Chương 18: Vừa sợ vừa hận
Sử Quân
13/05/2023
Chỉ có mấy ngày gần đây mà Hắc Thủy Cát trở nên náo nhiệt hơn hẳn.
Lúc trước không có việc gì thì cả năm không phải đến đại điện làm gì. Bây giờ thì hay rồi, chưa đầy nửa tháng đã bị triệu đến ba lần. Truyện Đoản Văn
"Lại là ngươi?"
Cát chủ không khỏi nhíu mày hỏi, sao lần nào xảy ra chuyện cũng liên quan đến một tiểu nha đầu nhỏ xíu như nàng ta.
"Các ngươi nói xem lại là chuyện gì."
"Bẩm các chủ, ba vị huynh đệ cấp bốn đưa nàng ta đến nhà xí thì bị tập kích."
"Ta không biết...ta không biết gì cả...tha cho ta...aaaa... đừng giết ta.... huhuhu... đừng giết ta..."
Tiểu Nương cầm cây gậy run run ngồi bệt giữa đại điện vừa khóc vừa la lớn.
"Thưa Cát chủ, nàng ta bị dọa cho sợ, thần trí không tỉnh táo chúng ta cũng không hỏi được gì cả."
"Ba tên kia chết như thế nào?"
"Giống như trước, đều bị một nhát kiếm giết chết."
"Kiếm gì?"
"Chúng thuộc hạ cũng không biết rõ, nhìn vết thương thì hình như là kiếm tốt. Một nhát kiếm đã có thể kết liễu một mạng."
"..." Nói như không nói. Chẳng lẽ người ta dùng kiếm cùn, kiếm rỉ sắt để giết người?
"Ngươi, nhóc con, mau nói rõ cho ta, ngươi nhìn thấy những gì?"
"Ta không biết,...ta không biết...ta không biết gì cả, aaa..."
Tiểu Anh đứng bên kia với Đỗ Nhị thẩm lén nhìn tiểu Nương tỷ tỷ của nó, y từ lúc bị thương liền đổ bệnh ốm yếu, bây giờ còn phát sốt.
Nhìn nàng ta khóc đến tái mét mặt mày, không nghĩ nhiều, tiểu Anh liền chạy ra.
Nhị thẩm hốt hoảng túm vào không trung: "Ấy, tiểu Anh, ngươi đừng..."
Không kịp ngăn cản, tiểu Anh đã chạy đến chỗ Mạc Cố, ngồi thụp xuống níu lấy tay áo nàng.
"Tỷ tỷ đừng sợ, không có ai giết tỷ cả, đệ sẽ bảo vệ tỷ mà, tỷ đừng sợ, nha."
Đúng là tiểu hài tử ngây ngô đơn thuần, không biết trời cao đất dày lại dám phớt lờ mấy chục tên sát thủ và Cát chủ, còn ở đó an ủi người khác.
Cát chủ cũng không rỗi hơi xem cảnh tỷ đệ tình thâm. Y tức giận đập bàn một cái la lớn.
"Nếu ngươi còn không nói ta liền giúp ngươi nhớ lại xem lúc nhìn thấy hung thủ giết người như thế nào. Ta hiện tại giết chết đệ đệ ngươi trước."
Ngày thường một đứa gọi tỷ tỷ, một đứa kêu đệ đệ. Trừ đám người bị bắt ra, tất cả người trong Cát đều đinh ninh hai người là tỷ đệ ruột thịt.
Mà Mạc gia chỉ còn sót lại một nhị tiểu thư. Nàng ở đây có một cái đệ đệ đương nhiên sớm đã thoát khỏi tình nghi là Mạc Cố.
Nhị thẩm lo lắng gấp gáp: "Tiểu Nương, ngươi bình tĩnh lại, mau nói đi a,..."
