Lại Thấy 1982 (Hựu Kiến 1982)

Chương 57: Tránh được 1 kiếp

Tâm Hương Tung

07/10/2021

Lúc Diệp Tuệ gần ra cửa lại hỏi một câu: “Tiểu Võ, chị đáp ứng với Tiểu Văn nếu thi lên cấp 3 thì tặng nó một cây đàn ghi-ta, em thi lên cấp 3 có muốn cái gì không? Hoặc là chuyện gì muốn làm, chị có thể làm được thì cố gắng làm được thay em.”

Doãn Võ sửng sốt một chút, sau đó gãi gãi đầu, nói: “Em có thể đi Quảng Châu chơi hay không?”

Diệp Tuệ nghe thế thì nhe răng cười: “Có thể, đến lúc đó chị nghĩ cách, dẫn em tới Quảng Châu chơi mấy ngày.”

“Cám ơn chị!”

Lần nói chuyện này, Diệp Tuệ cũng không nghe được lời cô muốn biết từ chỗ Doãn Võ, hôm nay chủ yếu là chính cô đây tỏ thái độ, xem như là cho thằng bé một lời nhắc nhở, cho dù Doãn Võ thật sự yêu đương, hẳn cũng sẽ khá có chừng mực. Nghỉ hè sang năm nhất định dẫn thằng bé đi Quảng Châu chơi một chuyến, yêu cầu này cũng không cao, hẳn là không khó để làm được, đến lúc đó nghĩ cách với anh cả là được.

Nhớ tới anh cả Diệp Chí Phi, trong lòng Diệp Tuệ còn có một loại cảm giác may mắn, anh ấy hẳn là đã tránh thoát một kiếp kia, bởi vì cách ngày hành hình đã từng kia đã qua đi 10 ngày, vận mệnh của anh ấy hẳn đã cải biến đi. Đoạn thời gian kia, tối đến Diệp Tuệ cứ mơ thấy ác mộng, sợ Diệp Chí Phi lại phát sinh cái gì ngoài ý muốn ở Quảng Châu, nhưng lại không dám gọi anh về, cô sợ hãi đó một cái xoáy nước nuốt người, chỉ cần tới gần sẽ bị hút vào mất, cho nên tình nguyện anh cách cho thật xa ra. Mãi cho đến điểm thời gian kia qua rồi, cô mới viết thư cho anh, bảo anh chọn mua hàng hóa về.

Chưa được 2 ngày, Diệp Chí Phi đã trở lại từ Quảng Châu. Diệp Tuệ nhìn thấy anh cả, tảng đá trong long xem như đã rơi xuống, anh cả còn tốt đẹp đâu, lông tóc không tổn hao gì, để mấy thứ ác mộng cùng kẻ xấu kia đều gặp quỷ đi thôi. Diệp Chí Phi nói hiện anh đang chuẩn bị đi xưởng in nhuộm hạ đơn đặt hàng, sáu tháng cuối năm là mùa thịnh vượng của xưởng in nhuộm, lại không chốt đơn đặt hàng nữa, chỉ sợ là không đuổi kịp ra hàng vào tháng Chạp mất. Anh mang theo một ít mẫu in hoa về, để Diệp Tuệ tham mưu hỗ trợ chọn lựa, Diệp Tuệ chọn vài mẫu màu và hoa văn để anh ấy làm tham khảo.

Diệp Thụy Niên bảo trì trầm mặc với lần làm ăn nhuộm vải này của Diệp Chí Phi, chậm chạp không chịu tỏ thái độ, cái này không quá giống với lần bán vải trước đó, phí tổn rất cao, cái này ý nghĩa với phiêu lưu cũng liền lớn hơn nữa, này đây không có trên mấy chục ngàn đồng là không khởi động được. Nếu mà lợi nhuận thì còn tốt, nếu không thuận lợi, gia sản của cả nhà đều đặt hết trên này, phải bồi bao nhiêu tiền a.

Diệp Tuệ hiểu băn khoăn của ba, dù sao thì chính sách còn chưa có hoàn toàn trong sáng hóa, bọn họ đều là người tới từ cái niên đại mẫn cảm kia, đặc biệt sợ các loại mũ chụp lên. Nhưng mà làm ăn chính là chiếm trước tiên cơ cùng thị trường, nếu như mọi người đều ý thức được, thì tiền liền không dễ kiếm lời như vậy. Hai anh em họ tốn 2 ngày mới thuyết phục được Diệp Thụy Niên, thật ra thì dù cho lỗ cũng không sợ, cái tiệm nhỏ trong nhà này còn mở, còn có một cái máy kéo đẻ trứng vàng, cuộc sống thế nào đi nữa cũng sẽ không kém hơn lúc trước. Cũng chính là cái máy kéo này cho Diệp Thụy Niên tự tin, cho nên ông do dự mãi vẫn là đồng ý.

