Chương 38
Hạ Vũ
17/07/2023
Ở bên trong quán ăn hai người ngồi một bàn ở phía bên trong cùng, nhân
viên phục vụ đi tới đưa thực đơn cho hai người. Châu Di nhanh chóng đưa
sang cho cô: "Đây chị muốn ăn gì thì cứ gọi đi, hôm nay em mời."
Lưu Nguyệt lắc đầu từ chối: "Như vậy không hay lắm."
"Không sao đâu, chị cứ gọi món đi. Chị không gọi thì em rất buồn đấy."
Cô nghe vậy thì không thể từ chối được đành nhận lấy thực đơn gọi vài món rồi đưa sang cho Châu Di để cô ấy gọi. Gọi món xong cô ấy rót nước cho cô nói: "Cuối tuần chị thường làm gì?"
Cô cầm ly nước lên uống một ngụm để nhuận giọng nói: "Thường thì ở nhà đọc sách, làm tiếp công việc còn đang dang dở hoặc vẽ."
Châu Di nghe vậy thì nở nụ cười rồi nói: "Em thường thì rủ bạn bè ra ngoài đi mua sắm. Còn không thì đi hát ở quán bar."
Lâm Vĩ bước vào bên trong quán mua đồ ăn, lơ đãng nhìn thấy một bóng người khá quen thuộc. Anh nhìn kĩ lại thì đây không phải Lưu Nguyệt sao, anh đi tới chỗ bọn họ chào hỏi: "Cô Lưu, thật trùng hợp không ngờ lại gặp được cô ở đây."
Cô nghe thấy có người gọi mình thì ngẩng đầu lên nhìn, thấy người tới là ai thì cô nở nụ cười: "Trợ lý Lâm, trùng hợp quá gặp anh ở đây. Anh cũng tới đây ăn cơm trưa sao?"
Lâm Vĩ lắc đầu nhìn cô: "Không có, tôi đang đi mua đồ ăn đem về cho Thẩm tổng."
Anh vừa dứt lời thì bà chủ nói vọng ra: "Trợ lý Lâm đồ ăn đã nấu xong, cậu có thể lấy được rồi."
"Vậy tôi đi trước đây." Anh nói rồi xoay người đi lại chỗ bà chủ nhận lấy đồ ăn rồi đi ra ngoài.
Cô nhìn bóng lưng anh đã đi xa rồi thu hồi tầm mắt cầm đũa lên gắp miếng thịt gà bỏ vào miệng, nghe Châu Di ngồi đối diện nói: "Hôm nay em rủ chị đi dạo phố như vậy có phải rất có lỗi với trợ lý của anh Thẩm Quân không?"
Cô nhìn cô ấy hỏi: "Sao lại nói vậy?"
"Hôm nay là ngày cuối tuần trợ lý của anh ấy không được nghĩ còn lại bị bắt đi mua cơm, làm em thấy áy náy cực kì. Nhưng mà em mượn chị một bữa đi chơi với em cũng đâu có sao, mấy ngày còn lại chị đều là của anh Thẩm Quân cả rồi."
Cô nghe câu này xong thì gương mặt đỏ ửng lên, cô cúi đầu giả vờ tập trung ăn cơm không để ý đến lời nói của cô ấy nhưng bản thân cô biết mặt cô sắp bốc cháy đến nơi rồi. Châu Di nhìn cô hỏi: "Sao mặt chị đỏ vậy?"
Cô cười cười vội tìm lý do: "Do thời tiết nóng quá đó, em không thấy nóng sao?"
Cô ấy gật đầu: "Có hơi nóng một chút thôi."
Lâm Vĩ ngồi bên trong xe thở dài, hóa ra là cô Lưu đi ăn với bạn nên không có nấu đồ ăn cho Thẩm tổng nên anh ấy mới sai mình đi mua đồ ăn đem sang. Tiếng chuông điện thoại reo lên, cậu nhìn người gọi rồi nhanh chóng bắt máy: "Alo mẹ."
Đầu dây bên kia truyền tới giọng nói giận dữ của mẹ Lâm: "Con làm gì mà để con gái người ta tự về một mình vậy?"
