Chương 25
Hạ Vũ
14/06/2023
Nhìn hai người bọn họ rời đi, Tiêu Nhu mới quay lại nhìn cô đang đứng bên
cạnh nói: "Em nghe nói bộ phim này đang khá hot, chị dâu có sợ mấy bộ
phim ma này không?"
Lưu Nguyệt nghe vậy tuy trong lòng hơi sợ nhưng vẫn mạnh miệng nói: "Không có."
Tiêu Nhu nghe vậy thì thở dài đầy tiếc nuối: "Thế thì làm sao để anh Thẩm Quân phát huy được sự cần thiết nhất lúc này."
Cô nghe cô ấy nói vậy thì không hiểu gì, hỏi lại: "Em vừa nói gì? Ý là sao?"
Lúc này hai người họ đã quay lại, Thẩm Quân đưa cho cô ly nước còn anh thì cầm lấy hộp bắp và ly nước còn lại. Anh hỏi cô: "Trước đây có từng đi vào đây xem phim bao giờ chưa?"
Cô nhận lấy ly nước đã được cắm ống hút rồi uống, nghe anh hỏi thì lắc đầu: "Trước đây không có thời gian ghé vào đây xem phim. Mỗi thời gian rảnh trước đây của tôi đều là đi làm thêm kiếm tiền."
Anh nghe vậy thì nhìn cô thật lâu sau đó nói: "Nếu sau này cô muốn đi xem phim thì nói với tôi, cuối tuần tôi sẽ chở cô đi."
Cô nghe anh nói vậy không hiểu sao hai gò má hơi nóng lên, cô rũ mi gật đầu: "Tôi biết rồi."
Hạo Minh quay sang nhìn hai người thấy bộ dáng cô đang thẹn thùng thì tò mò hỏi: "Cậu vừa nói cái gì mà chị dâu lại đỏ mặt vậy?"
Anh quay sang nhìn anh ấy, lạnh nhạt nói: "Tò mò nhiều không tốt."
Hạo Minh nghe vậy thì nhún vai biết là không sẽ hỏi gì được từ anh nên quay sang nhìn cô đang đứng bên cạnh, định hỏi thì nghe thấy giọng của anh lạnh lùng phía sau vang lên: "Dự án sắp tới tôi vẫn chưa tìm được người phụ trách, hay cậu đi làm đi."
Hạo Minh nghe anh nói xong thì vội quay sang làm động tác khóa miệng: "Tôi không hỏi, không tò mò nữa. Dự án đó cậu giao cho người khác đi."
Hạo Minh trong lòng thở dài, đùa sao anh vừa mới từ nước ngoài trở về khó khăn lắm mới có thời gian bên cạnh Tiêu Nhu mà bây giờ bắt anh nhận dự án đó đi công tác nữa thì không phải chia cách hai người sao.
Tiêu Nhu tiến lên giảng hòa: "Nào nào, phim sắp chiếu rồi chúng ta mau vào xem đi."
Thẩm Quân đi tới bên cạnh Lưu Nguyệt, nói: "Đi thôi."
Bốn người bước vào bên trong đang tìm kiếm vị trí ngồi của mình, do là bộ phim này khá hot nên có rất nhiều người mua xem. Và một phần ở trong bóng tối cô không nhìn rõ lắm nên lúc đi thì ở phía sau có người đụng trúng khiến cô xém té ra trước cũng may lúc đó có một bàn tay nắm lấy tay cô lại.
Cô nghe anh hỏi: "Không sao chứ?"
"Không sao."
"Cô đi sát bên cạnh tôi, cẩn thận một chút."
Anh nói rồi tiếp tục đi xuống tìm ghế ngồi, cô cúi xuống nhìn bàn tay to lớn của anh nắm lấy tay cô không hề buông ra. Cô cảm nhận được nhiệt độ từ lồng bàn tay anh truyền tới, rất ấm áp. Lúc trước anh cũng có nắm tay cô ở Thẩm gia nhưng cô lúc đó lại không chú ý quá nhiều nhưng không biết vì sao lần này tim cô lại đập nhanh như vậy.
Anh nắm tay cô đi tới ghế ngồi xuống, Thẩm Quân đưa hộp bắp rang sang: "Cô ăn không?"
Cô định đưa tay nhận lấy thì anh nói: "Cô nếu muốn ăn thì cứ lấy ăn còn hộp bắp cứ để tôi cầm là được."
"Vậy được, cảm ơn anh." Cô cầm lấy bắp rồi ngồi ăn, màn hình lúc này vẫn đang chiếu quảng cáo chưa chiếu phim. Cô len lén đưa mắt nhìn anh đang ngồi bên cạnh thấy anh mở điện thoại ra làm gì đó cô không rõ. Cô thu hồi tầm mắt rồi tiếp tục lấy bắp ăn.
Tiêu Nhu ngồi bên cạnh ghé sát vào tai cô nói nhỏ trêu chọc: "Em bắt được quả tang chị dâu lén nhìn anh Thẩm Quân rồi nhé."
Cô nghe vậy thì hai gò má nóng lên cũng may ở bên trong đây tối nên không ai nhìn thấy rõ, cô vội quay sang phủ nhận: "Không có đâu, em nhìn nhầm rồi."
Tiêu Nhu nghe vậy thì ồ một tiếng rõ dài, hỏi lại: "Nhìn nhầm sao?"
Cô gật mạnh đầu: "Đúng vậy, em nhìn nhầm rồi."
Hạo Minh ngồi bên cạnh Tiêu Nhu ló đầu sang nói: "Phim chiếu rồi, hai người mau tập trung xem phim đi."
Cô nghe vậy thì vội vàng ngồi ngay ngắn lại đôi mắt dán vào màn hình xem chăm chú, Tiêu Nhu thấy vậy thì buồn cười cũng không trêu chọc cô nữa tập trung xem phim. Hai người này đều rung động với đối phương cả rồi nhưng chẳng hề hay biết.
Bốn người bọn họ tập trung xem phim, cô vừa ăn bắp vừa xem cho đến khúc mà con ma xuất hiện trên màn hình lớn cô la lên nhắm chặt mắt quay sang ôm lấy cánh tay anh. Thẩm Quân thấy cô như vậy thì biết cô sợ xem phim ma, đưa mắt nhìn Tiêu Nhu ngồi cách đó không xa cũng đang ôm lấy Hạo Minh.
Anh đưa tay lên định xoa đầu cô thì nghe thấy cô hỏi: "Đã qua cảnh con ma đó chưa?"
Anh vội đặt tay xuống nhìn màn hình lớn trên TV gật đầu: "Đã qua rồi."
Cô nghe vậy mới mở mắt ra nhìn thấy mình đang ôm chặt cứng cánh tay của anh thì vội vàng bỏ ra, cười gượng nói: "Xin lỗi."
"Không có gì, cô xem tiếp đi."
Cô gật đầu cầm lấy bắp ăn tiếp tục xem phim, lúc nãy vậy mà theo phản xạ tự nhiên cô lại ôm lấy anh đầu tiên. Anh không nghĩ cô là lợi dụng anh trong lúc này đó chứ?
Cô cầm ly nước lên uống dẹp suy nghĩ đó sang một bên tiếp tục xem phim. Lần này khi tới cảnh sắp xuất hiện con ma cô theo bản năng muốn quay sang ôm lấy thứ gì đó để tìm thấy cảm giác an toàn nhưng sực nhớ ra anh đang ngồi bên cạnh, nếu còn ôm thêm lần nữa thì chắc chắn anh sẽ nghĩ cô lợi dụng anh. Cô quay sang nhìn bên cạnh thì thấy Tiêu Nhu đang ôm chặt cánh tay Hạo Minh không buông, cô thở dài thôi vậy đành can đảm xem hết tập phim.
Lúc con ma xuất hiện cô đã chuẩn bị tinh thần nhưng khi nhìn thấy cô không khỏi run sợ, bất ngờ trước mắt có một bàn tay to phủ xuống che đi tầm nhìn áp vào mắt cô. Cô nghe thấy anh ngồi bên cạnh nói: "Cảnh này cô đừng xem."
Anh một tay che mắt cho cô còn một tay thì cầm hộp bắp nhìn lên màn hình lớn. Anh cảm nhận được lông mi của cô đang chớp lấy ở trong lồng bàn tay của anh khiến hơi nhột và trong tim anh cũng như có một cọng lông vũ quét qua vậy.
Anh nhìn thấy phim đã chiếu sang cảnh khác thì để tay xuống: "Đã qua cảnh đó rồi, cô xem tiếp đi."
Cô cũng không dám nhìn sang anh, chỉ gật đầu qua loa: "À được."
Lúc nãy khi anh che mắt cô lại, trái tim cô bỗng đập nhanh hơn không rõ lý do. Cô đưa tay lên ngực nhíu mày, chẳng lẽ tim cô có vấn đề gì sao? Mỗi lần anh làm động tác như thế với cô thì khiến tim cô đập nhanh hơn không rõ lý do. Trong buổi chiếu phim hôm đó, những cảnh có ma xuất hiện thì anh đều đưa tay lên che chắn tầm mắt cho cô để cô không nhìn thấy. Hành động đó của anh cứ lặp đi lặp lại trong suốt bộ phim đang chiếu.
Buổi tối ở bên trong phòng, Lưu Nguyệt ngồi xếp bằng trên giường lướt điện thoại thở dài. Tuy lúc nãy mấy cảnh có ma xuất hiện anh đều che mắt cô lại nhưng trong phim đó cũng có những cảnh kinh dị, chỉ sợ là đêm nay cô không ngủ được mất. Bây giờ cũng đã gần 12 giờ đêm nếu như không ngủ thì chắc chắn ngày mai sẽ không có tinh thần làm việc.
Cô đặt điện thoại lên giường rồi tắt đèn trong phòng đưa tay bật đèn ngủ lên rồi nằm xuống, đắp chăn. Nhưng mỗi lần cô nhắm mắt lại thì cảnh kinh dị của bộ phim đều xuất hiện trước mắt cô khiến cô sợ hãi mở mắt ra, nhìn lên trần nhà. Cô cứ nằm đó trằn trọc mãi gần tới 1 giờ sáng đến nỗi không ngủ được thì ngồi dậy.
Cô ôm lấy gối bước xuống giường đi tới mở cửa phòng ra nhìn bên ngoài phòng khách không có ai, cô nhìn sang thư phòng của anh thấy không có sáng đèn chắc là anh đã trở về phòng. Cô đi tới phòng anh, chần chừ một lát rồi đưa tay lên gõ cửa.
Cửa được mở ra, Thẩm Quân nhìn thấy cô ôm gối mặc bộ đồ ngủ đứng trước cửa phòng anh. Anh khoanh tay dựa vào cửa hỏi cô: "Làm sao vậy? Giờ này mà còn chưa ngủ nữa?"
Cô ôm chặt cái gối mắt cũng không dám nhìn anh chỉ nhìn xuống sàn nhà ấp úng nói: "Tôi...tôi, ngủ không được."
"Có phải là xem phim ma xong nên còn ám ảnh không ngủ được đúng không?" Anh nhìn cô đang cúi đầu thì thấy buồn cười, khóe miệng khẽ cong.
Cô gật đầu: "Đúng vậy, sao anh biết?"
"Rất dễ đoán, cô vào trong đi."
Anh đứng sang một bên để cô bước vào rồi đưa tay đóng cửa phòng lại. Đây là lần đầu tiên cô bước vào căn phòng của anh, cách bài trí cũng rất đơn giản nhưng đem lại cho cô cảm giác lạnh lùng cũng như tính cách của anh vậy.
Anh nhìn đồng hồ ở trên bàn rồi quay sang nói với cô: "Đã hơn 1 giờ sáng rồi, cô cần phải đi ngủ. Nếu như cô vẫn còn sợ thì đêm nay ở lại đây ngủ đi. Tôi ngủ ở ghế-"
Anh chưa kịp nói hết câu thì đã thấy cô ngồi lên ghế sofa nhìn anh nói: "Tôi ngủ ở đây là được rồi. Chuyện tối nay cảm ơn anh."
Anh nhìn thấy cô như vậy thì cũng chỉ thuận theo gật đầu ngồi xuống giường, nói: "Vậy tôi tắt đèn đây."
"Được." Cô đặt gối lên ghế rồi nằm xuống, anh đưa tay tắt đèn, căn phòng bắt đầu chìm trong bóng tối chỉ có ánh sáng từ đèn ngủ phát ra. Cô nhìn thấy anh nằm xuống giường cũng biết có người ở bên cạnh như vậy nên yên tâm hơn, nhắm mắt lại.
Khoảng một lát sau anh nghe thấy tiếng hít thở đều đều của cô truyền tới thì anh biết cô cũng đã ngủ say. Anh bước xuống giường dựa theo ánh sáng của đèn ngủ rồi đi tới chỗ cô. Anh thở dài bế cô lên đi tới đặt trên giường mình, sau đấy lấy chăn đắp lại cho cô. Anh cầm lấy chiếc gối còn lại rồi mở tủ lấy chăn ra đi tới ghế sofa nằm xuống, một tay gác lên trán nhắm mắt lại ngủ.
