Chương 12
Hạ Vũ
14/06/2023
Sáng sớm ngày hôm sau ở bên trong phòng, Lưu Nguyệt thức dậy mở mắt nhìn
đồng hồ vậy mà gần 7 giờ sáng rồi. Cô ngồi dậy bước xuống giường đi tới
kéo rèm cửa sổ ra để ánh sáng chiếu vào căn phòng. Cô vươn vai lúc xoay
người thì mắt thấy chiếc túi hôm qua mà Thẩm Quân đưa cho cô, cô còn đặt trên bàn. Cô thở dài không nhìn nữa bước vào trong nhà tắm.
Một lát sau cô bước ra khỏi phòng nhìn ở ngoài phòng khách không có ai. Cô nhìn căn phòng bên cạnh chắc là hôm qua anh uống nhiều rượu quá nên bây giờ vẫn còn chưa thức. Cô bước vào phòng bếp mở tủ lạnh ra nhìn một lượt rồi cầm hai quả trứng lên, bắt tay vào làm đồ ăn sáng.
Lúc Thẩm Quân bước ra nghe thấy bên trong phòng bếp vang lên tiếng động, anh đi tới nhìn thì thấy bóng dáng cô đang loay hoay nấu đồ ăn trong bếp. Anh cứ đứng đó nhìn im lặng không nói câu nào, lúc cô xoay người mới thấy anh đứng đó khiến cô xém la lên vì giật mình. Cô nhìn anh hỏi: "Anh đứng đây từ lúc nào vậy sao lại im lặng không lên tiếng? Xém chút dọa tôi rồi."
Anh đi tới cạnh cô nói: "Cũng chỉ mới đứng đây, dọa cô sợ rồi?"
Cô lắc đầu: "Cũng không hẳn."
Anh hỏi: "Có cần tôi giúp gì không?"
"Không cần đâu, mì trứng tôi cũng đã nấu xong rồi chỉ cần bưng ra thôi."
Anh đẩy cô sang một bên, nói: "Vậy để tôi bưng lên."
Cô nghe vậy thì vội nói: "Không cần đâu, anh-"
Cô định nói tiếp nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của anh thì cô vội im lặng, cười cười đứng sang một bên ý bảo anh làm đi, anh cứ tự nhiên. Cô nhìn anh bưng hai tô mì lên đặt trên bàn, cảnh tượng này chỉ sợ nhân viên ở công ty cũng hiếm khi thấy.
Hai người đi tới bàn ăn kéo ghế ngồi xuống, Lưu Nguyệt cầm đũa lên nhìn anh nói: "Đây chỉ là món mì trứng đơn giản mong anh sẽ không chê nó."
Thẩm Quân lắc đầu, cầm đũa lên gắp mì ăn: "Tôi không chê, cũng không kén ăn nên cô cứ yên tâm. Món mì này nấu rất được."
"Vậy sau này anh muốn ăn thì nói tôi, tôi sẽ nấu cho anh ăn." Cô nói xong thì tập trung ăn mì cũng không để ý anh ngồi đối diện vì câu nói của cô mà đưa mắt nhìn chăm chú cô.
Ăn xong, anh đưa tay đang đeo đồng hồ lên nhìn: "Cô vào trong thay đồ đi, chiếc đầm hôm qua mà tôi tặng cô mặc vào đi rồi theo tôi đến Thẩm gia."
Cô nhìn anh ngập ngừng nói: "Nhưng chiếc đầm đó mắc như vậy tôi-"
Anh nhìn thẳng vào mắt cô, lạnh lùng nói: "Cô bây giờ đã là vợ tôi nên tập làm quen những điều này đi. Chiều nay sẽ có người đem những bộ quần áo khác đến cho cô, những bộ cũ cô đang mặc nên bỏ đi."
