Làm Cho Tổng Tài Khóc Thút Thít Mà Không Cho Ai Biết Phương Pháp
Chương 31: Không Cách Nào Tiêu Tan Giấc Mộng
Samson
08/11/2022
Đầu mùa đông ánh mặt trời lạnh lẽo cô đơn rồi lại không mất đi dịu dàng, lúc Âm Mật Vi ...tỉnh lại Phỉ Dung Mã Lệ đã gõ cửa cung kính hỏi: "Tiểu thư, bữa sáng là người dự định ăn ở trong phòng, hay nhà ăn?"
Âm Mật Vi ngồi dậy, nhàn nhạt trả lời: "Tôi hôm nay muốn đi sớm đến công ty, không ăn bữa sáng."
"Vâng, tôi kêu tiểu Lý cho người lái xe đến." Mã Lệ cúi chào, đi ra ngoài.
Âm Mật Vi rời giường ngồi vào trước bàn trang điểm, nhìn mình trong gương vẫn xinh đẹp ưu nhã như cũ, áo ngủ tơ tằm màu trắng sợi tơ dán trên vai cùng cánh tay, cả người có vẻ suy nhược lại thanh lệ.
Tuy rằng giấc mộng tối hôm qua làm cho Âm Mật Vi không vui vẻ gì, nhưng mà Âm Mật Vi chỉ dùng thời gian một buổi tối khiến cho bản thân khôi phục lại, cho nên mới nói, cảm giác đó vẫn là không sai.
Âm Mật Vi đi đến phía trước cửa sổ, sau khi kéo ra bức màn thì vài ánh mặt trời tràn đầy mà tiến vào, trong phòng ngủ tràn đầy không khí hương thực vật nhu hòa dịu nhẹ.
Âm Mật Vi theo thường lệ đi tắm rửa, trang điểm, lúc cầm lấy son môi anh túc màu hồng lại đột nhiên dừng tay lại, nàng nhớ tới chuyện đêm qua phát sinh trên người Thời Sở Yêu.
Cả đêm đều cảm thấy có chút tâm phiền ý loạn, chẳng lẽ đều bắt đầu từ việc Thời Sở Yêu làm càn lại vô lễ sao?
Tuy rằng chỉ có hôn, nhưng cảm giác kia lại...
Âm Mật Vi bất giác đưa tay lên sờ sờ môi, không biết có phải là do tác dụng của tâm lý hay không, chỗ bị Thời Sở Yêu cắn một cái kia thế nhưng có chút ít đau đớn.
Đây là lần đầu tiên nàng cùng nữ nhân thân mật tiếp xúc như vậy, mà vẻ mặt của Thời Sở Yêu lại không sao cả, thậm chí ngay cả một chút kinh ngạc cũng không có.
Mức độ trấn tĩnh của thời Thời Sở Yêu đại khái là cùng trình độ sinh hoạt cá nhân phong phú của cô có quan hệ trực tiếp đi.
Tại sao sẽ sáng sớm mở mắt ra liền nghĩ đến người phụ nữ này chứ.
Âm Mật Vi hít sâu một hơi, mím môi, đổi một cái son môi khác.
Đồng thời cầm lấy túi xách đi ra ngoài, điện thoại Âm Mật Vi vang lên, Âm Mật Vi vừa mở cửa xe vừa ấn nút trả lời, lúc xe chạy ra hỏi nhà thì thanh âm lo lắng của Triển Nhan từ bên trong ống nghe truyền đến: "Âm tổng, Dương Thấm Ngư tiểu thư của công ty truyền thông Viễn Dương hôm nay tuyên bố sẽ chụp lại 'cùng ngươi tránh mưa', buổi họp báo diễn ra vào lúc 10h sáng."
Âm Mật Vi có chút kinh ngạc, nàng cùng công ty truyền thông Viễn Dương tranh giành bản quyền 'cùng ngươi tránh mưa' đã giằng co gần nửa năm, sau đó tác phẩm nổi tiếng của toàn bộ giới văn học tiểu thuyết này có vô số công ty truyền thông đều muốn làm lại, nhưng mà tác giả Đào San Hô của quyển tiểu thuyết này một mực không chịu cho quyền chuyển thể tác phẩm, bây giờ 'cùng ngươi tránh mưa' được công bố vào dịp kĩ niệm tròn năm năm ra mắt, , một cuộc chiến tranh phân cao thấp giữa tất cả các công ty truyền thông lại đang âm thầm triển khai.
Lần này lại muốn liều đến ngươi chết ta sống, hay vẫn là một cuộc chiến căn bản không có kết cục đây?
