Chương 44
Kim Bính
25/12/2018
Edit: Thanh Hưng
Tốc độ tạm rời công việc Lâm Sơ không cách nào khống chế, trong nhóm wechat của bộ phận nhân sự cũng đã công bố tin tức tuyển dụng, khích lệ mọi người đề cử bạn bè người thân tới nộp đơn, Lâm Sơ ngược lại không biết còn có loại phương thức này, ban đầu cô tới nộp đơn, là do nhìn thấy thông tin tuyển dụng trên tờ báo của Nam Giang.
Chị gái đồng nghiệp vừa ăn đồ ăn vặt vừa nói: "Bây giờ muốn vào làm quá khó khăn, năm trước khó được khi tuyển dụng sinh viên chưa tốt nghiệp, hiện tại tuyển những người kia, toàn bộ đều là trình độ nghiên cứu sinh trở lên, phải chính quy phải nổi tiếng, vị trí của em ngược lại là một miếng mồi ngon, yêu cầu không nghiêm ngặt như vậy."
Nói một cách khác, trình độ học vấn của Lâm Sơ không có bất kỳ ưu thế gì, qua thôn này sẽ không có tiệm này nữa, về sau nếu muốn quay về, khó như lên trời.
Lâm Sơ cũng cảm thấy đáng tiếc, nhưng cô rất rõ ràng quan điểm của mình, huống chi công ty Hướng Dương mới vừa khai trương, nếu như cô có thể làm lâu dài, ngày sau chính là nguyên lão.
Qua giữa tháng, đợt bổ nhiệm nhân sự mới của thành phố Nam Giang cũng chính thức kết thúc, Lâm Sơ có được tin vỉa hè, tầng lớp cao tầng của (di.da.l.qy.do) Thành Thủ có một chút thay đổi, Phủ Thị Chính lại có quan viên bị hạ chức, chỉ là những thứ này đều không liên quan tới cô, nếu phải nói là có chút quan hệ, đó chính là Trầm Hồng Sơn.
Trầm Hồng Sơn tiếp tục đảm nhiệm chức Tổng giám đốc tập đoàn, dòng nước ngầm mãnh liệt chảy một tháng, lại không ảnh hưởng tới ông chút nào. Lâm Sơ vừa nhìn chằm chằm thông báo của Phủ Thị Chính, vừa cầm ly trà trái lo phải nghĩ, đến buổi tối, cô thật sự không nhịn được tò mò, hỏi Trầm Trọng Tuân: "Em nghĩ tới nghĩ lui đều cảm thấy kỳ quái, mặc kệ là chủ tịch, Phó chủ tịch, Tổng giám đốc hay là tổng công trình sư, những chức vụ này có thay đổi nhưng cũng không lớn, người nào lại phí hết tâm tư đi làm những chuyện như này chứ? Chờ Trầm tổng về hưu không được sao, dù sao cũng chỉ còn một năm mà thôi."
Trầm Trọng Tuân ít khi đàm luận chuyện nội bộ tập đoàn với cô, cho dù là lúc anh gặp chuyện không may kia, anh cũng chỉ vừa nhắc tới lập tức dừng, theo lý mà nói, chức vụ của anh hơi thấp, cũng không thể tiếp xúc được chuyện trong nội bộ tập đoàn, chỉ là thỉnh thoảng nghe Trầm Hồng Sơn nhắc tới, cộng thêm lần này anh bị dính líu, anh mới có một chút hiểu biết.
Trầm Trọng Tuân gắp một đũa Hoa Tây Lan bỏ vào trong chén của cô, lựa lời nói: "Chức vụ của ba anh quản được nhiều nơi, rất lâu trước đây cũng đã có người tới đả thông quan hệ, những chỗ khác cũng đã thông rồi, nhưng tới tay ba anh lại kẹt lại, thế nên ông ấy bị người ghen ghét cũng là bình thường, em hỏi tại sao người khác lại không kịp chờ đợi như thế, vậy thì nhất định là có liên quan tới hạng mục đang nằm trong tay hắn ta." Anh không nói rõ ràng, chỉ hỏi: "Chủ tịch tòa án nhân dân Chu Đạt Chí em có biết không?"
Lâm Sơ suy nghĩ trong chốc lát, lắc đầu nói: "Chưa từng nghe qua."
Trầm Trọng Tuân cười một tiếng: "Em xem, đều là lãnh đạo cấp cao, em trừ biết lãnh đạo cấp cao trong đơn vị các em, cũng chỉ biết lãnh đạo cấp cao của Thành Thủ, đây là cái đạo lí gì? Người có dã tâm, cũng muốn bò lên trên, Thành Thủ là miếng thịt béo lớn, Chu Đạt Chí có hi vọng trở thành phó tổng quản lý, mà cha anh lại đè ở phía trên, sẽ cản trở rất nhiều việc."
Lâm Sơ trợn to mắt, hết sức chuyên chú lắng nghe Trầm Trọng Tuân phổ cập tin tức, Trầm Trọng Tuân gắp một miếng thịt ba chỉ lên, đưa tới bên miệng cô, Lâm Sơ ngoan ngoãn há mồm, khởi động quai hàm.
"Chuyện này rất dài, phải bắt đầu nói từ danh sách (lqd) kêu gọi đầu tư năm trước của nhà máy hóa chất Điền Bắc."
