Chương 11: CHƯƠNG 11
Hề Thiến
29/08/2022
"Tiểu Hinh bị chúng tôi dạy hư rồi, mong Nguyễn tiểu thư không nên trách con bé, là trưởng bối tôi thay mặt cô ấy xin lỗi cô."
Nguyễn Tĩnh lặng lẽ quan sát người phụ nữ này. Trên mặt chân thành tươi cười, ánh mắt chân thành tha thiết, cả người làm cho người ta cảm thấy nhẹ nhàng thoải mái, nếu như là chủ của cơ thể này khẳng định sẽ nghĩ bà ấy ấy là một trưởng bối vô cùng hiền lành.
Nguyễn Tĩnh cười cười, "Tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, tôi hiểu mà." Lặng lẽ kéo dài khoảng cách giữa hai người, vừa định tìm cớ rời khỏi, nhưng dường như đối phương không muốn nàng rời đi, cô vừa mới kéo dài khoảng cách hai người, đối phương lại bước một bước lớn lại gần cô.
"Dì, sao dì lại ở đây? Chú Mạc đang ở trên lầu chờ dì đó." Bùi Dĩ Mặc vẻ mặt kinh ngạc, đi đến bên cạnh Nguyễn Tĩnh, nắm tay cô, vẻ mặt đầy vẻ dịu dàng, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt mũi cô, trong thanh âm đều là tình ý, "Không phải nói em ngoan ngoãn chờ anh bên ngoài sao? Sao lại một mình vào đây."
Nguyễn Tĩnh ngơ ngác nhìn Bùi Dĩ Mặc, dùng sức hất tay ra. Đối phương lại nhanh chóng trao đổi ánh mắt với cô, Nguyễn Tĩnh sửng sốt, ngừng giãy dụa khó hiểu nhìn người đối diện.
Bùi Dĩ Mặc trong lòng nhẹ nhàng thở phào. Vừa nãy anh cảm giác như mình đã già đi một tuổi, lại bị một ông bố trẻ quấn quýt lấy, thật vất vả mới thoát được lại tìm không thấy Nguyễn Tĩnh, vội vàng tiến vào sảnh tiệc, phát hiện Nguyễn Tĩnh lại bị Mạc Ngữ Khinh khi dễ, anh không hề nghĩ ngợi liền đi qua giải vây giúp cô.
Nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay mềm mại của cô, trong lòng không khỏi thở dài một cái. Mấy ngày nay anh đều suy nghĩ, chính mình đối với Nguyễn Tĩnh đến cùng cảm giác gì. Dù sao cũng đã sống 27 năm, đây là người duy nhất anh muốn gần gũi, cảm thấy cô như thế nào cũng xinh đẹp, vốn nên là người phụ nữ của mình nha.
Mạc Ngữ Khinh xem hành động thân mật trước mắt của hai người, sắc mặt có chút cứng ngắc, nhưng là rất nhanh liền điều chỉnh đi lại, mỉm cười, "Vậy ta đi trước, Nguyễn tiểu thư, có thời gian chúng ta lại tán gẫu." Nói xong đối với Bùi Dĩ Mặc gật gật đầu, xoay người rời khỏi.
Nhìn thấy cô ta không thoải mái rời đi, Nguyễn Tĩnh dùng sức hất tay tránh thoát đi ra. Vốn đang thấy người này là người tốt, không nghĩ tới vậy mà anh ta lại động tay động chân. Nguyễn Tĩnh xoay người muốn rời đi. Bùi Dĩ Mặc sốt ruột trực tiếp giữ chặt cánh tay cô lại, lại bị Nguyễn Tĩnh linh hoạt né qua, vẻ mặt cảnh giác nhìn anh.
Tay Bùi Dĩ Mặc giơ giữa không trung, sắc mặt có chút xấu hổ, "Quản lý của em không nói với em à? Đêm nay em sẽ là bạn gái của tôi."
