Chương 92: ĐỨA TRẺ KHÔNG CÓ MẸ LÀ CON HOANG
Đang cập nhật
27/02/2021
Thịnh Tâm Lan lập tức đi tới nhà trẻ, vừa hay đúng giờ tan học, ở
cổng có không ít xe sang đậu lại, một đám người hầu và quản gia đứng đó, vất vả lắm cô mới chen đến cổng, Tôn Hồng, người phụ trách nhà trẻ Lam
Bảo đứng chờ đã lâu, thấy cô tới thì vội vàng đưa cô đi vào trong trường học.
"Ái Linh thế nào rồi?"
"Không có việc gì, bác sĩ Phạm đã xử lý xong rồi, may mà phát hiện sớm, không có hiện tượng xảy ra cơn sốc, nhưng mà lúc trước tình trạng không tốt lắm, tôi mới gọi cho cô, sợ cô lo lắng."
Một đường chạy vội tới phòng cứu thương, trong nháy mắt nhìn thấy Ái Linh, hốc mắt Thịnh Tâm Lan lập tức ẩm ướt, tay chân luống cuống đứng bên cạnh giường bệnh.
"Ái Linh, mẹ tới rồi đây."
Thịnh Ái Linh nằm trên giường, vẻ mặt tiều tụy, không có vẻ hoạt bát như xưa, trên trán nổi gân xanh nhưng vẫn miễn cưỡng nở nụ cười.
"Mẹ ơi con không sao đâu!"
Thịnh Tâm Lan thận trọng cầm tay cô bé, không dám nói nặng lời, nhưng lại không nhịn được trách cứ: "Trước khi đi học con đã nói với mẹ rồi, không được gây chuyện, phải yên tĩnh một chút, con quên rồi phải không? Mẹ rất tức giận đấy."
Thịnh Ái Linh có hơi ấm ức: "Nhưng mà mẹ ơi, bọn họ bắt nạt người ta."
Đang nói chuyện, bác sĩ Phạm vừa chăm sóc cho Thịnh Ái Linh đi tới: "Mẹ của Thịnh Ái Linh sao?"
"Vâng, là tôi." Thịnh Tâm Lan vội vàng quay người lại.
Bác sĩ Phạm là một bà lão tóc bạc mắt hoa, mặc áo khoác trắng, đeo kính gọng vàng, nhìn cực kỳ ôn hòa, sau khi ra hiệu một chút, Thịnh Tâm Lan vội vàng đứng dậy đi theo ra ngoài.
"Bác sĩ, bệnh của Ái Linh có vấn đề gì không?"
"Tôi có xem ghi chép bệnh án lúc trước, chứng hen suyễn của đứa nhỏ này là bẩm sinh, chúng tôi cũng chỉ có thể dùng thuốc khống chế, nhưng mà thuốc dùng lâu dễ có tính phụ thuộc, không tốt với cơ thể của trẻ nhỏ, cho nên tôi đề nghị, cô có muốn cân nhắc đến biện pháp châm cứu trong Đông y không?"
"Có thể chữa tận gốc không? Nếu như có thể, tôi đương nhiên đồng ý."
"Đừng nóng vội, trình trị liệu này không ngắn, một khi bắt đầu thì không thể gián đoạn, chuyện cụ thể tôi sẽ tìm thời gian để bàn bạc với cô, chuyện hôm nay sợ là cô phải xử lý thật tốt."
Bác sĩ Phạm nhắc nhở Thịnh Tâm Lan, hôm nay Thịnh Ái Linh xảy ra việc này đương nhiên không phải là tại chứng hen suyễn. Có một thời gian chứng hen suyễn của cô bé không tái phát, vết thương như mèo cào trên mặt cô bé rõ ràng là do đánh nhau với người khác.
Ban nãy Tôn Hồng bảo cô thăm con nhỏ xong thì đi tới phòng làm việc, nghĩ vậy, cô vội vàng cảm ơn bác sĩ Phạm, trở về phòng bệnh, hỏi rõ ràng đầu đuôi câu chuyện rồi mới đi tới văn phòng.
Trong văn phòng của Tôn Hồng, một bà mẹ trẻ đang ôm lấy một bé trai mặt mũi sưng vù, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Vừa vào cửa, Thịnh Tâm Lan liền nghe được tiếng chỉ trích nặng nề bên trong.