Cậu nghe vậy vội vàng giải thích: "Mẹ, Thẩm tổng kêu con có việc gấp nên con mới để cô ấy về một mình thôi."
"Anh mà tới cuối năm còn chưa có bạn gái thì đừng vác mặt về nhà nữa." Nói rồi mẹ Lâm cúp máy, anh nhìn màn hình điện thoại thở dài trong lòng khóc không ra nước mắt. Anh cũng muốn có bạn gái nhưng mà lệnh sếp anh nào đâu dám cãi, anh để điện thoại sang một bên rồi lái xe rời đi.
Lát sau ở bên trong nhà, tiếng chuông cửa vang lên. Lưu Văn đứng dậy đi ra ngoài mở cửa nhìn thấy một người đàn ông ăn mặc lịch sự đang đứng ở ngoài. Cậu hỏi: "Anh tìm ai?"
Lâm Vĩ bước vào bên trong, nói: "Tôi là trợ lý của Thẩm tổng. Anh ấy đâu?"
"Ở bên trong thư phòng."
Anh gật đầu đi đến cửa thư phòng gõ cửa, cửa nhanh chóng được mở ra. Thẩm Quân nhìn anh rồi nói: "Cậu đến trễ quá đấy trợ lý Lâm."
"Do lúc Thẩm tổng gọi tới tôi đang có cuộc hẹn nên phải sắp xếp cho ổn thỏa rồi mới đi mua đồ ăn cho anh được. Đồ ăn tôi đã mua xong cả rồi, lúc nãy tôi ghé quán hay mua cho anh có gặp cô Lưu ăn ở đó."
Thẩm Quân bước ra khỏi thư phòng đóng cửa lại đi tới bàn ăn, hỏi: "Cô ấy có nói gì không?"
Lâm Vĩ đi theo sau đặt đồ ăn lên bàn, lắc đầu: "Cô ấy chỉ hỏi tôi tới đó ăn trưa sao, tôi nói đi mua đồ ăn cho anh cô ấy cũng chỉ nở nụ cười. Lúc đó bà chủ quán kêu tôi tới lấy đồ ăn nên cũng không có nói gì thêm."
Anh kéo ghế ngồi xuống nhìn Lưu Văn đang ngồi trên ghế sofa hỏi: "Em có lại ăn trưa không?"
Cậu nghe vậy đứng bật dậy đi tới, gật đầu: "Tất nhiên là có rồi, em đang đói bụng nãy giờ."
Anh gật đầu để Lâm Vĩ đổ đồ ăn ra chén dĩa, cầm lấy ly nước lên uống nói: "Lát ăn xong Lâm Vĩ cậu vào thư phòng tôi một chuyến."
Lâm Vĩ nghe anh nói vậy thì biết chắc là chuyện công việc, gật đầu: "Dạ được Thẩm tổng."
"Cậu ngồi xuống ăn cùng đi."
Lâm Vĩ nghe vậy thì phản ứng đầu tiên chính là từ chối: "Không cần đâu, tôi..."
Câu tiếp theo của anh tuy nói nhưng hàm ý lại chính là không cho phép từ chối: "Ngồi xuống ăn."
Lâm Vĩ kéo ghế bên cạnh Lưu Văn ngồi xuống, rồi cầm lấy đũa lên nói: "Cảm ơn Thẩm tổng."
"Được rồi, mau ăn đi."
Sau khi ăn trưa xong, ở trong xe Châu Di nhìn đồng hồ rồi nói: "Chúng ta đi xem phim đi, em biết một bộ này cũng hay lắm. Chị có muốn đi xem không?"
Lưu Nguyệt ngồi bên cạnh gật đầu: "Vậy cũng được, dù gì thì hiện tại chị cũng không biết đi đâu."
Châu Di nghe vậy thì nở nụ cười, lái xe đi tới rạp chiếu phim. Điện thoại cô rung lên, cô cầm lên nhìn là tin nhắn của Thẩm Quân gửi tới. Cô mở ra đọc, nội dung là: [ Cô đi chơi nhớ đừng về trễ quá. Chúc cô đi chơi vui vẻ.]
