Chương 57
Cảnh Tiểu Lục
31/07/2021
Thiên Thành đặt câu hỏi đột ngột làm Thẩm Mộ Ca sững sờ, tâm tình còn đang chìm đắm trong cảm kích khi tỷ muội gặp lại, bỗng nhiên nghe tên Phù Sinh, nàng có chút mê man. Tiếp theo nhìn thấy vẻ mặt trêu tức của Thẩm Ngữ Cầm, hai tai lập tức nóng lên, rủ mắt nói: “Không lý do, thế nào lại hỏi chuyện này?”
“Hoàng tỷ biết rõ còn hỏi, người khác muội không để ý. Nhưng Phù Sinh công công không phải người thường, nếu không Hoàng tỷ sẽ không kiên quyết dẫn hắn xuất cung.” Thiên Thành trêu ghẹo, phản ứng của Hoàng tỷ khi nghe tên Phù Sinh đều bị nàng thu vào mắt.
“Không cho nói lung tung. Trong cung nhiều người hỗn tạp, nếu truyền tới tai Phụ Hoàng, phiền phức không phải nhỏ.” Thẩm Mộ Ca điểm nhẹ trán Thẩm Ngữ Cầm, nàng dùng sức không nhiều nhưng ngữ khí rất nghiêm túc.
“Đó là tất nhiên, muội rất kín miệng Hoàng tỷ cứ yên tâm. Như vậy đi, tối nay muội ở lại chỗ Hoàng tỷ, tỷ nói cho muội nghe quá trình đến Liêu tộc diễn ra thế nào.” Thiên Thành le lưỡi, vẫn lôi kéo tay Thẩm Mộ Ca không nỡ buông. Nếu như Hoàng tỷ không đáp ứng nàng thỉnh cầu này, e tối nay nàng không thể nào chợp mắt.
“Có được không Hoàng tỷ? Tỷ đồng ý với muội đi! Tỷ xem, từ lúc tỷ đi muội liên tục bị mất ngủ, bây giờ tỷ trở về, còn không cho muội ở bên cạnh sao?” Thiên Thành thấy Thẩm Mộ Ca vẫn không hé miệng, không thể làm gì khác bỏ thêm công sức làm nũng.
Trong đại sảnh không có người ngoài, chỉ có tiểu Lục tử và Thu Thiền hầu hạ, ngược lại hai người cũng đã quen dáng vẻ Thiên Thành công chúa chơi xấu. Nhưng bình thường Công Chúa trêu chọc các nàng bằng biện pháp khác mà thôi, còn dáng dấp làm nũng với Trưởng công chúa, đúng thật quá đáng yêu rồi. Hai người luôn cúi đầu nhưng con mắt liên tiếp len lén liếc qua, tranh thủ nhìn thêm vài lần.
“Hừ, hai người nhìn cái gì? Cẩn thận bổn cung thu thập các ngươi.” Tất nhiên Thẩm Ngữ Cầm không bỏ qua động tác của hai người, nhưng hiện tại Hoàng tỷ vẫn còn ở đây không tiện phát tác, đành âm thầm tự nói trong lòng.
“Ai, được rồi. Muội nói cũng đúng, tỷ đi lâu như vậy, cũng hại muội khó chịu suốt thời gian dài, là Hoàng tỷ không đúng. Nhưng tối nay chúng ta sẽ ở chỗ của muội.” Thẩm Mộ Ca hết cách, huống chi nàng lại rất nhớ muội muội. Có cơ hội được ở chung nhiều hơn, tự nhiên sẽ không bỏ qua.
Hơn nữa nàng lựa chọn ở lại chỗ Thiên Thành còn vì một nguyên nhân khác, chính là sợ muội muội truy tìm thân phận Phù Sinh. Lời nói vừa rồi rõ ràng có ý tứ khác, xem ra thân phận Phù Sinh bắt đầu bị người ngoài chú ý. Dù Thiên Thành không phải người ngoài, nàng cũng không muốn có thêm người nào biết thân phận thực sự của Phù Sinh, huống hồ chuyện này đối với Thiên Thành không có gì tốt.