Cô nghe vậy thì ngơ ngác nhìn anh nói xong rồi đứng dậy bước vào phòng. Anh vậy mà lại kêu người mua đồ mới cho cô. Trong lòng cô có cảm xúc gì đó len lỏi vào nhưng không biết diễn tả thành lời. Nhưng anh nói đúng cô bây giờ đã là vợ anh, dù làm gì mặc gì cũng không thể làm mất mặt anh được cho nên cô phải tập làm quen những điều này.
Ở trong phòng, Lưu Nguyệt từ trong phòng tắm bước ra trên người đang mặc chiếc đầm xanh mà hôm qua Thẩm Quân đã đưa cho cô. Cô lại trước gương đứng nhìn, chiếc đầm được thiết kế tinh xảo, ở trước ngực còn may hình những con bướm nhỏ. Chiếc đầm này thuộc loại tay dài và chân váy dài tới gối.
Tiếng gõ cửa phòng vang lên, cô nhanh chóng đi ra mở cửa. Thẩm Quân thấy cô mặc chiếc đầm mà anh đưa, mái tóc dài được xõa ra, gương mặt tuy không trang điểm nhưng lại làm cho anh không thể dời mắt vì vẻ đẹp mộc mạc này. Anh hắng giọng, hỏi: "Đã sửa soạn xong chưa?"
Cô gật đầu, cúi xuống nhìn đầm mình đang mặc: "Xong rồi nhưng mà tôi mặc không quen cho lắm."
Anh đưa sang cho cô một túi xách màu xanh trùng với màu của chiếc đầm mà cô đang mặc: "Mặc nhiều rồi sẽ quen."
Cô đưa tay nhận lấy: "Cái này là?"
"Là chiếc túi xách mà tôi nhờ trợ lý mua. Một lát đeo chiếc túi này vào, giày đã để ở huyền quan lát cô ra mang. Không được từ chối."
Nghe anh nói vậy cô cũng không thể từ chối được đành nhận lấy. Một lát sau hai người rời khỏi nhà xuống bãi đỗ xe đi đến chiếc xe quen thuộc của anh. Anh mở cửa ghế phụ ra nhìn cô, cô hiểu ý nhanh chóng ngồi vào. Anh đóng cửa lại rồi trở về vị trí lái ngồi xuống, lái xe rời đi.
Trên đường đi, Lưu Nguyệt nhìn anh ngồi bên cạnh tập trung lái xe không nhịn được hỏi: "Nếu như một lát ba anh hỏi làm sao chúng ta quen được nhau vậy tôi phải trả lời làm sao?"
Ở phía trước là đèn đỏ anh cho xe dừng lại, quay sang nhìn cô: "Cô chỉ cần nhớ một lát mọi chuyện cứ giao cho tôi còn việc của cô chính là phối hợp thật tốt."
Cô gật đầu: "Tôi biết rồi."
Khoảng nửa tiếng sau chiếc xe dừng lại trước cổng của một căn biệt thự sang trọng, rất nhanh một người đàn ông chạy ra mở cửa để anh lái xe vào bên trong. Vào bên trong sân, hai người mở cửa bước xuống xe, người quản gia đứng bên cạnh nói: "Cậu chủ, cuối cùng cậu cũng về rồi. Bên cạnh cậu chính là phu nhân có phải không?"
Thẩm Quân đi tới mở cốp xe lấy mấy túi quà ra, nghe hỏi vậy thì gật đầu: "Đúng vậy, cô ấy là vợ tôi."
Quản gia nghe vậy thì cung kính nói: "Chào phu nhân, tôi là quản gia ở đây."
Lưu Nguyệt lần đầu được người khác gọi là phu nhân nên có chút không quen, cô gật đầu: "Xin chào."
Thẩm Quân biết cô đang khó xử nên đi tới một tay xách đồ một tay nắm lấy bàn tay cô khiến cô kinh ngạc, nhìn vào ánh mắt của anh cô vội thu lại biểu tình kinh ngạc nắm lấy tay anh.