Lưu Nguyệt nghe vậy tuy trong lòng hơi sợ nhưng vẫn mạnh miệng nói: "Không có."
Tiêu Nhu nghe vậy thì thở dài đầy tiếc nuối: "Thế thì làm sao để anh Thẩm Quân phát huy được sự cần thiết nhất lúc này."
Cô nghe cô ấy nói vậy thì không hiểu gì, hỏi lại: "Em vừa nói gì? Ý là sao?"
Lúc này hai người họ đã quay lại, Thẩm Quân đưa cho cô ly nước còn anh thì cầm lấy hộp bắp và ly nước còn lại. Anh hỏi cô: "Trước đây có từng đi vào đây xem phim bao giờ chưa?"
Cô nhận lấy ly nước đã được cắm ống hút rồi uống, nghe anh hỏi thì lắc đầu: "Trước đây không có thời gian ghé vào đây xem phim. Mỗi thời gian rảnh trước đây của tôi đều là đi làm thêm kiếm tiền."
Anh nghe vậy thì nhìn cô thật lâu sau đó nói: "Nếu sau này cô muốn đi xem phim thì nói với tôi, cuối tuần tôi sẽ chở cô đi."
Cô nghe anh nói vậy không hiểu sao hai gò má hơi nóng lên, cô rũ mi gật đầu: "Tôi biết rồi."
Hạo Minh quay sang nhìn hai người thấy bộ dáng cô đang thẹn thùng thì tò mò hỏi: "Cậu vừa nói cái gì mà chị dâu lại đỏ mặt vậy?"
Anh quay sang nhìn anh ấy, lạnh nhạt nói: "Tò mò nhiều không tốt."
Hạo Minh nghe vậy thì nhún vai biết là không sẽ hỏi gì được từ anh nên quay sang nhìn cô đang đứng bên cạnh, định hỏi thì nghe thấy giọng của anh lạnh lùng phía sau vang lên: "Dự án sắp tới tôi vẫn chưa tìm được người phụ trách, hay cậu đi làm đi."
Hạo Minh nghe anh nói xong thì vội quay sang làm động tác khóa miệng: "Tôi không hỏi, không tò mò nữa. Dự án đó cậu giao cho người khác đi."
Hạo Minh trong lòng thở dài, đùa sao anh vừa mới từ nước ngoài trở về khó khăn lắm mới có thời gian bên cạnh Tiêu Nhu mà bây giờ bắt anh nhận dự án đó đi công tác nữa thì không phải chia cách hai người sao.
Tiêu Nhu tiến lên giảng hòa: "Nào nào, phim sắp chiếu rồi chúng ta mau vào xem đi."
Thẩm Quân đi tới bên cạnh Lưu Nguyệt, nói: "Đi thôi."
Bốn người bước vào bên trong đang tìm kiếm vị trí ngồi của mình, do là bộ phim này khá hot nên có rất nhiều người mua xem. Và một phần ở trong bóng tối cô không nhìn rõ lắm nên lúc đi thì ở phía sau có người đụng trúng khiến cô xém té ra trước cũng may lúc đó có một bàn tay nắm lấy tay cô lại.
Cô nghe anh hỏi: "Không sao chứ?"
"Không sao."
"Cô đi sát bên cạnh tôi, cẩn thận một chút."
Anh nói rồi tiếp tục đi xuống tìm ghế ngồi, cô cúi xuống nhìn bàn tay to lớn của anh nắm lấy tay cô không hề buông ra. Cô cảm nhận được nhiệt độ từ lồng bàn tay anh truyền tới, rất ấm áp. Lúc trước anh cũng có nắm tay cô ở Thẩm gia nhưng cô lúc đó lại không chú ý quá nhiều nhưng không biết vì sao lần này tim cô lại đập nhanh như vậy.
Anh nắm tay cô đi tới ghế ngồi xuống, Thẩm Quân đưa hộp bắp rang sang: "Cô ăn không?"
Cô định đưa tay nhận lấy thì anh nói: "Cô nếu muốn ăn thì cứ lấy ăn còn hộp bắp cứ để tôi cầm là được."
