Chương 48
Kim Bính
25/12/2018
Edit: Thanh Hưng
Nếu không cần đi làm, Trầm Trọng Tuân cũng sẽ không khách khí, anh thông cảm cho Lâm Sơ vì thể lực cạn kiệt, để cho cô ngoan ngoãn nằm im đừng động, một mình ra sức phấn đấu, đến sau nửa đêm mới ổn định lại, Trầm Trọng Tuân muốn dụ dỗ Lâm Sơ đi tắm, nhưng Lâm Sơ lười đến ngay cả sợi tóc cũng không muốn chuyển động, cho dù Trầm Trọng Tuân nói chuyện gì với cô, cô đều chỉ có thể dùng "Ừ a a" trả lời.
Trầm Trọng Tuân dừng lại trong chốc lát, sau đó trực tiếp ôm Lâm Sơ đi phòng tắm. Trời rất lạnh nhưng hai người lại là cả người mồ hôi, dinh dính ngan ngán ngủ không thoải mái. Lâm Sơ đã không để ý được là có xấu hổ hay không nữa, không còn hơi sức mặc Trầm Trọng Tuân thay cô lau, sau khi xối sạch lại lần nữa bị ôm lên, nghe Trầm Trọng Tuân nói thật nhỏ: "Làm sao em lại nhẹ như thế chứ, bình thường ăn những thứ gì?"
Lâm Sơ lầm bầm: "Cơm!"
Trầm Trọng Tuân cười nhẹ một tiếng, hôm một cái lên miệng cô, thận trọng đặt cô về trên giường, kéo chăn lên đắp kín người, ôm Lâm Sơ an ổn ngủ.
Không biết ngủ bao lâu, rèm cửa sổ đã không ngăn được ánh nắng. Mùa (di.da.l.qy.do) đông mặt trời vừa ấm lại vừa mềm, một màu vàng như sa mỏng bao phủ thành phố Nam Giang, gió nhẹ vừa thổi, sa mỏng nhấc lên một tầng Tiểu Lãng Hoa, rèm cửa sổ nhẹ nhàng đong đưa, Trầm Trọng Tuân cũng mở mắt.
Lâm Sơ ngủ yên ở trong ngực anh, khuôn mặt nhỏ nhắn lớn chừng bàn tay dính vào ngực của anh, hô hấp nhàn nhạt giống như lông vũ gãi nhẹ. Nhột nhột y hệt hấp dẫn, Trầm Trọng Tuân ngoắc ngoắc môi, nhẹ nhàng nâng cằm Lâm Sơ lên, đặt xuống một nụ hôn chào buổi sáng.
Vốn chỉ muốn lướt qua, nhưng Trầm Trọng Tuân đã đánh giá quá cao lực khống chế của mình, anh cực kỳ yêu thích mùi vị của Lâm Sơ, hương vị mềm mại ngọt ngào, anh cười nghĩ đã lâu cô gái này mới ngoan ngoãn thuận theo như bây giờ, dục vọng hết sức căng thẳng.
Lâm Sơ đang lúc nửa tỉnh nửa mê mơ hồ cảm giác mình lại bị "Xui xẻo", cô khẽ hừ một tiếng, lại nghe bên (di.da.l.qy.do) tai có người lừa gạt dụ dỗ: "Ngoan, lần này anh sẽ chậm một chút, nhất định không làm em khó chịu."
Lâm Sơ gào thét trong đáy lòng, quỷ mới tin anh! Bất đắc dĩ cả người cô cũng mềm nhũn, ý thức cũng mơ mơ hồ hồ, hình như chỉ muốn đắm chìm vào giấc ngủ.
Mà Trầm Trọng Tuân lại chỉ muốn đắm chìm trong thân thể của cô, anh an ủi mỗi một chỗ phía dưới của cô gái nhỏ, anh biết Lâm Sơ xinh đẹp, nhưng lại không biết khi ánh mặt trời màu vàng kim rải lên trên người cô, cô sẽ có một loại xinh đẹp trong suốt thuần túy thế này.
Trầm Trọng Tuân tự nhận là người ôn hòa, nhưng vào giờ phút này, anh lại chỉ muốn nghiền nát Lâm Sơ giống như thủy tinh.
Anh nhìn chằm chằm bả vai nhỏ hẹp của Lâm Sơ, cổ thật nhỏ, còn có cánh tay cũng chỉ nhỏ bằng một nửa tay anh, anh cẩn thận từng li từng tí bắt lấy vai Lâm Sơ, tận lực để không bóp vỡ cô, nhưng nơi căng phồng bị anh che giấu trong bóng tối kia lại có một loại kích động, nghiền nát Lâm Sơ, chỉ cần anh vùi vào trong thân thể của cô.
Trầm Trọng Tuân làm theo, Lâm Sơ khẽ rên một tiếng, mơ mơ màng màng mở hai mắt ra, lại liếc thấy ánh mắt tràn đầy dục niệm của Trầm Trọng Tuân, Trầm Trọng Tuân khàn giọng nói nhỏ "Đao Đao", dùng lực, không ngừng chống đỡ Lâm Sơ vào Vân Đính.
Điên cuồng đi qua, Lâm Sơ quyết định ngủ như chết ở trên giường. Trầm Trọng Tuân sảng khoái tinh thần, rời giường giặt quần áo nấu cơm, buổi trưa anh trở về phòng gọi Lâm Sơ, lại vê lại bóp, thật lâu mới lay tỉnh được cô, Lâm Sơ tức giận nói: "Anh phiền chết đi được, em đau!"
Trầm Trọng Tuân hôn nhẹ cô, dò vào trong chăn bấm eo cô, Lâm Sơ sợ nhột, cười đùa một tiếng né tránh, lại ăn vạ nói: "Không đứng dậy nổi, thật sự không đứng dậy nổi rồi!"
Thân là đầu sỏ gây nên, Trầm Trọng Tuân có một chút tự trách, anh đỡ tay dưới nách Lâm Sơ, dùng sức, lập tức lôi được cô ra khỏi chăn.
Lâm Sơ sợ hãi kêu lên: "Lạnh muốn chết!"
Trầm Trọng Tuân lập tức ôm chặt cô, cười nói: "Giả bộ, em xem một chút xem điều hòa để bao nhiêu độ!"
Lâm Sơ lầm bầm một tiếng, ban ngày ban mặt cô lại trần truồng bị Trầm Trọng Tuân ôm, nói chung vẫn có chút ngượng ngùng.
Trầm Trọng Tuân hôn một cái lên ngực cô, Lâm Sơ lại khẽ rên một tiếng, hai người đứng ở mép giường náo loạn một hồi, lúc này Trầm Trọng Tuân mới thay Lâm Sơ mặc áo sơ mi của anh vào: "Quần áo của em anh đã giặt rồi, đang phơi cho khô."
Lâm Sơ kinh ngạc nói: "Anh giúp em giặt quần áo á?" Thấy Trầm Trọng Tuân gật đầu, cô tức giận nói: "Anh là đấng mày râu, sao lại giặt quần áo của em!" Càng nghĩ càng kỳ cục, Lâm Sơ cảm giác rất xấu hổ.
Trầm Trọng Tuân nhếch môi: "Anh thích."
Anh thích làm tất cả những chuyện có liên quan đến Lâm Sơ.
Lúc ăn cơm Trầm Trọng Tuân thương lượng với cô: "Vẫn nên để mấy bộ quần áo ở chỗ này đi, như hôm nay nhiều như vậy không có phương tiện!"
Lâm Sơ trừng mắt nhìn anh, nhai thức ăn hàm hồ một tiếng: "Tư tưởng xấu xa!"
Trầm Trọng Tuân thấy cô phồng má như trẻ con, cả trái tim cũng mềm mại, lúc này cô mới giống cô gái nhỏ chừng hai mươi tuổi, không thèm nghĩ công việc, cũng không thèm nghĩ cuộc sống nữa, tất cả đều do người đàn ông ba mươi tuổi là anh đây cung cấp, Lâm Sơ chỉ cần không buồn không lo hưởng thụ là được.
Sau khi ăn xong anh đưa Lâm Sơ tới nơi học thêm, lại quay về trong căn hộ quét dọn phòng ốc, suy nghĩ một chút, anh lại đi siêu thị mua một đống đồ ăn vặt, thuận tiện mua một vài bồn hoa, sau khi trở về thì thời gian cũng không còn nhiều lắm, anh lại đi đón Lâm Sơ tan lớp.
Phương pháp học tập của Lâm Sơ rất cứng nhắc, học tập cần trí nhớ, trí nhớ cần củng cố, ngồi vào trong xe, cô lôi laptop ra lần nữa ôn tập, đầu bút soàn soạt soàn soạt rơi xuống, hết sức chuyên chú.
Trầm Trọng Tuân không quấy rầy cô, xe đi càng ngày càng ổn định, lúc tới hoa viên Quan Cẩm, rốt cuộc Lâm Sơ cũng tăng thêm cho trí nhớ một tầng ly ba.
Quần áo của Lâm Sơ không nhiều lắm, cô không để tâm tới trang phục lắm, áo khoác mùa đông đắt tiền nhất cũng không vượt qua 800.
"Cái này đắt tiền nhất, lễ mừng năm mới năm nay em lấy được tiền thưởng, mua một phần thưởng cho mình."
Trầm Trọng Tuân cười nói: "Vậy lễ mừng năm mới lần này anh mua đồ làm phần thưởng cho em!"
Dọn mấy bộ quần áo bỏ vào rương hành lý, Lâm Sơ lại đem theo một bình xịt dưỡng da, cô dùng rất ít mỹ phẩm, ngày trước là vì chuẩn bị cho biểu diễn văn nghệ, bây giờ xem ra là không phải dùng đến nữa rồi.
Trầm Trọng Tuân còn muốn lấy thêm mấy bộ quần áo nữa, nhưng lại bị Lâm Sơ ngăn cản: "Em chỉ để vài món làm dự phòng, anh muốn làm gì!" Mặt cảnh giác.
Trầm Trọng Tuân buồn cười, không hề động đến nữa.
Thu thập hành lý xong vẫn không thấy bóng dáng Tang Phi Yến và Thi Đình Đình, đoán chừng đều đã đi hẹn hò.
Lâm Sơ nghĩ mà buồn cười, trong phòng thuê không có ai độc thân, cô cũng sắp quên mất trạng thái của mình lúc mới vừa dọn nhà là gì rồi, giống như ở chung một chỗ với Trầm Trọng Tuân là chuyện đương nhiên, là thuận nước đẩy thuyền, là không sửa được thói quen.
Buổi tối, Trầm Trọng Tuân thể hiện tài năng, đeo tạp dề nấu ăn, trong khoảng thời gian này anh mới biết được khẩu vị của Lâm Sơ, trên phương diện ăn uống Lâm Sơ cũng không bắt bẻ gì, chỉ là cô thích đồ ngọt hơn, thịt om cà cũng phải thả sáu muỗng đường, còn phải tiến hành theo những bước nấu nướng của cha Lâm.