Hai người bước vào nhà, bên trong phòng khách Thẩm Thành đang ngồi trên ghế chủ tọa tay cầm ly trà lên uống. Bên cạnh còn có Tuyết Nhàn, hôm nay bà mặc một bộ sườn xám màu xám trên gương mặt còn có trang điểm. Người ngồi bên cạnh bà chính là Thẩm Úc con trai của bà.
Anh nắm tay cô mắt cũng không nhìn hai người bọn họ chỉ nhìn vào Thẩm Thành gọi: "Ba."
Thẩm Thành nghe anh gọi thì tức giận ném ly trà xuống đất khiến cô đứng bên cạnh anh giật mình, ông giận dữ nói: "Anh còn biết gọi tôi là ba? Chuyện kết hôn lớn như vậy mà không hề bàn bạc, báo trước với tôi một tiếng."
Tuyết Nhàn biết ông tức giận liền đi tới ngồi bên cạnh, vỗ nhẹ lưng ông: "Đừng tức giận sẽ hại sức khỏe."
Thẩm Quân mặt chẳng đổi sắc nhìn ông, hỏi: "Nếu con bàn bạc trước, ba có đồng ý chuyện kết hôn này của con không?"
Ông nghe vậy thì tức giận, đưa tay chỉ vào anh: "Anh, anh bây giờ đã đủ lông đủ cánh rồi nên muốn tạo phản phải không?"
Anh lạnh nhạt nói: "Chuyện này ba phải biết rõ hơn con."
Nói rồi anh nhìn sang cô đang lo lắng đứng bên cạnh, anh nắm chặt tay cô để trấn an, nhìn ông nói: "Giới thiệu với ba đây là vợ con cũng là con dâu của ba. Cô ấy tên là Lưu Nguyệt."
Lưu Nguyệt tiến về phía trước, nhìn ông: "Con chào ba."
"Đừng gọi tôi là ba, tôi không chấp nhận đứa con dâu như cô."
Cô nghe ông nói vậy thì nhất thời không biết nói gì, anh vỗ nhẹ tay cô nói: "Chúng con đã kết hôn nên việc chấp nhận cũng là sớm muộn."
Thẩm Thành nhìn anh trên gương mặt vẫn còn hiện rõ sự tức giận: "Tôi nói cho anh biết tôi sẽ không bao giờ chấp nhận cô ta là con dâu của nhà họ Thẩm này."
Anh chẳng quan tâm lời ông, đặt túi quà lên bàn: "Con tới đây không phải để trưng cầu ý kiến của ba, chỉ đến ra mắt cho ba biết mặt. Những món quà này đều là cô ấy chuẩn bị tặng cho mọi người."
Thẩm Úc ngồi đó nãy giờ nhìn thấy vậy thì nói một cách đầy giễu cợt: "Chị dâu quả thật rất chu đáo, còn chuẩn bị quà cho mọi người."
Tuyết Nhàn quay sang hung hăng trừng anh: "Thẩm Úc."
Thẩm Úc nhún vai đưa tay lên làm dấu hiệu kéo khóa miệng, rồi ngồi lột quýt ăn. Tuyết Nhàn nhìn cô cười nói: "Thật sự rất xinh đẹp nhưng có điều hơi gầy. Thẩm Quân à, con phải cố gắng tẩm bổ cho con bé."
"Tôi biết rồi. Cô ấy là vợ tôi nên tôi sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt, không cần bà lo."
Cô đứng bên cạnh đưa mắt nhìn gương mặt anh, từ lúc anh bước vào đây thái độ khác hẳn. Tuy thường ngày anh lạnh lùng nhưng khi ở nơi đây trên người anh còn có sự phòng bị, xa cách. Nói đây là gia đình anh nhưng lúc bước vào, cách nói cô cảm giác anh không phải là người trong gia đình.
Thẩm Thành nghe anh trả lời như vậy thì nói: "Anh thái độ như vậy là có ý gì? Tuyết Nhàn bà ấy quan tâm cô ta nên hỏi thăm dặn dò, anh còn trả lời nói là không cần bà ấy quan tâm."
Anh đút tay vào túi mắt nhìn thẳng vào ông, đáy mắt chẳng hề có độ ấm nào: "Con cần bà ta quan tâm, để ý sao? Đừng ở trước mặt con giả nhân giả nghĩ chỉ khiến con càng thêm chán ghét."
Thẩm Úc nghe vậy thì đứng dậy đi tới chỗ anh, hỏi: "Anh vừa nói cái gì?"
Anh nhìn thẳng cậu ta nói: "Lỗ tai cậu không tốt sao nên mới không nghe những lời lúc nãy mà tôi nói."
"Anh đừng có quá đáng, mẹ tôi là quan tâm đến vợ anh nên mới dặn dò. Anh đừng có mà không biết điều như vậy."
Nói rồi Thầm Úc đưa tay lên cuộn tròn thành nắm đấm giơ xuống muốn đánh anh nhưng đã bị anh bắt kịp, anh giữ tay cậu ta một tay thì đánh vào bụng cậu ta. Anh lạnh giọng nói: "Muốn đánh tôi? Cậu dựa vào đâu?"
Tuyết Nhàn thấy con mình bị đánh thì vội đi tới, đỡ lấy Thẩm Úc lo lắng hỏi: "Con không sao chứ?"
Thẩm Úc lắc đầu một tay ôm bụng được bà đỡ dậy ngồi lên ghế sofa. Thẩm Thành chứng kiến tất cả tức giận nói: "Anh, anh mau cút ra khỏi nhà cho tôi. Ở đây không hoan nghênh anh."
"Ba không cần đuổi con cũng sẽ rời đi, hôm nay đến là để đưa con dâu đến cho ba gặp mặt. Gặp xong rồi vậy chúng con đi trước."
Thẩm Quân nắm lấy tay Lưu Nguyệt xoay người rời đi nhưng chưa đi được bao xa đã nghe thấy giọng ông truyền tới: "Tôi sẽ không bao giờ chấp nhận một cô con dâu nghèo hèn như cô ta đâu."
Một lát sau cô bước ra khỏi phòng nhìn ở ngoài phòng khách không có ai. Cô nhìn căn phòng bên cạnh chắc là hôm qua anh uống nhiều rượu quá nên bây giờ vẫn còn chưa thức. Cô bước vào phòng bếp mở tủ lạnh ra nhìn một lượt rồi cầm hai quả trứng lên, bắt tay vào làm đồ ăn sáng.
Lúc Thẩm Quân bước ra nghe thấy bên trong phòng bếp vang lên tiếng động, anh đi tới nhìn thì thấy bóng dáng cô đang loay hoay nấu đồ ăn trong bếp. Anh cứ đứng đó nhìn im lặng không nói câu nào, lúc cô xoay người mới thấy anh đứng đó khiến cô xém la lên vì giật mình. Cô nhìn anh hỏi: "Anh đứng đây từ lúc nào vậy sao lại im lặng không lên tiếng? Xém chút dọa tôi rồi."
Anh đi tới cạnh cô nói: "Cũng chỉ mới đứng đây, dọa cô sợ rồi?"
Cô lắc đầu: "Cũng không hẳn."
Anh hỏi: "Có cần tôi giúp gì không?"
"Không cần đâu, mì trứng tôi cũng đã nấu xong rồi chỉ cần bưng ra thôi."
Anh đẩy cô sang một bên, nói: "Vậy để tôi bưng lên."
Cô nghe vậy thì vội nói: "Không cần đâu, anh-"
Cô định nói tiếp nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của anh thì cô vội im lặng, cười cười đứng sang một bên ý bảo anh làm đi, anh cứ tự nhiên. Cô nhìn anh bưng hai tô mì lên đặt trên bàn, cảnh tượng này chỉ sợ nhân viên ở công ty cũng hiếm khi thấy.
Hai người đi tới bàn ăn kéo ghế ngồi xuống, Lưu Nguyệt cầm đũa lên nhìn anh nói: "Đây chỉ là món mì trứng đơn giản mong anh sẽ không chê nó."
Thẩm Quân lắc đầu, cầm đũa lên gắp mì ăn: "Tôi không chê, cũng không kén ăn nên cô cứ yên tâm. Món mì này nấu rất được."
"Vậy sau này anh muốn ăn thì nói tôi, tôi sẽ nấu cho anh ăn." Cô nói xong thì tập trung ăn mì cũng không để ý anh ngồi đối diện vì câu nói của cô mà đưa mắt nhìn chăm chú cô.
Ăn xong, anh đưa tay đang đeo đồng hồ lên nhìn: "Cô vào trong thay đồ đi, chiếc đầm hôm qua mà tôi tặng cô mặc vào đi rồi theo tôi đến Thẩm gia."
Cô nhìn anh ngập ngừng nói: "Nhưng chiếc đầm đó mắc như vậy tôi-"
Anh nhìn thẳng vào mắt cô, lạnh lùng nói: "Cô bây giờ đã là vợ tôi nên tập làm quen những điều này đi. Chiều nay sẽ có người đem những bộ quần áo khác đến cho cô, những bộ cũ cô đang mặc nên bỏ đi."
Cô nghe vậy thì ngơ ngác nhìn anh nói xong rồi đứng dậy bước vào phòng. Anh vậy mà lại kêu người mua đồ mới cho cô. Trong lòng cô có cảm xúc gì đó len lỏi vào nhưng không biết diễn tả thành lời. Nhưng anh nói đúng cô bây giờ đã là vợ anh, dù làm gì mặc gì cũng không thể làm mất mặt anh được cho nên cô phải tập làm quen những điều này.
Ở trong phòng, Lưu Nguyệt từ trong phòng tắm bước ra trên người đang mặc chiếc đầm xanh mà hôm qua Thẩm Quân đã đưa cho cô. Cô lại trước gương đứng nhìn, chiếc đầm được thiết kế tinh xảo, ở trước ngực còn may hình những con bướm nhỏ. Chiếc đầm này thuộc loại tay dài và chân váy dài tới gối.
Tiếng gõ cửa phòng vang lên, cô nhanh chóng đi ra mở cửa. Thẩm Quân thấy cô mặc chiếc đầm mà anh đưa, mái tóc dài được xõa ra, gương mặt tuy không trang điểm nhưng lại làm cho anh không thể dời mắt vì vẻ đẹp mộc mạc này. Anh hắng giọng, hỏi: "Đã sửa soạn xong chưa?"
Cô gật đầu, cúi xuống nhìn đầm mình đang mặc: "Xong rồi nhưng mà tôi mặc không quen cho lắm."
Anh đưa sang cho cô một túi xách màu xanh trùng với màu của chiếc đầm mà cô đang mặc: "Mặc nhiều rồi sẽ quen."
Cô đưa tay nhận lấy: "Cái này là?"
"Là chiếc túi xách mà tôi nhờ trợ lý mua. Một lát đeo chiếc túi này vào, giày đã để ở huyền quan lát cô ra mang. Không được từ chối."
Nghe anh nói vậy cô cũng không thể từ chối được đành nhận lấy. Một lát sau hai người rời khỏi nhà xuống bãi đỗ xe đi đến chiếc xe quen thuộc của anh. Anh mở cửa ghế phụ ra nhìn cô, cô hiểu ý nhanh chóng ngồi vào. Anh đóng cửa lại rồi trở về vị trí lái ngồi xuống, lái xe rời đi.
