Lại Thấy 1982 (Hựu Kiến 1982)

Chương 10: Cuộc cá cược xa hoa

Tâm Hương Tung

07/10/2021

Diệp Tuệ không chú ý tới mặt Đào Tư Mẫn có hơi đỏ lên, hai người một trước một sau xuất phát. Thật ra thì cô với Đào Tư Mẫn cũng không thân, nam nữ sinh tuổi này, nếu như không phải là tính cách đặc biệt hướng ngoại sáng sủa hay là bạn ngồi cùng bàn thì sẽ rất ít giao tiếp với bạn khác phái. Đào Tư Mẫn là một nam sinh khá hướng nội, bọn họ học chung một năm, Diệp Tuệ nói chuyện với cậu ta không vượt quá 5 câu, hôm nay cậu ta thế mà lại phá lệ đến rủ cô đến trường, cũng là khá ngoài ý muốn.

Đào Tư Mẫn đánh vỡ trầm mặc, hỏi: “Cậu thi được thế nào?”

Diệp Tuệ nói: “Cảm giác không tốt lắm, hẳn là không thi đậu.”

Đào Tư Mẫn nói: “Thế thì không nhất định, cảm giác không chuẩn đâu, vẫn là lấy thành tích chân thực làm chuẩn.”

Diệp Tuệ nghe ra đối phương đang an ủi mình, có điều cô sớm đã chuẩn bị tâm lý, cũng liền chẳng sao cả, nói: “Cậu chắc chắn có thể thi đậu, thành tích của cậu vẫn luôn tốt như vậy.” Đào Tư Mẫn là học sinh có thành tích tốt nhất lớp cô, thường xuyên thi hạng nhất.

“Vậy cũng phải xem điểm mới biết được.” Đào Tư Mẫn nói.

Vừa đến trường học, Diệp Tuệ đã bị một đám bạn học nữ có quan hệ tốt vây quanh, đưa tay vò đầu cô: “Diệp Tuệ, sao giờ cậu mới đến hả, còn cắt tóc y như con trai vậy. Úi dà, cậu đi cùng với Trạng Nguyên công?” Đám con gái nhìn Đào Tư Mẫn cười ha ha.

Đào Tư Mẫn đỏ mặt, nói chuyện cũng lắp bắp: “Mình, mình thi được bao nhiêu điểm?”

“526. Là điểm cao nhất trường chúng ta, chúc mừng, chúc mừng!” Một nữ sinh tên là Trần Phân nói.

Diệp Tuệ quay đầu nói với Đào Tư Mẫn: “Chúc mừng nha!” Tổng điểm thi đại học năm nay của bọn họ là 640 điểm, thành tích này của Đào Tư Mẫn lên đại học tuyệt đối không thành vấn đề, dù cho nguyện vọng một không trúng tuyển, chỉ cần phục tùng phân phối thì cũng vẫn có thể trúng tuyển.

Đào Tư Mẫn nói: “Vậy Diệp Tuệ thi được bao nhiêu điểm?”

Trần Phân lắc đầu thở dài: “Diệp Tuệ khá là tiếc, cậu ấy thi được 378 điểm, kém tuyến đậu trung chuyên 2 điểm. Diệp Tuệ, cậu đừng khổ sở nha, có mình với cậu này, chỉ có 341 điểm, còn thiếu 10 điểm so với thành thích thi thử của mình, đoạn thời gian kia thiệt đúng là học uổng rồi, tức chết mình.” Trường bọn họ thi đại học còn có một lần thi thử, qua thi thử mới có tư cách tham gia thi đại học.

Mấy nữ sinh khác đều nói: “Bọn mình cũng không thi đậu.”

Diệp Tuệ cười cười: “Không sao, cùng lắm thì lại thi lần nữa, các cậu đều học lại chứ?”

