Chương 19: NGUYỆN VỌNG NĂM MỚI
Tử Sắc Nguyệt Linh Lung
31/07/2021
Theo tập tục truyền thống ở thành phố S, trước khi ngồi vào bàn ăn cơm trưa phải đốt một dây pháo, mang ý nghĩa tạm biệt những điều đã qua. Ngoài ra vào thời khắc giao thừa đốt thêm một dây nữa để chào đón những điều mới mẻ. Những năm trước Dương Quang đều trải qua một mình nên cũng không để ý tập tục này.
Thế nhưng năm nay không giống như trước.
Khi Tuần Thành giúp má Kỳ mang đồ ăn từ bếp lên bàn, Triệu Đông đã đứng sẵn ngoài sân, tay kẹp điếu thuốc đợi chỉ thị.
“Em đốt được chưa?”
“Đốt đi.” Dương Quang ra hiệu, Triệu Đông châm ngòi nổ, tiếng “đùng đoàng” lập tức vang to, chấn động đến mức hoa tuyết trên cây cũng ào ạt rơi xuống. Dương Quang che tai Dương Hi Ngôn lại, nhìn đứa nhỏ vẫn luôn chăm chú quan sát xác pháo tung bay đầy trời, không hề bất an hoảng sợ, cảm giác như cậu chỉ đang tận hưởng những điều mới mẻ, ý cười nhàn nhạt hiện trên gương mặt của Dương Quang.
“Quao, nhiều đồ ăn quá, em có lộc ăn rồi.” Triệu Đông vào nhà nhìn thấy một bàn đồ ăn đầy ụ đã không kiềm được mà nuốt nước miếng.
“Giá rớt hết rồi.” Tuần Thành buồn cười nhìn cậu ta một cái, lại nhìn má Kỳ vẫn đang bận rộn, hỏi Dương Quang: “Nhiều đồ ăn như vậy mấy người chúng ta cũng ăn không hết, hay là mời má Kỳ ăn chung luôn.”
“Không cần không cần, trong bếp còn nhiều lắm, mấy cậu ăn là được rồi.” Má Kỳ vội vàng xua tay.
Dương Quang cười cười nói: “Nếu anh có thể thuyết phục được má ăn cùng thì tôi không có ý kiến.”
Bây giờ khác lúc trước, mấy cái quy tắc chủ tớ không nhiều như vậy, Dương Quang cũng không để ý, nhưng đến Tuần Thành còn chưa sửa được thói quen của mình, muốn thuyết phục má Kỳ đã làm việc cho cha nuôi lâu nhất, Dương Quang tự thấy mình không có bản lĩnh đó.
Có lẽ đã nhớ ra rồi, Tuần Thành thôi không nói nữa, anh nhìn Dương Quang rót nước trái cây cho Dương Hi Ngôn, mà Triệu Đông đã mở chai rượu đế rót ba ly cho ba người.
Dương Quang nói: “Ăn thôi!”
Triệu Đông vừa nghe đã vội vàng cầm đũa gắp lấy gắp để, sau đó nâng ly vô cùng khí phách nói: “Mong năm sau Diệm Bang sẽ làm trùm ở thành phố S!”
Dương Quang liếc cậu ta một cái, “Dã tâm lớn ghê ha.” Dã tâm của hắn còn chưa lớn được như vậy.
“Hê hê, nguyện vọng năm mới thôi mà!”
“Anh không dã tâm đến thế.” Tuần Thành nâng ly nói: “Mong rằng Diệm Bang mọi sự suôn sẻ, mọi điều tốt đẹp đến với bang chủ.” So với lời nói suông của Triệu Đông, nguyện vọng của Tuần Thành thực tế hơn nhiều.
“Anh cả?” Thấy Dương Quang không nói gì, Triệu Đông thúc giục: “Tốt xấu gì cũng đến năm mới rồi, ước cái gì đi!”
“Được rồi!” Dương Quang bị hai cặp mắt nhìn chằm chằm chỉ đành nâng ly, nâng ly rồi lại không biết nên nói cái gì đây?
Ánh mắt rơi xuống đứa nhỏ bên người chợt ngưng tụ lại, hắn thản nhiên nói: “Hi vọng tôi có thể viết lại vận mệnh!”
“Nghe có vẻ ngầu.” Triệu Đông nghe không hiểu, nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến việc cậu ta sùng bái Dương Quang.
Tuần Thành cũng không hiểu, nhưng nhìn thấy ánh mắt hắn đặt trên người Dương Hi Ngôn, anh nghĩ cõ lẽ nguyện vọng năm mới của Dương Quang có liên quan đến chứng tự kỷ của cậu, vì vậy Tuần Thành mỉm cười chúc phúc: “Chúc chúng ta đều có thể hoàn thành ước nguyện, mộng đẹp thành thật!”