Từ trước đến giờ quá trình kêu gọi đầu tư đều không phải rất sạch sẽ, có mờ ám cũng là bình thường, từ trước đến giờ Trầm Trọng Tuân luôn rất cẩn thận, mọi sự cũng làm phòng bị, vào thời khắc mấu chốt anh có thể phủi sạch quan hệ, điểm này ai cũng không ngờ được, ngay cả Trầm Hồng Sơn cũng không ngờ.
"Cho dù là lúc bắt đầu lập danh sách kêu gọi đầu tư, hay là khi danh sách kêu gọi đầu tư xảy ra chuyện, Chu Đạt Chí đều không ở đây, khi danh sách kêu gọi đầu tư xảy ra chuyện, ông ta gọi điện thoại đến công ty, bảo anh khắc phục hậu quả, phương pháp xử lý cũng không thể công khai được, anh đã thu âm lại, hơn nữa cũng chưa hoàn toàn làm theo mệnh lệnh của ông ta, chuyện vi phạm pháp luật, cho dù chỉ là theo lời người khác, anh cũng sẽ không đụng tới."
Trầm Trọng Tuân còn nói: "Dĩ nhiên, một mình Chu Đạt Chí không thể làm được quá nhiều chuyện, ví như lan những lời đồn kia ra, chỉ có rất ít người biết chuyện này, không có tầng lớp cao tầng trong tập đoàn bày mưu tính kế, cho dù như thế nào cũng sẽ không huyên náo tới mức mọi người đều biết được."
Tò mò hại chết mèo, đạo lý này Lâm Sơ ghi nhớ trong lòng, vì vậy lúc ở đơn vị, mặc kệ là ai đàm luận bát quái trước mặt cô, cô đều không phát biểu bất kỳ ý kiến gì, cũng sẽ không nói bất cứ vấn đề gì, nhưng mà bây giờ cô sắp thoát ly khổ ải, hiếm có khi hăng hái tò mò, sau khi ăn xong cô lập tức không kịp chờ đợi ôm laptop của Trầm Trọng Tuân ra.
Trong thông báo thay đổi nhân sự mới, phó tổng quản lý tập đoàn bị miễn chức, không rõ chuyển tới bộ phận nào, trong từ khóa tìm kiếm cũng không có.
Âm thanh Trầm Trọng Tuân truyền đến: "Em còn hơn một tuần nữa mới nghỉ việc, trong khoảng thời gian này em có thể quan sát một chút, trong đơn vị các em có vị trí của người nào bị biến động."
Đây là tiết tấu muốn bắt quỷ, tâm tồn dị tâm, kích động quần chúng, những con quỷ này xong đời rồi.
Lâm Sơ đột nhiên cảm thấy tim đập nhanh, từ Thành Thủ, cho tới hai đơn vị trực thuộc, người liên quan trong chuyện này đều gặp rắc rối khó gỡ, hơi có sai sót là lập tức bị diệt toàn quân, cũng có thể nghĩ, hấp dẫn bên trong lớn đến bao nhiêu.
Trầm Trọng Tuân đang rửa chén, bọt dính đầy tay, mới vừa cầm cái đĩa chuyển sang một vòi nước khác để rửa, Lâm Sơ đã kéo cái đĩa lại, cười nói: "Em giúp!"
Trầm Trọng Tuân dừng một chút, buông tay ra.
Hai người phân công hợp tác, Trầm Trọng Tuân rửa sạch một cái chén, lập tức đưa cho Lâm Sơ, Lâm Sơ rửa sạch chén, đặt sang khay đựng bên cạnh. Vòi nước mở hơi lớn, sau khi nước rơi vào chén thì bọt nước lại bắn ngược lại phía Lâm Sơ, Trầm Trọng Tuân lập tức đưa tay qua, vặn nhỏ vòi nước đi một chút.
Lâm Sơ lại rửa sạch một cái bát, nói: "Bây giờ ở công ty anh cũng phụ trách không ít hạng mục, anh đừng có không nhịn được hấp dẫn mà đi lầm đường lạc lối đấy!"
Trầm Trọng Tuân ngẩn người, nghiêng đầu cười hỏi: "Loại hấp dẫn nào, tiền, quyền, hay là phụ nữ?"
Lâm Sơ cũng không nhìn anh, nước lạnh giội vào trên tay, giống như đánh vào trái tim: “Em hỏi anh, tầm quan trọng của ba loại này thế nào, anh sắp xếp thứ tự cho em, đối với anh mà nói cái nào thứ nhất, cái nào thứ hai, cái nào thứ ba."
Ba loại hấp dẫn này, cho dù đặt ở nơi nào, đặt ở trên người người nào, cũng dễ dàng phạm sai lầm, đơn giản chỉ là đổi "phụ nữ" thành "đàn ông", mấu chốt là ở chỗ bắt trọng điểm.
Trầm Trọng Tuân chau chau mày, trả lời: "Quyền thứ nhất, không có thứ hai và thứ ba."
Lâm Sơ cười, lúc này mới quay đầu nhìn anh: "Anh nói không đúng, không có thứ hai thứ ba, vậy mục đích anh muốn “quyền” là gì?"