Trần Phân trừng to mắt: “Cậu tính học lại hả? Vậy thì mình cũng học lại đi, nhưng mà học bài thiệt thống khổ á, vì sao ngay cả trung chuyên cũng không thi đậu.” Đầu năm nay, thi đại học trừ bỏ thi lên đại học ra thì cũng có thể thi trung chuyên, thật ra thì trung chuyên cũng không kém, bao phân phối việc làm, chỉ là học nhiều thêm 3 năm ở cao trung so với người thi tốt nghiệp sơ trung liền thi lên trung chuyên thôi.

“Vậy cùng nhau học đi, chúng ta có thể làm bạn.” Diệp Tuệ nói. Học lại rất là bình thường ở cái niên đại này, có thể thi đại học, khởi điểm cuộc sống liền không giống với người khác, nếu nói không thi đại học mà trực tiếp đến xưởng đi làm, nhiều lắm chỉ có thể xem như công nhân, mà học xong trung chuyên hoặc đại học, ấy chính là nhân viên kỹ thuật hoặc là giai cấp cổ cồn trắng, khác biệt vẫn là rất lớn, tiền lương khởi điểm đã liền không giống với rồi, hạn mức cao nhất cũng hoàn toàn không giống nhau. Vào những năm tháng thị trường kinh tế còn chưa phát triển nhanh chóng lên, đi học không thể nghi ngờ chính là đường ra thay đổi vận mệnh tốt nhất, bởi vì nó ý nghĩa cho thu nhập cao, địa vị cao, cho nên thi rớt đại học rồi học lại rất bình thường, thậm chí còn có người đã học lại nhiều năm, một lòng chỉ vì thi đậu.

Trần Phân lại cúi đầu: “Mình còn phải cân nhắc một chút, mẹ mình để mình đi nhận chức của mẹ, nhưng mà mình lại không muốn đi cái xưởng rách đó đi làm.” Cô là con út trong nhà, mẹ cô sắp về hưu, vừa vặn để trống ra một chức vị có thể để cô leo lên.

Diệp Tuệ vừa nghe, hỏi: “Mẹ cậu đi làm ở phân xưởng nào vậy?”

Vai Trần Phân sụp xuống: “Ở xưởng túi, mỗi ngày đều làm đi làm lại một việc trên một cương vị cố định, đời người liếc mắt một cái đã nhìn đến tận cùng.”

“Vậy thì liền không nên đi, học lại đi.” Diệp Tuệ khuyên cô, cái xưởng này cũng không duy trì được mấy năm, qua mấy năm liền phá sản, Trần Phân cũng thất nghiệp, hết thảy đều bắt đầu lại từ đầu, việc gì cũng làm qua, còn không bằng Diệp Tuệ dạy học ở trường học này.



Trần Phân gục đầu xuống: “Nhìn kỹ hẵng nói.”

Đào Tư Mẫn nhìn một đám bạn học thi rớt, há miệng thở dốc, lại chẳng biết nên an ủi mọi người thế nào, cả đám nam sinh đi lại lôi cậu ta đi, cậu ta còn muốn chào hỏi với Diệp Tuệ, lại phát hiện cô đang trò chuyện nóng hổi với cả đám bạn, nhìn cũng không nhìn cậu ta, chỉ có thể yên lặng đi khỏi.

Diệp Tuệ đi chào hỏi thầy cô, nhìn điểm cụ thể của mình, sau đó lại hỏi thăm một chút công việc cụ thể để học lại, đặt trước một danh ngạch rồi cưỡi lên xe về nhà. Đào Tư Mẫn ra sức đạp xe đuổi theo cô: “Diệp Tuệ!”

Diệp Tuệ dừng lại, gió nóng mùa hè làm áo sơ mi trắng rộng rãi của Đào Tư Mẫn phồng lên giống như một cánh buồm trắng, mang theo một cỗ hơi thở thanh xuân bừa bãi: “Sao cậu cũng đi rồi, không tán gẫu thêm một lát với các thầy cô sao?”

Đào Tư Mẫn đuổi theo cô: “Cậu thật sự muốn học lại sao? Vậy cố lên, cậu nhất định sẽ đậu đại học!”

Diệp Tuệ khẽ cười một tiếng: “Cảm ơn, mình sẽ cố gắng.”