Nguyễn Tĩnh từ từ hiểu ra lời của Bùi Dĩ Mặc, ánh mắt đột nhiên trừng lớn, cái người vừa rồi động tay động chân với mình, chính là Bùi tổng? Nghe nói anh ta quản lý công ty rất lớn, việc này chắc có nhiều tiền lắm nhỉ, hơn nữa còn có quan hệ, đối phương hình như còn là ông chủ của cô nữa.
Nội tâm Nguyễn Tĩnh nhất thời cảm giác có chút vi diệu. Lần trước cũng chính ông chủ này cho cô gói đồ ăn mang về, không biết lần này có chịu cho cô mang đồ ăn về nữa không nhỉ. Ai, vẫn là không nên đề cập tới việc này thì hơn, dù sao cũng là ông chủ của mình, giữ chút ấn tượng tốt đi.
Nghĩ đến đây vẻ mặt thành khẩn đối với Bùi Dĩ Mặc nói: "Thật có lỗi Bùi tổng, là tôi có mắt không tròng, không nhận ra ngài đến."
Lại còn xưng hô là ngài, sao quan hệ giữa anh và cô lại biến thành xa lạ rồi, so với lúc vừa mới quen nói anh là người tốt có chút....
Bùi Dĩ Mặc cười nói sang chuyện khác, trong ánh mắt tràn đầy cưng chiều, "Tĩnh Tĩnh, có thích điểm tâm ở buổi tiệc này không?"
Nguyễn Tĩnh bị một tiếng Tĩnh Tĩnh của anh dọa sợ, tay cũng không kìm được khẽ run, nổi cả da gà. Cô nhớ không lầm, hai người bọn họ mới gặp nhau có ba lần thôi, gọi Tĩnh Tĩnh cái gì chứ, cô với anh có thân chút nào đâu!
Ở trong lòng rối rắm một phen, nhưng vẫn không có sửa cách xưng hô của Bùi Dĩ Mặc, ai kêu đối phương là ông chủ của mình chứ, Tĩnh Tĩnh thì Tĩnh Tĩnh đi, kêu vậy cũng không mất miếng thịt nào, nhịn, nhịn đi, dù sao về sau cơ hội gặp mặt cũng không nhiều.
Cố gắng bày ra một bộ mặt cực hài lòng nói, "Điểm tâm đêm nay thật sự làm miệng và dạ dày thỏa mãn."
Bùi Dĩ Mặc biết chắc cô vì xưng hô của anh mà thấy không thoải mái, nhưng anh cũng không tính thay đổi. Đã hiểu rõ tâm ý của bản thân, đương nhiên là muốn bắt đầu hành động, sớm lĩnh chứng lấy về nhà mới là quan trọng nhất.
"Tĩnh Tĩnh, có cần đóng gói một ít mang về không?"
Mắt Nguyễn Tĩnh sáng lên, lập tức xem việc xưng hô là việc nhỏ quăng ra sau đầu, "Này hình như hơi không được tốt lắm. A, ý tôi là, thật sự có thể đóng gói mang về sao? Có phải sẽ rất phiền Bùi tổng không?"
"Tĩnh Tĩnh, chúng ta cũng là người quen, kêu Bùi tổng rất khách khí, về sau em cứ gọi tôi là Dĩ Mặc." Nói xong dừng một chút, nhìn Nguyễn Tĩnh, trên mặt mang theo ý cười nói: "Hoặc là Mặc Mặc cũng được."
Nguyễn Tĩnh ngẩn ngơ, trong lòng thổi qua luồng gió lạnh. Cô đây là bị ông chủ của mình đùa giỡn đúng không!? Vừa mới chuẩn bị mở miệng từ chối, chợt Bùi Dĩ Mặc lại nói: "Tĩnh Tĩnh không muốn đóng gói mang về sao?"
"Anh Bùi!" Nguyễn Tĩnh cấp tốc mở miệng kêu một tiếng. Không tệ, xưng hô này cô chấp nhận được. Cái gì mà Dĩ Mặc, Mặc Mặc chứ, làm cho cô nổi hết cả da gà, thật sự gọi không được.
dù sao gọi anh Bùi so với Bùi tổng quan hệ gần hơn một chút. Từ từ, một ngày nào đó sẽ đem xưng hô này đổi thành chồng mới được.
