Chương 38: BIỆT LY TRONG YÊN BÌNH
Tử Sắc Nguyệt Linh Lung
31/07/2021
Sau khi ra quyết định để Dương Hi Ngôn đi, Dương Quang lập tức liên lạc với Thiệu Phong.
Quả nhiên Thiệu Phong không hề từ chối, mà thật ra y vẫn luôn đợi Dương Quang mở miệng.
Y hỏi Dương Quang: “Trong nước hay nước ngoài?”
“Cho nhóc tự chọn.” Tuy vậy, Dương Quang biết rằng đứa nhỏ kia nhất định sẽ không chọn nước ngoài.
“Được, năm ngày sau tao đến đón nhóc.”
“Cảm ơn.”
Thiệu Phong trả lời bằng cách cúp luôn điện thoại.
Nghe thấy âm thanh ‘tút tút’ truyền đến, khóe môi Dương Quang nhẹ cong, chỉ là ý cười còn chưa chạm đến đáy mắt đã vội phai nhạt.
Nói với Thiệu Phong chỉ cần một câu, thế nhưng làm sao để mở miệng nói với đứa nhỏ đây?
Hắn vẫn không muốn thấy gương mặt buồn bã và ánh mắt như bị vứt bỏ của đứa nhỏ.
Nhưng mà, những gì cần nói thì vẫn phải nói.
Kéo dài đến hết ngày thứ hai, sau bữa cơm tối, Dương Quang gọi Dương Hi Ngôn vào phòng sách, trên bàn là hồ sơ và giấy tờ thôi học của đứa nhỏ được Triệu Đông mang về lúc chiều.
Dương Quang nói: “Từ ngày mai nhóc không cần đến trường nữa, cũng không cần đi huấn luyện.” Dương Quang nhìn chằm chằm đứa nhỏ, chú ý từng chút biến hóa của cậu, hắn nói: “Ngày mốt chú Thiệu sẽ đến đón nhóc, nhóc sang chỗ chú ấy ở một thời gian, chú hai bận việc xong sẽ đón nhóc về.”
Vốn nghĩ rằng dù đứa nhỏ không khóc không làm ầm ĩ, thì vẻ mặt cũng sẽ tràn ngập sợ hãi, nhưng cậu chỉ nhìn Dương Quang thật lâu, sau đó trầm mặc gật đầu.
Đứa nhỏ này không phải không hiểu gì hết.
Thật ra nhìn thấy Dương Quang ngày càng bận rộn và sắc mặt của những người xung quanh ngày càng nghiêm túc, đứa nhỏ biết chú hai của cậu có chuyện quan trọng cần làm. Mà khi ánh mắt Dương Quang như xuyên qua mọi vật rơi xuống người cậu, đứa nhỏ biết rằng bản thân mình có thể sẽ bị đưa đi.
Từ lúc cậu bị bắt cóc đã hiểu rằng mình sẽ liên lụy đến chú hai, vậy nên bắt buộc phải rời khỏi hắn cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Thái độ hợp tác của đứa nhỏ cũng không khiến Dương Quang yên lòng hơn, ngược lại hắn cho rằng cậu còn chưa hiểu rõ ý hắn, hoặc vẫn chưa phản ứng lại kịp. Nếu sau khi hắn đưa đứa nhỏ đi rồi cậu mới làm ầm ĩ lên, vậy thật sự sẽ gây ra phiền phức cho Thiệu Phong.
Hắn nghĩ ngợi rồi vẫy tay với đứa nhỏ, “Qua đây.”
Đứa nhỏ nghe lời bước sang, Dương Quang kéo cậu đến trước mặt mình, nhìn vào mắt cậu hỏi: “Có gì chưa hiểu không?”
Hắn nói với đứa nhỏ: “Không được cho người khác biết nhóc ở đâu. Cho nên sau khi nhóc đến chỗ chú Thiệu rồi không được có bất kỳ liên hệ gì với người ở thành phố S, bao gồm cả chú.”
Cuối cùng đứa nhỏ cũng hoảng lên, “Không được gọi điện sao?”