"Tôi nói trường các người bị sao vậy? Thế nào mà lại đi nhận học sinh như thế? Nếu đánh cho Lạc Lạc nhà chúng tôi bị nguy hiểm gì, các người bồi thường nổi không?"
Tôn Hồng thận trọng bày ra vẻ mặt tươi cười: "Chuyện này có nguyên nhân, mẹ Lạc Lạc à, cô đừng có gấp."
"Có nguyên nhân gì chứ..."
Tiếng gõ cửa của Thịnh Tâm Lan đúng lúc vang lên, ngăn lại âm thanh cãi vã.
Tôn Hồng thấy cô tới, vội vàng đứng đậy, chủ động giới thiệu: "Đây là Lạc Lạc và mẹ, còn đây là mẹ của Ái Linh."
Mẹ Lạc Lạc liếc mắt nhìn Thịnh Tâm Lan một chút: "Cô chính là mẹ của Thịnh Ái Linh sao? Sao tôi chưa từng thấy cô? Cô là người ở Đông Lăng à?"
Thịnh Tâm Lan nhíu mày, con cái đánh nhau, khi hỏi tội lại phải hỏi xem có phải dân bản xứ không, đạo lý gì vậy?
Tuy nghi ngờ vậy, nhưng cô vẫn gật đầu một cái: "Ừm, đúng vậy."
Mẹ Lạc Lạc cười mỉa mai: "Dân địa phương? Tôi nghe Tôn Hồng nói cô là giám đốc khách sạn?"
Thịnh Tâm Lan lại gật đầu một cái.
"Một quản lý khách sạn có bản lĩnh gì mà đưa con tới chỗ này học? Người lớn làm chút chuyện trộm gà trộm chó, nên con nhỏ cũng học theo, cả nhà đều không phải thứ tốt lành gì."
Người phụ nữ này nói năng chua ngoa, giọng điệu lại cay nghiệt vô cùng.
Thịnh Tâm Lan nghe được, bên tai vang lên ong ong, siết chặt tay thành nắm đấm, phản bác:
"Mẹ Lạc Lạc, tôi biết chuyện này là Ái Linh nhà chúng tôi không đúng, nhưng mà ông cũng không thể như vậy chứ? Một giám đốc khách sạn thì không thể đưa con tới học ở đây sao? Đây là đạo lý gì chứ?"
"Còn phải nói rõ à? Ai không biết rõ ràng, tuổi còn trẻ mà làm chuyện không tốt?" Mẹ Lạc Lạc khinh bỉ nhìn cô.
Sắc mặt Thịnh Tâm Lan u ám đi mấy phần, nhưng lại không cãi cứng với cô ta, nghiến răng nói: "Chuyện nào ra chuyện đó, cô cứ nói thẳng đi, việc hôm nay cô định giải quyết thế nào, tiền thuốc men và tiền tổn thất tinh thần, chúng tôi sẽ gánh chịu cả."
"Tiền?" Mẹ Lạc Lạc giống như là nghe được câu chuyện gì buồn cười lắm, bật cười thành tiếng.
"Nhà chúng tôi thiếu tiền à? Tôi nói cho cô biết, chuyện hôm nay, tôi muốn con gái cô phải chính miệng xin lỗi Lạc Lạc nhà chúng tôi, với cả, bắt đầu từ mai, con gái cô không được tới đây học nữa."
Thịnh Tâm Lan biến sắc, gần như không thể tin được lời mình vừa nghe thấy.
Chỉ là trẻ con đùa giỡn rồi dẫn tới tranh chấp mà thôi, hơn nữa còn có thể thông cảm, vậy mà cô ta lại bắt Ái Linh rời khỏi trường, đây cũng quá ngang ngược vô lý rồi.
"Việc này không thể nào." Thịnh Tâm Lan bình tĩnh lại, sắc mặt khó coi: "Tôi không cảm thấy chuyện này nghiêm trọng như vậy."
"Không thể nào? Vậy cô cứ chờ đi, làm sao mà không thể nào được, vết thương trên mặt con trai tôi chính là lý do lớn nhất, cô còn cảm thấy không nghiêm trọng sao, tôi thấy là cô muốn dẫn con gái mình cùng nhau tới cục cảnh sát rồi."
Cô ta cực kỳ kiêu ngạo nhìn Tôn Hồng đứng cạnh đang không biết nên nói gì.