"Kết thúc tiệc sẽ đóng gói lại cho em, tôi đưa em đi gặp một người, sẽ nhanh thôi."
Hả? Nguyễn Tĩnh trong lòng kỳ thực không muốn đi, nhưng ông chủ mở miệng không từ chối được, nếu như Từ tỷ biết cô từ chối, chắc chắn sẽ lại mắng cô cho xem.
Nắm tay Bùi Dĩ Mặc, nhận ánh mắt như lột trần của những người khác, Nguyễn Tĩnh trong lòng không khỏi cảm thán, Bùi tổng có vẻ rất nổi tiếng, khi hai người đi đến chỗ nào, đều có người nhìn chằm chằm vào cô. Hai người cuối cùng cũng dừng lại trước một người khá giống là người có vai vế lớn.
Bùi Dĩ Mặc đầu tiên là chào bọn họ, sau đó đối nói gì đó với hai cô gái tóc vàng người nước ngoài bằng ngôn ngữ mà cô không thể hiểu được.
Bùi Dĩ Mặc sau khi nói xong, Nguyễn Tĩnh rõ ràng cảm giác được, không chỉ có hai người ngoại quốc, vừa mới nãy vẻ mặt còn khách sáo, sau đó ánh mắt dán trên người cô lập tức thay đổi, còn có sự những người bên cạnh bọn họ, sự ghen tị đều lộ hết trên nét mặt.
Bùi Dĩ Mặc đến cùng nói gì với cô ta vậy? Nguyễn Tĩnh trong lòng có dự cảm vô cùng không tốt, cảm thấy những lời anh ta nói sẽ mang lại cho cô phiền phức rất lớn.
Hai người ngoại quốc đều dùng tiếng Trung sứt sẹo trò chuyện cùng cô, một trong số đó còn vỗ vỗ bờ vai cô, vẻ mặt vui mừng: "Mặc, là người đàn ông tốt."
Nguyễn Tĩnh: ? ? ?
Vẻ mặt thắc mắc nhưng vẫn duy trì mỉm cười. Cô đại khái đoán được Bùi Dĩ Mặc vừa mới nói cái gì, trong lòng lập tức đề phòng.
Bùi Dĩ Mặc nhìn Nguyễn Tĩnh, "Tĩnh Tĩnh, đây là hai đạo diễn nổi tiếng của nước M, Kiều Nạp Sâm cùng Will, có thể sau này mọi người sẽ có cơ hội hợp tác với nhau."
Nguyễn Tĩnh nhìn bọn họ gật đầu chào hỏi.
Đợi đến khi hai cái người ngoại quốc rời đi, còn lại bốn người, một người Nguyễn Tĩnh đã từng nhìn thấy, còn ba người còn lại thì chưa gặp bao giờ.
Cố Trình đẩy tay bạn gái ra, vẻ mặt nịnh nọt đi về phía Nguyễn Tĩnh, "Chị dâu, khụ khụ, Nguyễn tiểu thư dạo này thế nào, chúng ta lại gặp nhau, không biết cô còn nhớ tôi không."
Nguyễn Tĩnh chăm chú nhìn người bị Cố Trình đẩy ra sau, sắc mặt cô gái liền trở nên có chút khó coi, gật gật đầu, "Nhớ, sao anh lại đổi bạn gái nhanh như vậy."
Cố Trình nở nụ cười ha ha, “Con gái mà, vài ngày liền chán."
Nói xong nhìn Bùi Dĩ Mặc sắc mặt hơi trầm xuống, run run nói thêm câu: "Đương nhiên, anh Bùi không phải là người như thế."
Nguyễn Tĩnh phát hiện bạn gái Cố Trình sắc mặt càng trở nên tái nhợt.
Ba người khác cũng nhìn Nguyễn Tĩnh, cô và bọn họ gật đầu chào hỏi, cô không muốn nói chuyện, hiện tại chỉ nghĩ mình sẽ ăn gì tiếp theo.
Bùi Dĩ Mặc nhìn ra được cô không yên lòng, nói những người khác một tiếng, liền mang cô đi sang một bên ăn cơm.
Mà lúc này trên lầu, một người đàn ông trung niên trong mắt đầy giận giữ trừng mắt nhìn bóng lưng Nguyễn Tĩnh và Bùi Dĩ Mặc, giống như bắt gặp người mình yêu thương phản bội, vẻ mặt không thể nào tốt lên.
Người đàn ông định xoay người muốn xuống lầu, lại bị một âm thanh uy nghiêm lại giống như không thể làm khác hơn ngăn cản.
"A Tiền, ông muốn đi đâu?"
Bùi Tiền vừa nghe thanh âm biết là vợ ông ta gọi, xoay người đi tới, mặt đầy uất ức, giống là đứa nhỏ bị bắt nạt.
Đã hơn 50 tuổi rồi, lại giống như thanh niên 18 tuổi, nhìn thấy vợ mình là làm nũng đòi ôm, nếu như gương mặt không có nếp nhăn, hình ảnh người đàn ông đã năm mươi tuổi kia làm nũng với vợ mình, đúng là không dám tưởng tượng.
Mạc Ngữ Khinh nở nụ cười một tiếng, ánh mắt thật bình tĩnh liếc Bùi Tiền, vẻ bình tĩnh dưới mắt lại luôn làm cho người ta cảm thấy như giấu cái gì đó.
Vỗ vỗ tay bạn tốt, Mạc Ngữ Khinh nói: "Tích Tích, tôi xin phép đi trước, có rảnh chúng ta lại nói chuyện."
Nhiễm Tích cười gật đầu.
Đợi đến khi Mạc Ngữ Khinh rời khỏi, Nhiễm Tích mới bất đắc dĩ xoa xoa trán, nhìn Bùi Tiền: "Chuyện gì xảy ra với ông vậy?"
Mỗi lần nhìn thấy Mạc Ngữ Khinh kia đã lớn tuổi, còn không chịu lập gia đình, Bùi Tiền cả người liền không thoải mái. Nghe câu hỏi của vợ mình, Bùi Tiền ủy khuất lôi kéo tay bà, "Tích Tích, A Mặc yêu người ta rồi."
Nhiễm Tích trên mặt hiện ra sự vui mừng, con trai của bà cái gì cũng tốt, chỉ là tính cách lạnh lùng, nhiều năm như vậy cũng không thấy nó yêu đương, bà còn tưởng rằng con mình muốn độc thân suốt đời, ai mà biết trong khoảng thời gian này bà lại nghe được con mình dính scandal tình cảm.
Bà biết con trai mình là người như thế nào, khi scandal kia diễn ra, chỉ có một nguyên nhân, căn bản đó không phải scandal, là con trai mình thật lòng.
Bà vô cùng vui, chỉ cần là người con trai mình thương, xuất thân nghề nghiệp không quan trọng, điều khiến bà đau đầu là Bùi Tiền.
Nghĩ đến tính cách của chồng mình, da đầu Nhiễm Tích lại bắt đầu run lên. Bất đắc dĩ mở miệng: "A Tiền, con trai mình yêu đương là chuyện tốt."
Bùi Tiền vẻ mặt bi thương, sắc mặt có chút kích động.
"Tích Tích, người trong lòng A Mặc xuất thân bối cảnh như thế nào chẳng lẽ bà không biết?"
Vẻ mặt Bùi Tiền trầm xuống, khiếp sợ nhìn vợ mình, "Chẳng lẽ bà quên, năm đó bà..."
Nhiễm Tích trán nổi đầy gân xanh, hình ảnh người đàn ông đã năm mươi tuổi kia làm nũng với vợ mình,
Thật điên mà, sao lúc đó bà lại uống say, lại bị người đàn ông nổi tiếng nhất Đế Đô này "lừa" qua đêm chứ, không hay ho gì còn bị người lớn hai nhà bắt gian tận giường!?