Trầm Trọng Tuân sững sờ, anh không nghĩ tới vấn đề này, giống như là một loại bản năng bẩm sinh, tranh quyền đoạt thế, một cách tự nhiên. Chỉ nghe Lâm Sơ thong thả ung dung nói: "Bởi vì anh không thiếu tiền, có thể cũng tạm thời không có ý định gì với phụ nữ, cho nên đối với anh mà nói, thứ hấp dẫn duy nhất chỉ có quyền lực, nhưng trong xã hội này còn rất nhiều người bình thường, liều mạng công tác cũng là vì kiếm tiền, thăng chức tăng lương, về sau có quyền lực và tiền, sẽ muốn phụ nữ, đây là chân lý vĩnh hằng không đổi." Cô thả chiếc chén trên tay ra, tiếp tục nói: "Ba loại hấp dẫn này, không có bất kỳ một người đàn ông nào có thể chống đỡ được, ít nhất phải bị một thứ hấp dẫn, giống như anh, chính là quyền lực, mà em là tiền. Nhưng mà em lại rất an phận, phần lớn phụ nữ chỉ có điểm này là được, không có dã tâm quá lớn, em chỉ muốn người nhà trôi qua tốt là đủ rồi, nhưng anh lại không phải thế."
"Anh có quyền lực, nên cần phải xã giao với người khác, người khác sẽ đưa tiền cho anh, trong bữa tiệc còn sẽ thấy những người phụ nữ xinh đẹp, nếu như hối lộ lãnh đạo nữ, nhiều nhất chính là dùng tiền dùng những đồ tốt khác, không có ai sẽ nhét mặt trắng nhỏ cho cô ta, cũng không thể nói là không công bằng, chỉ là phụ nữ đàng hoàng hơn, cũng không giống đàn ông các anh, có nhiều nhu cầu sinh lý như vậy."
Lâm Sơ nói nghiêm chỉnh, mặt không đỏ tim không đập, Trầm Trọng Tuân không ngờ cô lại biết những chuyện này, không khỏi buồn cười, nhưng lại nhịn được.
Rốt cuộc Lâm Sơ cũng nói đến trọng điểm: "Chắc anh hiểu rõ hơn em, bây giờ anh cảm giác mình bình thản, sạch sẽ, nhưng người khác cứ không ngừng đưa tiền cho anh, nhét phụ nữ cho anh, anh có thể khắc chế mình bao lâu chứ, anh nên thời thời khắc khắc đề phòng những loại cám dỗ này." Dừng một chút, cô không nhịn được lại nói: "Ví như anh bây giờ, cả ngày đối với em cái gì kia, năng lực khống chế của anh cũng đã không tốt lắm, uống nhiều rượu quá càng thêm không khống chế được hành vi của mình, anh phải biết, hiện tại bao nhiêu quan viên bao nhiêu lãnh đạo cao tầng đều bị thua trong tay phụ nữ, chỉ cần một bức ảnh hay một đoạn video là có thể kéo bọn họ xuống ngựa, em nói nhiều như vậy đều là vì tốt cho anh!"
Trầm Trọng Tuân buồn cười: "Ừ, vì tốt cho anh!"
Lâm Sơ nghiêm mặt nói: "Dĩ nhiên, cũng là vì bản thân em, anh nên hiểu!"
Trầm Trọng Tuân đến gần cô, cúi đầu hôn môi cô một cái: "Anh hiểu."
Lâm Sơ mở miệng đã đụng phải anh, dán quá gần, cũng mất khoảng cách: “Đạo lý này ai cũng hiểu, em muốn anh nhớ, đừng chỉ cảm thấy mình sẽ không bị những thứ khác hấp dẫn, mọi sự không có tuyệt đối, tốt nhất anh nên tự nhắc nhở mình, anh cũng sẽ muốn tiền, muốn phụ nữ, nhưng anh không thể nhận!"
Lâm Sơ lúc khóc lúc cười như đứa bé, rất nhiều ngôn hành cử chỉ cũng tiết lộ ra cô không có thói quen, nhắc nhở Trầm Trọng Tuân cô mới hai mươi ba tuổi, hoặc là càng nhỏ hơn. Nhưng Trầm Trọng Tuân đột nhiên nghĩ đến lúc ban đầu biết cô, lần đầu tiên gặp mặt ở bên đường, bộ dáng Lâm Sơ thao thao bất tuyệt vẫn còn mới mẻ trong ký ức của anh, sau khi trò chuyện với anh mấy lần, khắp nơi đều lộ ra lõi đời, trả lời ứng đối đến giọt nước cũng không lọt, nhìn càng thêm vẻ người lớn.
Hiện tại, cô lại biến thành một đại nhân, dạy Trầm Trọng Tuân chọn lợi tránh hại.
Trầm Trọng Tuân nghiêm túc nói: "Anh sẽ nhắc nhở mình!" Chỉ là trước mặt đang có một thứ hấp dẫn lớn nhất, Trầm Trọng (di.da.l.qy.do) Tuân vì chứng minh lực khống chế của mình, hết sức nhẫn nại không đi đụng cô.
Thời gian chứng minh chừng một tuần, trong lúc đó anh luôn theo khuôn phép cũ, tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghi, chỉ có vài nụ hôn ngủ ngon, không vượt qua Lôi trì nửa bước, Lâm Sơ cực kỳ hài lòng.
Tuần này của Lâm Sơ trôi qua hết sức thuận lợi, đơn vị có một chút thay đổi, lệnh điều động nhân sự khiến mọi người không kịp ứng phó, làm cho Lâm Sơ chắt lưỡi hít hà chính là lãnh đạo của bộ phận mình, ông ta bị điều sang một vị trí có tiếng mà không có miếng khác, Lâm Sơ cũng vì vậy mà càng thêm kiên định với quyết tâm tạm rời công việc của mình, và cả những người đồng nghiệp sớm nắng chiều mưa kia nữa, cũng không ai biết người nào đeo một chiếc mặt nạ như thế nào.