"Cô là người chịu trách nhiệm với trường học, chuyện này cô đi làm đi, nếu ngày mai Lạc Lạc nhà chúng tôi còn thấy con nhóc xấu xa đó thì tập đoàn Nhạc Thị chúng tôi sẽ rút vốn đầu tư cho trường học năm sau."
Vẻ mặt Tôn Hồng lập tức thay đổi.
Thịnh Tâm Lan nghiến răng, tay nắm thành đấm, máu cả người như chảy ngược, hận không thể gõ đầu bà mẹ của Lạc Lạc này, sao có thể mắt chó coi thường người khác như vậy?
"Sau khi tập đoàn Nhạc thị rút vốn đầu tư, tập đoàn Thịnh Đường sẽ đầu tư gấp hai lần năm nay để xây dựng trường học."
Cửa phòng làm việc bị một bóng đen cao lớn bao phủ, giọng nói trầm thấp truyền tới từ chỗ tối, phá vỡ bầu không khí căng thẳng trong phòng.
Nguyễn Anh Minh nắm tay Nguyễn Lập Huy, ung dung đi tới, lúc nhìn về phía mẹ Lạc Lạc, cằm hơi nhếch lên, trong ánh mắt đầy vẻ lạnh lùng và kiêu căng.
"Một tập đoàn Nhạc thị chỉ sợ chưa có lực ảnh hưởng lớn như vậy đối với nhà trẻ Lam Bảo đâu nhỉ? Bà Nhạc."
Mẹ Nhạc vừa thấy được Nguyễn Anh Minh, sắc mặt đột ngột thay đổi.
"Tổng giám đốc Nguyễn, sao anh lại tới đây?"
"Tôi nghe nói con của tôi gây chuyện, cho nên tới xem thế nào, dù sao chuyện nó làm ra, tôi cũng nên đến trước mặt xin lỗi, không phải sao?"
"Gây chuyện?" Mẹ Lạc Lạc cười theo: "Con trai của anh ngoan như vậy, làm sao gây chuyện được?"
Nguyễn Lập Huy ngẩng đầu hung hăng trừng bà ta một chút, rồi dựa sát vào người Thịnh Tâm Lan.
"Bà Nhạc tới lâu như vậy, cũng mắng người lâu như thế, chẳng lẽ còn không biết hôm nay con cô bị đánh là vì sao ư?"
Nguyễn Anh Minh lạnh lùng nhìn cô ta: "Cũng không biết ai dạy mà con cô dám đứng trước mặt Lập Huy nói, trẻ con không có mẹ đều là con hoang."
"Ái Linh thế nào rồi?"
"Không có việc gì, bác sĩ Phạm đã xử lý xong rồi, may mà phát hiện sớm, không có hiện tượng xảy ra cơn sốc, nhưng mà lúc trước tình trạng không tốt lắm, tôi mới gọi cho cô, sợ cô lo lắng."
Một đường chạy vội tới phòng cứu thương, trong nháy mắt nhìn thấy Ái Linh, hốc mắt Thịnh Tâm Lan lập tức ẩm ướt, tay chân luống cuống đứng bên cạnh giường bệnh.
"Ái Linh, mẹ tới rồi đây."
Thịnh Ái Linh nằm trên giường, vẻ mặt tiều tụy, không có vẻ hoạt bát như xưa, trên trán nổi gân xanh nhưng vẫn miễn cưỡng nở nụ cười.
"Mẹ ơi con không sao đâu!"
Thịnh Tâm Lan thận trọng cầm tay cô bé, không dám nói nặng lời, nhưng lại không nhịn được trách cứ: "Trước khi đi học con đã nói với mẹ rồi, không được gây chuyện, phải yên tĩnh một chút, con quên rồi phải không? Mẹ rất tức giận đấy."
Thịnh Ái Linh có hơi ấm ức: "Nhưng mà mẹ ơi, bọn họ bắt nạt người ta."
Đang nói chuyện, bác sĩ Phạm vừa chăm sóc cho Thịnh Ái Linh đi tới: "Mẹ của Thịnh Ái Linh sao?"
"Vâng, là tôi." Thịnh Tâm Lan vội vàng quay người lại.
Bác sĩ Phạm là một bà lão tóc bạc mắt hoa, mặc áo khoác trắng, đeo kính gọng vàng, nhìn cực kỳ ôn hòa, sau khi ra hiệu một chút, Thịnh Tâm Lan vội vàng đứng dậy đi theo ra ngoài.
