Chương 4
Lương Hải Yến
13/08/2015
Tất Ngôn lạnh nhạt nhìn cánh tay níu lấy người mình, ánh mắt hiện lên vẻ dịu dàng không dễ phát hiện ra.
Phá lệ, anh nắm tay cô, đi ra quán bar.
Đầu Liên Ngữ đau như muốn nứt ra, chậm rãi mở hai mắt, theo bản năng cô nhìn chung quanh một vòng, phát hiện mình đang ở trong một khung cảnh xa lạ, đáng sợ hơn là, cô phát hiện trên người mình chỉ mặc một áo sơ mi nam cỡ lớn.
"Trời ạ!" Cô níu chặt chăn, đầu óc lập tức tỉnh táo lại.
Cô dùng chăn bao lấy chính mình, một lần nữa nhìn chung quanh, sau khi xác định không có bất kỳ người nào, mới vò tóc suy nghĩ ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì?
"Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?" Cô tự lẩm bẩm, mơ hồ nhớ ra mình bị bọn Hồng Lăng chuốc rất nhiều rượu, sau đó thấy choáng váng, muốn đi toilet để tỉnh táo lại, ai ngờ tại khúc cua đụng phải một người.
Dưới đáy lòng Liên Ngữ kêu thảm, cô không nhớ nổi người đàn ông kia trông như thế nào, cô chỉ mơ hồ nhớ ra anh ta có một giọng nói rất êm tai, trầm thấp, rất có sức hút.
Hình như cô còn nói với anh rất nhiều thứ, chuyện gì cũng nói ra hết, sau đó, cô đã không nhớ gì nữa.
"Trời ạ, tại sao có thể như vậy?" Níu chặt chăn, trong đầu cố gắng nhớ lại toàn bộ chuyện xảy ra tối hôm qua, cô không làm chuyện gì khác người đó chứ?
"Hẳn là không…" Cô tự lẩm bẩm, cảm thấy thân thể cũng không khó chịu gì, ngoại trừ cái đầu hơi đau.
"Đã tỉnh rồi sao?" Một giọng nam dễ nghe truyền đến từ cửa phòng.
Liên Ngữ lập tức kéo chặt chăn, giống như làm như vậy có thể bảo vệ mình.
Tất Ngôn thấy phản ứng của cô, khóe miệng nhếch lên khinh thường, ngu xuẩn!
"Cô đang cho rằng một cái chăn có thể bảo vệ được cô sao?" Nếu như anh cố tình, cho dù cô có bao bọc kín đến đâu cũng vô dụng.
"Anh…" Liên Ngữ đỏ mặt nhìn anh.
Lúc này, cô mới nhìn thấy rõ ngoại hình của anh, khuôn mặt tuấn tú như điêu khắc, đôi mắt thâm thúy âm u, khiến người ta không tự chủ được mà đắm chìm trong đó, cặp môi mân thành một đường, cho thấy người đàn ông này có tính cách kiên định vững vàng.
"Một cô gái uống say không nên chạy loạn lung tung, nếu không xảy ra chuyện gì cũng là tự bản thân chuốc lấy." Giọng nói lạnh lùng ẩn chứa sự tức giận.
Liên Ngữ trừng to mắt nhìn anh, cảm tình tốt với người đàn ông này lập tức biến mất, "Mắc mớ gì tới anh!"
Hừ hừ, cô uống rượu say thì sao, không mượn anh mang cô về.
"Thật sao? Tối hôm qua không biết có người nào cứ níu lấy tay tôi không buông?" Giương mày, Tất Ngôn đi tới bên giường cô.
"Vậy… là do tôi uống say." Cô ấp úng nguỵ biện: "Tóm lại… tôi không nhớ rõ."
Liên Ngữ rất uất ức vì bị chơi xấu, cô định liều chết không nhận.
Đáy mắt người đàn ông hiện lên ý cười, "Cô cứ định nằm trên giường như vậy sao?"
"Quần áo của tôi đâu?" Cô hung dữ nói, không muốn bị anh chế giễu.
"Tối hôm qua có một cô gái điên uống rượu say, nôn mửa đầy người, nên tôi ném hết đồ đi rồi." Nghĩ đến bộ dáng hôi hám của cô tối hôm qua, Tất Ngôn nhíu mày thật chặt.
"Ném?" Liên Ngữ kinh ngạc kêu lên, từ trên giường nhảy dựng lên.
“Cô cảm thấy quần áo như thế còn có thể mặc?" Mắt đen chợt lạnh, anh nhìn cô chăm chú.
"A…" Liên Ngữ tưởng tượng mình đang mặc một bộ quần áo dính đầy vết bẩn do nôn mửa, thân thể không khỏi run lên, "Không thể."