Trong tập đoàn gió nổi mây phun, lòng người bàng hoàng, Lâm Sơ bàng quan, thuận lợi chạy trốn, ôm một đống đồ đạc rời khỏi đơn vị đã công tác gần hai năm, có chút không lỡ, nhưng lại càng sảng khoái nhiều hơn.
Ban đêm các đồng nghiệp lôi kéo cô đi liên hoan, rút của Lâm Sơ một số tiền lớn, lại hẹn nhau sau này có cơ hội thì đi dạo phố, sau đó mọi người cũng thoải mái giải tán.
Lâm Sơ đứng ở siêu thị trung tâm sáng như ban ngày, ngẩng đầu là tòa đại lâu cao mười mấy tầng, cúi đầu là xa thủy mã long, bao nhiêu người phấn đấu ở chỗ này, có người tiên y nộ mã, có người vất vả nghèo kiết hủ lậu, người đi xin ăn vật vờ ở đường sắt và trạm xe, một vài bức tranh Lạp Tháp, treo ở siêu thị trung tâm của đất Nam Giang phồn hoa, cỡ nào không hợp nhau, lại làm cho người ta không biết làm sao.
Lúc Trầm Trọng Tuân tới nơi, Lâm Sơ đang rút túi đưa 10 nguyên cho một cụ ông ăn xin, mùa đông tới làm cho người ta không kịp ứng phó, cô đứng ở trong vầng sáng, miệng mở ra lại đóng lại, không biết nói cái gì, mắt lấp lánh lập loè, tựa như tràn lệ, từng đợt từng đợt khói trắng bay ra từ trong miệng cô, nháy mắt lại tan ra hòa vào trong bóng đêm.
Trầm Trọng Tuân mở điều hòa trong xe, nói: "Rất nhiều người ăn xin đều là kẻ lừa gạt."
Lâm Sơ cười: "Mới vừa rồi mời khách, ví tiền đã trống rỗng, chỉ còn lại có 10 nguyên, em chỉ nghĩ, từ ngày mai hết thảy sẽ phải bắt đầu lại, về sau trong ví tiền của em sẽ có nhiều tiền hơn, 10 nguyên này không thể cản đường, dứt khoát cho đi."
Trầm Trọng Tuân nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, cầm bàn tay lạnh lẽo của cô, thương yêu không nói ra được trong lòng, đều biến thành lực tay của anh, nắm đến Lâm Sơ phát đau.
Tất cả công việc đều bắt đầu lại lần nữa, Hướng Dương bảo cô thứ hai tuần tới đi làm, vẫn còn thời gian bốn ngày, Lâm Sơ không biết nhiều về công việc mới, gặp vấn đề nào không hiểu lập tức gọi điện thoại hỏi Hướng Dương, đảo mắt đã ghi được mười mấy trang bút tích.
Trầm Trọng Tuân đảm đương nhiệm vụ làm thầy giáo nghiệp dư, thỉnh thoảng dạy cô một chút kiến thức căn bản, kinh nghiệm trong lĩnh vực thương mại điện tử này cần từ từ tích lũy, tất cả đều không thể vội vàng được.
"Bây giờ em vào làm, trước tiên cứ yên tâm làm xong nhiệm vụ trợ lý đã, đừng vi phạm cái gì, cũng đừng luôn hỏi đồng nghiệp lung tung này kia, ra khỏi trường học, em nên biết sẽ không có bao nhiêu người bằng lòng dạy em, em chỉ có thể tự tìm hiểu, đồng thời không thể để cho người khác sinh ra cảm giác đề phòng với em."
Lâm Sơ gật đầu một cái: "Em biết rõ, từ từ đi từng bước một, Hướng Dương muốn em làm cái gì em sẽ làm cái đó!"
Hai người đang trò chuyện vui vẻ, chuông điện thoại di động chợt vang lên, Lâm Sơ liếc (lqd) nhìn tên hiển thị trên cuộc gọi đến, giơ ngón tay lên ý bảo Trầm Trọng Tuân im lặng, nhận điện thoại nói: "Mẹ, sao thế ạ?"
Mẹ Lâm nói: "Con đã từ chức rồi đúng không, vậy hai ngày này sẽ rảnh rỗi rồi, trở lại một chuyến đi!"
Lâm Sơ do dự nói: "Trở lại ạ?"
"A!" Mẹ Lâm nói: "Con đừng nói là con không có ý định về nhà nhé, bây giờ con có rảnh không, đợi có việc làm mới, nhất định sẽ loay hoay đến nỗi không có thời gian, chẳng lẽ khi đó trở lại ư?"
Lâm Sơ đã có hai tuần lễ chưa về nhà, thật ra thì trong lòng cũng nhớ nhung, hơi chút do dự bèn đồng ý, mẹ Lâm cười dặn dò cô tranh thủ thời gian.
Trầm Trọng Tuân suy nghĩ nói: "Ngày mai anh sẽ đưa em về, sau này sẽ về nội thành làm việc, có thể lễ trung thu mới trở về Trữ Tiền, đến lúc đó sẽ gọi điện thoại cho em, chúng ta cùng nhau về!"
"Anh đừng vì đưa em mà chạy tới chạy lui, thuận đường thì đưa!"
Trầm Trọng Tuân gật đầu một cái, hai người cũng không dự đoán được ngạc nhiên gì sẽ chờ đợi bọn họ vào chủ nhật.
Tốc độ tạm rời công việc Lâm Sơ không cách nào khống chế, trong nhóm wechat của bộ phận nhân sự cũng đã công bố tin tức tuyển dụng, khích lệ mọi người đề cử bạn bè người thân tới nộp đơn, Lâm Sơ ngược lại không biết còn có loại phương thức này, ban đầu cô tới nộp đơn, là do nhìn thấy thông tin tuyển dụng trên tờ báo của Nam Giang.
Chị gái đồng nghiệp vừa ăn đồ ăn vặt vừa nói: "Bây giờ muốn vào làm quá khó khăn, năm trước khó được khi tuyển dụng sinh viên chưa tốt nghiệp, hiện tại tuyển những người kia, toàn bộ đều là trình độ nghiên cứu sinh trở lên, phải chính quy phải nổi tiếng, vị trí của em ngược lại là một miếng mồi ngon, yêu cầu không nghiêm ngặt như vậy."
Nói một cách khác, trình độ học vấn của Lâm Sơ không có bất kỳ ưu thế gì, qua thôn này sẽ không có tiệm này nữa, về sau nếu muốn quay về, khó như lên trời.
Lâm Sơ cũng cảm thấy đáng tiếc, nhưng cô rất rõ ràng quan điểm của mình, huống chi công ty Hướng Dương mới vừa khai trương, nếu như cô có thể làm lâu dài, ngày sau chính là nguyên lão.
Qua giữa tháng, đợt bổ nhiệm nhân sự mới của thành phố Nam Giang cũng chính thức kết thúc, Lâm Sơ có được tin vỉa hè, tầng lớp cao tầng của (di.da.l.qy.do) Thành Thủ có một chút thay đổi, Phủ Thị Chính lại có quan viên bị hạ chức, chỉ là những thứ này đều không liên quan tới cô, nếu phải nói là có chút quan hệ, đó chính là Trầm Hồng Sơn.
Trầm Hồng Sơn tiếp tục đảm nhiệm chức Tổng giám đốc tập đoàn, dòng nước ngầm mãnh liệt chảy một tháng, lại không ảnh hưởng tới ông chút nào. Lâm Sơ vừa nhìn chằm chằm thông báo của Phủ Thị Chính, vừa cầm ly trà trái lo phải nghĩ, đến buổi tối, cô thật sự không nhịn được tò mò, hỏi Trầm Trọng Tuân: "Em nghĩ tới nghĩ lui đều cảm thấy kỳ quái, mặc kệ là chủ tịch, Phó chủ tịch, Tổng giám đốc hay là tổng công trình sư, những chức vụ này có thay đổi nhưng cũng không lớn, người nào lại phí hết tâm tư đi làm những chuyện như này chứ? Chờ Trầm tổng về hưu không được sao, dù sao cũng chỉ còn một năm mà thôi."
Trầm Trọng Tuân ít khi đàm luận chuyện nội bộ tập đoàn với cô, cho dù là lúc anh gặp chuyện không may kia, anh cũng chỉ vừa nhắc tới lập tức dừng, theo lý mà nói, chức vụ của anh hơi thấp, cũng không thể tiếp xúc được chuyện trong nội bộ tập đoàn, chỉ là thỉnh thoảng nghe Trầm Hồng Sơn nhắc tới, cộng thêm lần này anh bị dính líu, anh mới có một chút hiểu biết.
Trầm Trọng Tuân gắp một đũa Hoa Tây Lan bỏ vào trong chén của cô, lựa lời nói: "Chức vụ của ba anh quản được nhiều nơi, rất lâu trước đây cũng đã có người tới đả thông quan hệ, những chỗ khác cũng đã thông rồi, nhưng tới tay ba anh lại kẹt lại, thế nên ông ấy bị người ghen ghét cũng là bình thường, em hỏi tại sao người khác lại không kịp chờ đợi như thế, vậy thì nhất định là có liên quan tới hạng mục đang nằm trong tay hắn ta." Anh không nói rõ ràng, chỉ hỏi: "Chủ tịch tòa án nhân dân Chu Đạt Chí em có biết không?"
Lâm Sơ suy nghĩ trong chốc lát, lắc đầu nói: "Chưa từng nghe qua."
Trầm Trọng Tuân cười một tiếng: "Em xem, đều là lãnh đạo cấp cao, em trừ biết lãnh đạo cấp cao trong đơn vị các em, cũng chỉ biết lãnh đạo cấp cao của Thành Thủ, đây là cái đạo lí gì? Người có dã tâm, cũng muốn bò lên trên, Thành Thủ là miếng thịt béo lớn, Chu Đạt Chí có hi vọng trở thành phó tổng quản lý, mà cha anh lại đè ở phía trên, sẽ cản trở rất nhiều việc."
Lâm Sơ trợn to mắt, hết sức chuyên chú lắng nghe Trầm Trọng Tuân phổ cập tin tức, Trầm Trọng Tuân gắp một miếng thịt ba chỉ lên, đưa tới bên miệng cô, Lâm Sơ ngoan ngoãn há mồm, khởi động quai hàm.
"Chuyện này rất dài, phải bắt đầu nói từ danh sách (lqd) kêu gọi đầu tư năm trước của nhà máy hóa chất Điền Bắc."