"Bác sĩ, bệnh của Ái Linh có vấn đề gì không?"
"Tôi có xem ghi chép bệnh án lúc trước, chứng hen suyễn của đứa nhỏ này là bẩm sinh, chúng tôi cũng chỉ có thể dùng thuốc khống chế, nhưng mà thuốc dùng lâu dễ có tính phụ thuộc, không tốt với cơ thể của trẻ nhỏ, cho nên tôi đề nghị, cô có muốn cân nhắc đến biện pháp châm cứu trong Đông y không?"
"Có thể chữa tận gốc không? Nếu như có thể, tôi đương nhiên đồng ý."
"Đừng nóng vội, trình trị liệu này không ngắn, một khi bắt đầu thì không thể gián đoạn, chuyện cụ thể tôi sẽ tìm thời gian để bàn bạc với cô, chuyện hôm nay sợ là cô phải xử lý thật tốt."
Bác sĩ Phạm nhắc nhở Thịnh Tâm Lan, hôm nay Thịnh Ái Linh xảy ra việc này đương nhiên không phải là tại chứng hen suyễn. Có một thời gian chứng hen suyễn của cô bé không tái phát, vết thương như mèo cào trên mặt cô bé rõ ràng là do đánh nhau với người khác.
Ban nãy Tôn Hồng bảo cô thăm con nhỏ xong thì đi tới phòng làm việc, nghĩ vậy, cô vội vàng cảm ơn bác sĩ Phạm, trở về phòng bệnh, hỏi rõ ràng đầu đuôi câu chuyện rồi mới đi tới văn phòng.
Trong văn phòng của Tôn Hồng, một bà mẹ trẻ đang ôm lấy một bé trai mặt mũi sưng vù, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Vừa vào cửa, Thịnh Tâm Lan liền nghe được tiếng chỉ trích nặng nề bên trong.
"Tôi nói trường các người bị sao vậy? Thế nào mà lại đi nhận học sinh như thế? Nếu đánh cho Lạc Lạc nhà chúng tôi bị nguy hiểm gì, các người bồi thường nổi không?"
Tôn Hồng thận trọng bày ra vẻ mặt tươi cười: "Chuyện này có nguyên nhân, mẹ Lạc Lạc à, cô đừng có gấp."
"Có nguyên nhân gì chứ..."
Tiếng gõ cửa của Thịnh Tâm Lan đúng lúc vang lên, ngăn lại âm thanh cãi vã.
Tôn Hồng thấy cô tới, vội vàng đứng đậy, chủ động giới thiệu: "Đây là Lạc Lạc và mẹ, còn đây là mẹ của Ái Linh."
Mẹ Lạc Lạc liếc mắt nhìn Thịnh Tâm Lan một chút: "Cô chính là mẹ của Thịnh Ái Linh sao? Sao tôi chưa từng thấy cô? Cô là người ở Đông Lăng à?"
Thịnh Tâm Lan nhíu mày, con cái đánh nhau, khi hỏi tội lại phải hỏi xem có phải dân bản xứ không, đạo lý gì vậy?
Tuy nghi ngờ vậy, nhưng cô vẫn gật đầu một cái: "Ừm, đúng vậy."
Mẹ Lạc Lạc cười mỉa mai: "Dân địa phương? Tôi nghe Tôn Hồng nói cô là giám đốc khách sạn?"
Thịnh Tâm Lan lại gật đầu một cái.
"Một quản lý khách sạn có bản lĩnh gì mà đưa con tới chỗ này học? Người lớn làm chút chuyện trộm gà trộm chó, nên con nhỏ cũng học theo, cả nhà đều không phải thứ tốt lành gì."
Người phụ nữ này nói năng chua ngoa, giọng điệu lại cay nghiệt vô cùng.
Thịnh Tâm Lan nghe được, bên tai vang lên ong ong, siết chặt tay thành nắm đấm, phản bác:
"Mẹ Lạc Lạc, tôi biết chuyện này là Ái Linh nhà chúng tôi không đúng, nhưng mà ông cũng không thể như vậy chứ? Một giám đốc khách sạn thì không thể đưa con tới học ở đây sao? Đây là đạo lý gì chứ?"
"Còn phải nói rõ à? Ai không biết rõ ràng, tuổi còn trẻ mà làm chuyện không tốt?" Mẹ Lạc Lạc khinh bỉ nhìn cô.