Âm Mật Vi dừng lại ở ngã tư đường, nhìn thoáng qua hàng cây xanh tươi phía xa xa, nói với Triển Nhan: "Liên hệ học viện biên kịch Trần giáo sư, mời hắn đến công ty làm cố vấn, mặt khác chú ý chặt chẽ đến hướng đi của Viễn Dương, buổi họp báo cũng phái người đi qua."
Âm Mật Vi ngồi dậy, nhàn nhạt trả lời: "Tôi hôm nay muốn đi sớm đến công ty, không ăn bữa sáng."
"Vâng, tôi kêu tiểu Lý cho người lái xe đến." Mã Lệ cúi chào, đi ra ngoài.
Âm Mật Vi rời giường ngồi vào trước bàn trang điểm, nhìn mình trong gương vẫn xinh đẹp ưu nhã như cũ, áo ngủ tơ tằm màu trắng sợi tơ dán trên vai cùng cánh tay, cả người có vẻ suy nhược lại thanh lệ.
Tuy rằng giấc mộng tối hôm qua làm cho Âm Mật Vi không vui vẻ gì, nhưng mà Âm Mật Vi chỉ dùng thời gian một buổi tối khiến cho bản thân khôi phục lại, cho nên mới nói, cảm giác đó vẫn là không sai.
Âm Mật Vi đi đến phía trước cửa sổ, sau khi kéo ra bức màn thì vài ánh mặt trời tràn đầy mà tiến vào, trong phòng ngủ tràn đầy không khí hương thực vật nhu hòa dịu nhẹ.
Âm Mật Vi theo thường lệ đi tắm rửa, trang điểm, lúc cầm lấy son môi anh túc màu hồng lại đột nhiên dừng tay lại, nàng nhớ tới chuyện đêm qua phát sinh trên người Thời Sở Yêu.
Cả đêm đều cảm thấy có chút tâm phiền ý loạn, chẳng lẽ đều bắt đầu từ việc Thời Sở Yêu làm càn lại vô lễ sao?
Tuy rằng chỉ có hôn, nhưng cảm giác kia lại...
Âm Mật Vi bất giác đưa tay lên sờ sờ môi, không biết có phải là do tác dụng của tâm lý hay không, chỗ bị Thời Sở Yêu cắn một cái kia thế nhưng có chút ít đau đớn.
Đây là lần đầu tiên nàng cùng nữ nhân thân mật tiếp xúc như vậy, mà vẻ mặt của Thời Sở Yêu lại không sao cả, thậm chí ngay cả một chút kinh ngạc cũng không có.
Mức độ trấn tĩnh của thời Thời Sở Yêu đại khái là cùng trình độ sinh hoạt cá nhân phong phú của cô có quan hệ trực tiếp đi.
Tại sao sẽ sáng sớm mở mắt ra liền nghĩ đến người phụ nữ này chứ.
Âm Mật Vi hít sâu một hơi, mím môi, đổi một cái son môi khác.
Đồng thời cầm lấy túi xách đi ra ngoài, điện thoại Âm Mật Vi vang lên, Âm Mật Vi vừa mở cửa xe vừa ấn nút trả lời, lúc xe chạy ra hỏi nhà thì thanh âm lo lắng của Triển Nhan từ bên trong ống nghe truyền đến: "Âm tổng, Dương Thấm Ngư tiểu thư của công ty truyền thông Viễn Dương hôm nay tuyên bố sẽ chụp lại 'cùng ngươi tránh mưa', buổi họp báo diễn ra vào lúc 10h sáng."
Âm Mật Vi có chút kinh ngạc, nàng cùng công ty truyền thông Viễn Dương tranh giành bản quyền 'cùng ngươi tránh mưa' đã giằng co gần nửa năm, sau đó tác phẩm nổi tiếng của toàn bộ giới văn học tiểu thuyết này có vô số công ty truyền thông đều muốn làm lại, nhưng mà tác giả Đào San Hô của quyển tiểu thuyết này một mực không chịu cho quyền chuyển thể tác phẩm, bây giờ 'cùng ngươi tránh mưa' được công bố vào dịp kĩ niệm tròn năm năm ra mắt, , một cuộc chiến tranh phân cao thấp giữa tất cả các công ty truyền thông lại đang âm thầm triển khai.
Lần này lại muốn liều đến ngươi chết ta sống, hay vẫn là một cuộc chiến căn bản không có kết cục đây?
Âm Mật Vi dừng lại ở ngã tư đường, nhìn thoáng qua hàng cây xanh tươi phía xa xa, nói với Triển Nhan: "Liên hệ học viện biên kịch Trần giáo sư, mời hắn đến công ty làm cố vấn, mặt khác chú ý chặt chẽ đến hướng đi của Viễn Dương, buổi họp báo cũng phái người đi qua."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.