Nam Giang thơ mộng vốn là ưa ngọt, Lâm Sơ là ngọt càng thêm ngọt: "Bà ngoại có bệnh tiểu đường, dịp lễ mừng năm mới chúng em đi nhà bà ăn cơm, thật ra thì đều ăn không được vài ngụm, hoàn toàn không bỏ đường thật sự không quen."
"Em chắc chắn sẽ bị bệnh tiểu đường!" Trầm Trọng Tuân đẩy tay của cô ra, đoạt ly nước đường từ trong tay của cô, theo mức hợp lý mà thêm đường, tuyệt không nhân nhượng Lâm Sơ.
Lâm Sơ lại nói: "Em ăn đến sâu răng rồi!" Cô há to mồm, chỉ chỉ bên trái, lại chỉ chỉ bên phải, thất bại nói: "Thôi, em cũng không nhớ rõ là bên nào phải hàn răng nữa."
Trầm Trọng Tuân dở khóc dở cười, tắt bếp xong anh đưa tay đặt ở hai gò má Lâm Sơ: "A ——"
Lâm Sơ ngoan ngoãn há mồm, Trầm Trọng Tuân nhìn vào trong nửa ngày, cũng không nhận ra là cái răng bên nào từng bị hàn, khen: "Nha sĩ này kỹ thuật không tệ!" Nói xong, lại thuận thế hôn Lâm Sơ, Lâm Sơ hừ hừ, ôm cổ của anh, tự động tự giác dâng lên món khai vị trước khi ăn cơm.
Ăn xong món khai vị, khẩu vị của Trầm Trọng Tuân thật tốt, ăn được ba chén cơm, lúc muốn ăn thêm chén thứ tư Lâm Sơ lập tức nhét một cây cà cuối cùng vào trong miệng, che bụng trướng phình ủ rũ nói: "Ăn no quá!" Quá no, không thể ăn nữa.
Trầm Trọng Tuân nói: "Ăn thịt ít quá, anh thấy gần đây em lại gầy, ngày mai bắt đầu ăn nhiều thịt một chút."
Lâm Sơ ngồi phịch ở trên ghế: "Hôm nay em ăn hai chén cơm, mỗi ngày đều ăn như vậy, em không mập chết mới là lạ!"
Trầm Trọng Tuân cười cười, đơm chén cơm thứ tư, gạt toàn bộ đồ ăn còn lại vào trong chén, ăn sạch sẽ.
Sau khi ăn xong Lâm Sơ làm vận động, chủ động vung tay áo lên rửa chén, sau khi rửa sạch sẽ bụng vẫn còn khó chịu, Trầm Trọng Tuân cắt một quả cam để cho cô tráng miệng, ôm cô nằm vào ghế sa lon, thay cô xoa xoa bụng.
Tối thứ sáu, tiết mục giải trí rất nhiều, Lâm Sơ lười biếng tựa vào trong ngực Trầm Trọng Tuân, bàn tay trên bụng truyền đến hơi ấm thoải mái, có tác (lqd) dụng thôi miên. Trong TV liên tiếp truyền đến tiếng cười, Lâm Sơ cũng cười theo, cười một lát thì âm thanh lại dần dần biến mất, Trầm Trọng hỏi thăm: "Khá hơn chút nào không?"
Lâm Sơ bắt lấy thành ghế sô pha bên cạnh, khẽ nói một tiếng, bàn tay Trầm Trọng Tuân chạy khắp mọi nơi, chui vào hoành hành trong áo lót Lâm Sơ, chỉ chốc lát sau, anh lại hôn Lâm Sơ, tùy ý vơ vét.
Bỏ đi quần áo, Trầm Trọng Tuân yêu thương ngực Lâm Sơ, nói thật nhỏ: "Ngày hôm qua đã muốn hỏi em, hiện tại làm sao lại mặc xinh đẹp như vậy, hai lần trước không phải kiểu dáng như thế này."
Anh nâng Lâm Sơ lên, để cho cô quỳ gối trên ghế sa lon, mà anh lại vừa lúc nhìn thẳng vào ngực Lâm Sơ, hô hấp nóng rực phun vào nơi mềm mại kia.
Lâm Sơ mắc cỡ đỏ mặt: "Mẹ em mua cho em."
Trầm Trọng Tuân có chút thất vọng, anh còn tưởng rằng đây là Lâm Sơ chuẩn bị cho anh. Anh không biểu hiện ra vẻ thất vọng, mà bộc phát tất cả thành sức mạnh khiến Lâm Sơ mở miệng cầu xin tha thứ, ghế sa lon cũng không nhỏ, anh giằng co Lâm Sơ trong phòng khách vài lần, sau đó lại chuyển chiến địa về phòng ngủ, hai người cũng không tiếp tục ngượng ngùng nữa. Rốt cuộc thể lực của Lâm Sơ không được, kêu một hồi là không còn hơi sức nữa, chỉ cầu Trầm Trọng Tuân động tác mau mau.
Nhưng ngày mai là chủ nhật, trong nhà thức ăn đầy đủ, cả ngày cũng có thể không ra cửa, Trầm Trọng Tuân nơi nào sẽ nhanh, anh chỉ muốn chậm một chút, chậm một chút nữa, tốt nhất là thời gian cứ dừng lại ở tối nay.