"Vậy được, cảm ơn anh." Cô cầm lấy bắp rồi ngồi ăn, màn hình lúc này vẫn đang chiếu quảng cáo chưa chiếu phim. Cô len lén đưa mắt nhìn anh đang ngồi bên cạnh thấy anh mở điện thoại ra làm gì đó cô không rõ. Cô thu hồi tầm mắt rồi tiếp tục lấy bắp ăn.
Tiêu Nhu ngồi bên cạnh ghé sát vào tai cô nói nhỏ trêu chọc: "Em bắt được quả tang chị dâu lén nhìn anh Thẩm Quân rồi nhé."
Cô nghe vậy thì hai gò má nóng lên cũng may ở bên trong đây tối nên không ai nhìn thấy rõ, cô vội quay sang phủ nhận: "Không có đâu, em nhìn nhầm rồi."
Tiêu Nhu nghe vậy thì ồ một tiếng rõ dài, hỏi lại: "Nhìn nhầm sao?"
Cô gật mạnh đầu: "Đúng vậy, em nhìn nhầm rồi."
Hạo Minh ngồi bên cạnh Tiêu Nhu ló đầu sang nói: "Phim chiếu rồi, hai người mau tập trung xem phim đi."
Cô nghe vậy thì vội vàng ngồi ngay ngắn lại đôi mắt dán vào màn hình xem chăm chú, Tiêu Nhu thấy vậy thì buồn cười cũng không trêu chọc cô nữa tập trung xem phim. Hai người này đều rung động với đối phương cả rồi nhưng chẳng hề hay biết.
Bốn người bọn họ tập trung xem phim, cô vừa ăn bắp vừa xem cho đến khúc mà con ma xuất hiện trên màn hình lớn cô la lên nhắm chặt mắt quay sang ôm lấy cánh tay anh. Thẩm Quân thấy cô như vậy thì biết cô sợ xem phim ma, đưa mắt nhìn Tiêu Nhu ngồi cách đó không xa cũng đang ôm lấy Hạo Minh.
Anh đưa tay lên định xoa đầu cô thì nghe thấy cô hỏi: "Đã qua cảnh con ma đó chưa?"
Anh vội đặt tay xuống nhìn màn hình lớn trên TV gật đầu: "Đã qua rồi."
Cô nghe vậy mới mở mắt ra nhìn thấy mình đang ôm chặt cứng cánh tay của anh thì vội vàng bỏ ra, cười gượng nói: "Xin lỗi."
"Không có gì, cô xem tiếp đi."
Cô gật đầu cầm lấy bắp ăn tiếp tục xem phim, lúc nãy vậy mà theo phản xạ tự nhiên cô lại ôm lấy anh đầu tiên. Anh không nghĩ cô là lợi dụng anh trong lúc này đó chứ?
Cô cầm ly nước lên uống dẹp suy nghĩ đó sang một bên tiếp tục xem phim. Lần này khi tới cảnh sắp xuất hiện con ma cô theo bản năng muốn quay sang ôm lấy thứ gì đó để tìm thấy cảm giác an toàn nhưng sực nhớ ra anh đang ngồi bên cạnh, nếu còn ôm thêm lần nữa thì chắc chắn anh sẽ nghĩ cô lợi dụng anh. Cô quay sang nhìn bên cạnh thì thấy Tiêu Nhu đang ôm chặt cánh tay Hạo Minh không buông, cô thở dài thôi vậy đành can đảm xem hết tập phim.
Lúc con ma xuất hiện cô đã chuẩn bị tinh thần nhưng khi nhìn thấy cô không khỏi run sợ, bất ngờ trước mắt có một bàn tay to phủ xuống che đi tầm nhìn áp vào mắt cô. Cô nghe thấy anh ngồi bên cạnh nói: "Cảnh này cô đừng xem."
Anh một tay che mắt cho cô còn một tay thì cầm hộp bắp nhìn lên màn hình lớn. Anh cảm nhận được lông mi của cô đang chớp lấy ở trong lồng bàn tay của anh khiến hơi nhột và trong tim anh cũng như có một cọng lông vũ quét qua vậy.
Anh nhìn thấy phim đã chiếu sang cảnh khác thì để tay xuống: "Đã qua cảnh đó rồi, cô xem tiếp đi."
Cô cũng không dám nhìn sang anh, chỉ gật đầu qua loa: "À được."