Từ trước đến giờ quá trình kêu gọi đầu tư đều không phải rất sạch sẽ, có mờ ám cũng là bình thường, từ trước đến giờ Trầm Trọng Tuân luôn rất cẩn thận, mọi sự cũng làm phòng bị, vào thời khắc mấu chốt anh có thể phủi sạch quan hệ, điểm này ai cũng không ngờ được, ngay cả Trầm Hồng Sơn cũng không ngờ.
"Cho dù là lúc bắt đầu lập danh sách kêu gọi đầu tư, hay là khi danh sách kêu gọi đầu tư xảy ra chuyện, Chu Đạt Chí đều không ở đây, khi danh sách kêu gọi đầu tư xảy ra chuyện, ông ta gọi điện thoại đến công ty, bảo anh khắc phục hậu quả, phương pháp xử lý cũng không thể công khai được, anh đã thu âm lại, hơn nữa cũng chưa hoàn toàn làm theo mệnh lệnh của ông ta, chuyện vi phạm pháp luật, cho dù chỉ là theo lời người khác, anh cũng sẽ không đụng tới."
Trầm Trọng Tuân còn nói: "Dĩ nhiên, một mình Chu Đạt Chí không thể làm được quá nhiều chuyện, ví như lan những lời đồn kia ra, chỉ có rất ít người biết chuyện này, không có tầng lớp cao tầng trong tập đoàn bày mưu tính kế, cho dù như thế nào cũng sẽ không huyên náo tới mức mọi người đều biết được."
Tò mò hại chết mèo, đạo lý này Lâm Sơ ghi nhớ trong lòng, vì vậy lúc ở đơn vị, mặc kệ là ai đàm luận bát quái trước mặt cô, cô đều không phát biểu bất kỳ ý kiến gì, cũng sẽ không nói bất cứ vấn đề gì, nhưng mà bây giờ cô sắp thoát ly khổ ải, hiếm có khi hăng hái tò mò, sau khi ăn xong cô lập tức không kịp chờ đợi ôm laptop của Trầm Trọng Tuân ra.
Trong thông báo thay đổi nhân sự mới, phó tổng quản lý tập đoàn bị miễn chức, không rõ chuyển tới bộ phận nào, trong từ khóa tìm kiếm cũng không có.
Âm thanh Trầm Trọng Tuân truyền đến: "Em còn hơn một tuần nữa mới nghỉ việc, trong khoảng thời gian này em có thể quan sát một chút, trong đơn vị các em có vị trí của người nào bị biến động."
Đây là tiết tấu muốn bắt quỷ, tâm tồn dị tâm, kích động quần chúng, những con quỷ này xong đời rồi.
Lâm Sơ đột nhiên cảm thấy tim đập nhanh, từ Thành Thủ, cho tới hai đơn vị trực thuộc, người liên quan trong chuyện này đều gặp rắc rối khó gỡ, hơi có sai sót là lập tức bị diệt toàn quân, cũng có thể nghĩ, hấp dẫn bên trong lớn đến bao nhiêu.
Trầm Trọng Tuân đang rửa chén, bọt dính đầy tay, mới vừa cầm cái đĩa chuyển sang một vòi nước khác để rửa, Lâm Sơ đã kéo cái đĩa lại, cười nói: "Em giúp!"
Trầm Trọng Tuân dừng một chút, buông tay ra.
Hai người phân công hợp tác, Trầm Trọng Tuân rửa sạch một cái chén, lập tức đưa cho Lâm Sơ, Lâm Sơ rửa sạch chén, đặt sang khay đựng bên cạnh. Vòi nước mở hơi lớn, sau khi nước rơi vào chén thì bọt nước lại bắn ngược lại phía Lâm Sơ, Trầm Trọng Tuân lập tức đưa tay qua, vặn nhỏ vòi nước đi một chút.
Lâm Sơ lại rửa sạch một cái bát, nói: "Bây giờ ở công ty anh cũng phụ trách không ít hạng mục, anh đừng có không nhịn được hấp dẫn mà đi lầm đường lạc lối đấy!"
Trầm Trọng Tuân ngẩn người, nghiêng đầu cười hỏi: "Loại hấp dẫn nào, tiền, quyền, hay là phụ nữ?"
Lâm Sơ cũng không nhìn anh, nước lạnh giội vào trên tay, giống như đánh vào trái tim: “Em hỏi anh, tầm quan trọng của ba loại này thế nào, anh sắp xếp thứ tự cho em, đối với anh mà nói cái nào thứ nhất, cái nào thứ hai, cái nào thứ ba."
Ba loại hấp dẫn này, cho dù đặt ở nơi nào, đặt ở trên người người nào, cũng dễ dàng phạm sai lầm, đơn giản chỉ là đổi "phụ nữ" thành "đàn ông", mấu chốt là ở chỗ bắt trọng điểm.
Trầm Trọng Tuân chau chau mày, trả lời: "Quyền thứ nhất, không có thứ hai và thứ ba."
Lâm Sơ cười, lúc này mới quay đầu nhìn anh: "Anh nói không đúng, không có thứ hai thứ ba, vậy mục đích anh muốn “quyền” là gì?"