Cô nhanh chóng trả lời lại cho anh: [ Tôi biết rồi, cảm ơn anh.]
Châu Di ngồi bên cạnh lái xe khóe mắt nhìn sang thấy khóe miệng cô đang mỉm cười thì trêu chọc hỏi: "Đang nhắn tin với ai mà vui thế? Chắc không phải là anh Thẩm Quân đó chứ?"
Cô cất điện thoại vào túi xách, hai gò má vì câu trêu chọc của cô ấy mà đỏ lên. Cô không trả lời lựa chọn im lặng nhưng Châu Di ngồi bên cạnh biết là cô ấy đã đoán trúng rồi, cô ấy nở nụ cười lắc đầu tập trung lái xe.
Hai người đi xem phim rồi đi uống cà phê ăn chút bánh ngọt, thời gian trôi qua cũng nhanh chóng mới đó mà trời đã tối hai người cũng đứng dậy ra về. Rời khỏi quán cơn gió ập tới khiến Lưu Nguyệt rùng mình vì lạnh, những cơn gió thổi tới càng mạnh cô nhìn lên bầu trời rồi nói: "Chắc tối nay sẽ mưa to, gió lớn quá chúng ta mau chóng về đi."
Châu Di cũng kéo chặt áo khoác đang mặc lại gật đầu đồng ý: "Nếu một lát trời đổ mưa xuống thì đường sẽ khó đi cũng không an toàn. Lên xe thôi."
Hai người ngồi vào xe thắt dây an toàn, Châu Di khởi động xe rồi nhanh chóng lái đi hướng về nhà cô. Cô ngồi ở bên cạnh cũng không nói gì, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài. Đi được một đoạn bỗng cô thấy chiếc xe đột ngột phanh gấp khiến cơ thể cô loạng choạng xém té nhào ra trước cũng may cô nắm lấy thành cửa kịp, nếu không thì chắc cô đã bị thương rồi.
Cô quay sang nhìn thấy sắc mặt Châu Di tái nhợt, hai tay nắm chặt vô lăng ánh mắt đờ đẫn nhìn về phía trước. Cô lo lắng hỏi: "Em không sao chứ?"
Châu Di lúc này mới bình ổn lại nhịp thở, lắc đầu nhìn cô: "Em không sao. Lúc nãy chị không có bị thương gì chứ?"
Cô lắc đầu: "Không có."
Châu Di lúc này mới tức giận nhìn chiếc xe màu đỏ nổi bật phía đối diện, nói: "Em phải đi xuống nói chuyện với tài xế xe đó mới được. Em đang chạy không biết chiếc xe đó từ đâu chạy ra với tốc độ nhanh, nếu em không thắng kịp thì chúng ta thật sự sẽ bị thương rồi."
Cô ấy nói rồi thì mở cửa xe bước xuống, cô thấy tình hình không ổn nên cũng nhanh chóng xuống theo. Châu Di đi tới gõ cửa ghế lái của chiếc xe đó, cửa xe nhanh chóng được mở ra. Một người con trai đầu nhuộm màu xanh, mặc một cái áo khoác màu hồng sặc sỡ tới nói khiến cho người ta cũng không dám nhìn. Tên tóc xanh này cũng không thèm nhìn cô ấy đi đến phía trước xe kiểm tra, rồi quay sang nói: "Bà chị, bà chị làm trầy xước xe tôi rồi. Mau đền tiền đi."
Châu Di nghe vậy thì hừ lạnh: "Dựa vào đâu mà tôi phải đền tiền. Là cậu lái xe với tốc độ cao không nhìn trước ngó sau chạy thẳng tới xém làm cho bọn tôi bị thương. Cậu còn mặt dày ở đây mà đòi tiền bọn tôi?"
Tên tóc xanh đó cầm lấy điếu thuốc rồi lấy bật lửa từ trong túi áo khoác ra châm lửa vào điếu thuốc, rít một hơi rồi cầm lấy điếu thuốc nhả khói ra khiến cho Châu Di đứng đối diện bị sặc mùi thuốc lá. Tên tóc xanh đó nhếch mép: "Không phải bà chị với bạn của bà chị không sao cũng không có bị thương gì nghiêm trọng không phải sao? Cho nên bà chị nhanh chóng bồi thường tiền sửa xe đi."
