Chương 100: Tan rã nội bộ
Tâm Hương Tung
29/10/2021
Trên cái thế giới này, bè lũ xu nịnh với tiểu nhân ti bỉ thường thường
sống dễ chịu hơn so với người chính trực nhiều, bởi vì chúng nó biết lá
mặt lá trái, dù sao thì lời nói dối luôn dễ nghe hơn nói thật, kẻ thượng vị cứ thích nghe lời dễ nghe. Hoàng Hồng Vệ chính là kẻ như vậy, gã từ
một tổ trưởng nhỏ giờ đây đã lăn lộn thành chủ nhiệm phân xưởng, đương
nhiên, còn không chỉ là nhờ vào trình độ vỗ mông ngựa giả dối lưu loát
của gã, còn phải nhờ vào gã có một đám thân thích cùng nhau luồn cúi ở
xưởng ô tô này đây, trong xí nghiệp quốc hữu thì cái loại quan hệ cạp
váy này cũng không hiếm thấy.
Biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng. Diệp Tuệ tính đối phó với Hoàng Hồng Vệ, đương nhiên phải tìm hiểu rõ tất cả chi tiết của gã. Cô xinh đẹp, miệng lại ngọt, rất nhanh liền thắng được ưa thích của các đồng nghiệp, dù sao thì trong tổ kỹ thuật quá ít nữ kỹ thuật viên, Diệp Tuệ là một người duy nhất của tổ bọn họ, cho nên cũng là tổ sủng của tổ bọn họ, mọi người đều nhường cô giúp đỡ cô, muốn nghe được một chút bát quái các kiểu vẫn là rất dễ dàng.
Tổ kỹ thuật nơi Diệp Tuệ sở tại cũng không thuộc về phạm vi quản lý của phân xưởng phay của Hoàng Hồng Vệ, nhưng mà thuộc sự quản hạt của bộ phận sản xuất, mà cậu Hoàng Hồng Vệ là một phó chủ nhiệm của bộ phận sản xuất, cho nên ông ta muốn đắn đo Diệp Tuệ vẫn là rất dễ dàng. Có điều Diệp Tuệ cũng chả sợ hãi ông ta, ông ta có lợi hại nữa thì chẳng qua cũng chỉ là một phó chủ nhiệm, trên đầu còn có một chủ nhiệm kìa. Là người thì đều có nhược điểm, huống chi là cái loại người vót nhọn đầu bò lên trên kia, người từng đắc tội chắc chắn vô số kể.
Ông già nhà Hoàng Hồng Vệ là chủ nhiệm phân xưởng bộ phận tiện, mẹ gã ta là một lãnh đạo nhỏ của phòng hậu cần, tính lên thì cả nhà đều là quan nha, thế lực vẫn là rất cường đại.
Trước mắt Hoàng Hồng Vệ đang theo đuổi em vợ của xưởng trưởng, cấp bậc này lại cao hơn trước kia một tầng, trước kia còn là con gái phó xưởng trường, giờ đều bắt đầu theo đuổi em vợ xưởng trưởng, còn không phải là muốn chặt chẽ leo chắc lên được cây đại thụ của giai tầng lãnh đạo này sao? Diệp Tuệ từng gặp em vợ xưởng trưởng, có mấy phần giống với vợ xưởng trưởng, mặt trái xoan đầy đặn, ngũ quan còn đoan chính, nhưng mà lại đậu thanh xuân đầy mặt, mụn đỏ chi chi chít chít phá hủy nét xinh đẹp thanh xuân đặc hữu của cô gái trẻ tuổi, rất nhiều người đều không dám nhìn thẳng, cô em vợ mọc đầy đậu mà đi so với Tân Bội, tất nhiên là khác nhau một trời một vực, đương nhiên không phải thẩm mỹ của Hoàng Hồng Vệ trở nên kém đi, chỉ là không có cách nào nên lui mà cầu tiếp theo, dù sao thì em gái Tân Bội mới 15 tuổi, lá gan gã ta có mập nữa cũng không dám xuống tay với cô con gái vị thành niên của phó xưởng trưởng.
Bởi vì cô em vợ kia mọc đầy mặt đậu thanh xuân dọa người, cho nên đối thủ cạnh tranh của Hoàng Hồng Vệ rất ít, cô gái kia rốt cuộc có người truy phủng, lòng hư vinh cũng chiếm được thỏa mãn, liền hẹn hò với Hoàng Hồng Vệ, tuy Hoàng Hồng Vệ hơi lùn chút, ngũ quan vẫn là đoan chính, tuy cái khí chất kia có chút đáng khinh, có đôi khi sẽ làm người ta mất hứng, nhưng ai bảo mặt mũi cô đầy mụn đỏ làm người ta chướng mắt chứ, chỉ có thể nhẫn nại chỗ không đủ của đối phương.