Nguyễn Tĩnh lặng lẽ quan sát người phụ nữ này. Trên mặt chân thành tươi cười, ánh mắt chân thành tha thiết, cả người làm cho người ta cảm thấy nhẹ nhàng thoải mái, nếu như là chủ của cơ thể này khẳng định sẽ nghĩ bà ấy ấy là một trưởng bối vô cùng hiền lành.
Nguyễn Tĩnh cười cười, "Tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, tôi hiểu mà." Lặng lẽ kéo dài khoảng cách giữa hai người, vừa định tìm cớ rời khỏi, nhưng dường như đối phương không muốn nàng rời đi, cô vừa mới kéo dài khoảng cách hai người, đối phương lại bước một bước lớn lại gần cô.
"Dì, sao dì lại ở đây? Chú Mạc đang ở trên lầu chờ dì đó." Bùi Dĩ Mặc vẻ mặt kinh ngạc, đi đến bên cạnh Nguyễn Tĩnh, nắm tay cô, vẻ mặt đầy vẻ dịu dàng, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt mũi cô, trong thanh âm đều là tình ý, "Không phải nói em ngoan ngoãn chờ anh bên ngoài sao? Sao lại một mình vào đây."
Nguyễn Tĩnh ngơ ngác nhìn Bùi Dĩ Mặc, dùng sức hất tay ra. Đối phương lại nhanh chóng trao đổi ánh mắt với cô, Nguyễn Tĩnh sửng sốt, ngừng giãy dụa khó hiểu nhìn người đối diện.
Bùi Dĩ Mặc trong lòng nhẹ nhàng thở phào. Vừa nãy anh cảm giác như mình đã già đi một tuổi, lại bị một ông bố trẻ quấn quýt lấy, thật vất vả mới thoát được lại tìm không thấy Nguyễn Tĩnh, vội vàng tiến vào sảnh tiệc, phát hiện Nguyễn Tĩnh lại bị Mạc Ngữ Khinh khi dễ, anh không hề nghĩ ngợi liền đi qua giải vây giúp cô.
Nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay mềm mại của cô, trong lòng không khỏi thở dài một cái. Mấy ngày nay anh đều suy nghĩ, chính mình đối với Nguyễn Tĩnh đến cùng cảm giác gì. Dù sao cũng đã sống 27 năm, đây là người duy nhất anh muốn gần gũi, cảm thấy cô như thế nào cũng xinh đẹp, vốn nên là người phụ nữ của mình nha.
Mạc Ngữ Khinh xem hành động thân mật trước mắt của hai người, sắc mặt có chút cứng ngắc, nhưng là rất nhanh liền điều chỉnh đi lại, mỉm cười, "Vậy ta đi trước, Nguyễn tiểu thư, có thời gian chúng ta lại tán gẫu." Nói xong đối với Bùi Dĩ Mặc gật gật đầu, xoay người rời khỏi.
Nhìn thấy cô ta không thoải mái rời đi, Nguyễn Tĩnh dùng sức hất tay tránh thoát đi ra. Vốn đang thấy người này là người tốt, không nghĩ tới vậy mà anh ta lại động tay động chân. Nguyễn Tĩnh xoay người muốn rời đi. Bùi Dĩ Mặc sốt ruột trực tiếp giữ chặt cánh tay cô lại, lại bị Nguyễn Tĩnh linh hoạt né qua, vẻ mặt cảnh giác nhìn anh.
Tay Bùi Dĩ Mặc giơ giữa không trung, sắc mặt có chút xấu hổ, "Quản lý của em không nói với em à? Đêm nay em sẽ là bạn gái của tôi."
Nguyễn Tĩnh từ từ hiểu ra lời của Bùi Dĩ Mặc, ánh mắt đột nhiên trừng lớn, cái người vừa rồi động tay động chân với mình, chính là Bùi tổng? Nghe nói anh ta quản lý công ty rất lớn, việc này chắc có nhiều tiền lắm nhỉ, hơn nữa còn có quan hệ, đối phương hình như còn là ông chủ của cô nữa.