“Không được!” Nói rồi, Dương Quang nhìn thấy hơi nước dâng lên trong mắt đứa nhỏ, hắn lại cảm thấy giọng điệu của mình nghiêm khắc quá rồi, bèn nhẹ nhàng hơn: “Nếu có chuyện muốn nói với chú, nhóc có thể viết thư, khi nào chú Thiệu gặp chú sẽ đưa chú xem, nhưng ngoại trừ chú Thiệu ra, nhóc không được để người khác biết mối quan hệ giữa nhóc và chú, hiểu chưa?”
Đứa nhỏ cắn môi nhăn mặt không nói tiếng nào.
“Hi Ngôn?”
“Chú hai…” Thật lâu sau, đứa nhỏ mới khẽ khàng mở miệng, “Nhất định phải đưa con đi sao?”
“Ừ.” Dương Quang xoa đầu cậu, thở dài nói: “Nếu nhóc còn bị bắt nữa, chú hai lại bị người khác uy hiếp, lần sau sẽ không chạy thoát dễ dàng như thế nữa đâu.”
“Vậy…” Đứa nhỏ ngẩng đầu nhìn hắn, khoảnh khắc ấy Dương Quang cho rằng cậu sẽ khóc, nhưng không, cậu không hề rơi nước mắt. Đứa nhỏ chỉ nhìn Dương Quang, đôi mắt ẩm ướt mang theo ý cầu xin, cậu hỏi: “Chú hai, chú sẽ đến đón con sao?”
“Đương nhiên rồi!” Hắn cho cậu một câu trả lời khẳng định không chút ngập ngừng. Dương Quang cúi người đối diện với tầm mắt của đứa nhỏ, hắn nói: “Chú là chú hai của nhóc, bất kể lúc nào cũng là như thế. Nhóc lớn rồi, chú hai biết nhóc sẽ hiểu, đưa nhóc đi không chỉ vì chú, mà còn vì nhóc nữa. Chú hi vọng nhóc sẽ không gặp phải bất kì nguy hiểm nào, khỏe mạnh trưởng thành.” Là một phụ huynh, Dương Quang cho rằng hắn cũng không quá thất bại.
“Dạ.” Đứa nhỏ gật đầu, siết chặt tay hắn, hứa hẹn: “Con sẽ nghe lời, không gây phiền phức cho chú Thiệu.”
“Ngoan.” Dương Quang vui vẻ xoa đầu cậu.
Hai ngày tiếp theo, tầm mắt đứa nhỏ chưa từng rời khỏi Dương Quang, ánh mắt chuyên chú tựa như muốn khắc họa lại dáng vẻ của hắn vào sâu trong lòng.
.
Trước khi ngồi vào xe của Thiệu Phong, Dương Quang lại không yên tâm dặn thêm lần nữa: “Ngoan ngoãn ăn cơm, đi ngủ đúng giờ, đợi bên này yên ổn rồi chú sẽ đón nhóc về.”
“Dạ.” Đứa nhỏ gật đầu, đột nhiên vươn tay xoa cái cằm lún phún râu của hắn, nói: “Chú hai, đừng lo lắng, con sẽ ngoan ngoãn nghe lời.”
Dương Quang cười nhìn cậu mở cửa lên xe.
“Tao sẽ gọi điện cho mày theo định kỳ, nhóc ở cùng với tao.” Thiệu Phong cam đoan.
“Ừ, giao cho mày tao an tâm rồi.” So với một nhà cán bộ cao cấp của Nghiêm Phong, nhà của Thiệu Phong xem như có trắng có đen, nhưng người biết được bối cảnh của y cũng không nhiều lắm.
Tự mình tiễn xe Thiệu Phong đi, thấy bóng dáng bé nhỏ vẫn luôn tựa vào cửa sau xe mà nhìn theo hắn, nụ cười trên mặt Dương Quang dần đóng băng.
Đây là đứa nhỏ hắn xem như con ruột của mình. Dương Quang nghĩ đã đến lúc hắn san bằng đường đi giúp cậu.
Tương lai của Diệm Bang chắc chắn sẽ giao vào tay đứa nhỏ, mà hiện giờ cũng là một cơ hội giúp đứa nhỏ thích ứng với cuộc sống không có hắn!
Tiễn Dương Hi Ngôn đi, về cơ bản Dương Quang không còn bó tay bó chân, không còn bất cứ cố kỵ gì nữa, giờ đây lòng hắn tràn ngập quyết tâm.
Tât cả đã được sắp xếp trật tự, cả thành phố S đều ngập tràn hơi thở mưa gió kéo đến.
Chuyện bắt cóc không thành, Long Môn lỡ mất cơ hội, cũng biết rằng Dương Quang sẽ không để yên. Sau khi anh cả Long Môn cân nhắc cẩn thận, quyết định liên lạc với Hồng Môn.
Ông hai Hồng trực tiếp tránh mặt không gặp, lão ta thích ngồi xem hổ đấu, tốt nhất là đấu đến mức lưỡng bại câu thương, giảm bớt sự hăng hái của Diệm Bang. Hồng Vân Bằng có đến gặp Long Môn, nhưng đối với dã tâm muốn hợp tác cùng Hồng Môn diệt trừ Diệm Bang cũng chỉ cười trừ.
Loại người không tự hiểu lấy mình, có tư cách gì để hợp tác.
.
“Anh cả, em thật sự không sao, nếu như có vấn đề sao bác sĩ lại cho em xuất viện được, anh cho em đi đi!”
Từ lúc Dương Hi Ngôn bị bắt đi trước mặt mình, Triệu Đông vẫn luôn tự trách trong lòng. Cậu ta nằm viện nghe được tin Dương Quang đưa người đi rồi, lại nuối tiếc không thể tự mình nói một tiếng xin lỗi với đứa nhỏ. Nếu cậu ta cảnh giác hơn một chút có lẽ chuyện lần này sẽ không xảy ra, đứa nhỏ kia cũng sẽ không bị ép rời khỏi Dương Quang.
Nói là chú cháu, nhưng sao Triệu Đông lại không biết hai người này ở chung không khác gì cha con. Một người dốc hết sức mình dạy dỗ, một người tin tưởng vô điều kiện, hơn nữa anh cả nhà mình trong lòng đứa nhỏ quan trọng đến mức nào, Triệu Đông càng hiểu rõ hơn ai hết.
Triệu Đông vốn đã nghẹn một bụng lửa nóng, khi biết được Dương Quang sắp xếp người hành động không có tên mình, nói gì cũng buồn đến chết trong lòng một ít. “Anh cả, anh biết em mà, nếu em không tự tay diệt trừ Long Môn, vậy có chết cũng nuốt không trôi lần nghẹn tức này!”
“Nói bậy bạ cái gì đó?” Tuần Thành kị nhất chữ kia, Dương Quang còn chưa nói gì, anh đã trách cứ trước, “Làm loạn, một Long Môn thôi mà, không cần bệnh nhân như mày ra trận đâu, bắt được người về sẽ giao cho mày xử lý, mau cút về bệnh viện!”
Tuy rằng cậu ta đã giấu chuyện dùng súng ép bác sĩ ký giấy xuất viện cho mình, nhưng Tuần Thành và Dương Quang quen thuộc với cậu như thế, sao lại không đoán ra chân tướng của lần xuất viện này chứ!
Thật ra có thể ngoan ngoãn ở yên trong bệnh viện nhiều ngày như vậy, có thể thấy rõ tính tình Triệu Đông đã tốt hơn không ít. Nếu là trước kia, chắc chắn cậu ta vừa tỉnh lại đã bất chấp mọi thứ tìm Long Môn tính sổ rồi.
“Em không đi!” Đối với Tuần Thành biết rõ tính cậu lại còn trách cứ, vẻ mặt Triệu Đông hiện lên oán giận, thời khắc mấu chốt cậu ta biết Tuần Thành thế nào cũng không đáng tin mà!
