Chương 52: RỐT CUỘC AI TÀN NHẪN
Tử Sắc Nguyệt Linh Lung
31/07/2021
Vấn đề luôn cố đè ép xuống lại nổi lên, khi từng tờ lịch lật sang ngày mới, kết cục tàn nhẫn cũng chậm rãi bước đến gần, cuối cùng Dương Quang vẫn lộ ra sự nóng nảy của mình.
Đây không phải cái Tết đầu tiên của hắn và Dương Hi Ngôn, nhưng lại là cái Tết bọn họ trải qua một cách yên tĩnh nhất.
Vài năm trước, khi Dương Hi Ngôn vẫn còn là một đứa nhỏ, cậu luôn rất mong chờ năm mới. Bởi vì khi ấy, Dương Quang sẽ không bận rộn nữa, sẽ ăn cơm tất niên với cậu, chuẩn bị bao lì xì cho cậu, sẽ xoa đầu cậu chúc phúc vào buổi sáng mùng một.
Trong những kí ức đẹp đẽ không nhiều nhặn gì của Dương Hi Ngôn, hồi ức này là một trong số đó.
Khung cảnh vẫn như trước, nhưng lại mất đi bầu không khí ấm cúng. Đứa nhỏ từng kiên trì dù có dụi mắt vẫn muốn đón giao thừa cùng Dương Quang giờ đây đã trở thành thiếu niên, bị bỏ lại một mình ở phòng khách.
Tiếng pháo hoa ngoài trời không ngừng bùng nổ, Dương Quang khép mắt ngồi trong phòng sách của mình.
Chú hai, năm mới vui vẻ…
Tiếng chuông mười hai giờ vang lên, đứa nhỏ đứng ngoài cửa thầm lặng mấp máy môi, xoay người rời đi, để lại một bóng dáng hiu quạnh.
“Mày với Hi Ngôn vẫn vậy sao? Không nóng không lạnh?”
Tư Đồ Lỗi và Mạc Tĩnh Thành đến chúc Tết, nhìn thấy hai chú cháu không hề giao lưu gì với nhau, sau đó kéo Dương Quang lên lầu.
“Không như vậy thì còn thế nào?” Dương Quang nhìn Tư Đồ Lỗi, có chút tự giễu nói: “Tao làm chú đủ thất bại.”
“Không phải mày sai.” Tư Đồ Lỗi vỗ vai hắn an ủi: “Mày đừng ép buộc bản thân quá mức nữa, nhóc còn nhỏ, vẫn cần thêm thời gian.”
“Thời gian tao cho nhóc không hề ít!”
“Mới mấy tháng thôi mà?” Tư Đồ Lỗi bĩu môi nói: “Lão anh biến thái của Mạc Tĩnh Thành dây dưa với chú anh ta đến tận năm năm, ép buộc đến mức người chú kia nghĩ không thông muốn tự sát, so với anh ta tao cảm thấy Hi Ngôn tốt hơn nhiều lắm rồi.”
“Mày đang an ủi tao thật hả?” Dương Quang lạnh nhạt nhìn hắn, “Mày đợi nhóc bức tao chết hay đợi tao bức nhóc chết?”
“Xí xí xí, đầu năm đầu tháng chết không chết cái gì! Hơn nữa hai người cũng đâu đến bước ấy!” Mắt thấy vẻ mặt Dương Quang ngày càng lạnh, Triệu Đông xoa mũi nói , “Được rồi, tao sai, tao không nên nhắc đến.”
“Hừ.”
Sắc mặt Dương Quang vẫn luôn tức giận, thậm chí lúc ăn cơm nhìn thấy gương mặt nhỏ trắng nõn của Dương Hi Ngôn, hắn lại hung hăng trừng Tư Đồ Lỗi thêm lần nữa.
Biến thái.
Cho dù không nên, nhưng hai chữ này không thể đặt lên người Dương Hi Ngôn được.
Tư Đồ Lỗi bị trừng mà chẳng hiểu ra sao.
.
Dương Quang cho rằng hắn và Dương Hi Ngôn vẫn sẽ tiếp tục hình thức ở chung không xa không gần như vậy, nhưng không ngờ sự cân bằng vẫn bị đánh vỡ.
Lúc Triệu Đông đưa Dương Hi Ngôn trở về, cậu đã say khướt. Mặc dù không ồn ào không náo loạn, nhưng đôi mắt vẫn luôn mở to, không có tiêu cự, cũng không biết đang nhìn nơi nào.
Thấy Dương Quang nhíu mày, Triệu Đông hơi xấu hổ gãi đầu, “Em cũng không biết sao cậu Ngôn lại đột nhiên uống nhiều rượu như vậy, em nói để em phụ tiếp mấy người đến kính rượu em, cậu ấy cũng không cho.”
Vì tối hôm nay Dương Quang có cuộc hẹn khác, nên có buổi xã giao đành để Triệu Đông đi cùng Dương Hi Ngôn. Dù sao cũng chỉ là một buổi tiệc rượu, không có chuyện gì quan trọng, hắn tin tưởng Dương Hi Ngôn có thể xử lý tốt việc thay hắn ra mặt chào hỏi.
Chỉ là không nghĩ rằng Dương Hi Ngôn lại uống đến mức này.
Tửu lượng của cậu không hề kém, thời gian đầu đi theo Triệu Đông, Dương Quang còn dặn cậu ta huấn luyện đứa nhỏ uống rượu từ từ. Sau này tiếp nhận Diệm Bang, việc xã giao sẽ không ít, đứa nhỏ này không thích ứng được thì không ổn.
“Thôi bỏ đi, để anh, mày về sớm nghỉ ngơi đi.”
Dương Quang thấy vẻ mặt Triệu Đông tràn ngập mệt mỏi còn phải ôm người lên lầu, hắn bèn khoát tay.
Dương Quang ngồi xổm trước sô pha vỗ mặt Dương Hi Ngôn, hỏi: “Dương Hi Ngôn, biết tôi là ai không?”
Con ngươi mất đi tiêu cự dần di chuyển, cuối cùng dừng lại trên mặt Dương Quang. Ánh mắt trống rỗng lướt dọc theo trán hắn, đến chân mày, lại lướt xuống bờ môi và cằm hắn, nhìn lên nhìn xuống một lúc lâu, đến khi Dương Quang mất hết nhẫn nại mới mở miệng, chậm chạp gọi một tiếng: “Chú hai…”
Cậu nhúc nhích, dường như muốn ngồi dậy, Dương Quang vội đỡ đứa nhỏ.
Cánh tay ôm lấy bờ vai rộng lớn của người đàn ông, thân thể vốn mềm nhũn mất hết sức lực đột nhiên căng cứng lại. Vào lúc Dương Quang chưa kịp phản ứng, thân thể mảnh khảnh của thiếu niên dán lên người hắn, vòng tay cứng như sắt trói chặt lấy cổ Dương Quang.
Thiếu niên cất từng tiếng gọi bi thương, âm thanh mơ hồ không rõ, “Chú hai… chú hai… đừng thích người khác… chú hai…”
Rõ ràng đứng còn không vững, nhưng nhất định ôm Dương Quang không buông, cơ thể hắn cứng đờ, trầm mặc một lúc rồi ôm lấy thắt lưng của thiếu niên, mang cậu lên lầu.
Khi dòng nước lạnh lẽo đổ từ trên đầu xuống, Dương Hi Ngôn chợt giật mình.
“Tỉnh chưa? Tỉnh rồi thì buông tay!”
Âm thanh lạnh lùng của Dương Quang khiến cơ thể Dương Hi Ngôn bất giác run rẩy. Cậu buông tay, gục đầu xuống lảo đảo dựa vào tường, mái tóc bị xối ướt che đi biểu tình tái nhợt của cậu.
Dương Quang cắn răng buông lỏng nắm đấm, một khoảnh khắc vừa nãy, hắn thiếu chút nữa lại mất khống chế cho Dương Hi Ngôn thêm một cái tát. Hắn muốn đánh cho đứa nhỏ vẫn không chịu giác ngộ này tỉnh lại, nhưng cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ mà thôi, hắn không muốn ra tay thêm lần thứ hai.
Hắn không nói lời nào, cho dù có muốn nói, cũng nên đợi lúc Dương Hi Ngôn tỉnh táo hoàn toàn. Vì vậy Dương Quang chỉ hờ hững xoay người rời đi.
Lưu lại thiếu niên tái nhợt tựa lưng vào tường chậm chạp trượt xuống, dòng nước dội vào người lạnh đến thấu xương.
Sau đó, Dương Hi Ngôn phát sốt ba ngày, Dương Quang không quan tâm cũng không hỏi đến, thỉnh thoảng đụng mặt, bốn mắt nhìn nhau rồi lại xoay đi.
Khuyên không nghe, vậy hắn làm cho nhóc xem!
Lúc Dương Hi Ngôn về nhà, cả Tất Viên đều thật yên tĩnh. Mỗi buổi tối cậu trở về, đèn phòng sách vẫn sáng, cuối cùng đến hôm nay cũng tối xuống. Cậu đẩy cửa ra xem, cả căn phòng vắng lặng.
Bước chân cậu chợt dừng trước cửa phòng người đàn ông, lẳng lặng đứng một lúc lâu mới vươn tay đẩy ra.
Giống như phòng sách, không có người.
Hắn không ở nhà, vậy mà không ở nhà. Ngoại trừ đi công tác, người đàn ông rất ít khi không về.
Ánh sáng trong con ngươi chậm rãi trở nên ảm đạm. Dương Hi Ngôn cúi đầu đứng thật lâu, cuối cùng mất đi chống đỡ tựa vào cửa trượt xuống đất.
Cái tát nóng như lửa đêm hôm ấy, Dương Hi Ngôn vẫn có cảm giác tựa như mới đây. Sự thất vọng trong mắt người đàn ông, dẫm nát cọng rơm hi vọng cuối cùng của cậu.
Có nhiều lời hơn nữa, cũng không dám nói ra. Cho dù người đàn ông kia có biết rõ nhưng vẫn giả ngốc, Dương Hi Ngôn cũng không dám nhắc nhở hắn.
Rời khỏi người đàn ông bốn năm, đối với cậu mà nói, là một đoạn kí ức xám lạnh. Trong kí ức ấy, điều Dương Hi Ngôn rõ rệt nhất, chính là có một người nói với cậu: Thích một người, trong mắt chỉ có người ấy, thời thời khắc khắc bận lòng không ngừng. Lo lắng cho người, nhớ nhung về người, hận không thể dung hòa hơi thở với người, cơ thể gắn bó, vĩnh viễn không nỡ rời xa.
Khi nghe thấy những lời này, người Dương Hi Ngôn nghĩ đến chỉ có chú hai của cậu.
Đó là người đàn ông thật cường đại, dễ dàng đánh đuổi những người bắt nạt cậu, khi cậu gần kề với cái chết hắn níu lấy cậu, ba năm sau lại cứu cậu thoát khỏi tay đám người xấu.
Cái ôm của người đàn ông thật ấm áp, bờ vai rộng lớn, bóng dáng cao cao đứng trước mặt cậu, chống đỡ cả vòm trời cao vì cậu.
Chỉ có người đàn ông ấy mới chú ý đến đôi chân bị thương của cậu, cho dù có tức giận vẫn nhớ giúp cậu thoa thuốc.
Chỉ có người đàn ông ấy mới tức giận vì cậu ăn ít cơm, cho dù có nghiêm khắc, nhưng lại rất quan tâm.
Trong mắt một người ẩn chứa điều gì, Dương Hi Ngôn có thể nhìn thấy rõ ràng hơn bất cứ ai. Cho dù vẻ mặt của người đàn ông thật lạnh lùng, nhưng trong đôi mắt ấy là sự quan tâm hắn chưa từng xem nhẹ.
Cậu không thích nói chuyện, bởi vì không có ai chịu nghe cậu nói, cũng không ai để ý đến việc cậu có hiểu hay không.
Chỉ có chú hai của cậu, không hề cảm thấy phiền phức, hết lần này đến lần khác nói rằng cậu phải mở miệng nói chuyện, chứ không phải mặc kệ cậu nói gì, mặc kệ âm thanh nhỏ bé của cậu. Chú hai của cậu vẫn chưa từng bỏ lỡ.
Đối với Dương Hi Ngôn, chú hai là người duy nhất cậu quan tâm, cậu không phải lo lắng về bất kì ai khác nữa, bởi vì bọn họ không quan trọng, chỉ cần chú hai không vứt bỏ cậu, ấm áp vẫn chưa từng mất đi.
Cậu vốn cho rằng, cuộc sống như vậy sẽ là cả đời.
Nhưng cậu trưởng thành rồi, người đàn ông bắt đầu băn khoăn nhiều chuyện hơn, không còn ôm cậu như lúc nhỏ, đến cả xoa đầu cũng rất ít.
Ánh mắt người đàn ông nhìn cậu, nhiều nhất là sự phiền não.
Cậu không trở thành gánh nặng cho người đàn ông, lại trở thành nguyên nhân khiến người đàn ông phiền muộn.
Tất cả những điều này, chỉ vì cậu quá xem trọng người đàn ông ấy mà thôi.
Như vậy là sai sao?
“Như vậy là sai, Dương Quang sẽ không chấp nhận đâu.” Ngoại trừ Dương Quang, người đầu tiên biết tình cảm của cậu là Thiệu Phong.
So với Dương Quang, Thiệu Phong đối xử với cậu giống một người bạn hơn, sẽ không xem cậu như đứa trẻ, cũng chưa từng nhúng tay vào chuyện của cậu. Thế mà khi Thiệu Phong phát hiện ra người trong lòng của cậu, y lại là người đầu tiên phản đối.
Bởi vì bọn họ có quan hệ huyết thống, đã định trước cả đời này không thể trở thành người gần gũi nhất.
“Nhóc ngồi đây làm gì vậy?”
Cũng không biết đã qua bao lâu, Dương Hi Ngôn nghe thấy âm thanh quen thuộc, cậu ngẩng đầu lên, hơi ngơ ngác nhìn người đến gần mình.
“Nhóc ngồi đây làm gì?” Dương Quang hỏi lại, khẽ nhíu mày.
Vừa trở về đã thấy Dương Hi Ngôn ôm đùi ngồi trước cửa phòng hắn, rõ ràng đã đợi cả đêm.
“Chú hai?”
Biểu tình của người đàn ông có chút tức giận, cuối cùng cũng làm cho Dương Hi Ngôn phục hồi tinh thần, vừa muốn đứng lên, lại vì ngồi một tư thế quá lâu mà tê chân, cơ thể lảo đảo một cái.
Dương Quang nhìn cậu, vốn có chút phẫn nộ lại bị đè xuống, hoàn toàn không có ý định đỡ cậu, hắn hờ hững xoay người bước vào phòng.
Dương Hi Ngôn đứng ngơ ngác ở cửa, nhìn theo bóng lưng của hắn.
Dương Quang cởi áo khoác, tháo hai nút áo sơ mi ra, khóe mắt liếc thấy cậu vẫn đứng yên tại chỗ, hắn xoay người nhìn cậu một cái, hỏi: “Có việc?” Lại không biết vì hành động này mà dấu vết mập mờ ở cổ áo lộ ra, Dương Hi Ngôn nhìn thấy, sắc mặt chợt trắng bệch.
Đương nhiên cậu biết đó là gì, khi trước không phải chưa từng thấy trên người Dương Quang. Nhưng khi đó cậu còn nhỏ, còn chưa hiểu ý nghĩa, có người cướp đi chú hai của cậu.
Thấy biểu tình của cậu, hắn thuận theo cái nhìn kia lướt xuống trước ngực mình, ánh mắt Dương Quang chợt lóe, lại làm như không có việc gì thu hồi tầm mắt, nói: “Không có việc gì thì ra ngoài đi, tôi phải thay quần áo.”
Nhìn thấy biểu tình buồn bã của thiếu niên lúc xoay người đi, Dương Quang lại gọi một tiếng: “Hi Ngôn…”
Thiếu niên chợt ngừng bước.
Dương Quang nói: “Người trẻ tuổi luôn có lúc xúc động làm sai, làm sai cũng không sao, phải lập tức sửa lại, hiểu không?”
Dương Hi Ngôn cứng đờ xoay người lại, ánh mắt bối rối nhìn về phía Dương Quang, “Chú hai, có phải chú cảm thấy con…”
“Đúng, nhóc vẫn là một đứa nhỏ, là tôi không dạy được nhóc, trách nhiệm nằm ở tôi!” Dương Quang biết cậu muốn hỏi gì, ngay lập tức ngắt lời. Hắn nhìn cậu, nhẹ cong môi, ánh mắt khoan dung như trước đây, “Nhóc vẫn luôn làm rất tốt, chưa từng khiến chú hai mất mặt, nhóc trưởng thành rồi, chú hai tin rằng nhóc vẫn sẽ như trước đây.”
Dương Hi Ngôn bi thương nhìn hắn, đối diện với đôi mắt ấm áp lại tràn ngập ý tứ khước từ kia, thiếu niên lặng câm hé miệng, chú hai, chú thật tàn nhẫn.
Tàn nhẫn sao?
Nhìn theo bóng lưng thiếu niên rời đi, Dương Quang vươn tay lau đi dấu vết trên ngực. Đây cũng chỉ là hư tình giả ý, nhiều hơn cả là gặp dịp thì chơi, cho dù hắn không thích cũng sẽ nhịn xuống. Tất cả những thứ này cũng chỉ vì để cuộc sống của đứa nhỏ bớt đi một chút băn khoăn.
Hắn tự nhận mình không có lỗi với ai cả, người tàn nhẫn đến cùng là ai.
Đây không phải cái Tết đầu tiên của hắn và Dương Hi Ngôn, nhưng lại là cái Tết bọn họ trải qua một cách yên tĩnh nhất.
Vài năm trước, khi Dương Hi Ngôn vẫn còn là một đứa nhỏ, cậu luôn rất mong chờ năm mới. Bởi vì khi ấy, Dương Quang sẽ không bận rộn nữa, sẽ ăn cơm tất niên với cậu, chuẩn bị bao lì xì cho cậu, sẽ xoa đầu cậu chúc phúc vào buổi sáng mùng một.
Trong những kí ức đẹp đẽ không nhiều nhặn gì của Dương Hi Ngôn, hồi ức này là một trong số đó.
Khung cảnh vẫn như trước, nhưng lại mất đi bầu không khí ấm cúng. Đứa nhỏ từng kiên trì dù có dụi mắt vẫn muốn đón giao thừa cùng Dương Quang giờ đây đã trở thành thiếu niên, bị bỏ lại một mình ở phòng khách.
Tiếng pháo hoa ngoài trời không ngừng bùng nổ, Dương Quang khép mắt ngồi trong phòng sách của mình.
Chú hai, năm mới vui vẻ…
Tiếng chuông mười hai giờ vang lên, đứa nhỏ đứng ngoài cửa thầm lặng mấp máy môi, xoay người rời đi, để lại một bóng dáng hiu quạnh.
“Mày với Hi Ngôn vẫn vậy sao? Không nóng không lạnh?”
Tư Đồ Lỗi và Mạc Tĩnh Thành đến chúc Tết, nhìn thấy hai chú cháu không hề giao lưu gì với nhau, sau đó kéo Dương Quang lên lầu.
“Không như vậy thì còn thế nào?” Dương Quang nhìn Tư Đồ Lỗi, có chút tự giễu nói: “Tao làm chú đủ thất bại.”
“Không phải mày sai.” Tư Đồ Lỗi vỗ vai hắn an ủi: “Mày đừng ép buộc bản thân quá mức nữa, nhóc còn nhỏ, vẫn cần thêm thời gian.”
“Thời gian tao cho nhóc không hề ít!”
“Mới mấy tháng thôi mà?” Tư Đồ Lỗi bĩu môi nói: “Lão anh biến thái của Mạc Tĩnh Thành dây dưa với chú anh ta đến tận năm năm, ép buộc đến mức người chú kia nghĩ không thông muốn tự sát, so với anh ta tao cảm thấy Hi Ngôn tốt hơn nhiều lắm rồi.”
“Mày đang an ủi tao thật hả?” Dương Quang lạnh nhạt nhìn hắn, “Mày đợi nhóc bức tao chết hay đợi tao bức nhóc chết?”
“Xí xí xí, đầu năm đầu tháng chết không chết cái gì! Hơn nữa hai người cũng đâu đến bước ấy!” Mắt thấy vẻ mặt Dương Quang ngày càng lạnh, Triệu Đông xoa mũi nói , “Được rồi, tao sai, tao không nên nhắc đến.”
“Hừ.”
Sắc mặt Dương Quang vẫn luôn tức giận, thậm chí lúc ăn cơm nhìn thấy gương mặt nhỏ trắng nõn của Dương Hi Ngôn, hắn lại hung hăng trừng Tư Đồ Lỗi thêm lần nữa.
Biến thái.
Cho dù không nên, nhưng hai chữ này không thể đặt lên người Dương Hi Ngôn được.
Tư Đồ Lỗi bị trừng mà chẳng hiểu ra sao.
.
Dương Quang cho rằng hắn và Dương Hi Ngôn vẫn sẽ tiếp tục hình thức ở chung không xa không gần như vậy, nhưng không ngờ sự cân bằng vẫn bị đánh vỡ.
Lúc Triệu Đông đưa Dương Hi Ngôn trở về, cậu đã say khướt. Mặc dù không ồn ào không náo loạn, nhưng đôi mắt vẫn luôn mở to, không có tiêu cự, cũng không biết đang nhìn nơi nào.
Thấy Dương Quang nhíu mày, Triệu Đông hơi xấu hổ gãi đầu, “Em cũng không biết sao cậu Ngôn lại đột nhiên uống nhiều rượu như vậy, em nói để em phụ tiếp mấy người đến kính rượu em, cậu ấy cũng không cho.”