Đứa nhỏ cầm ly nước trái cây, nhìn hết bên này đến bên kia, sau đó bối rối đứng dậy ngơ ngác đưa ly nước của mình đến gần ba chiếc ly kia. “Mong rằng…”
Đối với ánh mắt cổ vũ của Dương Quang, đứa nhỏ ngập ngừng một chốc, nhỏ giọng nói: “Mong rằng, sẽ không chọc tức chú hai nữa…”
Nghe thấy nguyện vọng của cậu, mấy người còn lại không nhịn được bật cười.
Triệu Đông to giọng cười ha ha, nói: “Cậu Ngôn, yên tâm đi, anh cả sẽ không nổi giận với cậu thật đâu.”
“Đúng vậy.” Tuần Thành cũng phụ họa.
Đứa nhỏ bị tiếng cười dọa sợ rụt người lại, cậu nghĩ rằng mình lại làm sai rồi, bất an nhìn sang Dương Quang, thấy hắn không có ý muốn quở trách mới an tâm.
Nhìn thấy dáng vẻ cẩn thận từng li từng tí của đứa nhỏ, Dương Quang không đành lòng mà vươn tay xoa xoa mái tóc mềm mại của cậu, nói: “Chỉ cần nhóc chăm sóc tốt cho bản thân, không sinh bệnh nữa, những chuyện khác…” Hắn chợt dừng rồi bổ sung một câu đầy ý tứ: “Cho dù có làm sai, chỉ cần chịu thay đổi, chú sẽ không giận nữa.”
“Dạ.” Đứa nhỏ lại ngoan ngoãn gật đầu.
Ba ly rượu và một ly nước trái cây chạm vào nhau phát ra tiếng vang lanh lảnh.
Dương Quang lắc đầu nhìn thoáng qua Triệu Đông ăn không ngừng đũa, hắn cũng không ngừng gắp đồ ăn cho đứa nhỏ, trên mặt vẫn luôn mang nét cười thả lỏng.
“Lâu lắm rồi không ăn cơm đoàn viên thế này.” Tuần Thành bùi ngùi nói.
“Ưm ưm, đúng vậy!” Triệu Đông đang gặm cái đùi thịt kích động nhìn Dương Quang nói: “Cảm ơn anh cả, nếu không em phải ở nhà ăn mì gói rồi.”
“Anh thấy mày sẽ ngã vào trong váy gái thì có.” Dương Quang liếc cậu ta, cười nói: “Lúc trước không suy nghĩ đến vấn đề này, mọi người cũng không nhắc tôi.”
Tuần Thành không nói lời nào, chỉ lặng nhìn đứa nhỏ yên tĩnh đang ăn cơm bên cạnh anh.
Trước khi đứa nhỏ này đến, Dương Quang chưa từng để ý đến chuyện ăn Tết, không khí ở Tất Viên vẫn luôn vắng vẻ lạnh lẽo, cho dù anh và Triệu Đông có đến, nhưng nào có khác gì mừng năm mới ở nơi khác đâu?
.
Dương Hi Ngôn ngồi bên cạnh Dương Quang, ôm túi chườm nóng nhìn ba tên đàn ông chơi đánh Tiến lên.
Nói ra thì hiếm khi nào bọn họ có được thời gian nhàn rỗi thế này, trong Tất Viên lại không có thiết bị giải trí gì cho người lớn, cũng đâu thể ngồi một chỗ mắt nhỏ trừng nhau mãi.
Trong ba người, Tuần Thành chơi bài kém nhất, Triệu Đông hay lăn lộn ở mấy chỗ đàn đúm, những thứ này cậu ta cũng chơi nhiều rồi. Kinh nghiệm của Dương Quang càng nhiều hơn hai người bọn họ, khả năng bài bạc đương nhiên không tệ. Đáng thương cho Tuần Thành, còn chưa đến giờ cơm chiều đã thua sạch tiền.
“Tiếp nữa không?” Tuần Thành cười khổ giơ cái ví trống rỗng của mình lên hỏi.
“Lấy vốn đâu mà tiếp nữa?” Dương Quang liếc anh một cái, nhìn từng tờ tiền đứa nhỏ nắm chặt trong tay. Hắn ăn tờ nào đưa luôn cho đứa nhỏ tờ đó, Dương Quang thắng nhiều nhất, phần lớn tiền trong túi Tuần Thành hiện giờ đều nằm trong tay đứa nhỏ.
Hắn vuốt cằm nói với Tuần Thành: “Hay anh quẹt thẻ đi?” Dương Quang liếc thấy mấy tấm thẻ vàng trong ví anh.
