Chương 30: CÔ DỪNG LẠI CHO TÔI
Đang cập nhật
01/02/2021
Nghe thấy lời chất vấn của Nguyễn Anh Minh, sắc mặt của Tôn Hồng - cô
trợ quản xinh đẹp hơi thay đổi: “Dây xích đu không cao, hơn nữa phía
dưới cũng đã được trải nệm êm rồi, trường học chưa từng xuất hiện qua sự cố an toàn liên quan tới xích đu.”
Nguyễn Anh Minh chỉ vào phía giá đỡ của xích đu, vẻ mặt không vui: “Chưa từng xuất hiện không có nghĩa là không có tai họa ngầm, nếu như buông tay lúc xích đu đang ở độ cao, cô cảm thấy là bằng năng lực thăng bằng của một đứa bé có thể duy trì không ngã xuống được không?”
Nói xong lời này, Nguyễn Anh Minh lại quay đầu nhìn về phía cầu tuột nhiều màu bằng nhựa ở cách đó không xa, biểu cảm nghiêm túc: “Còn có đường nhựa nữa, tôi đã liếc ngang qua rồi, ở nơi hẻo lánh cũng không được hoàn toàn trải nhựa, vấn đề cỏ dại trường học của các người cũng không coi trọng đủ. Con nít ham chơi chạy vào trong bụi cỏ, chắc là các người cũng không thể phát hiện ra, nếu như xuất hiện rắn độc thì sao?”
Sắc mặt của Tôn Hồng tái nhợt, lại không biết phải trả lời như thế nào.
Có trẻ con nhà ai khi không đang chơi xích đu thì lại buông tay ra? Còn cái chuyện bụi cỏ ở trong sân vận động chắc là trong khoảng thời gian này mấy công nhân làm vườn đã lơ là, mà có cái nào cao đến mắt cá chân rồi à?
Chưa có một phụ huynh nào nghiêm khắc quan sát nhà trẻ Lam Bảo hơn Nguyễn Anh Minh!
“Tôi cảm thấy vẫn rất ổn mà.”
Một giọng nữ trong trẻo phá vỡ tình thế bế tắc này, Thịnh Tâm Lan bước xuống từ trên hành lang, đi đến trước mặt của hai người: “Tổng giám đốc Nguyễn, anh đã lo lắng cho Lập Huy quá mức rồi đó, lúc còn bé Ái Linh đã từng ngã xuống ở trên xích đu, tay bị gãy xương, trên mặt cũng bị thương, nhưng mà tôi cũng không cảm thấy đây là chuyện xấu gì hết.”
Cô nhìn Nguyễn Anh Minh, ánh mắt ôn hòa, giống như là đang nghĩ đến một chuyện vô cùng ấm áp: “Bởi vì vậy mà từ đó về sau mỗi lần con bé chơi xích đu thì đều sẽ nắm chặt lấy sợi dây, sau đó cũng không bị ngã xuống nữa, thậm chí lúc tôi ngồi ở trên xích đu, con bé con sẽ nói với tôi là “mẹ phải nắm chặt dây đó nha”.”
Nghe vậy, sắc mặt căng cứng của Nguyễn Anh Minh đã hòa hoãn hơn rất nhiều, ánh mắt phức tạp nhìn Thịnh Tâm Lan một hồi lâu.
Thấy thế, Tôn Hồng ở một bên thận trọng nói: “Tổng giám đốc Nguyễn, tôi cảm thấy là cô Thịnh nói rất có lý, nhưng nếu như mà anh vẫn còn không yên lòng thì chúng tôi sẽ dỡ cái xích đu này, về phần đường nhựa thì chúng tôi sẽ nhanh chóng trải hết toàn bộ, cũng sẽ không để lại thảm cỏ nào đâu.”
Nguyễn Anh Minh suy nghĩ một lát, trầm giọng nói: “Thôi bỏ đi, cứ như vậy đi, nếu như sau này Lập Huy có vấn đề gì thì kịp thời liên lạc với tôi là được rồi.”
Tôn Hồng nhẹ thở ra, cảm kích nhìn Thịnh Tâm Lan một chút: “Được rồi, vậy nếu như không có vấn đề gì thì tôi sẽ trở về báo cáo với hiệu trưởng.”
Thời gian vẫn còn sớm, Thịnh Tâm Lan hít sâu một hơi, đặt mông ngồi xuống xích đu, cười tủm tỉm nói: “Tổng giám đốc Nguyễn, hóa ra là anh cũng chịu nghe ý kiến của người ta nữa nha.”
Nguyễn Anh Minh nâng mắt nhìn cô, ánh nắng sáng sớm đúng lúc chiếu ở trên mặt của cô, hai mắt bị nắng rọi vào cho nên hơi nheo lại, cười lên giống như là hình bán nguyệt, mang theo giọng nói trêu chọc.
Anh lại không hề cảm thấy phản cảm, hỏi ngược lại: “Ở trong mắt của cô, tôi là người chuyên quyền độc đoán, không nghe bất cứ ý kiến gì à?”
Thịnh Tâm Lan đánh đu, vô cùng chân chó mà phủ nhận: “Chuyện đó sao có thể được chứ, ai mà không biết Tổng giám đốc Nguyễn anh là người tuổi trẻ tài cao, làm sao lại là bạo quân chuyên quyền độc đoán được?”
“Bạo quân?” Ánh mắt của Nguyễn Anh Minh híp lại.
“Khụ khụ.” Thịnh Tâm Lan giật mình cảm thấy mình đã làm bại lộ cái gì đó, vội vàng nói lảng sang chuyện khác: “Tôi chỉ là cảm thấy Tổng giám đốc Nguyễn quan tâm tới Lập Huy hơi quá mức mà thôi, quan tâm quá thì sẽ ngược lại, thật ra thì con nít cũng cần có không gian của mình.”
“Vậy à?” Biểu cảm của Nguyễn Anh Minh có chút phức tạp.
Thịnh Tâm Lan cho rằng anh không đồng ý quan điểm này, cô liền vội vàng giải thích nói: “Thật ra thì cho dù trẻ em có bị thương cũng không có sao đâu, anh không thể bởi vì sợ thế giới bên ngoài mà vĩnh viễn không cho nó ra khỏi nhà, anh không nên cứ giữ Lập Huy ở trong nhà được, thằng bé sẽ không nhìn thấy ánh nắng ở bên ngoài, vậy thì vĩnh viễn không có cách nào biết được mình cần có một cuộc sống như thế nào. Tất cả trong chúng ta đều được sinh ra là vì nên có cuộc sống riêng của mình, không phải sao?”
Lời nói này như là chợt đánh trúng thứ gì đó ở trong lòng của Nguyễn Anh Minh, cái câu “chúng ta được sinh ra là vì nên có cuộc sống của riêng mình”, anh kích động thật lâu.
Nhìn thấy sắc mặt của anh lạ thường, Thịnh Tâm Lan cẩn thận hỏi: “Có phải là anh đang cảm thấy không vui bởi vì chuyện Lập Huy không thể nói chuyện được không, cho nên anh mới lo lắng như vậy?”
Nguyễn Anh Minh lấy lại tinh thần, ánh mắt sâu hoắm giống như là đầm nước tĩnh mịch đang nhìn chòng chọc vào cô.
“Xin lỗi nha.” Thịnh Tâm Lan vội vàng mấp máy môi: “Chuyện đó anh đã nói là không thể hỏi rồi, tôi quên mất, thật sự xin lỗi, coi như là tôi không nói gì đi.”
Thịnh Tâm Lan cúi đầu xuống nhìn cổ tay của mình, đứng dậy từ trên xích đu, vội vàng nói sang chuyện khác: “Thời gian không còn sớm nữa, tôi phải đi làm đây, tôi đi trước nha.”
“Nếu như không phải là do sơ suất của tôi, Lập Huy sẽ không xảy ra tình trạng không chịu mở miệng nói chuyện.”