Lưu Nguyệt nghe thế nhịn không được nữa đi tới, nhìn tên tóc xanh đó nói: "Cậu không thể nói như vậy được, lỗi là nằm ở cậu thì dựa vào đâu mà bắt bọn tôi đền tiền. Cậu còn chưa xin lỗi bọn tôi mà lại nói rằng người sai là bọn tôi vậy."
Cửa ghế phụ xe màu đỏ mở ra, một tên nhuộm tóc màu đỏ nổi bật đi tới nói: "Đã giải quyết xong chưa? Nhanh một chút rồi chúng ta đi quán bar chơi đi."
Hai người bọn cô nhìn thấy người đó thì đều kinh ngạc, đồng thanh nói: "Lưu Văn?"
Hai người bọn cô quay sang đưa mắt nhìn nhau, Châu Di hỏi: "Chị biết cậu ta sao?"
Cô gật đầu chỉ về phía cậu nói: "Biết, em trai chị."
Lưu Văn nhanh chóng đi tới, nở nụ cười: "Chị Jerry không nghĩ tới chị lại còn nhớ tới em và vẫn còn nhớ rõ tên em như vậy."
Châu Di dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cậu: "Không quên được, người đánh bạn tôi rồi hiểu lầm mọi chuyện là cậu. Tôi làm sao quên được."
Cậu nghe vậy thì nụ cười trên khóe môi hơi cứng ngắc, tên đầu xanh đó nói: "Bạn cậu sao Lưu Văn?"
"Đúng vậy, bạn tôi."
Tên tóc xanh đó vò đầu, dựa lưng vào xe hút thuốc nói: "Vậy thì dễ rồi, cậu mau kêu hai người họ đưa tiền bồi thường vết trầy xước trên xe của tôi đi."
Châu Di đi tới giựt lấy điếu thuốc trên tay cậu quăng xuống đất, dùng đôi giày giẫm lên chà điếu thuốc đó nói: "Cậu đừng có mơ, một đồng tôi cũng không đưa cho cậu."
Lưu Nguyệt lắc đầu từ chối: "Như vậy không hay lắm."
"Không sao đâu, chị cứ gọi món đi. Chị không gọi thì em rất buồn đấy."
Cô nghe vậy thì không thể từ chối được đành nhận lấy thực đơn gọi vài món rồi đưa sang cho Châu Di để cô ấy gọi. Gọi món xong cô ấy rót nước cho cô nói: "Cuối tuần chị thường làm gì?"
Cô cầm ly nước lên uống một ngụm để nhuận giọng nói: "Thường thì ở nhà đọc sách, làm tiếp công việc còn đang dang dở hoặc vẽ."
Châu Di nghe vậy thì nở nụ cười rồi nói: "Em thường thì rủ bạn bè ra ngoài đi mua sắm. Còn không thì đi hát ở quán bar."
Lâm Vĩ bước vào bên trong quán mua đồ ăn, lơ đãng nhìn thấy một bóng người khá quen thuộc. Anh nhìn kĩ lại thì đây không phải Lưu Nguyệt sao, anh đi tới chỗ bọn họ chào hỏi: "Cô Lưu, thật trùng hợp không ngờ lại gặp được cô ở đây."
Cô nghe thấy có người gọi mình thì ngẩng đầu lên nhìn, thấy người tới là ai thì cô nở nụ cười: "Trợ lý Lâm, trùng hợp quá gặp anh ở đây. Anh cũng tới đây ăn cơm trưa sao?"
Lâm Vĩ lắc đầu nhìn cô: "Không có, tôi đang đi mua đồ ăn đem về cho Thẩm tổng."
Anh vừa dứt lời thì bà chủ nói vọng ra: "Trợ lý Lâm đồ ăn đã nấu xong, cậu có thể lấy được rồi."
"Vậy tôi đi trước đây." Anh nói rồi xoay người đi lại chỗ bà chủ nhận lấy đồ ăn rồi đi ra ngoài.
