Chương 41: TÔI CHƯA TỪNG ÉP BUỘC NGƯỜI KHÁC
Đang cập nhật
03/02/2021
“Kết hôn?” Thịnh Tâm Nhu nhíu mày lại, cười nhạo một tiếng: “Cô ta kết
hôn cái gì? Sổ hộ khẩu còn ở nhà mà, năm đó cô ta học vẫn chưa tốt
nghiệp đại học, năm nay chỉ mới hai mươi tư.”
Trong lòng Cao Mỹ Lệ lại suy nghĩ, sâu xa nói:
“Lúc trước cô ta không yêu đương sao? Vì sao đột nhiên xuất ngoại? Không phải cô ta đi theo bạn trai ra nước ngoài à, không phải cô nói cô ta chưa học xong đại học sao?”
Nhắc tới chuyện này thì Thịnh Tâm Nhu càng khinh thường:
“Khi đó cô ta có bạn trai? Có lẽ cô cũng gặp qua rồi, cậu cả Lý Duy của tập đoàn Lý Thị, lúc đó anh ta và bạn thân của cô ta ở bên nhau, hận không thể nói với cả thế giới, chỉ có một mình cô ta không biết, đúng là không có đầu óc.”
“Thật sao? Lý Duy?”
Cao Mỹ Lệ suy nghĩ, xem ra Thịnh Tâm Nhu không biết em gái mình có con.
Sáu năm trước Thịnh Tâm Lan còn ở Đông Lăng, năm năm trước mới rời đi, có lẽ cô sinh đứa bé ở Đông Lăng, vậy là ba đứa bé cũng là người Đông Lăng, hơn nữa không phải là Lý Duy.
Cao Mỹ Lệ ra khỏi sân đánh golf lên xe bảo mẫu, cô ta càng nghĩ càng không thích hợp,
“Jason, nếu tôi muốn điều tra chuyện của một người vào năm sáu năm trước, lại không có nhiều thông tin thì có cách gì không?”
Người đại diện từ ghế phụ quay đầu lại, im lặng một lát,
“Có, tìm thám tử tư là được.”
“Tôi muốn điều tra một người.”
“Ai vậy?”
“Cô hai nhà họ Thịnh, Thịnh Tâm Lan, nếu không có gì bất ngờ thì năm năm trước cô ta sinh con ở Đông Lăng xong thì đi nước ngoài, tôi muốn biết ba đứa bé là ai.”
Thái độ của Nguyễn Anh Minh đối với Thịnh Tâm Lan rất kỳ lạ, cô ta không tin bởi vì cô cứu Nguyễn Lập Huy một lần đã có thể làm cho anh nhìn với ánh mắt khác, coi như cô ta nghi ngờ lung tung cũng được, nói tóm lại, cô ta phải điều tra rõ Thịnh Tâm Lan và Nguyễn Anh Minh không có quan hệ gì thì mới yên tâm.
Bên kia, Thịnh Tâm Nhu trở về nhà.
Cô ta vừa vào nhà thì mẹ Vu Cẩm Hà đi tới đón: “Tâm Nhu đã về rồi, sao con lại về trễ như vậy, không kịp về ăn bữa tối.”
Thịnh Tâm Nhu ôm lấy tay mẹ, vẻ mặt thân mật,
“Hôm nay con và bạn đi đánh golf, trò chuyện một lát, đó là Cao Mỹ Lệ, lúc trước mẹ còn nói thích phim truyền hình của cô ta, con còn nói cô ta ký tên cho mẹ.”
“Đúng là Tâm Nhu hiếu thảo.”
Vu Cẩm Hà vừa khen ngợi vừa nhìn về phía sô pha, cố tình lớn giọng nói: “Tuy rằng mẹ không sinh con trai, nhưng trên đời này không tìm thấy người nào hiếu thảo hơn Tâm Nhu.”
“Được rồi, mẹ, sao lại mèo khen mèo dài đuôi?”
Thịnh Tâm Nhu cười cười, vô cùng ân cần bưng trà đến sô pha: “Ba, uống trà.”
Ba Thịnh ngồi trên sô pha đọc báo nghe thấy vậy thì bỏ tờ báo xuống, hiền lành nhìn Thịnh Tâm Nhu một cái, dặn dò nói,
“Con về trễ như vậy thì sớm rửa mặt nghỉ ngơi đi, con gái đừng thức khuya.”