Nội tâm Nguyễn Tĩnh nhất thời cảm giác có chút vi diệu. Lần trước cũng chính ông chủ này cho cô gói đồ ăn mang về, không biết lần này có chịu cho cô mang đồ ăn về nữa không nhỉ. Ai, vẫn là không nên đề cập tới việc này thì hơn, dù sao cũng là ông chủ của mình, giữ chút ấn tượng tốt đi.
Nghĩ đến đây vẻ mặt thành khẩn đối với Bùi Dĩ Mặc nói: "Thật có lỗi Bùi tổng, là tôi có mắt không tròng, không nhận ra ngài đến."
Lại còn xưng hô là ngài, sao quan hệ giữa anh và cô lại biến thành xa lạ rồi, so với lúc vừa mới quen nói anh là người tốt có chút....
Bùi Dĩ Mặc cười nói sang chuyện khác, trong ánh mắt tràn đầy cưng chiều, "Tĩnh Tĩnh, có thích điểm tâm ở buổi tiệc này không?"
Nguyễn Tĩnh bị một tiếng Tĩnh Tĩnh của anh dọa sợ, tay cũng không kìm được khẽ run, nổi cả da gà. Cô nhớ không lầm, hai người bọn họ mới gặp nhau có ba lần thôi, gọi Tĩnh Tĩnh cái gì chứ, cô với anh có thân chút nào đâu!
Ở trong lòng rối rắm một phen, nhưng vẫn không có sửa cách xưng hô của Bùi Dĩ Mặc, ai kêu đối phương là ông chủ của mình chứ, Tĩnh Tĩnh thì Tĩnh Tĩnh đi, kêu vậy cũng không mất miếng thịt nào, nhịn, nhịn đi, dù sao về sau cơ hội gặp mặt cũng không nhiều.
Cố gắng bày ra một bộ mặt cực hài lòng nói, "Điểm tâm đêm nay thật sự làm miệng và dạ dày thỏa mãn."
Bùi Dĩ Mặc biết chắc cô vì xưng hô của anh mà thấy không thoải mái, nhưng anh cũng không tính thay đổi. Đã hiểu rõ tâm ý của bản thân, đương nhiên là muốn bắt đầu hành động, sớm lĩnh chứng lấy về nhà mới là quan trọng nhất.
"Tĩnh Tĩnh, có cần đóng gói một ít mang về không?"
Mắt Nguyễn Tĩnh sáng lên, lập tức xem việc xưng hô là việc nhỏ quăng ra sau đầu, "Này hình như hơi không được tốt lắm. A, ý tôi là, thật sự có thể đóng gói mang về sao? Có phải sẽ rất phiền Bùi tổng không?"
"Tĩnh Tĩnh, chúng ta cũng là người quen, kêu Bùi tổng rất khách khí, về sau em cứ gọi tôi là Dĩ Mặc." Nói xong dừng một chút, nhìn Nguyễn Tĩnh, trên mặt mang theo ý cười nói: "Hoặc là Mặc Mặc cũng được."
Nguyễn Tĩnh ngẩn ngơ, trong lòng thổi qua luồng gió lạnh. Cô đây là bị ông chủ của mình đùa giỡn đúng không!? Vừa mới chuẩn bị mở miệng từ chối, chợt Bùi Dĩ Mặc lại nói: "Tĩnh Tĩnh không muốn đóng gói mang về sao?"
"Anh Bùi!" Nguyễn Tĩnh cấp tốc mở miệng kêu một tiếng. Không tệ, xưng hô này cô chấp nhận được. Cái gì mà Dĩ Mặc, Mặc Mặc chứ, làm cho cô nổi hết cả da gà, thật sự gọi không được.
dù sao gọi anh Bùi so với Bùi tổng quan hệ gần hơn một chút. Từ từ, một ngày nào đó sẽ đem xưng hô này đổi thành chồng mới được.
"Kết thúc tiệc sẽ đóng gói lại cho em, tôi đưa em đi gặp một người, sẽ nhanh thôi."
Hả? Nguyễn Tĩnh trong lòng kỳ thực không muốn đi, nhưng ông chủ mở miệng không từ chối được, nếu như Từ tỷ biết cô từ chối, chắc chắn sẽ lại mắng cô cho xem.
Nắm tay Bùi Dĩ Mặc, nhận ánh mắt như lột trần của những người khác, Nguyễn Tĩnh trong lòng không khỏi cảm thán, Bùi tổng có vẻ rất nổi tiếng, khi hai người đi đến chỗ nào, đều có người nhìn chằm chằm vào cô. Hai người cuối cùng cũng dừng lại trước một người khá giống là người có vai vế lớn.
Bùi Dĩ Mặc đầu tiên là chào bọn họ, sau đó đối nói gì đó với hai cô gái tóc vàng người nước ngoài bằng ngôn ngữ mà cô không thể hiểu được.
Bùi Dĩ Mặc sau khi nói xong, Nguyễn Tĩnh rõ ràng cảm giác được, không chỉ có hai người ngoại quốc, vừa mới nãy vẻ mặt còn khách sáo, sau đó ánh mắt dán trên người cô lập tức thay đổi, còn có sự những người bên cạnh bọn họ, sự ghen tị đều lộ hết trên nét mặt.
Bùi Dĩ Mặc đến cùng nói gì với cô ta vậy? Nguyễn Tĩnh trong lòng có dự cảm vô cùng không tốt, cảm thấy những lời anh ta nói sẽ mang lại cho cô phiền phức rất lớn.
Hai người ngoại quốc đều dùng tiếng Trung sứt sẹo trò chuyện cùng cô, một trong số đó còn vỗ vỗ bờ vai cô, vẻ mặt vui mừng: "Mặc, là người đàn ông tốt."
Nguyễn Tĩnh: ? ? ?
Vẻ mặt thắc mắc nhưng vẫn duy trì mỉm cười. Cô đại khái đoán được Bùi Dĩ Mặc vừa mới nói cái gì, trong lòng lập tức đề phòng.
Bùi Dĩ Mặc nhìn Nguyễn Tĩnh, "Tĩnh Tĩnh, đây là hai đạo diễn nổi tiếng của nước M, Kiều Nạp Sâm cùng Will, có thể sau này mọi người sẽ có cơ hội hợp tác với nhau."
Nguyễn Tĩnh nhìn bọn họ gật đầu chào hỏi.
Đợi đến khi hai cái người ngoại quốc rời đi, còn lại bốn người, một người Nguyễn Tĩnh đã từng nhìn thấy, còn ba người còn lại thì chưa gặp bao giờ.
Cố Trình đẩy tay bạn gái ra, vẻ mặt nịnh nọt đi về phía Nguyễn Tĩnh, "Chị dâu, khụ khụ, Nguyễn tiểu thư dạo này thế nào, chúng ta lại gặp nhau, không biết cô còn nhớ tôi không."
Nguyễn Tĩnh chăm chú nhìn người bị Cố Trình đẩy ra sau, sắc mặt cô gái liền trở nên có chút khó coi, gật gật đầu, "Nhớ, sao anh lại đổi bạn gái nhanh như vậy."
Cố Trình nở nụ cười ha ha, “Con gái mà, vài ngày liền chán."
Nói xong nhìn Bùi Dĩ Mặc sắc mặt hơi trầm xuống, run run nói thêm câu: "Đương nhiên, anh Bùi không phải là người như thế."
Nguyễn Tĩnh phát hiện bạn gái Cố Trình sắc mặt càng trở nên tái nhợt.
Ba người khác cũng nhìn Nguyễn Tĩnh, cô và bọn họ gật đầu chào hỏi, cô không muốn nói chuyện, hiện tại chỉ nghĩ mình sẽ ăn gì tiếp theo.