Cô nhìn bóng lưng anh đã đi xa rồi thu hồi tầm mắt cầm đũa lên gắp miếng thịt gà bỏ vào miệng, nghe Châu Di ngồi đối diện nói: "Hôm nay em rủ chị đi dạo phố như vậy có phải rất có lỗi với trợ lý của anh Thẩm Quân không?"
Cô nhìn cô ấy hỏi: "Sao lại nói vậy?"
"Hôm nay là ngày cuối tuần trợ lý của anh ấy không được nghĩ còn lại bị bắt đi mua cơm, làm em thấy áy náy cực kì. Nhưng mà em mượn chị một bữa đi chơi với em cũng đâu có sao, mấy ngày còn lại chị đều là của anh Thẩm Quân cả rồi."
Cô nghe câu này xong thì gương mặt đỏ ửng lên, cô cúi đầu giả vờ tập trung ăn cơm không để ý đến lời nói của cô ấy nhưng bản thân cô biết mặt cô sắp bốc cháy đến nơi rồi. Châu Di nhìn cô hỏi: "Sao mặt chị đỏ vậy?"
Cô cười cười vội tìm lý do: "Do thời tiết nóng quá đó, em không thấy nóng sao?"
Cô ấy gật đầu: "Có hơi nóng một chút thôi."
Lâm Vĩ ngồi bên trong xe thở dài, hóa ra là cô Lưu đi ăn với bạn nên không có nấu đồ ăn cho Thẩm tổng nên anh ấy mới sai mình đi mua đồ ăn đem sang. Tiếng chuông điện thoại reo lên, cậu nhìn người gọi rồi nhanh chóng bắt máy: "Alo mẹ."
Đầu dây bên kia truyền tới giọng nói giận dữ của mẹ Lâm: "Con làm gì mà để con gái người ta tự về một mình vậy?"
Cậu nghe vậy vội vàng giải thích: "Mẹ, Thẩm tổng kêu con có việc gấp nên con mới để cô ấy về một mình thôi."
"Anh mà tới cuối năm còn chưa có bạn gái thì đừng vác mặt về nhà nữa." Nói rồi mẹ Lâm cúp máy, anh nhìn màn hình điện thoại thở dài trong lòng khóc không ra nước mắt. Anh cũng muốn có bạn gái nhưng mà lệnh sếp anh nào đâu dám cãi, anh để điện thoại sang một bên rồi lái xe rời đi.
Lát sau ở bên trong nhà, tiếng chuông cửa vang lên. Lưu Văn đứng dậy đi ra ngoài mở cửa nhìn thấy một người đàn ông ăn mặc lịch sự đang đứng ở ngoài. Cậu hỏi: "Anh tìm ai?"
Lâm Vĩ bước vào bên trong, nói: "Tôi là trợ lý của Thẩm tổng. Anh ấy đâu?"
"Ở bên trong thư phòng."
Anh gật đầu đi đến cửa thư phòng gõ cửa, cửa nhanh chóng được mở ra. Thẩm Quân nhìn anh rồi nói: "Cậu đến trễ quá đấy trợ lý Lâm."
"Do lúc Thẩm tổng gọi tới tôi đang có cuộc hẹn nên phải sắp xếp cho ổn thỏa rồi mới đi mua đồ ăn cho anh được. Đồ ăn tôi đã mua xong cả rồi, lúc nãy tôi ghé quán hay mua cho anh có gặp cô Lưu ăn ở đó."
Thẩm Quân bước ra khỏi thư phòng đóng cửa lại đi tới bàn ăn, hỏi: "Cô ấy có nói gì không?"
Lâm Vĩ đi theo sau đặt đồ ăn lên bàn, lắc đầu: "Cô ấy chỉ hỏi tôi tới đó ăn trưa sao, tôi nói đi mua đồ ăn cho anh cô ấy cũng chỉ nở nụ cười. Lúc đó bà chủ quán kêu tôi tới lấy đồ ăn nên cũng không có nói gì thêm."
Anh kéo ghế ngồi xuống nhìn Lưu Văn đang ngồi trên ghế sofa hỏi: "Em có lại ăn trưa không?"
Cậu nghe vậy đứng bật dậy đi tới, gật đầu: "Tất nhiên là có rồi, em đang đói bụng nãy giờ."
Anh gật đầu để Lâm Vĩ đổ đồ ăn ra chén dĩa, cầm lấy ly nước lên uống nói: "Lát ăn xong Lâm Vĩ cậu vào thư phòng tôi một chuyến."
Lâm Vĩ nghe anh nói vậy thì biết chắc là chuyện công việc, gật đầu: "Dạ được Thẩm tổng."
"Cậu ngồi xuống ăn cùng đi."
Lâm Vĩ nghe vậy thì phản ứng đầu tiên chính là từ chối: "Không cần đâu, tôi..."
Câu tiếp theo của anh tuy nói nhưng hàm ý lại chính là không cho phép từ chối: "Ngồi xuống ăn."
Lâm Vĩ kéo ghế bên cạnh Lưu Văn ngồi xuống, rồi cầm lấy đũa lên nói: "Cảm ơn Thẩm tổng."
"Được rồi, mau ăn đi."
Sau khi ăn trưa xong, ở trong xe Châu Di nhìn đồng hồ rồi nói: "Chúng ta đi xem phim đi, em biết một bộ này cũng hay lắm. Chị có muốn đi xem không?"
Lưu Nguyệt ngồi bên cạnh gật đầu: "Vậy cũng được, dù gì thì hiện tại chị cũng không biết đi đâu."
Châu Di nghe vậy thì nở nụ cười, lái xe đi tới rạp chiếu phim. Điện thoại cô rung lên, cô cầm lên nhìn là tin nhắn của Thẩm Quân gửi tới. Cô mở ra đọc, nội dung là: [ Cô đi chơi nhớ đừng về trễ quá. Chúc cô đi chơi vui vẻ.]
Cô nhanh chóng trả lời lại cho anh: [ Tôi biết rồi, cảm ơn anh.]
Châu Di ngồi bên cạnh lái xe khóe mắt nhìn sang thấy khóe miệng cô đang mỉm cười thì trêu chọc hỏi: "Đang nhắn tin với ai mà vui thế? Chắc không phải là anh Thẩm Quân đó chứ?"
Cô cất điện thoại vào túi xách, hai gò má vì câu trêu chọc của cô ấy mà đỏ lên. Cô không trả lời lựa chọn im lặng nhưng Châu Di ngồi bên cạnh biết là cô ấy đã đoán trúng rồi, cô ấy nở nụ cười lắc đầu tập trung lái xe.
Hai người đi xem phim rồi đi uống cà phê ăn chút bánh ngọt, thời gian trôi qua cũng nhanh chóng mới đó mà trời đã tối hai người cũng đứng dậy ra về. Rời khỏi quán cơn gió ập tới khiến Lưu Nguyệt rùng mình vì lạnh, những cơn gió thổi tới càng mạnh cô nhìn lên bầu trời rồi nói: "Chắc tối nay sẽ mưa to, gió lớn quá chúng ta mau chóng về đi."
Châu Di cũng kéo chặt áo khoác đang mặc lại gật đầu đồng ý: "Nếu một lát trời đổ mưa xuống thì đường sẽ khó đi cũng không an toàn. Lên xe thôi."
Hai người ngồi vào xe thắt dây an toàn, Châu Di khởi động xe rồi nhanh chóng lái đi hướng về nhà cô. Cô ngồi ở bên cạnh cũng không nói gì, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài. Đi được một đoạn bỗng cô thấy chiếc xe đột ngột phanh gấp khiến cơ thể cô loạng choạng xém té nhào ra trước cũng may cô nắm lấy thành cửa kịp, nếu không thì chắc cô đã bị thương rồi.
Cô quay sang nhìn thấy sắc mặt Châu Di tái nhợt, hai tay nắm chặt vô lăng ánh mắt đờ đẫn nhìn về phía trước. Cô lo lắng hỏi: "Em không sao chứ?"