Trong nhà bắt đầu trù bị tiền cho Diệp Chí Phi, bởi vì chưa tới tháng 12 như Diệp Tuệ mong muốn, tất cả tiền cộng lại mới có 12.000, trong đó bao gồm cả 2000 đồng tiền cho vay không lãi. Diệp Tuệ lại đi tìm Ngụy Nam vay tiền, vẫn là càng nhiều càng tốt, chia hoa hồng như trước đây vậy. Ngụy Nam nghe xong tính toán của Diệp Tuệ, cũng không hỏi nhiều, nói tận lực hỗ trợ đi mượn trong nhà thêm chút, về phần chia hoa hồng, đến lúc đó cho một chút lợi tức cho ba mẹ anh là được, chính anh thì thôi đi.

Diệp Tuệ cũng không rối rắm vấn đề này, trước đó Ngụy Nam còn có 450 đồng tiền chia hoa hồng ở chỗ cô đây, đến lúc thật cần dùng tiền thì lại cùng đưa cho anh. Ngụy Nam về nhà vay tiền ba mẹ, bởi vì lần trước cho không ít lợi tức, lần này ba mẹ Ngụy Nam xuất ra cơ hồ là tất cả tích góp là 1000 đồng tiền, chính Ngụy Nam nghĩ cách gom góp 500 đồng, tổng cộng đưa 1500 cho Diệp Tuệ. Diệp Tuệ biết bọn họ đã tận sức rồi.

Lưu Hiền Anh vì ủng hộ bọn họ, cũng lấy nhà ở nhà bà đi thế chấp, đến ngân hàng vay 2000 đồng. Cho nên lần này xem như là đặt vào của nả trong nhà, còn thiếu cả mông nợ. Diệp Chí Phi cảm giác áp lực trên vai lớn như núi, chỉ có thể thành công không thể thất bại, bằng không thì lại một mai trở lại trước giải phóng.

Diệp Tuệ từng suy xét tới phí tổn in nhuộm vải ở Quảng Châu sẽ khá cao, ít nhất thì phí vận chuyển đã không rẻ rồi, nếu như có thể in nhuộm ở bản địa hoặc là địa khu xung quanh, như vậy sẽ tiết kiệm không ít. Nhưng mà loại ủy thác tư nhân này ở bên đây thao tác lên chỉ sợ là khá phiền toái, vẫn là ở Quảng Châu nơi kinh tế đi ở tuyến đầu thì thủ tục tương đối giản tiện hơn chút.

Diệp Chí Phi trở về ở mấy ngày, rồi lại vác cái túi căng phồng tiền đi Quảng Châu, lần này mang tiền nhiều hơn so mấy lần dĩ vãng nhiều, hơn 15.000 đồng, đánh cướp anh ấy, có thể trở thành một gã vạn nguyên hộ. Có điều cũng nhờ chỗ tốt của đánh nghiêm, lực uy hiếp từ đám phạm nhân tử hình đầu tiên bị chấp hành kia không khác gì tạo một trận sóng thần ở khắp nơi trên cả nước, làm kinh sợ đại bộ phận những kẻ phạm pháp, trong lúc nhất thời các loại hoạt động phạm tội cũng đã biến mất rất nhiều, ra cửa nhưng lại an toàn hơn trước nhiều.

Trái tim cả nhà đều treo lên, mãi đợi đến khi Diệp Chí Phi gọi điện thoại từ Quảng Châu đến chỗ Ngụy Nam để báo bình an, lúc này mới yên long.

Hôm nay Diệp Tuệ làm xong thí nghiệm đi ra khỏi phòng thí nghiệm, Du Thiên Hành gọi cô lại: “Diệp Tuệ, chờ một chút!”



Diệp Tuệ đứng lại: “Chuyện gì?”

Du Thiên Hành cho cô một tờ giấy: “Thành phố chúng ta muốn cử hành một cuộc thi cờ vây, phát thông báo cho trường chúng ta, cổ vũ người ham thích cờ vây đi báo danh tham gia. Cậu hỏi nữ sinh lớp chúng ta chút xem có ai muốn tham gia thi đấu không.”

Diệp Tuệ cầm lấy bảng thông báo, xem một chút, trên đó quả nhiên viết “Cuộc thi cờ vây thành phố Nam Tinh lần thứ nhất”: “Tôi về hỏi giúp cậu một chút xem có ai báo danh tham gia hay không. Trong nam sinh có ai báo danh không?”

“Tôi nè.” Du Thiên Hành cười hì hì, “Cầm kỳ thư họa tôi ít nhất vẫn là biết hai loại.”

“Trừ bỏ kỳ còn có cái gì?”