“Dạ.” Thịnh Tâm Nhu ngoan ngoãn gật đầu: “Con biết rồi, ba, ba cũng vậy, phải chú ý sức khoẻ.”
“Đúng rồi,” Ba Thịnh uống một ngụm trà, ngẩng đầu hỏi: “Lần trước con nói thấy em gái con ở trung tâm thương mại, con có biết hiện tại em gái con ở đâu không?”
Thịnh Tâm Nhu nghe vậy thì nụ cười trên mặt cứng đờ, cố gắng đè xuống sự không vui,
“Sao con biết được, ngày đó con muốn nói chuyện nhiều hơn nhưng có vẻ nó rất bận rộn, không muốn nói nhiều với con, nếu không phải con gặp nó ở trung tâm thương mại thì sợ là đến bây giờ con cũng không biết nó đã về nước.”
Ba Thịnh thở dài: “Con nhóc này, một mình ở bên ngoài cũng không dễ dàng, nếu con có thời gian nói thì hỏi thăm xem con bé đang ở đâu, ba muốn đi thăm khuyên con bé về nhà, ba mới yên tâm.”
Thịnh Tâm Nhu nhíu mày, cô ta đang muốn nói gì đó thì sau lưng truyền đến tiếng ho khan.
Vu Cẩm Hà nháy mắt ra hiệu với con gái, tươi cười đi tới,
“Đúng vậy, con gái phải ở nhà, một mình ở bên ngoài không an toàn, hai ngày nay tôi rảnh nên sẽ nhờ người hỏi thăm, Đông Lăng cũng không quá lớn, có lẽ không khó tìm.”
“Ừ.” Ba Thịnh lại cầm tờ báo.
Trong phòng ngủ, Thịnh Tâm Nhu ngồi trên giường, sắc mặt xanh mét: “Mẹ, sao mẹ phải đồng ý với ba chuyện tìm cô ta về chứ? Lần trước cũng vậy, con nói với mẹ chuyện con thấy con khốn kia, mẹ lại nói với ba, không phải tự tìm phiền phức sao?”
Vu Cẩm Hà khóa cửa phòng, vẻ mặt thong thả, không nhanh không chậm nói: “Con không nói với ba con, cô ta cũng sẽ trở về, nếu cô ta về nước thì không thể nào không về nhà, so với cô ta tự quay về, chúng ta không hề chuẩn bị, còn không bằng chúng ta chủ động nói với ba con, vậy thì ba con cảm thấy chúng ta có lòng.”
“Ba cảm thấy chúng ta có lòng thì sao? Nếu cô ta trở về thì ba suy nghĩ lại chuyện người thừa kế.”
Nhắc tới chuyện này, Vu Cẩm Hà cau mày lại, sắc mặt cũng có chút khó coi, hừ lạnh một tiếng,
“Nếu không phải bụng mẹ không biết cố gắng, không sinh được con trai thì cũng không đến mức khiến ông ấy lựa chọn mẹ hay là con nhóc kia, cũng may hiện tại cũng không khó, con nhóc kia ở bên ngoài nhiều năm như vậy, làm gì có tương lai, chỉ cần con gả cho người tốt thì người thừa kế tập đoàn này chắc chắn là con.”
Lúc này sắc mặt Thịnh Tâm Nhu mới dịu lại, vẻ mặt kiêu căng: “Đương nhiên, cô ta ở nước ngoài mấy năm nay, ai biết cô ta chơi bời với bao nhiêu đàn ông, cô ta không về nhà thì sợ là không còn mặt mũi nào.”
“...”
——
Cuối tuần kết thúc, sáng sớm thứ hai Thịnh Tâm Lan đưa Thịnh Ái Linh đến trường mẫu giáo, cô cũng phải đi làm.
Buổi sáng cô đến trụ sở chính họp, sau khi cuộc họp kết thúc thì trên hành lang, Thịnh Tâm Lan gọi Nguyễn Anh Minh.
“Nguyễn tổng, chờ một chút.”
Nguyễn Anh Minh và trợ lý Chu Phương đồng thời quay người lại.
“Có việc gì sao?” Nguyễn Anh Minh hỏi.
“Trưa nay anh đến bệnh viện sao?”
“Ừ”
Thịnh Tâm Lan thở phào, cô đưa bình giữ nhiệt mang theo bên cạnh đưa qua: “Tôi nấu canh cả đêm, bình giữ nhiệt đặc biệt có thể bảo đảm đến giữa trưa vẫn còn nóng, anh mang cho Lập Huy đi.”