Trong mắt lập tức xuất hiện nụ cười, Thiên Thành hơi di chuyển thân thể, cung trang phiền phức theo động tác mà lay động. Nàng giơ tay ra hiệu: “Thu Thiền, ngươi phân phó xuống dưới, chuẩn bị thêm rượu và thức ăn, đêm nay bổn cung phải cùng Hoàng tỷ thoải mái một bữa.” Tiếp theo ánh mắt rơi lên người Lục Thành Nhan, cười nói: “Tiểu Lục tử, ngươi đi tới tẩm cung Hoàng tỷ một chuyến, thông báo tối nay Hoàng tỷ ngủ lại chỗ bổn cung, nói Vũ Yến đừng lo lắng. Còn có, ngươi gọi Phù Sinh công công đi theo, bổn cung muốn gặp hắn.”
Không chờ Thẩm Mộ Ca mở miệng ngăn cản, Thẩm Ngữ Cầm nhanh chóng dùng ánh mắt đuổi tiểu Lục tử ra ngoài. Nhìn Thu Thiền và tiểu Lục tử biến mất như cơn gió, Thẩm Mộ Ca nhìn muội muội chằm chằm. Trầm mặc một lát, mới lên tiếng: “Thiên Thành, hà tất cố tình tập trung chú ý lên người Phù Sinh. Nàng chỉ là một người bình thường, tỷ dẫn nàng cùng đi, đơn giản vì muốn có người làm bạn trên đường, giải lao mà thôi!”
Lời giải thích này đã hình thành trong lòng Thẩm Mộ Ca từ lâu, đây là nàng chuẩn bị ứng phó với Phụ Hoàng, không nghĩ hôm nay phải dùng với Thiên Thành trước.
“A, Hoàng tỷ mau nghĩ lời thoại khác đi. Lời này chỉ có thể dùng để nói với những người đàng hoàng nghe mà thôi. Đừng nói Phụ Hoàng sẽ không tin, ngay cả muội vô cùng tin tưởng Hoàng tỷ cũng không thấy có điều bất ổn.”
Âm thanh mềm mại phối hợp với vẻ mặt kiều mị, Thẩm Mộ Ca dừng một chút, thình lình phát hiện, muội muội trong lòng nàng cần được yêu thương bảo vệ giờ đây đã lớn. Dung mạo Thiên Thành không chỉ chói mắt, nét ngây ngô thiếu nữ cũng dần dần biến mất. Thời gian vừa qua ở ngự thư phòng rèn luyện, khí chất thành thục tăng thêm không ít. Hơn nữa Thẩm Mộ Ca còn phát hiện, tính cách nóng bỏng yêu mị hơn nàng rất nhiều. Không biết tương lai vị quý tộc nào có thể trở thành phò mã của Thiên Thành? Thẩm Mổ Ca suy nghĩ tới thất thần.
“Hoàng tỷ đừng lo lắng, có muội ở đây nhất định sẽ giúp tỷ giữ kín.” Thấy Thẩm Mộ Ca thất thần, Thiên Thành nghĩ lời nói vừa rồi làm Hoàng tỷ lo âu. Lập tức vỗ vỗ ngực bảo đảm.
“Giữ kín? Tột cùng muội đang làm trò vặt gì?” Thẩm Mộ Ca bị lời Thẩm Ngữ Cầm làm cho đầu óc mơ hồ, nhưng dáng vẻ rất thật lòng, lại không thể không hỏi rõ.
“Tỷ cho rằng Phụ Hoàng dễ đối phó? Nếu không phải mấy ngày nay long thể bất an, vừa rồi Phụ Hoàng không dễ dàng buông tha tỷ, sớm đã hỏi dò rồi. Muội dặn tiểu Lục tử gọi Phù Sinh đến đây, muốn nhân dịp cơ hội này để ba chúng ta cùng nhau bàn bạc khớp khẩu cung. Thời điểm Phụ Hoàng thật sự muốn truy cứu, chúng ta sẽ không dấu đầu lòi đuôi.” Giờ khắc này xung quanh không có người ngoài, Thiên Thành không cần tiếp tục vòng vo.