Vì tối hôm nay Dương Quang có cuộc hẹn khác, nên có buổi xã giao đành để Triệu Đông đi cùng Dương Hi Ngôn. Dù sao cũng chỉ là một buổi tiệc rượu, không có chuyện gì quan trọng, hắn tin tưởng Dương Hi Ngôn có thể xử lý tốt việc thay hắn ra mặt chào hỏi.
Chỉ là không nghĩ rằng Dương Hi Ngôn lại uống đến mức này.
Tửu lượng của cậu không hề kém, thời gian đầu đi theo Triệu Đông, Dương Quang còn dặn cậu ta huấn luyện đứa nhỏ uống rượu từ từ. Sau này tiếp nhận Diệm Bang, việc xã giao sẽ không ít, đứa nhỏ này không thích ứng được thì không ổn.
“Thôi bỏ đi, để anh, mày về sớm nghỉ ngơi đi.”
Dương Quang thấy vẻ mặt Triệu Đông tràn ngập mệt mỏi còn phải ôm người lên lầu, hắn bèn khoát tay.
Dương Quang ngồi xổm trước sô pha vỗ mặt Dương Hi Ngôn, hỏi: “Dương Hi Ngôn, biết tôi là ai không?”
Con ngươi mất đi tiêu cự dần di chuyển, cuối cùng dừng lại trên mặt Dương Quang. Ánh mắt trống rỗng lướt dọc theo trán hắn, đến chân mày, lại lướt xuống bờ môi và cằm hắn, nhìn lên nhìn xuống một lúc lâu, đến khi Dương Quang mất hết nhẫn nại mới mở miệng, chậm chạp gọi một tiếng: “Chú hai…”
Cậu nhúc nhích, dường như muốn ngồi dậy, Dương Quang vội đỡ đứa nhỏ.
Cánh tay ôm lấy bờ vai rộng lớn của người đàn ông, thân thể vốn mềm nhũn mất hết sức lực đột nhiên căng cứng lại. Vào lúc Dương Quang chưa kịp phản ứng, thân thể mảnh khảnh của thiếu niên dán lên người hắn, vòng tay cứng như sắt trói chặt lấy cổ Dương Quang.
Thiếu niên cất từng tiếng gọi bi thương, âm thanh mơ hồ không rõ, “Chú hai… chú hai… đừng thích người khác… chú hai…”
Rõ ràng đứng còn không vững, nhưng nhất định ôm Dương Quang không buông, cơ thể hắn cứng đờ, trầm mặc một lúc rồi ôm lấy thắt lưng của thiếu niên, mang cậu lên lầu.
Khi dòng nước lạnh lẽo đổ từ trên đầu xuống, Dương Hi Ngôn chợt giật mình.
“Tỉnh chưa? Tỉnh rồi thì buông tay!”
Âm thanh lạnh lùng của Dương Quang khiến cơ thể Dương Hi Ngôn bất giác run rẩy. Cậu buông tay, gục đầu xuống lảo đảo dựa vào tường, mái tóc bị xối ướt che đi biểu tình tái nhợt của cậu.
Dương Quang cắn răng buông lỏng nắm đấm, một khoảnh khắc vừa nãy, hắn thiếu chút nữa lại mất khống chế cho Dương Hi Ngôn thêm một cái tát. Hắn muốn đánh cho đứa nhỏ vẫn không chịu giác ngộ này tỉnh lại, nhưng cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ mà thôi, hắn không muốn ra tay thêm lần thứ hai.
Hắn không nói lời nào, cho dù có muốn nói, cũng nên đợi lúc Dương Hi Ngôn tỉnh táo hoàn toàn. Vì vậy Dương Quang chỉ hờ hững xoay người rời đi.
Lưu lại thiếu niên tái nhợt tựa lưng vào tường chậm chạp trượt xuống, dòng nước dội vào người lạnh đến thấu xương.
Sau đó, Dương Hi Ngôn phát sốt ba ngày, Dương Quang không quan tâm cũng không hỏi đến, thỉnh thoảng đụng mặt, bốn mắt nhìn nhau rồi lại xoay đi.
Khuyên không nghe, vậy hắn làm cho nhóc xem!
Lúc Dương Hi Ngôn về nhà, cả Tất Viên đều thật yên tĩnh. Mỗi buổi tối cậu trở về, đèn phòng sách vẫn sáng, cuối cùng đến hôm nay cũng tối xuống. Cậu đẩy cửa ra xem, cả căn phòng vắng lặng.