Chiều hôm nay tan tầm, Diệp Tuệ kết bạn trở về với một bạn học nữ Viên Phương thực tập ở một bộ phận khác, Viên Phương phải về trường, cô thì lại về nhà. Bỗng nhiên, Diệp Tuệ thoáng thấy có hai cô gái vào tiệm bún ở bên đường, một cô trong đó mặt đầy mụn đỏ, liền nói với Viên Phương: “Viên Phương, đi ăn bún ốc với mình đi, mình mời cậu ăn bún.”
Viên Phương đáp ứng rồi: “Được thôi.”
Vào tiệm bún, Viên Phương cũng gọi một phần bún ốc theo, Diệp Tuệ nói: “Viên Phương, mình thấy gần nhất cậu nóng trong người, hơi mọc mụn, vẫn là đừng ăn bún ốc, cay lắm, cậu ăn tam tiên mới lành.”
“Mọc mụn không thể ăn cay?” Viên Phương hiển nhiên là bình thường không chú ý điểm ấy.
“Đúng rồi, cậu không biết? Mọc mụn không thể ăn đồ ăn có tính kích thích, sẽ trở nên càng nghiêm trọng.” Diệp Tuệ chọn món xong xuôi, chọn một cái bàn ngồi xuống, vừa cẩn thận nhìn nhìn mặt Viên Phương, nói, “Đúng rồi, trong nhà mình có thuốc mỡ, là anh mình mang về từ Quảng Châu, còn là từ bên Hồng Kông về tới đó, hiệu quả trừ mụn đặc biệt tốt, bôi hai ngày liền tiêu, còn sẽ không lưu dấu vết, có cần mai mình mang tới cho cậu thử xem không?”
Bình thường Viên Phương cũng tùy tiện, không quá chú trọng phương diện này: “Không sao đâu, mình đây qua hai bữa là tốt rồi, đừng lãng phí thuốc của cậu.”
“Vậy thì mai mình vẫn là mang một chút cho cậu để thử hiệu quả chút đi, dù sao chính mình dùng rất tốt.” Diệp Tuệ nói, “Hai ngày này cậu ăn cay ít chút, mụn sẽ tiêu nhanh hơn.”
Cô gái đang định ăn bún ốc ở bàn bên cạnh kia đột nhiên ngừng lại, nói: “Tôi không ăn cái này, đổi một phần không cay đi.”
Diệp Tuệ ăn bún xong, đi ra với Viên Phương, chuẩn bị về nhà, mới vừa đi không được mấy bước, đã bị người ta gọi lại: “Đồng chí, xin nhờ cô chờ một chút.”
Diệp Tuệ đứng lại, quay đầu nhìn cô gái mặt đầy mụn kia: “Có việc sao?”
Cô gái có chút ngượng ngùng nói: “Tôi có mấy câu muốn hỏi cô.” Cô ấy lại nhìn Viên Phương một cái.
Diệp Tuệ nói với Viên Phương: “Viên Phương, nếu không thì cậu đi trước đi, trên đường cẩn thận.”
Viên Phương gật gật đầu, rời khỏi.
Cô nàng mọc mụn thấy chung quanh không có ai khác, thế này mới xoắn ngón tay lấy hết can đảm nói: “Vừa nãy tôi nghe nói cô có thuốc mang về từ Quảng Châu, có thể trừ mụn, tôi muốn biết đó là hiệu gì.”
Diệp Tuệ gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu rõ, nói: “Tôi cũng không nhớ rõ, là tên tiếng Anh, chờ tôi về nhà xem giúp cô nhé. Đồng chí, đậu đậu trên mặt cô đã mọc bao lâu? Hình như có chút nghiêm trọng ấy.”
Cô nàng mọc mụn đầy mặt buồn bã: “Từ lúc tôi đi học đã có rồi, hơn nữa càng ngày càng nhiều, mãi vẫn luôn không chuyển biến tốt.”
Diệp Tuệ cúi đầu nhìn hai cánh tay thon dài trắng nõn của cô ấy, cảm thấy diện mạo của cô gái này hoàn toàn chính là đậu thanh xuân làm hỏng: “Cô không phải là mụn bình thường, hẳn là thuộc loại nội tiết mất cân đối, đi bác sĩ khám chưa?”
“Khám rồi, bác sĩ cũng chỉ có thể khai chút thuốc uống với bôi, tốt được một hồi lại khôi phục bộ dáng cũ.” Cô gái thở dài.