“Muội muốn Phù Sinh khớp cung?” Thẩm Mộ Ca lập tức bắt trọng điểm, vẻ mặt nghiêm nghị hơn.
“Quả nhiên Hoàng tỷ đau lòng Phù Sinh. Hiện giờ ở chỗ của muội, Hoàng tỷ đã lo lắng như vậy, vạn nhất bị truyền đến chỗ Phụ Hoàng thì phải làm sao? Chẳng lẽ tỷ định nói với Phụ Hoàng, Phù Sinh công công không phải công công?”
“Cái gì công công không phải công công? Thiên Thành! Muội có ý gì?” Đột nhiên Thẩm Mộ Ca ngẩn ra, nàng cảm thấy sấm sét giữa trời quang, khiến tâm nàng kinh hoàng.
“Không có ý gì, muội chỉ muốn nói, Hoàng tỷ nên tìm lý do hợp tình hợp lý hơn để Phụ Hoàng tin tỷ yêu thích Phù Sinh công công. Bởi vì trong cung ai cũng biết, từ trước đến giờ Trưởng công chúa không thích nuôi sủng nam bên cạnh, huống chi là thái giám.” Thẩm Ngữ Cầm không hoài nghi về giới tính của Phù Sinh, nhưng nàng không tin Phù Sinh là một thái giám bình thường. Cho nên mới đánh bừa, ai ngờ đúng vào chỗ Thẩm Mộ Ca chột dạ.
Hai tỷ muội nói chuyện phiếm, trong lúc đó Thu Thiền đã sai người truyền thiện, mà Phù Sinh cùng tiểu Lục tử cũng cùng nhau tới tẩm cung Thiên Thành công chúa. Lục Thành Nhan không biết lòng Thiên Thành công chúa đang tính toán gì, tự nhiên cũng không có kiến nghị gì cho Phù Sinh, hai người ăn ý giữ yên lặng. Nhưng thời gian qua, Lục Thành Nhan rất lo lắng cho Phù Sinh, từ lúc quen biết sơ giao, trong lúc vô tình đã xem Phù Sinh là bằng hữu của mình.
“Khởi bẩm Trưởng công chúa, Thiên Thành công chúa, nô tài đã dẵn Phù Sinh công công đến.” Lục Thành Nhan tiến vào đại sảnh, động tác và ngôn ngữ thành thạo hơn nhiều, Phù Sinh ở phía sau lơ đãng nhíu mày.
“Tiểu nhân Phù Sinh tham kiến Trưởng công chúa, Thiên Thành công chúa.” Không chút trì hoãn, Phù Sinh theo đó quỳ xuống, vừa vào cung nàng đã lập tức hóa trang thành Phù Sinh, thẳng thắn hành lễ.
“Miễn lễ!” Trưởng công chúa khẽ vuốt cằm, Thiên Thành công chúa lên tiếng.
“Hôm nay bổn cung đặc biệt mời Phù Sinh công công đến, kính xin công công không nên cảm thấy bổn cung mạo phạm.” Thiên Thành cười, thành ý nhìn Phù Sinh.
“Nô tài không dám. Không biết Thiên Thành công chúa gọi tiểu nhân có gì phân phó?” Phù Sinh đứng lên, nghiêm túc đứng kế bên tiểu Lục tử.
“Tiểu Lục tử, ngươi lui xuống giúp Thu Thiền chuẩn bị thức ăn, chút nữa bổn cung sẽ cùng Hoàng tỷ ăn tối.” Thiên Thành công chúa đứng lên, hai bước rời khỏi vị trí chủ tọa, phất tay cho Lục Thành Nhan lui xuống, sau đó chậm rãi bước lại gần Phù Sinh, mỗi một bước của nàng đều khiến hai người còn lại cảm thấy căng thẳng. Cuối cùng cũng dừng lại, nhìn Phù Sinh gần trong gang tấc, đầu người này vẫn duy trì nửa hạ thấp, chưa từng có hành động nhòm ngó vượt rào.