"Cho nên, tôi làm như vậy có gì không đúng sao?"
Đúng là không có gì không đúng, Liên Ngữ suy nghĩ một chút cũng cảm thấy anh làm vậy là đúng.
Bỗng dưng, cô nghĩ tới điều gì, cẩn thận liếc nhìn anh.
"Nơi này còn có người khác sao?" Cô cẩn thận từng li từng tí hỏi.
"Không có." Trả lời gọn gàng nhanh chóng.
Liên Ngữ thầm kêu rên, "Không phải là anh giúp tôi thay quần áo chứ?"
Đừng trả lời “Đúng”, cô liều chết cầu nguyện với ông trời.
"Đúng"
Ô ô, ông trời không nghe thấy lời cầu nguyện của Liên Ngữ, trong nháy mắt khuôn mặt cô đỏ lên.
"Anh… Tại sao anh có thể…" Cô tức giận chỉ vào anh, nói không nên lời.
"Có thể cởi quần áo của cô ra, phải không?" Tất Ngôn thấy bộ dáng đỏ mặt tức giận của cô, đột nhiên bộ mặt xấu xa trong anh trỗi dậy, "Yên tâm, dù sao cũng không có gì đẹp mắt."
"Anh nói bậy!" Cô không tự chủ ưỡn ngực lên, "Vóc người của tôi không hề thua kém ai."
"Ha ha." Cuối cùng thì gương mặt lạnh lẽo của Tất Ngôn cũng bị phá vỡ, anh cất tiếng cười to, "Không kém, đúng là chỗ nên lớn cũng không hề nhỏ."
Liên Ngữ biết mình bị trêu chọc, hung hăng trừng mắt nhìn anh, "Anh…"
"Tất Ngôn, “Tất” trong “hoàn thành”, “Ngôn” trong “ngôn ngữ”." Anh ngừng cười, nghiêm túc nhìn cô, "Đây là tên của tôi, nhớ kỹ."
"Ai quản tên anh làm gì?" Cô chỉ muốn biết tối hôm qua mình có làm chuyện quá quắt gì hay không thôi, "Cái đó… Tối hôm qua chúng ta có… hay không…"
Thấy dáng vẻ khó mở lời của cô, thông minh như Tất Ngôn dĩ nhiên biết cô muốn hỏi gì.
"Cô hi vọng tôi trả lời “có” hay là “không”?"
"Tất Ngôn!" Thẹn quá hóa giận, Liên Ngữ hét lớn với anh.
"Thật vui khi cô lập tức nhớ được tên của tôi." Tất Ngôn mỉm cười, "Cô tên gì?"
"Việc gì tôi phải nói cho anh ?" Cô không muốn có bất kì liên quan gì với người đàn ông này, trực giác nói cho cô biết, người đàn ông này rất nguy hiểm.
"Em xác định không nói? Tiểu Ngữ." Chợt anh cúi người lại gần cô. (Đến đây thay cách xưng hô nhé!)
Liên Ngữ nhìn gương mặt tuấn tú bỗng nhiên phóng đại trước mắt, sững sờ tại chỗ, làm sao anh biết tên của cô?
"Anh…" Ánh mắt nóng rực khiến cô nghẹn lời, một dòng điện chạy dọc sống lưng.
Bốn mắt nhìn thẳng vào nhau, không có ai dời tầm mắt.
Cuối cùng, Liên Ngữ không chịu được cái nhìn nóng bỏng của anh, đỏ mặt thỏa hiệp, "Liên Ngữ, “Liên” trong “liên tục”, “Ngữ” trong “quốc ngữ”."
"Liên Ngữ." Anh nhỏ giọng thì thầm, giống như một cơn gió nhẹ thổi qua lòng cô, nổi lên tầng tầng gợn sóng.
Liên Ngữ bị giọng nói thuần hậu của anh mê hoặc, thoáng chốc mất hồn.
"Khụ." Tất Ngôn hắng giọng, chỉ vào quần áo trên ghế bên cạnh, "Đây quần áo cho em, trước tiên mặc tạm đi."
Liên Ngữ lấy lại tinh thần, vội vàng đưa tay ôm quần áo vào trong ngực.
"Phòng tắm ở kia." Bàn tay chỉ cửa phòng bên trái.
Liên Ngữ không nói hai lời, ôm y quần áo chạy vào phòng tắm, sau một lúc lâu, cô mới chậm rãi đi ra từ phòng tắm.
"Tôi còn cho là em ở bên trong không chịu ra ngoài." Tất Ngôn nhàn nhạt châm chọc nói, khóe miệng lơ đãng nhếch lên.