Trên đường đi, Lưu Nguyệt nhìn anh ngồi bên cạnh tập trung lái xe không nhịn được hỏi: "Nếu như một lát ba anh hỏi làm sao chúng ta quen được nhau vậy tôi phải trả lời làm sao?"
Ở phía trước là đèn đỏ anh cho xe dừng lại, quay sang nhìn cô: "Cô chỉ cần nhớ một lát mọi chuyện cứ giao cho tôi còn việc của cô chính là phối hợp thật tốt."
Cô gật đầu: "Tôi biết rồi."
Khoảng nửa tiếng sau chiếc xe dừng lại trước cổng của một căn biệt thự sang trọng, rất nhanh một người đàn ông chạy ra mở cửa để anh lái xe vào bên trong. Vào bên trong sân, hai người mở cửa bước xuống xe, người quản gia đứng bên cạnh nói: "Cậu chủ, cuối cùng cậu cũng về rồi. Bên cạnh cậu chính là phu nhân có phải không?"
Thẩm Quân đi tới mở cốp xe lấy mấy túi quà ra, nghe hỏi vậy thì gật đầu: "Đúng vậy, cô ấy là vợ tôi."
Quản gia nghe vậy thì cung kính nói: "Chào phu nhân, tôi là quản gia ở đây."
Lưu Nguyệt lần đầu được người khác gọi là phu nhân nên có chút không quen, cô gật đầu: "Xin chào."
Thẩm Quân biết cô đang khó xử nên đi tới một tay xách đồ một tay nắm lấy bàn tay cô khiến cô kinh ngạc, nhìn vào ánh mắt của anh cô vội thu lại biểu tình kinh ngạc nắm lấy tay anh.
Hai người bước vào nhà, bên trong phòng khách Thẩm Thành đang ngồi trên ghế chủ tọa tay cầm ly trà lên uống. Bên cạnh còn có Tuyết Nhàn, hôm nay bà mặc một bộ sườn xám màu xám trên gương mặt còn có trang điểm. Người ngồi bên cạnh bà chính là Thẩm Úc con trai của bà.
Anh nắm tay cô mắt cũng không nhìn hai người bọn họ chỉ nhìn vào Thẩm Thành gọi: "Ba."
Thẩm Thành nghe anh gọi thì tức giận ném ly trà xuống đất khiến cô đứng bên cạnh anh giật mình, ông giận dữ nói: "Anh còn biết gọi tôi là ba? Chuyện kết hôn lớn như vậy mà không hề bàn bạc, báo trước với tôi một tiếng."
Tuyết Nhàn biết ông tức giận liền đi tới ngồi bên cạnh, vỗ nhẹ lưng ông: "Đừng tức giận sẽ hại sức khỏe."
Thẩm Quân mặt chẳng đổi sắc nhìn ông, hỏi: "Nếu con bàn bạc trước, ba có đồng ý chuyện kết hôn này của con không?"
Ông nghe vậy thì tức giận, đưa tay chỉ vào anh: "Anh, anh bây giờ đã đủ lông đủ cánh rồi nên muốn tạo phản phải không?"
Anh lạnh nhạt nói: "Chuyện này ba phải biết rõ hơn con."
Nói rồi anh nhìn sang cô đang lo lắng đứng bên cạnh, anh nắm chặt tay cô để trấn an, nhìn ông nói: "Giới thiệu với ba đây là vợ con cũng là con dâu của ba. Cô ấy tên là Lưu Nguyệt."
Lưu Nguyệt tiến về phía trước, nhìn ông: "Con chào ba."
"Đừng gọi tôi là ba, tôi không chấp nhận đứa con dâu như cô."
Cô nghe ông nói vậy thì nhất thời không biết nói gì, anh vỗ nhẹ tay cô nói: "Chúng con đã kết hôn nên việc chấp nhận cũng là sớm muộn."
