Chương 36: SAO CÔ ẤY LẠI KHÔNG ĐỦ TƯ CÁCH
Đang cập nhật
01/02/2021
Tại bệnh viện, Thịnh Ái Linh kéo Thịnh Tâm Lan đến tận khoa nội trú.
“Thịnh Ái Linh, chậm lại đã, cánh tay của mẹ sắp bị con kéo ra luôn rồi.” Thịnh Tâm Lan lặng lẽ đi theo cô bé ra khỏi thang máy, cho đến khi vào phòng bệnh nhìn thấy Nguyễn Lập Huy nằm trên giường, cô mới thực sự tin Ái Linh không nói nhảm.
“Lập Huy bị sao vậy?”
Hiện tại không còn ai trong phòng bệnh, chỉ có ông cụ ngồi ở một bên.
Khi nhìn thấy Thịnh Tâm Lan, ông trông rất vui mừng, đứng lên, biết mà còn hỏi: “Cô là?”
Nghe vậy, Thịnh Tâm Lan hoàn hồn, vội vã giới thiệu bản thân: “Tên cháu là Thịnh Tâm Lan, quản lý khách sạn của khách sạn Thịnh Đường. Con gái cháu và Lập Huy học cùng trường. Ông là?”
Rõ ràng trả lời, ngữ khí kính trọng đối với người cao tuổi.
Hơn nữa, dáng vẻ này có chút giống Lập Huy, ông cụ càng nhìn càng thích, khóe mắt liếc nhìn vẻ mặt bí mật nhăn nhó của Thịnh Ái Linh, sắc mặt ôn hoà nói:
“Ông là ông cố nội của Lập Huy.”
“Ông là chủ tịch Nguyễn?” Lúc này Thịnh Tâm Lan đứng thẳng lại: “Xin lỗi, cháu mạo muội quá.”
“Không sao đâu.”
Ông cụ bảo cô ngồi xuống: “Ngồi đi, ông có nghe Lập Huy nhắc đến cháu. Thằng bé rất thích cháu. Trước đây cháu đã cứu Lập Huy một lần. Ông có chút ấn tượng.”
Nhìn thấy ông cụ không hề cay nghiệt giống như lời đồn đãi, Thịnh Tâm Lan thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống ghế bên cạnh, lo lắng hỏi: “Sao Lập Huy lại bị thương đến như vậy vậy ạ?”
“Ông không rõ tình hình cụ thể. Là bị thương ở chỗ Anh Minh. Nghe nói thằng bé lăn xuống cầu thang trên tầng 2. Vừa mới phẫu thuật xong không bao lâu, bác sĩ nói cánh tay phải của thằng bé bị gãy, tay trái bị trật, trên người cũng có rất nhiều vết thương, than ôi, đứa bé này từ nhỏ đã không được mẹ chăm sóc, đau ốm liên tục.”
Nghe câu này, Thịnh Tâm Lan ngay lập tức cảm thấy đau khổ.
Mặc dù không có nhiều tương tác với Nguyễn Lập Huy nhưng cậu cũng trạc tuổi Ái Linh. Cô có một đứa con trai mất tích cũng bằng tuổi cậu. Khi nhìn thấy cậu, cô sẽ luôn nghĩ đến đứa trẻ đó, không biết là có mẹ bên cạnh không, nếu không chắc cũng giống như Lập Huy.
“May mà đứa trẻ mau bình phục, gãy xương thì nên uống thêm canh cá lóc để bổ sung canxi.”
Ông cụ trông xấu hổ: “Vậy sao? Tuy nhiên bởi vì sự việc này, Anh Minh đã tức giận đuổi tất cả hết người làm đi, ông cũng không yên tâm, hiện tại những người hầu này làm việc thật là không cẩn thận.”
“Không sao đâu, cuối tuần cháu được nghỉ rồi cháu sẽ hầm.”
“Vậy thì tuyệt quá, nhưng ông làm phiền cháu quá, cháu Thịnh.”
“Đừng khách sáo với cháu.” Thịnh Tâm Lan nhìn khuôn mặt nhỏ bé nhợt nhạt trên giường bệnh: “Cháu cũng cảm thấy mình và Lập Huy thân thuộc, làm chút súp thôi, không tính là gì.”
Đang nói chuyện thì cửa từ bên ngoài đẩy vô, Nguyễn Anh Minh và Cao Mỹ Lệ lần lượt bước vào.
Nguyễn Anh Minh nhìn thấy Thịnh Tâm Lan, biểu cảm của anh đột nhiên thay đổi.
“Sao cô lại ở đây?”
“Tôi nghe nói Lập Huy xảy ra chuyện nên đến xem.”
“Cô nghe nói?” Nguyễn Anh Minh vốn dĩ đang tâm trạng không tốt vì chuyện của Lập Huy, vẻ mặt của anh đột nhiên trở nên u ám hơn khi nghe vậy, anh hỏi thẳng: “Cô nghe tin Lập Huy gặp tai nạn lúc hai giờ sáng ở đâu? Tại sao vừa nửa tiếng sau ca mổ cô đã vội vã đến bệnh viện?”
Thịnh Tâm Lan bị anh hỏi mà không thể hiểu nổi, ngoài ra cô vừa nghe ông cụ nói về việc Nguyễn Lập Huy ngã xuống lầu, trong lòng cô như bốc hỏa, cô đứng dậy nói, không có một chút khách sáo nào:
“Bây giờ là lúc anh quan tâm đến việc tôi nghe tin Lập Huy bị tai nạn ở đâu sao? Con trai anh bây giờ đang nằm trên giường bệnh, anh còn khí lực để nghi ngờ tôi có động cơ thầm kín à?”
“Đây là chuyện gia đình của tôi, đừng quên cô chỉ là một quản lý nhỏ của khách sạn Tập đoàn Thịnh Đường tôi.”
“Tổng giám đốc Nguyễn, tôi đương nhiên không có quyền nói chuyện gia đình anh. Anh là quyền cao chức trọng, một câu là có thể sa thải tôi, nhưng bây giờ không phải là giờ làm việc. Tôi là đến thăm bạn học của con gái tôi, lúc đầu tôi nghĩ là do đứa nhỏ nghịch ngợm nên bị thương một chút, bây giờ lại nói với tôi là bị thương đến mức nhập viện, lăn từ trên lầu 2 xuống. Trái tim của anh to lớn quá, nếu đầu chạm đất, anh sẽ vĩnh viễn mất đi đứa con trai này anh có biết không?”
Có lẽ là do cảm xúc thường xuyên tồn đọng và cường độ làm việc quá nhiều trong hai ngày qua, cộng với việc biết tin Nguyễn Lập Huy bị tai nạn lần hai mà không ai chăm sóc, Thịnh Tâm Lan đột nhiên không kìm được cơn giận.
“Anh có biết tại sao Lập Huy không gọi anh là ba không? Anh không đủ quan tâm đến Lập Huy. Anh tự hỏi bản thân xem có đáng để thằng bé phụ thuộc không? Anh đã cho thằng bé cảm giác an toàn chưa? Thằng bé là con ruột của anh, nếu anh không muốn ở bên thằng bé yêu thương thằng bé, vậy tại sao ngay từ đầu anh lại để thằng bé sinh ra?”
Lời nói đập vào chỗ đau của Nguyễn Anh Minh, anh không nói nên lời phản bác, đôi mắt đột nhiên sâu thẳm, lông mày nhăn lại thành ba vạch.
Ban đầu Nguyễn Lập Huy được sinh ra chỉ để chống chọi với sự bức hại của ông nội và giành được quyền quản lý của Tập đoàn Thịnh Đường.
Bị đâm vào chỗ đau, càng ngày càng không kìm được vẻ mặt của mình, vừa định nói gì đó, Cao Mỹ Lệ đã bất mãn mở miệng: “Quản lý Thịnh, cô có quản quá rộng rồi không? Đây là chuyện gia đình người khác. Liên quan gì đến cô? Cô có tư cách gì mà khoa tay múa chân?”
“Sao cô ấy lại không đủ tư cách?” Ông cụ đột nhiên lên tiếng, giọng nói đều đều già nua vang vọng cả phòng bệnh.
“Cô ấy dạy Anh Minh cách làm ba từ góc độ của một người mẹ, cô ấy đã dạy con gái mình quá tốt, cô ấy có đủ tư cách để nói, Anh Minh, con thật sự nên xem lại bản thân mình trong vấn đề này, công ty của con được quản lý tốt, nhưng thân phận một người ba của con, con suy nghĩ lại thật kỹ đi, con có thực sự chịu trách nhiệm không?”
Ông cụ thật sự đang giúp Thịnh Tâm Lan nói chuyện, ánh mắt Cao Mỹ Lệ trừng thẳng, hai tay tức giận mà run lên.
Người phụ nữ này thật là âm hồn bất tán, đầu tiên thì chiếm được trái tim của tên Nguyễn Lập Huy nhỏ bé khó ưa này, bây giờ ngay cả ông cụ cũng đứng về phía cô, cô ta lập tức thốt lên.
“Mặc dù vậy, cô ấy không phải là thành viên của nhà họ Nguyễn, hơn nửa đêm còn ở đây xem náo nhiệt cái gì chứ?”
Ái Linh vẫn luôn không nói lời nào đột nhiên cắt ngang.
“Nhưng cô à, cô không phải người nhà họ Nguyễn, cô làm gì ở đây?”
Nghe vậy, mặt Cao Mỹ Lệ tái mét: “Cô bé, con đang nói cái gì vậy? Dì là hôn thê của Anh Minh, vậy tại sao lại không thuộc nhà họ Nguyễn chứ.”
“Vị hôn thê chính là chưa kết hôn mà.” Ái Linh thu mình lại sau Thịnh Tâm Lan, vô tội chớp mắt.
“Con…”
Cao Mỹ Lệ bị chặn không còn gì để nói.
Mượn Thịnh Tâm Lan che lại sau lưng, ông cụ và Ái Linh bí mật đấm tay nhau, nhưng trên mặt đều là bình tĩnh vô cùng.
“Được rồi, ồn ào cái gì? Lập Huy phải nghỉ ngơi.” Nguyễn Anh Minh cau mày, liếc nhìn Cao Mỹ Lệ: “Khuya rồi, đi sớm đi, ở đây có tôi là được.”
Chuyện này vốn đã rất nóng nảy rồi, Cao Mỹ Lệ đương nhiên sẽ không ngu dốt, thêm nữa cô ta còn có chuyện phải giải quyết nên cũng không ở lại thêm nữa, nhưng khi bước tới cửa, cô ta chợt nghĩ đến mình rời đi, mẹ con Thịnh Tâm Lan ở lại, cô ta giảm tốc độ.
Cho đến khi cô ta nghe một câu từ phòng bệnh:
“Cô cũng có thể đi, cô không cần thiết ở đây nữa.”
Cô ta thở phào hài lòng, bình thản rời đi.
“Thịnh Ái Linh, chậm lại đã, cánh tay của mẹ sắp bị con kéo ra luôn rồi.” Thịnh Tâm Lan lặng lẽ đi theo cô bé ra khỏi thang máy, cho đến khi vào phòng bệnh nhìn thấy Nguyễn Lập Huy nằm trên giường, cô mới thực sự tin Ái Linh không nói nhảm.
“Lập Huy bị sao vậy?”
Hiện tại không còn ai trong phòng bệnh, chỉ có ông cụ ngồi ở một bên.
Khi nhìn thấy Thịnh Tâm Lan, ông trông rất vui mừng, đứng lên, biết mà còn hỏi: “Cô là?”
Nghe vậy, Thịnh Tâm Lan hoàn hồn, vội vã giới thiệu bản thân: “Tên cháu là Thịnh Tâm Lan, quản lý khách sạn của khách sạn Thịnh Đường. Con gái cháu và Lập Huy học cùng trường. Ông là?”
Rõ ràng trả lời, ngữ khí kính trọng đối với người cao tuổi.
Hơn nữa, dáng vẻ này có chút giống Lập Huy, ông cụ càng nhìn càng thích, khóe mắt liếc nhìn vẻ mặt bí mật nhăn nhó của Thịnh Ái Linh, sắc mặt ôn hoà nói:
“Ông là ông cố nội của Lập Huy.”
“Ông là chủ tịch Nguyễn?” Lúc này Thịnh Tâm Lan đứng thẳng lại: “Xin lỗi, cháu mạo muội quá.”
“Không sao đâu.”
Ông cụ bảo cô ngồi xuống: “Ngồi đi, ông có nghe Lập Huy nhắc đến cháu. Thằng bé rất thích cháu. Trước đây cháu đã cứu Lập Huy một lần. Ông có chút ấn tượng.”
Nhìn thấy ông cụ không hề cay nghiệt giống như lời đồn đãi, Thịnh Tâm Lan thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống ghế bên cạnh, lo lắng hỏi: “Sao Lập Huy lại bị thương đến như vậy vậy ạ?”
“Ông không rõ tình hình cụ thể. Là bị thương ở chỗ Anh Minh. Nghe nói thằng bé lăn xuống cầu thang trên tầng 2. Vừa mới phẫu thuật xong không bao lâu, bác sĩ nói cánh tay phải của thằng bé bị gãy, tay trái bị trật, trên người cũng có rất nhiều vết thương, than ôi, đứa bé này từ nhỏ đã không được mẹ chăm sóc, đau ốm liên tục.”
Nghe câu này, Thịnh Tâm Lan ngay lập tức cảm thấy đau khổ.
Mặc dù không có nhiều tương tác với Nguyễn Lập Huy nhưng cậu cũng trạc tuổi Ái Linh. Cô có một đứa con trai mất tích cũng bằng tuổi cậu. Khi nhìn thấy cậu, cô sẽ luôn nghĩ đến đứa trẻ đó, không biết là có mẹ bên cạnh không, nếu không chắc cũng giống như Lập Huy.
“May mà đứa trẻ mau bình phục, gãy xương thì nên uống thêm canh cá lóc để bổ sung canxi.”
Ông cụ trông xấu hổ: “Vậy sao? Tuy nhiên bởi vì sự việc này, Anh Minh đã tức giận đuổi tất cả hết người làm đi, ông cũng không yên tâm, hiện tại những người hầu này làm việc thật là không cẩn thận.”
“Không sao đâu, cuối tuần cháu được nghỉ rồi cháu sẽ hầm.”
“Vậy thì tuyệt quá, nhưng ông làm phiền cháu quá, cháu Thịnh.”
“Đừng khách sáo với cháu.” Thịnh Tâm Lan nhìn khuôn mặt nhỏ bé nhợt nhạt trên giường bệnh: “Cháu cũng cảm thấy mình và Lập Huy thân thuộc, làm chút súp thôi, không tính là gì.”
Đang nói chuyện thì cửa từ bên ngoài đẩy vô, Nguyễn Anh Minh và Cao Mỹ Lệ lần lượt bước vào.
Nguyễn Anh Minh nhìn thấy Thịnh Tâm Lan, biểu cảm của anh đột nhiên thay đổi.
“Sao cô lại ở đây?”
“Tôi nghe nói Lập Huy xảy ra chuyện nên đến xem.”
“Cô nghe nói?” Nguyễn Anh Minh vốn dĩ đang tâm trạng không tốt vì chuyện của Lập Huy, vẻ mặt của anh đột nhiên trở nên u ám hơn khi nghe vậy, anh hỏi thẳng: “Cô nghe tin Lập Huy gặp tai nạn lúc hai giờ sáng ở đâu? Tại sao vừa nửa tiếng sau ca mổ cô đã vội vã đến bệnh viện?”
Thịnh Tâm Lan bị anh hỏi mà không thể hiểu nổi, ngoài ra cô vừa nghe ông cụ nói về việc Nguyễn Lập Huy ngã xuống lầu, trong lòng cô như bốc hỏa, cô đứng dậy nói, không có một chút khách sáo nào:
“Bây giờ là lúc anh quan tâm đến việc tôi nghe tin Lập Huy bị tai nạn ở đâu sao? Con trai anh bây giờ đang nằm trên giường bệnh, anh còn khí lực để nghi ngờ tôi có động cơ thầm kín à?”
“Đây là chuyện gia đình của tôi, đừng quên cô chỉ là một quản lý nhỏ của khách sạn Tập đoàn Thịnh Đường tôi.”
“Tổng giám đốc Nguyễn, tôi đương nhiên không có quyền nói chuyện gia đình anh. Anh là quyền cao chức trọng, một câu là có thể sa thải tôi, nhưng bây giờ không phải là giờ làm việc. Tôi là đến thăm bạn học của con gái tôi, lúc đầu tôi nghĩ là do đứa nhỏ nghịch ngợm nên bị thương một chút, bây giờ lại nói với tôi là bị thương đến mức nhập viện, lăn từ trên lầu 2 xuống. Trái tim của anh to lớn quá, nếu đầu chạm đất, anh sẽ vĩnh viễn mất đi đứa con trai này anh có biết không?”
Có lẽ là do cảm xúc thường xuyên tồn đọng và cường độ làm việc quá nhiều trong hai ngày qua, cộng với việc biết tin Nguyễn Lập Huy bị tai nạn lần hai mà không ai chăm sóc, Thịnh Tâm Lan đột nhiên không kìm được cơn giận.
“Anh có biết tại sao Lập Huy không gọi anh là ba không? Anh không đủ quan tâm đến Lập Huy. Anh tự hỏi bản thân xem có đáng để thằng bé phụ thuộc không? Anh đã cho thằng bé cảm giác an toàn chưa? Thằng bé là con ruột của anh, nếu anh không muốn ở bên thằng bé yêu thương thằng bé, vậy tại sao ngay từ đầu anh lại để thằng bé sinh ra?”
Lời nói đập vào chỗ đau của Nguyễn Anh Minh, anh không nói nên lời phản bác, đôi mắt đột nhiên sâu thẳm, lông mày nhăn lại thành ba vạch.
Ban đầu Nguyễn Lập Huy được sinh ra chỉ để chống chọi với sự bức hại của ông nội và giành được quyền quản lý của Tập đoàn Thịnh Đường.
Bị đâm vào chỗ đau, càng ngày càng không kìm được vẻ mặt của mình, vừa định nói gì đó, Cao Mỹ Lệ đã bất mãn mở miệng: “Quản lý Thịnh, cô có quản quá rộng rồi không? Đây là chuyện gia đình người khác. Liên quan gì đến cô? Cô có tư cách gì mà khoa tay múa chân?”
“Sao cô ấy lại không đủ tư cách?” Ông cụ đột nhiên lên tiếng, giọng nói đều đều già nua vang vọng cả phòng bệnh.
“Cô ấy dạy Anh Minh cách làm ba từ góc độ của một người mẹ, cô ấy đã dạy con gái mình quá tốt, cô ấy có đủ tư cách để nói, Anh Minh, con thật sự nên xem lại bản thân mình trong vấn đề này, công ty của con được quản lý tốt, nhưng thân phận một người ba của con, con suy nghĩ lại thật kỹ đi, con có thực sự chịu trách nhiệm không?”
Ông cụ thật sự đang giúp Thịnh Tâm Lan nói chuyện, ánh mắt Cao Mỹ Lệ trừng thẳng, hai tay tức giận mà run lên.
Người phụ nữ này thật là âm hồn bất tán, đầu tiên thì chiếm được trái tim của tên Nguyễn Lập Huy nhỏ bé khó ưa này, bây giờ ngay cả ông cụ cũng đứng về phía cô, cô ta lập tức thốt lên.
“Mặc dù vậy, cô ấy không phải là thành viên của nhà họ Nguyễn, hơn nửa đêm còn ở đây xem náo nhiệt cái gì chứ?”
Ái Linh vẫn luôn không nói lời nào đột nhiên cắt ngang.
“Nhưng cô à, cô không phải người nhà họ Nguyễn, cô làm gì ở đây?”
Nghe vậy, mặt Cao Mỹ Lệ tái mét: “Cô bé, con đang nói cái gì vậy? Dì là hôn thê của Anh Minh, vậy tại sao lại không thuộc nhà họ Nguyễn chứ.”
“Vị hôn thê chính là chưa kết hôn mà.” Ái Linh thu mình lại sau Thịnh Tâm Lan, vô tội chớp mắt.
“Con…”
Cao Mỹ Lệ bị chặn không còn gì để nói.
Mượn Thịnh Tâm Lan che lại sau lưng, ông cụ và Ái Linh bí mật đấm tay nhau, nhưng trên mặt đều là bình tĩnh vô cùng.
“Được rồi, ồn ào cái gì? Lập Huy phải nghỉ ngơi.” Nguyễn Anh Minh cau mày, liếc nhìn Cao Mỹ Lệ: “Khuya rồi, đi sớm đi, ở đây có tôi là được.”
Chuyện này vốn đã rất nóng nảy rồi, Cao Mỹ Lệ đương nhiên sẽ không ngu dốt, thêm nữa cô ta còn có chuyện phải giải quyết nên cũng không ở lại thêm nữa, nhưng khi bước tới cửa, cô ta chợt nghĩ đến mình rời đi, mẹ con Thịnh Tâm Lan ở lại, cô ta giảm tốc độ.
Cho đến khi cô ta nghe một câu từ phòng bệnh:
“Cô cũng có thể đi, cô không cần thiết ở đây nữa.”
Cô ta thở phào hài lòng, bình thản rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.