Làm Bảo Mẫu Cho Bé Ngốc Ai Ngờ Lại Được Cưới Vào Cửa
Chương 2: Mạnh mẽ hút sữa
Xuân Thủy Tiên Trà
29/07/2021
Edit: onecolour
Mặt của Chung Sở Nam ửng hồng, anh biết đó là mùi sữa của mình, anh chỉ không ngờ mũi của Hạ Tầm lại thính đến vậy. Lúc nãy Chung Sở Nam đứng cạnh mẹ của Hạ Tầm cũng không bị bà ấy phát hiện.
Anh chỉ có thể xấu hổ nói qua loa lấy lệ: "Anh, anh không giấu, trên người anh cũng không có kẹo sữa, em ngửi nhầm rồi. Nếu em muốn ăn kẹo sữa thì anh gọi người mang tới cho em được không?"
Vậy mà Hạ Tầm lại không chịu, cứ nói anh giấu kẹo sữa ở trong ngực, thậm chí còn ném gấu bông sang một bên, một mực muốn xốc áo của Chung Sở Nam lên để kiểm tra. Chung Sở Nam kêu khổ trong lòng không ngừng, không ngờ đứa bé này trở nên ngốc nghếch mà sức vẫn lớn như vậy. Chỗ này là cửa nhà, nếu như có người nào đi qua nhìn thấy thì thật xấu hổ, anh không còn cách nào, chỉ có thể lùi một bước mà nói: "Tiểu Tầm, chúng ta vào nhà trước đã có được không em? Vào nhà rồi anh liền lấy kẹo sữa cho em."
Hạ Tầm nghi ngờ nhìn anh, dường như cậu không tin. Chung Sở Nam sốt ruột, chỉ có thể tiếp tục lừa cậu: "Anh giấu rất nhiều kẹo sữa nhưng nếu đứng ở bên ngoài thì sẽ bị chim nhỏ cướp đi đó, cho nên chúng ta vào trong nhà trước có được không em?"
Vừa nghe kẹo sữa sẽ bị cướp đi, Hạ Tầm liền ngoan ngoãn, thậm chí cậu còn cảnh giác mà nhìn xung quanh, giương nanh múa vuốt với không khí. Chung Sở Nam buồn cười nhìn dáng vẻ này của cậu, không nhịn được mà xoa xoa đầu của cậu. Anh liền bị Hạ Tầm kéo về phòng, trước khi đóng cửa còn không quên nhặt gấu bông bị ném ở một bên.
"Kẹo sữa! Em muốn ăn kẹo sữa!" Cửa vừa đóng lại, Hạ Tầm lại lao tới xốc quần áo của Chung Sở Nam lên. Anh giãy dụa một hồi rồi lại nghĩ không được đánh cậu, Chung Sở Nam khẽ cắn môi, thầm nghĩ cũng chỉ là cậu muốn ăn kẹo mà thôi, dù sao trí thông minh của Hạ Tầm cũng chỉ bằng một đứa bé 5 tuổi, điều gì cũng không biết, sau khi nhìn thấy bầu ngực của anh có khi liền bỏ cuộc vì không tìm thấy kẹo.
Tự trấn an bản thân như vậy, Chung Sở Nam lại dỗ Hạ Tầm, anh cởi áo, lộ ra vòng eo gầy nhưng rắn chắc. Nịt ngực của anh ướt sũng, đầu v* còn bị ép hiện ra, giữa ngực anh là một cái khe sâu.
Đúng như dự đoán của Chung Sở Nam, Hạ Tầm không có phản ứng gì, chỉ là đôi mắt cậu luôn trông mong mà nhìn anh tháo tấm vải, để lộ "kẹo sữa" ở bên trong. Chung Sở Nam thở ra, động tác càng lúc càng nhanh, ngay sau đó bộ ngực bự của anh đã nảy ra trước mắt Hạ Tầm.
Hạ Tầm cứ nhìn mãi khiến cho Chung Sở Nam có chút lúng túng, anh thậm chí còn hơi ngại ngùng, nhịn không được mà nâng tay che đi lại bị Hạ Tầm bắt lấy cổ tay, cậu nhìn chăm chú từ trên xuống dưới rồi tủi thân nói: "Kẹo sữa ở đâu!"
Chung Sở Nam thẹn thùng mà giải thích: "Anh không có kẹo sữa..."
"Anh lừa em! Rõ ràng em ngửi thấy mùi kẹo sữa! Nhất định anh lại giấu đi rồi!" Hạ Tầm cắt đứt lời nói của anh, dáng vẻ càng lúc càng tủi thân, đầu mũi cậu chạm vào ngực của Chung Sở Nam mà ngửi khiến anh có chút ngứa, không nhịn được mà lùi về sau một bước. Bầu ngực nương theo động tác rất nhỏ ấy mà hơi rung rinh, đầu v* hồng hào đứng thẳng mê người như thạch trái cây khiến cho miệng của Hạ Tầm có chút khô, rồi sau đó cậu liền thấy đầu v* ấy chảy ra một giọt chất lỏng màu trắng, màu sắc giống như kẹo sữa mà cậu vẫn thường được ăn.
Cậu hiểu ra: "Thì ra anh giấu ở đây!"
"Cái gì? A... ưm..." Chung Sở Nam còn chưa phản ứng được cậu vừa nói cái gì, đầu v* bất ngờ bị đối phương ngậm vào miệng mút mạnh một ngụm, sữa lập tức bị hút ra ngoài không ít. Đây là lần đầu tiên Chung Sở Nam bị người khác mút sữa, trước kia dùng máy hút sữa cũng không kích thích đến vậy, anh chỉ cảm thấy cả linh hồn mình cũng bị hút ra ngoài. Mà Hạ Tầm dường như vừa được nếm món ngon, hai mắt cậu mở to, càng thêm dùng sức mà mút.
"A... không, không được... a... Tiểu Tầm, không cần... đừng hút a a... không... không được...a a a..."
Mãi lúc sau Chung Sở Nam mới có thể phản ứng lại, anh xấu hổ đẩy Hạ Tầm ra nhưng sức anh không bằng cậu, cậu giống như một đứa bé không có bất kỳ một kỹ năng nào mà mút vú của anh, mút cho đến khi eo và chân anh như nhũn ra, hoa huy*t dưới thân cũng phun ra một đống nước.
"Sao lại không được! Rõ ràng anh có kẹo sữa đã được ép thành nước mà lại không cho em ăn, em sẽ mách mẹ em." Hạ Tầm nhả đầu v* đã bị mút đến đỏ tươi ra, cậu bĩu môi, giống như một giây sau thật sự muốn đi tố cáo. Chung Sở Nam hoảng sợ, nếu để cho mẹ của cậu biết anh là người song tính, chỉ sợ anh không những sẽ bị đuổi đi mà còn bị nghi ngờ là có ý xấu.
Anh vội vàng cầm bầu ngực bên kia của mình, vắt ra một chút sữa, bất chấp sự thẹn thùng, dỗ dành mà nói: "Đừng... không, không cần phải nói cho mẹ em biết, cũng đừng nói cho mẹ em biết là anh có ngực... ngực anh còn chảy sữa có được không?"
Không biết tại sao Hạ Tầm chỉ có chỉ số thông minh của một đứa bé 5 tuổi lại có thể thông minh đến vậy, cậu nhìn đầu v* đang chảy sữa, nước miếng chảy ròng ròng mà vẫn còn có thể nhịn xuống mà bàn điều kiện với anh: "Vậy ngày nào anh cũng phải cho em ăn kẹo sữa!"
"..." Chung Sở Nam giãy giụa một chút, thầm nghĩ dù sao anh cũng cần người khác hút sữa cho anh, chỉ cần không lộ ra ngoài, cho Hạ Tầm uống sữa của anh cũng không mất thêm miếng thịt nào, anh cắn răng nói: "Được."
Đôi mắt của Hạ Tầm sáng lên, lập tức nhào tới mút đầu v* bên kia của anh, Chung Sở Nam rên rỉ, sắp không đứng thẳng được, anh bị Hạ Tầm ôm chặt lấy, cậu dùng sức hút đầu v* của anh.
"A... a a... chậm, mút chậm một chút... a... đừng dùng sức như vậy... ưm..." Mặt Chung Sở Nam đỏ ửng, anh vốn đã là một người thanh tú, giờ phút này đuôi mắt anh phiếm hồng, phong tình theo một cách riêng biệt. Chỉ tiếc Hạ Tầm lại là một bé ngốc, lúc này sự chú ý của cậu đều tập trung vào bộ ngực to trắng nõn mềm mại, không để ý đến gương mặt ửng hồng đầy phong tình của mỹ nhân trong ngực.
Cậu mút vú bên này, vú bên kia vì Chung Sở Nam động tình mà chảy sữa ra bên ngoài. Hạ Tầm trơ mắt nhìn sữa bị chảy ra đầy lãng phí, nhất thời nóng nảy. Cậu mút qua mút lại hai bên đầu v* nhưng lại thấy như vậy thật là mệt, đột nhiên một suy nghĩ lóe lên trong cậu, Hạ Tầm nhấc chân, để Chung Sở Nam ngồi xuống, hai tay cậu ấn mạnh hai vú, tạo ra một cái khe thật sâu, hai núm vú đỏ hồng lập tức dính vào nhau.
Dường như Hạ Tầm rất đắc ý vì cảm thấy mình thật thông minh, cậu vươn đầu lưỡi liến hai đầu v* của Chung Sở Nam, liếm láp ấy khiến cho Chung Sở Nam có chút ngứa, anh nhịn không được mà vặn vẹo thắt lưng để tránh đi, nhưng đầu gối của Hạ Tầm lại vừa vặn đỉnh vào hoa huy*t của Chung Sở Nam, nương theo sự vặn vẹo của anh mà cọ xát, sướng đến mức ngực của anh lại phun ra thật nhiều sữa.
"Ơ... không được để phí sữa, mẹ em nói lãng phí thức ăn là không tốt." Hạ Tầm oan ức mà than thở, hai núm vú của Chung Sở Nam bị cậu ngậm thẳng vào trong miệng mút, hai bên vú cùng lúc bị hút khiến cho đại não của Chung Sở Nam trống rỗng, hoa huy*t lập tức phun nước, làm ướt quần lót của anh, thậm chí còn chảy ra một chút ra đầu gối của Hạ Tầm.
Hạ Tầm phát hiện ra điều ấy, buông đầu v* ra cúi đầu nhìn, nhân lúc Chung Sở Nam còn trong cơn cao trào chưa lấy lại được tinh thần, cậu vươn tay chạm thấy ướt một mảng liền cười lớn: "Anh tiểu ra quần! Xấu hổ quá, xấu hổ quá!"
Chung Sở Nam không nhẹ không nặng mà đập cái tay kia một cái, anh che đi bộ ngực trắng nõn, đỏ mặt quát: "Nhãi con!"
Hạ Tầm không sợ, thậm chí cậu còn vỗ tay nói: "Ha ha anh tiểu ra quần, xấu hổ quá, xấu hổ quá, anh lớn như vậy rồi mà còn tiểu ra quần, Tiểu Tầm còn không tiểu ra quần!"
"Em!" Chung Sở Nam đã quá xấu hổ lại không thể nào giải thích được cho bé ngốc này đây không phải tiểu ra quần mà là lên cao trào, chỉ có thể uy hiếp nói: "Nếu còn nói lung tung thì anh sẽ không cho em uống sữa nữa!"
Mặt của Chung Sở Nam ửng hồng, anh biết đó là mùi sữa của mình, anh chỉ không ngờ mũi của Hạ Tầm lại thính đến vậy. Lúc nãy Chung Sở Nam đứng cạnh mẹ của Hạ Tầm cũng không bị bà ấy phát hiện.
Anh chỉ có thể xấu hổ nói qua loa lấy lệ: "Anh, anh không giấu, trên người anh cũng không có kẹo sữa, em ngửi nhầm rồi. Nếu em muốn ăn kẹo sữa thì anh gọi người mang tới cho em được không?"
Vậy mà Hạ Tầm lại không chịu, cứ nói anh giấu kẹo sữa ở trong ngực, thậm chí còn ném gấu bông sang một bên, một mực muốn xốc áo của Chung Sở Nam lên để kiểm tra. Chung Sở Nam kêu khổ trong lòng không ngừng, không ngờ đứa bé này trở nên ngốc nghếch mà sức vẫn lớn như vậy. Chỗ này là cửa nhà, nếu như có người nào đi qua nhìn thấy thì thật xấu hổ, anh không còn cách nào, chỉ có thể lùi một bước mà nói: "Tiểu Tầm, chúng ta vào nhà trước đã có được không em? Vào nhà rồi anh liền lấy kẹo sữa cho em."
Hạ Tầm nghi ngờ nhìn anh, dường như cậu không tin. Chung Sở Nam sốt ruột, chỉ có thể tiếp tục lừa cậu: "Anh giấu rất nhiều kẹo sữa nhưng nếu đứng ở bên ngoài thì sẽ bị chim nhỏ cướp đi đó, cho nên chúng ta vào trong nhà trước có được không em?"
Vừa nghe kẹo sữa sẽ bị cướp đi, Hạ Tầm liền ngoan ngoãn, thậm chí cậu còn cảnh giác mà nhìn xung quanh, giương nanh múa vuốt với không khí. Chung Sở Nam buồn cười nhìn dáng vẻ này của cậu, không nhịn được mà xoa xoa đầu của cậu. Anh liền bị Hạ Tầm kéo về phòng, trước khi đóng cửa còn không quên nhặt gấu bông bị ném ở một bên.
"Kẹo sữa! Em muốn ăn kẹo sữa!" Cửa vừa đóng lại, Hạ Tầm lại lao tới xốc quần áo của Chung Sở Nam lên. Anh giãy dụa một hồi rồi lại nghĩ không được đánh cậu, Chung Sở Nam khẽ cắn môi, thầm nghĩ cũng chỉ là cậu muốn ăn kẹo mà thôi, dù sao trí thông minh của Hạ Tầm cũng chỉ bằng một đứa bé 5 tuổi, điều gì cũng không biết, sau khi nhìn thấy bầu ngực của anh có khi liền bỏ cuộc vì không tìm thấy kẹo.
Tự trấn an bản thân như vậy, Chung Sở Nam lại dỗ Hạ Tầm, anh cởi áo, lộ ra vòng eo gầy nhưng rắn chắc. Nịt ngực của anh ướt sũng, đầu v* còn bị ép hiện ra, giữa ngực anh là một cái khe sâu.
Đúng như dự đoán của Chung Sở Nam, Hạ Tầm không có phản ứng gì, chỉ là đôi mắt cậu luôn trông mong mà nhìn anh tháo tấm vải, để lộ "kẹo sữa" ở bên trong. Chung Sở Nam thở ra, động tác càng lúc càng nhanh, ngay sau đó bộ ngực bự của anh đã nảy ra trước mắt Hạ Tầm.
Hạ Tầm cứ nhìn mãi khiến cho Chung Sở Nam có chút lúng túng, anh thậm chí còn hơi ngại ngùng, nhịn không được mà nâng tay che đi lại bị Hạ Tầm bắt lấy cổ tay, cậu nhìn chăm chú từ trên xuống dưới rồi tủi thân nói: "Kẹo sữa ở đâu!"
Chung Sở Nam thẹn thùng mà giải thích: "Anh không có kẹo sữa..."
"Anh lừa em! Rõ ràng em ngửi thấy mùi kẹo sữa! Nhất định anh lại giấu đi rồi!" Hạ Tầm cắt đứt lời nói của anh, dáng vẻ càng lúc càng tủi thân, đầu mũi cậu chạm vào ngực của Chung Sở Nam mà ngửi khiến anh có chút ngứa, không nhịn được mà lùi về sau một bước. Bầu ngực nương theo động tác rất nhỏ ấy mà hơi rung rinh, đầu v* hồng hào đứng thẳng mê người như thạch trái cây khiến cho miệng của Hạ Tầm có chút khô, rồi sau đó cậu liền thấy đầu v* ấy chảy ra một giọt chất lỏng màu trắng, màu sắc giống như kẹo sữa mà cậu vẫn thường được ăn.
Cậu hiểu ra: "Thì ra anh giấu ở đây!"
"Cái gì? A... ưm..." Chung Sở Nam còn chưa phản ứng được cậu vừa nói cái gì, đầu v* bất ngờ bị đối phương ngậm vào miệng mút mạnh một ngụm, sữa lập tức bị hút ra ngoài không ít. Đây là lần đầu tiên Chung Sở Nam bị người khác mút sữa, trước kia dùng máy hút sữa cũng không kích thích đến vậy, anh chỉ cảm thấy cả linh hồn mình cũng bị hút ra ngoài. Mà Hạ Tầm dường như vừa được nếm món ngon, hai mắt cậu mở to, càng thêm dùng sức mà mút.
"A... không, không được... a... Tiểu Tầm, không cần... đừng hút a a... không... không được...a a a..."
Mãi lúc sau Chung Sở Nam mới có thể phản ứng lại, anh xấu hổ đẩy Hạ Tầm ra nhưng sức anh không bằng cậu, cậu giống như một đứa bé không có bất kỳ một kỹ năng nào mà mút vú của anh, mút cho đến khi eo và chân anh như nhũn ra, hoa huy*t dưới thân cũng phun ra một đống nước.
"Sao lại không được! Rõ ràng anh có kẹo sữa đã được ép thành nước mà lại không cho em ăn, em sẽ mách mẹ em." Hạ Tầm nhả đầu v* đã bị mút đến đỏ tươi ra, cậu bĩu môi, giống như một giây sau thật sự muốn đi tố cáo. Chung Sở Nam hoảng sợ, nếu để cho mẹ của cậu biết anh là người song tính, chỉ sợ anh không những sẽ bị đuổi đi mà còn bị nghi ngờ là có ý xấu.
Anh vội vàng cầm bầu ngực bên kia của mình, vắt ra một chút sữa, bất chấp sự thẹn thùng, dỗ dành mà nói: "Đừng... không, không cần phải nói cho mẹ em biết, cũng đừng nói cho mẹ em biết là anh có ngực... ngực anh còn chảy sữa có được không?"
Không biết tại sao Hạ Tầm chỉ có chỉ số thông minh của một đứa bé 5 tuổi lại có thể thông minh đến vậy, cậu nhìn đầu v* đang chảy sữa, nước miếng chảy ròng ròng mà vẫn còn có thể nhịn xuống mà bàn điều kiện với anh: "Vậy ngày nào anh cũng phải cho em ăn kẹo sữa!"
"..." Chung Sở Nam giãy giụa một chút, thầm nghĩ dù sao anh cũng cần người khác hút sữa cho anh, chỉ cần không lộ ra ngoài, cho Hạ Tầm uống sữa của anh cũng không mất thêm miếng thịt nào, anh cắn răng nói: "Được."
Đôi mắt của Hạ Tầm sáng lên, lập tức nhào tới mút đầu v* bên kia của anh, Chung Sở Nam rên rỉ, sắp không đứng thẳng được, anh bị Hạ Tầm ôm chặt lấy, cậu dùng sức hút đầu v* của anh.
"A... a a... chậm, mút chậm một chút... a... đừng dùng sức như vậy... ưm..." Mặt Chung Sở Nam đỏ ửng, anh vốn đã là một người thanh tú, giờ phút này đuôi mắt anh phiếm hồng, phong tình theo một cách riêng biệt. Chỉ tiếc Hạ Tầm lại là một bé ngốc, lúc này sự chú ý của cậu đều tập trung vào bộ ngực to trắng nõn mềm mại, không để ý đến gương mặt ửng hồng đầy phong tình của mỹ nhân trong ngực.
Cậu mút vú bên này, vú bên kia vì Chung Sở Nam động tình mà chảy sữa ra bên ngoài. Hạ Tầm trơ mắt nhìn sữa bị chảy ra đầy lãng phí, nhất thời nóng nảy. Cậu mút qua mút lại hai bên đầu v* nhưng lại thấy như vậy thật là mệt, đột nhiên một suy nghĩ lóe lên trong cậu, Hạ Tầm nhấc chân, để Chung Sở Nam ngồi xuống, hai tay cậu ấn mạnh hai vú, tạo ra một cái khe thật sâu, hai núm vú đỏ hồng lập tức dính vào nhau.
Dường như Hạ Tầm rất đắc ý vì cảm thấy mình thật thông minh, cậu vươn đầu lưỡi liến hai đầu v* của Chung Sở Nam, liếm láp ấy khiến cho Chung Sở Nam có chút ngứa, anh nhịn không được mà vặn vẹo thắt lưng để tránh đi, nhưng đầu gối của Hạ Tầm lại vừa vặn đỉnh vào hoa huy*t của Chung Sở Nam, nương theo sự vặn vẹo của anh mà cọ xát, sướng đến mức ngực của anh lại phun ra thật nhiều sữa.
"Ơ... không được để phí sữa, mẹ em nói lãng phí thức ăn là không tốt." Hạ Tầm oan ức mà than thở, hai núm vú của Chung Sở Nam bị cậu ngậm thẳng vào trong miệng mút, hai bên vú cùng lúc bị hút khiến cho đại não của Chung Sở Nam trống rỗng, hoa huy*t lập tức phun nước, làm ướt quần lót của anh, thậm chí còn chảy ra một chút ra đầu gối của Hạ Tầm.
Hạ Tầm phát hiện ra điều ấy, buông đầu v* ra cúi đầu nhìn, nhân lúc Chung Sở Nam còn trong cơn cao trào chưa lấy lại được tinh thần, cậu vươn tay chạm thấy ướt một mảng liền cười lớn: "Anh tiểu ra quần! Xấu hổ quá, xấu hổ quá!"
Chung Sở Nam không nhẹ không nặng mà đập cái tay kia một cái, anh che đi bộ ngực trắng nõn, đỏ mặt quát: "Nhãi con!"
Hạ Tầm không sợ, thậm chí cậu còn vỗ tay nói: "Ha ha anh tiểu ra quần, xấu hổ quá, xấu hổ quá, anh lớn như vậy rồi mà còn tiểu ra quần, Tiểu Tầm còn không tiểu ra quần!"
"Em!" Chung Sở Nam đã quá xấu hổ lại không thể nào giải thích được cho bé ngốc này đây không phải tiểu ra quần mà là lên cao trào, chỉ có thể uy hiếp nói: "Nếu còn nói lung tung thì anh sẽ không cho em uống sữa nữa!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.