Anh nhớ tới mấy lần trước Lâm Sơ căm giận bất bình, hôm nay mở lòng từ bi, để Lâm Sơ chủ động. Lâm Sơ bị anh cho ngồi dậy, ngượng ngùng không biết cử động, Trầm Trọng Tuân thở hổn hển, thật lâu mới húc lên trên một cái, lúc này Lâm Sơ mới khẽ gọi một tiếng hồi hồn, chậm rì rì động, không bao lâu lại lập tức rơi vào trong ngực Trầm Trọng Tuân, Trầm Trọng Tuân cười hắc hắc, một cái xoay người, lần nữa đè Lâm Sơ buông tha quyền chủ động ở phía dưới.
Vốn tưởng rằng thứ sáu đã là cực hạn của hai người, thì ra là Lâm Sơ mười phần sai, thứ sáu Trầm Trọng Tuân còn thủ hạ lưu tình, ngày mai không có chuyện gì, Trầm Trọng Tuân buông bỏ tất cả, sau khi leo lên đỉnh nghỉ ngơi một hồi, lại lần nữa chiến đấu hăng hái, đến cuối cùng rốt cuộc anh có chút cảm thấy no rồi, mới tha cho Lâm Sơ, ôm cô vào lòng an ủi một hồi, động tác ngược lại chưa từng ngừng nghỉ, chỉ là sức lực đã có thể khống chế, hai người cùng hưởng thụ cảm giác như tỉnh như mơ.
Trời sáng hai người ngủ không dậy nổi, cuối cùng Trầm Trọng Tuân sợ Lâm Sơ bị đói, vội vã lấy bánh bao trong tủ lạnh ra đút cho cô hai cái, lại sợ cô khát nước, lần nữa đi bên ngoài lấy sữa tươi, nâng đầu của cô lên đút cho cô uống được hết một nửa.
Lâm Sơ dần dần có hơi sức, ngã xuống giường nói chuyện với Trầm Trọng Tuân, Trầm Trọng Tuân hàn huyên một hồi về thời học sinh của mình, thời trung học anh chính là hội trưởng hội học sinh, đến đại học, càng là nhân vật phong vân.
"Anh không thích giao tiếp, rất ít nói chuyện phiếm với người khác, tới trong miệng người khác, đây chính là “khốc”, thật ra là anh quá bận rộn, trong hội nhiều chuyện, anh cũng vì bồi dưỡng năng lực của chính mình."
Lâm Sơ cười nói: "Anh thật tự kỷ, tự nói mình “khốc”!"
Trầm Trọng Tuân cắn cắn miệng của cô, lại nghe Lâm Sơ hỏi: "Theo lý lẽ của anh, nhất định rất được nữ sinh yêu thích, anh thật sự chưa từng yêu đương?"
Trầm Trọng Tuân cười một tiếng, vuốt ve mặt của cô: "Như em vậy cũng sẽ được nhiều nam sinh thích, em thì sao?"
Lâm Sơ cười nói: "Em không tự luyến!"
Trầm Trọng Tuân chọc cô, tiếng cười của Lâm Sơ đề cao trong nháy mắt, chủ nhật không có việc gì, Trầm Trọng Tuân lần nữa rèn luyện thể lực cho Lâm Sơ, hai người không biết xấu hổ phập phồng phập phồng hơn nửa ngày, đến cuối cùng Trầm Trọng Tuân lại toát ra ý niệm nhốt (di.da.l.qy.do) mình trong nhà, anh không muốn công việc không muốn ra khỏi cửa, chỉ muốn sống chung một chỗ với Lâm Sơ.
Lâm Sơ mắng anh "Háo sắc": "Ở trong nhà cả ngày chỉ để làm cái này?"
Trầm Trọng Tuân ôm chặt cô: "Không làm gì cũng được." Lại không giải thích được nói: "Làm sao em lại xinh đẹp như vậy?"
Lâm Sơ đỏ mặt, hừ hừ hôn anh.
Rời giường ăn cơm, đi hai vòng, chỉ chốc lát sau trời đã chập tối rồi, Trầm Trọng Tuân thay cô xoa bóp, ôm cô hôn tới hôn lui, biết lần này không thể càn rỡ nữa rồi, anh có chút không cam tâm.
Hôm nay Lâm Sơ thật sự rất lười trở về hoa viên Quan Cẩm, đau lưng, cứ nằm bẹp dí như vậy, Trầm Trọng Tuân dốc hết sức bồi thường, mát xa cho cô rất thoải mái, cánh tay của anh cũng ê ẩm, Lâm Sơ lại thay anh mát xa, hai người an phận hàn huyên tới lúc ngủ.
Sau này khi Lâm Sơ bắt đầu nhớ lại hai ngày này, Trầm Trọng Tuân đối với cô vừa ngoan lại không có hành vi gì quá đáng, cô cảm thấy phần nào đó trong tính cách của Trầm Trọng Tuân có sự thay đổi một chút, bề ngoài anh chững chạc chính khí, là anh "Duy Ngã", anh muốn nắm tất cả trong tay mình, quỹ tích cuộc đời của anh cũng không chệch đường ray, đối với tất cả anh đều đã có tính trước, anh giữ Lâm Sơ làm của riêng, Lâm Sơ cũng chỉ có thể thuộc về riêng mình anh, anh dùng hai ngày hai đêm để khắc họa ấn ký của mình lên người Lâm Sơ, ở trên người của cô hiện đầy mùi của anh, thể xác và tinh thần của anh chỉ nhận định một người duy nhất, từ nay về sau, người này cũng ở trong phạm vi khống chế của anh.
Nếu không cần đi làm, Trầm Trọng Tuân cũng sẽ không khách khí, anh thông cảm cho Lâm Sơ vì thể lực cạn kiệt, để cho cô ngoan ngoãn nằm im đừng động, một mình ra sức phấn đấu, đến sau nửa đêm mới ổn định lại, Trầm Trọng Tuân muốn dụ dỗ Lâm Sơ đi tắm, nhưng Lâm Sơ lười đến ngay cả sợi tóc cũng không muốn chuyển động, cho dù Trầm Trọng Tuân nói chuyện gì với cô, cô đều chỉ có thể dùng "Ừ a a" trả lời.
Trầm Trọng Tuân dừng lại trong chốc lát, sau đó trực tiếp ôm Lâm Sơ đi phòng tắm. Trời rất lạnh nhưng hai người lại là cả người mồ hôi, dinh dính ngan ngán ngủ không thoải mái. Lâm Sơ đã không để ý được là có xấu hổ hay không nữa, không còn hơi sức mặc Trầm Trọng Tuân thay cô lau, sau khi xối sạch lại lần nữa bị ôm lên, nghe Trầm Trọng Tuân nói thật nhỏ: "Làm sao em lại nhẹ như thế chứ, bình thường ăn những thứ gì?"
Lâm Sơ lầm bầm: "Cơm!"
Trầm Trọng Tuân cười nhẹ một tiếng, hôm một cái lên miệng cô, thận trọng đặt cô về trên giường, kéo chăn lên đắp kín người, ôm Lâm Sơ an ổn ngủ.
Không biết ngủ bao lâu, rèm cửa sổ đã không ngăn được ánh nắng. Mùa (di.da.l.qy.do) đông mặt trời vừa ấm lại vừa mềm, một màu vàng như sa mỏng bao phủ thành phố Nam Giang, gió nhẹ vừa thổi, sa mỏng nhấc lên một tầng Tiểu Lãng Hoa, rèm cửa sổ nhẹ nhàng đong đưa, Trầm Trọng Tuân cũng mở mắt.
Lâm Sơ ngủ yên ở trong ngực anh, khuôn mặt nhỏ nhắn lớn chừng bàn tay dính vào ngực của anh, hô hấp nhàn nhạt giống như lông vũ gãi nhẹ. Nhột nhột y hệt hấp dẫn, Trầm Trọng Tuân ngoắc ngoắc môi, nhẹ nhàng nâng cằm Lâm Sơ lên, đặt xuống một nụ hôn chào buổi sáng.
Vốn chỉ muốn lướt qua, nhưng Trầm Trọng Tuân đã đánh giá quá cao lực khống chế của mình, anh cực kỳ yêu thích mùi vị của Lâm Sơ, hương vị mềm mại ngọt ngào, anh cười nghĩ đã lâu cô gái này mới ngoan ngoãn thuận theo như bây giờ, dục vọng hết sức căng thẳng.
Lâm Sơ đang lúc nửa tỉnh nửa mê mơ hồ cảm giác mình lại bị "Xui xẻo", cô khẽ hừ một tiếng, lại nghe bên (di.da.l.qy.do) tai có người lừa gạt dụ dỗ: "Ngoan, lần này anh sẽ chậm một chút, nhất định không làm em khó chịu."
Lâm Sơ gào thét trong đáy lòng, quỷ mới tin anh! Bất đắc dĩ cả người cô cũng mềm nhũn, ý thức cũng mơ mơ hồ hồ, hình như chỉ muốn đắm chìm vào giấc ngủ.
Mà Trầm Trọng Tuân lại chỉ muốn đắm chìm trong thân thể của cô, anh an ủi mỗi một chỗ phía dưới của cô gái nhỏ, anh biết Lâm Sơ xinh đẹp, nhưng lại không biết khi ánh mặt trời màu vàng kim rải lên trên người cô, cô sẽ có một loại xinh đẹp trong suốt thuần túy thế này.
Trầm Trọng Tuân tự nhận là người ôn hòa, nhưng vào giờ phút này, anh lại chỉ muốn nghiền nát Lâm Sơ giống như thủy tinh.
Anh nhìn chằm chằm bả vai nhỏ hẹp của Lâm Sơ, cổ thật nhỏ, còn có cánh tay cũng chỉ nhỏ bằng một nửa tay anh, anh cẩn thận từng li từng tí bắt lấy vai Lâm Sơ, tận lực để không bóp vỡ cô, nhưng nơi căng phồng bị anh che giấu trong bóng tối kia lại có một loại kích động, nghiền nát Lâm Sơ, chỉ cần anh vùi vào trong thân thể của cô.
Trầm Trọng Tuân làm theo, Lâm Sơ khẽ rên một tiếng, mơ mơ màng màng mở hai mắt ra, lại liếc thấy ánh mắt tràn đầy dục niệm của Trầm Trọng Tuân, Trầm Trọng Tuân khàn giọng nói nhỏ "Đao Đao", dùng lực, không ngừng chống đỡ Lâm Sơ vào Vân Đính.
Điên cuồng đi qua, Lâm Sơ quyết định ngủ như chết ở trên giường. Trầm Trọng Tuân sảng khoái tinh thần, rời giường giặt quần áo nấu cơm, buổi trưa anh trở về phòng gọi Lâm Sơ, lại vê lại bóp, thật lâu mới lay tỉnh được cô, Lâm Sơ tức giận nói: "Anh phiền chết đi được, em đau!"