"Cám ơn anh tối hôm qua đã giúp đỡ, tôi đi về trước đây." Liên Ngữ nhịn xuống tức giận, lễ phép cúi người cám ơn anh.
"Ồ?" Anh đi về phía cô, "Tôi có nói là em được phép rời đi sao?"
Liên Ngữ chợt ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn anh, "Anh có ý gì?"
"Tiểu Ngữ, tôi có hứng thú với em." Anh giả bộ lưu manh nâng cằm cô lên, giọng nói trêu ghẹo.
Cô là của thiên sứ nhỏ của anh, nếu ông trời đưa cô đến trước mặt anh, không lý gì anh lại để cô chạy trốn.
"Tôi không biết anh đang nói gì?" Liên Ngữ làm bộ thấy không thấy hứng thú nồng đậm trong đôi mắt anh.
Không, không thể bị hấp dẫn!
Cô chợt lắc đầu, nhắc nhở bản thân phải kiên định với tình cảm của mình.
"Em biết." Thình lình, anh tóm lấy cổ tay cô, nhẹ nhàng kéo, ôm cô vào trong ngực.
"Anh làm gì đấy?" Liên Ngữ sợ đến mức la to, dùng sức giãy giụa, "Buông tôi ra!"
Ôm cô thật chặt, Tất Ngôn giữ chặt cằm cô, mắt đen sắc bén nhìn cô chăm chú, "Tôi muốn em."
"Cái gì…" Lời của cô biến mất bên môi Tất Ngôn, bị anh nuốt vào trong miệng.
Tất Ngôn giữ chặt cằm cô, hàm răng cố ý cắn môi mềm, buộc cô phải mở cái miệng nhỏ nhắn ra.
"Đừng…"
Cô khẽ giãy giụa, đầu lưỡi đang khuấy đảo sự ngọt ngào trong miệng cô khiến ý thức cô dần dần mơ hồ, lưỡi hồng không tự chủ được mà dây dưa cùng anh, môi lưỡi hai người quấn quýt, hơi thở đều trở nên dồn dập.
Hồi lâu, Tất Ngôn mới lưu luyến buông cô ra, Liên Ngữ không khỏi “ưm” một tiếng, giống như rất bất mãn.
"Vẫn chưa thỏa mãn?" Mắt anh mỉm cười, cúi đầu nhìn dáng vẻ xinh đẹp của cô.
Lập tức, đầu óc Liên Ngữ tỉnh táo lại, đẩy mạnh anh ra.
"Anh… Tại sao có thể như vậy!" Ngón tay khẽ run chỉ vào anh, xấu hổ không thôi.
"Đi thôi, tôi đưa em về." Anh thấy mọi chuyện chuyển biến tốt nên thu tay lại, sau này còn có nhiều thời gian để tiến thêm một bước trong việc tìm hiểu cô.
Đột nhiên anh thay đổi, khiến Liên Ngữ không kịp ứng phó, trong lòng hơi chua xót, không biết cô có bỏ qua thứ gì ở đây không?
Đi theo sau anh, Liên Ngữ rời nhà, lên xe với anh.
Sau đó, Liên Ngữ yêu cầu anh dừng xe lại bên đường, để cô xuống xe.
Sau khi Tất Ngôn nói lời từ biệt với cô, anh nghênh ngang lái xe rời đi, không một chút lưu luyến, Liên Ngữ nhìn bóng xe đi xa, trong lòng mất mác không nói lên lời.
Mà người đàn ông trên xe, nhìn bóng hình cô gái đã đi xa trong kính chiếu hậu, nhếch miệng nở nụ cười sâu xa.
Tiểu Ngữ, sau này chúng ta còn gặp lại!
Tất Ngôn cầm tài liệu thám tử tư đưa, tìm được cô nhi viện Thiên sứ, anh dừng xe bên đường.
Anh tháo kính râm, hạ cửa sổ xe xuống, nhìn chằm chú vào cửa chính loang lổ, khóe miệng nở nụ cười yếu ớt, "Tiểu Ngữ, tìm đến em rồi."
Sau nửa giờ, lần lượt có mấy người ra vào.
Cũng không lâu lắm, Tiểu Ngữ anh khổ tâm chờ đợi đã xuất hiện ở cửa cửa chính, cô vẫn kiều mị đáng yêu như cũ, làn váy lay động theo gió, hai chân trắng nõn lộ ra bên ngoài, cực kỳ xinh đẹp!
Nụ cười trên môi Tất Ngôn càng đậm, anh cố ý nhấn một cái trên tay lái, tiếng còi vang vọng nơi hẻm nhỏ yên tĩnh, anh nhìn thấy sự hoảng sợ trong mắt cô, điều này khiến anh rất không vui.