Nguyễn Anh Minh gật đầu một cái, tay nhận lấy bình giữ nhiệt trong tay Thịnh Tâm Lan.
Trợ lý bên cạnh mở to mắt.
Đây không phải là lần đầu tiên, quan hệ của quản lý Thịnh và Nguyễn tổng đúng là sâu xa?
Cô cũng quan tâm đến cậu chủ nhỏ nằm viện sao? Nguyễn tổng cũng cho cô quan tâm?
“Đúng rồi, còn có thứ này.” Thịnh Tâm Lan lại đưa một cuốn sổ kích thích bằng bàn tay,
“Đây là phương pháp và cách nấu canh, anh đưa cho đầu bếp nữ nhà anh là được, gần đây tôi không có thời gian nấu cơm cho Lập Huy, bản kế hoạch không thể chậm trễ được, tôi xin lỗi.”
Nguyễn Anh Minh cũng nhận lấy: “Không sao.”
“Tôi về khách sạn trước.”
Thịnh Tâm Lan gật đầu, vô cùng tự nhiên cười một chút, sau đó đi tới cửa thang máy.
“Thịnh Tâm Lan.”
Sau lưng bỗng nhiên truyền đến giọng nói trầm thấp của Nguyễn Anh Minh gọi cô lại.
Thịnh Tâm Lan khó hiểu quay đầu lại: “Nguyễn tổng, còn có việc gì sao?”
“Sáng thứ bảy tôi cho người đến đón cô và Ái Linh, Lập Huy hy vọng cô có thể đến nhà chơi.”
“Hả?” Vẻ mặt Thịnh Tâm Lan ngạc nhiên: “Nhà anh?”
“Cô bận sao?”
“À... Không không có việc gì, nhưng bản kế hoạch...”
“Cô mang theo làm, tính theo tiền thưởng tăng ca.”
Giọng Nguyễn Anh Minh không cho phép từ chối: “Có vấn đề gì sao? Tôi cũng không ép buộc người khác, cô không muốn thì thôi.”
“Không không thành vấn đề.” Mặt Thịnh Tâm Lan đầy đường đen.
Không ép buộc gì chứ, chuyện này vốn không công bằng, đánh cược vẫn còn, hợp đồng còn chưa ký, không phải một câu nói của anh có thể làm cho cô phải rời đi, ông chủ nói ra thì cô dám nói có vấn đề sao?
Trong lòng Cao Mỹ Lệ lại suy nghĩ, sâu xa nói:
“Lúc trước cô ta không yêu đương sao? Vì sao đột nhiên xuất ngoại? Không phải cô ta đi theo bạn trai ra nước ngoài à, không phải cô nói cô ta chưa học xong đại học sao?”
Nhắc tới chuyện này thì Thịnh Tâm Nhu càng khinh thường:
“Khi đó cô ta có bạn trai? Có lẽ cô cũng gặp qua rồi, cậu cả Lý Duy của tập đoàn Lý Thị, lúc đó anh ta và bạn thân của cô ta ở bên nhau, hận không thể nói với cả thế giới, chỉ có một mình cô ta không biết, đúng là không có đầu óc.”
“Thật sao? Lý Duy?”
Cao Mỹ Lệ suy nghĩ, xem ra Thịnh Tâm Nhu không biết em gái mình có con.
Sáu năm trước Thịnh Tâm Lan còn ở Đông Lăng, năm năm trước mới rời đi, có lẽ cô sinh đứa bé ở Đông Lăng, vậy là ba đứa bé cũng là người Đông Lăng, hơn nữa không phải là Lý Duy.
Cao Mỹ Lệ ra khỏi sân đánh golf lên xe bảo mẫu, cô ta càng nghĩ càng không thích hợp,
“Jason, nếu tôi muốn điều tra chuyện của một người vào năm sáu năm trước, lại không có nhiều thông tin thì có cách gì không?”
Người đại diện từ ghế phụ quay đầu lại, im lặng một lát,
“Có, tìm thám tử tư là được.”
“Tôi muốn điều tra một người.”
“Ai vậy?”
“Cô hai nhà họ Thịnh, Thịnh Tâm Lan, nếu không có gì bất ngờ thì năm năm trước cô ta sinh con ở Đông Lăng xong thì đi nước ngoài, tôi muốn biết ba đứa bé là ai.”
Thái độ của Nguyễn Anh Minh đối với Thịnh Tâm Lan rất kỳ lạ, cô ta không tin bởi vì cô cứu Nguyễn Lập Huy một lần đã có thể làm cho anh nhìn với ánh mắt khác, coi như cô ta nghi ngờ lung tung cũng được, nói tóm lại, cô ta phải điều tra rõ Thịnh Tâm Lan và Nguyễn Anh Minh không có quan hệ gì thì mới yên tâm.
Bên kia, Thịnh Tâm Nhu trở về nhà.
Cô ta vừa vào nhà thì mẹ Vu Cẩm Hà đi tới đón: “Tâm Nhu đã về rồi, sao con lại về trễ như vậy, không kịp về ăn bữa tối.”
Thịnh Tâm Nhu ôm lấy tay mẹ, vẻ mặt thân mật,
“Hôm nay con và bạn đi đánh golf, trò chuyện một lát, đó là Cao Mỹ Lệ, lúc trước mẹ còn nói thích phim truyền hình của cô ta, con còn nói cô ta ký tên cho mẹ.”
“Đúng là Tâm Nhu hiếu thảo.”
Vu Cẩm Hà vừa khen ngợi vừa nhìn về phía sô pha, cố tình lớn giọng nói: “Tuy rằng mẹ không sinh con trai, nhưng trên đời này không tìm thấy người nào hiếu thảo hơn Tâm Nhu.”
“Được rồi, mẹ, sao lại mèo khen mèo dài đuôi?”
Thịnh Tâm Nhu cười cười, vô cùng ân cần bưng trà đến sô pha: “Ba, uống trà.”
Ba Thịnh ngồi trên sô pha đọc báo nghe thấy vậy thì bỏ tờ báo xuống, hiền lành nhìn Thịnh Tâm Nhu một cái, dặn dò nói,
“Con về trễ như vậy thì sớm rửa mặt nghỉ ngơi đi, con gái đừng thức khuya.”
“Dạ.” Thịnh Tâm Nhu ngoan ngoãn gật đầu: “Con biết rồi, ba, ba cũng vậy, phải chú ý sức khoẻ.”
“Đúng rồi,” Ba Thịnh uống một ngụm trà, ngẩng đầu hỏi: “Lần trước con nói thấy em gái con ở trung tâm thương mại, con có biết hiện tại em gái con ở đâu không?”
Thịnh Tâm Nhu nghe vậy thì nụ cười trên mặt cứng đờ, cố gắng đè xuống sự không vui,
“Sao con biết được, ngày đó con muốn nói chuyện nhiều hơn nhưng có vẻ nó rất bận rộn, không muốn nói nhiều với con, nếu không phải con gặp nó ở trung tâm thương mại thì sợ là đến bây giờ con cũng không biết nó đã về nước.”
Ba Thịnh thở dài: “Con nhóc này, một mình ở bên ngoài cũng không dễ dàng, nếu con có thời gian nói thì hỏi thăm xem con bé đang ở đâu, ba muốn đi thăm khuyên con bé về nhà, ba mới yên tâm.”
Thịnh Tâm Nhu nhíu mày, cô ta đang muốn nói gì đó thì sau lưng truyền đến tiếng ho khan.
Vu Cẩm Hà nháy mắt ra hiệu với con gái, tươi cười đi tới,
“Đúng vậy, con gái phải ở nhà, một mình ở bên ngoài không an toàn, hai ngày nay tôi rảnh nên sẽ nhờ người hỏi thăm, Đông Lăng cũng không quá lớn, có lẽ không khó tìm.”
“Ừ.” Ba Thịnh lại cầm tờ báo.
Trong phòng ngủ, Thịnh Tâm Nhu ngồi trên giường, sắc mặt xanh mét: “Mẹ, sao mẹ phải đồng ý với ba chuyện tìm cô ta về chứ? Lần trước cũng vậy, con nói với mẹ chuyện con thấy con khốn kia, mẹ lại nói với ba, không phải tự tìm phiền phức sao?”
Vu Cẩm Hà khóa cửa phòng, vẻ mặt thong thả, không nhanh không chậm nói: “Con không nói với ba con, cô ta cũng sẽ trở về, nếu cô ta về nước thì không thể nào không về nhà, so với cô ta tự quay về, chúng ta không hề chuẩn bị, còn không bằng chúng ta chủ động nói với ba con, vậy thì ba con cảm thấy chúng ta có lòng.”