Bùi Dĩ Mặc nhìn ra được cô không yên lòng, nói những người khác một tiếng, liền mang cô đi sang một bên ăn cơm.
Mà lúc này trên lầu, một người đàn ông trung niên trong mắt đầy giận giữ trừng mắt nhìn bóng lưng Nguyễn Tĩnh và Bùi Dĩ Mặc, giống như bắt gặp người mình yêu thương phản bội, vẻ mặt không thể nào tốt lên.
Người đàn ông định xoay người muốn xuống lầu, lại bị một âm thanh uy nghiêm lại giống như không thể làm khác hơn ngăn cản.
"A Tiền, ông muốn đi đâu?"
Bùi Tiền vừa nghe thanh âm biết là vợ ông ta gọi, xoay người đi tới, mặt đầy uất ức, giống là đứa nhỏ bị bắt nạt.
Đã hơn 50 tuổi rồi, lại giống như thanh niên 18 tuổi, nhìn thấy vợ mình là làm nũng đòi ôm, nếu như gương mặt không có nếp nhăn, hình ảnh người đàn ông đã năm mươi tuổi kia làm nũng với vợ mình, đúng là không dám tưởng tượng.
Mạc Ngữ Khinh nở nụ cười một tiếng, ánh mắt thật bình tĩnh liếc Bùi Tiền, vẻ bình tĩnh dưới mắt lại luôn làm cho người ta cảm thấy như giấu cái gì đó.
Vỗ vỗ tay bạn tốt, Mạc Ngữ Khinh nói: "Tích Tích, tôi xin phép đi trước, có rảnh chúng ta lại nói chuyện."
Nhiễm Tích cười gật đầu.
Đợi đến khi Mạc Ngữ Khinh rời khỏi, Nhiễm Tích mới bất đắc dĩ xoa xoa trán, nhìn Bùi Tiền: "Chuyện gì xảy ra với ông vậy?"
Mỗi lần nhìn thấy Mạc Ngữ Khinh kia đã lớn tuổi, còn không chịu lập gia đình, Bùi Tiền cả người liền không thoải mái. Nghe câu hỏi của vợ mình, Bùi Tiền ủy khuất lôi kéo tay bà, "Tích Tích, A Mặc yêu người ta rồi."
Nhiễm Tích trên mặt hiện ra sự vui mừng, con trai của bà cái gì cũng tốt, chỉ là tính cách lạnh lùng, nhiều năm như vậy cũng không thấy nó yêu đương, bà còn tưởng rằng con mình muốn độc thân suốt đời, ai mà biết trong khoảng thời gian này bà lại nghe được con mình dính scandal tình cảm.
Bà biết con trai mình là người như thế nào, khi scandal kia diễn ra, chỉ có một nguyên nhân, căn bản đó không phải scandal, là con trai mình thật lòng.
Bà vô cùng vui, chỉ cần là người con trai mình thương, xuất thân nghề nghiệp không quan trọng, điều khiến bà đau đầu là Bùi Tiền.
Nghĩ đến tính cách của chồng mình, da đầu Nhiễm Tích lại bắt đầu run lên. Bất đắc dĩ mở miệng: "A Tiền, con trai mình yêu đương là chuyện tốt."
Bùi Tiền vẻ mặt bi thương, sắc mặt có chút kích động.
"Tích Tích, người trong lòng A Mặc xuất thân bối cảnh như thế nào chẳng lẽ bà không biết?"
Vẻ mặt Bùi Tiền trầm xuống, khiếp sợ nhìn vợ mình, "Chẳng lẽ bà quên, năm đó bà..."
Nhiễm Tích trán nổi đầy gân xanh, hình ảnh người đàn ông đã năm mươi tuổi kia làm nũng với vợ mình,
Thật điên mà, sao lúc đó bà lại uống say, lại bị người đàn ông nổi tiếng nhất Đế Đô này "lừa" qua đêm chứ, không hay ho gì còn bị người lớn hai nhà bắt gian tận giường!?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.