Châu Di lúc này mới bình ổn lại nhịp thở, lắc đầu nhìn cô: "Em không sao. Lúc nãy chị không có bị thương gì chứ?"
Cô lắc đầu: "Không có."
Châu Di lúc này mới tức giận nhìn chiếc xe màu đỏ nổi bật phía đối diện, nói: "Em phải đi xuống nói chuyện với tài xế xe đó mới được. Em đang chạy không biết chiếc xe đó từ đâu chạy ra với tốc độ nhanh, nếu em không thắng kịp thì chúng ta thật sự sẽ bị thương rồi."
Cô ấy nói rồi thì mở cửa xe bước xuống, cô thấy tình hình không ổn nên cũng nhanh chóng xuống theo. Châu Di đi tới gõ cửa ghế lái của chiếc xe đó, cửa xe nhanh chóng được mở ra. Một người con trai đầu nhuộm màu xanh, mặc một cái áo khoác màu hồng sặc sỡ tới nói khiến cho người ta cũng không dám nhìn. Tên tóc xanh này cũng không thèm nhìn cô ấy đi đến phía trước xe kiểm tra, rồi quay sang nói: "Bà chị, bà chị làm trầy xước xe tôi rồi. Mau đền tiền đi."
Châu Di nghe vậy thì hừ lạnh: "Dựa vào đâu mà tôi phải đền tiền. Là cậu lái xe với tốc độ cao không nhìn trước ngó sau chạy thẳng tới xém làm cho bọn tôi bị thương. Cậu còn mặt dày ở đây mà đòi tiền bọn tôi?"
Tên tóc xanh đó cầm lấy điếu thuốc rồi lấy bật lửa từ trong túi áo khoác ra châm lửa vào điếu thuốc, rít một hơi rồi cầm lấy điếu thuốc nhả khói ra khiến cho Châu Di đứng đối diện bị sặc mùi thuốc lá. Tên tóc xanh đó nhếch mép: "Không phải bà chị với bạn của bà chị không sao cũng không có bị thương gì nghiêm trọng không phải sao? Cho nên bà chị nhanh chóng bồi thường tiền sửa xe đi."
Lưu Nguyệt nghe thế nhịn không được nữa đi tới, nhìn tên tóc xanh đó nói: "Cậu không thể nói như vậy được, lỗi là nằm ở cậu thì dựa vào đâu mà bắt bọn tôi đền tiền. Cậu còn chưa xin lỗi bọn tôi mà lại nói rằng người sai là bọn tôi vậy."
Cửa ghế phụ xe màu đỏ mở ra, một tên nhuộm tóc màu đỏ nổi bật đi tới nói: "Đã giải quyết xong chưa? Nhanh một chút rồi chúng ta đi quán bar chơi đi."
Hai người bọn cô nhìn thấy người đó thì đều kinh ngạc, đồng thanh nói: "Lưu Văn?"
Hai người bọn cô quay sang đưa mắt nhìn nhau, Châu Di hỏi: "Chị biết cậu ta sao?"
Cô gật đầu chỉ về phía cậu nói: "Biết, em trai chị."
Lưu Văn nhanh chóng đi tới, nở nụ cười: "Chị Jerry không nghĩ tới chị lại còn nhớ tới em và vẫn còn nhớ rõ tên em như vậy."
Châu Di dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cậu: "Không quên được, người đánh bạn tôi rồi hiểu lầm mọi chuyện là cậu. Tôi làm sao quên được."
Cậu nghe vậy thì nụ cười trên khóe môi hơi cứng ngắc, tên đầu xanh đó nói: "Bạn cậu sao Lưu Văn?"
"Đúng vậy, bạn tôi."
Tên tóc xanh đó vò đầu, dựa lưng vào xe hút thuốc nói: "Vậy thì dễ rồi, cậu mau kêu hai người họ đưa tiền bồi thường vết trầy xước trên xe của tôi đi."
Châu Di đi tới giựt lấy điếu thuốc trên tay cậu quăng xuống đất, dùng đôi giày giẫm lên chà điếu thuốc đó nói: "Cậu đừng có mơ, một đồng tôi cũng không đưa cho cậu."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.