Đào Tư Mẫn hơi do dự, nói: “Về sau mình có thể viết thư cho cậu chứ?”

Diệp Tuệ hơi sững sờ một chút, hình như đời trước không có vụ này nha, có chỗ nào thay đổi sao? Đào Tư Mẫn lại co quắp bổ sung một câu: “Chỉ xem như là bạn học cũ liên hệ một chút, có thể chứ?”

Diệp Tuệ cười nói: “Có thể nhé.” Đào Tư Mẫn cũng là rồng phượng trong người, bảo trì liên hệ cũng xem như là một nhân mạch.

Diệp Thụy Niên biết được Diệp Tuệ thi rớt nhưng cũng không nói gì. Trung học Nam Tinh là trung học tốt nhất chỗ này của bọn họ, người thi đậu năm nay cũng không tính là ít, nhưng lớp Diệp Tuệ cộng lại chỉ mới có 6 người thi đậu, các cô là học sinh khóa này, chủ lực thi đậu hằng năm đều là học sinh học lại. Nếu đã thi rớt, liền không cần đi rối rắm chuyện đã qua nữa, Diệp Tuệ yên tâm bắt đầu ôn tập lại, cũng bớt chút thời gian viết văn chương gửi đến tòa soạn với tạp chí. Đầu năm nay tiền nhuận bút rất là cao, nhưng mà không dễ dàng phát biểu, Diệp Tuệ làm một người từng trải, hiểu được mạch đập thời đại, xem như khá dễ dàng mà nắm được chủ đề hiện thời, cho nên cô thử viết hai thiên* tiểu thuyết, gửi đi, tiếp đó chính là chờ đợi.

*: Phàm một bài văn đoạn sách nào mà có đầu có đuôi đều gọi là thiên. Như sách Luận ngữ 論語 có hai mươi thiên. Một bài thơ cũng gọi là một thiên. (nguồn: hvdic.thivien.net)

Diệp Thụy Niên bắt đầu nghiêm túc suy xét chuyện mở cửa hàng, còn từng thảo luận phương pháp hoạt động cụ thể với Diệp Tuệ, ví dụ như cần nhập hàng gì. Diệp Tuệ nhớ lại cái mình nhìn thấy trên chợ đêm Quảng Châu, ra không ít chủ ý cho ba. Có điều Diệp Thụy Niên nào có quan sát cẩn thận được như Diệp Tuệ, Diệp Tuệ vừa nói ra ông ấy vẫn là vẻ mặt mơ màng, căn bản không biết là gì. Diệp Tuệ cảm thấy mình cần phải đi Quảng Châu xem xét lần nữa, khảo sát thực địa với ba cho kỹ một chút, thương lượng xem nên mua cái gì, càng quan trọng hơn là phải có thể tìm được đường nhập hàng, trên chợ đêm là bán lẻ, giá đều không rẻ, mua không có lời, ở chợ bán sỉ mới có thể mua được hàng càng rẻ.

Đầu tháng tám, Diệp Thụy Niên lại có được một cơ hội đi Quảng Châu, lúc này, đơn vị an bài một trợ thủ cho ông, ông lại cự tuyệt, nói là muốn mang con gái đi cùng. Lãnh đạo đơn vị đã nói, nếu như mang con gái đi thì sẽ liền không cho trợ cấp, Diệp Thụy Niên nghĩ không có thì không có, lần trước tiền trợ cấp cũng không cho được mấy đồng, có điều đơn vị phải khai thư giới thiệu cho, không thì không có cách nào để ra ngoài.

Vì thế, Diệp Tuệ lại phải chuẩn bị đi Quảng Châu. Hàng xóm láng giềng biết bọn họ muốn đi Quảng Châu, ào ào đi lại nhờ bọn họ mang đồ về, chủ yếu là mua quần áo, chuyện lần trước Diệp Tuệ mang quần áo về cho đám chị em đã bị người cả con phố biết đến, đều muốn nhờ Diệp Tuệ mang quần áo giùm, hỏi trừ váy có còn cái khác không, Diệp Tuệ nói trừ bỏ quần áo nữ ra, quần áo nam với trẻ em đều có, làm mọi người đều hưng phấn hỏng rồi, nhà ai cũng không đủ phiếu vải, giờ không cần phiếu vải đã có thể mua quần áo, mau mau nhân cơ hội mua một chút đi. Vì thế, Diệp Tuệ nhận đơn đặt hàng mua hơn ba mươi bộ quần áo, người trưởng thành thu 18 đồng một bộ, trẻ em thì thu 12, dư trả lại thiếu cho thêm.

Doãn Văn với Doãn Võ cũng muốn đi theo tới Quảng Châu chơi, Diệp Thụy Niên chắc chắn là không cho phép, Doãn Văn nhìn chị thống kê size với sổ sách, liền nói: “Chị, nhiều người muốn mua quần áo như thế, không bằng chị mua quần áo về kiếm lời đi.”

Diệp Tuệ ngẩng đầu lên, búng nhẹ lên trán Doãn Văn một cái: “Không tệ nhỉ, rất có đầu óc làm ăn.”

Doãn Văn được khen đến cười hề hề: “Em cũng muốn đi Quảng Châu, đáng tiếc ba không cho, không thì chắc chắn em cũng có thể kiếm tiền.”

Diệp Tuệ nâng tay vỗ vỗ vai cậu: “Nhóc con, đừng có gấp, cố gắng học tập, tương lai thuộc về em, tương lai có rất nhiều cơ hội, em chắc chắn có thể kiếm được đồng tiền lớn.”

“Thật ạ?” Doãn Văn được khen đến đắc ý không có biên giới: “Đúng rồi, chị, chị còn mua băng từ chứ? Em có người bạn muốn mua băng từ, cậu ta thích Hứa Quan Kiệt.”



Doãn Võ cũng xáp lại nói: “Cũng có rất nhiều người hỏi em có còn bán băng từ hay không, nếu không thì chị lại mang chút băng từ về bán đi.”

Diệp Tuệ nói: “Để chị xem đi, hẳn sẽ mang một ít trở về.” Nếu đã có nhu cầu, vậy thì các loại đều mang một chút.

“Thật tốt quá, vậy em đi nói với tụi nó, để đến lúc đó tụi nó lại mua.” Doãn Văn với Doãn Võ cao hứng lên, các cậu đã được nếm ngon ngọt từ lần bán băng từ trước đó, chị lại còn cho các cậu mỗi người 5 đồng phí vất vả nè, đây chính là khoản tiền lớn, các cậu chưa từng có được nhiều tiền như thế.

Về vụ mở cửa hàng, Diệp Tuệ tính toán thế này, mở ngay trong nhà bọn họ, sau đó mời Lưu Hiền Anh đến trông tiệm. Bình thường ba phải lái xe, thường xuyên không ở nhà, ba chị em Diệp Tuệ cũng phải đi học, mời Lưu Hiền Anh đến trông coi cửa hàng, thuận tiện nấu cơm giúp mấy em trai luôn, một tháng tiền lương cho 40 đồng, nếu như làm ăn tốt, kiếm được nhiều, về sau lại thêm.

Lúc Diệp Thụy Niên nghe được ý tưởng của Diệp Tuệ thì có chút bất an nói: “Cho dì Lưu con đến nhà ta trông tiệm, như vậy được sao? Sẽ có người nói nhảm đi?”

“Thế ba cho là ba mang hàng giúp dì Lưu thì người khác sẽ không nói nhảm? Hơn nữa ba mang hàng cho dì Lưu bán, cũng không thể ấn giá bán sỉ cho dì ấy đi, nếu có vài loại hàng không dễ bán, dì ấy phải lỗ, trong miệng dì ấy không nói, trong lòng sẽ vui sao? Chuyện liên lụy đến ích lợi là tổn thương cảm tình nhất, ba vui sao?” Diệp Tuệ đã cân nhắc đến mọi mặt của vấn đề này, trước mắt thì cách này là tốt nhất, không tổn thương cảm tình, còn có thể nhân cơ hội cung cấp cơ hội ở chung cho ba.

