Chương 31
Kim Bính
10/10/2018
Trầm Trọng Tuân nói xong, thì nhìn về phía Hướng Dương gật đầu tỏ ý chào
hỏi, nhưng lại vẫn đứng yên bất động tại chỗ, cũng không về nhà lấy chìa khóa xe.
Kinh ngạc đi qua Lâm Sơ mới phản ứng kịp, cười giới thiệu: "Đây chính là người thuê nhà của các anh, tên là Trầm Trọng Tuân." Lại chuyển hướng sang Trầm Trọng Tuân: "Anh ấy là con trai của chủ nhà, tên là Hướng Dương."
Chỉ giới thiệu đôi câu đơn giản, Hướng Dương mỉm cười đưa tay, Trầm Trọng Tuân bắt tay anh ta, hai người khách sáo hàn huyên với nhau, Trầm Trọng Tuân lại hỏi Lâm Sơ: "Vậy bây giờ anh đưa em trở về nhé?"
Lâm Sơ thấy thời gian đã muộn, quay đi quay lại thì tốn nhiều thời gian quá, sợ rằng sẽ làm phiền Trầm Trọng Tuân, bèn muốn tiếp tục cự tuyệt, ai ngờ Hướng Dương lại mở miệng: "Trầm tiên sinh đưa em về à? Vậy anh đi trước đây!"
Lâm Sơ đi cùng Hướng Dương xuống lầu trước, Trầm Trọng Tuân trở về nhà cầm chìa khóa xe lên, suy nghĩ một chút, lại lấy tấm hình cũ kia ra, lúc đi tới trước cửa lại do dự một chút, cuối cùng lại nhét tấm hình vào ngăn kéo trong tủ giày, xong xuôi mới vội vã đi xuống dưới lầu.
Lâm Sơ đứng bên cạnh xe của Hướng Dương, tựa lưng vào xe ngửa đầu nói chuyện, nhiều hơn mấy phần ngây thơ của cô gái nhỏ, không biết đang nói cái gì, Hướng Dương cười lớn một tiếng, giơ tay lên vò vò đầu của cô, hình như cố ý vò loạn tóc của cô, Lâm Sơ tránh né quay đầu, đôi tay quơ lung tung hai cái, trên mặt là căm giận bất bình.
Sắc mặt Trầm Trọng Tuân thay đổi mấy lần, cuối cùng vẫn quyết định bày ra vẻ mặt như không có chuyện gì xảy ra, tiến lên phía trước hỏi: "Nói chuyện gì vậy?"
Hướng Dương cười định lên tiếng, Lâm Sơ lập tức lớn tiếng ngắt lời: "Tốt lắm tốt lắm, đại ca à anh mau trở về đi thôi, chú và dì đã gọi cho anh rất nhiều cuộc điện thoại rồi đấy!"
Hướng Dương cười nhìn Lâm Sơ, cuối cùng vẫn không nói gì, dặn dò vài câu mới lên xe rời đi.
***
Trầm Trọng Tuân lái xe chạy về phía nội thành, trong radio đang phát tình hình giao thông buổi chiều, là chủ nhật nên lượng khách quay lại nội thành cũng tăng nhiều, do có quá nhiều phương tiện giao thông nên hệ thống giao thông trong nội thành có chút hỗn loạn, anh lựa chọn đi vòng qua con đường vắng vẻ hơn, nói: "Lái lâu hơn 20 phút, nhưng vẫn còn tốt hơn là kẹt xe!"
Lâm Sơ gật đầu một cái, hỏi: "Anh về tới nơi chắc phải hơn chín giờ rồi, về sau không cần phiền toái như vậy nữa, thật ra em ngồi xe cũng không mệt đâu."
Trầm Trọng Tuân liếc cô một cái, cười nói: "Chỉ là muốn ở bên cạnh em lâu hơn một chút nữa."
Lâm Sơ ngẩn người, ngượng ngùng nhìn ra ngoài cửa xe, lại nghe Trầm Trọng hỏi thăm: "Cả ngày hôm nay em đều ở bên cạnh Hướng Dương à? Anh thấy tuổi tác của anh ta và em cách nhau rất xa, quan hệ của hai người rất tốt ư?"
Lâm Sơ cười đáp: "Quan hệ khá tốt, khi anh ta còn bé thì mẹ em dẫn anh ta đi chơi cùng, lúc em còn bé đến lượt anh ta dẫn em đi chơi cùng." Cô nhớ lại nói: "Thật ra thì khi còn bé nhân duyên của em rất tệ, không có một người bạn tốt nào, em lại không thích ở nhà, mỗi ngày đều chỉ có thể nhìn người khác chơi đá cầu nhảy gân bò, đại ca thấy em đáng thương, vì vậy nếu không có việc gì thì sẽ dẫn em đi chơi đùa."
Lâm Sơ thao thao bất tuyệt kể lại rất nhiều điều về thời thơ ấu, Hướng Dương và cô chênh lệch nhau mười ba tuổi, lúc cô mười tuổi Hướng Dương đã tốt nghiệp đại học, cũng không biết một người trưởng thành như vậy là lấy loại tâm tính gì mà chơi đùa cùng với con nít, nhưng Lâm Sơ thân là con nít lại cũng không cảm thấy buồn chán.
Có thể vì hôm nay gặp lại cố nhân, gợi lại quá nhiều kí ức trước đó của Lâm Sơ, nên cô nói rất nhiều, ví dụ như giả mạo chữ ký người lớn bị phát hiện, cô bị Hướng Dương đánh đòn, lại ví dụ như cô giúp bạn cùng bàn nhặt bút máy rơi trên đất lên, nhưng lại không vật quy nguyên chủ, mà là len lén mang về nhà.
Lâm Sơ nói: "Lần đó đại ca cầm một cây phơi quần áo bằng gậy trúc, trực tiếp phá tan cửa phòng mà em đã khóa trái ra, túm lấy em mà đánh, không vì em nhỏ tuổi mà nhẹ nhàng giáo dục mà ngược lại vẫn theo kiểu cũ là không đánh không lên người, đổi lại là bây giờ, em đã có thể kiện anh ta tội ngược đãi trẻ em!"
Rốt cuộc Trầm Trọng Tuân cũng không nhịn được mà bật cười, cười cười lại đột nhiên toát ra chua xót khó có thể diễn tả được bằng lời, lần đầu tiên anh phát hiện thì ra Lâm Sơ lại có nhiều bí mật như vậy.
Tuổi thơ cô độc, coi như là đã từng ăn trộm, cùng với cái người tên là Hướng Dương rõ ràng là ở lầu dưới của nhà ông bà nội, lại có thể phá vỡ cửa phòng cô kia.
Lâm Sơ nhẹ nhàng nói xong, thậm chí ngay cả những chuyện xấu lúc trước cũng một năm một mười nói ra, Trầm Trọng Tuân lặng lẽ nhìn cô một cái, má phấn xinh đẹp, sống mũi thẳng, lông mi đậm và dài, tóc bị cô vén ra sau tai, có vài sợi tóc không nghe lời rơi xuống cạnh má, lúc cô nói chuyện lại thỉnh thoảng lay động một cái, chân thực làm cho người ta than thở.
Nét mặt Trầm Trọng Tuân dần dần nghiêm túc, đáy lòng loáng thoáng cảm thấy điều khác thường của Lâm Sơ—— cô đang nói rõ ngọn ngành với anh.
Cuối cùng Lâm Sơ tựa như nỉ non thấp giọng hỏi: "Anh thích em ở điểm gì nha?"
Cái chữ "Nha" đó nhẹ nhàng giống như ảo giác, mang theo tâm thần thấp thỏm cùng e lệ, Trầm Trọng Tuân đánh tay lái, phát hiện cảm xúc khó có thể khống chế, anh từ từ đỗ xe lại ven đường.
Đường cái mênh mông không thấy điểm cuối, hai bên là bụi cỏ xanh biếc cùng với đồng ruộng xanh ngút ngàn, loáng thoáng có thể thấy được vài căn nhà của những người nông dân khuất ở nơi sâu trong cánh đồng, vài chiếc xe lưa thưa chạy qua, so với thành phố Nam Giang sôi động, nơi này chính là một con đường nhỏ yên tĩnh.
Trầm Trọng Tuân cởi dây an toàn ra, nghiêng người dựa sát vào Lâm Sơ, nhỏ giọng nói: "Nhất định phải trả lời ư?"
Vốn dĩ Lâm Sơ vẫn đang cúi thấp đầu chờ đáp án, sau khi nghe thấy thế thì ngẩn người, không khỏi quay đầu nhìn về phía Trầm Trọng Tuân. Trầm Trọng Tuân cười nhạt nói: "Anh 30 rồi, là lúc nên có bạn gái, cũng là thời điểm nên vì tương lai mà chuẩn bị rồi."
Ánh mắt Lâm Sơ khẽ cụp xuống, như có chút thất vọng, Trầm Trọng Tuân đặt phản ứng của cô ở trong mắt, tự nhiên tiếp tục: "Anh đã lập kế hoạch chu toàn cho cuộc đời của mình, lúc đi học tuyệt không phân tâm, vì vậy con đường học tập rất thuận buồm xuôi gió. Bắt đầu từ năm thứ hai đại học anh đã đi thực tập khắp nơi, anh dùng thời gian mười năm để học tập kinh doanh, về sau cho dù đi nơi nào, anh đều không sợ không tìm được việc làm, tiền gửi ngân hàng cùng với tiền đầu tư của anh đủ để anh thanh thản ổn định trôi qua rất nhiều năm."
Anh nói thật nhỏ: "Con đường trước năm ba mươi tuổi anh đều đã đi xong, con đường sau này của anh rất bằng phẳng, tương lai một nửa kia của anh chỉ cần chuyên tâm làm phu nhân nhà giàu, cô ấy chỉ cần hưởng thụ cuộc sống, mà không phải bị cuộc sống chỉ huy. Anh thiếu một người con gái mình thích, mà em lại vừa đúng lúc xuất hiện."
Mặc dù Lâm Sơ cực kỳ thực tế, nhưng dù sao cô cũng là một tiểu nữ sinh khoảng hai mươi tuổi, nhất định cũng sẽ lén lút ảo tưởng về tình yêu, bây giờ nghe được những lời này, vừa vặn phá vỡ ảo tưởng của cô với tình yêu, cô mất mác tới cực điểm. Cô nhớ ngày trước giống như cũng từng nghe những lời tương tự thế này ở đâu đó, không có tình yêu thề non hẹn biển, biển cạn đá mòn, chỉ là bạn xuất hiện đúng thời điểm người đàn ông kia muốn ổn định lại, vì vậy từng đoạn chuyện xưa ghen chết người khác lập tức xuất hiện, cái gọi là người đàn ông chung tình cũng theo đó mà sinh ra.
Nhưng, có lẽ cũng bởi vì chuyện xưa có người nữ chính này, nên người đàn ông muốn ổn định lại kia mới đúng lúc xuất hiện.
Trầm Trọng Tuân kéo tay Lâm Sơ, vững vàng nắm trong lòng bàn tay: "Hoặc là nói, em vừa lúc xuất hiện, anh mới phát hiện anh cũng cần một người phụ nữ."
Lâm Sơ yên lặng nhìn anh, không nói một lời, trên tay truyền tới nhiệt độ không thuộc về mình. Trầm Trọng Tuân tiếp tục: "Em hỏi anh thích em cái gì à? Giữa người với người có thể tạo ra rất nhiều loại hấp dẫn, bên cạnh chúng ta có rất nhiều bạn bè, những người bạn này có lẽ có cùng sở thích với em, có lẽ chỉ là bởi vì ích lợi, có lẽ tính tình vừa lúc bổ sung cho nhau, nguyên nhân vô cùng kỳ quặc, tình bạn xét đến cùng, cũng là một loại ‘hấp dẫn’, loại hấp dẫn này làm cho em và đối phương chủ động đến gần nhau, bất kể nguyên nhân là gì. Cho nên chuyện tình yêu này đoán chừng cũng giống như vậy, anh không có kinh nghiệm gì, không nói ra được đạo lý lớn, anh thích em chỉ là vì cảm giác em mang đến cho anh mà thôi."