Trầm Trọng Tuân hôn nhẹ cô, dò vào trong chăn bấm eo cô, Lâm Sơ sợ nhột, cười đùa một tiếng né tránh, lại ăn vạ nói: "Không đứng dậy nổi, thật sự không đứng dậy nổi rồi!"
Thân là đầu sỏ gây nên, Trầm Trọng Tuân có một chút tự trách, anh đỡ tay dưới nách Lâm Sơ, dùng sức, lập tức lôi được cô ra khỏi chăn.
Lâm Sơ sợ hãi kêu lên: "Lạnh muốn chết!"
Trầm Trọng Tuân lập tức ôm chặt cô, cười nói: "Giả bộ, em xem một chút xem điều hòa để bao nhiêu độ!"
Lâm Sơ lầm bầm một tiếng, ban ngày ban mặt cô lại trần truồng bị Trầm Trọng Tuân ôm, nói chung vẫn có chút ngượng ngùng.
Trầm Trọng Tuân hôn một cái lên ngực cô, Lâm Sơ lại khẽ rên một tiếng, hai người đứng ở mép giường náo loạn một hồi, lúc này Trầm Trọng Tuân mới thay Lâm Sơ mặc áo sơ mi của anh vào: "Quần áo của em anh đã giặt rồi, đang phơi cho khô."
Lâm Sơ kinh ngạc nói: "Anh giúp em giặt quần áo á?" Thấy Trầm Trọng Tuân gật đầu, cô tức giận nói: "Anh là đấng mày râu, sao lại giặt quần áo của em!" Càng nghĩ càng kỳ cục, Lâm Sơ cảm giác rất xấu hổ.
Trầm Trọng Tuân nhếch môi: "Anh thích."
Anh thích làm tất cả những chuyện có liên quan đến Lâm Sơ.
Lúc ăn cơm Trầm Trọng Tuân thương lượng với cô: "Vẫn nên để mấy bộ quần áo ở chỗ này đi, như hôm nay nhiều như vậy không có phương tiện!"
Lâm Sơ trừng mắt nhìn anh, nhai thức ăn hàm hồ một tiếng: "Tư tưởng xấu xa!"
Trầm Trọng Tuân thấy cô phồng má như trẻ con, cả trái tim cũng mềm mại, lúc này cô mới giống cô gái nhỏ chừng hai mươi tuổi, không thèm nghĩ công việc, cũng không thèm nghĩ cuộc sống nữa, tất cả đều do người đàn ông ba mươi tuổi là anh đây cung cấp, Lâm Sơ chỉ cần không buồn không lo hưởng thụ là được.
Sau khi ăn xong anh đưa Lâm Sơ tới nơi học thêm, lại quay về trong căn hộ quét dọn phòng ốc, suy nghĩ một chút, anh lại đi siêu thị mua một đống đồ ăn vặt, thuận tiện mua một vài bồn hoa, sau khi trở về thì thời gian cũng không còn nhiều lắm, anh lại đi đón Lâm Sơ tan lớp.
Phương pháp học tập của Lâm Sơ rất cứng nhắc, học tập cần trí nhớ, trí nhớ cần củng cố, ngồi vào trong xe, cô lôi laptop ra lần nữa ôn tập, đầu bút soàn soạt soàn soạt rơi xuống, hết sức chuyên chú.
Trầm Trọng Tuân không quấy rầy cô, xe đi càng ngày càng ổn định, lúc tới hoa viên Quan Cẩm, rốt cuộc Lâm Sơ cũng tăng thêm cho trí nhớ một tầng ly ba.
Quần áo của Lâm Sơ không nhiều lắm, cô không để tâm tới trang phục lắm, áo khoác mùa đông đắt tiền nhất cũng không vượt qua 800.
"Cái này đắt tiền nhất, lễ mừng năm mới năm nay em lấy được tiền thưởng, mua một phần thưởng cho mình."
Trầm Trọng Tuân cười nói: "Vậy lễ mừng năm mới lần này anh mua đồ làm phần thưởng cho em!"
Dọn mấy bộ quần áo bỏ vào rương hành lý, Lâm Sơ lại đem theo một bình xịt dưỡng da, cô dùng rất ít mỹ phẩm, ngày trước là vì chuẩn bị cho biểu diễn văn nghệ, bây giờ xem ra là không phải dùng đến nữa rồi.
Trầm Trọng Tuân còn muốn lấy thêm mấy bộ quần áo nữa, nhưng lại bị Lâm Sơ ngăn cản: "Em chỉ để vài món làm dự phòng, anh muốn làm gì!" Mặt cảnh giác.
Trầm Trọng Tuân buồn cười, không hề động đến nữa.
Thu thập hành lý xong vẫn không thấy bóng dáng Tang Phi Yến và Thi Đình Đình, đoán chừng đều đã đi hẹn hò.
Lâm Sơ nghĩ mà buồn cười, trong phòng thuê không có ai độc thân, cô cũng sắp quên mất trạng thái của mình lúc mới vừa dọn nhà là gì rồi, giống như ở chung một chỗ với Trầm Trọng Tuân là chuyện đương nhiên, là thuận nước đẩy thuyền, là không sửa được thói quen.
Buổi tối, Trầm Trọng Tuân thể hiện tài năng, đeo tạp dề nấu ăn, trong khoảng thời gian này anh mới biết được khẩu vị của Lâm Sơ, trên phương diện ăn uống Lâm Sơ cũng không bắt bẻ gì, chỉ là cô thích đồ ngọt hơn, thịt om cà cũng phải thả sáu muỗng đường, còn phải tiến hành theo những bước nấu nướng của cha Lâm.