Trầm Trọng Tuân sững sờ, anh không nghĩ tới vấn đề này, giống như là một loại bản năng bẩm sinh, tranh quyền đoạt thế, một cách tự nhiên. Chỉ nghe Lâm Sơ thong thả ung dung nói: "Bởi vì anh không thiếu tiền, có thể cũng tạm thời không có ý định gì với phụ nữ, cho nên đối với anh mà nói, thứ hấp dẫn duy nhất chỉ có quyền lực, nhưng trong xã hội này còn rất nhiều người bình thường, liều mạng công tác cũng là vì kiếm tiền, thăng chức tăng lương, về sau có quyền lực và tiền, sẽ muốn phụ nữ, đây là chân lý vĩnh hằng không đổi." Cô thả chiếc chén trên tay ra, tiếp tục nói: "Ba loại hấp dẫn này, không có bất kỳ một người đàn ông nào có thể chống đỡ được, ít nhất phải bị một thứ hấp dẫn, giống như anh, chính là quyền lực, mà em là tiền. Nhưng mà em lại rất an phận, phần lớn phụ nữ chỉ có điểm này là được, không có dã tâm quá lớn, em chỉ muốn người nhà trôi qua tốt là đủ rồi, nhưng anh lại không phải thế."
"Anh có quyền lực, nên cần phải xã giao với người khác, người khác sẽ đưa tiền cho anh, trong bữa tiệc còn sẽ thấy những người phụ nữ xinh đẹp, nếu như hối lộ lãnh đạo nữ, nhiều nhất chính là dùng tiền dùng những đồ tốt khác, không có ai sẽ nhét mặt trắng nhỏ cho cô ta, cũng không thể nói là không công bằng, chỉ là phụ nữ đàng hoàng hơn, cũng không giống đàn ông các anh, có nhiều nhu cầu sinh lý như vậy."
Lâm Sơ nói nghiêm chỉnh, mặt không đỏ tim không đập, Trầm Trọng Tuân không ngờ cô lại biết những chuyện này, không khỏi buồn cười, nhưng lại nhịn được.
Rốt cuộc Lâm Sơ cũng nói đến trọng điểm: "Chắc anh hiểu rõ hơn em, bây giờ anh cảm giác mình bình thản, sạch sẽ, nhưng người khác cứ không ngừng đưa tiền cho anh, nhét phụ nữ cho anh, anh có thể khắc chế mình bao lâu chứ, anh nên thời thời khắc khắc đề phòng những loại cám dỗ này." Dừng một chút, cô không nhịn được lại nói: "Ví như anh bây giờ, cả ngày đối với em cái gì kia, năng lực khống chế của anh cũng đã không tốt lắm, uống nhiều rượu quá càng thêm không khống chế được hành vi của mình, anh phải biết, hiện tại bao nhiêu quan viên bao nhiêu lãnh đạo cao tầng đều bị thua trong tay phụ nữ, chỉ cần một bức ảnh hay một đoạn video là có thể kéo bọn họ xuống ngựa, em nói nhiều như vậy đều là vì tốt cho anh!"
Trầm Trọng Tuân buồn cười: "Ừ, vì tốt cho anh!"
Lâm Sơ nghiêm mặt nói: "Dĩ nhiên, cũng là vì bản thân em, anh nên hiểu!"
Trầm Trọng Tuân đến gần cô, cúi đầu hôn môi cô một cái: "Anh hiểu."
Lâm Sơ mở miệng đã đụng phải anh, dán quá gần, cũng mất khoảng cách: “Đạo lý này ai cũng hiểu, em muốn anh nhớ, đừng chỉ cảm thấy mình sẽ không bị những thứ khác hấp dẫn, mọi sự không có tuyệt đối, tốt nhất anh nên tự nhắc nhở mình, anh cũng sẽ muốn tiền, muốn phụ nữ, nhưng anh không thể nhận!"
Lâm Sơ lúc khóc lúc cười như đứa bé, rất nhiều ngôn hành cử chỉ cũng tiết lộ ra cô không có thói quen, nhắc nhở Trầm Trọng Tuân cô mới hai mươi ba tuổi, hoặc là càng nhỏ hơn. Nhưng Trầm Trọng Tuân đột nhiên nghĩ đến lúc ban đầu biết cô, lần đầu tiên gặp mặt ở bên đường, bộ dáng Lâm Sơ thao thao bất tuyệt vẫn còn mới mẻ trong ký ức của anh, sau khi trò chuyện với anh mấy lần, khắp nơi đều lộ ra lõi đời, trả lời ứng đối đến giọt nước cũng không lọt, nhìn càng thêm vẻ người lớn.
Hiện tại, cô lại biến thành một đại nhân, dạy Trầm Trọng Tuân chọn lợi tránh hại.
Trầm Trọng Tuân nghiêm túc nói: "Anh sẽ nhắc nhở mình!" Chỉ là trước mặt đang có một thứ hấp dẫn lớn nhất, Trầm Trọng (di.da.l.qy.do) Tuân vì chứng minh lực khống chế của mình, hết sức nhẫn nại không đi đụng cô.
Thời gian chứng minh chừng một tuần, trong lúc đó anh luôn theo khuôn phép cũ, tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghi, chỉ có vài nụ hôn ngủ ngon, không vượt qua Lôi trì nửa bước, Lâm Sơ cực kỳ hài lòng.
Tuần này của Lâm Sơ trôi qua hết sức thuận lợi, đơn vị có một chút thay đổi, lệnh điều động nhân sự khiến mọi người không kịp ứng phó, làm cho Lâm Sơ chắt lưỡi hít hà chính là lãnh đạo của bộ phận mình, ông ta bị điều sang một vị trí có tiếng mà không có miếng khác, Lâm Sơ cũng vì vậy mà càng thêm kiên định với quyết tâm tạm rời công việc của mình, và cả những người đồng nghiệp sớm nắng chiều mưa kia nữa, cũng không ai biết người nào đeo một chiếc mặt nạ như thế nào.