Không thể đặt hết hy vọng vào anh ấy nữa, Triệu Đông xoay đầu nhìn Dương Quang, ánh mắt mang theo ý cầu xin. “Anh cả, cho em đi đi, em thật sự không sao, em…” cậu ta còn định nói thêm vài câu đã bị ánh mắt nhàn nhạt của Dương Quang nhìn lại.
Dưới ánh mắt dường như có thể nhìn thấu mọi thứ, Triệu Đông bất giác vươn tay che vết thương lại, nhưng cậu nhịn không nổi nữa. Triệu Đông cắn môi, thắt lưng đau nhức có chút cong cũng thẳng tắp lên, cậu nhìn Dương Quang, trong mắt là sự kiên trì hiếm thấy, “Anh cả, Đông Tử theo anh biết bao nhiêu năm rồi, anh cũng biết em mà!”
Hiếm khi nói được một câu chân thành, áp đảo cả mười câu phía trước.
Dương Quang trầm mặc một lúc, ánh mắt xẹt qua Triệu Đông, lại nhìn Tuần Thành bên cạnh.
“Bang chủ?” Cậu cho nó đi thật sao?
“Cho cậu ta đi đi.” Dương Quang thản nhiên nói: “Anh đi theo, không chết được.”
Sự tự trách trong mắt Triệu Đông, không phải Dương Quang không thấy, con người có tính cách thẳng thắn như vậy rất ít khi mang theo loại cảm xúc đó. Nếu không cho Triệu Đông một nơi trút ra, khó đảm bảo cậu ta rơi vào bế tắc sẽ làm ra việc càng kích động hơn.
“Cảm ơn anh cả!” Triệu Đông cười lộ hàm răng trắng ngần, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn. Tuần Thành nhìn thấy mà lắc đầu không thôi, nhưng Dương Quang đã nói rồi, anh cũng không ngăn cản nữa, vỗ vai Triệu Đông nói, “Đi chuẩn bị một chút đi!”
“Ai, anh Thành, anh nhẹ tay chút, em còn bị thương đó!” Triệu Đông bị vỗ đến nhe răng trợn mắt, xoa bả vai ra ngoài.
“Sao vậy?” Thấy biểu tình của Tuần Thành, Dương Quang cũng biết anh đuổi Triệu Đông đi vì có lời muốn nói.
Tuần Thành hỏi: “Bang chủ, cậu không sao chứ?”
“Tôi?” Dương Quang nhíu mày, cười nói, “Tôi có thể có chuyện gì?”
“Đưa cậu Ngôn đi rồi, có phải cậu không thích ứng được không?” Từ lúc đứa nhỏ đi, rõ ràng bang chủ nhà mình ít lời hơn hẳn, biểu tình cũng chẳng có bao nhiêu nữa. Mấy ngày nay Tuần Thành còn không dám bước vào Tất Viên, anh không tưởng tượng được mỗi khi bang chủ trở về nhìn thấy căn nhà trống vắng như vậy, trên mặt sẽ là biểu tình gì.
“Có một chút.” Dương Quang không phủ nhận, cũng không cần phải phủ nhận. Hắn biết rằng bản thân lộ rõ vẻ uể oải quá mức nên Tuần Thành mới không nhịn được mà hỏi thăm.
Hắn cười khổ, thành khẩn nói: “Mấy ngày nay ngủ không ngon.” Cứ mơ về những việc lúc trước, nửa đêm lại đột nhiên tỉnh giấc, đến phòng đứa nhỏ nhìn xem, nhưng tất cả chỉ còn là khoảng trống, sẽ không còn bóng hình bé nhỏ cuộn tròn chìm vào giấc ngủ nữa, người đã đi mất rồi.
Tay đã đặt trên điện thoại, số máy cũng đã bấm nhưng mãi vẫn không nhấn gọi đi, hắn biết Thiệu Phong sẽ không để ý, nhưng đến cùng hắn vẫn cần phải làm quen. Tựa như đứa nhỏ kia cần phải quen với cuộc sống không có hắn, chậm rãi trưởng thành ở nơi xa lạ.
Thiệu Phong nói: “Nhóc đang cố gắng thích nghi, đừng lo lắng.”