Bước chân cậu chợt dừng trước cửa phòng người đàn ông, lẳng lặng đứng một lúc lâu mới vươn tay đẩy ra.
Giống như phòng sách, không có người.
Hắn không ở nhà, vậy mà không ở nhà. Ngoại trừ đi công tác, người đàn ông rất ít khi không về.
Ánh sáng trong con ngươi chậm rãi trở nên ảm đạm. Dương Hi Ngôn cúi đầu đứng thật lâu, cuối cùng mất đi chống đỡ tựa vào cửa trượt xuống đất.
Cái tát nóng như lửa đêm hôm ấy, Dương Hi Ngôn vẫn có cảm giác tựa như mới đây. Sự thất vọng trong mắt người đàn ông, dẫm nát cọng rơm hi vọng cuối cùng của cậu.
Có nhiều lời hơn nữa, cũng không dám nói ra. Cho dù người đàn ông kia có biết rõ nhưng vẫn giả ngốc, Dương Hi Ngôn cũng không dám nhắc nhở hắn.
Rời khỏi người đàn ông bốn năm, đối với cậu mà nói, là một đoạn kí ức xám lạnh. Trong kí ức ấy, điều Dương Hi Ngôn rõ rệt nhất, chính là có một người nói với cậu: Thích một người, trong mắt chỉ có người ấy, thời thời khắc khắc bận lòng không ngừng. Lo lắng cho người, nhớ nhung về người, hận không thể dung hòa hơi thở với người, cơ thể gắn bó, vĩnh viễn không nỡ rời xa.
Khi nghe thấy những lời này, người Dương Hi Ngôn nghĩ đến chỉ có chú hai của cậu.
Đó là người đàn ông thật cường đại, dễ dàng đánh đuổi những người bắt nạt cậu, khi cậu gần kề với cái chết hắn níu lấy cậu, ba năm sau lại cứu cậu thoát khỏi tay đám người xấu.
Cái ôm của người đàn ông thật ấm áp, bờ vai rộng lớn, bóng dáng cao cao đứng trước mặt cậu, chống đỡ cả vòm trời cao vì cậu.
Chỉ có người đàn ông ấy mới chú ý đến đôi chân bị thương của cậu, cho dù có tức giận vẫn nhớ giúp cậu thoa thuốc.
Chỉ có người đàn ông ấy mới tức giận vì cậu ăn ít cơm, cho dù có nghiêm khắc, nhưng lại rất quan tâm.
Trong mắt một người ẩn chứa điều gì, Dương Hi Ngôn có thể nhìn thấy rõ ràng hơn bất cứ ai. Cho dù vẻ mặt của người đàn ông thật lạnh lùng, nhưng trong đôi mắt ấy là sự quan tâm hắn chưa từng xem nhẹ.
Cậu không thích nói chuyện, bởi vì không có ai chịu nghe cậu nói, cũng không ai để ý đến việc cậu có hiểu hay không.
Chỉ có chú hai của cậu, không hề cảm thấy phiền phức, hết lần này đến lần khác nói rằng cậu phải mở miệng nói chuyện, chứ không phải mặc kệ cậu nói gì, mặc kệ âm thanh nhỏ bé của cậu. Chú hai của cậu vẫn chưa từng bỏ lỡ.
Đối với Dương Hi Ngôn, chú hai là người duy nhất cậu quan tâm, cậu không phải lo lắng về bất kì ai khác nữa, bởi vì bọn họ không quan trọng, chỉ cần chú hai không vứt bỏ cậu, ấm áp vẫn chưa từng mất đi.
Cậu vốn cho rằng, cuộc sống như vậy sẽ là cả đời.
Nhưng cậu trưởng thành rồi, người đàn ông bắt đầu băn khoăn nhiều chuyện hơn, không còn ôm cậu như lúc nhỏ, đến cả xoa đầu cũng rất ít.
Ánh mắt người đàn ông nhìn cậu, nhiều nhất là sự phiền não.
Cậu không trở thành gánh nặng cho người đàn ông, lại trở thành nguyên nhân khiến người đàn ông phiền muộn.
Tất cả những điều này, chỉ vì cậu quá xem trọng người đàn ông ấy mà thôi.
Như vậy là sai sao?
“Như vậy là sai, Dương Quang sẽ không chấp nhận đâu.” Ngoại trừ Dương Quang, người đầu tiên biết tình cảm của cậu là Thiệu Phong.