Lâm Sơ bất tri bất giác đỏ mặt, nhất thời trống ngực đập thình thình, lại bất giác hối hận vì câu hỏi lúc xúc động của mình, cô ha ha cười một tiếng: "Ai, lái xe nhanh lên một chút đi, thời gian muộn lắm rồi đấy!"
Trầm Trọng Tuân đâu dễ dàng buông tha cơ hội lần này, nhỏ giọng nói: "Em hỏi anh cũng đã nói xong, vì công bằng, anh cũng muốn hỏi em, bây giờ em đối với anh là cảm giác gì?"
Lâm Sơ rút tay ra, ấp úng nói: "Cái gì mà cảm giác gì."
Trầm Trọng Tuân cười nhẹ nói: "Đừng nghĩ có thể qua loa, anh chịu được đả kích, em nói cho anh biết đi!"
Lâm Sơ nghẹn họng, yên lặng một hồi lâu mới ấp úng, không cam không nguyện nói: "Cảm giác không tệ!"
Trầm Trọng Tuân nghe rõ, vẫn còn cố ý hỏi: "Cái gì?"
Liên tục hỏi mấy lần, rốt cuộc Lâm Sơ không chịu nổi nữa, mở miệng nói: "Cảm giác không tệ như trong tưởng tượng!"
Trầm Trọng Tuân cười một tiếng, chợt vượt quá giới tuyến, chiếm lấy môi Lâm Sơ, nâng mặt Lâm Sơ lên cố định đầu của cô lại.
Thỏa thuận hẹn hò lúc đầu bị anh ném ra sau gáy, Lâm Sơ vốn là thuộc về anh!
Trầm Trọng Tuân nặng nề ngậm lấy, Lâm Sơ túm cánh tay anh, mặt đỏ tới mang tai nhắm mắt thừa nhận, trong cổ họng không nhịn được mà phát ra tiếng ngâm nga, Trầm Trọng Tuân giống như muốn mưu sát mà cướp đoạt hô hấp của cô, cho đến khi Lâm Sơ thở không nổi, ngực phập phòng cọ vào lồng ngực Trầm Trọng Tuân, Trầm Trọng Tuân mới chậm rãi dừng lại, thoáng rời đi một chút, chỉ giống như nhấm nháp mút lấy đôi môi của cô, từng chút từng chút trân trọng nhẫn nhịn, thì thầm mấy tiếng "Lâm Sơ, Đao Đao", gọi lung tung lộn xộn.
***
Lần nữa cho xe chạy về phía nội thành, cả hai người đều có chút lúng túng, Trầm Trọng Tuân ngược lại giả bộ trấn định, thỉnh thoảng nghiêng đầu hỏi một câu, lúc không nghe được câu trả lời thuyết phục, anh lại hỏi lại một lần nữa, thật lâu mới tới hoa viên Quan Cẩm, trong xe hình như vẫn còn vương lại hô hấp dập dờn lúc hai người quấn quýt chung một chỗ.
Trở lại phòng ngủ, Lâm Sơ che gương mặt nóng bừng ngồi yên trong chốc lát, Hướng Dương đột nhiên gọi điện thoại tới: "Đến nhà rồi chứ?"
Lâm Sơ "Ừ" một tiếng, lấy lại tinh thần, Hướng Dương nói một hồi, cuối cùng nói: "Làm việc cho tốt, đừng quá mệt mỏi, phải biết bảo vệ tốt cho mình. Anh thấy em gầy hơn trước kia rất nhiều, hiện tại anh đang chuẩn bị mở công ty, về sau nếu em không muốn làm công việc mệt mỏi như bây giờ nữa, thì hãy tới công ty của anh, chế độ phúc lợi chắc chắn không thua kém gì quốc xí đâu."
Trái tim Lâm Sơ ấm áp, nói một tiếng cám ơn.
***
Rốt cuộc thành phố Nam Giang cũng bước vào mùa mưa, tin tức phổ biến đều là miêu tả lặp đi lặp lại liên miên bất tận về tình trạng thời tiết, trước đó vài ngày vừa có một trận mưa to, ngắn ngủn hơn 10' đống hồ, sau đó mặt đất lại giống như nồi hơi bốc lên hơi nước, nhưng cũng không hề đổ xuống thêm một trận mưa nào, thảm thực vật trên đường đềuđã khô héo hết rồi.
Trầm Trọng Tuân lại giống như thân cây vẫn đang đắm mình trong không khí sau cơn mưa, trong lồng ngực có một loại hùng tâm tráng chí cuồn cuộn ngập trời, công việc bộc phát thuận buồm xuôi gió, tửu lượng cũng tăng lên.
Ban đêm gọi video với Lâm Sơ, Lâm Sơ hỏi anh: "Anh uống rượu à?"
Trầm Trọng Tuân cười một tiếng, ánh mắt sắc nhọn: "Uống một chút thôi."
Lâm Sơ nhíu nhíu mày: "Gần đây hình như anh rất thường uống rượu, có liên quan tới công việc ư?"
Trầm Trọng Tuân gật đầu một cái: "Hạng mục hợp tác giữa Thành Thủ và Lữ Thủ lại được rót thêm vào một khoản vốn, hiện tại hai bên đều đặt sự quan tâm vào đây, các công ty lớn nhỏ cùng ngành và người bên trong chính phủ lui tới tìm hiểu tình hình cũng càng ngày càng nhiều."