Nam Giang thơ mộng vốn là ưa ngọt, Lâm Sơ là ngọt càng thêm ngọt: "Bà ngoại có bệnh tiểu đường, dịp lễ mừng năm mới chúng em đi nhà bà ăn cơm, thật ra thì đều ăn không được vài ngụm, hoàn toàn không bỏ đường thật sự không quen."
"Em chắc chắn sẽ bị bệnh tiểu đường!" Trầm Trọng Tuân đẩy tay của cô ra, đoạt ly nước đường từ trong tay của cô, theo mức hợp lý mà thêm đường, tuyệt không nhân nhượng Lâm Sơ.
Lâm Sơ lại nói: "Em ăn đến sâu răng rồi!" Cô há to mồm, chỉ chỉ bên trái, lại chỉ chỉ bên phải, thất bại nói: "Thôi, em cũng không nhớ rõ là bên nào phải hàn răng nữa."
Trầm Trọng Tuân dở khóc dở cười, tắt bếp xong anh đưa tay đặt ở hai gò má Lâm Sơ: "A ——"
Lâm Sơ ngoan ngoãn há mồm, Trầm Trọng Tuân nhìn vào trong nửa ngày, cũng không nhận ra là cái răng bên nào từng bị hàn, khen: "Nha sĩ này kỹ thuật không tệ!" Nói xong, lại thuận thế hôn Lâm Sơ, Lâm Sơ hừ hừ, ôm cổ của anh, tự động tự giác dâng lên món khai vị trước khi ăn cơm.
Ăn xong món khai vị, khẩu vị của Trầm Trọng Tuân thật tốt, ăn được ba chén cơm, lúc muốn ăn thêm chén thứ tư Lâm Sơ lập tức nhét một cây cà cuối cùng vào trong miệng, che bụng trướng phình ủ rũ nói: "Ăn no quá!" Quá no, không thể ăn nữa.
Trầm Trọng Tuân nói: "Ăn thịt ít quá, anh thấy gần đây em lại gầy, ngày mai bắt đầu ăn nhiều thịt một chút."
Lâm Sơ ngồi phịch ở trên ghế: "Hôm nay em ăn hai chén cơm, mỗi ngày đều ăn như vậy, em không mập chết mới là lạ!"
Trầm Trọng Tuân cười cười, đơm chén cơm thứ tư, gạt toàn bộ đồ ăn còn lại vào trong chén, ăn sạch sẽ.
Sau khi ăn xong Lâm Sơ làm vận động, chủ động vung tay áo lên rửa chén, sau khi rửa sạch sẽ bụng vẫn còn khó chịu, Trầm Trọng Tuân cắt một quả cam để cho cô tráng miệng, ôm cô nằm vào ghế sa lon, thay cô xoa xoa bụng.
Tối thứ sáu, tiết mục giải trí rất nhiều, Lâm Sơ lười biếng tựa vào trong ngực Trầm Trọng Tuân, bàn tay trên bụng truyền đến hơi ấm thoải mái, có tác (lqd) dụng thôi miên. Trong TV liên tiếp truyền đến tiếng cười, Lâm Sơ cũng cười theo, cười một lát thì âm thanh lại dần dần biến mất, Trầm Trọng hỏi thăm: "Khá hơn chút nào không?"
Lâm Sơ bắt lấy thành ghế sô pha bên cạnh, khẽ nói một tiếng, bàn tay Trầm Trọng Tuân chạy khắp mọi nơi, chui vào hoành hành trong áo lót Lâm Sơ, chỉ chốc lát sau, anh lại hôn Lâm Sơ, tùy ý vơ vét.
Bỏ đi quần áo, Trầm Trọng Tuân yêu thương ngực Lâm Sơ, nói thật nhỏ: "Ngày hôm qua đã muốn hỏi em, hiện tại làm sao lại mặc xinh đẹp như vậy, hai lần trước không phải kiểu dáng như thế này."
Anh nâng Lâm Sơ lên, để cho cô quỳ gối trên ghế sa lon, mà anh lại vừa lúc nhìn thẳng vào ngực Lâm Sơ, hô hấp nóng rực phun vào nơi mềm mại kia.
Lâm Sơ mắc cỡ đỏ mặt: "Mẹ em mua cho em."
Trầm Trọng Tuân có chút thất vọng, anh còn tưởng rằng đây là Lâm Sơ chuẩn bị cho anh. Anh không biểu hiện ra vẻ thất vọng, mà bộc phát tất cả thành sức mạnh khiến Lâm Sơ mở miệng cầu xin tha thứ, ghế sa lon cũng không nhỏ, anh giằng co Lâm Sơ trong phòng khách vài lần, sau đó lại chuyển chiến địa về phòng ngủ, hai người cũng không tiếp tục ngượng ngùng nữa. Rốt cuộc thể lực của Lâm Sơ không được, kêu một hồi là không còn hơi sức nữa, chỉ cầu Trầm Trọng Tuân động tác mau mau.
Nhưng ngày mai là chủ nhật, trong nhà thức ăn đầy đủ, cả ngày cũng có thể không ra cửa, Trầm Trọng Tuân nơi nào sẽ nhanh, anh chỉ muốn chậm một chút, chậm một chút nữa, tốt nhất là thời gian cứ dừng lại ở tối nay.
Anh nhớ tới mấy lần trước Lâm Sơ căm giận bất bình, hôm nay mở lòng từ bi, để Lâm Sơ chủ động. Lâm Sơ bị anh cho ngồi dậy, ngượng ngùng không biết cử động, Trầm Trọng Tuân thở hổn hển, thật lâu mới húc lên trên một cái, lúc này Lâm Sơ mới khẽ gọi một tiếng hồi hồn, chậm rì rì động, không bao lâu lại lập tức rơi vào trong ngực Trầm Trọng Tuân, Trầm Trọng Tuân cười hắc hắc, một cái xoay người, lần nữa đè Lâm Sơ buông tha quyền chủ động ở phía dưới.
Vốn tưởng rằng thứ sáu đã là cực hạn của hai người, thì ra là Lâm Sơ mười phần sai, thứ sáu Trầm Trọng Tuân còn thủ hạ lưu tình, ngày mai không có chuyện gì, Trầm Trọng Tuân buông bỏ tất cả, sau khi leo lên đỉnh nghỉ ngơi một hồi, lại lần nữa chiến đấu hăng hái, đến cuối cùng rốt cuộc anh có chút cảm thấy no rồi, mới tha cho Lâm Sơ, ôm cô vào lòng an ủi một hồi, động tác ngược lại chưa từng ngừng nghỉ, chỉ là sức lực đã có thể khống chế, hai người cùng hưởng thụ cảm giác như tỉnh như mơ.
Trời sáng hai người ngủ không dậy nổi, cuối cùng Trầm Trọng Tuân sợ Lâm Sơ bị đói, vội vã lấy bánh bao trong tủ lạnh ra đút cho cô hai cái, lại sợ cô khát nước, lần nữa đi bên ngoài lấy sữa tươi, nâng đầu của cô lên đút cho cô uống được hết một nửa.
Lâm Sơ dần dần có hơi sức, ngã xuống giường nói chuyện với Trầm Trọng Tuân, Trầm Trọng Tuân hàn huyên một hồi về thời học sinh của mình, thời trung học anh chính là hội trưởng hội học sinh, đến đại học, càng là nhân vật phong vân.
"Anh không thích giao tiếp, rất ít nói chuyện phiếm với người khác, tới trong miệng người khác, đây chính là “khốc”, thật ra là anh quá bận rộn, trong hội nhiều chuyện, anh cũng vì bồi dưỡng năng lực của chính mình."
Lâm Sơ cười nói: "Anh thật tự kỷ, tự nói mình “khốc”!"
Trầm Trọng Tuân cắn cắn miệng của cô, lại nghe Lâm Sơ hỏi: "Theo lý lẽ của anh, nhất định rất được nữ sinh yêu thích, anh thật sự chưa từng yêu đương?"
Trầm Trọng Tuân cười một tiếng, vuốt ve mặt của cô: "Như em vậy cũng sẽ được nhiều nam sinh thích, em thì sao?"
Lâm Sơ cười nói: "Em không tự luyến!"
Trầm Trọng Tuân chọc cô, tiếng cười của Lâm Sơ đề cao trong nháy mắt, chủ nhật không có việc gì, Trầm Trọng Tuân lần nữa rèn luyện thể lực cho Lâm Sơ, hai người không biết xấu hổ phập phồng phập phồng hơn nửa ngày, đến cuối cùng Trầm Trọng Tuân lại toát ra ý niệm nhốt (di.da.l.qy.do) mình trong nhà, anh không muốn công việc không muốn ra khỏi cửa, chỉ muốn sống chung một chỗ với Lâm Sơ.
Lâm Sơ mắng anh "Háo sắc": "Ở trong nhà cả ngày chỉ để làm cái này?"
Trầm Trọng Tuân ôm chặt cô: "Không làm gì cũng được." Lại không giải thích được nói: "Làm sao em lại xinh đẹp như vậy?"
Lâm Sơ đỏ mặt, hừ hừ hôn anh.
Rời giường ăn cơm, đi hai vòng, chỉ chốc lát sau trời đã chập tối rồi, Trầm Trọng Tuân thay cô xoa bóp, ôm cô hôn tới hôn lui, biết lần này không thể càn rỡ nữa rồi, anh có chút không cam tâm.
Hôm nay Lâm Sơ thật sự rất lười trở về hoa viên Quan Cẩm, đau lưng, cứ nằm bẹp dí như vậy, Trầm Trọng Tuân dốc hết sức bồi thường, mát xa cho cô rất thoải mái, cánh tay của anh cũng ê ẩm, Lâm Sơ lại thay anh mát xa, hai người an phận hàn huyên tới lúc ngủ.
Sau này khi Lâm Sơ bắt đầu nhớ lại hai ngày này, Trầm Trọng Tuân đối với cô vừa ngoan lại không có hành vi gì quá đáng, cô cảm thấy phần nào đó trong tính cách của Trầm Trọng Tuân có sự thay đổi một chút, bề ngoài anh chững chạc chính khí, là anh "Duy Ngã", anh muốn nắm tất cả trong tay mình, quỹ tích cuộc đời của anh cũng không chệch đường ray, đối với tất cả anh đều đã có tính trước, anh giữ Lâm Sơ làm của riêng, Lâm Sơ cũng chỉ có thể thuộc về riêng mình anh, anh dùng hai ngày hai đêm để khắc họa ấn ký của mình lên người Lâm Sơ, ở trên người của cô hiện đầy mùi của anh, thể xác và tinh thần của anh chỉ nhận định một người duy nhất, từ nay về sau, người này cũng ở trong phạm vi khống chế của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.