Chương 277: Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh
Đang cập nhật
11/07/2021
Thịnh Tâm Lan nói câu này ra, ép buộc Cố Thiên Ân nuốt hết phần còn lại xuống, đối mặt với cái nhìn thăm dò của Thịnh Tâm Lan, anh đành phải gật đầu.
“Phải, là mẹ tôi.”
“Bám mẹ quá thì cũng không tốt đâu, mấy cô gái bây giờ cũng biết mấy chuyện này mà.”
Thịnh Tâm Lan ân cần nhắc nhở, tiện tay cầm lấy túi xách của mình: "Tôi còn có chuyện ở công ty phải giải quyết, tôi đi trước."
“Tôi tiễn chị.” Cố Thiên Ân đứng lên đi theo sau.
“Không cần đâu.” Thịnh Tâm Lan xua xua tay, nhìn về phía phòng bếp một cái.
“Cô bé Diệp Tử đó không phải nói là đi lấy pizza sao? Người ta đã có lòng, cậu nể mặt chút đi, chị tự biết đường ra mà.”
Nói xong, Thịnh Tâm Lan cầm túi lên, xoay người đi về phía cửa ra của quán trà sữa.
“Này? Chị anh đâu rồi?”
Diệp Tử đặt chiếc bánh pizza nóng hổi lên bàn, chiếc đĩa sắt đập vào mặt bàn làm cho Cố Thiên Ân hoảng sợ, tức giận nói: "Cô làm gì vậy? Dù sao cô cũng là phụ nữ, có thể làm việc nhẹ nhàng chút được không? Cô muốn dọa ai thế?”
Nghe vậy, nụ cười trên mặt Diệp Tử đông cứng lại, cô hằn học nhìn Cố Thiên Ân một cái,. Chuyên trang đọc truyện { T rumTruyen.OR G }
“Thứ không biết tốt xấu, thích thì ăn, không cứ đổ cho chó đi.”
“Cẩn thận không lấy chồng được.”
“Yên tâm, cho dù đàn ông có chết sạch cũng không lấy anh đâu.”
Cố Thiên Ân sửng sốt một chút, nghĩ đến những gì Thịnh Tâm Lan vừa nói với mình, lập tức cúi đầu cười.
“Cười cái gì vậy?” Diệp Tử ngẩn ra.
Cố Thiên Ân không cười nữa, cúi đầu im lặng ăn pizza, nhưng không để ý đến sự dịu dàng của anh khiến cô gái đỏ mặt tía tai.
Diệp Tử ngang nhiên mà đánh giá anh, tự nghĩ, sao anh ta đẹp trai quá vậy, đẹp trai hơn mấy tên đàn ông thô kệch của Đại bàng xanh nhiều.
——
Sau khi trở lại công ty, Thịnh Tâm Lan đi đến chỗ Tần Ba.
“Đơn hàng thế nào rồi?”
“Đã đưa cho công xưởng gấp rút hoàn thành rồi, nhưng lần này Tập đoàn Kiều An cho thời gian quá ngắn, trong vòng một tháng phải giải quyết xong, tôi lo là sẽ có vấn đề về chất lượng, cho nên lần này chúng ta phải cử người đến xưởng giám sát cả ngày đêm.”
“Thế thì phải là người có chuyên môn về may mặc đi giám sát đúng không?” Thịnh Tâm Lan hỏi nghi ngờ hỏi.
Tần Ba gật đầu.
“Phải, tôi cho nhà thiết kế xuống canh chừng.”
"Vậy thì anh có thể thu xếp qua được không? Hai ngày nay còn lo cho cuộc thi thiết kế.”
Thịnh Tâm Lan có chút lo lắng.
Vì muốn để cho đội thiết kế của Tần Ba lấy lại danh tiếng của mình, Thanh Mông đã đăng ký tham gia cuộc thi thiết kế thời trang toàn quốc, hai ngày nay, Tần Ba vẫn luôn để người của đội thiết kế hoàn thành tác phẩm dự thi.
“Không sao.” Vẻ mặt Tần Ba bình tĩnh: “Chuyện thiết kế cũng không phiền phức như vậy, bên xưởng cũng không cần nhìn chằm chằm 24/24, chỉ cần cho người đến kiểm tra mỗi ngày thôi.”
Thấy Tần Ba tự tin như vậy, Thịnh Tâm Lan cũng không tiện nói nhiều, bèn gật gật đầu: “Vậy anh cứ làm đi, chuyện này tôi giao toàn quyền cho anh.”
Sau khi Tần Ba gật đầu đáp ứng thì liền đi sắp xếp mấy nhà thiết kế thay phiên nhau đến xưởng canh chừng.
Về mặt công việc, cả Thanh Mông này bao gồm cả Thịnh Tâm Lan, cũng không tìm được người thứ hai có thực lực như Tần Ba.
Sau khi rời khỏi bộ phận thiết kế, trợ lý Na Na đi theo, nhắc nhở Thịnh Tâm Lan về buổi tiệc kinh doanh AW vào tối nay.
“Thịnh tổng, cô đi một mình, hay là.....”
“Cô cho rằng bà chủ của cô không tìm được người đi cùng sao?”
Thịnh Tâm Lan liếc nhìn Na Na.
Na Na do dự một lúc, thận trọng nói: “Thịnh tổng, cô định đưa Nguyễn tổng đi à?”
“Phải.”
“Tôi nói này cô đừng giận nhé, tôi thấy đưa Nguyễn tổng đi thì không thích hợp lắm.”
Nghe đến đây, Thịnh Tâm Lan dừng lại, ngạc nhiên nhìn Na Na.
Na Na vội vàng giải thích: “Cô đừng giận, tôi chỉ cảm thấy người hóng chuyện thì nhiều, người giúp đỡ thì ít, đặc biệt là trong giới làm ăn này, tính khí và thủ đoạn của Nguyễn tổng trước kia, e là đắc tội không ít người.”
“Nói tiếp đi.”
Thịnh Tâm Lan muốn nghe xem Na Na nghĩ gì.
Na Na suy nghĩ một lát lại nói tiếp,
“Nguyễn tổng bây giờ không phải tổng giám đốc điều hành của tập đoàn Thịnh Đường, mà là giám đốc tài chính của tập đoàn Thịnh Thị chúng ta, vào lúc này mà đi dự tiệc, nhất định sẽ gặp phải rất nhiều người quen từ trước, ví dụ như anh em Lâm tổng của AW, tôi nghe nói Nguyễn tổng từng là đối thủ của họ, một mặt thì sợ Nguyễn tổng, mặt khác thì tôi thấy đưa Nguyễn tổng qua đó, cũng sẽ bị người khác đàm tiếu, đây là chuyện chúng ta có thể tránh được.”
Nghe ra được, Na Na đã cố hết sức nói khéo rồi, nếu đổi thành Thịnh Tâm Lan, cô sẽ trực tiếp nói rằng đưa Nguyễn Anh Minh đến đó là tạo cơ hội cho người ta bỏ đá xuống giống.
Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh.
Không khó để Thịnh Tâm Lan hình dung ta khuôn mặt của mấy người đó.
Nguyễn Anh Minh là người kiêu ngạo như vậy, cả đời chưa từng ngã xuống, e rằng không thể đối phó cục diện này được.
“Tôi sẽ suy nghĩ lại.” Cô nhìn Na Na, không che giấu sự tán thưởng trong ánh mắt.
Na Na thở phào một hơi: “Cô không giận là tốt.”
Lúc bước đến văn phòng, Thịnh Tâm Lan sẵn tiện hỏi cô ấy một câu: “Cô ở Tập đoàn Thịnh Thị bao lâu rồi?”
“Năm năm.”
“Lâu vậy sao?” Thịnh Tâm Lan có chút kinh ngạc: “Vậy sao cô....”
Hỏi câu này xong, cô lại cảm thấy không thích hợp lắm, nhưng nhất thời không tìm được từ thay thế, cứ ấp úng một hồi.
Na Na không để ý, cười mà tiếp lời: “Làm lâu như vậy mà chỉ là một thư ký nhỏ không được trọng dụng đúng không?”
Thịnh Tâm Lan gật đầu.
“Là do bằng cấp chứng chỉ của tôi không tốt.” Na Na có chút xấu hổ.
“Tôi chỉ mới tốt nghiệp cấp hai thôi, năm năm trước tôi vào công ty là do nhờ vào cậu của tôi nói chuyện với ông chủ Thịnh, mặc dù bà ngoại tôi họ Thịnh, nhưng ông chủ Thịnh là bà con khá xa, có thể cho tôi vào làm thư ký đã không tệ rồi.”
Nghe vậy, Thịnh Tâm Lan trong lòng cũng sáng tỏ, liền an ủi: "Người nào làm việc chăm chỉ sẽ được trời ưu ái, sẽ được đền đáp."
Thời gian trước khi mới vào Tập đoàn Thịnh Thị, cô đã chọn một người làm trợ lý cho mình trong văn phòng thư ký của công ty, công việc trợ lý không dễ dàng mà lương cũng không cao, hơn nữa cô cần một người vừa tỉ mỉ, trung thành, cho nên rất khó tìm.
Thành viên hội đồng quản trị tập đoàn Thịnh Thị sợ cô độc chiếm một phương nên đưa vào danh sách rất nhiều người có liên quan đến thành viên hội đồng quản trị, Kim Na cũng không ngoại lệ.
“Cảm ơn Thịnh tổng.”
Na Na cúi đầu, bởi vì cho dù cô có nói gì thì cũng luôn rất thờ ơ, điều này khiến cho Thịnh Tâm Lan cảm giác như cô bị già trước tuổi, đây cũng là một trong những lý do khiến cô nhìn trúng cô ấy giữa các thư ký.
Buổi chiều Thịnh Tâm Lan đi theo Tần Ba đến xưởng, cũng không khác dự đoán của Tần Ba là mấy, công nhân trên dây chuyền lắp ráp của xưởng không được tỉ mỉ lắm, lô thành phẩm đầu tiên phải làm lại hết, vì thế Tần Ba nổi nóng tại chỗ, gọi gấp mấy ông chủ của xưởng lại.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Thế này là sao?” Tần Ba lạnh lùng nhìn ông chủ, ném hết vải vụn xuống chân: “Ông xem đi, đây là chất lượng mà ông hứa với chúng tôi à?”
“Phải, là mẹ tôi.”
“Bám mẹ quá thì cũng không tốt đâu, mấy cô gái bây giờ cũng biết mấy chuyện này mà.”
Thịnh Tâm Lan ân cần nhắc nhở, tiện tay cầm lấy túi xách của mình: "Tôi còn có chuyện ở công ty phải giải quyết, tôi đi trước."
“Tôi tiễn chị.” Cố Thiên Ân đứng lên đi theo sau.
“Không cần đâu.” Thịnh Tâm Lan xua xua tay, nhìn về phía phòng bếp một cái.
“Cô bé Diệp Tử đó không phải nói là đi lấy pizza sao? Người ta đã có lòng, cậu nể mặt chút đi, chị tự biết đường ra mà.”
Nói xong, Thịnh Tâm Lan cầm túi lên, xoay người đi về phía cửa ra của quán trà sữa.
“Này? Chị anh đâu rồi?”
Diệp Tử đặt chiếc bánh pizza nóng hổi lên bàn, chiếc đĩa sắt đập vào mặt bàn làm cho Cố Thiên Ân hoảng sợ, tức giận nói: "Cô làm gì vậy? Dù sao cô cũng là phụ nữ, có thể làm việc nhẹ nhàng chút được không? Cô muốn dọa ai thế?”
Nghe vậy, nụ cười trên mặt Diệp Tử đông cứng lại, cô hằn học nhìn Cố Thiên Ân một cái,. Chuyên trang đọc truyện { T rumTruyen.OR G }
“Thứ không biết tốt xấu, thích thì ăn, không cứ đổ cho chó đi.”
“Cẩn thận không lấy chồng được.”
“Yên tâm, cho dù đàn ông có chết sạch cũng không lấy anh đâu.”
Cố Thiên Ân sửng sốt một chút, nghĩ đến những gì Thịnh Tâm Lan vừa nói với mình, lập tức cúi đầu cười.