Lâm Sơ không hiểu những thứ này, Trầm Trọng Tuân cũng chỉ muốn chia sẻ những chuyện anh đang trải qua với Lâm Sơ, chứ không cần cô hiểu. Lâm Sơ lẳng lặng nghe anh giảng thuật, thỉnh thoảng tò mò hỏi thêm một vài câu, chỉ cần không liên quan đến cơ mật, Trầm Trọng Tuân đều sẽ nhẫn nại trả lời, lúc nói đến tập đoàn ẩm thực Nam Quý, Lâm Sơ nhíu mày, hỏi: "Phòng thị trường? Người nào của phòng thị trường vậy?"
Trầm Trọng Tuân chau chau mày, cũng không hỏi vì sao cô lại hỏi cái này, chỉ trả lời: "Phó giám đốc, hôm nay là anh ta, quản lý của bọn họ còn chưa tới."
Lâm Sơ "À" một tiếng, cũng không nhiều lời.
Gần tối thứ năm trời đột nhiên giăng đầy mây đen, một màu đen ngòm che kín bầu trời thành phố Nam Giang, gió cuồn cuộn nổi lên cũng xóa tan cảm giác nóng bỏng, không khí mát mẻ phất qua phố lớn ngõ nhỏ.
Lâm Sơ về tới nơi mở cửa phòng, quần áo vẫn đang phơi ở trên sân thượng, gió to mưa lớn nhất định sẽ bị xối ướt.
Từng trận tia chớp cùng với tiếng sấm xẹt qua, nổ rung trời, rốt cuộc tầng mây cũng nổ tung, mưa trút xuống xối xả y hệt như trận đại hồng thủy, cây cầu phía xa xa kia giống như tan ra hòa vào đêm mưa mông lung, ánh đèn bị nước mưa làm nhòe trở nên rất mơ hồ.
Trầm Trọng Tuân gọi điện thoại tới nói sắp đi tới hoa viên Quan Cẩm rồi, Lâm Sơ nói: "Bên ngoài mưa lớn như vậy, anh đừng chạy tới chạy lui nữa!"
Trầm Trọng Tuân nói: "Cũng sắp đến rồi, anh mới vừa đi ngang qua một khách sạn, tôm hùm nơi đó ăn đặc biệt ngon, không phải là em thích ăn cay ư, anh gói một phần cho em nếm thử một chút!"
Lâm Sơ tới gần đầu giường, bụng thèm ăn kêu một tiếng. Trong nồi cơm điện chỉ có vài miếng thịt sấy khô khốc, đây là cơm tối hôm nay của cô, so với một phần tôm hùm, thật sự là một loại hưởng thụ.
Cúp điện thoại, cô chạy ra bên ngoài mở nồi cơm điện ra, cầm một miếng thịt lên ăn đỡ thèm.
Rốt cuộc Thi Đình Đình cùng với Tang Phi Yến cũng tan việc quay lại, hai người đều ướt sũng, oán trách lẫn nhau: "Tớ còn tưởng rằng cậu mang dù rồi chứ, còn một mực đứng ở trạm xe buýt chờ cậu!"
"Tớ cũng cho là cậu mang rồi chứ, tớ nhớ buổi sáng lúc ra cửa cũng đã nhắc cậu rồi, cái dù kia của tớ không phải đã hỏng rồi đấy ư, còn chưa mang đi sửa đâu!"
Lâm Sơ vội vàng ngăn cản họ: "Chìa khóa đâu chìa khóa đâu, tôi muốn đi thu quần áo!"
Thi Đình Đình phản ứng kịp, lập tức kêu to một tiếng vọt vào phòng ngủ. Cửa ban công không khóa, mưa to sớm bị gió lớn tạt vào trong nhà, màu sắc của xi măng cũng trở nên sẫm hơn một chút, cái ga giường bị gió cuốn bay cũng ướt nhẹp.
Lâm Sơ vội vàng đi cấp cứu quần áo, thật lâu sau mới ôm trở về một đống quần áo bị mưa lớn thấm ướt, cô chỉ đành ủ rũ cúi đầu đi tới phòng tắm giặt lại lần nữa, thế mà lại vẫn nghe thấy hai người kia đang tiếp tục oán trách trận mưa bất ngờ này.
Lâm Sơ cười không ngừng lắc đầu, chậm rãi giặt quần áo xong, cô lại che bụng đói đến mức liên tục kêu vang đi ăn mấy miếng thịt sấy nữa, đợi một lúc lâu cũng không thấy Trầm Trọng Tuân tới, cô không khỏi cảm thấy kỳ quái, lại đợi chốc lát, Lâm Sơ không nhịn được gọi điện thoại cho anh.
Vang lên nửa ngày nhưng không thấy đối phương bắt máy, sau khi tiếng chuông báo không trả lời xuất hiện thì cô cúp điện thoại, sau đó lại gọi lại lần nữa, mãi đến tận khi sắp xuất hiện tiếng chuông báo không trả lời lần thứ hai, thì đầu kia rốt cuộc cũng nhận điện thoại, một giọng nữ truyền đến: "A lô?"
Lâm Sơ sững sờ, đưa điện thoại xuống liếc mắt nhìn màn hình, sau khi xác định đúng là số của Trầm Trọng Tuân cô mới nghi hoặc mở miệng: "Xin chào, tôi tìm Trầm Trọng Tuân."
"A Tuân à ——" Hình như đối phương có chút không yên lòng, bối cảnh xung quanh hỗn loạn ồn ào, không nhận ra cô ta đang ở nơi nào: "Hiện tại anh ấy đang bận, tí nữa tôi bảo anh ấy gọi lại cho cô có được không?"
Lâm Sơ khô khốc nói: "Được." Đầu kia lập tức không nói tiếng nào mà ngắt điện thoại, Lâm Sơ ngay cả câu "Cám ơn" cũng không kịp nói.
Ngoài trời mưa to vẫn đang càng rơi càng mạnh mẽ, đập vào trên cửa kiếng đùng đùng vang dội, thành phố Nam Giang đang nóng ran đột nhiên biến đổi, ngay cả lòng của Lâm Sơ cũng theo đó mà lạnh lẽo.