Ở bên cạnh truyền đến giọng nói trầm thấp, mang theo vài phần tự trách ngăn cản bước chân vội vã của Thịnh Tâm Lan.
Cô hơi sững sờ xoay người lại.
Cô không tin lỗ tai của mình, dù sao Nguyễn Anh Minh cũng không giống như là người sẽ nói với người khác về chuyện riêng tư trong gia đình của mình, lần trước cô đã hỏi chuyện Lập Huy không thể nói, còn bị anh trách móc nữa kìa.
“Anh nói là Lập Huy không chịu mở miệng nói chuyện hả?”
Cô thử thăm dò mà hỏi một câu.
Nguyễn Anh Minh hơi gật đầu, biểu cảm có chút phức tạp: “Lúc Lập Huy hai tuổi đã biết nói rất nhiều thứ, nhưng mà sau khi sốt cao một trận thì không chịu mở miệng nói chuyện nữa, bác sĩ đã kiểm tra dây thanh quản và thần kinh của thằng bé nhiều lần, nhưng mà cũng không có bất cứ tổn thương nào, chỉ là thằng bé không chịu mở miệng thôi, nói là do vấn đề tâm lý.”
“Vấn đề tâm lý?” Trong mắt của Thịnh Tâm Lan xuất hiện cảm xúc đau lòng: “Thằng bé đã phải chịu đựng cái gì à?”
Nhắc đến đây, áy náy ở trong mắt của Nguyễn Anh Minh càng sâu hơn, lại thở dài nói: “Không biết.”
Cũng là bởi vì không biết cho nên mới càng thêm tự trách, cũng là bởi vì cơn sốt này đến vô duyên vô cớ, đêm hôm đó Lập Huy đã chịu cái gì nhưng mà anh đã không điều tra rõ được, hỏi người giúp việc chăm sóc cho Lập Huy ở trong nhà cổ thì lại không biết, cho nên anh mới không chịu để Lập Huy ở lại bên người của ông nội.
Cũng là ba năm trước đây nhìn thấy Lập Huy bị bệnh thiếu chút nữa là chết sớm, lúc này anh mới ý thức được là một người ba, cũng không phải chỉ là có chút thời gian rảnh rỗi thì trở về thăm con, nghe thằng bé gọi mình một tiếng ba đơn giản như vậy.
Mà phải có trách nhiệm.
Nguyễn Anh Minh nhíu mày, có vẻ như là rất khó chịu, đây là chuyện nằm ngoài dữ liệu của Thịnh Tâm Lan: “Khó trách bây giờ anh lại lo lắng cho Lập Huy như vậy, nhưng chuyện cũng đã qua rồi, anh đừng có suy nghĩ nhiều nữa.”
Mấy câu an ủi như thế này thật sự quá yếu, sắc mặt của Nguyễn Anh Minh hơi nhăn lại, Thịnh Tâm Lan lập tức hối hận vì mình đã đâm vào trong chỗ đau của người ta, trong lòng có chút bất an.
Sẽ không phải là bị mình bới móc ra chuyện đau lòng, sắp khóc rồi đó chứ?
Khóe mắt liếc nhìn thấy xích đu mà mình vừa mới đứng dậy, hai mắt nhất thời tỏa sáng: “Tổng giám đốc Nguyễn, anh có từng chơi xích đu chưa?”
Một câu nói không đầu không đuôi này làm cho Nguyễn Anh Minh không hiểu nhìn về phía cô, vẫn còn chưa lấy lại tinh thần thì liền bị Thịnh Tâm Lan kéo đi, cưỡng ép nhấn anh ngồi xuống ở trên xích đu: “Lúc mà xích đu bay lên rồi thì anh có thể quên hết tất cả muộn phiền, Tổng giám đốc Nguyễn, anh ngồi xuống đi, tôi đẩy anh cho.”
“Tôi không cần cô đẩy.”
“Đừng có khách khí mà, Tổng giám đốc Nguyễn, tôi biết là tôi đã gợi ra chuyện đau lòng của anh, anh cứ ngồi xuống đi.”
“Thịnh Tâm Lan!” khóe miệng của Nguyễn Anh Minh giật một cái, nghiến răng nói: “Cô dừng lại cho tôi!”
Nguyễn Anh Minh chỉ vào phía giá đỡ của xích đu, vẻ mặt không vui: “Chưa từng xuất hiện không có nghĩa là không có tai họa ngầm, nếu như buông tay lúc xích đu đang ở độ cao, cô cảm thấy là bằng năng lực thăng bằng của một đứa bé có thể duy trì không ngã xuống được không?”
Nói xong lời này, Nguyễn Anh Minh lại quay đầu nhìn về phía cầu tuột nhiều màu bằng nhựa ở cách đó không xa, biểu cảm nghiêm túc: “Còn có đường nhựa nữa, tôi đã liếc ngang qua rồi, ở nơi hẻo lánh cũng không được hoàn toàn trải nhựa, vấn đề cỏ dại trường học của các người cũng không coi trọng đủ. Con nít ham chơi chạy vào trong bụi cỏ, chắc là các người cũng không thể phát hiện ra, nếu như xuất hiện rắn độc thì sao?”
Sắc mặt của Tôn Hồng tái nhợt, lại không biết phải trả lời như thế nào.
Có trẻ con nhà ai khi không đang chơi xích đu thì lại buông tay ra? Còn cái chuyện bụi cỏ ở trong sân vận động chắc là trong khoảng thời gian này mấy công nhân làm vườn đã lơ là, mà có cái nào cao đến mắt cá chân rồi à?
Chưa có một phụ huynh nào nghiêm khắc quan sát nhà trẻ Lam Bảo hơn Nguyễn Anh Minh!
“Tôi cảm thấy vẫn rất ổn mà.”
Một giọng nữ trong trẻo phá vỡ tình thế bế tắc này, Thịnh Tâm Lan bước xuống từ trên hành lang, đi đến trước mặt của hai người: “Tổng giám đốc Nguyễn, anh đã lo lắng cho Lập Huy quá mức rồi đó, lúc còn bé Ái Linh đã từng ngã xuống ở trên xích đu, tay bị gãy xương, trên mặt cũng bị thương, nhưng mà tôi cũng không cảm thấy đây là chuyện xấu gì hết.”
Cô nhìn Nguyễn Anh Minh, ánh mắt ôn hòa, giống như là đang nghĩ đến một chuyện vô cùng ấm áp: “Bởi vì vậy mà từ đó về sau mỗi lần con bé chơi xích đu thì đều sẽ nắm chặt lấy sợi dây, sau đó cũng không bị ngã xuống nữa, thậm chí lúc tôi ngồi ở trên xích đu, con bé con sẽ nói với tôi là “mẹ phải nắm chặt dây đó nha”.”
Nghe vậy, sắc mặt căng cứng của Nguyễn Anh Minh đã hòa hoãn hơn rất nhiều, ánh mắt phức tạp nhìn Thịnh Tâm Lan một hồi lâu.
Thấy thế, Tôn Hồng ở một bên thận trọng nói: “Tổng giám đốc Nguyễn, tôi cảm thấy là cô Thịnh nói rất có lý, nhưng nếu như mà anh vẫn còn không yên lòng thì chúng tôi sẽ dỡ cái xích đu này, về phần đường nhựa thì chúng tôi sẽ nhanh chóng trải hết toàn bộ, cũng sẽ không để lại thảm cỏ nào đâu.”
Nguyễn Anh Minh suy nghĩ một lát, trầm giọng nói: “Thôi bỏ đi, cứ như vậy đi, nếu như sau này Lập Huy có vấn đề gì thì kịp thời liên lạc với tôi là được rồi.”
Tôn Hồng nhẹ thở ra, cảm kích nhìn Thịnh Tâm Lan một chút: “Được rồi, vậy nếu như không có vấn đề gì thì tôi sẽ trở về báo cáo với hiệu trưởng.”
Thời gian vẫn còn sớm, Thịnh Tâm Lan hít sâu một hơi, đặt mông ngồi xuống xích đu, cười tủm tỉm nói: “Tổng giám đốc Nguyễn, hóa ra là anh cũng chịu nghe ý kiến của người ta nữa nha.”
Nguyễn Anh Minh nâng mắt nhìn cô, ánh nắng sáng sớm đúng lúc chiếu ở trên mặt của cô, hai mắt bị nắng rọi vào cho nên hơi nheo lại, cười lên giống như là hình bán nguyệt, mang theo giọng nói trêu chọc.
Anh lại không hề cảm thấy phản cảm, hỏi ngược lại: “Ở trong mắt của cô, tôi là người chuyên quyền độc đoán, không nghe bất cứ ý kiến gì à?”
Thịnh Tâm Lan đánh đu, vô cùng chân chó mà phủ nhận: “Chuyện đó sao có thể được chứ, ai mà không biết Tổng giám đốc Nguyễn anh là người tuổi trẻ tài cao, làm sao lại là bạo quân chuyên quyền độc đoán được?”
“Bạo quân?” Ánh mắt của Nguyễn Anh Minh híp lại.
“Khụ khụ.” Thịnh Tâm Lan giật mình cảm thấy mình đã làm bại lộ cái gì đó, vội vàng nói lảng sang chuyện khác: “Tôi chỉ là cảm thấy Tổng giám đốc Nguyễn quan tâm tới Lập Huy hơi quá mức mà thôi, quan tâm quá thì sẽ ngược lại, thật ra thì con nít cũng cần có không gian của mình.”
“Vậy à?” Biểu cảm của Nguyễn Anh Minh có chút phức tạp.
Thịnh Tâm Lan cho rằng anh không đồng ý quan điểm này, cô liền vội vàng giải thích nói: “Thật ra thì cho dù trẻ em có bị thương cũng không có sao đâu, anh không thể bởi vì sợ thế giới bên ngoài mà vĩnh viễn không cho nó ra khỏi nhà, anh không nên cứ giữ Lập Huy ở trong nhà được, thằng bé sẽ không nhìn thấy ánh nắng ở bên ngoài, vậy thì vĩnh viễn không có cách nào biết được mình cần có một cuộc sống như thế nào. Tất cả trong chúng ta đều được sinh ra là vì nên có cuộc sống riêng của mình, không phải sao?”
Lời nói này như là chợt đánh trúng thứ gì đó ở trong lòng của Nguyễn Anh Minh, cái câu “chúng ta được sinh ra là vì nên có cuộc sống của riêng mình”, anh kích động thật lâu.
Nhìn thấy sắc mặt của anh lạ thường, Thịnh Tâm Lan cẩn thận hỏi: “Có phải là anh đang cảm thấy không vui bởi vì chuyện Lập Huy không thể nói chuyện được không, cho nên anh mới lo lắng như vậy?”
Nguyễn Anh Minh lấy lại tinh thần, ánh mắt sâu hoắm giống như là đầm nước tĩnh mịch đang nhìn chòng chọc vào cô.
“Xin lỗi nha.” Thịnh Tâm Lan vội vàng mấp máy môi: “Chuyện đó anh đã nói là không thể hỏi rồi, tôi quên mất, thật sự xin lỗi, coi như là tôi không nói gì đi.”
Thịnh Tâm Lan cúi đầu xuống nhìn cổ tay của mình, đứng dậy từ trên xích đu, vội vàng nói sang chuyện khác: “Thời gian không còn sớm nữa, tôi phải đi làm đây, tôi đi trước nha.”
“Nếu như không phải là do sơ suất của tôi, Lập Huy sẽ không xảy ra tình trạng không chịu mở miệng nói chuyện.”
Ở bên cạnh truyền đến giọng nói trầm thấp, mang theo vài phần tự trách ngăn cản bước chân vội vã của Thịnh Tâm Lan.
Cô hơi sững sờ xoay người lại.
Cô không tin lỗ tai của mình, dù sao Nguyễn Anh Minh cũng không giống như là người sẽ nói với người khác về chuyện riêng tư trong gia đình của mình, lần trước cô đã hỏi chuyện Lập Huy không thể nói, còn bị anh trách móc nữa kìa.
“Anh nói là Lập Huy không chịu mở miệng nói chuyện hả?”
Cô thử thăm dò mà hỏi một câu.
Nguyễn Anh Minh hơi gật đầu, biểu cảm có chút phức tạp: “Lúc Lập Huy hai tuổi đã biết nói rất nhiều thứ, nhưng mà sau khi sốt cao một trận thì không chịu mở miệng nói chuyện nữa, bác sĩ đã kiểm tra dây thanh quản và thần kinh của thằng bé nhiều lần, nhưng mà cũng không có bất cứ tổn thương nào, chỉ là thằng bé không chịu mở miệng thôi, nói là do vấn đề tâm lý.”
“Vấn đề tâm lý?” Trong mắt của Thịnh Tâm Lan xuất hiện cảm xúc đau lòng: “Thằng bé đã phải chịu đựng cái gì à?”
Nhắc đến đây, áy náy ở trong mắt của Nguyễn Anh Minh càng sâu hơn, lại thở dài nói: “Không biết.”
Cũng là bởi vì không biết cho nên mới càng thêm tự trách, cũng là bởi vì cơn sốt này đến vô duyên vô cớ, đêm hôm đó Lập Huy đã chịu cái gì nhưng mà anh đã không điều tra rõ được, hỏi người giúp việc chăm sóc cho Lập Huy ở trong nhà cổ thì lại không biết, cho nên anh mới không chịu để Lập Huy ở lại bên người của ông nội.
Cũng là ba năm trước đây nhìn thấy Lập Huy bị bệnh thiếu chút nữa là chết sớm, lúc này anh mới ý thức được là một người ba, cũng không phải chỉ là có chút thời gian rảnh rỗi thì trở về thăm con, nghe thằng bé gọi mình một tiếng ba đơn giản như vậy.
Mà phải có trách nhiệm.
Nguyễn Anh Minh nhíu mày, có vẻ như là rất khó chịu, đây là chuyện nằm ngoài dữ liệu của Thịnh Tâm Lan: “Khó trách bây giờ anh lại lo lắng cho Lập Huy như vậy, nhưng chuyện cũng đã qua rồi, anh đừng có suy nghĩ nhiều nữa.”
Mấy câu an ủi như thế này thật sự quá yếu, sắc mặt của Nguyễn Anh Minh hơi nhăn lại, Thịnh Tâm Lan lập tức hối hận vì mình đã đâm vào trong chỗ đau của người ta, trong lòng có chút bất an.
Sẽ không phải là bị mình bới móc ra chuyện đau lòng, sắp khóc rồi đó chứ?
Khóe mắt liếc nhìn thấy xích đu mà mình vừa mới đứng dậy, hai mắt nhất thời tỏa sáng: “Tổng giám đốc Nguyễn, anh có từng chơi xích đu chưa?”
Một câu nói không đầu không đuôi này làm cho Nguyễn Anh Minh không hiểu nhìn về phía cô, vẫn còn chưa lấy lại tinh thần thì liền bị Thịnh Tâm Lan kéo đi, cưỡng ép nhấn anh ngồi xuống ở trên xích đu: “Lúc mà xích đu bay lên rồi thì anh có thể quên hết tất cả muộn phiền, Tổng giám đốc Nguyễn, anh ngồi xuống đi, tôi đẩy anh cho.”
“Tôi không cần cô đẩy.”
“Đừng có khách khí mà, Tổng giám đốc Nguyễn, tôi biết là tôi đã gợi ra chuyện đau lòng của anh, anh cứ ngồi xuống đi.”
“Thịnh Tâm Lan!” khóe miệng của Nguyễn Anh Minh giật một cái, nghiến răng nói: “Cô dừng lại cho tôi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.