Du Thiên Hành nói: “Thư pháp.”

Diệp Tuệ cười giơ ngón cái lên: “Lợi hại! Cậu chơi cờ lợi hại cỡ nào?”

Du Thiên Hành nói: “Chưa từng tham gia thi đánh giá thăng cấp, tôi từng đánh với nghiệp dư cấp 2, chưa từng thua.”

“Ui, trình độ còn không tồi, quay đầu lại tôi dẫn em trai em gái tôi đến đánh 2 ván với cậu đi.” Miệng Diệp Tuệ đáp lời, trong lòng thì nghĩ, thì ra còn có thi thăng cấp, cái này phải nhớ kỹ, đến lúc đó hỏi thăm chút đi chỗ nào báo danh, để Doãn Võ với Tiểu Tuyết đều đi xác định với đánh giá một chút.”

“Em trai em gái cậu còn có thể chơi cờ? Cậu để mấy em ấy cũng báo danh dự thi đi, dù sao lại không hạn chế đẳng cấp, chỉ là báo danh thôi, còn có thể trao đổi với người khác một chút.” Du Thiên Hành nói.

“Được. Cám ơn cậu nói tin này với tôi, tôi đi trước.” Diệp Tuệ cầm thông báo mà cao hứng phấn chấn đi mất.

Trong ký túc xá không có nữ sinh biết chơi cờ, vốn hôm nay Diệp Tuệ không cần về học bổ túc cho Doãn Văn, nhưng vẫn là trở về, vì để nói tin về cuộc thi cờ vây cho Doãn Võ với Tiểu Tuyết, để mấy đứa nó đi báo danh. Doãn Võ với Tiểu Tuyết nghe nói có cuộc thi, đều rất kích động, bình thường bọn họ chỉ có thể tự mình đánh, đánh với ông Hoàng, còn không biết trình độ của mình đến cùng ra sao, bây giờ có cuộc thi, có thể gặp được rất nhiều người chơi cờ, đương nhiên là có chút gấp không chờ nổi, đều ồn ào muốn đi báo danh.

Lưu Hiền Anh có chút lo lắng cuộc thi sẽ chậm trễ học tập. Diệp Tuệ nói: “Sẽ không đâu dì, người dự thi đều là tuyển thủ nghiệp dư, đều phải đi làm đi học, cho nên đều sắp xếp vào cuối tuần để thi, sẽ không chậm trễ học tập.”

Lưu Hiền Anh vừa nghe nói là cuối tuần thi đấu, lúc này mới không nói gì.

Lúc dẫn em trai em gái đi báo danh, Diệp Tuệ mới biết được thì ra thành phố Nam Tinh còn có một kỳ viện, trước sau Nguyên Đán mỗi năm đều sẽ cử hành cuộc thi định cấp để xác định đẳng cấp 1 lần, vừa khéo, năm nay bọn họ có thể đi tham gia thi thăng cấp.



Cuộc thi cờ vây cử hành vào tháng 12, Diệp Tuệ cho rằng người dự thi hẳn là không nhiều lắm, nhưng mà đến rồi mới phát hiện thế mà lại có hơn 200 người, tuổi tác gì cũng có, thì ra đầu năm nay cờ vây hot như vậy sao. Bởi vì trình độ của tuyển thủ dự thi không đồng nhất, ban tổ chức áp dụng biện pháp chia tổ tương đối công bằng, người có đẳng cấp so với người có đẳng cấp, không có đẳng cấp thì so với người không có đẳng cấp, thời gian thi là 1 tiếng, áp dụng biện pháp tốc chiến tốc thắng, thi xong một đợt thì đợt tiếp theo lên. Kết quả đấu vòng loại ngày đầu tiên ra, Doãn Võ với Tiểu Tuyết đều thuận lợi đi vào trận đấu lượt hai.

Diệp Tuệ còn gặp phải Du Thiên Hành ngoài sân thi đấu, anh ta cũng không có thổi, rất thuận lợi mà qua đấu vòng loại, anh ta nhìn em trai em gái Diệp Tuệ, vui đùa bảo: “Nhà các cậu nhân tài đông đúc nha, hai người đều qua.”

“Đó là đương nhiên, nhân tài nhà tôi nhiều đi. Tuy không phải 1 người cầm kỳ thi họa có thể thông 2 loại giống như cậu, nhưng mà mấy anh em bọn tôi có thể gom đủ cầm kỳ thi họa.” Diệp Tuệ nhắc tới anh em của mình vẫn là rất đắc ý.

Du Thiên Hành ngoài ý muốn nói: “Thật à?”