Kinh ngạc đi qua Lâm Sơ mới phản ứng kịp, cười giới thiệu: "Đây chính là người thuê nhà của các anh, tên là Trầm Trọng Tuân." Lại chuyển hướng sang Trầm Trọng Tuân: "Anh ấy là con trai của chủ nhà, tên là Hướng Dương."
Chỉ giới thiệu đôi câu đơn giản, Hướng Dương mỉm cười đưa tay, Trầm Trọng Tuân bắt tay anh ta, hai người khách sáo hàn huyên với nhau, Trầm Trọng Tuân lại hỏi Lâm Sơ: "Vậy bây giờ anh đưa em trở về nhé?"
Lâm Sơ thấy thời gian đã muộn, quay đi quay lại thì tốn nhiều thời gian quá, sợ rằng sẽ làm phiền Trầm Trọng Tuân, bèn muốn tiếp tục cự tuyệt, ai ngờ Hướng Dương lại mở miệng: "Trầm tiên sinh đưa em về à? Vậy anh đi trước đây!"
Lâm Sơ đi cùng Hướng Dương xuống lầu trước, Trầm Trọng Tuân trở về nhà cầm chìa khóa xe lên, suy nghĩ một chút, lại lấy tấm hình cũ kia ra, lúc đi tới trước cửa lại do dự một chút, cuối cùng lại nhét tấm hình vào ngăn kéo trong tủ giày, xong xuôi mới vội vã đi xuống dưới lầu.
Lâm Sơ đứng bên cạnh xe của Hướng Dương, tựa lưng vào xe ngửa đầu nói chuyện, nhiều hơn mấy phần ngây thơ của cô gái nhỏ, không biết đang nói cái gì, Hướng Dương cười lớn một tiếng, giơ tay lên vò vò đầu của cô, hình như cố ý vò loạn tóc của cô, Lâm Sơ tránh né quay đầu, đôi tay quơ lung tung hai cái, trên mặt là căm giận bất bình.
Sắc mặt Trầm Trọng Tuân thay đổi mấy lần, cuối cùng vẫn quyết định bày ra vẻ mặt như không có chuyện gì xảy ra, tiến lên phía trước hỏi: "Nói chuyện gì vậy?"
Hướng Dương cười định lên tiếng, Lâm Sơ lập tức lớn tiếng ngắt lời: "Tốt lắm tốt lắm, đại ca à anh mau trở về đi thôi, chú và dì đã gọi cho anh rất nhiều cuộc điện thoại rồi đấy!"
Hướng Dương cười nhìn Lâm Sơ, cuối cùng vẫn không nói gì, dặn dò vài câu mới lên xe rời đi.
***
Trầm Trọng Tuân lái xe chạy về phía nội thành, trong radio đang phát tình hình giao thông buổi chiều, là chủ nhật nên lượng khách quay lại nội thành cũng tăng nhiều, do có quá nhiều phương tiện giao thông nên hệ thống giao thông trong nội thành có chút hỗn loạn, anh lựa chọn đi vòng qua con đường vắng vẻ hơn, nói: "Lái lâu hơn 20 phút, nhưng vẫn còn tốt hơn là kẹt xe!"
Lâm Sơ gật đầu một cái, hỏi: "Anh về tới nơi chắc phải hơn chín giờ rồi, về sau không cần phiền toái như vậy nữa, thật ra em ngồi xe cũng không mệt đâu."
Trầm Trọng Tuân liếc cô một cái, cười nói: "Chỉ là muốn ở bên cạnh em lâu hơn một chút nữa."
Lâm Sơ ngẩn người, ngượng ngùng nhìn ra ngoài cửa xe, lại nghe Trầm Trọng hỏi thăm: "Cả ngày hôm nay em đều ở bên cạnh Hướng Dương à? Anh thấy tuổi tác của anh ta và em cách nhau rất xa, quan hệ của hai người rất tốt ư?"
Lâm Sơ cười đáp: "Quan hệ khá tốt, khi anh ta còn bé thì mẹ em dẫn anh ta đi chơi cùng, lúc em còn bé đến lượt anh ta dẫn em đi chơi cùng." Cô nhớ lại nói: "Thật ra thì khi còn bé nhân duyên của em rất tệ, không có một người bạn tốt nào, em lại không thích ở nhà, mỗi ngày đều chỉ có thể nhìn người khác chơi đá cầu nhảy gân bò, đại ca thấy em đáng thương, vì vậy nếu không có việc gì thì sẽ dẫn em đi chơi đùa."
Lâm Sơ thao thao bất tuyệt kể lại rất nhiều điều về thời thơ ấu, Hướng Dương và cô chênh lệch nhau mười ba tuổi, lúc cô mười tuổi Hướng Dương đã tốt nghiệp đại học, cũng không biết một người trưởng thành như vậy là lấy loại tâm tính gì mà chơi đùa cùng với con nít, nhưng Lâm Sơ thân là con nít lại cũng không cảm thấy buồn chán.
Có thể vì hôm nay gặp lại cố nhân, gợi lại quá nhiều kí ức trước đó của Lâm Sơ, nên cô nói rất nhiều, ví dụ như giả mạo chữ ký người lớn bị phát hiện, cô bị Hướng Dương đánh đòn, lại ví dụ như cô giúp bạn cùng bàn nhặt bút máy rơi trên đất lên, nhưng lại không vật quy nguyên chủ, mà là len lén mang về nhà.
Lâm Sơ nói: "Lần đó đại ca cầm một cây phơi quần áo bằng gậy trúc, trực tiếp phá tan cửa phòng mà em đã khóa trái ra, túm lấy em mà đánh, không vì em nhỏ tuổi mà nhẹ nhàng giáo dục mà ngược lại vẫn theo kiểu cũ là không đánh không lên người, đổi lại là bây giờ, em đã có thể kiện anh ta tội ngược đãi trẻ em!"
Rốt cuộc Trầm Trọng Tuân cũng không nhịn được mà bật cười, cười cười lại đột nhiên toát ra chua xót khó có thể diễn tả được bằng lời, lần đầu tiên anh phát hiện thì ra Lâm Sơ lại có nhiều bí mật như vậy.
Tuổi thơ cô độc, coi như là đã từng ăn trộm, cùng với cái người tên là Hướng Dương rõ ràng là ở lầu dưới của nhà ông bà nội, lại có thể phá vỡ cửa phòng cô kia.
Lâm Sơ nhẹ nhàng nói xong, thậm chí ngay cả những chuyện xấu lúc trước cũng một năm một mười nói ra, Trầm Trọng Tuân lặng lẽ nhìn cô một cái, má phấn xinh đẹp, sống mũi thẳng, lông mi đậm và dài, tóc bị cô vén ra sau tai, có vài sợi tóc không nghe lời rơi xuống cạnh má, lúc cô nói chuyện lại thỉnh thoảng lay động một cái, chân thực làm cho người ta than thở.
Nét mặt Trầm Trọng Tuân dần dần nghiêm túc, đáy lòng loáng thoáng cảm thấy điều khác thường của Lâm Sơ—— cô đang nói rõ ngọn ngành với anh.
Cuối cùng Lâm Sơ tựa như nỉ non thấp giọng hỏi: "Anh thích em ở điểm gì nha?"
Cái chữ "Nha" đó nhẹ nhàng giống như ảo giác, mang theo tâm thần thấp thỏm cùng e lệ, Trầm Trọng Tuân đánh tay lái, phát hiện cảm xúc khó có thể khống chế, anh từ từ đỗ xe lại ven đường.
Đường cái mênh mông không thấy điểm cuối, hai bên là bụi cỏ xanh biếc cùng với đồng ruộng xanh ngút ngàn, loáng thoáng có thể thấy được vài căn nhà của những người nông dân khuất ở nơi sâu trong cánh đồng, vài chiếc xe lưa thưa chạy qua, so với thành phố Nam Giang sôi động, nơi này chính là một con đường nhỏ yên tĩnh.
Trầm Trọng Tuân cởi dây an toàn ra, nghiêng người dựa sát vào Lâm Sơ, nhỏ giọng nói: "Nhất định phải trả lời ư?"
Vốn dĩ Lâm Sơ vẫn đang cúi thấp đầu chờ đáp án, sau khi nghe thấy thế thì ngẩn người, không khỏi quay đầu nhìn về phía Trầm Trọng Tuân. Trầm Trọng Tuân cười nhạt nói: "Anh 30 rồi, là lúc nên có bạn gái, cũng là thời điểm nên vì tương lai mà chuẩn bị rồi."
Ánh mắt Lâm Sơ khẽ cụp xuống, như có chút thất vọng, Trầm Trọng Tuân đặt phản ứng của cô ở trong mắt, tự nhiên tiếp tục: "Anh đã lập kế hoạch chu toàn cho cuộc đời của mình, lúc đi học tuyệt không phân tâm, vì vậy con đường học tập rất thuận buồm xuôi gió. Bắt đầu từ năm thứ hai đại học anh đã đi thực tập khắp nơi, anh dùng thời gian mười năm để học tập kinh doanh, về sau cho dù đi nơi nào, anh đều không sợ không tìm được việc làm, tiền gửi ngân hàng cùng với tiền đầu tư của anh đủ để anh thanh thản ổn định trôi qua rất nhiều năm."
Anh nói thật nhỏ: "Con đường trước năm ba mươi tuổi anh đều đã đi xong, con đường sau này của anh rất bằng phẳng, tương lai một nửa kia của anh chỉ cần chuyên tâm làm phu nhân nhà giàu, cô ấy chỉ cần hưởng thụ cuộc sống, mà không phải bị cuộc sống chỉ huy. Anh thiếu một người con gái mình thích, mà em lại vừa đúng lúc xuất hiện."
Mặc dù Lâm Sơ cực kỳ thực tế, nhưng dù sao cô cũng là một tiểu nữ sinh khoảng hai mươi tuổi, nhất định cũng sẽ lén lút ảo tưởng về tình yêu, bây giờ nghe được những lời này, vừa vặn phá vỡ ảo tưởng của cô với tình yêu, cô mất mác tới cực điểm. Cô nhớ ngày trước giống như cũng từng nghe những lời tương tự thế này ở đâu đó, không có tình yêu thề non hẹn biển, biển cạn đá mòn, chỉ là bạn xuất hiện đúng thời điểm người đàn ông kia muốn ổn định lại, vì vậy từng đoạn chuyện xưa ghen chết người khác lập tức xuất hiện, cái gọi là người đàn ông chung tình cũng theo đó mà sinh ra.
Nhưng, có lẽ cũng bởi vì chuyện xưa có người nữ chính này, nên người đàn ông muốn ổn định lại kia mới đúng lúc xuất hiện.
Trầm Trọng Tuân kéo tay Lâm Sơ, vững vàng nắm trong lòng bàn tay: "Hoặc là nói, em vừa lúc xuất hiện, anh mới phát hiện anh cũng cần một người phụ nữ."
Lâm Sơ yên lặng nhìn anh, không nói một lời, trên tay truyền tới nhiệt độ không thuộc về mình. Trầm Trọng Tuân tiếp tục: "Em hỏi anh thích em cái gì à? Giữa người với người có thể tạo ra rất nhiều loại hấp dẫn, bên cạnh chúng ta có rất nhiều bạn bè, những người bạn này có lẽ có cùng sở thích với em, có lẽ chỉ là bởi vì ích lợi, có lẽ tính tình vừa lúc bổ sung cho nhau, nguyên nhân vô cùng kỳ quặc, tình bạn xét đến cùng, cũng là một loại ‘hấp dẫn’, loại hấp dẫn này làm cho em và đối phương chủ động đến gần nhau, bất kể nguyên nhân là gì. Cho nên chuyện tình yêu này đoán chừng cũng giống như vậy, anh không có kinh nghiệm gì, không nói ra được đạo lý lớn, anh thích em chỉ là vì cảm giác em mang đến cho anh mà thôi."