Thẩm Thành nhìn anh trên gương mặt vẫn còn hiện rõ sự tức giận: "Tôi nói cho anh biết tôi sẽ không bao giờ chấp nhận cô ta là con dâu của nhà họ Thẩm này."
Anh chẳng quan tâm lời ông, đặt túi quà lên bàn: "Con tới đây không phải để trưng cầu ý kiến của ba, chỉ đến ra mắt cho ba biết mặt. Những món quà này đều là cô ấy chuẩn bị tặng cho mọi người."
Thẩm Úc ngồi đó nãy giờ nhìn thấy vậy thì nói một cách đầy giễu cợt: "Chị dâu quả thật rất chu đáo, còn chuẩn bị quà cho mọi người."
Tuyết Nhàn quay sang hung hăng trừng anh: "Thẩm Úc."
Thẩm Úc nhún vai đưa tay lên làm dấu hiệu kéo khóa miệng, rồi ngồi lột quýt ăn. Tuyết Nhàn nhìn cô cười nói: "Thật sự rất xinh đẹp nhưng có điều hơi gầy. Thẩm Quân à, con phải cố gắng tẩm bổ cho con bé."
"Tôi biết rồi. Cô ấy là vợ tôi nên tôi sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt, không cần bà lo."
Cô đứng bên cạnh đưa mắt nhìn gương mặt anh, từ lúc anh bước vào đây thái độ khác hẳn. Tuy thường ngày anh lạnh lùng nhưng khi ở nơi đây trên người anh còn có sự phòng bị, xa cách. Nói đây là gia đình anh nhưng lúc bước vào, cách nói cô cảm giác anh không phải là người trong gia đình.
Thẩm Thành nghe anh trả lời như vậy thì nói: "Anh thái độ như vậy là có ý gì? Tuyết Nhàn bà ấy quan tâm cô ta nên hỏi thăm dặn dò, anh còn trả lời nói là không cần bà ấy quan tâm."
Anh đút tay vào túi mắt nhìn thẳng vào ông, đáy mắt chẳng hề có độ ấm nào: "Con cần bà ta quan tâm, để ý sao? Đừng ở trước mặt con giả nhân giả nghĩ chỉ khiến con càng thêm chán ghét."
Thẩm Úc nghe vậy thì đứng dậy đi tới chỗ anh, hỏi: "Anh vừa nói cái gì?"
Anh nhìn thẳng cậu ta nói: "Lỗ tai cậu không tốt sao nên mới không nghe những lời lúc nãy mà tôi nói."
"Anh đừng có quá đáng, mẹ tôi là quan tâm đến vợ anh nên mới dặn dò. Anh đừng có mà không biết điều như vậy."
Nói rồi Thầm Úc đưa tay lên cuộn tròn thành nắm đấm giơ xuống muốn đánh anh nhưng đã bị anh bắt kịp, anh giữ tay cậu ta một tay thì đánh vào bụng cậu ta. Anh lạnh giọng nói: "Muốn đánh tôi? Cậu dựa vào đâu?"
Tuyết Nhàn thấy con mình bị đánh thì vội đi tới, đỡ lấy Thẩm Úc lo lắng hỏi: "Con không sao chứ?"
Thẩm Úc lắc đầu một tay ôm bụng được bà đỡ dậy ngồi lên ghế sofa. Thẩm Thành chứng kiến tất cả tức giận nói: "Anh, anh mau cút ra khỏi nhà cho tôi. Ở đây không hoan nghênh anh."
"Ba không cần đuổi con cũng sẽ rời đi, hôm nay đến là để đưa con dâu đến cho ba gặp mặt. Gặp xong rồi vậy chúng con đi trước."
Thẩm Quân nắm lấy tay Lưu Nguyệt xoay người rời đi nhưng chưa đi được bao xa đã nghe thấy giọng ông truyền tới: "Tôi sẽ không bao giờ chấp nhận một cô con dâu nghèo hèn như cô ta đâu."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.