Diệp Thụy Niên cười khổ: “Mà ba sợ không trả nổi tiền lương cho dì Lưu con nha.”

Diệp Tuệ cười nói: “Ba, không phải là chúng ta còn đang mở cửa hàng làm ăn sao, cái này có thể kiếm tiền nha.”

Diệp Thụy Niên có chút lo lắng nói: “Mà ba cũng không đi Quảng Châu thường xuyên, nào có nhiều hàng để bán vậy chứ?”

Diệp Tuệ nói: “Chúng ta cũng không phải chỉ bán hàng Quảng Châu không mà, có thể nhập một ít đồ dùng sinh hoạt hằng ngày về bán. Trên con phố này của chúng ta chỉ có cửa hàng đại lý cung cấp vật dụng hằng ngày, còn không có ai mở cửa hàng tư nhân đâu, chúng ta mở cửa hàng, chắc chắn làm ăn tốt.” Cửa hàng đại lý là cửa hàng bách hóa trao quyền, bán chút đồ dùng hằng ngày như dầu, muối, tương, dấm, kim chỉ linh tinh, mà muốn mua thứ gì hơi lớn chút thì đều phải đi cửa hàng bách hóa, Diệp Tuệ cảm thấy nhà bọn họ mở quầy bán quà vặt chắc chắn sẽ làm ăn náo nhiệt lên.

Diệp Thụy Niên tinh tế cân nhắc thử, cảm thấy Diệp Tuệ nói có lý, liền đáp ứng, lần này vào lúc xuất phát, họ mang theo đại bộ phận tích góp trong nhà. Lần đi Quảng Châu này không có thuận lợi như lần trước, sau khi vào Quảng Đông thì gặp phải bão mạnh cuồng phong quá cảnh, bọn họ thì không gặp phải nguy hiểm gì, chỉ là có một đoạn đường bị lũ làm sập bất ngờ, hai cha con lòng vòng hơn nửa ngày đường, cuối cùng mới trở lại trên đường chính, lúc đến Quảng Châu trời đã đen.

Bọn họ đưa hàng đến địa điểm dỡ hàng suốt đêm, Diệp Tuệ mệt đến trực tiếp ngủ luôn ở buồng lái, hai ngày một đêm này thật là sự là quá mệt, bởi vì lo lắng đề phòng mà không dám thả lỏng, thần kinh căng đến đặc biệt chặt, đến nơi rồi, bỗng chốc thả lỏng xuống, người liền mệt đến tê liệt té ngã. Diệp Thụy Niên cố chống không ngủ, còn đi khai phiếu, kết hết nợ, bận rộn liên tục đến gần nửa đêm, lúc này mới đến nhà khách hay nghỉ chân nghỉ ngơi.

Dựa theo kế hoạch vốn có của Diệp Tuệ, hôm đến nơi nghỉ ngơi nửa ngày, buổi tối hai cha con liền đi dạo chợ đêm, giờ chỉ có thể để ngày mai đi. Sáng sớm ngày thứ hai, Diệp Tuệ liền đi chợ bán sỉ với ba, tuy bọn họ không quá quen thuộc về Quảng Châu, nhưng cũng may là ở nhà khách có nhiều người, dù sao thì đều là người đi giang hồ mới ở chỗ này, rất nhanh, Diệp Thụy Niên liền hỏi thăm được địa chỉ chợ bán sỉ rồi, hai cha con trực tiếp lái xe qua đó.

Sự phồn vinh của Quảng Châu mới hiện manh mối, chợ bán sỉ có vẻ phi thường náo nhiệt, rất nhiều lái buôn nhỏ bán sỉ đến đây, bản địa hay nơi khác đều có. Hai cha con đi từ nhà này sang nhà khác, Diệp Tuệ phụ trách chọn hàng với mặc cả, Diệp Thụy Niên phụ trách đếm tiền với lấy hàng, phối hợp cũng xem như ăn ý, rất nhanh liền mua được cả đống, chủ yếu đều là một ít thương phẩm, vật phẩm trang sức nhỏ, đồ dùng học tập, hàng kim khí nhỏ, mấy thứ vụn vặt linh tinh.

Diệp Tuệ còn thấy được một nhà bán sỉ đồng hồ điện tử, người mua rất là nhiều, giá cũng khá đắt, giá bán sỉ đã muốn 8 đồng một chiếc rồi. Diệp Tuệ tính toán một chút, dựa theo sức mua hiện tại, thứ đồ này đúng là đắt thật, có điều vật lấy hiếm làm quý, Nam Tinh bọn họ cơ hồ là không có cái này, lấy về bán 1 chiếc 15 hay 20 cũng có người muốn, dù sao thì giờ còn chưa phổ biến đồng hồ thạch anh, giá của đồng hồ cơ động cái là trên cả trăm, công nhân bình thường phải tích góp mấy tháng tiền lương mới có thể miễn cưỡng mua được một chiếc đồng hồ khá tốt, mà còn cần phiếu mới mua được. Hai cha con ghé vào nhau thương lượng, Diệp Tuệ cảm thấy nên mua nhiều chút, Diệp Thụy Niên lại bảo thủ: “Mua 5 chiếc đi.” Tuy rằng lần này ông mang gần hết của cải đến đây, nhưng tiền cũng không nhiều, tổng cộng cũng chỉ mấy trăm đồng.

Nhưng Diệp Tuệ lại có khuynh hướng mua nhiều một chút, so với mấy thứ chiếm chỗ kia, đồng hồ điện tử rất tiện lợi, nhỏ nhắn gọn nhẹ, không chiếm chỗ, xuất thủ hẳn cũng sẽ rất nhanh, tài chính vòng về nhanh, cuối cùng, dưới sự khuyên bảo của cô, Diệp Thụy Niên vẫn là mua 10 chiếc đồng hồ về thử.

Hai cha con dạo hơn nửa ngày ở chợ bán sỉ, xài gần hết tiền Diệp Thụy Niên mang đi, lúc này hai người mới từ bỏ. Buổi chiều, Diệp Thụy Niên phải đi chất hàng, Diệp Tuệ lại phải đi mua quần áo cho chúng hàng xóm, mua quần áo khá phiền toái, size với màu sắc của mỗi bộ đều không giống nhau, khá là tốn thời gian, Diệp Tuệ không để ba đi theo mua với mình, ông phải đi chất hàng, không thì ngày mai không chuyển người được.

Trong chợ bán sỉ còn có bán quần áo nữa, lần này cần nhiều chủng loại quần áo, cũng không có hàng mẫu, đều để chính Diệp Tuệ làm chủ hết, cũng nhọc cho mọi người đều tín nhiệm ánh mắt cô. Mua quần áo tốn một phen công phu, tốn hơn 3 tiếng mới chọn đồ xong, cũng may là càng rẻ hơn so với mua trong tiệm một chút. Chính Diệp Tuệ lại đi mua thêm 10 chiếc đồng hồ điện tử, tiền dùng chính là tiền bán băng từ kiếm được trước đó, sau đó lại đi cửa hàng cũ kia lựa 100 bản băng từ về.

Chuyến đi Quảng Châu lần này có thể nói là thắng lợi trở về, đồ mà bọn họ tiện thể mang theo lại không bỏ được trong buồng lái, Diệp Thụy Niên liền đóng gói kỹ đồ đạc đặt trong xe, may mà xe tải đủ lớn, chở thêm một hai trăm cân hàng cũng không phải chuyện gì lớn. Diệp Thụy Niên cơ hồ là đem hết của nả trong nhà lấy đến làm buôn bán, trong lòng không khỏi lo sợ, cái này chẳng khác một cuộc cá cược xa hoa, không biết có lỗ hay không. Nhưng mà Diệp Tuệ tin tưởng tràn đầy, tuyệt đối có thể kiếm trở về.

Pen: Chúc mọi người nghỉ lễ vui vẻ nhé ^o^

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lại Thấy 1982 (Hựu Kiến 1982)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook