 sao, cũng tạm được, “Vậy chơi ‘Cổ trạch hoang vu’, mua vé đi.”
“Hai người đi cùng nhau à? Tổng cộng 120 đồng.” Nữ sinh trẻ tuổi mặc JK[*] chơi di động nghe đến hai chữ “mua vé” này lập tức buông máy, bắt đầu làm việc.
[*]JK: xuất phát từ một thuật ngữ internet phổ biến của Nhật Bản, có nghĩa là nữ sinh trung học, thường dùng để chỉ các nữ sinh trung học Nhật Bản. Đó cũng là kiểu con gái dễ thương trong văn hóa hai nước. Trong đây là chỉ cô gái mặc đồng phục gồm váy và áo như nữ sinh trung học bên Nhật á:>
“Trả riêng.” Ngụy Hòa lấy ra 60 đồng trả nhân viên công tác trước quầy này.
(silveryfan2482.wordpress.com)
“Được, phiền các cậu add WeChat, nếu có câu hỏi gì có thể thông qua WeChat liên hệ nhân viên.” Nữ sinh cầm một tờ đơn tuyên truyền Chạy thoát mật thất giơ ra trước mặt bọn họ, ý bảo bọn họ quét mã QR WeChat trên mặt.
Ngụy Hòa móc di động ra, đang định quét mã thì Tiêu Lăng chặn động tác cậu, đưa cho nữ sinh 60 đồng, nói: “Không cần, chúng tôi có thể ra ngoài được.”
Nữ sinh cười cười, nói: “Được rồi, đừng phá cửa và huỷ hoại đạo cụ nha.” Dứt lời cô liền dẫn bọn họ đi đến trước một cánh cửa, mở cửa cho bọn họ vào rồi lập tức đóng cửa lại.
Ngụy Hòa vẻ mặt mê man bị Tiêu Lăng đưa vào mật thất, “Không thêm Wechat của nhân viên công tác à? Nhỡ chúng ta không ra được thì làm sao bây giờ?”
“Tự tin chút đi, tôi có kinh nghiệm.” Tiêu Lăng mỉm cười, lấy di động ra bật đèn pin, chiếu sáng gian mật thất chật hẹp này.
“Đèn cũng không có một cái, mật thất này thật nhỏ, nếu mà lại có thêm ba người nữa, cả gian mật thất đều bị chen đầy.” Ngụy Hòa bĩu môi, nhìn mật thất chật chội, lại nhìn mặt trên tường đối diện bọn họ treo một cái khay, bên trái họ là bệ bếp, có hơi hòa thượng quá cao sờ không tới đầu (không hiểu được tình huống:>).
“Đông củi Bắc dầu Tây điền Bắc, đây là có ý gì, là muốn chúng ta đi xoay khay à?” Ngụy Hòa thấy thật mông lung.
“Hẳn là thế, nhưng mà mấy cái ống trúc trên bệ bếp này cũng có thể bỏ vào khe lõm tương ứng.” Tiêu Lăng gật đầu.
Ngụy Hòa nhìn đạo cụ ống trúc trên bệ bếp, trên mỗi cái ống viết một chữ, có củi gạo mắm muối tương dấm trà v.v. Trên bệ bếp còn có bốn cái khe lõm chỉnh tề mà xếp thành một hàng, vừa lúc phù hợp với đáy ống trúc.
Tác giả có lời muốn nói: Dựa theo quá trình tui chơi Chạy thoát mật thất mà viết, có vài chi tiết không nhớ rõ lắm, chỉ biết bạn tui nói như này như kia, con số này chính là như vậy, sau đó tui với vẻ mặt mông lung mà nhìn mấy cô ấy qua cửa…
Cho nên căn cứ vào vài ký ức thô sơ giản lược mà viết, sẽ cố gắng hết sức giữ nguyên, đừng quá để ý nhá.
Hết chương 05.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.