Lại Nhớ Anh

Chương 3: Bác sỹ Kỷ, tôi đau răng.

Mèo Không Thể Ăn Socola

24/09/2024

 

Cho đến khi tôi tốt nghiệp.

Lúc đó anh đang ở bệnh viện nha khoa chuẩn bị thi lấy chứng chỉ, bận tối tăm mặt mũi. Còn tôi thì bị sếp ở chỗ thực tập gây khó dễ.

Trở về nhà, tôi nhìn căn nhà trống trải, dấy lên cảm giác mệt mỏi chưa từng có. Cơ thể kiệt quệ, tâm trạng cũng không khá hơn. Những mâu thuẫn tích tụ từ lâu lúc này như có mồi lửa châm lên. Tôi khao khát được tìm ai đó để cãi nhau một trận.

Tiếc là Kỷ Thanh Du chẳng thèm để ý đến tôi. Anh thản nhiên đặt bữa tối trước mặt tôi.

“Tuệ Hòa, chờ em bình tĩnh rồi chúng ta nói chuyện.”

Bình tĩnh rồi thì còn nói cái gì nữa.

Tôi ghét cay ghét đắng cái dáng vẻ này của anh. Lúc nào cũng điềm tĩnh, không bao giờ bị xáo trộn. Đôi khi tôi tự hỏi, anh thực sự thích tôi sao? Hay chỉ vì không chịu nổi sự quấy rầy của tôi nên mới đồng ý bước vào mối quan hệ này? Nhưng những biểu hiện của anh trên giường lại khiến tôi thấy không chỉ dừng lại ở đó.

Tôi đã m.ô.n.g lung không biết bao nhiêu lần, cũng tự nhủ phải cố gắng thêm một chút không biết bao nhiêu lần.

Cuối cùng, hôm nay, tôi nghĩ là đủ rồi.

Kỷ Thanh Du tắm xong, bước ra giúp tôi mở túi đồ ăn. Tôi quay mặt đi, nói: “Kỷ Thanh Du, chúng ta chia tay đi.”

Bàn tay của anh khựng lại. Anh nói: “Được.”



Ch/ết tiệt.

Tôi tức muốn nổ tung. Tại sao anh không ôm chầm lấy tôi, hôn tôi và nói cả đời này sẽ không bao giờ chia tay, không bao giờ?

Cảm xúc không có chỗ trút giận hóa thành lư/ỡi d/ao đâ/m vào người tôi. Tôi cắ/n răng chịu đựng, rồi rút d/ao ra. Mối quan hệ này chính thức kết thúc.

Căn nhà chúng tôi thuê chung là do cả hai cùng tìm. Anh để lại cho tôi. Hợp đồng thuê lúc đó ký ba năm, khi chia tay vẫn còn hai năm rưỡi.

Dấu vết của anh thường xuyên xuất hiện đột ngột trong nhà. Thấm vào từng khía cạnh của cuộc sống, không thể tránh được.

Tim tôi thắt lại.

Lúc này anh nói: “Người nhà miễn phí.”

Cứ coi như tôi tự mình đa tình đi. Dù sao tôi cũng đã bắt đầu suy nghĩ lung tung rồi.

“Bác sĩ Kỷ đang nói đến nghĩa mà tôi nghĩ đúng không?”

“Không biết em nghĩ gì, có muốn bắt đầu điều trị ngay bây giờ không?”

Tôi bĩu môi, ngoan ngoãn nằm xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Lại Nhớ Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook