Chương 66: Học đàn ghi-ta
Tâm Hương Tung
07/10/2021
Mua đàn ghi-ta xong, bọn họ lại đi nhà sách Tân Hoa, Doãn Võ chọn vài cuốn sách không mua được ở Nam Tinh, Doãn Văn thì lại tìm được một cuốn tài liệu dạy 《Hòa âm đàn tấu đàn ghi-ta》, thích đến hỏng. Diệp Tuệ biết, kỳ nghỉ hè này cặp song sinh có chuyện làm rồi, lỗ tai của hàng xóm phải chịu độc hại, ngẫm lại cái hình ảnh kia, đã liền có chút chua sảng*, một cây đàn ghi-ta với làn điệu chả ra gì đã làm cho người ta quá ư là hỏng mất, nhà bọn họ lại có 2 cây, thực cảm thấy có chút có lỗi với các hàng xóm đâu, có điều cô cũng rất kỳ vọng một ngày hai đứa nó cùng nhau hợp tấu, hẳn là sẽ phi thường tốt đẹp đi.
*: từ này bắt nguồn từ một bản quảng cáo về mì ăn liền dưa cải ở bên đó, sau khi được nhiều người lan truyền và suy luận, nó được mở rộng thành hán từ luôn, để diễn tả cảm giác bất ngờ như vừa sướng lại vừa…ờm, mọi người hiểu nhể, cái từ chua ấy, ý nói như chế giễu.
Bọn họ ở bên ngoài dạo tới tối mới về, Diệp Tuệ vẫn nhớ rõ mang đồ ăn cho Văn Hinh —– một phần cháo thi đậu*, vì phần cháo thi đậu này, Diệp Tuệ còn mua cái chén với người ta, bởi vì không có chén dùng một lần, người ta không bán thức ăn ngoài.
*: nó là một món cháo có tim, tiết heo và dồi, ăn với bánh quẩy. Cho nên, nói huỵch ra là cháo lòng.
Diệp Chí Phi nhìn cô dè dặt cẩn trọng bưng một phần cháo, đưa tay thay cô bưng đi qua, nói: “Em cũng thật không chê phiền toái, từ xa như vậy mà bưng cái chén về.”
Diệp Tuệ cười tủm tỉm nói: “Ít nhiều nhờ Văn Hinh đề cử, chúng ta mới có thể ăn được nhiều món ngon như vậy nha.” Hôm nay bọn họ ăn bữa sáng kiểu Quảng, bánh cuốn, cháo thi đậu, thiêu vị các kiểu, đều là những mỹ thực đặc sắc phi thường kinh điển, nếu không sao bảo ăn ở Quảng Châu chứ, người Quảng Châu đối với ăn vẫn là rất chú ý, cho dù là đã trải qua niên đại thiếu thốn vật chất như vậy, cũng không có gián đoạn được sự theo đuổi mỹ thực của mọi người.
Lúc bọn họ trở về, Văn Hinh lại không ở nhà, Diệp Chí Phi nhìn cái chén trong tay, nói: “Quên đi, anh thấy vẫn là anh ăn đi, đừng lãng phí.”
Diệp Tuệ nhanh chóng cướp lại: “Anh, sao anh lại nhỏ mọn như vậy, cũng đã đưa về nhà còn muốn tự mình ăn, đợi chút có sao đâu?” Sau đó để qua một bên.
Vừa đến nhà Doãn Văn Doãn Võ liền gấp gáp thả đồ đạc xuống bắt đầu học chơi ghi-ta. Doãn Văn là đứa thuộc phái hành động, cậu lấy đàn ghi-ta ra liền bắt đầu thử âm, cậu có trụ cột âm nhạc, cậu cảm thấy chỉ cần tìm đúng âm là có thể đàn ra được; Doãn Võ là phái vững chắc, chuyện thứ nhất cậu làm chính là xem tài liệu dạy học nghiên cứu cách đàn, một đứa trọng thực tiễn một đứa trọng lý luận, đặc điểm tính cách của hai đứa cũng là rất rõ ràng.
Doãn Văn rất nhanh đã phát hiện, đàn ghi-ta sáu dây chẳng phải đơn giản là ấn theo thang âm như cậu nghĩ, hơn nữa cũng chẳng đủ bảy thang âm, cậu gảy một hồi lâu, vẫn là không tìm thấy cửa nẻo, cuối cùng vẫn là trở về cùng nhau nghiên cứu tài liệu với Doãn Võ, phát hiện thì ra đàn tấu đàn ghi-ta phức tạp hơn cậu nghĩ nhiều lắm. Bởi vì đàn ghi-ta chủ yếu là âm của hợp âm, mà không phải là diễn tấu đơn âm đơn giản. Hai anh em chui vào trong tài liệu không ra được, vừa đọc sách vừa lần mò.
Diệp Tuệ thì lại lưu ý động tĩnh của Văn Hinh, hôm qua Văn Hinh nói trong khoảng thời gian cô ở Quảng Châu này đều có thể ở với cô ấy, không cần thiết lại đi thuê phòng cho lãng phí tiền, Diệp Tuệ cũng đồng ý rồi, vừa vặn tiếp xúc càng sâu để hiểu rõ hơn. Vào hơn 8 giờ, Văn Hinh đã trở lại, cô ấy ôm 1 quả dưa hấu vỏ hoa về, trước hết chưa về phòng mình, mà là trực tiếp đến phòng Diệp Chí Phi, thả dưa hấu xuống đất: “Hôm nay mình lấy được thù lao, mời các cậu ăn dưa hấu.”
Diệp Tuệ nhìn khuôn mặt tươi cười của cô ấy: “Chúc mừng! Ăn cơm chưa? Mình mang theo cháo thi đậu về cho cậu.”
“Cám ơn Tuệ Tuệ, cậu thật tốt quá. Nhanh đi cắt dưa hấu ăn đi.” Văn Hinh vui vẻ trực tiếp vào nhà, bưng cái chén lên tự quen thuộc tìm cái ghế ngồi xuống, nhìn thoáng qua cặp song sinh đang nghiên cứu đàn ghi-ta, “Mới mua đàn ghi-ta sao? So cool! Biết đàn không?”
“Chào chị Văn, còn chưa biết, đang học.” Doãn Võ có chút ngại ngùng cười.
Văn Hinh húp một miếng cháo: “Uống ngon thật!” Cô thả cháo xuống, vẫy tay về phía Doãn Võ: “Lấy đàn ghi-ta tới chị xem xem.”
Doãn Võ có chút kinh ngạc nhìn cô ấy, đưa đàn ghi-ta qua: “Chị Văn, chị biết đàn?”
Văn Hinh ôm đàn ghi-ta qua, vắt đùi phải qua đùi trái, tay trái ấn dây đàn, tay phải đặt ở lỗ âm, nhẹ nhàng gảy dây đàn, hợp âm du dương chảy xuôi ra, Văn Hinh mở miệng hát nhẹ: “Trên cây đa bờ hồ, ve đang thanh thanh gọi hè…”
Cô ấy đàn tấu, tất cả mọi người trong phòng đều dừng lại chuyện trong tay mình, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn cô ấy, Diệp Tuệ rửa dưa hấu ở ngoài phòng cũng nhanh chóng chạy vào xem rốt cuộc là gì, cả kinh đến muốn rớt tròng mắt, không nghĩ tới Văn Hinh đa tài đa nghệ như vậy. Văn Hinh đàn hát nửa khúc, sau đó dừng lại, cười hì hì đưa tay vén lấy tóc ngắn, lè lưỡi nói: “Đoạn sau quên rồi. Chị chẳng thế nào biết đàn, đến đây, trả em này, em là Doãn Văn hay là Doãn Võ?”
“Em là Doãn Võ.” Trong mắt Doãn Võ toát ra ánh mắt sùng bái, “Chị Văn chị thật lợi hại nha!”
Doãn Văn dùng sức vỗ tay: “Chị Văn, chị quá lợi hại! Có thể dạy bọn em không ạ.” Vừa nãy hai anh em họ lần mò nửa ngày mà cũng không có cửa mà vào, không nghĩ tới ở đây còn có một cao thủ.
Văn Hinh bưng cháo trên bàn lên, ngượng ngùng nói: “Chị không phải là cao thủ, chỉ học tí xíu với anh chị thôi, đại khái biết đàn như nào, này không phải sao, một bài hát cũng không học hoàn chỉnh này.”
Diệp Tuệ cười nói: “Đã rất lợi hại rồi, mấy đứa nó căn bản đều chẳng biết đàn thế nào, đều là gảy loạn một hồi, cậu dạy mấy đứa nó cách đàn thế nào đi.”
Diệp Chí Phi ngồi trước giá vẽ cũng nói: “Em cứ dạy bọn nó các ngón và ký hiệu cơ bản nhất đi, cũng miễn cho lỗ tai bọn tôi chịu độc hại mãi.”
Văn Hinh nhìn Diệp Chí Phi một cái, gật đầu nói: “Được thôi, chờ tôi uống cháo rồi lại tới dạy mấy em ấy.”
Doãn Văn, Doãn Võ có được sư phụ nhập môn, càng hưng phấn đến hoa tay múa chân rồi.
Văn Hinh vừa ăn cháo, vừa đưa mắt dò xét Diệp Chí Phi đang vẽ tranh, Diệp Chí Phi lại quay đầu chuyên chú vẽ tranh của anh ấy, đối diện anh là một cái chén và mấy quả xoài để vẽ tĩnh vật, đây là cái anh đang vẽ trước lúc về Quảng Châu, chưa vẽ xong đã trở về, giờ quả xoài xanh đã biến vàng rồi, tản mát ra hương xoài nồng đậm, còn bị Doãn Văn không biết chuyện ăn mất một quả.
Diệp Chí Phi đang vẽ tranh đột nhiên quay đầu lại một chút, trông thấy Văn Hinh đang nâng chén ăn cháo, đôi mắt to lúng liếng lại nhìn chằm chằm vào bàn vẽ của mình, như thế đặc biệt giống một con sóc tham ăn, còn kém dựng thẳng cái đuôi to một chút thôi, nghĩ đến đây, anh không khỏi hơi cười. Văn Hinh thấy anh nhìn về phía mình mà cười, xém chút liền sặc, dừng lại ho mạnh mấy cái.
“Văn Hinh, cậu uống chậm một chút.” Diệp Tuệ ôm quả dưa hấu đã rửa sạch về, đặt lên bàn bổ ra, vừa ăn dưa vừa tán gẫu về cái đã biết hôm nay với Văn Hinh.
Văn Hinh cười mắt cong cong nói: “Hôm nay mình lấy thù lao, còn không ít đâu, mai mời các cậu đi ăn Quảng Châu Tửu Gia đi, món Quảng Đông chuẩn nhất!”
Diệp Tuệ vừa nghe thì nhanh chóng nói: “Có phải chỗ đó đặc biệt đắt không vậy?” Quảng Đông Tửu Gia, đời trước lúc Diệp Tuệ đến Quảng Châu du lịch có nghe nói, có tiếng thơm là “Ăn ở Quảng Châu đệ nhất gia”, đó là tiệm cũ kinh điển, nói vậy thì tiêu phí sẽ không rẻ.
Văn Hinh cười hì hì nói: “Không sao, hôm nay mình lấy hơn 100 đồng tiền nhuận bút đó, hẳn là đủ, mình vẫn luôn muốn đi ăn, mà cứ mãi không có tiền đi, giờ có thể xem như là có tiền rồi, các cậu xem như là bồi mình đi nhé, hì hì.”
“Vậy vẫn là mình mời cậu đi.” Diệp Tuệ nhanh chóng nói, so với Văn Hinh, chính cô kiếm tiền nhưng lại càng dễ hơn chút.
“Đừng, các cậu đến một lần không dễ dàng cỡ nào, để mình tẫn chút lễ nghĩa của chủ nhà địa phương đi, đừng cự tuyệt nữa.” Văn Hinh nâng chén uống xong, “ Cám ơn cậu mang cháo cho mình, đặc biệt ngon.”
Diệp Tuệ bất đắc dĩ, nghĩ lại thì lại nghĩ, nhân tình này để anh cô nợ đi, về sau để anh ấy trả thêm mấy lần: “Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh.”
Văn Hinh uống cháo, ăn dưa hấu rồi, sau đó bắt đầu dạy cặp song sinh gảy ghi-ta. Thật ra đàn ghi-ta khó lắm, dây đàn căng lắm luôn, tay trái phải dùng lực ấn xuống, đầu ngón tay ghìm đến phát đau, thời gian dài quá sẽ tạo ra cái kén thật dày. Có điều Doãn Văn với Doãn Võ còn không sợ, nhất là Doãn Văn, lúc học đánh đàn sẽ biểu hiện ra sự nhẫn nại hoàn toàn không tương xứng với cá tính vội vàng xao động của cậu, có thể thấy được hứng thú thật là người thầy tốt nhất.
Ngày hôm sau Văn Hinh quả nhiên lôi kéo bọn họ đi ăn Quảng Châu Tửu Gia, Diệp Tuệ xem thực đơn một cái, thật sự rất không rẻ, món hơi đắt chút cần mười mấy đồng 1 phần, phải biết rằng ăn ở chỗ khác một bữa cũng không cần nhiều tiền như vậy, cô liền tận lực lựa món rẻ chút. Văn Hinh nhìn cô gọi món, nói: “Sao lại không gọi món chiêu bài nha, tới một phần lợn sữa quay da gai đi, lại gọi một con gà Văn Xương*.”
*: đã có lợn sữa quay da gai thì sẽ có lợn sữa quay da trơn, mình chỉ tìm kiếm với tìm hiểu đơn giản nên chỉ biết nhiêu đây thôi. Còn món gà Văn Xương, gọi nó là vậy vì tên của giống gà được gọi làm món ăn là Văn Xương chứ chẳng có gì hết, dù nó luộc hay chiên hay xào lăn đều là gà Văn Xương nên sẽ không có hình, nhưng cách truyền thống mà người ta hay làm nó là bạch trảm-là nhúng con gà vào nước sôi rồi nấu chín sau đó chấm gia vị để ăn, hay còn gọi là luộc =]]
Diệp Tuệ nhủ thầm mình thay cô ấy tiết kiệm tiền, cô ấy sao cứ nhặt cái đắt mà gọi chứ hả: “Đủ ăn rồi, đừng gọi nhiều như vậy.”
Văn Hinh nói: “Có thể ăn, em trai cậu đều đang phát triển thân thể đó, món chiêu bài chỗ này chỗ khác không ăn được, đã đến rồi, liền nếm thử đi.”
Diệp Tuệ bất đắc dĩ, nhìn Diệp Chí Phi một cái, liệu anh cả có cảm thấy Văn Hinh đặc biệt tiêu tiền như nước không nhỉ, có điều cô lại cảm thấy chẳng có gì, chính Văn Hinh có bản lĩnh kiếm tiền, hoàn toàn tự nuôi sống bản thân được, lại chẳng dựa vào người khác nuôi sống, tay lỏng* một chút cũng không sao.
*: ý nói tay lỏng không giữ được tiền.
Bữa cơm này tổng cộng tốn hơn 30 đồng, là gần nửa tháng tiền lương của công nhân bình thường, có điều đắt cũng có đạo lý của đắt, mùi vị quả thật là ngon dị thường, mấy người họ ăn uống thỏa thích, ăn đến cảm thấy mỹ mãn.
Cơm nước xong, Văn Hinh lại dẫn bọn họ đi dạo đại học Trung Sơn, đây là học phủ đỉnh cao của Quảng Đông, trong vườn trường cổ hương cổ sắc, cây cối um tùm, u tĩnh làm người thoải mái, để lại ấn tượng sâu sắc cho Doãn Võ, cậu từng đi qua Học viện Công nghiệp của Diệp Tuệ, trước kia cho rằng đại học chính là như vậy, kết quả đến đại học Trung Sơn rồi, mới biết được trường của chị thật sự là rất gặp sư phụ, trường như đại học Trung Sơn mới là đại học chân chính nha.
Diệp Tuệ nói với Doãn Võ: “Tiểu Võ, đại học Trung Sơn đẹp nhỉ? Mạnh hơn trường chị nhiều, tốt hơn tất cả đại học của tỉnh chúng ta, nỗ lực một phen đi thi đại học Trung Sơn đi.”
Trong mắt Doãn Võ toát ra thần sắc hướng tới: “Điểm trúng tuyển của đại học Trung Sơn có phải cao lắm không?”
“Chắc chắn không thấp, có điều từ giờ trở đi em nỗ lực cho giỏi, chưa hẳn không đạt được nha, còn có 3 năm đâu.”
Doãn Võ nắm nắm đấm nói: “Ừ, em sẽ nỗ lực.”
Dạo đại học Trung Sơn xong, bọn họ lại đi Học viện Âm nhạc Quảng Châu, đây là trường học cũ của đại sư âm nhạc Tiển Tinh Hải, tới nơi này chủ yếu là muốn để Doãn Văn cảm thụ một chút. Tuy là đang nghỉ hè, nhưng Học viện Âm nhạc vẫn là không hề thiếu học sinh ở lại trường luyện tập, chạng vạng đúng là thời cơ tốt để luyện tập, tiếng đàn tiếng ca không dứt ở bên tai, bầu không khí âm nhạc đặc biệt nồng hậu, chọc cho Doãn Văn hướng tới một trận, đứng ở ngoài phòng đàn thật lâu không chịu rời đi.
Diệp Tuệ cảm thấy dẫn cặp song sinh đến đây một chuyến xem như giá trị, chôn xuống một hạt mầm trong lòng mấy đứa nó, có thể thành phương hướng phấn đấu cho mấy đứa nó về sau.
Mấy anh em họ ăn nhậu chơi bời mấy ngày, Quảng Châu cũng chơi được tầm tầm rồi, Diệp Tuệ với Diệp Chí Phi nên đi làm chính sự, bọn họ tính đi chợ bán sỉ xem xem có hàng hóa đáng giá mang về hay khong, đến một chuyến không dễ dàng, dù sao không thể về tay không. Doãn Văn, Doãn Võ liền ở lại nhà học đàn ghi-ta, Văn Hinh thì vẽ tranh ở cách vách, thi thoảng còn có thể chỉ điểm vài ngón cho cặp song sinh một chút. Một chuyến đến Quảng Châu này, thu hoạch của cặp song sinh là lớn nhất.
Hình ảnh:
Lợn sữa quay da gai
Nói nhỏ: thiệt ra mình nhìn hình cũng không phân biệt nổi da gai với da trơn, nên chỉ để da gai nha
*: từ này bắt nguồn từ một bản quảng cáo về mì ăn liền dưa cải ở bên đó, sau khi được nhiều người lan truyền và suy luận, nó được mở rộng thành hán từ luôn, để diễn tả cảm giác bất ngờ như vừa sướng lại vừa…ờm, mọi người hiểu nhể, cái từ chua ấy, ý nói như chế giễu.
Bọn họ ở bên ngoài dạo tới tối mới về, Diệp Tuệ vẫn nhớ rõ mang đồ ăn cho Văn Hinh —– một phần cháo thi đậu*, vì phần cháo thi đậu này, Diệp Tuệ còn mua cái chén với người ta, bởi vì không có chén dùng một lần, người ta không bán thức ăn ngoài.
*: nó là một món cháo có tim, tiết heo và dồi, ăn với bánh quẩy. Cho nên, nói huỵch ra là cháo lòng.
Diệp Chí Phi nhìn cô dè dặt cẩn trọng bưng một phần cháo, đưa tay thay cô bưng đi qua, nói: “Em cũng thật không chê phiền toái, từ xa như vậy mà bưng cái chén về.”
Diệp Tuệ cười tủm tỉm nói: “Ít nhiều nhờ Văn Hinh đề cử, chúng ta mới có thể ăn được nhiều món ngon như vậy nha.” Hôm nay bọn họ ăn bữa sáng kiểu Quảng, bánh cuốn, cháo thi đậu, thiêu vị các kiểu, đều là những mỹ thực đặc sắc phi thường kinh điển, nếu không sao bảo ăn ở Quảng Châu chứ, người Quảng Châu đối với ăn vẫn là rất chú ý, cho dù là đã trải qua niên đại thiếu thốn vật chất như vậy, cũng không có gián đoạn được sự theo đuổi mỹ thực của mọi người.
Lúc bọn họ trở về, Văn Hinh lại không ở nhà, Diệp Chí Phi nhìn cái chén trong tay, nói: “Quên đi, anh thấy vẫn là anh ăn đi, đừng lãng phí.”
Diệp Tuệ nhanh chóng cướp lại: “Anh, sao anh lại nhỏ mọn như vậy, cũng đã đưa về nhà còn muốn tự mình ăn, đợi chút có sao đâu?” Sau đó để qua một bên.
Vừa đến nhà Doãn Văn Doãn Võ liền gấp gáp thả đồ đạc xuống bắt đầu học chơi ghi-ta. Doãn Văn là đứa thuộc phái hành động, cậu lấy đàn ghi-ta ra liền bắt đầu thử âm, cậu có trụ cột âm nhạc, cậu cảm thấy chỉ cần tìm đúng âm là có thể đàn ra được; Doãn Võ là phái vững chắc, chuyện thứ nhất cậu làm chính là xem tài liệu dạy học nghiên cứu cách đàn, một đứa trọng thực tiễn một đứa trọng lý luận, đặc điểm tính cách của hai đứa cũng là rất rõ ràng.
Doãn Văn rất nhanh đã phát hiện, đàn ghi-ta sáu dây chẳng phải đơn giản là ấn theo thang âm như cậu nghĩ, hơn nữa cũng chẳng đủ bảy thang âm, cậu gảy một hồi lâu, vẫn là không tìm thấy cửa nẻo, cuối cùng vẫn là trở về cùng nhau nghiên cứu tài liệu với Doãn Võ, phát hiện thì ra đàn tấu đàn ghi-ta phức tạp hơn cậu nghĩ nhiều lắm. Bởi vì đàn ghi-ta chủ yếu là âm của hợp âm, mà không phải là diễn tấu đơn âm đơn giản. Hai anh em chui vào trong tài liệu không ra được, vừa đọc sách vừa lần mò.
Diệp Tuệ thì lại lưu ý động tĩnh của Văn Hinh, hôm qua Văn Hinh nói trong khoảng thời gian cô ở Quảng Châu này đều có thể ở với cô ấy, không cần thiết lại đi thuê phòng cho lãng phí tiền, Diệp Tuệ cũng đồng ý rồi, vừa vặn tiếp xúc càng sâu để hiểu rõ hơn. Vào hơn 8 giờ, Văn Hinh đã trở lại, cô ấy ôm 1 quả dưa hấu vỏ hoa về, trước hết chưa về phòng mình, mà là trực tiếp đến phòng Diệp Chí Phi, thả dưa hấu xuống đất: “Hôm nay mình lấy được thù lao, mời các cậu ăn dưa hấu.”
Diệp Tuệ nhìn khuôn mặt tươi cười của cô ấy: “Chúc mừng! Ăn cơm chưa? Mình mang theo cháo thi đậu về cho cậu.”
“Cám ơn Tuệ Tuệ, cậu thật tốt quá. Nhanh đi cắt dưa hấu ăn đi.” Văn Hinh vui vẻ trực tiếp vào nhà, bưng cái chén lên tự quen thuộc tìm cái ghế ngồi xuống, nhìn thoáng qua cặp song sinh đang nghiên cứu đàn ghi-ta, “Mới mua đàn ghi-ta sao? So cool! Biết đàn không?”
“Chào chị Văn, còn chưa biết, đang học.” Doãn Võ có chút ngại ngùng cười.
Văn Hinh húp một miếng cháo: “Uống ngon thật!” Cô thả cháo xuống, vẫy tay về phía Doãn Võ: “Lấy đàn ghi-ta tới chị xem xem.”
Doãn Võ có chút kinh ngạc nhìn cô ấy, đưa đàn ghi-ta qua: “Chị Văn, chị biết đàn?”
Văn Hinh ôm đàn ghi-ta qua, vắt đùi phải qua đùi trái, tay trái ấn dây đàn, tay phải đặt ở lỗ âm, nhẹ nhàng gảy dây đàn, hợp âm du dương chảy xuôi ra, Văn Hinh mở miệng hát nhẹ: “Trên cây đa bờ hồ, ve đang thanh thanh gọi hè…”
Cô ấy đàn tấu, tất cả mọi người trong phòng đều dừng lại chuyện trong tay mình, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn cô ấy, Diệp Tuệ rửa dưa hấu ở ngoài phòng cũng nhanh chóng chạy vào xem rốt cuộc là gì, cả kinh đến muốn rớt tròng mắt, không nghĩ tới Văn Hinh đa tài đa nghệ như vậy. Văn Hinh đàn hát nửa khúc, sau đó dừng lại, cười hì hì đưa tay vén lấy tóc ngắn, lè lưỡi nói: “Đoạn sau quên rồi. Chị chẳng thế nào biết đàn, đến đây, trả em này, em là Doãn Văn hay là Doãn Võ?”
“Em là Doãn Võ.” Trong mắt Doãn Võ toát ra ánh mắt sùng bái, “Chị Văn chị thật lợi hại nha!”
Doãn Văn dùng sức vỗ tay: “Chị Văn, chị quá lợi hại! Có thể dạy bọn em không ạ.” Vừa nãy hai anh em họ lần mò nửa ngày mà cũng không có cửa mà vào, không nghĩ tới ở đây còn có một cao thủ.
Văn Hinh bưng cháo trên bàn lên, ngượng ngùng nói: “Chị không phải là cao thủ, chỉ học tí xíu với anh chị thôi, đại khái biết đàn như nào, này không phải sao, một bài hát cũng không học hoàn chỉnh này.”
Diệp Tuệ cười nói: “Đã rất lợi hại rồi, mấy đứa nó căn bản đều chẳng biết đàn thế nào, đều là gảy loạn một hồi, cậu dạy mấy đứa nó cách đàn thế nào đi.”
Diệp Chí Phi ngồi trước giá vẽ cũng nói: “Em cứ dạy bọn nó các ngón và ký hiệu cơ bản nhất đi, cũng miễn cho lỗ tai bọn tôi chịu độc hại mãi.”
Văn Hinh nhìn Diệp Chí Phi một cái, gật đầu nói: “Được thôi, chờ tôi uống cháo rồi lại tới dạy mấy em ấy.”
Doãn Văn, Doãn Võ có được sư phụ nhập môn, càng hưng phấn đến hoa tay múa chân rồi.
Văn Hinh vừa ăn cháo, vừa đưa mắt dò xét Diệp Chí Phi đang vẽ tranh, Diệp Chí Phi lại quay đầu chuyên chú vẽ tranh của anh ấy, đối diện anh là một cái chén và mấy quả xoài để vẽ tĩnh vật, đây là cái anh đang vẽ trước lúc về Quảng Châu, chưa vẽ xong đã trở về, giờ quả xoài xanh đã biến vàng rồi, tản mát ra hương xoài nồng đậm, còn bị Doãn Văn không biết chuyện ăn mất một quả.