Lâm Sơ bất tri bất giác đỏ mặt, nhất thời trống ngực đập thình thình, lại bất giác hối hận vì câu hỏi lúc xúc động của mình, cô ha ha cười một tiếng: "Ai, lái xe nhanh lên một chút đi, thời gian muộn lắm rồi đấy!"
Trầm Trọng Tuân đâu dễ dàng buông tha cơ hội lần này, nhỏ giọng nói: "Em hỏi anh cũng đã nói xong, vì công bằng, anh cũng muốn hỏi em, bây giờ em đối với anh là cảm giác gì?"
Lâm Sơ rút tay ra, ấp úng nói: "Cái gì mà cảm giác gì."
Trầm Trọng Tuân cười nhẹ nói: "Đừng nghĩ có thể qua loa, anh chịu được đả kích, em nói cho anh biết đi!"
Lâm Sơ nghẹn họng, yên lặng một hồi lâu mới ấp úng, không cam không nguyện nói: "Cảm giác không tệ!"
Trầm Trọng Tuân nghe rõ, vẫn còn cố ý hỏi: "Cái gì?"
Liên tục hỏi mấy lần, rốt cuộc Lâm Sơ không chịu nổi nữa, mở miệng nói: "Cảm giác không tệ như trong tưởng tượng!"
Trầm Trọng Tuân cười một tiếng, chợt vượt quá giới tuyến, chiếm lấy môi Lâm Sơ, nâng mặt Lâm Sơ lên cố định đầu của cô lại.
Thỏa thuận hẹn hò lúc đầu bị anh ném ra sau gáy, Lâm Sơ vốn là thuộc về anh!
Trầm Trọng Tuân nặng nề ngậm lấy, Lâm Sơ túm cánh tay anh, mặt đỏ tới mang tai nhắm mắt thừa nhận, trong cổ họng không nhịn được mà phát ra tiếng ngâm nga, Trầm Trọng Tuân giống như muốn mưu sát mà cướp đoạt hô hấp của cô, cho đến khi Lâm Sơ thở không nổi, ngực phập phòng cọ vào lồng ngực Trầm Trọng Tuân, Trầm Trọng Tuân mới chậm rãi dừng lại, thoáng rời đi một chút, chỉ giống như nhấm nháp mút lấy đôi môi của cô, từng chút từng chút trân trọng nhẫn nhịn, thì thầm mấy tiếng "Lâm Sơ, Đao Đao", gọi lung tung lộn xộn.
***
Lần nữa cho xe chạy về phía nội thành, cả hai người đều có chút lúng túng, Trầm Trọng Tuân ngược lại giả bộ trấn định, thỉnh thoảng nghiêng đầu hỏi một câu, lúc không nghe được câu trả lời thuyết phục, anh lại hỏi lại một lần nữa, thật lâu mới tới hoa viên Quan Cẩm, trong xe hình như vẫn còn vương lại hô hấp dập dờn lúc hai người quấn quýt chung một chỗ.
Trở lại phòng ngủ, Lâm Sơ che gương mặt nóng bừng ngồi yên trong chốc lát, Hướng Dương đột nhiên gọi điện thoại tới: "Đến nhà rồi chứ?"
Lâm Sơ "Ừ" một tiếng, lấy lại tinh thần, Hướng Dương nói một hồi, cuối cùng nói: "Làm việc cho tốt, đừng quá mệt mỏi, phải biết bảo vệ tốt cho mình. Anh thấy em gầy hơn trước kia rất nhiều, hiện tại anh đang chuẩn bị mở công ty, về sau nếu em không muốn làm công việc mệt mỏi như bây giờ nữa, thì hãy tới công ty của anh, chế độ phúc lợi chắc chắn không thua kém gì quốc xí đâu."
Trái tim Lâm Sơ ấm áp, nói một tiếng cám ơn.
***
Rốt cuộc thành phố Nam Giang cũng bước vào mùa mưa, tin tức phổ biến đều là miêu tả lặp đi lặp lại liên miên bất tận về tình trạng thời tiết, trước đó vài ngày vừa có một trận mưa to, ngắn ngủn hơn 10' đống hồ, sau đó mặt đất lại giống như nồi hơi bốc lên hơi nước, nhưng cũng không hề đổ xuống thêm một trận mưa nào, thảm thực vật trên đường đềuđã khô héo hết rồi.
Trầm Trọng Tuân lại giống như thân cây vẫn đang đắm mình trong không khí sau cơn mưa, trong lồng ngực có một loại hùng tâm tráng chí cuồn cuộn ngập trời, công việc bộc phát thuận buồm xuôi gió, tửu lượng cũng tăng lên.
Ban đêm gọi video với Lâm Sơ, Lâm Sơ hỏi anh: "Anh uống rượu à?"
Trầm Trọng Tuân cười một tiếng, ánh mắt sắc nhọn: "Uống một chút thôi."
Lâm Sơ nhíu nhíu mày: "Gần đây hình như anh rất thường uống rượu, có liên quan tới công việc ư?"
Trầm Trọng Tuân gật đầu một cái: "Hạng mục hợp tác giữa Thành Thủ và Lữ Thủ lại được rót thêm vào một khoản vốn, hiện tại hai bên đều đặt sự quan tâm vào đây, các công ty lớn nhỏ cùng ngành và người bên trong chính phủ lui tới tìm hiểu tình hình cũng càng ngày càng nhiều."
Lâm Sơ không hiểu những thứ này, Trầm Trọng Tuân cũng chỉ muốn chia sẻ những chuyện anh đang trải qua với Lâm Sơ, chứ không cần cô hiểu. Lâm Sơ lẳng lặng nghe anh giảng thuật, thỉnh thoảng tò mò hỏi thêm một vài câu, chỉ cần không liên quan đến cơ mật, Trầm Trọng Tuân đều sẽ nhẫn nại trả lời, lúc nói đến tập đoàn ẩm thực Nam Quý, Lâm Sơ nhíu mày, hỏi: "Phòng thị trường? Người nào của phòng thị trường vậy?"
Trầm Trọng Tuân chau chau mày, cũng không hỏi vì sao cô lại hỏi cái này, chỉ trả lời: "Phó giám đốc, hôm nay là anh ta, quản lý của bọn họ còn chưa tới."
Lâm Sơ "À" một tiếng, cũng không nhiều lời.
Gần tối thứ năm trời đột nhiên giăng đầy mây đen, một màu đen ngòm che kín bầu trời thành phố Nam Giang, gió cuồn cuộn nổi lên cũng xóa tan cảm giác nóng bỏng, không khí mát mẻ phất qua phố lớn ngõ nhỏ.
Lâm Sơ về tới nơi mở cửa phòng, quần áo vẫn đang phơi ở trên sân thượng, gió to mưa lớn nhất định sẽ bị xối ướt.
Từng trận tia chớp cùng với tiếng sấm xẹt qua, nổ rung trời, rốt cuộc tầng mây cũng nổ tung, mưa trút xuống xối xả y hệt như trận đại hồng thủy, cây cầu phía xa xa kia giống như tan ra hòa vào đêm mưa mông lung, ánh đèn bị nước mưa làm nhòe trở nên rất mơ hồ.
Trầm Trọng Tuân gọi điện thoại tới nói sắp đi tới hoa viên Quan Cẩm rồi, Lâm Sơ nói: "Bên ngoài mưa lớn như vậy, anh đừng chạy tới chạy lui nữa!"
Trầm Trọng Tuân nói: "Cũng sắp đến rồi, anh mới vừa đi ngang qua một khách sạn, tôm hùm nơi đó ăn đặc biệt ngon, không phải là em thích ăn cay ư, anh gói một phần cho em nếm thử một chút!"
Lâm Sơ tới gần đầu giường, bụng thèm ăn kêu một tiếng. Trong nồi cơm điện chỉ có vài miếng thịt sấy khô khốc, đây là cơm tối hôm nay của cô, so với một phần tôm hùm, thật sự là một loại hưởng thụ.
Cúp điện thoại, cô chạy ra bên ngoài mở nồi cơm điện ra, cầm một miếng thịt lên ăn đỡ thèm.
Rốt cuộc Thi Đình Đình cùng với Tang Phi Yến cũng tan việc quay lại, hai người đều ướt sũng, oán trách lẫn nhau: "Tớ còn tưởng rằng cậu mang dù rồi chứ, còn một mực đứng ở trạm xe buýt chờ cậu!"
"Tớ cũng cho là cậu mang rồi chứ, tớ nhớ buổi sáng lúc ra cửa cũng đã nhắc cậu rồi, cái dù kia của tớ không phải đã hỏng rồi đấy ư, còn chưa mang đi sửa đâu!"
Lâm Sơ vội vàng ngăn cản họ: "Chìa khóa đâu chìa khóa đâu, tôi muốn đi thu quần áo!"
Thi Đình Đình phản ứng kịp, lập tức kêu to một tiếng vọt vào phòng ngủ. Cửa ban công không khóa, mưa to sớm bị gió lớn tạt vào trong nhà, màu sắc của xi măng cũng trở nên sẫm hơn một chút, cái ga giường bị gió cuốn bay cũng ướt nhẹp.
Lâm Sơ vội vàng đi cấp cứu quần áo, thật lâu sau mới ôm trở về một đống quần áo bị mưa lớn thấm ướt, cô chỉ đành ủ rũ cúi đầu đi tới phòng tắm giặt lại lần nữa, thế mà lại vẫn nghe thấy hai người kia đang tiếp tục oán trách trận mưa bất ngờ này.
Lâm Sơ cười không ngừng lắc đầu, chậm rãi giặt quần áo xong, cô lại che bụng đói đến mức liên tục kêu vang đi ăn mấy miếng thịt sấy nữa, đợi một lúc lâu cũng không thấy Trầm Trọng Tuân tới, cô không khỏi cảm thấy kỳ quái, lại đợi chốc lát, Lâm Sơ không nhịn được gọi điện thoại cho anh.
Vang lên nửa ngày nhưng không thấy đối phương bắt máy, sau khi tiếng chuông báo không trả lời xuất hiện thì cô cúp điện thoại, sau đó lại gọi lại lần nữa, mãi đến tận khi sắp xuất hiện tiếng chuông báo không trả lời lần thứ hai, thì đầu kia rốt cuộc cũng nhận điện thoại, một giọng nữ truyền đến: "A lô?"
Lâm Sơ sững sờ, đưa điện thoại xuống liếc mắt nhìn màn hình, sau khi xác định đúng là số của Trầm Trọng Tuân cô mới nghi hoặc mở miệng: "Xin chào, tôi tìm Trầm Trọng Tuân."
"A Tuân à ——" Hình như đối phương có chút không yên lòng, bối cảnh xung quanh hỗn loạn ồn ào, không nhận ra cô ta đang ở nơi nào: "Hiện tại anh ấy đang bận, tí nữa tôi bảo anh ấy gọi lại cho cô có được không?"
Lâm Sơ khô khốc nói: "Được." Đầu kia lập tức không nói tiếng nào mà ngắt điện thoại, Lâm Sơ ngay cả câu "Cám ơn" cũng không kịp nói.
Ngoài trời mưa to vẫn đang càng rơi càng mạnh mẽ, đập vào trên cửa kiếng đùng đùng vang dội, thành phố Nam Giang đang nóng ran đột nhiên biến đổi, ngay cả lòng của Lâm Sơ cũng theo đó mà lạnh lẽo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.