“Ừ.” Dương Quang cười vui vẻ, “Tao không lo lắng.”
Bọn họ đều đang tập thích ứng, nhất định phải thích ứng.
Quả nhiên Thiệu Phong không hề từ chối, mà thật ra y vẫn luôn đợi Dương Quang mở miệng.
Y hỏi Dương Quang: “Trong nước hay nước ngoài?”
“Cho nhóc tự chọn.” Tuy vậy, Dương Quang biết rằng đứa nhỏ kia nhất định sẽ không chọn nước ngoài.
“Được, năm ngày sau tao đến đón nhóc.”
“Cảm ơn.”
Thiệu Phong trả lời bằng cách cúp luôn điện thoại.
Nghe thấy âm thanh ‘tút tút’ truyền đến, khóe môi Dương Quang nhẹ cong, chỉ là ý cười còn chưa chạm đến đáy mắt đã vội phai nhạt.
Nói với Thiệu Phong chỉ cần một câu, thế nhưng làm sao để mở miệng nói với đứa nhỏ đây?
Hắn vẫn không muốn thấy gương mặt buồn bã và ánh mắt như bị vứt bỏ của đứa nhỏ.
Nhưng mà, những gì cần nói thì vẫn phải nói.
Kéo dài đến hết ngày thứ hai, sau bữa cơm tối, Dương Quang gọi Dương Hi Ngôn vào phòng sách, trên bàn là hồ sơ và giấy tờ thôi học của đứa nhỏ được Triệu Đông mang về lúc chiều.
Dương Quang nói: “Từ ngày mai nhóc không cần đến trường nữa, cũng không cần đi huấn luyện.” Dương Quang nhìn chằm chằm đứa nhỏ, chú ý từng chút biến hóa của cậu, hắn nói: “Ngày mốt chú Thiệu sẽ đến đón nhóc, nhóc sang chỗ chú ấy ở một thời gian, chú hai bận việc xong sẽ đón nhóc về.”
Vốn nghĩ rằng dù đứa nhỏ không khóc không làm ầm ĩ, thì vẻ mặt cũng sẽ tràn ngập sợ hãi, nhưng cậu chỉ nhìn Dương Quang thật lâu, sau đó trầm mặc gật đầu.
Đứa nhỏ này không phải không hiểu gì hết.
Thật ra nhìn thấy Dương Quang ngày càng bận rộn và sắc mặt của những người xung quanh ngày càng nghiêm túc, đứa nhỏ biết chú hai của cậu có chuyện quan trọng cần làm. Mà khi ánh mắt Dương Quang như xuyên qua mọi vật rơi xuống người cậu, đứa nhỏ biết rằng bản thân mình có thể sẽ bị đưa đi.
Từ lúc cậu bị bắt cóc đã hiểu rằng mình sẽ liên lụy đến chú hai, vậy nên bắt buộc phải rời khỏi hắn cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Thái độ hợp tác của đứa nhỏ cũng không khiến Dương Quang yên lòng hơn, ngược lại hắn cho rằng cậu còn chưa hiểu rõ ý hắn, hoặc vẫn chưa phản ứng lại kịp. Nếu sau khi hắn đưa đứa nhỏ đi rồi cậu mới làm ầm ĩ lên, vậy thật sự sẽ gây ra phiền phức cho Thiệu Phong.
Hắn nghĩ ngợi rồi vẫy tay với đứa nhỏ, “Qua đây.”
Đứa nhỏ nghe lời bước sang, Dương Quang kéo cậu đến trước mặt mình, nhìn vào mắt cậu hỏi: “Có gì chưa hiểu không?”
Hắn nói với đứa nhỏ: “Không được cho người khác biết nhóc ở đâu. Cho nên sau khi nhóc đến chỗ chú Thiệu rồi không được có bất kỳ liên hệ gì với người ở thành phố S, bao gồm cả chú.”
Cuối cùng đứa nhỏ cũng hoảng lên, “Không được gọi điện sao?”