“Phù Sinh công công, ngẩng đầu lên. Bổn cung sẽ không ăn ngươi, không cần câu nệ quá. Chỗ này chỉ còn ba người chúng ta, có mấy lời cần phải thẳng thắng với nhau.” Thiên Thành trực tiếp mở miệng, ngữ khí già giặn hoàn toàn khác xa trước kia. Phù Sinh thoáng giương mắt giật mình, lại cẩn thận suy ngẫm ý tứ trong lời Thẩm Ngữ Cầm nói.
“Lần đi Đại Liêu, Hoàng tỷ nhờ có ngươi bảo vệ mới bình yên vô sự. Thân là Hoàng muội, Thiên Thành chân thành biểu đạt cảm tạ.”
“Nô tài không dám, bảo vệ Trưởng công chúa là trách nhiệm của tiểu nhân, tuyệt đối không bao giờ chối từ.” Phù Sinh không nghĩ Thiên Thành công chúa đặc biệt triệu nàng tới chỉ vì muốn cảm ơn.
“Thiên Thành, muội không cần…” Thẩm Mộ Ca ở phía sau có chút bất ngờ, nàng vội vàng nhìn Phù Sinh một lát. Hiển nhiên nàng cũng không ngờ Thiên Thành sẽ làm như vậy.
“Được rồi, nên cảm tạ đã cảm tạ. Hiện tại, bổn cung muốn tính sổ với ngươi. Phù Sinh công công, ngươi liên lụy Trưởng công chúa, có biết tội không?” Khóe miệng Thiên Thành nhếch lên, nhưng trên mặt không có nụ cười, trái lại âm trầm, bổng nhiên thay đổi thái độ làm không khí đột biến.
“Thứ Phù Sinh ngu dốt, không biết Thiên Thành công chúa ám chỉ cái gì?” Phù Sinh khom người, biểu thị không hiểu.
“Thiên Thành!” Thẩm Mộ Ca sốt ruột đứng lên, nàng có linh cảm đoạn đối thoại tiếp theo sẽ đi theo hướng quỷ dị.
“Hoàng tỷ, đây là điều Phù Sinh phải biết, cũng là hắn nên gánh chịu trách nhiệm. Hoàng tỷ cứ vì hắn đảm đương tất cả, nhưng hắn lại hồn nhiên không biết, chẳng phải lãng phí tâm tư Hoàng tỷ sao?.” Thẩm Ngữ Cầm nhìn Thẩm Mộ Ca cười cười, rồi thoáng quay lại đối mặt Phù Sinh.
“Phù Sinh, vốn dĩ ngươi là một tiểu thái giám không đáng chú ý. Nhưng sau khi theo bên cạnh Hoàng tỷ, lại được ưu đãi rất nhiều. Đãi ngộ đặc biệt rất dễ làm người khác chú ý, vậy mà ngươi lại làm như không biết trời cao đất rộng dám theo Hoàng tỷ xuất cung, ngươi có nghĩ làm vậy hậu quả sẽ như thế nào không?” Ngữ khí Thiên Thành càng ngày càng lạnh, mang theo giọng điệu chất vấn.
“Ta…” Phù Sinh mở miệng muốn giải thích nhưng lại cảm thấy thiên ngôn vạn ngữ cũng không thể nào giải thích được, đành phải vô lực từ bỏ, im lặng.
“Hừ, ngươi nghĩ bản thân mình oan ức nhưng ngươi có từng nghĩ Hoàng tỷ sẽ bị người khác làm khó dễ không? Hoàng tỷ cũng sẽ cảm thấy oan ức? Trưởng công chúa tự ý mang theo tiểu thái giám đang là trung tâm tin đồn đi hoàn thân? Luận lễ, Trưởng công chúa đi lệch khuôn phép, nói lý lẽ, Trưởng công chúa đuối lý, nhưng Hoàng tỷ phải một mình gánh chịu. Hiện tại thân phận ngươi chưa bị bại lộ nhưng ngươi nghĩ bên cạnh Trưởng công chúa đột nhiên mất đi tiểu thái giám Phù Sinh nhưng vô cớ xuất hiện Diệp hộ vệ, trong mắt ngươi đương kim Hoàng Thượng dễ bị qua mặt như vậy sao?”
“Hoàng tỷ biết rõ còn hỏi, người khác muội không để ý. Nhưng Phù Sinh công công không phải người thường, nếu không Hoàng tỷ sẽ không kiên quyết dẫn hắn xuất cung.” Thiên Thành trêu ghẹo, phản ứng của Hoàng tỷ khi nghe tên Phù Sinh đều bị nàng thu vào mắt.
“Không cho nói lung tung. Trong cung nhiều người hỗn tạp, nếu truyền tới tai Phụ Hoàng, phiền phức không phải nhỏ.” Thẩm Mộ Ca điểm nhẹ trán Thẩm Ngữ Cầm, nàng dùng sức không nhiều nhưng ngữ khí rất nghiêm túc.
“Đó là tất nhiên, muội rất kín miệng Hoàng tỷ cứ yên tâm. Như vậy đi, tối nay muội ở lại chỗ Hoàng tỷ, tỷ nói cho muội nghe quá trình đến Liêu tộc diễn ra thế nào.” Thiên Thành le lưỡi, vẫn lôi kéo tay Thẩm Mộ Ca không nỡ buông. Nếu như Hoàng tỷ không đáp ứng nàng thỉnh cầu này, e tối nay nàng không thể nào chợp mắt.
“Có được không Hoàng tỷ? Tỷ đồng ý với muội đi! Tỷ xem, từ lúc tỷ đi muội liên tục bị mất ngủ, bây giờ tỷ trở về, còn không cho muội ở bên cạnh sao?” Thiên Thành thấy Thẩm Mộ Ca vẫn không hé miệng, không thể làm gì khác bỏ thêm công sức làm nũng.
Trong đại sảnh không có người ngoài, chỉ có tiểu Lục tử và Thu Thiền hầu hạ, ngược lại hai người cũng đã quen dáng vẻ Thiên Thành công chúa chơi xấu. Nhưng bình thường Công Chúa trêu chọc các nàng bằng biện pháp khác mà thôi, còn dáng dấp làm nũng với Trưởng công chúa, đúng thật quá đáng yêu rồi. Hai người luôn cúi đầu nhưng con mắt liên tiếp len lén liếc qua, tranh thủ nhìn thêm vài lần.
“Hừ, hai người nhìn cái gì? Cẩn thận bổn cung thu thập các ngươi.” Tất nhiên Thẩm Ngữ Cầm không bỏ qua động tác của hai người, nhưng hiện tại Hoàng tỷ vẫn còn ở đây không tiện phát tác, đành âm thầm tự nói trong lòng.
“Ai, được rồi. Muội nói cũng đúng, tỷ đi lâu như vậy, cũng hại muội khó chịu suốt thời gian dài, là Hoàng tỷ không đúng. Nhưng tối nay chúng ta sẽ ở chỗ của muội.” Thẩm Mộ Ca hết cách, huống chi nàng lại rất nhớ muội muội. Có cơ hội được ở chung nhiều hơn, tự nhiên sẽ không bỏ qua.
Hơn nữa nàng lựa chọn ở lại chỗ Thiên Thành còn vì một nguyên nhân khác, chính là sợ muội muội truy tìm thân phận Phù Sinh. Lời nói vừa rồi rõ ràng có ý tứ khác, xem ra thân phận Phù Sinh bắt đầu bị người ngoài chú ý. Dù Thiên Thành không phải người ngoài, nàng cũng không muốn có thêm người nào biết thân phận thực sự của Phù Sinh, huống hồ chuyện này đối với Thiên Thành không có gì tốt.
Trong mắt lập tức xuất hiện nụ cười, Thiên Thành hơi di chuyển thân thể, cung trang phiền phức theo động tác mà lay động. Nàng giơ tay ra hiệu: “Thu Thiền, ngươi phân phó xuống dưới, chuẩn bị thêm rượu và thức ăn, đêm nay bổn cung phải cùng Hoàng tỷ thoải mái một bữa.” Tiếp theo ánh mắt rơi lên người Lục Thành Nhan, cười nói: “Tiểu Lục tử, ngươi đi tới tẩm cung Hoàng tỷ một chuyến, thông báo tối nay Hoàng tỷ ngủ lại chỗ bổn cung, nói Vũ Yến đừng lo lắng. Còn có, ngươi gọi Phù Sinh công công đi theo, bổn cung muốn gặp hắn.”
Không chờ Thẩm Mộ Ca mở miệng ngăn cản, Thẩm Ngữ Cầm nhanh chóng dùng ánh mắt đuổi tiểu Lục tử ra ngoài. Nhìn Thu Thiền và tiểu Lục tử biến mất như cơn gió, Thẩm Mộ Ca nhìn muội muội chằm chằm. Trầm mặc một lát, mới lên tiếng: “Thiên Thành, hà tất cố tình tập trung chú ý lên người Phù Sinh. Nàng chỉ là một người bình thường, tỷ dẫn nàng cùng đi, đơn giản vì muốn có người làm bạn trên đường, giải lao mà thôi!”
Lời giải thích này đã hình thành trong lòng Thẩm Mộ Ca từ lâu, đây là nàng chuẩn bị ứng phó với Phụ Hoàng, không nghĩ hôm nay phải dùng với Thiên Thành trước.
“A, Hoàng tỷ mau nghĩ lời thoại khác đi. Lời này chỉ có thể dùng để nói với những người đàng hoàng nghe mà thôi. Đừng nói Phụ Hoàng sẽ không tin, ngay cả muội vô cùng tin tưởng Hoàng tỷ cũng không thấy có điều bất ổn.”
Âm thanh mềm mại phối hợp với vẻ mặt kiều mị, Thẩm Mộ Ca dừng một chút, thình lình phát hiện, muội muội trong lòng nàng cần được yêu thương bảo vệ giờ đây đã lớn. Dung mạo Thiên Thành không chỉ chói mắt, nét ngây ngô thiếu nữ cũng dần dần biến mất. Thời gian vừa qua ở ngự thư phòng rèn luyện, khí chất thành thục tăng thêm không ít. Hơn nữa Thẩm Mộ Ca còn phát hiện, tính cách nóng bỏng yêu mị hơn nàng rất nhiều. Không biết tương lai vị quý tộc nào có thể trở thành phò mã của Thiên Thành? Thẩm Mổ Ca suy nghĩ tới thất thần.
“Hoàng tỷ đừng lo lắng, có muội ở đây nhất định sẽ giúp tỷ giữ kín.” Thấy Thẩm Mộ Ca thất thần, Thiên Thành nghĩ lời nói vừa rồi làm Hoàng tỷ lo âu. Lập tức vỗ vỗ ngực bảo đảm.
“Giữ kín? Tột cùng muội đang làm trò vặt gì?” Thẩm Mộ Ca bị lời Thẩm Ngữ Cầm làm cho đầu óc mơ hồ, nhưng dáng vẻ rất thật lòng, lại không thể không hỏi rõ.
“Tỷ cho rằng Phụ Hoàng dễ đối phó? Nếu không phải mấy ngày nay long thể bất an, vừa rồi Phụ Hoàng không dễ dàng buông tha tỷ, sớm đã hỏi dò rồi. Muội dặn tiểu Lục tử gọi Phù Sinh đến đây, muốn nhân dịp cơ hội này để ba chúng ta cùng nhau bàn bạc khớp khẩu cung. Thời điểm Phụ Hoàng thật sự muốn truy cứu, chúng ta sẽ không dấu đầu lòi đuôi.” Giờ khắc này xung quanh không có người ngoài, Thiên Thành không cần tiếp tục vòng vo.
“Muội muốn Phù Sinh khớp cung?” Thẩm Mộ Ca lập tức bắt trọng điểm, vẻ mặt nghiêm nghị hơn.
“Quả nhiên Hoàng tỷ đau lòng Phù Sinh. Hiện giờ ở chỗ của muội, Hoàng tỷ đã lo lắng như vậy, vạn nhất bị truyền đến chỗ Phụ Hoàng thì phải làm sao? Chẳng lẽ tỷ định nói với Phụ Hoàng, Phù Sinh công công không phải công công?”
“Cái gì công công không phải công công? Thiên Thành! Muội có ý gì?” Đột nhiên Thẩm Mộ Ca ngẩn ra, nàng cảm thấy sấm sét giữa trời quang, khiến tâm nàng kinh hoàng.
“Không có ý gì, muội chỉ muốn nói, Hoàng tỷ nên tìm lý do hợp tình hợp lý hơn để Phụ Hoàng tin tỷ yêu thích Phù Sinh công công. Bởi vì trong cung ai cũng biết, từ trước đến giờ Trưởng công chúa không thích nuôi sủng nam bên cạnh, huống chi là thái giám.” Thẩm Ngữ Cầm không hoài nghi về giới tính của Phù Sinh, nhưng nàng không tin Phù Sinh là một thái giám bình thường. Cho nên mới đánh bừa, ai ngờ đúng vào chỗ Thẩm Mộ Ca chột dạ.
Hai tỷ muội nói chuyện phiếm, trong lúc đó Thu Thiền đã sai người truyền thiện, mà Phù Sinh cùng tiểu Lục tử cũng cùng nhau tới tẩm cung Thiên Thành công chúa. Lục Thành Nhan không biết lòng Thiên Thành công chúa đang tính toán gì, tự nhiên cũng không có kiến nghị gì cho Phù Sinh, hai người ăn ý giữ yên lặng. Nhưng thời gian qua, Lục Thành Nhan rất lo lắng cho Phù Sinh, từ lúc quen biết sơ giao, trong lúc vô tình đã xem Phù Sinh là bằng hữu của mình.
“Khởi bẩm Trưởng công chúa, Thiên Thành công chúa, nô tài đã dẵn Phù Sinh công công đến.” Lục Thành Nhan tiến vào đại sảnh, động tác và ngôn ngữ thành thạo hơn nhiều, Phù Sinh ở phía sau lơ đãng nhíu mày.
“Tiểu nhân Phù Sinh tham kiến Trưởng công chúa, Thiên Thành công chúa.” Không chút trì hoãn, Phù Sinh theo đó quỳ xuống, vừa vào cung nàng đã lập tức hóa trang thành Phù Sinh, thẳng thắn hành lễ.
“Miễn lễ!” Trưởng công chúa khẽ vuốt cằm, Thiên Thành công chúa lên tiếng.
“Hôm nay bổn cung đặc biệt mời Phù Sinh công công đến, kính xin công công không nên cảm thấy bổn cung mạo phạm.” Thiên Thành cười, thành ý nhìn Phù Sinh.
“Nô tài không dám. Không biết Thiên Thành công chúa gọi tiểu nhân có gì phân phó?” Phù Sinh đứng lên, nghiêm túc đứng kế bên tiểu Lục tử.
“Tiểu Lục tử, ngươi lui xuống giúp Thu Thiền chuẩn bị thức ăn, chút nữa bổn cung sẽ cùng Hoàng tỷ ăn tối.” Thiên Thành công chúa đứng lên, hai bước rời khỏi vị trí chủ tọa, phất tay cho Lục Thành Nhan lui xuống, sau đó chậm rãi bước lại gần Phù Sinh, mỗi một bước của nàng đều khiến hai người còn lại cảm thấy căng thẳng. Cuối cùng cũng dừng lại, nhìn Phù Sinh gần trong gang tấc, đầu người này vẫn duy trì nửa hạ thấp, chưa từng có hành động nhòm ngó vượt rào.
“Phù Sinh công công, ngẩng đầu lên. Bổn cung sẽ không ăn ngươi, không cần câu nệ quá. Chỗ này chỉ còn ba người chúng ta, có mấy lời cần phải thẳng thắng với nhau.” Thiên Thành trực tiếp mở miệng, ngữ khí già giặn hoàn toàn khác xa trước kia. Phù Sinh thoáng giương mắt giật mình, lại cẩn thận suy ngẫm ý tứ trong lời Thẩm Ngữ Cầm nói.
“Lần đi Đại Liêu, Hoàng tỷ nhờ có ngươi bảo vệ mới bình yên vô sự. Thân là Hoàng muội, Thiên Thành chân thành biểu đạt cảm tạ.”
“Nô tài không dám, bảo vệ Trưởng công chúa là trách nhiệm của tiểu nhân, tuyệt đối không bao giờ chối từ.” Phù Sinh không nghĩ Thiên Thành công chúa đặc biệt triệu nàng tới chỉ vì muốn cảm ơn.
“Thiên Thành, muội không cần…” Thẩm Mộ Ca ở phía sau có chút bất ngờ, nàng vội vàng nhìn Phù Sinh một lát. Hiển nhiên nàng cũng không ngờ Thiên Thành sẽ làm như vậy.
“Được rồi, nên cảm tạ đã cảm tạ. Hiện tại, bổn cung muốn tính sổ với ngươi. Phù Sinh công công, ngươi liên lụy Trưởng công chúa, có biết tội không?” Khóe miệng Thiên Thành nhếch lên, nhưng trên mặt không có nụ cười, trái lại âm trầm, bổng nhiên thay đổi thái độ làm không khí đột biến.
“Thứ Phù Sinh ngu dốt, không biết Thiên Thành công chúa ám chỉ cái gì?” Phù Sinh khom người, biểu thị không hiểu.
“Thiên Thành!” Thẩm Mộ Ca sốt ruột đứng lên, nàng có linh cảm đoạn đối thoại tiếp theo sẽ đi theo hướng quỷ dị.
“Hoàng tỷ, đây là điều Phù Sinh phải biết, cũng là hắn nên gánh chịu trách nhiệm. Hoàng tỷ cứ vì hắn đảm đương tất cả, nhưng hắn lại hồn nhiên không biết, chẳng phải lãng phí tâm tư Hoàng tỷ sao?.” Thẩm Ngữ Cầm nhìn Thẩm Mộ Ca cười cười, rồi thoáng quay lại đối mặt Phù Sinh.
“Phù Sinh, vốn dĩ ngươi là một tiểu thái giám không đáng chú ý. Nhưng sau khi theo bên cạnh Hoàng tỷ, lại được ưu đãi rất nhiều. Đãi ngộ đặc biệt rất dễ làm người khác chú ý, vậy mà ngươi lại làm như không biết trời cao đất rộng dám theo Hoàng tỷ xuất cung, ngươi có nghĩ làm vậy hậu quả sẽ như thế nào không?” Ngữ khí Thiên Thành càng ngày càng lạnh, mang theo giọng điệu chất vấn.
“Ta…” Phù Sinh mở miệng muốn giải thích nhưng lại cảm thấy thiên ngôn vạn ngữ cũng không thể nào giải thích được, đành phải vô lực từ bỏ, im lặng.
“Hừ, ngươi nghĩ bản thân mình oan ức nhưng ngươi có từng nghĩ Hoàng tỷ sẽ bị người khác làm khó dễ không? Hoàng tỷ cũng sẽ cảm thấy oan ức? Trưởng công chúa tự ý mang theo tiểu thái giám đang là trung tâm tin đồn đi hoàn thân? Luận lễ, Trưởng công chúa đi lệch khuôn phép, nói lý lẽ, Trưởng công chúa đuối lý, nhưng Hoàng tỷ phải một mình gánh chịu. Hiện tại thân phận ngươi chưa bị bại lộ nhưng ngươi nghĩ bên cạnh Trưởng công chúa đột nhiên mất đi tiểu thái giám Phù Sinh nhưng vô cớ xuất hiện Diệp hộ vệ, trong mắt ngươi đương kim Hoàng Thượng dễ bị qua mặt như vậy sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.