Sắc mặt Thịnh Tâm Lan u ám đi mấy phần, nhưng lại không cãi cứng với cô ta, nghiến răng nói: "Chuyện nào ra chuyện đó, cô cứ nói thẳng đi, việc hôm nay cô định giải quyết thế nào, tiền thuốc men và tiền tổn thất tinh thần, chúng tôi sẽ gánh chịu cả."
"Tiền?" Mẹ Lạc Lạc giống như là nghe được câu chuyện gì buồn cười lắm, bật cười thành tiếng.
"Nhà chúng tôi thiếu tiền à? Tôi nói cho cô biết, chuyện hôm nay, tôi muốn con gái cô phải chính miệng xin lỗi Lạc Lạc nhà chúng tôi, với cả, bắt đầu từ mai, con gái cô không được tới đây học nữa."
Thịnh Tâm Lan biến sắc, gần như không thể tin được lời mình vừa nghe thấy.
Chỉ là trẻ con đùa giỡn rồi dẫn tới tranh chấp mà thôi, hơn nữa còn có thể thông cảm, vậy mà cô ta lại bắt Ái Linh rời khỏi trường, đây cũng quá ngang ngược vô lý rồi.
"Việc này không thể nào." Thịnh Tâm Lan bình tĩnh lại, sắc mặt khó coi: "Tôi không cảm thấy chuyện này nghiêm trọng như vậy."
"Không thể nào? Vậy cô cứ chờ đi, làm sao mà không thể nào được, vết thương trên mặt con trai tôi chính là lý do lớn nhất, cô còn cảm thấy không nghiêm trọng sao, tôi thấy là cô muốn dẫn con gái mình cùng nhau tới cục cảnh sát rồi."
Cô ta cực kỳ kiêu ngạo nhìn Tôn Hồng đứng cạnh đang không biết nên nói gì.
"Cô là người chịu trách nhiệm với trường học, chuyện này cô đi làm đi, nếu ngày mai Lạc Lạc nhà chúng tôi còn thấy con nhóc xấu xa đó thì tập đoàn Nhạc Thị chúng tôi sẽ rút vốn đầu tư cho trường học năm sau."
Vẻ mặt Tôn Hồng lập tức thay đổi.
Thịnh Tâm Lan nghiến răng, tay nắm thành đấm, máu cả người như chảy ngược, hận không thể gõ đầu bà mẹ của Lạc Lạc này, sao có thể mắt chó coi thường người khác như vậy?
"Sau khi tập đoàn Nhạc thị rút vốn đầu tư, tập đoàn Thịnh Đường sẽ đầu tư gấp hai lần năm nay để xây dựng trường học."
Cửa phòng làm việc bị một bóng đen cao lớn bao phủ, giọng nói trầm thấp truyền tới từ chỗ tối, phá vỡ bầu không khí căng thẳng trong phòng.
Nguyễn Anh Minh nắm tay Nguyễn Lập Huy, ung dung đi tới, lúc nhìn về phía mẹ Lạc Lạc, cằm hơi nhếch lên, trong ánh mắt đầy vẻ lạnh lùng và kiêu căng.
"Một tập đoàn Nhạc thị chỉ sợ chưa có lực ảnh hưởng lớn như vậy đối với nhà trẻ Lam Bảo đâu nhỉ? Bà Nhạc."
Mẹ Nhạc vừa thấy được Nguyễn Anh Minh, sắc mặt đột ngột thay đổi.
"Tổng giám đốc Nguyễn, sao anh lại tới đây?"
"Tôi nghe nói con của tôi gây chuyện, cho nên tới xem thế nào, dù sao chuyện nó làm ra, tôi cũng nên đến trước mặt xin lỗi, không phải sao?"
"Gây chuyện?" Mẹ Lạc Lạc cười theo: "Con trai của anh ngoan như vậy, làm sao gây chuyện được?"
Nguyễn Lập Huy ngẩng đầu hung hăng trừng bà ta một chút, rồi dựa sát vào người Thịnh Tâm Lan.
"Bà Nhạc tới lâu như vậy, cũng mắng người lâu như thế, chẳng lẽ còn không biết hôm nay con cô bị đánh là vì sao ư?"
Nguyễn Anh Minh lạnh lùng nhìn cô ta: "Cũng không biết ai dạy mà con cô dám đứng trước mặt Lập Huy nói, trẻ con không có mẹ đều là con hoang."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.