“Không được!” Nói rồi, Dương Quang nhìn thấy hơi nước dâng lên trong mắt đứa nhỏ, hắn lại cảm thấy giọng điệu của mình nghiêm khắc quá rồi, bèn nhẹ nhàng hơn: “Nếu có chuyện muốn nói với chú, nhóc có thể viết thư, khi nào chú Thiệu gặp chú sẽ đưa chú xem, nhưng ngoại trừ chú Thiệu ra, nhóc không được để người khác biết mối quan hệ giữa nhóc và chú, hiểu chưa?”
Đứa nhỏ cắn môi nhăn mặt không nói tiếng nào.
“Hi Ngôn?”
“Chú hai…” Thật lâu sau, đứa nhỏ mới khẽ khàng mở miệng, “Nhất định phải đưa con đi sao?”
“Ừ.” Dương Quang xoa đầu cậu, thở dài nói: “Nếu nhóc còn bị bắt nữa, chú hai lại bị người khác uy hiếp, lần sau sẽ không chạy thoát dễ dàng như thế nữa đâu.”
“Vậy…” Đứa nhỏ ngẩng đầu nhìn hắn, khoảnh khắc ấy Dương Quang cho rằng cậu sẽ khóc, nhưng không, cậu không hề rơi nước mắt. Đứa nhỏ chỉ nhìn Dương Quang, đôi mắt ẩm ướt mang theo ý cầu xin, cậu hỏi: “Chú hai, chú sẽ đến đón con sao?”
“Đương nhiên rồi!” Hắn cho cậu một câu trả lời khẳng định không chút ngập ngừng. Dương Quang cúi người đối diện với tầm mắt của đứa nhỏ, hắn nói: “Chú là chú hai của nhóc, bất kể lúc nào cũng là như thế. Nhóc lớn rồi, chú hai biết nhóc sẽ hiểu, đưa nhóc đi không chỉ vì chú, mà còn vì nhóc nữa. Chú hi vọng nhóc sẽ không gặp phải bất kì nguy hiểm nào, khỏe mạnh trưởng thành.” Là một phụ huynh, Dương Quang cho rằng hắn cũng không quá thất bại.
“Dạ.” Đứa nhỏ gật đầu, siết chặt tay hắn, hứa hẹn: “Con sẽ nghe lời, không gây phiền phức cho chú Thiệu.”
“Ngoan.” Dương Quang vui vẻ xoa đầu cậu.
Hai ngày tiếp theo, tầm mắt đứa nhỏ chưa từng rời khỏi Dương Quang, ánh mắt chuyên chú tựa như muốn khắc họa lại dáng vẻ của hắn vào sâu trong lòng.
.
Trước khi ngồi vào xe của Thiệu Phong, Dương Quang lại không yên tâm dặn thêm lần nữa: “Ngoan ngoãn ăn cơm, đi ngủ đúng giờ, đợi bên này yên ổn rồi chú sẽ đón nhóc về.”
“Dạ.” Đứa nhỏ gật đầu, đột nhiên vươn tay xoa cái cằm lún phún râu của hắn, nói: “Chú hai, đừng lo lắng, con sẽ ngoan ngoãn nghe lời.”
Dương Quang cười nhìn cậu mở cửa lên xe.
“Tao sẽ gọi điện cho mày theo định kỳ, nhóc ở cùng với tao.” Thiệu Phong cam đoan.
“Ừ, giao cho mày tao an tâm rồi.” So với một nhà cán bộ cao cấp của Nghiêm Phong, nhà của Thiệu Phong xem như có trắng có đen, nhưng người biết được bối cảnh của y cũng không nhiều lắm.
Tự mình tiễn xe Thiệu Phong đi, thấy bóng dáng bé nhỏ vẫn luôn tựa vào cửa sau xe mà nhìn theo hắn, nụ cười trên mặt Dương Quang dần đóng băng.
Đây là đứa nhỏ hắn xem như con ruột của mình. Dương Quang nghĩ đã đến lúc hắn san bằng đường đi giúp cậu.
Tương lai của Diệm Bang chắc chắn sẽ giao vào tay đứa nhỏ, mà hiện giờ cũng là một cơ hội giúp đứa nhỏ thích ứng với cuộc sống không có hắn!
