Chương 109: Con muốn ăn mì dì làm
Đang cập nhật
11/03/2021
Thiên Ân ngồi đợi ở phòng nghỉ, không lâu sau, Thịnh Tâm Lan cũng tới giờ tan làm và đến phòng nghỉ đón con.
“Anh cũng ở đây à?” Nhìn thấy Thiên Ân, Thịnh Tâm Lan mỉm cười, nói: “Tiểu Trương nói, buổi chiều anh đã đến làng đại học, có thu hoạch được gì không?”
Thiên Ân lắc đầu: “Tôi có chút ấn tượng với nơi cô nói, nhưng vẫn không nhớ ra.”
Trong mắt Thịnh Tâm Lan xẹt qua một tia thất vọng, nhưng cô vẫn an ủi anh ta: “Vậy ư? Không sao đâu, làng đại học nói lớn thì cũng không phải lớn, đợi đến cuối tuần, tôi cùng anh đến đó hỏi thăm.”
Thiên Ân mỉm cười, dường như anh ta không quá để tâm đến chuyện tìm lại ký ức và thân phận của mình.
“Buổi tối cùng đi ăn cơm đi, tôi đã tìm được chỗ ăn rồi.”
“Được.”
Thấy Thịnh Tâm Lan vui vẻ đồng ý như vậy, sắc mặt của Nguyễn Lập Huy lập tức thay đổi. Cậu bé vội vã viết một hàng chữ lên bảng vẽ, rồi giơ cao lên cho Thịnh Tâm Lan nhìn.
“Không phải nói, đến nhà con ư?”
Sau khi nhìn thấy dòng chữ này, Thịnh Tâm Lan khẽ xoa đầu cậu bé, mỉm cười giải thích:
“Vốn dĩ là sẽ đến nhà con, nhưng buổi chiều, quản gia gọi điện thoại đến nói, ba con phải đi công tác tạm thời, buổi tối không có ở nhà. Để con và Ái Linh ở đấy, dì không yên tâm. Cho nên tối nay, chúng ta đến nhà dì nhé. Ngày mai dì sẽ đưa bọn con về.”
Nghe vậy, Nguyễn Lập Huy càng nhíu chặt lông mày hơn.
Thời khắc quan trọng như thế này, sao ba lại đi công tác cơ chứ? Người lớn đều bình tĩnh như vậy ư?
Mặc dù trong lòng không vui, nhưng cậu bé cũng chỉ có thể miễn cưỡng đi ăn cùng họ. Sau khi đến nơi ăn cơm, Nguyễn Lập Huy lập tức trợn trừng mắt nhìn.
Chợ đêm trong làng đại học vô cùng nhộn nhịp, người qua kẻ lại, nam nữ trẻ trung đi như mắc cửi trên đường. Các sạp đồ ăn vặt tỏa ra mùi khói lửa nồng nặc, khiến Thịnh Ái Linh nhìn không chớp mắt.
“Oa! Náo nhiệt quá đi!”
Nghe thấy Thịnh Ái Linh cảm thán như vậy, Thịnh Tâm Lan cũng không nhịn được cảm khái một câu: “Đã nhiều năm tôi chưa đến chợ đêm trong nước rồi, sao anh tìm được nơi này thế?”
“Trong ấn tượng có một nơi như vậy.” Đáy mắt Thiên Ân lộ ra ý cười trong trẻo.
“Không nhớ ra là đi cùng ai, nhưng trong ấn tượng của mình, dường như tôi rất hay đi đến nơi này, cho nên tôi mới dẫn cô đến đây. Tôi nhớ có một quầy hàng họ làm đồ ăn rất sạch sẽ, buôn bán cũng rất tốt.”
Ánh mắt Thịnh Tâm Lan đột nhiên sáng lên, cô quay sang hỏi anh ta:
“Quầy hàng anh nói có phải là xiên nướng thím Trương không?”
“Cô biết ư?” Thiên Ân sửng sốt.