So với Dương Quang, Thiệu Phong đối xử với cậu giống một người bạn hơn, sẽ không xem cậu như đứa trẻ, cũng chưa từng nhúng tay vào chuyện của cậu. Thế mà khi Thiệu Phong phát hiện ra người trong lòng của cậu, y lại là người đầu tiên phản đối.
Bởi vì bọn họ có quan hệ huyết thống, đã định trước cả đời này không thể trở thành người gần gũi nhất.
“Nhóc ngồi đây làm gì vậy?”
Cũng không biết đã qua bao lâu, Dương Hi Ngôn nghe thấy âm thanh quen thuộc, cậu ngẩng đầu lên, hơi ngơ ngác nhìn người đến gần mình.
“Nhóc ngồi đây làm gì?” Dương Quang hỏi lại, khẽ nhíu mày.
Vừa trở về đã thấy Dương Hi Ngôn ôm đùi ngồi trước cửa phòng hắn, rõ ràng đã đợi cả đêm.
“Chú hai?”
Biểu tình của người đàn ông có chút tức giận, cuối cùng cũng làm cho Dương Hi Ngôn phục hồi tinh thần, vừa muốn đứng lên, lại vì ngồi một tư thế quá lâu mà tê chân, cơ thể lảo đảo một cái.
Dương Quang nhìn cậu, vốn có chút phẫn nộ lại bị đè xuống, hoàn toàn không có ý định đỡ cậu, hắn hờ hững xoay người bước vào phòng.
Dương Hi Ngôn đứng ngơ ngác ở cửa, nhìn theo bóng lưng của hắn.
Dương Quang cởi áo khoác, tháo hai nút áo sơ mi ra, khóe mắt liếc thấy cậu vẫn đứng yên tại chỗ, hắn xoay người nhìn cậu một cái, hỏi: “Có việc?” Lại không biết vì hành động này mà dấu vết mập mờ ở cổ áo lộ ra, Dương Hi Ngôn nhìn thấy, sắc mặt chợt trắng bệch.
Đương nhiên cậu biết đó là gì, khi trước không phải chưa từng thấy trên người Dương Quang. Nhưng khi đó cậu còn nhỏ, còn chưa hiểu ý nghĩa, có người cướp đi chú hai của cậu.
Thấy biểu tình của cậu, hắn thuận theo cái nhìn kia lướt xuống trước ngực mình, ánh mắt Dương Quang chợt lóe, lại làm như không có việc gì thu hồi tầm mắt, nói: “Không có việc gì thì ra ngoài đi, tôi phải thay quần áo.”
Nhìn thấy biểu tình buồn bã của thiếu niên lúc xoay người đi, Dương Quang lại gọi một tiếng: “Hi Ngôn…”
Thiếu niên chợt ngừng bước.
Dương Quang nói: “Người trẻ tuổi luôn có lúc xúc động làm sai, làm sai cũng không sao, phải lập tức sửa lại, hiểu không?”
Dương Hi Ngôn cứng đờ xoay người lại, ánh mắt bối rối nhìn về phía Dương Quang, “Chú hai, có phải chú cảm thấy con…”
“Đúng, nhóc vẫn là một đứa nhỏ, là tôi không dạy được nhóc, trách nhiệm nằm ở tôi!” Dương Quang biết cậu muốn hỏi gì, ngay lập tức ngắt lời. Hắn nhìn cậu, nhẹ cong môi, ánh mắt khoan dung như trước đây, “Nhóc vẫn luôn làm rất tốt, chưa từng khiến chú hai mất mặt, nhóc trưởng thành rồi, chú hai tin rằng nhóc vẫn sẽ như trước đây.”
Dương Hi Ngôn bi thương nhìn hắn, đối diện với đôi mắt ấm áp lại tràn ngập ý tứ khước từ kia, thiếu niên lặng câm hé miệng, chú hai, chú thật tàn nhẫn.
Tàn nhẫn sao?
Nhìn theo bóng lưng thiếu niên rời đi, Dương Quang vươn tay lau đi dấu vết trên ngực. Đây cũng chỉ là hư tình giả ý, nhiều hơn cả là gặp dịp thì chơi, cho dù hắn không thích cũng sẽ nhịn xuống. Tất cả những thứ này cũng chỉ vì để cuộc sống của đứa nhỏ bớt đi một chút băn khoăn.
Hắn tự nhận mình không có lỗi với ai cả, người tàn nhẫn đến cùng là ai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.