Tiễn Dương Hi Ngôn đi, về cơ bản Dương Quang không còn bó tay bó chân, không còn bất cứ cố kỵ gì nữa, giờ đây lòng hắn tràn ngập quyết tâm.
Tât cả đã được sắp xếp trật tự, cả thành phố S đều ngập tràn hơi thở mưa gió kéo đến.
Chuyện bắt cóc không thành, Long Môn lỡ mất cơ hội, cũng biết rằng Dương Quang sẽ không để yên. Sau khi anh cả Long Môn cân nhắc cẩn thận, quyết định liên lạc với Hồng Môn.
Ông hai Hồng trực tiếp tránh mặt không gặp, lão ta thích ngồi xem hổ đấu, tốt nhất là đấu đến mức lưỡng bại câu thương, giảm bớt sự hăng hái của Diệm Bang. Hồng Vân Bằng có đến gặp Long Môn, nhưng đối với dã tâm muốn hợp tác cùng Hồng Môn diệt trừ Diệm Bang cũng chỉ cười trừ.
Loại người không tự hiểu lấy mình, có tư cách gì để hợp tác.
.
“Anh cả, em thật sự không sao, nếu như có vấn đề sao bác sĩ lại cho em xuất viện được, anh cho em đi đi!”
Từ lúc Dương Hi Ngôn bị bắt đi trước mặt mình, Triệu Đông vẫn luôn tự trách trong lòng. Cậu ta nằm viện nghe được tin Dương Quang đưa người đi rồi, lại nuối tiếc không thể tự mình nói một tiếng xin lỗi với đứa nhỏ. Nếu cậu ta cảnh giác hơn một chút có lẽ chuyện lần này sẽ không xảy ra, đứa nhỏ kia cũng sẽ không bị ép rời khỏi Dương Quang.
Nói là chú cháu, nhưng sao Triệu Đông lại không biết hai người này ở chung không khác gì cha con. Một người dốc hết sức mình dạy dỗ, một người tin tưởng vô điều kiện, hơn nữa anh cả nhà mình trong lòng đứa nhỏ quan trọng đến mức nào, Triệu Đông càng hiểu rõ hơn ai hết.
Triệu Đông vốn đã nghẹn một bụng lửa nóng, khi biết được Dương Quang sắp xếp người hành động không có tên mình, nói gì cũng buồn đến chết trong lòng một ít. “Anh cả, anh biết em mà, nếu em không tự tay diệt trừ Long Môn, vậy có chết cũng nuốt không trôi lần nghẹn tức này!”
“Nói bậy bạ cái gì đó?” Tuần Thành kị nhất chữ kia, Dương Quang còn chưa nói gì, anh đã trách cứ trước, “Làm loạn, một Long Môn thôi mà, không cần bệnh nhân như mày ra trận đâu, bắt được người về sẽ giao cho mày xử lý, mau cút về bệnh viện!”
Tuy rằng cậu ta đã giấu chuyện dùng súng ép bác sĩ ký giấy xuất viện cho mình, nhưng Tuần Thành và Dương Quang quen thuộc với cậu như thế, sao lại không đoán ra chân tướng của lần xuất viện này chứ!
Thật ra có thể ngoan ngoãn ở yên trong bệnh viện nhiều ngày như vậy, có thể thấy rõ tính tình Triệu Đông đã tốt hơn không ít. Nếu là trước kia, chắc chắn cậu ta vừa tỉnh lại đã bất chấp mọi thứ tìm Long Môn tính sổ rồi.
“Em không đi!” Đối với Tuần Thành biết rõ tính cậu lại còn trách cứ, vẻ mặt Triệu Đông hiện lên oán giận, thời khắc mấu chốt cậu ta biết Tuần Thành thế nào cũng không đáng tin mà!
Không thể đặt hết hy vọng vào anh ấy nữa, Triệu Đông xoay đầu nhìn Dương Quang, ánh mắt mang theo ý cầu xin. “Anh cả, cho em đi đi, em thật sự không sao, em…” cậu ta còn định nói thêm vài câu đã bị ánh mắt nhàn nhạt của Dương Quang nhìn lại.
Dưới ánh mắt dường như có thể nhìn thấu mọi thứ, Triệu Đông bất giác vươn tay che vết thương lại, nhưng cậu nhịn không nổi nữa. Triệu Đông cắn môi, thắt lưng đau nhức có chút cong cũng thẳng tắp lên, cậu nhìn Dương Quang, trong mắt là sự kiên trì hiếm thấy, “Anh cả, Đông Tử theo anh biết bao nhiêu năm rồi, anh cũng biết em mà!”
Hiếm khi nói được một câu chân thành, áp đảo cả mười câu phía trước.
Dương Quang trầm mặc một lúc, ánh mắt xẹt qua Triệu Đông, lại nhìn Tuần Thành bên cạnh.
“Bang chủ?” Cậu cho nó đi thật sao?
“Cho cậu ta đi đi.” Dương Quang thản nhiên nói: “Anh đi theo, không chết được.”
Sự tự trách trong mắt Triệu Đông, không phải Dương Quang không thấy, con người có tính cách thẳng thắn như vậy rất ít khi mang theo loại cảm xúc đó. Nếu không cho Triệu Đông một nơi trút ra, khó đảm bảo cậu ta rơi vào bế tắc sẽ làm ra việc càng kích động hơn.
“Cảm ơn anh cả!” Triệu Đông cười lộ hàm răng trắng ngần, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn. Tuần Thành nhìn thấy mà lắc đầu không thôi, nhưng Dương Quang đã nói rồi, anh cũng không ngăn cản nữa, vỗ vai Triệu Đông nói, “Đi chuẩn bị một chút đi!”
“Ai, anh Thành, anh nhẹ tay chút, em còn bị thương đó!” Triệu Đông bị vỗ đến nhe răng trợn mắt, xoa bả vai ra ngoài.
“Sao vậy?” Thấy biểu tình của Tuần Thành, Dương Quang cũng biết anh đuổi Triệu Đông đi vì có lời muốn nói.
Tuần Thành hỏi: “Bang chủ, cậu không sao chứ?”
“Tôi?” Dương Quang nhíu mày, cười nói, “Tôi có thể có chuyện gì?”
“Đưa cậu Ngôn đi rồi, có phải cậu không thích ứng được không?” Từ lúc đứa nhỏ đi, rõ ràng bang chủ nhà mình ít lời hơn hẳn, biểu tình cũng chẳng có bao nhiêu nữa. Mấy ngày nay Tuần Thành còn không dám bước vào Tất Viên, anh không tưởng tượng được mỗi khi bang chủ trở về nhìn thấy căn nhà trống vắng như vậy, trên mặt sẽ là biểu tình gì.
“Có một chút.” Dương Quang không phủ nhận, cũng không cần phải phủ nhận. Hắn biết rằng bản thân lộ rõ vẻ uể oải quá mức nên Tuần Thành mới không nhịn được mà hỏi thăm.
Hắn cười khổ, thành khẩn nói: “Mấy ngày nay ngủ không ngon.” Cứ mơ về những việc lúc trước, nửa đêm lại đột nhiên tỉnh giấc, đến phòng đứa nhỏ nhìn xem, nhưng tất cả chỉ còn là khoảng trống, sẽ không còn bóng hình bé nhỏ cuộn tròn chìm vào giấc ngủ nữa, người đã đi mất rồi.
Tay đã đặt trên điện thoại, số máy cũng đã bấm nhưng mãi vẫn không nhấn gọi đi, hắn biết Thiệu Phong sẽ không để ý, nhưng đến cùng hắn vẫn cần phải làm quen. Tựa như đứa nhỏ kia cần phải quen với cuộc sống không có hắn, chậm rãi trưởng thành ở nơi xa lạ.
Thiệu Phong nói: “Nhóc đang cố gắng thích nghi, đừng lo lắng.”
“Ừ.” Dương Quang cười vui vẻ, “Tao không lo lắng.”
Bọn họ đều đang tập thích ứng, nhất định phải thích ứng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.