“Sáu năm trước, tôi theo học ở trường đại học Khoa Dược trong làng đại học. Quầy hàng đó coi như cũng nổi tiếng nhất ở gần đấy. Đã nhiều năm như vậy rồi mà nó vẫn còn hoạt động. Chỉ tiếc rằng, tôi vẫn chưa từng đến đó.”
“Lần này vừa khéo có thể bù đắp tiếc nuối của cô.” Thiên Ân tiếp lời, mấy người họ trực tiếp đi đến quầy hàng rong đó.
Còn chưa đến đêm khuya mà quầy hàng rong đã nhộn nhịp, đông đúc. Người đến người đi nối nhau không ngớt. May mà họ đến lúc chưa muộn lắm, nên vẫn tìm được chỗ ngồi.
Thiên Ân vô cùng thành thạo gọi đồ ăn, rồi đưa menu cho nhân viên phục vụ.
“Ngoài xiên nướng, thì cho tôi thêm hai bát mỳ thịt bò cho trẻ em. Lượng mỳ không cần quá nhiều, đừng cho cay.”
Sau khi nhân viên phục vụ rời đi, Thiên Ân quay đầu nhìn Thịnh Tâm Lan, phát hiện cô đang nhìn ngó xung quanh, độ tò mò không kém gì Thịnh Ái Linh.
“Trước đây, cô chưa từng đến quầy hàng rong trong chợ đêm ư?”
“Thật sự là chưa từng.” Thịnh Tâm Lan quay đầu lại, mỉm cười ngượng ngùng.
“Trong nước, tôi vẫn luôn không có bạn bè nào cả. Nếu có thì vài người trong số họ bình thường cũng không thích đến những nơi như thế này. Mặc dù tôi rất muốn đi, nhưng bản thân tôi chưa từng có cơ hội.”
Hôm nay, khi nói đến chuyện năm đó, bản thân cô cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Nhưng khi đó, cô lại đè nén giữ chặt trong lòng rất nhiều năm.
Hồi đó ở Đông Lăng, bởi vì có quan hệ với Thịnh Tâm Nhu, nên các bạn học trong trường không ai dám làm bạn với cô. Từ nhỏ, cô đã quen ở một mình, cho đến khi lên đại học, cô mới học khác trường với Thịnh Tâm Nhu. Nhưng khi đó, người bạn duy nhất cô coi là tri kỷ, lại trở thành kẻ thứ ba, chen ngang vào mối tình đầu của cô.
Thần sắc của Thịnh Tâm Lan rơi vào đáy mắt Thiên Ân, không hiểu sao anh ta cũng bị cảm động. Giống như, bản thân anh ta cũng từng trải qua khoảng thời gian như vậy hồi nhỏ.
“Hình như tôi cũng không có bạn bè nào cả.”
Thiên Ân thẳng thắn bày tỏ: “Nếu không, tôi đã mất tích lâu như thế rồi, đáng lý ra phải có người báo cảnh sát chứ!”
“Không sao, từ từ sẽ có!”
Nói chuyện một lúc, nhân viên phục vụ cũng lần lượt bưng đồ ăn lên.
“Cánh gà nướng ở đây cũng ngon lắm, không phải Ái Linh muốn ăn sao? Cháu ăn thử đi.”
“Không sao, từ nhỏ con bé đã không kén ăn rồi, thỉnh thoảng ăn một chút cũng không sao cả.” Thịnh Tâm Lan gắp những xiên cánh gà thơm ngon đặt vào bát của Thịnh Ái Linh: “Mau ăn đi.”
“Tôi không lo về Ái Linh, mà là cậu nhóc này cơ.” Thiên Ân liếc nhìn Nguyễn Lập Huy với ánh mắt đầy ẩn ý.
“Nhìn bộ dạng cậu nhóc, có vẻ như trước nay chưa từng ăn đồ ăn vỉa hè, sợ là không hợp.”
Thịnh Tâm Lan nhìn sang, phát hiện sắc mặt của Nguyễn Lập Huy không tốt lắm. Cậu bé quả nhiên không động đũa vào bát mỳ thịt bò trước mặt. Dường như cậu bé cũng không hứng thú với những xiên thịt nướng thơm lừng trên bàn.