Lúc nãy khi anh che mắt cô lại, trái tim cô bỗng đập nhanh hơn không rõ lý do. Cô đưa tay lên ngực nhíu mày, chẳng lẽ tim cô có vấn đề gì sao? Mỗi lần anh làm động tác như thế với cô thì khiến tim cô đập nhanh hơn không rõ lý do. Trong buổi chiếu phim hôm đó, những cảnh có ma xuất hiện thì anh đều đưa tay lên che chắn tầm mắt cho cô để cô không nhìn thấy. Hành động đó của anh cứ lặp đi lặp lại trong suốt bộ phim đang chiếu.
Buổi tối ở bên trong phòng, Lưu Nguyệt ngồi xếp bằng trên giường lướt điện thoại thở dài. Tuy lúc nãy mấy cảnh có ma xuất hiện anh đều che mắt cô lại nhưng trong phim đó cũng có những cảnh kinh dị, chỉ sợ là đêm nay cô không ngủ được mất. Bây giờ cũng đã gần 12 giờ đêm nếu như không ngủ thì chắc chắn ngày mai sẽ không có tinh thần làm việc.
Cô đặt điện thoại lên giường rồi tắt đèn trong phòng đưa tay bật đèn ngủ lên rồi nằm xuống, đắp chăn. Nhưng mỗi lần cô nhắm mắt lại thì cảnh kinh dị của bộ phim đều xuất hiện trước mắt cô khiến cô sợ hãi mở mắt ra, nhìn lên trần nhà. Cô cứ nằm đó trằn trọc mãi gần tới 1 giờ sáng đến nỗi không ngủ được thì ngồi dậy.
Cô ôm lấy gối bước xuống giường đi tới mở cửa phòng ra nhìn bên ngoài phòng khách không có ai, cô nhìn sang thư phòng của anh thấy không có sáng đèn chắc là anh đã trở về phòng. Cô đi tới phòng anh, chần chừ một lát rồi đưa tay lên gõ cửa.
Cửa được mở ra, Thẩm Quân nhìn thấy cô ôm gối mặc bộ đồ ngủ đứng trước cửa phòng anh. Anh khoanh tay dựa vào cửa hỏi cô: "Làm sao vậy? Giờ này mà còn chưa ngủ nữa?"
Cô ôm chặt cái gối mắt cũng không dám nhìn anh chỉ nhìn xuống sàn nhà ấp úng nói: "Tôi...tôi, ngủ không được."
"Có phải là xem phim ma xong nên còn ám ảnh không ngủ được đúng không?" Anh nhìn cô đang cúi đầu thì thấy buồn cười, khóe miệng khẽ cong.
Cô gật đầu: "Đúng vậy, sao anh biết?"
"Rất dễ đoán, cô vào trong đi."
Anh đứng sang một bên để cô bước vào rồi đưa tay đóng cửa phòng lại. Đây là lần đầu tiên cô bước vào căn phòng của anh, cách bài trí cũng rất đơn giản nhưng đem lại cho cô cảm giác lạnh lùng cũng như tính cách của anh vậy.
Anh nhìn đồng hồ ở trên bàn rồi quay sang nói với cô: "Đã hơn 1 giờ sáng rồi, cô cần phải đi ngủ. Nếu như cô vẫn còn sợ thì đêm nay ở lại đây ngủ đi. Tôi ngủ ở ghế-"
Anh chưa kịp nói hết câu thì đã thấy cô ngồi lên ghế sofa nhìn anh nói: "Tôi ngủ ở đây là được rồi. Chuyện tối nay cảm ơn anh."
Anh nhìn thấy cô như vậy thì cũng chỉ thuận theo gật đầu ngồi xuống giường, nói: "Vậy tôi tắt đèn đây."
"Được." Cô đặt gối lên ghế rồi nằm xuống, anh đưa tay tắt đèn, căn phòng bắt đầu chìm trong bóng tối chỉ có ánh sáng từ đèn ngủ phát ra. Cô nhìn thấy anh nằm xuống giường cũng biết có người ở bên cạnh như vậy nên yên tâm hơn, nhắm mắt lại.
Khoảng một lát sau anh nghe thấy tiếng hít thở đều đều của cô truyền tới thì anh biết cô cũng đã ngủ say. Anh bước xuống giường dựa theo ánh sáng của đèn ngủ rồi đi tới chỗ cô. Anh thở dài bế cô lên đi tới đặt trên giường mình, sau đấy lấy chăn đắp lại cho cô. Anh cầm lấy chiếc gối còn lại rồi mở tủ lấy chăn ra đi tới ghế sofa nằm xuống, một tay gác lên trán nhắm mắt lại ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.