Trong tập đoàn gió nổi mây phun, lòng người bàng hoàng, Lâm Sơ bàng quan, thuận lợi chạy trốn, ôm một đống đồ đạc rời khỏi đơn vị đã công tác gần hai năm, có chút không lỡ, nhưng lại càng sảng khoái nhiều hơn.
Ban đêm các đồng nghiệp lôi kéo cô đi liên hoan, rút của Lâm Sơ một số tiền lớn, lại hẹn nhau sau này có cơ hội thì đi dạo phố, sau đó mọi người cũng thoải mái giải tán.
Lâm Sơ đứng ở siêu thị trung tâm sáng như ban ngày, ngẩng đầu là tòa đại lâu cao mười mấy tầng, cúi đầu là xa thủy mã long, bao nhiêu người phấn đấu ở chỗ này, có người tiên y nộ mã, có người vất vả nghèo kiết hủ lậu, người đi xin ăn vật vờ ở đường sắt và trạm xe, một vài bức tranh Lạp Tháp, treo ở siêu thị trung tâm của đất Nam Giang phồn hoa, cỡ nào không hợp nhau, lại làm cho người ta không biết làm sao.
Lúc Trầm Trọng Tuân tới nơi, Lâm Sơ đang rút túi đưa 10 nguyên cho một cụ ông ăn xin, mùa đông tới làm cho người ta không kịp ứng phó, cô đứng ở trong vầng sáng, miệng mở ra lại đóng lại, không biết nói cái gì, mắt lấp lánh lập loè, tựa như tràn lệ, từng đợt từng đợt khói trắng bay ra từ trong miệng cô, nháy mắt lại tan ra hòa vào trong bóng đêm.
Trầm Trọng Tuân mở điều hòa trong xe, nói: "Rất nhiều người ăn xin đều là kẻ lừa gạt."
Lâm Sơ cười: "Mới vừa rồi mời khách, ví tiền đã trống rỗng, chỉ còn lại có 10 nguyên, em chỉ nghĩ, từ ngày mai hết thảy sẽ phải bắt đầu lại, về sau trong ví tiền của em sẽ có nhiều tiền hơn, 10 nguyên này không thể cản đường, dứt khoát cho đi."
Trầm Trọng Tuân nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, cầm bàn tay lạnh lẽo của cô, thương yêu không nói ra được trong lòng, đều biến thành lực tay của anh, nắm đến Lâm Sơ phát đau.
Tất cả công việc đều bắt đầu lại lần nữa, Hướng Dương bảo cô thứ hai tuần tới đi làm, vẫn còn thời gian bốn ngày, Lâm Sơ không biết nhiều về công việc mới, gặp vấn đề nào không hiểu lập tức gọi điện thoại hỏi Hướng Dương, đảo mắt đã ghi được mười mấy trang bút tích.
Trầm Trọng Tuân đảm đương nhiệm vụ làm thầy giáo nghiệp dư, thỉnh thoảng dạy cô một chút kiến thức căn bản, kinh nghiệm trong lĩnh vực thương mại điện tử này cần từ từ tích lũy, tất cả đều không thể vội vàng được.
"Bây giờ em vào làm, trước tiên cứ yên tâm làm xong nhiệm vụ trợ lý đã, đừng vi phạm cái gì, cũng đừng luôn hỏi đồng nghiệp lung tung này kia, ra khỏi trường học, em nên biết sẽ không có bao nhiêu người bằng lòng dạy em, em chỉ có thể tự tìm hiểu, đồng thời không thể để cho người khác sinh ra cảm giác đề phòng với em."
Lâm Sơ gật đầu một cái: "Em biết rõ, từ từ đi từng bước một, Hướng Dương muốn em làm cái gì em sẽ làm cái đó!"
Hai người đang trò chuyện vui vẻ, chuông điện thoại di động chợt vang lên, Lâm Sơ liếc (lqd) nhìn tên hiển thị trên cuộc gọi đến, giơ ngón tay lên ý bảo Trầm Trọng Tuân im lặng, nhận điện thoại nói: "Mẹ, sao thế ạ?"
Mẹ Lâm nói: "Con đã từ chức rồi đúng không, vậy hai ngày này sẽ rảnh rỗi rồi, trở lại một chuyến đi!"
Lâm Sơ do dự nói: "Trở lại ạ?"
"A!" Mẹ Lâm nói: "Con đừng nói là con không có ý định về nhà nhé, bây giờ con có rảnh không, đợi có việc làm mới, nhất định sẽ loay hoay đến nỗi không có thời gian, chẳng lẽ khi đó trở lại ư?"
Lâm Sơ đã có hai tuần lễ chưa về nhà, thật ra thì trong lòng cũng nhớ nhung, hơi chút do dự bèn đồng ý, mẹ Lâm cười dặn dò cô tranh thủ thời gian.
Trầm Trọng Tuân suy nghĩ nói: "Ngày mai anh sẽ đưa em về, sau này sẽ về nội thành làm việc, có thể lễ trung thu mới trở về Trữ Tiền, đến lúc đó sẽ gọi điện thoại cho em, chúng ta cùng nhau về!"
"Anh đừng vì đưa em mà chạy tới chạy lui, thuận đường thì đưa!"
Trầm Trọng Tuân gật đầu một cái, hai người cũng không dự đoán được ngạc nhiên gì sẽ chờ đợi bọn họ vào chủ nhật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.