"Tiểu Ngữ, em lại không muốn gặp tôi…" Anh cau mày tự lẩm bẩm.
Nhìn đến giây phút cô xoay người bỏ chạy, Tất Ngôn híp mắt, tản ra sự lạnh lùng sắc bén.
Anh không nhanh không chậm lấy điện thoại di động ra, nhấn nút.
"Tiểu Ngữ, tôi khuyên em tốt nhất nên dừng bước, nếu không, tự gánh lấy hậu quả." Anh khẽ mở môi mỏng nói với người bên kia điện thoại.
Liên Ngữ dừng bước, xoay người nhìn về chiếc xe thể thao ven đường kia, chỉ thấy miệng Tất Ngôn cử động, mà Liên Ngữ lại hiểu rõ lời nói của anh, anh đang nói đến khuyên tai.
Theo bản năng cô sờ sờ khuyên tai, chợt nhớ tới khuyên tai cô mang vào ngày sinh nhật mình đã không còn nữa.
Thấy cô ngoan ngoãn đi về phía anh, ý cười trong mắt Tất Ngôn càng lớn, thiên sứ nhỏ của anh!
"Anh muốn như thế nào?" Liên Ngữ khẩn trương nhìn về cửa chính, chỉ sợ gặp người quen đi ra ngoài, thấp giọng hỏi anh.
"Lên xe." Anh nhàn nhạt ra lệnh.
"Không, tôi sẽ không lên xe của anh." Biết sai thì sửa, cô tuyệt đối không muốn liên quan gì đến anh, nếu không sẽ phải lãnh hậu quả lớn không tưởng tượng nổi.
"Thật sao?" Tất Ngôn nâng mày, "Vậy hiện tại tôi trực tiếp vào cô nhi viện tìm em, tôi nghĩ các đồng nhiệp của em rất hứng thú với nguyên nhân tôi đến tìm em, em thấy thế nào?"
"Tất Ngôn, anh…" Liên Ngữ trừng to mắt, không dám tin nhìn anh.
"Em hãy thử xem?" Anh cười rất lưu manh.
Trời mới biết, nếu để Thượng Thiên Dương nhìn thấy bộ dáng này của anh, nhất định sẽ sợ đến rớt mắt.
Cô oán hận lên xe của anh, Tất Ngôn giúp cô cài dây an toàn rồi lái xe rời đi.
Sau đó cô bị đưa đến một gian phòng lịch sự tao nhã, Liên Ngữ đứng ngồi không yên nhìn anh, hai tay xoắn lại với nhau, "Anh dẫn tôi tới đây làm gì?"
"Ăn cơm." Tất Ngôn chợt nói ra một câu, "Em có bạn trai chưa?"
"Anh hỏi vấn đề này làm gì?" Liên Ngữ kinh ngạc há cái miệng nhỏ nhắn, không hiểu gì nhìn anh.
"Có hay là không?" Trong mắt anh đầy vẻ tức giận.
Liên Ngữ có đơn thuần hơn nữa cũng nhận ra anh đang mất hứng, tức giận nói: "Không có."
Giống như rất hài lòng với câu trả lời của cô, cặp mày vốn nhíu chặt của Tất Ngôn bỗng giãn ra, "Rất tốt, vậy thì từ hôm nay trở đi, em chính là bạn gái của tôi." Nhưng cho dù cô có bạn trai hay không, anh cũng sẽ không buông tha cô.
"Anh nói cái gì?" Liên Ngữ nhảy dựng lên, đỏ mặt ấp úng: "Anh… anh nói nhảm gì vậy?"
"Không phải em đã nghe thấy sao?" Nhưng anh cũng đã phải suy nghĩ rất lâu mới đưa ra quyết định này.
"Tôi không biết anh đang nói gì." Tránh né ánh mắt nóng rực của anh, Liên Ngữ nhát gan giả bộ không biết.
Tất Ngôn đưa tay kéo cô vào trong ngực, thì thầm bên tai cô: "Em nghe rất rõ, Tiểu Ngữ."
Anh giữ chặt cằm của cô, hai mắt nhìn thẳng vào cô, "Không cho phép em trốn tránh."
"Nhưng chúng ta không quen biết nhau." Tất cả mọi chuyện đến đột ngột, khiến Liên Ngữ không tiếp thụ nổi.
"Ai nói, chúng ta rất quen thuộc…" Hơn nữa tôi chính là anh Tiểu Phẫn của em, anh thầm nói thêm những lời này, đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua cánh môi cô.
Liên Ngữ cảm thấy sự xao xuyến đánh úp cô, hai tay nắm chặt thành quả đấm, cố gắng đè nén xúc cảm khiến người ta điên cuồng này.
Phá lệ, anh nắm tay cô, đi ra quán bar.
Đầu Liên Ngữ đau như muốn nứt ra, chậm rãi mở hai mắt, theo bản năng cô nhìn chung quanh một vòng, phát hiện mình đang ở trong một khung cảnh xa lạ, đáng sợ hơn là, cô phát hiện trên người mình chỉ mặc một áo sơ mi nam cỡ lớn.
"Trời ạ!" Cô níu chặt chăn, đầu óc lập tức tỉnh táo lại.
Cô dùng chăn bao lấy chính mình, một lần nữa nhìn chung quanh, sau khi xác định không có bất kỳ người nào, mới vò tóc suy nghĩ ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì?
"Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?" Cô tự lẩm bẩm, mơ hồ nhớ ra mình bị bọn Hồng Lăng chuốc rất nhiều rượu, sau đó thấy choáng váng, muốn đi toilet để tỉnh táo lại, ai ngờ tại khúc cua đụng phải một người.
Dưới đáy lòng Liên Ngữ kêu thảm, cô không nhớ nổi người đàn ông kia trông như thế nào, cô chỉ mơ hồ nhớ ra anh ta có một giọng nói rất êm tai, trầm thấp, rất có sức hút.
Hình như cô còn nói với anh rất nhiều thứ, chuyện gì cũng nói ra hết, sau đó, cô đã không nhớ gì nữa.
"Trời ạ, tại sao có thể như vậy?" Níu chặt chăn, trong đầu cố gắng nhớ lại toàn bộ chuyện xảy ra tối hôm qua, cô không làm chuyện gì khác người đó chứ?
"Hẳn là không…" Cô tự lẩm bẩm, cảm thấy thân thể cũng không khó chịu gì, ngoại trừ cái đầu hơi đau.
"Đã tỉnh rồi sao?" Một giọng nam dễ nghe truyền đến từ cửa phòng.
Liên Ngữ lập tức kéo chặt chăn, giống như làm như vậy có thể bảo vệ mình.
Tất Ngôn thấy phản ứng của cô, khóe miệng nhếch lên khinh thường, ngu xuẩn!
"Cô đang cho rằng một cái chăn có thể bảo vệ được cô sao?" Nếu như anh cố tình, cho dù cô có bao bọc kín đến đâu cũng vô dụng.
"Anh…" Liên Ngữ đỏ mặt nhìn anh.
Lúc này, cô mới nhìn thấy rõ ngoại hình của anh, khuôn mặt tuấn tú như điêu khắc, đôi mắt thâm thúy âm u, khiến người ta không tự chủ được mà đắm chìm trong đó, cặp môi mân thành một đường, cho thấy người đàn ông này có tính cách kiên định vững vàng.
"Một cô gái uống say không nên chạy loạn lung tung, nếu không xảy ra chuyện gì cũng là tự bản thân chuốc lấy." Giọng nói lạnh lùng ẩn chứa sự tức giận.
Liên Ngữ trừng to mắt nhìn anh, cảm tình tốt với người đàn ông này lập tức biến mất, "Mắc mớ gì tới anh!"
Hừ hừ, cô uống rượu say thì sao, không mượn anh mang cô về.
"Thật sao? Tối hôm qua không biết có người nào cứ níu lấy tay tôi không buông?" Giương mày, Tất Ngôn đi tới bên giường cô.
"Vậy… là do tôi uống say." Cô ấp úng nguỵ biện: "Tóm lại… tôi không nhớ rõ."
Liên Ngữ rất uất ức vì bị chơi xấu, cô định liều chết không nhận.
Đáy mắt người đàn ông hiện lên ý cười, "Cô cứ định nằm trên giường như vậy sao?"
"Quần áo của tôi đâu?" Cô hung dữ nói, không muốn bị anh chế giễu.
"Tối hôm qua có một cô gái điên uống rượu say, nôn mửa đầy người, nên tôi ném hết đồ đi rồi." Nghĩ đến bộ dáng hôi hám của cô tối hôm qua, Tất Ngôn nhíu mày thật chặt.
"Ném?" Liên Ngữ kinh ngạc kêu lên, từ trên giường nhảy dựng lên.
“Cô cảm thấy quần áo như thế còn có thể mặc?" Mắt đen chợt lạnh, anh nhìn cô chăm chú.
"A…" Liên Ngữ tưởng tượng mình đang mặc một bộ quần áo dính đầy vết bẩn do nôn mửa, thân thể không khỏi run lên, "Không thể."
"Cho nên, tôi làm như vậy có gì không đúng sao?"
Đúng là không có gì không đúng, Liên Ngữ suy nghĩ một chút cũng cảm thấy anh làm vậy là đúng.
Bỗng dưng, cô nghĩ tới điều gì, cẩn thận liếc nhìn anh.
"Nơi này còn có người khác sao?" Cô cẩn thận từng li từng tí hỏi.
"Không có." Trả lời gọn gàng nhanh chóng.
Liên Ngữ thầm kêu rên, "Không phải là anh giúp tôi thay quần áo chứ?"
Đừng trả lời “Đúng”, cô liều chết cầu nguyện với ông trời.
"Đúng"
Ô ô, ông trời không nghe thấy lời cầu nguyện của Liên Ngữ, trong nháy mắt khuôn mặt cô đỏ lên.
"Anh… Tại sao anh có thể…" Cô tức giận chỉ vào anh, nói không nên lời.
"Có thể cởi quần áo của cô ra, phải không?" Tất Ngôn thấy bộ dáng đỏ mặt tức giận của cô, đột nhiên bộ mặt xấu xa trong anh trỗi dậy, "Yên tâm, dù sao cũng không có gì đẹp mắt."
"Anh nói bậy!" Cô không tự chủ ưỡn ngực lên, "Vóc người của tôi không hề thua kém ai."
"Ha ha." Cuối cùng thì gương mặt lạnh lẽo của Tất Ngôn cũng bị phá vỡ, anh cất tiếng cười to, "Không kém, đúng là chỗ nên lớn cũng không hề nhỏ."
Liên Ngữ biết mình bị trêu chọc, hung hăng trừng mắt nhìn anh, "Anh…"
"Tất Ngôn, “Tất” trong “hoàn thành”, “Ngôn” trong “ngôn ngữ”." Anh ngừng cười, nghiêm túc nhìn cô, "Đây là tên của tôi, nhớ kỹ."
"Ai quản tên anh làm gì?" Cô chỉ muốn biết tối hôm qua mình có làm chuyện quá quắt gì hay không thôi, "Cái đó… Tối hôm qua chúng ta có… hay không…"
Thấy dáng vẻ khó mở lời của cô, thông minh như Tất Ngôn dĩ nhiên biết cô muốn hỏi gì.
"Cô hi vọng tôi trả lời “có” hay là “không”?"
"Tất Ngôn!" Thẹn quá hóa giận, Liên Ngữ hét lớn với anh.
"Thật vui khi cô lập tức nhớ được tên của tôi." Tất Ngôn mỉm cười, "Cô tên gì?"
"Việc gì tôi phải nói cho anh ?" Cô không muốn có bất kì liên quan gì với người đàn ông này, trực giác nói cho cô biết, người đàn ông này rất nguy hiểm.
"Em xác định không nói? Tiểu Ngữ." Chợt anh cúi người lại gần cô. (Đến đây thay cách xưng hô nhé!)
Liên Ngữ nhìn gương mặt tuấn tú bỗng nhiên phóng đại trước mắt, sững sờ tại chỗ, làm sao anh biết tên của cô?
"Anh…" Ánh mắt nóng rực khiến cô nghẹn lời, một dòng điện chạy dọc sống lưng.
Bốn mắt nhìn thẳng vào nhau, không có ai dời tầm mắt.
Cuối cùng, Liên Ngữ không chịu được cái nhìn nóng bỏng của anh, đỏ mặt thỏa hiệp, "Liên Ngữ, “Liên” trong “liên tục”, “Ngữ” trong “quốc ngữ”."
"Liên Ngữ." Anh nhỏ giọng thì thầm, giống như một cơn gió nhẹ thổi qua lòng cô, nổi lên tầng tầng gợn sóng.
Liên Ngữ bị giọng nói thuần hậu của anh mê hoặc, thoáng chốc mất hồn.
"Khụ." Tất Ngôn hắng giọng, chỉ vào quần áo trên ghế bên cạnh, "Đây quần áo cho em, trước tiên mặc tạm đi."
Liên Ngữ lấy lại tinh thần, vội vàng đưa tay ôm quần áo vào trong ngực.
"Phòng tắm ở kia." Bàn tay chỉ cửa phòng bên trái.
Liên Ngữ không nói hai lời, ôm y quần áo chạy vào phòng tắm, sau một lúc lâu, cô mới chậm rãi đi ra từ phòng tắm.
"Tôi còn cho là em ở bên trong không chịu ra ngoài." Tất Ngôn nhàn nhạt châm chọc nói, khóe miệng lơ đãng nhếch lên.
"Cám ơn anh tối hôm qua đã giúp đỡ, tôi đi về trước đây." Liên Ngữ nhịn xuống tức giận, lễ phép cúi người cám ơn anh.
"Ồ?" Anh đi về phía cô, "Tôi có nói là em được phép rời đi sao?"
Liên Ngữ chợt ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn anh, "Anh có ý gì?"
"Tiểu Ngữ, tôi có hứng thú với em." Anh giả bộ lưu manh nâng cằm cô lên, giọng nói trêu ghẹo.
Cô là của thiên sứ nhỏ của anh, nếu ông trời đưa cô đến trước mặt anh, không lý gì anh lại để cô chạy trốn.
"Tôi không biết anh đang nói gì?" Liên Ngữ làm bộ thấy không thấy hứng thú nồng đậm trong đôi mắt anh.
Không, không thể bị hấp dẫn!
Cô chợt lắc đầu, nhắc nhở bản thân phải kiên định với tình cảm của mình.
"Em biết." Thình lình, anh tóm lấy cổ tay cô, nhẹ nhàng kéo, ôm cô vào trong ngực.
"Anh làm gì đấy?" Liên Ngữ sợ đến mức la to, dùng sức giãy giụa, "Buông tôi ra!"
Ôm cô thật chặt, Tất Ngôn giữ chặt cằm cô, mắt đen sắc bén nhìn cô chăm chú, "Tôi muốn em."
"Cái gì…" Lời của cô biến mất bên môi Tất Ngôn, bị anh nuốt vào trong miệng.
Tất Ngôn giữ chặt cằm cô, hàm răng cố ý cắn môi mềm, buộc cô phải mở cái miệng nhỏ nhắn ra.
"Đừng…"
Cô khẽ giãy giụa, đầu lưỡi đang khuấy đảo sự ngọt ngào trong miệng cô khiến ý thức cô dần dần mơ hồ, lưỡi hồng không tự chủ được mà dây dưa cùng anh, môi lưỡi hai người quấn quýt, hơi thở đều trở nên dồn dập.
Hồi lâu, Tất Ngôn mới lưu luyến buông cô ra, Liên Ngữ không khỏi “ưm” một tiếng, giống như rất bất mãn.
"Vẫn chưa thỏa mãn?" Mắt anh mỉm cười, cúi đầu nhìn dáng vẻ xinh đẹp của cô.
Lập tức, đầu óc Liên Ngữ tỉnh táo lại, đẩy mạnh anh ra.
"Anh… Tại sao có thể như vậy!" Ngón tay khẽ run chỉ vào anh, xấu hổ không thôi.
"Đi thôi, tôi đưa em về." Anh thấy mọi chuyện chuyển biến tốt nên thu tay lại, sau này còn có nhiều thời gian để tiến thêm một bước trong việc tìm hiểu cô.
Đột nhiên anh thay đổi, khiến Liên Ngữ không kịp ứng phó, trong lòng hơi chua xót, không biết cô có bỏ qua thứ gì ở đây không?
Đi theo sau anh, Liên Ngữ rời nhà, lên xe với anh.
Sau đó, Liên Ngữ yêu cầu anh dừng xe lại bên đường, để cô xuống xe.
Sau khi Tất Ngôn nói lời từ biệt với cô, anh nghênh ngang lái xe rời đi, không một chút lưu luyến, Liên Ngữ nhìn bóng xe đi xa, trong lòng mất mác không nói lên lời.
Mà người đàn ông trên xe, nhìn bóng hình cô gái đã đi xa trong kính chiếu hậu, nhếch miệng nở nụ cười sâu xa.
Tiểu Ngữ, sau này chúng ta còn gặp lại!
Tất Ngôn cầm tài liệu thám tử tư đưa, tìm được cô nhi viện Thiên sứ, anh dừng xe bên đường.
Anh tháo kính râm, hạ cửa sổ xe xuống, nhìn chằm chú vào cửa chính loang lổ, khóe miệng nở nụ cười yếu ớt, "Tiểu Ngữ, tìm đến em rồi."
Sau nửa giờ, lần lượt có mấy người ra vào.
Cũng không lâu lắm, Tiểu Ngữ anh khổ tâm chờ đợi đã xuất hiện ở cửa cửa chính, cô vẫn kiều mị đáng yêu như cũ, làn váy lay động theo gió, hai chân trắng nõn lộ ra bên ngoài, cực kỳ xinh đẹp!
Nụ cười trên môi Tất Ngôn càng đậm, anh cố ý nhấn một cái trên tay lái, tiếng còi vang vọng nơi hẻm nhỏ yên tĩnh, anh nhìn thấy sự hoảng sợ trong mắt cô, điều này khiến anh rất không vui.
"Tiểu Ngữ, em lại không muốn gặp tôi…" Anh cau mày tự lẩm bẩm.
Nhìn đến giây phút cô xoay người bỏ chạy, Tất Ngôn híp mắt, tản ra sự lạnh lùng sắc bén.
Anh không nhanh không chậm lấy điện thoại di động ra, nhấn nút.
"Tiểu Ngữ, tôi khuyên em tốt nhất nên dừng bước, nếu không, tự gánh lấy hậu quả." Anh khẽ mở môi mỏng nói với người bên kia điện thoại.
Liên Ngữ dừng bước, xoay người nhìn về chiếc xe thể thao ven đường kia, chỉ thấy miệng Tất Ngôn cử động, mà Liên Ngữ lại hiểu rõ lời nói của anh, anh đang nói đến khuyên tai.
Theo bản năng cô sờ sờ khuyên tai, chợt nhớ tới khuyên tai cô mang vào ngày sinh nhật mình đã không còn nữa.
Thấy cô ngoan ngoãn đi về phía anh, ý cười trong mắt Tất Ngôn càng lớn, thiên sứ nhỏ của anh!
"Anh muốn như thế nào?" Liên Ngữ khẩn trương nhìn về cửa chính, chỉ sợ gặp người quen đi ra ngoài, thấp giọng hỏi anh.
"Lên xe." Anh nhàn nhạt ra lệnh.
"Không, tôi sẽ không lên xe của anh." Biết sai thì sửa, cô tuyệt đối không muốn liên quan gì đến anh, nếu không sẽ phải lãnh hậu quả lớn không tưởng tượng nổi.
"Thật sao?" Tất Ngôn nâng mày, "Vậy hiện tại tôi trực tiếp vào cô nhi viện tìm em, tôi nghĩ các đồng nhiệp của em rất hứng thú với nguyên nhân tôi đến tìm em, em thấy thế nào?"
"Tất Ngôn, anh…" Liên Ngữ trừng to mắt, không dám tin nhìn anh.
"Em hãy thử xem?" Anh cười rất lưu manh.
Trời mới biết, nếu để Thượng Thiên Dương nhìn thấy bộ dáng này của anh, nhất định sẽ sợ đến rớt mắt.
Cô oán hận lên xe của anh, Tất Ngôn giúp cô cài dây an toàn rồi lái xe rời đi.
Sau đó cô bị đưa đến một gian phòng lịch sự tao nhã, Liên Ngữ đứng ngồi không yên nhìn anh, hai tay xoắn lại với nhau, "Anh dẫn tôi tới đây làm gì?"
"Ăn cơm." Tất Ngôn chợt nói ra một câu, "Em có bạn trai chưa?"
"Anh hỏi vấn đề này làm gì?" Liên Ngữ kinh ngạc há cái miệng nhỏ nhắn, không hiểu gì nhìn anh.
"Có hay là không?" Trong mắt anh đầy vẻ tức giận.
Liên Ngữ có đơn thuần hơn nữa cũng nhận ra anh đang mất hứng, tức giận nói: "Không có."
Giống như rất hài lòng với câu trả lời của cô, cặp mày vốn nhíu chặt của Tất Ngôn bỗng giãn ra, "Rất tốt, vậy thì từ hôm nay trở đi, em chính là bạn gái của tôi." Nhưng cho dù cô có bạn trai hay không, anh cũng sẽ không buông tha cô.
"Anh nói cái gì?" Liên Ngữ nhảy dựng lên, đỏ mặt ấp úng: "Anh… anh nói nhảm gì vậy?"
"Không phải em đã nghe thấy sao?" Nhưng anh cũng đã phải suy nghĩ rất lâu mới đưa ra quyết định này.
"Tôi không biết anh đang nói gì." Tránh né ánh mắt nóng rực của anh, Liên Ngữ nhát gan giả bộ không biết.
Tất Ngôn đưa tay kéo cô vào trong ngực, thì thầm bên tai cô: "Em nghe rất rõ, Tiểu Ngữ."
Anh giữ chặt cằm của cô, hai mắt nhìn thẳng vào cô, "Không cho phép em trốn tránh."
"Nhưng chúng ta không quen biết nhau." Tất cả mọi chuyện đến đột ngột, khiến Liên Ngữ không tiếp thụ nổi.
"Ai nói, chúng ta rất quen thuộc…" Hơn nữa tôi chính là anh Tiểu Phẫn của em, anh thầm nói thêm những lời này, đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua cánh môi cô.
Liên Ngữ cảm thấy sự xao xuyến đánh úp cô, hai tay nắm chặt thành quả đấm, cố gắng đè nén xúc cảm khiến người ta điên cuồng này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.