Diệp Chí Phi đang vẽ tranh đột nhiên quay đầu lại một chút, trông thấy Văn Hinh đang nâng chén ăn cháo, đôi mắt to lúng liếng lại nhìn chằm chằm vào bàn vẽ của mình, như thế đặc biệt giống một con sóc tham ăn, còn kém dựng thẳng cái đuôi to một chút thôi, nghĩ đến đây, anh không khỏi hơi cười. Văn Hinh thấy anh nhìn về phía mình mà cười, xém chút liền sặc, dừng lại ho mạnh mấy cái.
“Văn Hinh, cậu uống chậm một chút.” Diệp Tuệ ôm quả dưa hấu đã rửa sạch về, đặt lên bàn bổ ra, vừa ăn dưa vừa tán gẫu về cái đã biết hôm nay với Văn Hinh.
Văn Hinh cười mắt cong cong nói: “Hôm nay mình lấy thù lao, còn không ít đâu, mai mời các cậu đi ăn Quảng Châu Tửu Gia đi, món Quảng Đông chuẩn nhất!”
Diệp Tuệ vừa nghe thì nhanh chóng nói: “Có phải chỗ đó đặc biệt đắt không vậy?” Quảng Đông Tửu Gia, đời trước lúc Diệp Tuệ đến Quảng Châu du lịch có nghe nói, có tiếng thơm là “Ăn ở Quảng Châu đệ nhất gia”, đó là tiệm cũ kinh điển, nói vậy thì tiêu phí sẽ không rẻ.
Văn Hinh cười hì hì nói: “Không sao, hôm nay mình lấy hơn 100 đồng tiền nhuận bút đó, hẳn là đủ, mình vẫn luôn muốn đi ăn, mà cứ mãi không có tiền đi, giờ có thể xem như là có tiền rồi, các cậu xem như là bồi mình đi nhé, hì hì.”
“Vậy vẫn là mình mời cậu đi.” Diệp Tuệ nhanh chóng nói, so với Văn Hinh, chính cô kiếm tiền nhưng lại càng dễ hơn chút.
“Đừng, các cậu đến một lần không dễ dàng cỡ nào, để mình tẫn chút lễ nghĩa của chủ nhà địa phương đi, đừng cự tuyệt nữa.” Văn Hinh nâng chén uống xong, “ Cám ơn cậu mang cháo cho mình, đặc biệt ngon.”
Diệp Tuệ bất đắc dĩ, nghĩ lại thì lại nghĩ, nhân tình này để anh cô nợ đi, về sau để anh ấy trả thêm mấy lần: “Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh.”
Văn Hinh uống cháo, ăn dưa hấu rồi, sau đó bắt đầu dạy cặp song sinh gảy ghi-ta. Thật ra đàn ghi-ta khó lắm, dây đàn căng lắm luôn, tay trái phải dùng lực ấn xuống, đầu ngón tay ghìm đến phát đau, thời gian dài quá sẽ tạo ra cái kén thật dày. Có điều Doãn Văn với Doãn Võ còn không sợ, nhất là Doãn Văn, lúc học đánh đàn sẽ biểu hiện ra sự nhẫn nại hoàn toàn không tương xứng với cá tính vội vàng xao động của cậu, có thể thấy được hứng thú thật là người thầy tốt nhất.
Ngày hôm sau Văn Hinh quả nhiên lôi kéo bọn họ đi ăn Quảng Châu Tửu Gia, Diệp Tuệ xem thực đơn một cái, thật sự rất không rẻ, món hơi đắt chút cần mười mấy đồng 1 phần, phải biết rằng ăn ở chỗ khác một bữa cũng không cần nhiều tiền như vậy, cô liền tận lực lựa món rẻ chút. Văn Hinh nhìn cô gọi món, nói: “Sao lại không gọi món chiêu bài nha, tới một phần lợn sữa quay da gai đi, lại gọi một con gà Văn Xương*.”
*: đã có lợn sữa quay da gai thì sẽ có lợn sữa quay da trơn, mình chỉ tìm kiếm với tìm hiểu đơn giản nên chỉ biết nhiêu đây thôi. Còn món gà Văn Xương, gọi nó là vậy vì tên của giống gà được gọi làm món ăn là Văn Xương chứ chẳng có gì hết, dù nó luộc hay chiên hay xào lăn đều là gà Văn Xương nên sẽ không có hình, nhưng cách truyền thống mà người ta hay làm nó là bạch trảm-là nhúng con gà vào nước sôi rồi nấu chín sau đó chấm gia vị để ăn, hay còn gọi là luộc =]]
Diệp Tuệ nhủ thầm mình thay cô ấy tiết kiệm tiền, cô ấy sao cứ nhặt cái đắt mà gọi chứ hả: “Đủ ăn rồi, đừng gọi nhiều như vậy.”
Văn Hinh nói: “Có thể ăn, em trai cậu đều đang phát triển thân thể đó, món chiêu bài chỗ này chỗ khác không ăn được, đã đến rồi, liền nếm thử đi.”
Diệp Tuệ bất đắc dĩ, nhìn Diệp Chí Phi một cái, liệu anh cả có cảm thấy Văn Hinh đặc biệt tiêu tiền như nước không nhỉ, có điều cô lại cảm thấy chẳng có gì, chính Văn Hinh có bản lĩnh kiếm tiền, hoàn toàn tự nuôi sống bản thân được, lại chẳng dựa vào người khác nuôi sống, tay lỏng* một chút cũng không sao.
*: ý nói tay lỏng không giữ được tiền.
Bữa cơm này tổng cộng tốn hơn 30 đồng, là gần nửa tháng tiền lương của công nhân bình thường, có điều đắt cũng có đạo lý của đắt, mùi vị quả thật là ngon dị thường, mấy người họ ăn uống thỏa thích, ăn đến cảm thấy mỹ mãn.
Cơm nước xong, Văn Hinh lại dẫn bọn họ đi dạo đại học Trung Sơn, đây là học phủ đỉnh cao của Quảng Đông, trong vườn trường cổ hương cổ sắc, cây cối um tùm, u tĩnh làm người thoải mái, để lại ấn tượng sâu sắc cho Doãn Võ, cậu từng đi qua Học viện Công nghiệp của Diệp Tuệ, trước kia cho rằng đại học chính là như vậy, kết quả đến đại học Trung Sơn rồi, mới biết được trường của chị thật sự là rất gặp sư phụ, trường như đại học Trung Sơn mới là đại học chân chính nha.
Diệp Tuệ nói với Doãn Võ: “Tiểu Võ, đại học Trung Sơn đẹp nhỉ? Mạnh hơn trường chị nhiều, tốt hơn tất cả đại học của tỉnh chúng ta, nỗ lực một phen đi thi đại học Trung Sơn đi.”
Trong mắt Doãn Võ toát ra thần sắc hướng tới: “Điểm trúng tuyển của đại học Trung Sơn có phải cao lắm không?”
“Chắc chắn không thấp, có điều từ giờ trở đi em nỗ lực cho giỏi, chưa hẳn không đạt được nha, còn có 3 năm đâu.”
Doãn Võ nắm nắm đấm nói: “Ừ, em sẽ nỗ lực.”
Dạo đại học Trung Sơn xong, bọn họ lại đi Học viện Âm nhạc Quảng Châu, đây là trường học cũ của đại sư âm nhạc Tiển Tinh Hải, tới nơi này chủ yếu là muốn để Doãn Văn cảm thụ một chút. Tuy là đang nghỉ hè, nhưng Học viện Âm nhạc vẫn là không hề thiếu học sinh ở lại trường luyện tập, chạng vạng đúng là thời cơ tốt để luyện tập, tiếng đàn tiếng ca không dứt ở bên tai, bầu không khí âm nhạc đặc biệt nồng hậu, chọc cho Doãn Văn hướng tới một trận, đứng ở ngoài phòng đàn thật lâu không chịu rời đi.
Diệp Tuệ cảm thấy dẫn cặp song sinh đến đây một chuyến xem như giá trị, chôn xuống một hạt mầm trong lòng mấy đứa nó, có thể thành phương hướng phấn đấu cho mấy đứa nó về sau.
Mấy anh em họ ăn nhậu chơi bời mấy ngày, Quảng Châu cũng chơi được tầm tầm rồi, Diệp Tuệ với Diệp Chí Phi nên đi làm chính sự, bọn họ tính đi chợ bán sỉ xem xem có hàng hóa đáng giá mang về hay khong, đến một chuyến không dễ dàng, dù sao không thể về tay không. Doãn Văn, Doãn Võ liền ở lại nhà học đàn ghi-ta, Văn Hinh thì vẽ tranh ở cách vách, thi thoảng còn có thể chỉ điểm vài ngón cho cặp song sinh một chút. Một chuyến đến Quảng Châu này, thu hoạch của cặp song sinh là lớn nhất.
Hình ảnh:
Lợn sữa quay da gai
Nói nhỏ: thiệt ra mình nhìn hình cũng không phân biệt nổi da gai với da trơn, nên chỉ để da gai nha
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.