Lại Đây Cho Em Khi Dễ Một Chút
Chương 5: Dì cả bất ngờ ghé thăm
Nữ Vương Bất Tại Gia
22/07/2019
Tiêu Tấn: "Hiểu. Vậy tớ đi mua hộ cậu nhé?"
Đại bạch thỏ phấn lại phấn:" Được...Tớ... cần gấp lắm... gấp lắm"
Tiêu Tấn: "Cậu đến phòng vệ sinh trước đi, tớ mua rồi đưa đến bên ngoài phòng vệ sinh cho cậu."
Đại bạch thỏ "phấn lại phấn"nước mắt lẫn lộn đáp: "Được... được...được!"
Gửi xong tin nhắn cho chim cánh cụt, đại bạch thỏ phấn lại phấn, a không, suy nghĩ một lúc cuối cùng bạn học Cố Nhất Manh do dự một chút rồi đứng dậy, cô hiện tại chỉ mong váykhông bị bẩn, mất mặt là sẽ mất tất cả.
Cô bị do dự giày vò khốn khổ hơn nửa ngày, cuối cùng cận thận từng li từng tí đứng dậy, vừa tỏ vẻ đáng thương vừa nhìn về phía cậu bạn ngồi cùng bàn - Lộ Cẩm Châu kia.
Chỗ ngồi của bọn họ là nằm cạnh một chỗ ngồi khác, hiện tại cô muốn ra ngoài chỉ có hai lựa chọn, thứ nhất là từ bên trái qua hai chỗ ngồi, thứ hai là từ Lộ Cẩm Châu bên này ra ngoài.
Xét thấy cậu bạn học bên trái đang cúi đầu nghiêm túc học tập, cô vẫn là lựa chọn Lộ Cẩm Châu.
Lộ Cẩm Châu nhíu mày: "Hả?"
Cố Nhất Manh chỉ chỉ con đường, không nói chuyện.
Lộ Cẩm Châu móc móc lỗ tai: "Cái gì? Tôi không nghe thấy."
Cố Nhất Manh trong lòng thầm hừ, đành phải mở miệng nói: " Bạn học Lộ Cẩm Châu, phiền cậu cho tôi ra ngoài một chút."
Lộ Cẩm Châu: "Có chuyện gì? Đây không phải là giờ tự học sao?"
Trong suy nghĩ của Lộ Cẩm Châu, có lẽ l cô cùng Tiêu Tấn vụng trộm hẹn hò đi.
Lúc đầu tự học đang tốt như vậy,quyết tâm cố gắng như vậy, đột nhiên lại bắt đầu gửi tin nhắn cho Tiêu Tấn Tiêu, gửi xong tin nhắn liền nói muốn đi ra ngoài, không phải hẹn hò thì là gì?
Lộ Cẩm Châu có chút buồn cười, thành tích thi đã tồi tệ như vậy, còn không biết xấu hổ mà mỗi ngày đi hẹn hò? Chuyện của bạn học, cậu cũng không muốn biết quá nhiều.
Cố Nhất Manh bị cậu ta hỏi ngược lại, cũng có chút tức giận.
Lúc đầu chỗ ngồi trong trường học là như vậy, bốn người sát bên, thì có hai người phải ở bên trong, ra vào không tiện, vậy thì phải người bên ngoài tạo thuận lợi nhường một chút.
Việc "Nhường một chút" này vốn nên tự giác, cậu không nhường đường, ngại nhường đường phiền phức, vậy sao cậu không ở trong luôn cho đỡ phiền? Kết quả đây, bây giờ lại đem cái nghĩa vụ này xem như quyền lợi, lại còn hỏi cô lung tung này kia.
Huống hồ Cố Nhất Manh vốn đang lo lắng sợ người khác nhìn thấy váy của cô có thể gặp rủi ro, bây giờ còn có người trì hoãn thời gian của cô ở chỗ này giày vò cô khốn khổ, cô càng giận.
Cô cũng không phải là bánh bao, cô cảm thấy sự quan tâm của Lộ Cẩm Châu là không cần thiết, hiện tại Lộ Cẩm Châu không cho cô thõa mãn, cô sẽ không để cho Lộ Cẩm Châuyên.
"Cậu cho rằng mình là ai, tôi có việc ra ngoài cũng phải báo cáo với cậu ư?Tôi muốn đi ra ngoài đương nhiên có chuyện, cậu muốn ngồi thì ngồi luôn đi, không muốn nhường thì trực tiếp nói thẳng ra, ai mà thèm đi qua chỗ cậu?"
Lộ Cẩm Châu nhìn miệng nhỏ, đôi môi màu đỏ của cô vểnh lên, giống như quả ớt nhỏ, cảm thấy chơi rất vui: "Ồ, thật mạnh miệng nha?"
Cố Nhất Manh giận: "Cậu có nhường hay không?" Lộ Cẩm Châu mau nói: "Tôi nhường, tôi dám không nhường sao?"
Hừ!
Cố Nhất Manh thắng lợi, giống như con gà trống lớn vênh váo tự đắc sải bước đi ra chỗ ngồi, ra khỏi phòng học, sau đó nhanh chóng xoay tít chạy tới nhà vệ sinh.
Cũng không biết váy của cô có bị dơ hay không, Tiêu Tấn cứu mạng!
Sau khi chạy tới trong nhà vệ sinh, cô mau chóng kiểm tra bên dưới, xem xét phía dưới, tim đều lạnh đến thấu,váy trắng cũng dính một chút xíu, cũng không quá dễ thấy, nhưng cũng sợ bị người khác nhìn thấy.
Cô cố gắng nhớ một chút sau khi từ phòng học ra ngoài có gặp được người nào không, người khác có dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn cô không, ngẫm lại hình như không có.
Hẳn là không có bị chú ý tới nha?
Cố Nhất Manh trốn ở trong nhà vệ sinh run lẩy bẩy.
Cô hiện tại chỉ có thể nghĩ rằng không ai thấy, không thì còn có thể thế nào?
Lúc này, tin nhắn của Tiêu tấn gửi đến.
Tiêu Tấn: "Ở trong toilet?"
Cố Nhất Manh: "Đúng., tớ ở trong toilet, cậu mua rồi sao?"
Tiêu Tấn: "Có ban đêm, có hàng ngày, có mềm mại, cũng có khô mát, còn có mấy cái nhãn hiệu khác, mỗi thứ tớ đều mua một ít."
Cố Nhất Manh cảm động đến muốn khóc, Tiêu Tấn quá tốt rồi, quá tri kỷ, là ân nhân cứu mạng của cô.
Đại bạch thỏ phấn lại phấn: "Mỗi ngày mềm mại! Nhanh lên, nhanh đưa cho tớ!"
Tiêu Tấn: "... Cậu ra đi."
Đại bạch thỏ phấn lại phấn sửng sốt một chút, ngẫm lại cũng đúng, Tiêu Tấn không thể vào nhà vệ sinh, lúc này không thấy ai đến nhà vệ sinh nữ,không thể tìm người hỗ trợ, xem ra chỉ có thể cô nhẫn tâm bước ra.
Cô khẽ cắn môi, còn nói: "Trên người cậu đang mặc quần áo gì?"
Cô cần một cái áo khoác, để cột trên lưng che đi vết dơ ở váy, thì sẽ không ai thấy được váy của cô bị dơ.
Tiêu Tấn: "?"
Đại bạch thỏ phấn lại phấn thở dài,Tiêu Tấn coi như là trưởng thành, cũng chỉ có mười lăm tuổi thôi! Côlàm sao để một cậu thiếu niên mười lăm tuổi hiểu tình cảnh hiện giờ của mình!
Đại bạch thỏ phấn lại phấn: "Tớ...tớ... Tớ không tiện... Váy tớ dơ rồi..."
Nói xong phát một cái "Khóc như ( Nhiên: nhớ cái câu gì mà hoa lê đái vũ không... chính nó mà t quên cmnr) (?)", biết cảm đáng thương.
Tiêu Tấn: "Tớ đang mặc áo sơ mi và quần jean, áo sơ mi có thể cởi, quần jean thì không thể."
...
Nếu như không phải hiện tại Cố Nhất Manh gặp phải loại tình huống khó xử này, cô nhất định sẽ cười phá lên.
Cô tưởng tượng ra Tiêu Tấn nắm vuốt lưng quần jean nói, quần của tớ không thể cởi, cô nhất định sẽ cười khi nghĩ lại điều này.
Nhưng mà nhìn lại chính mình váy, xẹp xẹp miệng, cô không cười nổi.
Đại bạch thỏ phấn lại phấn: "Cậu trước tiên đem áo sơ mi cởi ra, đợi chút nữa tớ lao ra, cậu mau đưa áo sơ mi và băng vệ sinh cho tớ."
Tiêu Tấn: "Được."
Thế là đại bạch thỏ phấn lại phấn quan sát bên ngoài trước, xác định lúc này không có những bạn học khác đến đi WC, sau đó cắm đầu lao ra.
Thấy một cậu thiếu niên đứng ở bên ngoài lối đi của nhà vệ sinh.
Tóc ngắn đen, quần bò xanh lam cùng giày thể thao đơn giản, trong tay cầm theo áo sơ mi trắng vừa mới cởi ra, lộ ra lồng ngực rắn chắc bằng phằng.
Ánh sáng ở lối đi hơi mờ, phản chiếu lên lồng ngực của cậu thiếu niên, lồng ngực kia bởi vì quá rắn chắc mà dưới ánh đèn hiện ra một tia ánh sáng mập mờ, ánh mắt nhìn xuống, có thể thấy quần jean được thắt chặt bằng thắt lưng bao trọn eo gầy và bờ mông, cùng đôi chân dài thon thả thẳng tắp.
Cố Nhất Manh và Tiêu Tấn ở chung một mái nhà, rất quen thuộc.
Thế nhưng cô chưa thấy qua bộ dạng này của Tiêu Tấn nha, bình thường cô ở tầng ba, Tiêu Tấn và dì Phùng ở tầng một, cô không biết lồng ngực để trần của Tiêu Tấn lại gợi cảm đến vậy, cũng không biết eo và bờ mông Tiêu Tấn càng rắn chắc gợi cảm như vậy.
Cho nên sau khi thấy cô liền ngây ngẩn cả người, cay con mắt!
Tiêu Tấn đang chuẩn bị đưa áo sơ mi trong tay và băng vệ sinh cho Cố Nhất Manh, nhìn miệng nhỏ của Cố Nhất Manh có chút mở ra, hai mắt tỏa sáng,khuôn mặt sững sờ, cũng là bất đắc dĩ, nhíu mày hỏi: "Sao thế?"
Cố Nhất Manh lập tức tỉnh lại, vội vàng lắc đầu như lúc lắc, sau đó nhanh chóng chạy đến lấy áo sơ mi và băng vệ sinh trong tay Tiêu Tấn: "Không có gì, không có gì!"
Nói xong lần nữa nhanh như chớp chạy vào phòng vệ sinh.
Đại bạch thỏ phấn lại phấn:" Được...Tớ... cần gấp lắm... gấp lắm"
Tiêu Tấn: "Cậu đến phòng vệ sinh trước đi, tớ mua rồi đưa đến bên ngoài phòng vệ sinh cho cậu."
Đại bạch thỏ "phấn lại phấn"nước mắt lẫn lộn đáp: "Được... được...được!"
Gửi xong tin nhắn cho chim cánh cụt, đại bạch thỏ phấn lại phấn, a không, suy nghĩ một lúc cuối cùng bạn học Cố Nhất Manh do dự một chút rồi đứng dậy, cô hiện tại chỉ mong váykhông bị bẩn, mất mặt là sẽ mất tất cả.
Cô bị do dự giày vò khốn khổ hơn nửa ngày, cuối cùng cận thận từng li từng tí đứng dậy, vừa tỏ vẻ đáng thương vừa nhìn về phía cậu bạn ngồi cùng bàn - Lộ Cẩm Châu kia.
Chỗ ngồi của bọn họ là nằm cạnh một chỗ ngồi khác, hiện tại cô muốn ra ngoài chỉ có hai lựa chọn, thứ nhất là từ bên trái qua hai chỗ ngồi, thứ hai là từ Lộ Cẩm Châu bên này ra ngoài.
Xét thấy cậu bạn học bên trái đang cúi đầu nghiêm túc học tập, cô vẫn là lựa chọn Lộ Cẩm Châu.
Lộ Cẩm Châu nhíu mày: "Hả?"
Cố Nhất Manh chỉ chỉ con đường, không nói chuyện.
Lộ Cẩm Châu móc móc lỗ tai: "Cái gì? Tôi không nghe thấy."
Cố Nhất Manh trong lòng thầm hừ, đành phải mở miệng nói: " Bạn học Lộ Cẩm Châu, phiền cậu cho tôi ra ngoài một chút."
Lộ Cẩm Châu: "Có chuyện gì? Đây không phải là giờ tự học sao?"
Trong suy nghĩ của Lộ Cẩm Châu, có lẽ l cô cùng Tiêu Tấn vụng trộm hẹn hò đi.
Lúc đầu tự học đang tốt như vậy,quyết tâm cố gắng như vậy, đột nhiên lại bắt đầu gửi tin nhắn cho Tiêu Tấn Tiêu, gửi xong tin nhắn liền nói muốn đi ra ngoài, không phải hẹn hò thì là gì?
Lộ Cẩm Châu có chút buồn cười, thành tích thi đã tồi tệ như vậy, còn không biết xấu hổ mà mỗi ngày đi hẹn hò? Chuyện của bạn học, cậu cũng không muốn biết quá nhiều.
Cố Nhất Manh bị cậu ta hỏi ngược lại, cũng có chút tức giận.
Lúc đầu chỗ ngồi trong trường học là như vậy, bốn người sát bên, thì có hai người phải ở bên trong, ra vào không tiện, vậy thì phải người bên ngoài tạo thuận lợi nhường một chút.
Việc "Nhường một chút" này vốn nên tự giác, cậu không nhường đường, ngại nhường đường phiền phức, vậy sao cậu không ở trong luôn cho đỡ phiền? Kết quả đây, bây giờ lại đem cái nghĩa vụ này xem như quyền lợi, lại còn hỏi cô lung tung này kia.
Huống hồ Cố Nhất Manh vốn đang lo lắng sợ người khác nhìn thấy váy của cô có thể gặp rủi ro, bây giờ còn có người trì hoãn thời gian của cô ở chỗ này giày vò cô khốn khổ, cô càng giận.
Cô cũng không phải là bánh bao, cô cảm thấy sự quan tâm của Lộ Cẩm Châu là không cần thiết, hiện tại Lộ Cẩm Châu không cho cô thõa mãn, cô sẽ không để cho Lộ Cẩm Châuyên.
"Cậu cho rằng mình là ai, tôi có việc ra ngoài cũng phải báo cáo với cậu ư?Tôi muốn đi ra ngoài đương nhiên có chuyện, cậu muốn ngồi thì ngồi luôn đi, không muốn nhường thì trực tiếp nói thẳng ra, ai mà thèm đi qua chỗ cậu?"
Lộ Cẩm Châu nhìn miệng nhỏ, đôi môi màu đỏ của cô vểnh lên, giống như quả ớt nhỏ, cảm thấy chơi rất vui: "Ồ, thật mạnh miệng nha?"
Cố Nhất Manh giận: "Cậu có nhường hay không?" Lộ Cẩm Châu mau nói: "Tôi nhường, tôi dám không nhường sao?"
Hừ!
Cố Nhất Manh thắng lợi, giống như con gà trống lớn vênh váo tự đắc sải bước đi ra chỗ ngồi, ra khỏi phòng học, sau đó nhanh chóng xoay tít chạy tới nhà vệ sinh.
Cũng không biết váy của cô có bị dơ hay không, Tiêu Tấn cứu mạng!
Sau khi chạy tới trong nhà vệ sinh, cô mau chóng kiểm tra bên dưới, xem xét phía dưới, tim đều lạnh đến thấu,váy trắng cũng dính một chút xíu, cũng không quá dễ thấy, nhưng cũng sợ bị người khác nhìn thấy.
Cô cố gắng nhớ một chút sau khi từ phòng học ra ngoài có gặp được người nào không, người khác có dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn cô không, ngẫm lại hình như không có.
Hẳn là không có bị chú ý tới nha?
Cố Nhất Manh trốn ở trong nhà vệ sinh run lẩy bẩy.
Cô hiện tại chỉ có thể nghĩ rằng không ai thấy, không thì còn có thể thế nào?
Lúc này, tin nhắn của Tiêu tấn gửi đến.
Tiêu Tấn: "Ở trong toilet?"
Cố Nhất Manh: "Đúng., tớ ở trong toilet, cậu mua rồi sao?"
Tiêu Tấn: "Có ban đêm, có hàng ngày, có mềm mại, cũng có khô mát, còn có mấy cái nhãn hiệu khác, mỗi thứ tớ đều mua một ít."
Cố Nhất Manh cảm động đến muốn khóc, Tiêu Tấn quá tốt rồi, quá tri kỷ, là ân nhân cứu mạng của cô.
Đại bạch thỏ phấn lại phấn: "Mỗi ngày mềm mại! Nhanh lên, nhanh đưa cho tớ!"
Tiêu Tấn: "... Cậu ra đi."
Đại bạch thỏ phấn lại phấn sửng sốt một chút, ngẫm lại cũng đúng, Tiêu Tấn không thể vào nhà vệ sinh, lúc này không thấy ai đến nhà vệ sinh nữ,không thể tìm người hỗ trợ, xem ra chỉ có thể cô nhẫn tâm bước ra.
Cô khẽ cắn môi, còn nói: "Trên người cậu đang mặc quần áo gì?"
Cô cần một cái áo khoác, để cột trên lưng che đi vết dơ ở váy, thì sẽ không ai thấy được váy của cô bị dơ.
Tiêu Tấn: "?"
Đại bạch thỏ phấn lại phấn thở dài,Tiêu Tấn coi như là trưởng thành, cũng chỉ có mười lăm tuổi thôi! Côlàm sao để một cậu thiếu niên mười lăm tuổi hiểu tình cảnh hiện giờ của mình!
Đại bạch thỏ phấn lại phấn: "Tớ...tớ... Tớ không tiện... Váy tớ dơ rồi..."
Nói xong phát một cái "Khóc như ( Nhiên: nhớ cái câu gì mà hoa lê đái vũ không... chính nó mà t quên cmnr) (?)", biết cảm đáng thương.
Tiêu Tấn: "Tớ đang mặc áo sơ mi và quần jean, áo sơ mi có thể cởi, quần jean thì không thể."
...
Nếu như không phải hiện tại Cố Nhất Manh gặp phải loại tình huống khó xử này, cô nhất định sẽ cười phá lên.
Cô tưởng tượng ra Tiêu Tấn nắm vuốt lưng quần jean nói, quần của tớ không thể cởi, cô nhất định sẽ cười khi nghĩ lại điều này.
Nhưng mà nhìn lại chính mình váy, xẹp xẹp miệng, cô không cười nổi.
Đại bạch thỏ phấn lại phấn: "Cậu trước tiên đem áo sơ mi cởi ra, đợi chút nữa tớ lao ra, cậu mau đưa áo sơ mi và băng vệ sinh cho tớ."
Tiêu Tấn: "Được."
Thế là đại bạch thỏ phấn lại phấn quan sát bên ngoài trước, xác định lúc này không có những bạn học khác đến đi WC, sau đó cắm đầu lao ra.
Thấy một cậu thiếu niên đứng ở bên ngoài lối đi của nhà vệ sinh.
Tóc ngắn đen, quần bò xanh lam cùng giày thể thao đơn giản, trong tay cầm theo áo sơ mi trắng vừa mới cởi ra, lộ ra lồng ngực rắn chắc bằng phằng.
Ánh sáng ở lối đi hơi mờ, phản chiếu lên lồng ngực của cậu thiếu niên, lồng ngực kia bởi vì quá rắn chắc mà dưới ánh đèn hiện ra một tia ánh sáng mập mờ, ánh mắt nhìn xuống, có thể thấy quần jean được thắt chặt bằng thắt lưng bao trọn eo gầy và bờ mông, cùng đôi chân dài thon thả thẳng tắp.
Cố Nhất Manh và Tiêu Tấn ở chung một mái nhà, rất quen thuộc.
Thế nhưng cô chưa thấy qua bộ dạng này của Tiêu Tấn nha, bình thường cô ở tầng ba, Tiêu Tấn và dì Phùng ở tầng một, cô không biết lồng ngực để trần của Tiêu Tấn lại gợi cảm đến vậy, cũng không biết eo và bờ mông Tiêu Tấn càng rắn chắc gợi cảm như vậy.
Cho nên sau khi thấy cô liền ngây ngẩn cả người, cay con mắt!
Tiêu Tấn đang chuẩn bị đưa áo sơ mi trong tay và băng vệ sinh cho Cố Nhất Manh, nhìn miệng nhỏ của Cố Nhất Manh có chút mở ra, hai mắt tỏa sáng,khuôn mặt sững sờ, cũng là bất đắc dĩ, nhíu mày hỏi: "Sao thế?"
Cố Nhất Manh lập tức tỉnh lại, vội vàng lắc đầu như lúc lắc, sau đó nhanh chóng chạy đến lấy áo sơ mi và băng vệ sinh trong tay Tiêu Tấn: "Không có gì, không có gì!"
Nói xong lần nữa nhanh như chớp chạy vào phòng vệ sinh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.