Cát chủ hăm dọa quả là có tác dụng, nàng ta ôm chầm lấy tiểu tử trước mặt như sợ người ta ăn mất, bắt đầu trấn tĩnh lau nước mắt nói:
"Hức...Ta...lúc ta đang ở trong nhà xí thì nghe thấy tiếng của bọn họ... Chạy ra xem thì thấy một tên hắc y nhân, hắn ta giết người...giết người...huhuhu...máu... có rất nhiều máu..."
Nói đến đây thì sắc mặt nàng ta lại như gặp quỷ, bắt đầu hoảng loạn.
"Tên đó có bộ dạng như thế nào?"
Dường như Cát chủ nạc nộ có hiểu quả, tiểu Nương lại trấn tĩnh từ từ kể lại.
"Hắn ta...hắn ta che kín mặt... ta không nhìn rõ..."
"Ngươi không nhìn thấy hắn chẳng lẽ đến cả kiếm hắn cũng che mặt sao?!!!"
Như chợt nhớ ra gì đó nàng la lớn: "A...ta...ta nhớ rồi, kiếm của hắn ta rất sáng, chuôi cầm màu vàng kim, còn có...còn có hình rồng, đúng rồi, là rồng vàng, trong một lúc đã liên tiếp giết chết cả ba người kia."
"Huhuhu cũng may các người tới kịp nếu không...nếu không ta cũng bị chém chết rồi..."
Lúc này mặc kệ nàng ta ở một bên bù lu bù loa, Cát chủ và mấy chục tên sát thủ không hẹn mà cùng nhau đánh cái rùng mình sợ hãi.
Kiếm có hình rồng vàng lại vô cùng sắt bén, không phải Thiên Vũ kiếm thì là gì. Mấy ngày qua dễ dàng che dấu hành tung trong Cát lại dễ dàng giết mấy chục tên sát thủ.
"!!!..."
Đây không phải là Mạc Bắc Ly cầm Thiên Vũ kiếm như mười tám năm về trước xông vào Cát hay sao. Hắn ta vậy mà chưa chết!!!
"Ngươi!!!...Lời ngươi nói là thật?"
"Là thật, chính mắt ta nhìn thấy, thanh kiếm có hình rồng, là hình rồng không có sai..."
Cát chủ lúc này cũng đã ngã ngồi ra sau thất thần, sắc mặt trắng bệch, mà đám sát thủ ở dưới cũng đang bay mất hồn vía.
Một tên cấp một ở đầu hàng gằn giọng nói.
"Thì ra không phải Mạc Cố mà lại là tên khốn kiếp Mạc Bắc Ly đó, hắn ta chưa chết, vậy mà lại chưa chết, còn tìm đến tận đây!!"
Lần đầu tiên thấy Cát chủ ngồi ngay ngắn lại, vẻ mặt cũng trở nên uy nghiêm hơn khiến người ta phải sợ sệt.
"Các ngươi chỉnh đốn lại cho ta, lập tức lục soát toàn bộ mọi ngóc ngách xó xỉnh, ngay bây giờ! Toàn bộ!!!"
"Vâng."
"Các ngươi cũng đi theo!!"
Đề phòng bất trắc y ra lệnh cả trăm người cả sát thủ lẫn hạ nhân đều đi chung rà soát.
Cát chủ đích thân cầm kiếm dẫn đầu đi rà soát khắp nơi từ nội viện đến nhà bếp, phòng giặc, từng bụi cỏ cũng xốc ra coi, không chừa một xó xỉnh nào.
Mạc Bắc Ly chính là nỗi sợ của Hắc Thủy Cát. Năm nó chính y biến nơi này thành một biển máu. Sát thủ nhân tài được bồi dưỡng cẩn thận nhiều năm đều bị giết sạch. Phải vất vả lắm mới hạ độc đuổi được hắn ta xuống núi yên ổn một thời gian.
Hiện tại, tình cảnh năm nó như sắp tái diễn một lần nữa. Kí ức năm đó để lại vẫn còn làm cho bọn chúng run sợ nhưng cũng hận không thể băm hắn ra cho xả giận.
Lúc trước không có việc gì thì cả năm không phải đến đại điện làm gì. Bây giờ thì hay rồi, chưa đầy nửa tháng đã bị triệu đến ba lần. Truyện Đoản Văn
"Lại là ngươi?"
Cát chủ không khỏi nhíu mày hỏi, sao lần nào xảy ra chuyện cũng liên quan đến một tiểu nha đầu nhỏ xíu như nàng ta.
"Các ngươi nói xem lại là chuyện gì."
"Bẩm các chủ, ba vị huynh đệ cấp bốn đưa nàng ta đến nhà xí thì bị tập kích."
"Ta không biết...ta không biết gì cả...tha cho ta...aaaa... đừng giết ta.... huhuhu... đừng giết ta..."
Tiểu Nương cầm cây gậy run run ngồi bệt giữa đại điện vừa khóc vừa la lớn.
"Thưa Cát chủ, nàng ta bị dọa cho sợ, thần trí không tỉnh táo chúng ta cũng không hỏi được gì cả."
"Ba tên kia chết như thế nào?"
"Giống như trước, đều bị một nhát kiếm giết chết."
"Kiếm gì?"
"Chúng thuộc hạ cũng không biết rõ, nhìn vết thương thì hình như là kiếm tốt. Một nhát kiếm đã có thể kết liễu một mạng."
"..." Nói như không nói. Chẳng lẽ người ta dùng kiếm cùn, kiếm rỉ sắt để giết người?
"Ngươi, nhóc con, mau nói rõ cho ta, ngươi nhìn thấy những gì?"
"Ta không biết,...ta không biết...ta không biết gì cả, aaa..."
Tiểu Anh đứng bên kia với Đỗ Nhị thẩm lén nhìn tiểu Nương tỷ tỷ của nó, y từ lúc bị thương liền đổ bệnh ốm yếu, bây giờ còn phát sốt.
Nhìn nàng ta khóc đến tái mét mặt mày, không nghĩ nhiều, tiểu Anh liền chạy ra.
Nhị thẩm hốt hoảng túm vào không trung: "Ấy, tiểu Anh, ngươi đừng..."
Không kịp ngăn cản, tiểu Anh đã chạy đến chỗ Mạc Cố, ngồi thụp xuống níu lấy tay áo nàng.
"Tỷ tỷ đừng sợ, không có ai giết tỷ cả, đệ sẽ bảo vệ tỷ mà, tỷ đừng sợ, nha."
Đúng là tiểu hài tử ngây ngô đơn thuần, không biết trời cao đất dày lại dám phớt lờ mấy chục tên sát thủ và Cát chủ, còn ở đó an ủi người khác.
Cát chủ cũng không rỗi hơi xem cảnh tỷ đệ tình thâm. Y tức giận đập bàn một cái la lớn.
"Nếu ngươi còn không nói ta liền giúp ngươi nhớ lại xem lúc nhìn thấy hung thủ giết người như thế nào. Ta hiện tại giết chết đệ đệ ngươi trước."
Ngày thường một đứa gọi tỷ tỷ, một đứa kêu đệ đệ. Trừ đám người bị bắt ra, tất cả người trong Cát đều đinh ninh hai người là tỷ đệ ruột thịt.
Mà Mạc gia chỉ còn sót lại một nhị tiểu thư. Nàng ở đây có một cái đệ đệ đương nhiên sớm đã thoát khỏi tình nghi là Mạc Cố.
Nhị thẩm lo lắng gấp gáp: "Tiểu Nương, ngươi bình tĩnh lại, mau nói đi a,..."
Cát chủ hăm dọa quả là có tác dụng, nàng ta ôm chầm lấy tiểu tử trước mặt như sợ người ta ăn mất, bắt đầu trấn tĩnh lau nước mắt nói:
"Hức...Ta...lúc ta đang ở trong nhà xí thì nghe thấy tiếng của bọn họ... Chạy ra xem thì thấy một tên hắc y nhân, hắn ta giết người...giết người...huhuhu...máu... có rất nhiều máu..."
Nói đến đây thì sắc mặt nàng ta lại như gặp quỷ, bắt đầu hoảng loạn.
"Tên đó có bộ dạng như thế nào?"
Dường như Cát chủ nạc nộ có hiểu quả, tiểu Nương lại trấn tĩnh từ từ kể lại.
"Hắn ta...hắn ta che kín mặt... ta không nhìn rõ..."
"Ngươi không nhìn thấy hắn chẳng lẽ đến cả kiếm hắn cũng che mặt sao?!!!"
Như chợt nhớ ra gì đó nàng la lớn: "A...ta...ta nhớ rồi, kiếm của hắn ta rất sáng, chuôi cầm màu vàng kim, còn có...còn có hình rồng, đúng rồi, là rồng vàng, trong một lúc đã liên tiếp giết chết cả ba người kia."
"Huhuhu cũng may các người tới kịp nếu không...nếu không ta cũng bị chém chết rồi..."
Lúc này mặc kệ nàng ta ở một bên bù lu bù loa, Cát chủ và mấy chục tên sát thủ không hẹn mà cùng nhau đánh cái rùng mình sợ hãi.
Kiếm có hình rồng vàng lại vô cùng sắt bén, không phải Thiên Vũ kiếm thì là gì. Mấy ngày qua dễ dàng che dấu hành tung trong Cát lại dễ dàng giết mấy chục tên sát thủ.
"!!!..."
Đây không phải là Mạc Bắc Ly cầm Thiên Vũ kiếm như mười tám năm về trước xông vào Cát hay sao. Hắn ta vậy mà chưa chết!!!
"Ngươi!!!...Lời ngươi nói là thật?"
"Là thật, chính mắt ta nhìn thấy, thanh kiếm có hình rồng, là hình rồng không có sai..."
Cát chủ lúc này cũng đã ngã ngồi ra sau thất thần, sắc mặt trắng bệch, mà đám sát thủ ở dưới cũng đang bay mất hồn vía.
Một tên cấp một ở đầu hàng gằn giọng nói.
"Thì ra không phải Mạc Cố mà lại là tên khốn kiếp Mạc Bắc Ly đó, hắn ta chưa chết, vậy mà lại chưa chết, còn tìm đến tận đây!!"
Lần đầu tiên thấy Cát chủ ngồi ngay ngắn lại, vẻ mặt cũng trở nên uy nghiêm hơn khiến người ta phải sợ sệt.
"Các ngươi chỉnh đốn lại cho ta, lập tức lục soát toàn bộ mọi ngóc ngách xó xỉnh, ngay bây giờ! Toàn bộ!!!"
"Vâng."
"Các ngươi cũng đi theo!!"
Đề phòng bất trắc y ra lệnh cả trăm người cả sát thủ lẫn hạ nhân đều đi chung rà soát.
Cát chủ đích thân cầm kiếm dẫn đầu đi rà soát khắp nơi từ nội viện đến nhà bếp, phòng giặc, từng bụi cỏ cũng xốc ra coi, không chừa một xó xỉnh nào.
Mạc Bắc Ly chính là nỗi sợ của Hắc Thủy Cát. Năm nó chính y biến nơi này thành một biển máu. Sát thủ nhân tài được bồi dưỡng cẩn thận nhiều năm đều bị giết sạch. Phải vất vả lắm mới hạ độc đuổi được hắn ta xuống núi yên ổn một thời gian.
Hiện tại, tình cảnh năm nó như sắp tái diễn một lần nữa. Kí ức năm đó để lại vẫn còn làm cho bọn chúng run sợ nhưng cũng hận không thể băm hắn ra cho xả giận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.