“Sao thế Lập Huy? Con không muốn ăn sao?” Thịnh Tâm Lan quan tâm hỏi.
Nguyễn Lập Huy nhíu mày, lắc đầu, viết một hàng chữ lên trên máy tính bảng: “Con muốn ăn mỳ dì nấu.”
Thịnh Tâm Lan không còn cách nào khác, khẽ xoa đầu cậu bé: “Được, trở về dì nấu cho con ăn nhé. Nhưng bây giờ cũng đến giờ ăn rồi, con ăn chút gì đó lót dạ trước được không? Chúng ta ăn xong thì về.”
Nghe vậy, Nguyễn Lập Huy mới miễn cưỡng gật đầu, chậm rãi nhai mỳ.
Nguyễn Lập Huy được cưng chiều từ nhỏ, không quen với không khí ăn uống ở những quầy hàng rong kiểu này cũng là điều dễ hiểu. Trong lòng Thịnh Tâm Lan cũng lý giải được điều đó. Mặc dù cô rất muốn ăn nhanh rồi trở về, nhưng Thịnh Ái Linh ăn rất ngon miệng, sau đó cô bé còn ăn không ngửng nghỉ. Hơn nữa, còn định gói một phần cánh gà mang về.
Sau khi ăn xong, Thịnh Tâm Lan lái xe đưa Thiên Ân về khách sạn trước, sau đó mới đưa hai đứa trẻ về nhà.
Sau khi về nhà, cô còn không quên nấu một bát mỳ cho Nguyễn Lập Huy ăn. Nhưng dường như cậu bé không có khẩu vị mấy, ăn được nửa bát mỳ đã đặt đũa xuống không ăn nữa.
Đến quá nửa đêm, Thịnh Tâm Lan đột nhiên bị Thịnh Ái Linh đánh thức.
“Mẹ, mẹ ơi không hay rồi.”
Thịnh Tâm Lan ngái ngủ ngồi dậy: “Sao thế con?”
“Anh Lập Huy bị đau bụng, ngã từ trên giường xuống đất rồi.”
Vừa nghe thấy câu này, Thịnh Tâm Lan lập tức tỉnh táo lại. Cô vội vã nhổm dậy khỏi giường, chạy chân trần đến phòng ngủ của Nguyễn Lập Huy. Khi nhìn thấy cơ thể nhỏ bé đang co quắp trên giường, cô gần như bị dọa mất hồn mất vía.
“Lập Huy, Lập Huy…”
Đưa tay lên trán cậu bé, cô phát hiện, trán cậu bé đang nóng hầm hập. Cô đang định ôm cậu bé lên thì cậu bé đột nhiên nôn lên người cô.
“Mẹ, anh sao thế mẹ?” Thịnh Ái Linh cũng tái mét mặt mày, giọng nói nhỏ đi rất nhiều.
“Ái Linh, con ở nhà một mình nhé, con đến phòng mẹ ngủ trước đi, được không con? Để mẹ đưa anh đến bệnh viện.”
“Con đi cùng mẹ.”
“Ngoan, nghe lời mẹ.”
Sau khi dặn dò hai câu, Thịnh Tâm Lan gấp đến nỗi không kịp thay quần áo, cứ như vậy ôm Nguyễn Lập Huy xuống tầng rồi lấy xe, lái thẳng đến bệnh viện. Khi đợi trong phòng cấp cứu, quản gia nhà họ Nguyễn cũng nghe được tin, tức tốc chạy đến.
“Cậu chủ làm sao thế? Buổi chiều khi tôi đến thăm, không phải cậu chủ vẫn còn khỏe mạnh sao?”
Thịnh Tâm Lan vô cùng áy náy, nói: “Tôi không biết, nôn mửa và tiêu chảy có lẽ là do ăn đồ ăn không sạch sẽ. Buổi tối, tôi có dẫn thằng bé đi ăn chút mỳ ở quầy hàng rong trên vỉa hè. Nhưng thằng bé cũng không ăn nhiều lắm, chỉ ăn vài miếng, theo lẽ thường thì cũng không đến mức như vậy.”
“Đồ ăn vỉa hè?” Quản gia lập tức thay đổi sắc mặt: “Sao cô có thể để cậu chủ ăn đồ ăn vỉa hè chứ?”
“Anh cũng ở đây à?” Nhìn thấy Thiên Ân, Thịnh Tâm Lan mỉm cười, nói: “Tiểu Trương nói, buổi chiều anh đã đến làng đại học, có thu hoạch được gì không?”
Thiên Ân lắc đầu: “Tôi có chút ấn tượng với nơi cô nói, nhưng vẫn không nhớ ra.”
Trong mắt Thịnh Tâm Lan xẹt qua một tia thất vọng, nhưng cô vẫn an ủi anh ta: “Vậy ư? Không sao đâu, làng đại học nói lớn thì cũng không phải lớn, đợi đến cuối tuần, tôi cùng anh đến đó hỏi thăm.”
Thiên Ân mỉm cười, dường như anh ta không quá để tâm đến chuyện tìm lại ký ức và thân phận của mình.
“Buổi tối cùng đi ăn cơm đi, tôi đã tìm được chỗ ăn rồi.”
“Được.”
Thấy Thịnh Tâm Lan vui vẻ đồng ý như vậy, sắc mặt của Nguyễn Lập Huy lập tức thay đổi. Cậu bé vội vã viết một hàng chữ lên bảng vẽ, rồi giơ cao lên cho Thịnh Tâm Lan nhìn.
“Không phải nói, đến nhà con ư?”
Sau khi nhìn thấy dòng chữ này, Thịnh Tâm Lan khẽ xoa đầu cậu bé, mỉm cười giải thích:
“Vốn dĩ là sẽ đến nhà con, nhưng buổi chiều, quản gia gọi điện thoại đến nói, ba con phải đi công tác tạm thời, buổi tối không có ở nhà. Để con và Ái Linh ở đấy, dì không yên tâm. Cho nên tối nay, chúng ta đến nhà dì nhé. Ngày mai dì sẽ đưa bọn con về.”
Nghe vậy, Nguyễn Lập Huy càng nhíu chặt lông mày hơn.
Thời khắc quan trọng như thế này, sao ba lại đi công tác cơ chứ? Người lớn đều bình tĩnh như vậy ư?
Mặc dù trong lòng không vui, nhưng cậu bé cũng chỉ có thể miễn cưỡng đi ăn cùng họ. Sau khi đến nơi ăn cơm, Nguyễn Lập Huy lập tức trợn trừng mắt nhìn.
Chợ đêm trong làng đại học vô cùng nhộn nhịp, người qua kẻ lại, nam nữ trẻ trung đi như mắc cửi trên đường. Các sạp đồ ăn vặt tỏa ra mùi khói lửa nồng nặc, khiến Thịnh Ái Linh nhìn không chớp mắt.
“Oa! Náo nhiệt quá đi!”
Nghe thấy Thịnh Ái Linh cảm thán như vậy, Thịnh Tâm Lan cũng không nhịn được cảm khái một câu: “Đã nhiều năm tôi chưa đến chợ đêm trong nước rồi, sao anh tìm được nơi này thế?”
“Trong ấn tượng có một nơi như vậy.” Đáy mắt Thiên Ân lộ ra ý cười trong trẻo.
“Không nhớ ra là đi cùng ai, nhưng trong ấn tượng của mình, dường như tôi rất hay đi đến nơi này, cho nên tôi mới dẫn cô đến đây. Tôi nhớ có một quầy hàng họ làm đồ ăn rất sạch sẽ, buôn bán cũng rất tốt.”
Ánh mắt Thịnh Tâm Lan đột nhiên sáng lên, cô quay sang hỏi anh ta:
“Quầy hàng anh nói có phải là xiên nướng thím Trương không?”
“Cô biết ư?” Thiên Ân sửng sốt.
“Sáu năm trước, tôi theo học ở trường đại học Khoa Dược trong làng đại học. Quầy hàng đó coi như cũng nổi tiếng nhất ở gần đấy. Đã nhiều năm như vậy rồi mà nó vẫn còn hoạt động. Chỉ tiếc rằng, tôi vẫn chưa từng đến đó.”
“Lần này vừa khéo có thể bù đắp tiếc nuối của cô.” Thiên Ân tiếp lời, mấy người họ trực tiếp đi đến quầy hàng rong đó.
Còn chưa đến đêm khuya mà quầy hàng rong đã nhộn nhịp, đông đúc. Người đến người đi nối nhau không ngớt. May mà họ đến lúc chưa muộn lắm, nên vẫn tìm được chỗ ngồi.
Thiên Ân vô cùng thành thạo gọi đồ ăn, rồi đưa menu cho nhân viên phục vụ.
“Ngoài xiên nướng, thì cho tôi thêm hai bát mỳ thịt bò cho trẻ em. Lượng mỳ không cần quá nhiều, đừng cho cay.”
Sau khi nhân viên phục vụ rời đi, Thiên Ân quay đầu nhìn Thịnh Tâm Lan, phát hiện cô đang nhìn ngó xung quanh, độ tò mò không kém gì Thịnh Ái Linh.
“Trước đây, cô chưa từng đến quầy hàng rong trong chợ đêm ư?”
“Thật sự là chưa từng.” Thịnh Tâm Lan quay đầu lại, mỉm cười ngượng ngùng.
“Trong nước, tôi vẫn luôn không có bạn bè nào cả. Nếu có thì vài người trong số họ bình thường cũng không thích đến những nơi như thế này. Mặc dù tôi rất muốn đi, nhưng bản thân tôi chưa từng có cơ hội.”
Hôm nay, khi nói đến chuyện năm đó, bản thân cô cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Nhưng khi đó, cô lại đè nén giữ chặt trong lòng rất nhiều năm.
Hồi đó ở Đông Lăng, bởi vì có quan hệ với Thịnh Tâm Nhu, nên các bạn học trong trường không ai dám làm bạn với cô. Từ nhỏ, cô đã quen ở một mình, cho đến khi lên đại học, cô mới học khác trường với Thịnh Tâm Nhu. Nhưng khi đó, người bạn duy nhất cô coi là tri kỷ, lại trở thành kẻ thứ ba, chen ngang vào mối tình đầu của cô.
Thần sắc của Thịnh Tâm Lan rơi vào đáy mắt Thiên Ân, không hiểu sao anh ta cũng bị cảm động. Giống như, bản thân anh ta cũng từng trải qua khoảng thời gian như vậy hồi nhỏ.
“Hình như tôi cũng không có bạn bè nào cả.”
Thiên Ân thẳng thắn bày tỏ: “Nếu không, tôi đã mất tích lâu như thế rồi, đáng lý ra phải có người báo cảnh sát chứ!”
“Không sao, từ từ sẽ có!”
Nói chuyện một lúc, nhân viên phục vụ cũng lần lượt bưng đồ ăn lên.
“Cánh gà nướng ở đây cũng ngon lắm, không phải Ái Linh muốn ăn sao? Cháu ăn thử đi.”
“Không sao, từ nhỏ con bé đã không kén ăn rồi, thỉnh thoảng ăn một chút cũng không sao cả.” Thịnh Tâm Lan gắp những xiên cánh gà thơm ngon đặt vào bát của Thịnh Ái Linh: “Mau ăn đi.”
“Tôi không lo về Ái Linh, mà là cậu nhóc này cơ.” Thiên Ân liếc nhìn Nguyễn Lập Huy với ánh mắt đầy ẩn ý.
“Nhìn bộ dạng cậu nhóc, có vẻ như trước nay chưa từng ăn đồ ăn vỉa hè, sợ là không hợp.”
Thịnh Tâm Lan nhìn sang, phát hiện sắc mặt của Nguyễn Lập Huy không tốt lắm. Cậu bé quả nhiên không động đũa vào bát mỳ thịt bò trước mặt. Dường như cậu bé cũng không hứng thú với những xiên thịt nướng thơm lừng trên bàn.
“Sao thế Lập Huy? Con không muốn ăn sao?” Thịnh Tâm Lan quan tâm hỏi.
Nguyễn Lập Huy nhíu mày, lắc đầu, viết một hàng chữ lên trên máy tính bảng: “Con muốn ăn mỳ dì nấu.”
Thịnh Tâm Lan không còn cách nào khác, khẽ xoa đầu cậu bé: “Được, trở về dì nấu cho con ăn nhé. Nhưng bây giờ cũng đến giờ ăn rồi, con ăn chút gì đó lót dạ trước được không? Chúng ta ăn xong thì về.”
Nghe vậy, Nguyễn Lập Huy mới miễn cưỡng gật đầu, chậm rãi nhai mỳ.
Nguyễn Lập Huy được cưng chiều từ nhỏ, không quen với không khí ăn uống ở những quầy hàng rong kiểu này cũng là điều dễ hiểu. Trong lòng Thịnh Tâm Lan cũng lý giải được điều đó. Mặc dù cô rất muốn ăn nhanh rồi trở về, nhưng Thịnh Ái Linh ăn rất ngon miệng, sau đó cô bé còn ăn không ngửng nghỉ. Hơn nữa, còn định gói một phần cánh gà mang về.
Sau khi ăn xong, Thịnh Tâm Lan lái xe đưa Thiên Ân về khách sạn trước, sau đó mới đưa hai đứa trẻ về nhà.
Sau khi về nhà, cô còn không quên nấu một bát mỳ cho Nguyễn Lập Huy ăn. Nhưng dường như cậu bé không có khẩu vị mấy, ăn được nửa bát mỳ đã đặt đũa xuống không ăn nữa.
Đến quá nửa đêm, Thịnh Tâm Lan đột nhiên bị Thịnh Ái Linh đánh thức.
“Mẹ, mẹ ơi không hay rồi.”
Thịnh Tâm Lan ngái ngủ ngồi dậy: “Sao thế con?”
“Anh Lập Huy bị đau bụng, ngã từ trên giường xuống đất rồi.”
Vừa nghe thấy câu này, Thịnh Tâm Lan lập tức tỉnh táo lại. Cô vội vã nhổm dậy khỏi giường, chạy chân trần đến phòng ngủ của Nguyễn Lập Huy. Khi nhìn thấy cơ thể nhỏ bé đang co quắp trên giường, cô gần như bị dọa mất hồn mất vía.
“Lập Huy, Lập Huy…”
Đưa tay lên trán cậu bé, cô phát hiện, trán cậu bé đang nóng hầm hập. Cô đang định ôm cậu bé lên thì cậu bé đột nhiên nôn lên người cô.
“Mẹ, anh sao thế mẹ?” Thịnh Ái Linh cũng tái mét mặt mày, giọng nói nhỏ đi rất nhiều.
“Ái Linh, con ở nhà một mình nhé, con đến phòng mẹ ngủ trước đi, được không con? Để mẹ đưa anh đến bệnh viện.”
“Con đi cùng mẹ.”
“Ngoan, nghe lời mẹ.”
Sau khi dặn dò hai câu, Thịnh Tâm Lan gấp đến nỗi không kịp thay quần áo, cứ như vậy ôm Nguyễn Lập Huy xuống tầng rồi lấy xe, lái thẳng đến bệnh viện. Khi đợi trong phòng cấp cứu, quản gia nhà họ Nguyễn cũng nghe được tin, tức tốc chạy đến.
“Cậu chủ làm sao thế? Buổi chiều khi tôi đến thăm, không phải cậu chủ vẫn còn khỏe mạnh sao?”
Thịnh Tâm Lan vô cùng áy náy, nói: “Tôi không biết, nôn mửa và tiêu chảy có lẽ là do ăn đồ ăn không sạch sẽ. Buổi tối, tôi có dẫn thằng bé đi ăn chút mỳ ở quầy hàng rong trên vỉa hè. Nhưng thằng bé cũng không ăn nhiều lắm, chỉ ăn vài miếng, theo lẽ thường thì cũng không đến mức như vậy.”
“Đồ ăn vỉa hè?” Quản gia lập tức thay đổi sắc mặt: “Sao cô có thể để cậu chủ ăn đồ ăn vỉa hè chứ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.