“Được nha, quẹt thẻ cũng chơi luôn!” Mặc dù thắng được không nhiều, nhưng cơ hội thắng được Tuần Thành hiếm có khó tìm như thế, Triệu Đông cao hứng biết bao nhiêu.
Tuần Thành bất đắc dĩ, “Bang chủ, cậu nhất định phải khiến tôi tán gia bại sản vậy luôn hả?”
Gương mặt tươi cười của Dương Quang như muốn nói ‘đúng trọng điểm rồi đó’: “Không sao, hết tiền ăn cơm thì qua đây vẫn có phần mà.”
Nói thì nói thế, nhưng bọn họ đánh bài chỉ là tìm thú vui giết thời gian thôi. Giống như tửu lượng của mọi người đều không tệ nhưng sẽ không uống đến quên hết trời trăng trong bữa tiệc gia đình. Chơi với người khác, thắng thua đều có nguyên nhân, chơi với người nhà, thật sự chỉ vì vui vẻ mà thôi.
Đến cả Dương Hi Ngôn cũng nhìn ra bọn họ chẳng có chút không khí tranh đấu nào, cậu nhìn tiền trong tay mình một lúc lâu, cuối cùng đưa lại cho Tuần Thành.
Tuần Thành cười cười, nói: “Cậu Ngôn giữ mua kẹo ăn đi.”
Dương Hi Ngôn lắc lắc đầu, đẩy tiền đến trước mặt anh rồi yên lặng ngồi về bên cạnh Dương Quang.
Dương Quang không có ý kiến gì với hành động này của đứa nhỏ, chỉ cong khóe môi khi đối diện với ánh mắt của cậu. Đứa nhỏ nhìn hắn, khóe mắt cũng nhẹ nhàng cong lên.
Độ cong khóe mắt của Dương Hi Ngôn nhỏ đến mức chẳng thể xem như đôi mắt ấy đang cười, lại có thể khiến Dương Quang sửng sốt thật lâu mới hồi thần lại. Hắn cúi người đối mặt với cặp mắt trong trẻo của đứa nhỏ, hỏi: “Vui không?”
Đứa nhỏ ngập ngừng một chốc, cuối cùng chậm rãi gật đầu, “Dạ.”
Không có tiếng quở mắng, không có nỗi bất an và sợ hãi, không có ai tức giận, không có cảm giác đau đớn, như vậy là vui vẻ nhỉ?
Mười giờ tối, đèn đuốc vẫn rực sáng khắp Tất Viên, Tuần Thành giúp má Kỳ gói sủi cảo, Triệu Đông lăn một bên vui vẻ chơi game trên máy điện tử Dương Quang mua cho Dương Hi Ngôn đến quên đường về.
Ti vi đang mở, Dương Quang và Dương Hi Ngôn cùng nhau xem chương trình hội xuân nhạt nhẽo, thấy đứa nhỏ dụi mắt, hắn nói: “Buồn ngủ thì đi ngủ đi.”
Đứa nhỏ lắc đầu, nói: “Phải đón giao thừa.”
Vì lý do này mà cố chống mắt lên, Dương Quang hơi buồn cười nói: “Không sao, mấy người lớn đón là được rồi, nhóc đi ngủ đi.”
Không ngờ đứa nhỏ vẫn lắc đầu, tựa sát vào người Dương Quang, nhỏ giọng nói: “Con đón giao thừa với chú hai.”
Thấy đứa nhỏ cứ khăng khăng như vậy, Dương Quang không khuyên nữa. Có đôi khi chuyện đứa nhỏ đã muốn kiên trì, nào có thể dễ dàng từ bỏ.
Nghĩ ngợi một chốc, Dương Quang bế đứa nhỏ lên ôm vào lòng. Hôm nay là giao thừa, lại hiếm khi nào đứa nhỏ lộ ra một chút tính tình trẻ con, thời khắc này Dương Quang cũng không muốn khắc khe thêm với cậu.
Vỗ vỗ lưng đứa nhỏ, Dương Quang nói: “Muốn ngủ thì ngủ đi, đến giờ chú gọi nhóc.”
“Dạ.”
Mặc dù đã đáp ứng, nhưng nằm trong vòng ôm ấm áp của Dương Quang, đứa nhỏ vẫn cố gắng không nhắm mắt, chờ đến khi nghe thấy tiếng pháo đùng đoàng vang lên trong sân.
Triệu Đông cười hì hì ôm tay hướng về phía Dương Quang và Dương Hi Ngôn: “Anh cả, cậu Ngôn, chúc mừng năm mới!”
“Chúc mừng năm mới, không có lì xì đâu!”
“May mà em đã chuẩn bị tâm lý tốt rồi.” Triệu Đông vuốt mũi, rồi lại chạy về chỗ ôm máy điện tử chơi tiếp.
“Bang chủ, cậu Ngôn, chúc mừng năm mới.” Tuần Thành ngáp một cái nói: “Tôi đi ngủ đây.”
“Chúc mừng năm mới, đi đi!”
Ống tay áo bị giật nhẹ, Dương Quang quay đầu thì thấy đứa nhỏ nghiêm túc nói: “Chú hai, chú mừng năm mới.”
“Chúc mừng năm mới.” Hắn hơi buồn cười nhìn đứa nhỏ cái gì cũng học theo bọn Triệu Đông, Dương Quang nhéo nhéo mặt cậu nói: “Mấy cái này không cần thiết đâu, chỉ là một loại lễ nghi giữa người với người thôi, không học cũng không sao.”
Dương Quang ngừng một lát lại chợt nghĩ, hình như đứa nhỏ không quá hiểu biết về mấy truyền thống năm mới này, đến cả việc đón giao thừa cũng là do trước đó Tuần Thành có nhắc đến nên mới cố gắng kiên trì, vậy lúc trước sống ở nhà là thế nào?
Lời nói đến miệng lại nuốt xuống, đối với quá khứ của cậu, Dương Quang vẫn không muốn tìm hiểu quá sâu, hắn biết rõ đó chẳng phải là kí ức tốt đẹp gì đối với đứa nhỏ.
Dương Quang xoa đầu đứa nhỏ, nói: “Mau đi ngủ đi.”
Đầu năm mới vẫn luôn không thể yên giấc, tiếng pháo đùng đoàng suốt không ngừng, vì vậy sáng sớm mùng một cơ bản không có ai dậy nổi.
Nói không lì xì nhưng thực tế Dương Quang cũng không phải người keo kiệt.
“Anh cả, chúc anh sớm phát tài.”
“Muốn lấy lì xì chứ gì!” Dương Quang đưa cho Triệu Đông bao lì xì đã chuẩn bị sẵn, liếc mắt nhìn cậu ta, “Tiền đồ đâu?”
“Hê hê.” Triệu Đông nhe răng cười tít mắt. Cậu biết anh cả nhà mình sao lại có thể không chuẩn bị gì chứ.
“Chú hai.”
Hắn quay đầu đã thấy Dương Hi Ngôn đứng ngay chân cầu thang.
Đứa nhỏ mặc đồ tây đen, đeo nơ cổ, tựa như một quý ông nhỏ tuổi. Dương Quang nhíu mày hỏi: “Ai chuẩn bị đồ này vậy?” Trẻ con mừng năm mới phải mặc đồ mới, cái này cũng là phong tục.
“Má đó.” Má Kỳ đặt sủi cảo nóng hôi hổi lên bàn, mỉm cười nỏi: “Cậu chủ không thấy đẹp sao?” Bà nhìn bộ đồ tây của Dương Quang, lại nhìn Dương Hi Ngôn, nói: “Má thấy cậu chủ nhỏ mặc như vậy đứng cạnh cậu chủ nhìn rất giống cha con.”
“Đúng là vậy thật.” Tuần Thành nhất trí.
Triệu Đông cũng theo đó gật đầu liên tục, đề nghị: “Sau này anh cả đừng nói với người ngoài cậu Ngôn là cháu anh nữa, giới thiệu là con luôn đi, chắc chắn ai cũng tin tưởng.”
“Thật sao?” Dương Quang xoa xoa mặt mình, lại nhìn đứa nhỏ, không thấy mình với nhóc có chỗ nào giống nhau.
“Qua đây.” Hắn vẫy tay với đứa nhỏ, chờ cậu đến trước mặt mình thì đưa bao lì xì dày cộm ra, xoa đầu chúc đứa nhỏ, “Một năm mới đến phải thật bình an và khỏe mạnh.”
“Chú hai, cũng vậy!” đứa nhỏ không biết nói mấy lời may mắn, chỉ có thể học theo Dương Quang, cậu cầm lấy bàn tay ấm áp kia, đôi mắt đen láy nhìn Dương Quang, nghiêm túc nói: “Chú hai cũng phải bình an, khỏe mạnh.”
Vài năm sau này, Dương Quang vẫn thường nhớ đến cái Tết đầu tiên hắn ở bên Dương Hi Ngôn. Khi ấy đứa nhỏ ngơ ngác, học theo người lớn cạn ly, học ước nguyện, học nói lời chúc mừng năm mới.
Cho dù sau này Dương Quang dần bận rộn hơn, đôi khi ăn mừng năm mới cũng không quá chú trọng đến từng chi tiết, thế nhưng đứa nhỏ lại vẫn luôn kiên trì hoàn thành từng bước một.
Bởi vì đối với đứa nhỏ mà nói, ngày xuân là từ ngữ vô cùng vô cùng tươi đẹp.
Thế nhưng năm nay không giống như trước.
Khi Tuần Thành giúp má Kỳ mang đồ ăn từ bếp lên bàn, Triệu Đông đã đứng sẵn ngoài sân, tay kẹp điếu thuốc đợi chỉ thị.
“Em đốt được chưa?”
“Đốt đi.” Dương Quang ra hiệu, Triệu Đông châm ngòi nổ, tiếng “đùng đoàng” lập tức vang to, chấn động đến mức hoa tuyết trên cây cũng ào ạt rơi xuống. Dương Quang che tai Dương Hi Ngôn lại, nhìn đứa nhỏ vẫn luôn chăm chú quan sát xác pháo tung bay đầy trời, không hề bất an hoảng sợ, cảm giác như cậu chỉ đang tận hưởng những điều mới mẻ, ý cười nhàn nhạt hiện trên gương mặt của Dương Quang.
“Quao, nhiều đồ ăn quá, em có lộc ăn rồi.” Triệu Đông vào nhà nhìn thấy một bàn đồ ăn đầy ụ đã không kiềm được mà nuốt nước miếng.
“Giá rớt hết rồi.” Tuần Thành buồn cười nhìn cậu ta một cái, lại nhìn má Kỳ vẫn đang bận rộn, hỏi Dương Quang: “Nhiều đồ ăn như vậy mấy người chúng ta cũng ăn không hết, hay là mời má Kỳ ăn chung luôn.”
“Không cần không cần, trong bếp còn nhiều lắm, mấy cậu ăn là được rồi.” Má Kỳ vội vàng xua tay.
Dương Quang cười cười nói: “Nếu anh có thể thuyết phục được má ăn cùng thì tôi không có ý kiến.”
Bây giờ khác lúc trước, mấy cái quy tắc chủ tớ không nhiều như vậy, Dương Quang cũng không để ý, nhưng đến Tuần Thành còn chưa sửa được thói quen của mình, muốn thuyết phục má Kỳ đã làm việc cho cha nuôi lâu nhất, Dương Quang tự thấy mình không có bản lĩnh đó.
Có lẽ đã nhớ ra rồi, Tuần Thành thôi không nói nữa, anh nhìn Dương Quang rót nước trái cây cho Dương Hi Ngôn, mà Triệu Đông đã mở chai rượu đế rót ba ly cho ba người.
Dương Quang nói: “Ăn thôi!”
Triệu Đông vừa nghe đã vội vàng cầm đũa gắp lấy gắp để, sau đó nâng ly vô cùng khí phách nói: “Mong năm sau Diệm Bang sẽ làm trùm ở thành phố S!”
Dương Quang liếc cậu ta một cái, “Dã tâm lớn ghê ha.” Dã tâm của hắn còn chưa lớn được như vậy.
“Hê hê, nguyện vọng năm mới thôi mà!”
“Anh không dã tâm đến thế.” Tuần Thành nâng ly nói: “Mong rằng Diệm Bang mọi sự suôn sẻ, mọi điều tốt đẹp đến với bang chủ.” So với lời nói suông của Triệu Đông, nguyện vọng của Tuần Thành thực tế hơn nhiều.
“Anh cả?” Thấy Dương Quang không nói gì, Triệu Đông thúc giục: “Tốt xấu gì cũng đến năm mới rồi, ước cái gì đi!”
“Được rồi!” Dương Quang bị hai cặp mắt nhìn chằm chằm chỉ đành nâng ly, nâng ly rồi lại không biết nên nói cái gì đây?
Ánh mắt rơi xuống đứa nhỏ bên người chợt ngưng tụ lại, hắn thản nhiên nói: “Hi vọng tôi có thể viết lại vận mệnh!”
“Nghe có vẻ ngầu.” Triệu Đông nghe không hiểu, nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến việc cậu ta sùng bái Dương Quang.
Tuần Thành cũng không hiểu, nhưng nhìn thấy ánh mắt hắn đặt trên người Dương Hi Ngôn, anh nghĩ cõ lẽ nguyện vọng năm mới của Dương Quang có liên quan đến chứng tự kỷ của cậu, vì vậy Tuần Thành mỉm cười chúc phúc: “Chúc chúng ta đều có thể hoàn thành ước nguyện, mộng đẹp thành thật!”
Đứa nhỏ cầm ly nước trái cây, nhìn hết bên này đến bên kia, sau đó bối rối đứng dậy ngơ ngác đưa ly nước của mình đến gần ba chiếc ly kia. “Mong rằng…”
Đối với ánh mắt cổ vũ của Dương Quang, đứa nhỏ ngập ngừng một chốc, nhỏ giọng nói: “Mong rằng, sẽ không chọc tức chú hai nữa…”
Nghe thấy nguyện vọng của cậu, mấy người còn lại không nhịn được bật cười.
Triệu Đông to giọng cười ha ha, nói: “Cậu Ngôn, yên tâm đi, anh cả sẽ không nổi giận với cậu thật đâu.”
“Đúng vậy.” Tuần Thành cũng phụ họa.
Đứa nhỏ bị tiếng cười dọa sợ rụt người lại, cậu nghĩ rằng mình lại làm sai rồi, bất an nhìn sang Dương Quang, thấy hắn không có ý muốn quở trách mới an tâm.
Nhìn thấy dáng vẻ cẩn thận từng li từng tí của đứa nhỏ, Dương Quang không đành lòng mà vươn tay xoa xoa mái tóc mềm mại của cậu, nói: “Chỉ cần nhóc chăm sóc tốt cho bản thân, không sinh bệnh nữa, những chuyện khác…” Hắn chợt dừng rồi bổ sung một câu đầy ý tứ: “Cho dù có làm sai, chỉ cần chịu thay đổi, chú sẽ không giận nữa.”
“Dạ.” Đứa nhỏ lại ngoan ngoãn gật đầu.
Ba ly rượu và một ly nước trái cây chạm vào nhau phát ra tiếng vang lanh lảnh.
Dương Quang lắc đầu nhìn thoáng qua Triệu Đông ăn không ngừng đũa, hắn cũng không ngừng gắp đồ ăn cho đứa nhỏ, trên mặt vẫn luôn mang nét cười thả lỏng.
“Lâu lắm rồi không ăn cơm đoàn viên thế này.” Tuần Thành bùi ngùi nói.
“Ưm ưm, đúng vậy!” Triệu Đông đang gặm cái đùi thịt kích động nhìn Dương Quang nói: “Cảm ơn anh cả, nếu không em phải ở nhà ăn mì gói rồi.”
“Anh thấy mày sẽ ngã vào trong váy gái thì có.” Dương Quang liếc cậu ta, cười nói: “Lúc trước không suy nghĩ đến vấn đề này, mọi người cũng không nhắc tôi.”
Tuần Thành không nói lời nào, chỉ lặng nhìn đứa nhỏ yên tĩnh đang ăn cơm bên cạnh anh.
Trước khi đứa nhỏ này đến, Dương Quang chưa từng để ý đến chuyện ăn Tết, không khí ở Tất Viên vẫn luôn vắng vẻ lạnh lẽo, cho dù anh và Triệu Đông có đến, nhưng nào có khác gì mừng năm mới ở nơi khác đâu?
.
Dương Hi Ngôn ngồi bên cạnh Dương Quang, ôm túi chườm nóng nhìn ba tên đàn ông chơi đánh Tiến lên.
Nói ra thì hiếm khi nào bọn họ có được thời gian nhàn rỗi thế này, trong Tất Viên lại không có thiết bị giải trí gì cho người lớn, cũng đâu thể ngồi một chỗ mắt nhỏ trừng nhau mãi.
Trong ba người, Tuần Thành chơi bài kém nhất, Triệu Đông hay lăn lộn ở mấy chỗ đàn đúm, những thứ này cậu ta cũng chơi nhiều rồi. Kinh nghiệm của Dương Quang càng nhiều hơn hai người bọn họ, khả năng bài bạc đương nhiên không tệ. Đáng thương cho Tuần Thành, còn chưa đến giờ cơm chiều đã thua sạch tiền.
“Tiếp nữa không?” Tuần Thành cười khổ giơ cái ví trống rỗng của mình lên hỏi.
“Lấy vốn đâu mà tiếp nữa?” Dương Quang liếc anh một cái, nhìn từng tờ tiền đứa nhỏ nắm chặt trong tay. Hắn ăn tờ nào đưa luôn cho đứa nhỏ tờ đó, Dương Quang thắng nhiều nhất, phần lớn tiền trong túi Tuần Thành hiện giờ đều nằm trong tay đứa nhỏ.
Hắn vuốt cằm nói với Tuần Thành: “Hay anh quẹt thẻ đi?” Dương Quang liếc thấy mấy tấm thẻ vàng trong ví anh.
“Được nha, quẹt thẻ cũng chơi luôn!” Mặc dù thắng được không nhiều, nhưng cơ hội thắng được Tuần Thành hiếm có khó tìm như thế, Triệu Đông cao hứng biết bao nhiêu.
Tuần Thành bất đắc dĩ, “Bang chủ, cậu nhất định phải khiến tôi tán gia bại sản vậy luôn hả?”
Gương mặt tươi cười của Dương Quang như muốn nói ‘đúng trọng điểm rồi đó’: “Không sao, hết tiền ăn cơm thì qua đây vẫn có phần mà.”
Nói thì nói thế, nhưng bọn họ đánh bài chỉ là tìm thú vui giết thời gian thôi. Giống như tửu lượng của mọi người đều không tệ nhưng sẽ không uống đến quên hết trời trăng trong bữa tiệc gia đình. Chơi với người khác, thắng thua đều có nguyên nhân, chơi với người nhà, thật sự chỉ vì vui vẻ mà thôi.
Đến cả Dương Hi Ngôn cũng nhìn ra bọn họ chẳng có chút không khí tranh đấu nào, cậu nhìn tiền trong tay mình một lúc lâu, cuối cùng đưa lại cho Tuần Thành.
Tuần Thành cười cười, nói: “Cậu Ngôn giữ mua kẹo ăn đi.”
Dương Hi Ngôn lắc lắc đầu, đẩy tiền đến trước mặt anh rồi yên lặng ngồi về bên cạnh Dương Quang.
Dương Quang không có ý kiến gì với hành động này của đứa nhỏ, chỉ cong khóe môi khi đối diện với ánh mắt của cậu. Đứa nhỏ nhìn hắn, khóe mắt cũng nhẹ nhàng cong lên.
Độ cong khóe mắt của Dương Hi Ngôn nhỏ đến mức chẳng thể xem như đôi mắt ấy đang cười, lại có thể khiến Dương Quang sửng sốt thật lâu mới hồi thần lại. Hắn cúi người đối mặt với cặp mắt trong trẻo của đứa nhỏ, hỏi: “Vui không?”
Đứa nhỏ ngập ngừng một chốc, cuối cùng chậm rãi gật đầu, “Dạ.”
Không có tiếng quở mắng, không có nỗi bất an và sợ hãi, không có ai tức giận, không có cảm giác đau đớn, như vậy là vui vẻ nhỉ?
Mười giờ tối, đèn đuốc vẫn rực sáng khắp Tất Viên, Tuần Thành giúp má Kỳ gói sủi cảo, Triệu Đông lăn một bên vui vẻ chơi game trên máy điện tử Dương Quang mua cho Dương Hi Ngôn đến quên đường về.
Ti vi đang mở, Dương Quang và Dương Hi Ngôn cùng nhau xem chương trình hội xuân nhạt nhẽo, thấy đứa nhỏ dụi mắt, hắn nói: “Buồn ngủ thì đi ngủ đi.”
Đứa nhỏ lắc đầu, nói: “Phải đón giao thừa.”
Vì lý do này mà cố chống mắt lên, Dương Quang hơi buồn cười nói: “Không sao, mấy người lớn đón là được rồi, nhóc đi ngủ đi.”
Không ngờ đứa nhỏ vẫn lắc đầu, tựa sát vào người Dương Quang, nhỏ giọng nói: “Con đón giao thừa với chú hai.”
Thấy đứa nhỏ cứ khăng khăng như vậy, Dương Quang không khuyên nữa. Có đôi khi chuyện đứa nhỏ đã muốn kiên trì, nào có thể dễ dàng từ bỏ.
Nghĩ ngợi một chốc, Dương Quang bế đứa nhỏ lên ôm vào lòng. Hôm nay là giao thừa, lại hiếm khi nào đứa nhỏ lộ ra một chút tính tình trẻ con, thời khắc này Dương Quang cũng không muốn khắc khe thêm với cậu.
Vỗ vỗ lưng đứa nhỏ, Dương Quang nói: “Muốn ngủ thì ngủ đi, đến giờ chú gọi nhóc.”
“Dạ.”
Mặc dù đã đáp ứng, nhưng nằm trong vòng ôm ấm áp của Dương Quang, đứa nhỏ vẫn cố gắng không nhắm mắt, chờ đến khi nghe thấy tiếng pháo đùng đoàng vang lên trong sân.
Triệu Đông cười hì hì ôm tay hướng về phía Dương Quang và Dương Hi Ngôn: “Anh cả, cậu Ngôn, chúc mừng năm mới!”
“Chúc mừng năm mới, không có lì xì đâu!”
“May mà em đã chuẩn bị tâm lý tốt rồi.” Triệu Đông vuốt mũi, rồi lại chạy về chỗ ôm máy điện tử chơi tiếp.
“Bang chủ, cậu Ngôn, chúc mừng năm mới.” Tuần Thành ngáp một cái nói: “Tôi đi ngủ đây.”