“Cười cái gì vậy?” Diệp Tử ngẩn ra.
Cố Thiên Ân không cười nữa, cúi đầu im lặng ăn pizza, nhưng không để ý đến sự dịu dàng của anh khiến cô gái đỏ mặt tía tai.
Diệp Tử ngang nhiên mà đánh giá anh, tự nghĩ, sao anh ta đẹp trai quá vậy, đẹp trai hơn mấy tên đàn ông thô kệch của Đại bàng xanh nhiều.
——
Sau khi trở lại công ty, Thịnh Tâm Lan đi đến chỗ Tần Ba.
“Đơn hàng thế nào rồi?”
“Đã đưa cho công xưởng gấp rút hoàn thành rồi, nhưng lần này Tập đoàn Kiều An cho thời gian quá ngắn, trong vòng một tháng phải giải quyết xong, tôi lo là sẽ có vấn đề về chất lượng, cho nên lần này chúng ta phải cử người đến xưởng giám sát cả ngày đêm.”
“Thế thì phải là người có chuyên môn về may mặc đi giám sát đúng không?” Thịnh Tâm Lan hỏi nghi ngờ hỏi.
Tần Ba gật đầu.
“Phải, tôi cho nhà thiết kế xuống canh chừng.”
"Vậy thì anh có thể thu xếp qua được không? Hai ngày nay còn lo cho cuộc thi thiết kế.”
Thịnh Tâm Lan có chút lo lắng.
Vì muốn để cho đội thiết kế của Tần Ba lấy lại danh tiếng của mình, Thanh Mông đã đăng ký tham gia cuộc thi thiết kế thời trang toàn quốc, hai ngày nay, Tần Ba vẫn luôn để người của đội thiết kế hoàn thành tác phẩm dự thi.
“Không sao.” Vẻ mặt Tần Ba bình tĩnh: “Chuyện thiết kế cũng không phiền phức như vậy, bên xưởng cũng không cần nhìn chằm chằm 24/24, chỉ cần cho người đến kiểm tra mỗi ngày thôi.”
Thấy Tần Ba tự tin như vậy, Thịnh Tâm Lan cũng không tiện nói nhiều, bèn gật gật đầu: “Vậy anh cứ làm đi, chuyện này tôi giao toàn quyền cho anh.”
Sau khi Tần Ba gật đầu đáp ứng thì liền đi sắp xếp mấy nhà thiết kế thay phiên nhau đến xưởng canh chừng.
Về mặt công việc, cả Thanh Mông này bao gồm cả Thịnh Tâm Lan, cũng không tìm được người thứ hai có thực lực như Tần Ba.
Sau khi rời khỏi bộ phận thiết kế, trợ lý Na Na đi theo, nhắc nhở Thịnh Tâm Lan về buổi tiệc kinh doanh AW vào tối nay.
“Thịnh tổng, cô đi một mình, hay là.....”
“Cô cho rằng bà chủ của cô không tìm được người đi cùng sao?”
Thịnh Tâm Lan liếc nhìn Na Na.
Na Na do dự một lúc, thận trọng nói: “Thịnh tổng, cô định đưa Nguyễn tổng đi à?”
“Phải.”
“Tôi nói này cô đừng giận nhé, tôi thấy đưa Nguyễn tổng đi thì không thích hợp lắm.”
Nghe đến đây, Thịnh Tâm Lan dừng lại, ngạc nhiên nhìn Na Na.
Na Na vội vàng giải thích: “Cô đừng giận, tôi chỉ cảm thấy người hóng chuyện thì nhiều, người giúp đỡ thì ít, đặc biệt là trong giới làm ăn này, tính khí và thủ đoạn của Nguyễn tổng trước kia, e là đắc tội không ít người.”
“Nói tiếp đi.”
Thịnh Tâm Lan muốn nghe xem Na Na nghĩ gì.
Na Na suy nghĩ một lát lại nói tiếp,
“Nguyễn tổng bây giờ không phải tổng giám đốc điều hành của tập đoàn Thịnh Đường, mà là giám đốc tài chính của tập đoàn Thịnh Thị chúng ta, vào lúc này mà đi dự tiệc, nhất định sẽ gặp phải rất nhiều người quen từ trước, ví dụ như anh em Lâm tổng của AW, tôi nghe nói Nguyễn tổng từng là đối thủ của họ, một mặt thì sợ Nguyễn tổng, mặt khác thì tôi thấy đưa Nguyễn tổng qua đó, cũng sẽ bị người khác đàm tiếu, đây là chuyện chúng ta có thể tránh được.”
Nghe ra được, Na Na đã cố hết sức nói khéo rồi, nếu đổi thành Thịnh Tâm Lan, cô sẽ trực tiếp nói rằng đưa Nguyễn Anh Minh đến đó là tạo cơ hội cho người ta bỏ đá xuống giống.
Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh.
Không khó để Thịnh Tâm Lan hình dung ta khuôn mặt của mấy người đó.
Nguyễn Anh Minh là người kiêu ngạo như vậy, cả đời chưa từng ngã xuống, e rằng không thể đối phó cục diện này được.
“Tôi sẽ suy nghĩ lại.” Cô nhìn Na Na, không che giấu sự tán thưởng trong ánh mắt.
Na Na thở phào một hơi: “Cô không giận là tốt.”
Lúc bước đến văn phòng, Thịnh Tâm Lan sẵn tiện hỏi cô ấy một câu: “Cô ở Tập đoàn Thịnh Thị bao lâu rồi?”
“Năm năm.”
“Lâu vậy sao?” Thịnh Tâm Lan có chút kinh ngạc: “Vậy sao cô....”
Hỏi câu này xong, cô lại cảm thấy không thích hợp lắm, nhưng nhất thời không tìm được từ thay thế, cứ ấp úng một hồi.
Na Na không để ý, cười mà tiếp lời: “Làm lâu như vậy mà chỉ là một thư ký nhỏ không được trọng dụng đúng không?”
Thịnh Tâm Lan gật đầu.
“Là do bằng cấp chứng chỉ của tôi không tốt.” Na Na có chút xấu hổ.
“Tôi chỉ mới tốt nghiệp cấp hai thôi, năm năm trước tôi vào công ty là do nhờ vào cậu của tôi nói chuyện với ông chủ Thịnh, mặc dù bà ngoại tôi họ Thịnh, nhưng ông chủ Thịnh là bà con khá xa, có thể cho tôi vào làm thư ký đã không tệ rồi.”
Nghe vậy, Thịnh Tâm Lan trong lòng cũng sáng tỏ, liền an ủi: "Người nào làm việc chăm chỉ sẽ được trời ưu ái, sẽ được đền đáp."
Thời gian trước khi mới vào Tập đoàn Thịnh Thị, cô đã chọn một người làm trợ lý cho mình trong văn phòng thư ký của công ty, công việc trợ lý không dễ dàng mà lương cũng không cao, hơn nữa cô cần một người vừa tỉ mỉ, trung thành, cho nên rất khó tìm.
Thành viên hội đồng quản trị tập đoàn Thịnh Thị sợ cô độc chiếm một phương nên đưa vào danh sách rất nhiều người có liên quan đến thành viên hội đồng quản trị, Kim Na cũng không ngoại lệ.
“Cảm ơn Thịnh tổng.”
Na Na cúi đầu, bởi vì cho dù cô có nói gì thì cũng luôn rất thờ ơ, điều này khiến cho Thịnh Tâm Lan cảm giác như cô bị già trước tuổi, đây cũng là một trong những lý do khiến cô nhìn trúng cô ấy giữa các thư ký.
Buổi chiều Thịnh Tâm Lan đi theo Tần Ba đến xưởng, cũng không khác dự đoán của Tần Ba là mấy, công nhân trên dây chuyền lắp ráp của xưởng không được tỉ mỉ lắm, lô thành phẩm đầu tiên phải làm lại hết, vì thế Tần Ba nổi nóng tại chỗ, gọi gấp mấy ông chủ của xưởng lại.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Thế này là sao?” Tần Ba lạnh lùng nhìn ông chủ, ném hết vải vụn xuống chân: “Ông xem đi, đây là chất lượng mà ông hứa với chúng tôi à?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.