“Đương nhiên là thật. Lần sau có rảnh thì giết một ván với Tiểu Võ và Tiểu Tuyết nhà bọn tôi đi, xem xem rốt cuộc ai lợi hại.” Diệp Tuệ cười, từ sau khi nói rõ ràng với Du Thiên Hành rồi, giữa bọn họ liền nói chuyện tự tại hơn nhiều, giống như với bạn bè vậy.

“Ha ha, được.” Du Thiên Hành cười.

Kết quả đến lúc thi đấu đợt 2, Doãn Võ liền chống lại Du Thiên Hành, lúc đấu trận thứ nhất thì cố sức dựa theo cùng lứa tuổi để chia tổ, nhưng mà sau khi đấu vòng loại xong thì đã đào thải một số lớn người, thừa lại cũng chỉ có thể tận sức dựa theo tuổi tác để chia tổ, Du Thiên Hành mới lớn hơn Doãn Võ có 4 tuổi, sẽ chia vào với nhau cũng bình thường.

Rõ ràng là đẳng cấp của Du Thiên Hành cao hơn Doãn Võ, Doãn Võ bại bởi anh ấy là không nghi nghị gì. Sau khi Doãn Võ thua thì có chút không phục, Du Thiên Hành ôm vai cậu: “Em trai, anh cũng đã đánh bao nhiêu năm rồi, em mới học cờ bao lâu? Bại bởi anh không oan! Cố lên, em tiền đồ không thể đo được.”

“Không sao Tiểu Võ, quay đầu để Tiểu Tuyết thắng về giúp em.” Diệp Tuệ dẫn Tiểu Tuyết mới vừa thi xong tới.

Du Thiên Hành quay đầu nhìn Tiểu Tuyết nho nhỏ, líu lưỡi nói: “Em hẳn sẽ không thắng đi chứ?”

Tiểu Tuyết đắc ý ngẩng cái đầu nhỏ lên: “Đương nhiên! Anh Tiểu Võ, tuần sau em thắng về giúp anh!”

Doãn Võ nói: “Đúng, giết ảnh không còn manh giáp!”

Du Thiên Hành cười hì hì: “Vậy anh liền mỏi mắt mong chờ.”

Lúc đấu trận thứ 3, nhân số liền càng ít, chỉ còn lại hơn năm mươi mấy người, nhìn ra thì toàn trường chỉ có Tiểu Tuyết với một bé trai vẫn là học sinh tiểu học, cho nên Tiểu Tuyết đã rất lợi hại. Hơn nữa vòng thứ 3 đã bắt đầu chế độ rút thăm, không phải chế độ chia tổ nữa, có đẳng cấp với không đẳng cấp đều đánh với nhau. Vòng thứ 3 Tiểu Tuyết không có gặp phải Du Thiên Hành, mà là đối đầu với một tuyển thủ nghiệp dư cấp 1. Đối phương thấy cô bé không có đẳng cấp, liền không quá để ý, kết quả Tiểu Tuyết tuy là tay mới, nhưng mà trình độ lại không cùi bắp, giết cho đối phương trở tay không kịp, cuối cùng thắng trận đấu. Đây thật sự là làm Diệp Tuệ vui sướng khôn tả, Tiểu Tuyết mới học cờ bao lâu, đã có trình độ này rồi, quá có thiên phú mà.

Du Thiên Hành cũng thắng trận đấu thứ 3. Trận đấu hôm đó nhân số ít, 1 buổi sáng đã thi xong vòng thứ 3, buổi chiều tiếp tục tiến hành vòng thi thứ 4, sau đó vào hôm Nguyên Đán quyết định ra quán quân cuối cùng.

Vòng thi thứ 4, Tiểu Tuyết vẫn là không đối đầu với Du Thiên Hành. Đối thủ của Du Thiên Hành là một dân nghiệp dư cấp 4, trình độ khá là cao, anh ấy đánh thật sự vất vả, nhưng rốt cuộc vẫn là không thể thắng được trận đấu. Đối thủ của Tiểu Tuyết là một thiếu niên nghiệp dư cấp 3, nhìn ra là đang học sơ trung, đối phương thấy Tiểu Tuyết là một cô nhóc con, nhưng mà không khinh thường. Trong khoảng thời gian này Tiểu Tuyết tiếp xúc với không ít đối thủ mới, càng đánh càng hăng, ý chí chiến đấu sục sôi, mỗi ngày sau khi tan học chính là học đánh cờ chơi cờ, Tiểu Võ không đánh với con bé thì con bé liền tự mình đánh với mình, cứ mãi đánh tới nửa đêm, tiến bộ thần tốc. Hơn nữa con bé là nghé con mới sinh, hoàn toàn không khiếp sợ đẳng cấp áp chế, ván cờ này đánh đến cực kỳ nguy hiểm, cuối cùng lấy ưu thế một phần tư bước mà khó khăn thắng lợi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lại Thấy 1982 (Hựu Kiến 1982)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook