Làm Cách Nào Thu Được Một Tiểu Đệ Trung Thành Và Tận Tâm
Chương 1
Trường Sách
04/07/2020
Chào mọi người! Tôi tên Trịnh Thư, tôi là một đại gia mỗi ngày tỉnh dậy trên giường lớn rộng năm vạn mét vuông, đối mặt hơn hai trăm cô hầu gái, nhưng tôi vẫn không cảm thấy thỏa mãn, tôi chỉ muốn có được một đoạn tình ái khắc cốt ghi tâm! Những kẻ chán ghét tiền mặt đều tránh ra, những kẻ ngu xuẩn đều tránh ra, tránh ra!!
Ngay lúc tôi hớn hở cho rằng mình chính là vai chính của thế giới này, có một tên ngu xuẩn nói cho tôi biết tôi chỉ là nam phụ trong thế giới này mà thôi! Tôi trừng mắt nhìn mảnh giấy có viết tên nam chính ở trong tay mà tức giận đến phát run!
Vệ Túc Uyên! Vệ Túc Uyên! Vậy mà dám đặt cái tên có nhiều nét như vậy* là muốn tạo phản sao!
Không! Đây không phải là sự thật! Tôi không nghe tôi không nghe tôi không nghe!
Tôi đột nhiên nện cái ly cầm trong tay xuống đất, cùng với âm thanh vỡ vụn của cái ly giá trị ngàn vạn tên đàn em số một quỳ mọp dưới chân tôi.
“Mau đi điều tra cho tôi xem tên nhân loại ngu xuẩn này là ai.”
Tôi vuốt vuốt mái tóc ngắn đen bóng, đem tờ giấy mạ vàng có viết tên nam chính ném tới bên chân đàn em số một.
“Dạ! Tổng giám đốc!”
————————
Vệ Túc Uyên từ trong phòng mẹ kế Trịnh thị đi ra, nét mặt vốn đang ngoan ngoãn nhu thuận mang theo một tia cười lạnh.
Trịnh thị thật là kiến thức hạn hẹp, nghĩ rằng cha hắn đã chết thì trong nhà này bà ta mặc sức muốn làm gì thì làm sao? Cho dù bà ta có đứa cháu trai Trịnh Thư giàu nhất nước thì thế nào? Vệ Túc Uyên trở về phòng của mình mở máy tính ra, đi qua mấy tầng mật mã cùng với xác nhận tin tức do cấp dưới báo tới.
Rất tốt, Vệ Túc Uyên đan tay dựa lưng vào ghế da.
Công ty của ta đã tiến vào top một trăm công ty mạnh nhất thế giới.
“Là con riêng của chồng của Trịnh Dung sao?” Vẻ mặt Trịnh Thư đầy phẫn nộ “Buồn cười!”
“Vậy chúng ta có cần hay không……”
“Không.” Trịnh Thư chắp tay sau lưng vẻ mặt thâm trầm mà nhìn hoàng hôn bên ngoài cửa sổ “Tiếp tục điều tra cho tôi Trịnh Dung là ai.”
Vậy mà giáo dục ra loại con riêng này!
……
“……” Đàn em số một “Trịnh Dung là dì cả của ngài.”
……
“…… Câm miệng tôi đương nhiên biết, tôi kêu cậu đi điều tra Vệ Túc…… Uyên lúc hắn làm việc và nghỉ ngơi ở trường học cùng với ngày thường kia kìa! Cậu không cần phái quá nhiều người! Tùy tiện kêu một hai trăm người là được rồi!”
“Dạ! Tổng giám đốc!”
—-
*FM: Trịnh Thư = 郑舒; Vệ Túc Uyên = 卫夙渊 Có lẽ ý của anh là tên của nam chính phải dài phải bá đạo, chữ có nhiều nét hại não chăng???:v
Ngay lúc tôi hớn hở cho rằng mình chính là vai chính của thế giới này, có một tên ngu xuẩn nói cho tôi biết tôi chỉ là nam phụ trong thế giới này mà thôi! Tôi trừng mắt nhìn mảnh giấy có viết tên nam chính ở trong tay mà tức giận đến phát run!
Vệ Túc Uyên! Vệ Túc Uyên! Vậy mà dám đặt cái tên có nhiều nét như vậy* là muốn tạo phản sao!
Không! Đây không phải là sự thật! Tôi không nghe tôi không nghe tôi không nghe!
Tôi đột nhiên nện cái ly cầm trong tay xuống đất, cùng với âm thanh vỡ vụn của cái ly giá trị ngàn vạn tên đàn em số một quỳ mọp dưới chân tôi.
“Mau đi điều tra cho tôi xem tên nhân loại ngu xuẩn này là ai.”
Tôi vuốt vuốt mái tóc ngắn đen bóng, đem tờ giấy mạ vàng có viết tên nam chính ném tới bên chân đàn em số một.
“Dạ! Tổng giám đốc!”
————————
Vệ Túc Uyên từ trong phòng mẹ kế Trịnh thị đi ra, nét mặt vốn đang ngoan ngoãn nhu thuận mang theo một tia cười lạnh.
Trịnh thị thật là kiến thức hạn hẹp, nghĩ rằng cha hắn đã chết thì trong nhà này bà ta mặc sức muốn làm gì thì làm sao? Cho dù bà ta có đứa cháu trai Trịnh Thư giàu nhất nước thì thế nào? Vệ Túc Uyên trở về phòng của mình mở máy tính ra, đi qua mấy tầng mật mã cùng với xác nhận tin tức do cấp dưới báo tới.
Rất tốt, Vệ Túc Uyên đan tay dựa lưng vào ghế da.
Công ty của ta đã tiến vào top một trăm công ty mạnh nhất thế giới.
“Là con riêng của chồng của Trịnh Dung sao?” Vẻ mặt Trịnh Thư đầy phẫn nộ “Buồn cười!”
“Vậy chúng ta có cần hay không……”
“Không.” Trịnh Thư chắp tay sau lưng vẻ mặt thâm trầm mà nhìn hoàng hôn bên ngoài cửa sổ “Tiếp tục điều tra cho tôi Trịnh Dung là ai.”
Vậy mà giáo dục ra loại con riêng này!
……
“……” Đàn em số một “Trịnh Dung là dì cả của ngài.”
……
“…… Câm miệng tôi đương nhiên biết, tôi kêu cậu đi điều tra Vệ Túc…… Uyên lúc hắn làm việc và nghỉ ngơi ở trường học cùng với ngày thường kia kìa! Cậu không cần phái quá nhiều người! Tùy tiện kêu một hai trăm người là được rồi!”
“Dạ! Tổng giám đốc!”
—-
*FM: Trịnh Thư = 郑舒; Vệ Túc Uyên = 卫夙渊 Có lẽ ý của anh là tên của nam chính phải dài phải bá đạo, chữ có nhiều nét hại não chăng???:v
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.