“Ba cảm thấy chúng ta có lòng thì sao? Nếu cô ta trở về thì ba suy nghĩ lại chuyện người thừa kế.”
Nhắc tới chuyện này, Vu Cẩm Hà cau mày lại, sắc mặt cũng có chút khó coi, hừ lạnh một tiếng,
“Nếu không phải bụng mẹ không biết cố gắng, không sinh được con trai thì cũng không đến mức khiến ông ấy lựa chọn mẹ hay là con nhóc kia, cũng may hiện tại cũng không khó, con nhóc kia ở bên ngoài nhiều năm như vậy, làm gì có tương lai, chỉ cần con gả cho người tốt thì người thừa kế tập đoàn này chắc chắn là con.”
Lúc này sắc mặt Thịnh Tâm Nhu mới dịu lại, vẻ mặt kiêu căng: “Đương nhiên, cô ta ở nước ngoài mấy năm nay, ai biết cô ta chơi bời với bao nhiêu đàn ông, cô ta không về nhà thì sợ là không còn mặt mũi nào.”
“...”
——
Cuối tuần kết thúc, sáng sớm thứ hai Thịnh Tâm Lan đưa Thịnh Ái Linh đến trường mẫu giáo, cô cũng phải đi làm.
Buổi sáng cô đến trụ sở chính họp, sau khi cuộc họp kết thúc thì trên hành lang, Thịnh Tâm Lan gọi Nguyễn Anh Minh.
“Nguyễn tổng, chờ một chút.”
Nguyễn Anh Minh và trợ lý Chu Phương đồng thời quay người lại.
“Có việc gì sao?” Nguyễn Anh Minh hỏi.
“Trưa nay anh đến bệnh viện sao?”
“Ừ”
Thịnh Tâm Lan thở phào, cô đưa bình giữ nhiệt mang theo bên cạnh đưa qua: “Tôi nấu canh cả đêm, bình giữ nhiệt đặc biệt có thể bảo đảm đến giữa trưa vẫn còn nóng, anh mang cho Lập Huy đi.”
Nguyễn Anh Minh gật đầu một cái, tay nhận lấy bình giữ nhiệt trong tay Thịnh Tâm Lan.
Trợ lý bên cạnh mở to mắt.
Đây không phải là lần đầu tiên, quan hệ của quản lý Thịnh và Nguyễn tổng đúng là sâu xa?
Cô cũng quan tâm đến cậu chủ nhỏ nằm viện sao? Nguyễn tổng cũng cho cô quan tâm?
“Đúng rồi, còn có thứ này.” Thịnh Tâm Lan lại đưa một cuốn sổ kích thích bằng bàn tay,
“Đây là phương pháp và cách nấu canh, anh đưa cho đầu bếp nữ nhà anh là được, gần đây tôi không có thời gian nấu cơm cho Lập Huy, bản kế hoạch không thể chậm trễ được, tôi xin lỗi.”
Nguyễn Anh Minh cũng nhận lấy: “Không sao.”
“Tôi về khách sạn trước.”
Thịnh Tâm Lan gật đầu, vô cùng tự nhiên cười một chút, sau đó đi tới cửa thang máy.
“Thịnh Tâm Lan.”
Sau lưng bỗng nhiên truyền đến giọng nói trầm thấp của Nguyễn Anh Minh gọi cô lại.
Thịnh Tâm Lan khó hiểu quay đầu lại: “Nguyễn tổng, còn có việc gì sao?”
“Sáng thứ bảy tôi cho người đến đón cô và Ái Linh, Lập Huy hy vọng cô có thể đến nhà chơi.”
“Hả?” Vẻ mặt Thịnh Tâm Lan ngạc nhiên: “Nhà anh?”
“Cô bận sao?”
“À... Không không có việc gì, nhưng bản kế hoạch...”
“Cô mang theo làm, tính theo tiền thưởng tăng ca.”
Giọng Nguyễn Anh Minh không cho phép từ chối: “Có vấn đề gì sao? Tôi cũng không ép buộc người khác, cô không muốn thì thôi.”
“Không không thành vấn đề.” Mặt Thịnh Tâm Lan đầy đường đen.
Không ép buộc gì chứ, chuyện này vốn không công bằng, đánh cược vẫn còn, hợp đồng còn chưa ký, không phải một câu nói của anh có thể làm cho cô phải rời đi, ông chủ nói ra thì cô dám nói có vấn đề sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.