“Chúc mừng năm mới, đi đi!”
Ống tay áo bị giật nhẹ, Dương Quang quay đầu thì thấy đứa nhỏ nghiêm túc nói: “Chú hai, chú mừng năm mới.”
“Chúc mừng năm mới.” Hắn hơi buồn cười nhìn đứa nhỏ cái gì cũng học theo bọn Triệu Đông, Dương Quang nhéo nhéo mặt cậu nói: “Mấy cái này không cần thiết đâu, chỉ là một loại lễ nghi giữa người với người thôi, không học cũng không sao.”
Dương Quang ngừng một lát lại chợt nghĩ, hình như đứa nhỏ không quá hiểu biết về mấy truyền thống năm mới này, đến cả việc đón giao thừa cũng là do trước đó Tuần Thành có nhắc đến nên mới cố gắng kiên trì, vậy lúc trước sống ở nhà là thế nào?
Lời nói đến miệng lại nuốt xuống, đối với quá khứ của cậu, Dương Quang vẫn không muốn tìm hiểu quá sâu, hắn biết rõ đó chẳng phải là kí ức tốt đẹp gì đối với đứa nhỏ.
Dương Quang xoa đầu đứa nhỏ, nói: “Mau đi ngủ đi.”
Đầu năm mới vẫn luôn không thể yên giấc, tiếng pháo đùng đoàng suốt không ngừng, vì vậy sáng sớm mùng một cơ bản không có ai dậy nổi.
Nói không lì xì nhưng thực tế Dương Quang cũng không phải người keo kiệt.
“Anh cả, chúc anh sớm phát tài.”
“Muốn lấy lì xì chứ gì!” Dương Quang đưa cho Triệu Đông bao lì xì đã chuẩn bị sẵn, liếc mắt nhìn cậu ta, “Tiền đồ đâu?”
“Hê hê.” Triệu Đông nhe răng cười tít mắt. Cậu biết anh cả nhà mình sao lại có thể không chuẩn bị gì chứ.
“Chú hai.”
Hắn quay đầu đã thấy Dương Hi Ngôn đứng ngay chân cầu thang.
Đứa nhỏ mặc đồ tây đen, đeo nơ cổ, tựa như một quý ông nhỏ tuổi. Dương Quang nhíu mày hỏi: “Ai chuẩn bị đồ này vậy?” Trẻ con mừng năm mới phải mặc đồ mới, cái này cũng là phong tục.
“Má đó.” Má Kỳ đặt sủi cảo nóng hôi hổi lên bàn, mỉm cười nỏi: “Cậu chủ không thấy đẹp sao?” Bà nhìn bộ đồ tây của Dương Quang, lại nhìn Dương Hi Ngôn, nói: “Má thấy cậu chủ nhỏ mặc như vậy đứng cạnh cậu chủ nhìn rất giống cha con.”
“Đúng là vậy thật.” Tuần Thành nhất trí.
Triệu Đông cũng theo đó gật đầu liên tục, đề nghị: “Sau này anh cả đừng nói với người ngoài cậu Ngôn là cháu anh nữa, giới thiệu là con luôn đi, chắc chắn ai cũng tin tưởng.”
“Thật sao?” Dương Quang xoa xoa mặt mình, lại nhìn đứa nhỏ, không thấy mình với nhóc có chỗ nào giống nhau.
“Qua đây.” Hắn vẫy tay với đứa nhỏ, chờ cậu đến trước mặt mình thì đưa bao lì xì dày cộm ra, xoa đầu chúc đứa nhỏ, “Một năm mới đến phải thật bình an và khỏe mạnh.”
“Chú hai, cũng vậy!” đứa nhỏ không biết nói mấy lời may mắn, chỉ có thể học theo Dương Quang, cậu cầm lấy bàn tay ấm áp kia, đôi mắt đen láy nhìn Dương Quang, nghiêm túc nói: “Chú hai cũng phải bình an, khỏe mạnh.”
Vài năm sau này, Dương Quang vẫn thường nhớ đến cái Tết đầu tiên hắn ở bên Dương Hi Ngôn. Khi ấy đứa nhỏ ngơ ngác, học theo người lớn cạn ly, học ước nguyện, học nói lời chúc mừng năm mới.
Cho dù sau này Dương Quang dần bận rộn hơn, đôi khi ăn mừng năm mới cũng không quá chú trọng đến từng chi tiết, thế nhưng đứa nhỏ lại vẫn luôn kiên trì hoàn thành từng bước một.
Bởi vì đối với đứa nhỏ mà nói, ngày xuân là từ ngữ vô cùng vô cùng tươi đẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.