Diệp Tuệ nói: “Cô hẳn là đi khám trung y nha, tôi có biết một trung y phi thường lợi hại, trị cái này rất chắc tay, uống thuốc điều trị mấy đợt, về sau lại chú ý nhiều một chút, sẽ tốt hơn rất nhiều, không dễ tái phát.” Cái này ngược lại không phải Diệp Tuệ nói bừa, đời trước cái hồi mà con trai cô mới ra ngoài làm việc kia, thức đêm tăng ca với áp lực làm cho nội tiết thằng bé mất cân đối, mọc đậu thanh xuân đầy mặt, cô dẫn thằng bé đi tìm thầy thuốc khám, ăn mấy thang thuốc bắc, sau đó liền điều trị được rất tốt.
“Thật vậy chăng?” Cô gái kinh hỉ hỏi, “Ở đâu, cô có thể nói với tôi chứ?”
Diệp Tuệ nhíu mày: “Cụ thể thì tôi cũng không nói được, trước kia tôi từng bồi một người bạn qua đó, tôi về hỏi một chút giúp cô nhé, đến lúc đó tôi có thể đi cùng với cô.”
Cô gái có chút vui mừng quá đỗi: “Thật hả? Cô đi cùng với tôi? Có phải quá phiền toái cô rồi không?”
Diệp Tuệ cười khoát tay: “Còn tốt, cũng không phải chuyện gì khó.”
“Tôi tên Nhạc Đình Ngọc, đi làm ở xưởng, cô cũng là Nam Khí nhỉ?”
Diệp Tuệ gật dầu, chỉ chỉ quần áo công nhân của mình, nói: “Đúng, tôi ở tổ kỹ thuật đội sản xuất số một, tôi tên Diệp Tuệ.”
“Oa, cô là nhân viên kỹ thuật, nữ kỹ thuật nhé, rất ít thấy.” Vẻ mặt Nhạc Đình Ngọc kinh ngạc, “Vậy thì lúc nào cô thấy thuận tiện?”
Diệp Tuệ nói: “Cuối tuần này đi.” Cô suy nghĩ một chút, còn nói, “Đến lúc đó chúng ta gặp mặt ở cửa công viên Nhân Dân đi, có điều tôi cảm thấy tốt nhất vẫn là đừng mang phái nam tới.” Cô chủ yếu là vì ngăn cản cô ấy dẫn Hoàng Hồng Vệ tới.
Nhạc Đình Ngọc gật đầu: “Được, không mang phái nam.”
“Đúng rồi, cô có đối tượng không?” Diệp Tuệ hỏi.
Nhạc Đình Ngọc không hiểu, chần chờ một chút mới nói: “Có.”
Diệp Tuệ nói: “Tôi cảm thấy chuyện cô trị đậu thanh xuân thì tốt nhất vẫn là đừng cho đối tượng của cô biết, chờ có hiệu quả rồi, lại cho anh ta một kinh hỉ thì tốt hơn một chút. Lỡ mà không có hiệu quả, cũng sẽ không bị anh ta nói lãng phí thời gian với tinh lực.”
“Tôi biết.” Nhạc Đình Ngọc gật đầu, rất hiển nhiên, cô ấy tiêu phí không ít tâm lực trên chuyện trị liệu mụn này, cũng chịu lấy không ít lời lẽ lạnh nhạt của mọi người.
Bọn họ hẹn xong xuôi thời gian, cuối tuần, tám giờ sáng qua mấy phút, Diệp Tuệ đến công viên Nhân Dân, chậm vài phút so với ước định, trông thấy Nhạc Đình Ngọc đã đến, chỉ có một mình cô ấy, Diệp Tuệ cảm thấy tâm cô nàng này rất lớn, chỉ gặp mặt mình có một lần thôi, đã liền nguyện ý chạy ra theo, ý thức phòng bị quá yếu ớt, có điều có thể là biết mình đi làm ở Nam Khí, nên mới không cố kỵ nhiều như vậy đi.
Diệp Tuệ dẫn theo Nhạc Đình Ngọc đi bệnh viện khu Tân Giang, phòng khám mà trước kia Diệp Tuệ dẫn con trai đi khám là do một bác sĩ họ Dương mở, bác sĩ Dương trước khi mở phòng khám thì đi làm ở phòng trung y ở bệnh viện khu Tân Giang, sau này ông ấy lùi về hưu, mở một hiệu thuốc ở nhà, nhân tiện bắt mạch khai phương thuốc bán thuốc, lúc Diệp Tuệ đi, thì đã là con trai bác sĩ Dương đang xem bệnh, nghe nói là con kế nghiệp cha, y thuật cũng tinh thấu như nhau.
Diệp Tuệ với Nhạc Đình Ngọc đi bệnh viện khu, kết quả cũng không có đụng tới bác sĩ Dương, bởi vì hôm nay ông ấy không đi làm, chỉ thứ 2 tới thứ 7 mới làm việc đúng giờ. Diệp Tuệ không có suy xét đến điểm ấy, vẻ mặt Nhạc Đình Ngọc thất vọng, nói ngày mai lại qua xem. Diệp Tuệ thấy cô ấy như vậy, liền nói: “Cô chờ tôi một chút, tôi đi hỏi thăm chút đã.”
Sau một lúc lâu, Diệp Tuệ đi ra: “Tôi nghe ngóng được địa chỉ nhà bác sĩ Dương, giờ chúng ta có thể đi nhà ông ấy bái phỏng ông ấy.”
“Như vậy có hay không?” Nhạc Đình Ngọc nói.
“Không có gì không hay, chúng ta có thể trả chút phí chẩn bệnh, ông ấy khai đơn cho cô, cô chiếu đơn mà bốc thuốc là xong.” Diệp Tuệ nói.
Vì thế, Diệp Tuệ mang theo Nhạc Đình Ngọc tìm được nhà bác sĩ Dương, bác sĩ Dương hai năm này quả thật đã đang nhận việc riêng, chủ yếu đều là hàng xóm láng giềng, sau đó dẫn theo các thân thích bạn bè quen biết đến, dần dần thanh danh ra bên ngoài. Diệp Tuệ tới cửa, cũng không có đặc biệt bao nhiêu, bác sĩ Dương xem mạch cho Nhạc Đình Ngọc, nói một đống thuật ngữ trung y, sau đó khai 7 thang thuốc bắc cho cô ấy, để cô ấy dùng trước, nếu thật có hiệu quả, thì lại qua chỗ ông ấy khám, hoặc là đi bệnh viện tìm ông ấy cũng được.
Sau khi bọn họ đi ra, Diệp Tuệ cũng truyền thụ một vài biện pháp trị liệu mụn, như là phải ăn nhiều cái gì, không ăn cái gì vân vân, còn có một chút vấn đề tương đối chi tiết, phút cuối cùng lại còn cho cô ấy một hộp thuốc, thật sự là hàng Hồng Kông Diệp Chí Phi mang về từ Quảng Châu, bình thường dùng để giảm nhiệt bớt sưng, hiệu quả còn rất không tệ. Cái này nhưng là làm Nhạc cô nương cảm kích đến không được, thật sự là gặp được người tốt.
Một đợt thuốc trị liệu còn chưa uống xong, Nhạc Đình Ngọc đã liền cảm thấy mụn của mình đã tốt hơn rất nhiều, cô ấy khẩn trương đến chia sẻ niềm vui sướng của mình. Diệp Tuệ thấy trên mặt cô ấy quả nhiên là tiêu sưng đi không ít, ít nhất không có đỏ đến dọa người như trước kia vậy, liền cổ vũ cô ấy tiếp tục uống thuốc trị liệu. Nhạc Đình Ngọc đối với Diệp Tuệ là cảm kích vạn phần, đem cô thành người bạn thân mật nhất, quả thực là không chuyện không nói.
Có một ngày, Diệp Tuệ cuối cùng đưa lời dẫn tới trên người Hoàng Hồng Vệ: “Đối tượng của cậu thấy đậu đậu* trên mặt cậu tốt hơn nhiều như vậy, hẳn cũng rất cao hứng nhỉ?”
*: trong giao tiếp, thì mình để đậu đậu cho nó bớt đau lòng người ta, còn phần nội dung truyện thì sẽ để nó là mụn nhé, với lại để đậu thanh xuân thì nghe nó đỡ đắng lòng với ghê người hơn là mụn trứng cá mà, đúng không? Còn cái nữa, như đã nói ở trên, khi hai người này xem nhau như bạn, thì chuyển xưng hô cho nó thân thiết một chút cho hợp hoàn cảnh nha.
Vẻ mặt Nhạc Đình Ngọc uể oải: “Anh ta không nhìn ra, nói chẳng có gì khác nhau.”
“Làm sao có thể? Ngay cả mình cũng nhìn ra là không giống, anh ta lại còn nói không khác nhau, người đàn ông kia cũng quá sơ ý.” Diệp Tuệ nói.
Nhạc Đình Ngọc cười khổ một chút: “Anh ta có lẽ thật không nhìn ra, bởi vì anh ta chưa từng cẩn thận mà nhìn mặt mình, mỗi lần đều là quét mắt một cái rồi ngó chỗ khác.”
“Cái này cũng quá làm người ta thương tâm.” Diệp Tuệ nói, “Đối tượng cậu là ai vậy? Cũng là xưởng chúng ta sao?”
Nhạc Đình Ngọc gật đầu: “Ừ, là xưởng chúng ta, làm phó chủ nhiệm ở phân xưởng phay số một.”
“Cậu là nói Hoàng Hồng Vệ hả?” Diệp Tuệ ra vẻ giật mình nói.
“Đúng rồi, cậu cũng biết anh ta?” Nhạc Đình Ngọc nói.
Diệp Tuệ gật đầu nói: “Biết nha, anh ta là bạn học anh trai mình. Mình nghe nói không phải là anh ta đang theo đuổi con gái phó xưởng trưởng sao?”
Biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng. Diệp Tuệ tính đối phó với Hoàng Hồng Vệ, đương nhiên phải tìm hiểu rõ tất cả chi tiết của gã. Cô xinh đẹp, miệng lại ngọt, rất nhanh liền thắng được ưa thích của các đồng nghiệp, dù sao thì trong tổ kỹ thuật quá ít nữ kỹ thuật viên, Diệp Tuệ là một người duy nhất của tổ bọn họ, cho nên cũng là tổ sủng của tổ bọn họ, mọi người đều nhường cô giúp đỡ cô, muốn nghe được một chút bát quái các kiểu vẫn là rất dễ dàng.
Tổ kỹ thuật nơi Diệp Tuệ sở tại cũng không thuộc về phạm vi quản lý của phân xưởng phay của Hoàng Hồng Vệ, nhưng mà thuộc sự quản hạt của bộ phận sản xuất, mà cậu Hoàng Hồng Vệ là một phó chủ nhiệm của bộ phận sản xuất, cho nên ông ta muốn đắn đo Diệp Tuệ vẫn là rất dễ dàng. Có điều Diệp Tuệ cũng chả sợ hãi ông ta, ông ta có lợi hại nữa thì chẳng qua cũng chỉ là một phó chủ nhiệm, trên đầu còn có một chủ nhiệm kìa. Là người thì đều có nhược điểm, huống chi là cái loại người vót nhọn đầu bò lên trên kia, người từng đắc tội chắc chắn vô số kể.
Ông già nhà Hoàng Hồng Vệ là chủ nhiệm phân xưởng bộ phận tiện, mẹ gã ta là một lãnh đạo nhỏ của phòng hậu cần, tính lên thì cả nhà đều là quan nha, thế lực vẫn là rất cường đại.
Trước mắt Hoàng Hồng Vệ đang theo đuổi em vợ của xưởng trưởng, cấp bậc này lại cao hơn trước kia một tầng, trước kia còn là con gái phó xưởng trường, giờ đều bắt đầu theo đuổi em vợ xưởng trưởng, còn không phải là muốn chặt chẽ leo chắc lên được cây đại thụ của giai tầng lãnh đạo này sao? Diệp Tuệ từng gặp em vợ xưởng trưởng, có mấy phần giống với vợ xưởng trưởng, mặt trái xoan đầy đặn, ngũ quan còn đoan chính, nhưng mà lại đậu thanh xuân đầy mặt, mụn đỏ chi chi chít chít phá hủy nét xinh đẹp thanh xuân đặc hữu của cô gái trẻ tuổi, rất nhiều người đều không dám nhìn thẳng, cô em vợ mọc đầy đậu mà đi so với Tân Bội, tất nhiên là khác nhau một trời một vực, đương nhiên không phải thẩm mỹ của Hoàng Hồng Vệ trở nên kém đi, chỉ là không có cách nào nên lui mà cầu tiếp theo, dù sao thì em gái Tân Bội mới 15 tuổi, lá gan gã ta có mập nữa cũng không dám xuống tay với cô con gái vị thành niên của phó xưởng trưởng.
Bởi vì cô em vợ kia mọc đầy mặt đậu thanh xuân dọa người, cho nên đối thủ cạnh tranh của Hoàng Hồng Vệ rất ít, cô gái kia rốt cuộc có người truy phủng, lòng hư vinh cũng chiếm được thỏa mãn, liền hẹn hò với Hoàng Hồng Vệ, tuy Hoàng Hồng Vệ hơi lùn chút, ngũ quan vẫn là đoan chính, tuy cái khí chất kia có chút đáng khinh, có đôi khi sẽ làm người ta mất hứng, nhưng ai bảo mặt mũi cô đầy mụn đỏ làm người ta chướng mắt chứ, chỉ có thể nhẫn nại chỗ không đủ của đối phương.
Chiều hôm nay tan tầm, Diệp Tuệ kết bạn trở về với một bạn học nữ Viên Phương thực tập ở một bộ phận khác, Viên Phương phải về trường, cô thì lại về nhà. Bỗng nhiên, Diệp Tuệ thoáng thấy có hai cô gái vào tiệm bún ở bên đường, một cô trong đó mặt đầy mụn đỏ, liền nói với Viên Phương: “Viên Phương, đi ăn bún ốc với mình đi, mình mời cậu ăn bún.”
Viên Phương đáp ứng rồi: “Được thôi.”
Vào tiệm bún, Viên Phương cũng gọi một phần bún ốc theo, Diệp Tuệ nói: “Viên Phương, mình thấy gần nhất cậu nóng trong người, hơi mọc mụn, vẫn là đừng ăn bún ốc, cay lắm, cậu ăn tam tiên mới lành.”
“Mọc mụn không thể ăn cay?” Viên Phương hiển nhiên là bình thường không chú ý điểm ấy.
“Đúng rồi, cậu không biết? Mọc mụn không thể ăn đồ ăn có tính kích thích, sẽ trở nên càng nghiêm trọng.” Diệp Tuệ chọn món xong xuôi, chọn một cái bàn ngồi xuống, vừa cẩn thận nhìn nhìn mặt Viên Phương, nói, “Đúng rồi, trong nhà mình có thuốc mỡ, là anh mình mang về từ Quảng Châu, còn là từ bên Hồng Kông về tới đó, hiệu quả trừ mụn đặc biệt tốt, bôi hai ngày liền tiêu, còn sẽ không lưu dấu vết, có cần mai mình mang tới cho cậu thử xem không?”
Bình thường Viên Phương cũng tùy tiện, không quá chú trọng phương diện này: “Không sao đâu, mình đây qua hai bữa là tốt rồi, đừng lãng phí thuốc của cậu.”
“Vậy thì mai mình vẫn là mang một chút cho cậu để thử hiệu quả chút đi, dù sao chính mình dùng rất tốt.” Diệp Tuệ nói, “Hai ngày này cậu ăn cay ít chút, mụn sẽ tiêu nhanh hơn.”
Cô gái đang định ăn bún ốc ở bàn bên cạnh kia đột nhiên ngừng lại, nói: “Tôi không ăn cái này, đổi một phần không cay đi.”
Diệp Tuệ ăn bún xong, đi ra với Viên Phương, chuẩn bị về nhà, mới vừa đi không được mấy bước, đã bị người ta gọi lại: “Đồng chí, xin nhờ cô chờ một chút.”
Diệp Tuệ đứng lại, quay đầu nhìn cô gái mặt đầy mụn kia: “Có việc sao?”
Cô gái có chút ngượng ngùng nói: “Tôi có mấy câu muốn hỏi cô.” Cô ấy lại nhìn Viên Phương một cái.
Diệp Tuệ nói với Viên Phương: “Viên Phương, nếu không thì cậu đi trước đi, trên đường cẩn thận.”
Viên Phương gật gật đầu, rời khỏi.
Cô nàng mọc mụn thấy chung quanh không có ai khác, thế này mới xoắn ngón tay lấy hết can đảm nói: “Vừa nãy tôi nghe nói cô có thuốc mang về từ Quảng Châu, có thể trừ mụn, tôi muốn biết đó là hiệu gì.”
Diệp Tuệ gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu rõ, nói: “Tôi cũng không nhớ rõ, là tên tiếng Anh, chờ tôi về nhà xem giúp cô nhé. Đồng chí, đậu đậu trên mặt cô đã mọc bao lâu? Hình như có chút nghiêm trọng ấy.”
Cô nàng mọc mụn đầy mặt buồn bã: “Từ lúc tôi đi học đã có rồi, hơn nữa càng ngày càng nhiều, mãi vẫn luôn không chuyển biến tốt.”
Diệp Tuệ cúi đầu nhìn hai cánh tay thon dài trắng nõn của cô ấy, cảm thấy diện mạo của cô gái này hoàn toàn chính là đậu thanh xuân làm hỏng: “Cô không phải là mụn bình thường, hẳn là thuộc loại nội tiết mất cân đối, đi bác sĩ khám chưa?”
“Khám rồi, bác sĩ cũng chỉ có thể khai chút thuốc uống với bôi, tốt được một hồi lại khôi phục bộ dáng cũ.” Cô gái thở dài.
Diệp Tuệ nói: “Cô hẳn là đi khám trung y nha, tôi có biết một trung y phi thường lợi hại, trị cái này rất chắc tay, uống thuốc điều trị mấy đợt, về sau lại chú ý nhiều một chút, sẽ tốt hơn rất nhiều, không dễ tái phát.” Cái này ngược lại không phải Diệp Tuệ nói bừa, đời trước cái hồi mà con trai cô mới ra ngoài làm việc kia, thức đêm tăng ca với áp lực làm cho nội tiết thằng bé mất cân đối, mọc đậu thanh xuân đầy mặt, cô dẫn thằng bé đi tìm thầy thuốc khám, ăn mấy thang thuốc bắc, sau đó liền điều trị được rất tốt.
“Thật vậy chăng?” Cô gái kinh hỉ hỏi, “Ở đâu, cô có thể nói với tôi chứ?”
Diệp Tuệ nhíu mày: “Cụ thể thì tôi cũng không nói được, trước kia tôi từng bồi một người bạn qua đó, tôi về hỏi một chút giúp cô nhé, đến lúc đó tôi có thể đi cùng với cô.”
Cô gái có chút vui mừng quá đỗi: “Thật hả? Cô đi cùng với tôi? Có phải quá phiền toái cô rồi không?”
Diệp Tuệ cười khoát tay: “Còn tốt, cũng không phải chuyện gì khó.”
“Tôi tên Nhạc Đình Ngọc, đi làm ở xưởng, cô cũng là Nam Khí nhỉ?”
Diệp Tuệ gật dầu, chỉ chỉ quần áo công nhân của mình, nói: “Đúng, tôi ở tổ kỹ thuật đội sản xuất số một, tôi tên Diệp Tuệ.”
“Oa, cô là nhân viên kỹ thuật, nữ kỹ thuật nhé, rất ít thấy.” Vẻ mặt Nhạc Đình Ngọc kinh ngạc, “Vậy thì lúc nào cô thấy thuận tiện?”
Diệp Tuệ nói: “Cuối tuần này đi.” Cô suy nghĩ một chút, còn nói, “Đến lúc đó chúng ta gặp mặt ở cửa công viên Nhân Dân đi, có điều tôi cảm thấy tốt nhất vẫn là đừng mang phái nam tới.” Cô chủ yếu là vì ngăn cản cô ấy dẫn Hoàng Hồng Vệ tới.
Nhạc Đình Ngọc gật đầu: “Được, không mang phái nam.”
“Đúng rồi, cô có đối tượng không?” Diệp Tuệ hỏi.
Nhạc Đình Ngọc không hiểu, chần chờ một chút mới nói: “Có.”
Diệp Tuệ nói: “Tôi cảm thấy chuyện cô trị đậu thanh xuân thì tốt nhất vẫn là đừng cho đối tượng của cô biết, chờ có hiệu quả rồi, lại cho anh ta một kinh hỉ thì tốt hơn một chút. Lỡ mà không có hiệu quả, cũng sẽ không bị anh ta nói lãng phí thời gian với tinh lực.”
“Tôi biết.” Nhạc Đình Ngọc gật đầu, rất hiển nhiên, cô ấy tiêu phí không ít tâm lực trên chuyện trị liệu mụn này, cũng chịu lấy không ít lời lẽ lạnh nhạt của mọi người.
Bọn họ hẹn xong xuôi thời gian, cuối tuần, tám giờ sáng qua mấy phút, Diệp Tuệ đến công viên Nhân Dân, chậm vài phút so với ước định, trông thấy Nhạc Đình Ngọc đã đến, chỉ có một mình cô ấy, Diệp Tuệ cảm thấy tâm cô nàng này rất lớn, chỉ gặp mặt mình có một lần thôi, đã liền nguyện ý chạy ra theo, ý thức phòng bị quá yếu ớt, có điều có thể là biết mình đi làm ở Nam Khí, nên mới không cố kỵ nhiều như vậy đi.
Diệp Tuệ dẫn theo Nhạc Đình Ngọc đi bệnh viện khu Tân Giang, phòng khám mà trước kia Diệp Tuệ dẫn con trai đi khám là do một bác sĩ họ Dương mở, bác sĩ Dương trước khi mở phòng khám thì đi làm ở phòng trung y ở bệnh viện khu Tân Giang, sau này ông ấy lùi về hưu, mở một hiệu thuốc ở nhà, nhân tiện bắt mạch khai phương thuốc bán thuốc, lúc Diệp Tuệ đi, thì đã là con trai bác sĩ Dương đang xem bệnh, nghe nói là con kế nghiệp cha, y thuật cũng tinh thấu như nhau.
Diệp Tuệ với Nhạc Đình Ngọc đi bệnh viện khu, kết quả cũng không có đụng tới bác sĩ Dương, bởi vì hôm nay ông ấy không đi làm, chỉ thứ 2 tới thứ 7 mới làm việc đúng giờ. Diệp Tuệ không có suy xét đến điểm ấy, vẻ mặt Nhạc Đình Ngọc thất vọng, nói ngày mai lại qua xem. Diệp Tuệ thấy cô ấy như vậy, liền nói: “Cô chờ tôi một chút, tôi đi hỏi thăm chút đã.”
Sau một lúc lâu, Diệp Tuệ đi ra: “Tôi nghe ngóng được địa chỉ nhà bác sĩ Dương, giờ chúng ta có thể đi nhà ông ấy bái phỏng ông ấy.”
“Như vậy có hay không?” Nhạc Đình Ngọc nói.
“Không có gì không hay, chúng ta có thể trả chút phí chẩn bệnh, ông ấy khai đơn cho cô, cô chiếu đơn mà bốc thuốc là xong.” Diệp Tuệ nói.
Vì thế, Diệp Tuệ mang theo Nhạc Đình Ngọc tìm được nhà bác sĩ Dương, bác sĩ Dương hai năm này quả thật đã đang nhận việc riêng, chủ yếu đều là hàng xóm láng giềng, sau đó dẫn theo các thân thích bạn bè quen biết đến, dần dần thanh danh ra bên ngoài. Diệp Tuệ tới cửa, cũng không có đặc biệt bao nhiêu, bác sĩ Dương xem mạch cho Nhạc Đình Ngọc, nói một đống thuật ngữ trung y, sau đó khai 7 thang thuốc bắc cho cô ấy, để cô ấy dùng trước, nếu thật có hiệu quả, thì lại qua chỗ ông ấy khám, hoặc là đi bệnh viện tìm ông ấy cũng được.
Sau khi bọn họ đi ra, Diệp Tuệ cũng truyền thụ một vài biện pháp trị liệu mụn, như là phải ăn nhiều cái gì, không ăn cái gì vân vân, còn có một chút vấn đề tương đối chi tiết, phút cuối cùng lại còn cho cô ấy một hộp thuốc, thật sự là hàng Hồng Kông Diệp Chí Phi mang về từ Quảng Châu, bình thường dùng để giảm nhiệt bớt sưng, hiệu quả còn rất không tệ. Cái này nhưng là làm Nhạc cô nương cảm kích đến không được, thật sự là gặp được người tốt.
Một đợt thuốc trị liệu còn chưa uống xong, Nhạc Đình Ngọc đã liền cảm thấy mụn của mình đã tốt hơn rất nhiều, cô ấy khẩn trương đến chia sẻ niềm vui sướng của mình. Diệp Tuệ thấy trên mặt cô ấy quả nhiên là tiêu sưng đi không ít, ít nhất không có đỏ đến dọa người như trước kia vậy, liền cổ vũ cô ấy tiếp tục uống thuốc trị liệu. Nhạc Đình Ngọc đối với Diệp Tuệ là cảm kích vạn phần, đem cô thành người bạn thân mật nhất, quả thực là không chuyện không nói.
Có một ngày, Diệp Tuệ cuối cùng đưa lời dẫn tới trên người Hoàng Hồng Vệ: “Đối tượng của cậu thấy đậu đậu* trên mặt cậu tốt hơn nhiều như vậy, hẳn cũng rất cao hứng nhỉ?”
*: trong giao tiếp, thì mình để đậu đậu cho nó bớt đau lòng người ta, còn phần nội dung truyện thì sẽ để nó là mụn nhé, với lại để đậu thanh xuân thì nghe nó đỡ đắng lòng với ghê người hơn là mụn trứng cá mà, đúng không? Còn cái nữa, như đã nói ở trên, khi hai người này xem nhau như bạn, thì chuyển xưng hô cho nó thân thiết một chút cho hợp hoàn cảnh nha.
Vẻ mặt Nhạc Đình Ngọc uể oải: “Anh ta không nhìn ra, nói chẳng có gì khác nhau.”
“Làm sao có thể? Ngay cả mình cũng nhìn ra là không giống, anh ta lại còn nói không khác nhau, người đàn ông kia cũng quá sơ ý.” Diệp Tuệ nói.
Nhạc Đình Ngọc cười khổ một chút: “Anh ta có lẽ thật không nhìn ra, bởi vì anh ta chưa từng cẩn thận mà nhìn mặt mình, mỗi lần đều là quét mắt một cái rồi ngó chỗ khác.”
“Cái này cũng quá làm người ta thương tâm.” Diệp Tuệ nói, “Đối tượng cậu là ai vậy? Cũng là xưởng chúng ta sao?”
Nhạc Đình Ngọc gật đầu: “Ừ, là xưởng chúng ta, làm phó chủ nhiệm ở phân xưởng phay số một.”
“Cậu là nói Hoàng Hồng Vệ hả?” Diệp Tuệ ra vẻ giật mình nói.
“Đúng rồi, cậu cũng biết anh ta?” Nhạc Đình Ngọc nói.
Diệp Tuệ gật đầu nói: “Biết nha, anh ta là bạn học anh trai mình. Mình nghe nói không phải là anh ta đang theo đuổi con gái phó xưởng trưởng sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.