Chương 24: CHUẨN BỊ ĐI, KẾT HÔN
Đang cập nhật
01/02/2021
“Hỏi cô ấy chuyện kế hoạch mừng tất niên rồi chưa?”
Nguyễn Anh Minh hỏi chuyện lúc sáng mình đã dặn dò.
Chu Phương lấy lại tinh thần, gật đầu nói: “Đã hỏi rồi, Quản lí Thịnh nói là sẽ nhanh chóng bàn giao, quả nhiên là cô ấy không biết truyền thống này của công ty, may mắn là được nhắc nhở. Nhưng mà gần đây cô ấy cũng đang sứt đầu mẻ trán, chắc có lẽ là không có nhiều thời gian để chuẩn bị đâu.”
“Cô ấy có thể bận việc gì được?”
“Hình như là chuyện tìm trường mẫu giáo cho con gái của cô ấy.” Chu Phương từ xưa đến nay có bản lĩnh xem rồi thì sẽ không quên, lập tức nói ra một vài cái tên của trường mẫu giáo mà Thịnh Tâm Lan muốn đăng ký: “Không ngờ là tuổi của Quản lí Thịnh còn nhỏ như vậy, vậy mà con cũng đã đến tuổi đi học mẫu giáo rồi.”
Vốn dĩ lông mày của Nguyễn Anh Minh hơi thả lỏng, không biết tại sao khi nghe thấy câu nói này thì lông mày lại nhíu lại, sắc mặt cũng hơi âm trầm.
Đang nói chuyện, ở sau lưng của Chu Phương, Nguyễn Lập Huy không biết tại sao lại chạy bạch bạch đi tới đập bản vẽ ở trong tay lên trước mặt của Nguyễn Anh Minh.
“Con muốn đến nhà trẻ.”
“Lập Huy, con đừng có làm rộn.” Nguyễn Anh Minh cau mày lại: “Ở nhà trẻ quá hỗn loạn, con ở nhà đã có giáo viên dạy cho con rồi.”
Nghe vậy thì Nguyễn Lập Huy lập tức nổi trận lôi đình, trực tiếp đẩy ngã hết một đống tài liệu ở bên cạnh lạch cạch rơi xuống đất, dọa đến nỗi Chu Phương phải vội vàng ngồi xổm xuống nhặt lên.
Cậu bé lại nhanh chóng cầm lấy bản vẽ viết cái gì đó, lại đưa đến trước mặt của Nguyễn Anh Minh.
“Muốn đi đến nhà trẻ giống với Ái Linh.”
Chân mày của Nguyễn Anh Minh càng nhíu chặt lại: “Không được.”
Nguyễn Lập Huy không biết nói chuyện, mấy đứa trẻ ở trường mẫu giáo đều không hiểu chuyện, chắc chắn sẽ bị bắt nạt, điều mà anh không hi vọng nhất đó chính là bệnh tự kỷ của cậu bé còn chưa được chữa khỏi mà lại đưa cậu bé đến một nơi có hoàn cảnh xa lạ, gặp những người không quen.
Nguyễn Lập Huy lại làm ầm ĩ lên nữa, chồng tài liệu mà Chu Phương vừa mới nhặt lên xong lại cạch một phát rơi hết xuống đất, cậu bé thở hồng hộc viết xuống mấy chữ ở trên bản vẽ.
“Nếu như ba không cho con đi thì con sẽ nói với ông nội, ba là người xấu, con muốn ở cùng với ông nội.”
Nguyễn Anh Minh tức xám mặt lại, đỡ trán mà không thể làm gì.
Chu Phương ngồi xổm ở trên mặt đất nhịn cười, đường đường là tổng giám đốc của tập đoàn Thịnh Đường mà ngày nào cũng bị con trai của mình làm cho bất lực, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy thì có ai tin tưởng được đây?
Giằng co cả nửa ngày, Nguyễn Anh Minh miễn cưỡng mở miệng nói: “Trước tiên để cho ba suy nghĩ hai ngày đi, con đừng ầm ĩ với ba có được không?”
Hình như là Nguyễn Lập Huy cũng không hài lòng đối với đáp án này, nhưng mà tiếng mở cửa đã đánh gãy lời phản kháng của cậu bé.
“Anh Minh.” Cao Mỹ Lệ cao ráo đi vào từ ngoài cửa, đứng ở cửa cười nói: “Làm phiền anh hả? Em có mang theo cơm trưa cho anh với Tiểu Lập Huy đây này.”
Trong nháy mắt nghe thấy âm thanh ngọt ngào này, Nguyễn Lập Huy bỗng nhiên co rúm lại, đột nhiên ôm lấy bản vẽ chạy đến phòng nghỉ sát vách, Nguyễn Anh Minh chỉ coi là cậu bé đã đồng ý với đề nghị lúc nãy cho nên cũng không để ý.
“Không có chuyện gì đâu, vào đi.” Anh nhìn Cao Mỹ Lệ.
“Tổng giám đốc Nguyễn, vậy không có việc của tôi nữa, tôi đi ra trước nha.”
Chu Phương thức thời chuẩn bị rời đi, lại bị Nguyễn Anh Minh gọi lại.
“Chu Phương, trước tiên cậu cứ dừng lại những chuyện không cần phải làm gấp, chuẩn bị hôn lễ đi.”
“Hôn lễ?” Chu Phương không hiểu cho lắm: “Ai muốn kết hôn vậy?”
“Tôi.” Sắc mặt của Nguyễn Anh Minh hờ hững, dường như là đang nói một chuyện vô cùng bình thường.
Cao Mỹ Lệ ở sau lưng của Chu Phương cũng ngây ngẩn cả người: “Anh Minh, anh đây là...”
“Em chuẩn bị một chút đi, chờ sau khi tôi giải quyết chuyện trong tay xong rồi thì kết hôn.”
Thái độ của Nguyễn Anh Minh quá mức bình thản, nhưng mà tin tức này cho dù là đối với Cao Mỹ Lệ là vợ sắp cưới trên danh nghĩa của anh năm năm, hay là trợ lý Chu Phương quen thuộc nhất của anh mà nói, đây đều là tin tức làm người khác phải kinh ngạc.
Chu Phương mang bộ não đầy thắc mắc rời đi, Cao Mỹ Lệ thì như đang rơi vào trong mộng, một hồi lâu mới tỉnh hồn lại: “Anh Minh, anh nói thật hả?”
“Em cảm thấy tôi giống như là dùng mấy lời nói này ra để nói đùa à? Nhưng mà tôi cũng không cưỡng ép làm khó người, nếu như em không muốn thì cứ nói thẳng ra đi.”
“Không phải, dĩ nhiên là không phải rồi.” Cao Mỹ Lệ vui mừng quá đỗi: “Em chỉ là kinh ngạc quá thôi.”
Không nhìn ra được bao nhiêu vui vẻ ở trên mặt của Nguyễn Anh Minh, chỉ có vẻ mặt bình tĩnh không đổi sắc mà nói: “Em nói đúng, Lập Huy cần có một người mẹ, ngoại trừ những người giúp việc ở trong nhà thì người phụ nữ mà thằng bé quen thuộc nhất chính là em, không ai thích hợp hơn so với em.”
Lời nói vừa mới dứt thì có âm thanh đồ vật rơi xuống đất, Nguyễn Lập Huy đang đứng ở cửa phòng nghỉ ngơi, bản vẽ ở trên tay lại rơi xuống sàn, nhìn Nguyễn Anh Minh không chớp mắt, đột nhiên mặt đỏ lên nhảy dụng tại chỗ.
“Lập Huy?” Nguyễn Anh Minh không hiểu cho lắm, vội vàng đi đến: “Con sao vậy, bị đụng vào chân rồi hả?”
Nguyễn Lập Huy gấp không chịu được, bắt lấy tay áo của Nguyễn Anh Minh liều mạng lắc đầu.
“Con sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái?”
Nguyễn Anh Minh muốn sờ lên trán của cậu bé, lại bị cậu bé trở tay đẩy ra, lập tức không giữ thăng bằng được liền ngồi xuống đất: “Lập Huy...”
Nguyễn Lập Huy không có cách nào để biểu đạt được phẫn uất mà mình muốn biểu đạt, lúc nãy nghe thấy Nguyễn Anh Minh nói muốn kết hôn cùng với Cao Mỹ Lệ thì lập tức bùng nổ, chỉ cảm thấy Nguyễn Anh Minh đang lừa gạt mình, lúc này cho dù Nguyễn Anh Minh có dỗ dành cậu bé như thế nào cậu bé đều nổi trận lôi đình.
Cậu bé giống như là một con su tử xù lông, quay đầu lại đi vào trong phòng nghỉ, đập hết tất cả những đồ đạc có thể đập được.
Rất nhanh, ở trong phòng nghỉ liền trở thành một mảnh hỗn độn.
Tình hình như vậy đã từng xảy ra rất nhiều lần, Nguyễn Anh Minh đứng ở cửa ra vào, tập mãi đã thành thói quen, nhưng mà vẫn đau lòng.
Anh biết là Lập Huy chỉ là bởi vì không có cách nào biểu đạt được lời mình muốn nói, cho nên sẽ phát tiết, cậu bé cũng cần phải phát tiết, nhưng mà loại phát tiết như thế này dễ dàng làm bị thương người khác, cũng làm chính mình bị thương.
Thật lâu sau, trong phòng nghỉ không có động tĩnh.
“Lập Huy, con đi ra đi.” Nguyễn Anh Minh gõ cửa.
Nguyễn Lập Huy khóa cửa phòng lại, cho dù Nguyễn Anh Minh có gọi như thế nào thì cũng không chịu mở cửa.
Mặc dù là cửa phòng nghỉ không có khóa trái, nhưng mà Nguyễn Anh Minh lo lắng lúc này mình mở cửa đi vào như vậy thì sẽ càng kích thích đến cậu bé, cho nên do dự không dám mở cửa ra.
“Lập Huy...”
“Nguyễn Anh Minh, để em đi vào xem thử.”
Cao Mỹ Lệ đang đứng ở bên cạnh của anh, trong mắt tràn đầy lo lắng: “Mối quan hệ của Lập Huy với em rất tốt, để em đi vào thử xem.”
Nguyễn Anh Minh nhíu mày lại nhìn cửa phòng nghỉ đang đóng chặt, vẫn là gật đầu một cái.
Cao Mỹ Lệ thản nhiên đẩy cửa ra.
“Tiểu Lập Huy, là dì Lệ đến rồi đây.”
Ở trong phòng, Nguyễn Lập Huy đang nấp vào trong một cái góc, sau khi nghe thấy động tĩnh của Cao Mỹ Lệ đi vào thì giống như là bị tiêm thuốc, dọa đến nỗi không dám động đậy, ngay cả ánh mắt cũng đông cứng.
“Cạch” một tiếng, Cao Mỹ Lệ tiện tay đóng cửa phòng lại, bước từng bước dẫm lên trên con rối, búp bê ở dưới đất đi đến gần Nguyễn Lập Huy, bóng dáng cao lớn phủ xuống.
Nguyễn Lập Huy ôm lấy cánh tay ngồi đó, run lẩy bẩy.
“Tiểu Lập Huy.”
Giọng nói của Cao Mỹ Lệ giảm thấp xuống: “Đừng sợ, là dì Lệ đây.”
Ở trong phòng lờ mờ, chỉ có cái đèn bị ngã trên mặt đất phát ra ánh sáng yếu ớt, trong mắt của Cao Mỹ Lệ mang theo một tia dịu dàng quỷ dị, càng có vẻ như là kiềm chế.
“Có phải là dì đã nói với cháu rồi không, phải ngoan một chút, sao lại có thể tùy tiện đập đồ vật vậy chứ?”
Nguyễn Lập Huy sợ hãi dán ra sau lưng, ánh mắt vô cùng hoảng sợ và bất lực, trong đầu của cậu bé hiện lên rất nhiều đoạn ký ức ngắn ngủi rời rạc, đều là liên quan đến người phụ nữ xấu xa ở trước mắt.
Một người phụ nữ xấu như thế này mà ba lại muốn để cho cô ta làm mẹ của mình!
“Lập Huy à, cháu phải nhớ cho kỹ lời của dì nói đó, có được không?”
Nguyễn Anh Minh hỏi chuyện lúc sáng mình đã dặn dò.
Chu Phương lấy lại tinh thần, gật đầu nói: “Đã hỏi rồi, Quản lí Thịnh nói là sẽ nhanh chóng bàn giao, quả nhiên là cô ấy không biết truyền thống này của công ty, may mắn là được nhắc nhở. Nhưng mà gần đây cô ấy cũng đang sứt đầu mẻ trán, chắc có lẽ là không có nhiều thời gian để chuẩn bị đâu.”
“Cô ấy có thể bận việc gì được?”
“Hình như là chuyện tìm trường mẫu giáo cho con gái của cô ấy.” Chu Phương từ xưa đến nay có bản lĩnh xem rồi thì sẽ không quên, lập tức nói ra một vài cái tên của trường mẫu giáo mà Thịnh Tâm Lan muốn đăng ký: “Không ngờ là tuổi của Quản lí Thịnh còn nhỏ như vậy, vậy mà con cũng đã đến tuổi đi học mẫu giáo rồi.”
Vốn dĩ lông mày của Nguyễn Anh Minh hơi thả lỏng, không biết tại sao khi nghe thấy câu nói này thì lông mày lại nhíu lại, sắc mặt cũng hơi âm trầm.
Đang nói chuyện, ở sau lưng của Chu Phương, Nguyễn Lập Huy không biết tại sao lại chạy bạch bạch đi tới đập bản vẽ ở trong tay lên trước mặt của Nguyễn Anh Minh.
“Con muốn đến nhà trẻ.”
“Lập Huy, con đừng có làm rộn.” Nguyễn Anh Minh cau mày lại: “Ở nhà trẻ quá hỗn loạn, con ở nhà đã có giáo viên dạy cho con rồi.”
Nghe vậy thì Nguyễn Lập Huy lập tức nổi trận lôi đình, trực tiếp đẩy ngã hết một đống tài liệu ở bên cạnh lạch cạch rơi xuống đất, dọa đến nỗi Chu Phương phải vội vàng ngồi xổm xuống nhặt lên.
Cậu bé lại nhanh chóng cầm lấy bản vẽ viết cái gì đó, lại đưa đến trước mặt của Nguyễn Anh Minh.
“Muốn đi đến nhà trẻ giống với Ái Linh.”
Chân mày của Nguyễn Anh Minh càng nhíu chặt lại: “Không được.”
Nguyễn Lập Huy không biết nói chuyện, mấy đứa trẻ ở trường mẫu giáo đều không hiểu chuyện, chắc chắn sẽ bị bắt nạt, điều mà anh không hi vọng nhất đó chính là bệnh tự kỷ của cậu bé còn chưa được chữa khỏi mà lại đưa cậu bé đến một nơi có hoàn cảnh xa lạ, gặp những người không quen.
Nguyễn Lập Huy lại làm ầm ĩ lên nữa, chồng tài liệu mà Chu Phương vừa mới nhặt lên xong lại cạch một phát rơi hết xuống đất, cậu bé thở hồng hộc viết xuống mấy chữ ở trên bản vẽ.
“Nếu như ba không cho con đi thì con sẽ nói với ông nội, ba là người xấu, con muốn ở cùng với ông nội.”
Nguyễn Anh Minh tức xám mặt lại, đỡ trán mà không thể làm gì.
Chu Phương ngồi xổm ở trên mặt đất nhịn cười, đường đường là tổng giám đốc của tập đoàn Thịnh Đường mà ngày nào cũng bị con trai của mình làm cho bất lực, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy thì có ai tin tưởng được đây?
Giằng co cả nửa ngày, Nguyễn Anh Minh miễn cưỡng mở miệng nói: “Trước tiên để cho ba suy nghĩ hai ngày đi, con đừng ầm ĩ với ba có được không?”
Hình như là Nguyễn Lập Huy cũng không hài lòng đối với đáp án này, nhưng mà tiếng mở cửa đã đánh gãy lời phản kháng của cậu bé.
“Anh Minh.” Cao Mỹ Lệ cao ráo đi vào từ ngoài cửa, đứng ở cửa cười nói: “Làm phiền anh hả? Em có mang theo cơm trưa cho anh với Tiểu Lập Huy đây này.”
Trong nháy mắt nghe thấy âm thanh ngọt ngào này, Nguyễn Lập Huy bỗng nhiên co rúm lại, đột nhiên ôm lấy bản vẽ chạy đến phòng nghỉ sát vách, Nguyễn Anh Minh chỉ coi là cậu bé đã đồng ý với đề nghị lúc nãy cho nên cũng không để ý.
“Không có chuyện gì đâu, vào đi.” Anh nhìn Cao Mỹ Lệ.
“Tổng giám đốc Nguyễn, vậy không có việc của tôi nữa, tôi đi ra trước nha.”
Chu Phương thức thời chuẩn bị rời đi, lại bị Nguyễn Anh Minh gọi lại.
“Chu Phương, trước tiên cậu cứ dừng lại những chuyện không cần phải làm gấp, chuẩn bị hôn lễ đi.”
“Hôn lễ?” Chu Phương không hiểu cho lắm: “Ai muốn kết hôn vậy?”
“Tôi.” Sắc mặt của Nguyễn Anh Minh hờ hững, dường như là đang nói một chuyện vô cùng bình thường.
Cao Mỹ Lệ ở sau lưng của Chu Phương cũng ngây ngẩn cả người: “Anh Minh, anh đây là...”
“Em chuẩn bị một chút đi, chờ sau khi tôi giải quyết chuyện trong tay xong rồi thì kết hôn.”
Thái độ của Nguyễn Anh Minh quá mức bình thản, nhưng mà tin tức này cho dù là đối với Cao Mỹ Lệ là vợ sắp cưới trên danh nghĩa của anh năm năm, hay là trợ lý Chu Phương quen thuộc nhất của anh mà nói, đây đều là tin tức làm người khác phải kinh ngạc.
Chu Phương mang bộ não đầy thắc mắc rời đi, Cao Mỹ Lệ thì như đang rơi vào trong mộng, một hồi lâu mới tỉnh hồn lại: “Anh Minh, anh nói thật hả?”
“Em cảm thấy tôi giống như là dùng mấy lời nói này ra để nói đùa à? Nhưng mà tôi cũng không cưỡng ép làm khó người, nếu như em không muốn thì cứ nói thẳng ra đi.”
“Không phải, dĩ nhiên là không phải rồi.” Cao Mỹ Lệ vui mừng quá đỗi: “Em chỉ là kinh ngạc quá thôi.”
Không nhìn ra được bao nhiêu vui vẻ ở trên mặt của Nguyễn Anh Minh, chỉ có vẻ mặt bình tĩnh không đổi sắc mà nói: “Em nói đúng, Lập Huy cần có một người mẹ, ngoại trừ những người giúp việc ở trong nhà thì người phụ nữ mà thằng bé quen thuộc nhất chính là em, không ai thích hợp hơn so với em.”
Lời nói vừa mới dứt thì có âm thanh đồ vật rơi xuống đất, Nguyễn Lập Huy đang đứng ở cửa phòng nghỉ ngơi, bản vẽ ở trên tay lại rơi xuống sàn, nhìn Nguyễn Anh Minh không chớp mắt, đột nhiên mặt đỏ lên nhảy dụng tại chỗ.
“Lập Huy?” Nguyễn Anh Minh không hiểu cho lắm, vội vàng đi đến: “Con sao vậy, bị đụng vào chân rồi hả?”
Nguyễn Lập Huy gấp không chịu được, bắt lấy tay áo của Nguyễn Anh Minh liều mạng lắc đầu.
“Con sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái?”
Nguyễn Anh Minh muốn sờ lên trán của cậu bé, lại bị cậu bé trở tay đẩy ra, lập tức không giữ thăng bằng được liền ngồi xuống đất: “Lập Huy...”
Nguyễn Lập Huy không có cách nào để biểu đạt được phẫn uất mà mình muốn biểu đạt, lúc nãy nghe thấy Nguyễn Anh Minh nói muốn kết hôn cùng với Cao Mỹ Lệ thì lập tức bùng nổ, chỉ cảm thấy Nguyễn Anh Minh đang lừa gạt mình, lúc này cho dù Nguyễn Anh Minh có dỗ dành cậu bé như thế nào cậu bé đều nổi trận lôi đình.
Cậu bé giống như là một con su tử xù lông, quay đầu lại đi vào trong phòng nghỉ, đập hết tất cả những đồ đạc có thể đập được.
Rất nhanh, ở trong phòng nghỉ liền trở thành một mảnh hỗn độn.
Tình hình như vậy đã từng xảy ra rất nhiều lần, Nguyễn Anh Minh đứng ở cửa ra vào, tập mãi đã thành thói quen, nhưng mà vẫn đau lòng.
Anh biết là Lập Huy chỉ là bởi vì không có cách nào biểu đạt được lời mình muốn nói, cho nên sẽ phát tiết, cậu bé cũng cần phải phát tiết, nhưng mà loại phát tiết như thế này dễ dàng làm bị thương người khác, cũng làm chính mình bị thương.
Thật lâu sau, trong phòng nghỉ không có động tĩnh.
“Lập Huy, con đi ra đi.” Nguyễn Anh Minh gõ cửa.
Nguyễn Lập Huy khóa cửa phòng lại, cho dù Nguyễn Anh Minh có gọi như thế nào thì cũng không chịu mở cửa.
Mặc dù là cửa phòng nghỉ không có khóa trái, nhưng mà Nguyễn Anh Minh lo lắng lúc này mình mở cửa đi vào như vậy thì sẽ càng kích thích đến cậu bé, cho nên do dự không dám mở cửa ra.
“Lập Huy...”
“Nguyễn Anh Minh, để em đi vào xem thử.”
Cao Mỹ Lệ đang đứng ở bên cạnh của anh, trong mắt tràn đầy lo lắng: “Mối quan hệ của Lập Huy với em rất tốt, để em đi vào thử xem.”
Nguyễn Anh Minh nhíu mày lại nhìn cửa phòng nghỉ đang đóng chặt, vẫn là gật đầu một cái.
Cao Mỹ Lệ thản nhiên đẩy cửa ra.
“Tiểu Lập Huy, là dì Lệ đến rồi đây.”
Ở trong phòng, Nguyễn Lập Huy đang nấp vào trong một cái góc, sau khi nghe thấy động tĩnh của Cao Mỹ Lệ đi vào thì giống như là bị tiêm thuốc, dọa đến nỗi không dám động đậy, ngay cả ánh mắt cũng đông cứng.
“Cạch” một tiếng, Cao Mỹ Lệ tiện tay đóng cửa phòng lại, bước từng bước dẫm lên trên con rối, búp bê ở dưới đất đi đến gần Nguyễn Lập Huy, bóng dáng cao lớn phủ xuống.
Nguyễn Lập Huy ôm lấy cánh tay ngồi đó, run lẩy bẩy.
“Tiểu Lập Huy.”
Giọng nói của Cao Mỹ Lệ giảm thấp xuống: “Đừng sợ, là dì Lệ đây.”
Ở trong phòng lờ mờ, chỉ có cái đèn bị ngã trên mặt đất phát ra ánh sáng yếu ớt, trong mắt của Cao Mỹ Lệ mang theo một tia dịu dàng quỷ dị, càng có vẻ như là kiềm chế.
“Có phải là dì đã nói với cháu rồi không, phải ngoan một chút, sao lại có thể tùy tiện đập đồ vật vậy chứ?”
Nguyễn Lập Huy sợ hãi dán ra sau lưng, ánh mắt vô cùng hoảng sợ và bất lực, trong đầu của cậu bé hiện lên rất nhiều đoạn ký ức ngắn ngủi rời rạc, đều là liên quan đến người phụ nữ xấu xa ở trước mắt.
Một người phụ nữ xấu như thế này mà ba lại muốn để cho cô ta làm mẹ của mình!
“Lập Huy à, cháu phải nhớ cho kỹ lời của dì nói đó, có được không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.