Chương 6: Nhất thí thân thủ
Cảnh Tiểu Lục
31/07/2021
Lục gia trang đã đặc biệt vì đại hội võ lâm, dựng lên võ đài cao cao, chu vi mười mấy dặm đều tăng cường người tuần tra, ngoại trừ các vị khách quý ngủ lại trong sơn trang thì các nhân sĩ giang hồ khác hôm nay cũng đúng hẹn tề tụ đầy đủ. Mà số người có thiệp mời lại không đến cũng không nhiều.
Tất nhiên Thẩm Ngữ Cầm không muốn người khác chú ý tới nàng, hôm nay nàng chỉ dẫn theo Tả Phỉ cùng một thị vệ khác, tổ hợp ba người cũng xuất hiện nhiều trong trường hợp này nên rất bình thường. Mặc dù nàng mặc nam trang thế nhưng cũng khó che dấu hoàn toàn dung mạo thiên kim hoàng gia, những ai ở khoảng cách gần nàng, cũng không thể không cảm thán: Giang hồ lại xuất hiện một thiếu niên tuấn tú.
Trước lôi đài, mấy vị chưởng môn đức cao vọng trọng đều đã vào chỗ. Lục Ngự Phong liền đứng dậy bước lên trước mấy bước, bên cạnh hắn tất nhiên không thể thiếu Lục Thành Nhan được.
“Lục mỗ thay mặt toàn bộ Lục gia trang cảm kích các vị đã tới tham dự đại hội võ lâm, đây đối với võ lâm mà nói là một chuyện trọng đại, quy tắc của chúng ta vẫn như cũ, dùng võ nghệ luận bàn, nhưng vừa thắng là thôi, không thể gây tổn hại tới tính mạng người khác.” Lục Ngự Phong cũng không cần nói nhiều, người trong giang hồ chỉ cần dựa vào quy tắc giang hồ mà làm.
Những người hôm nay tới đây đều là người đã từng lăn lộn giang hồ, đại đa số đều đã làm nóng người từ lâu, chỉ chờ hắn ra lệnh một tiếng, sẽ chính thức khai chiến. Trong giang hồ, chuyện phân biệt đối xử là vấn đề không thể tránh khỏi, đối với sự sắp xếp vị trí của các đại môn phái trong đại hội lần này thì trong lòng mọi người đều hiểu rõ. Một vài môn phái nhỏ, ngoại trừ chưởng môn ra, còn lại đều là các đệ tử trẻ tuổi, dẫn theo chủ yếu để họ va chạm với bên ngoài.
Mà các môn phái có danh vọng hiển hách thì không giống, tuy không ai hoàn toàn có niềm tin tuyệt đối có thể chiến thắng, nhưng tốt xấu gì năm nay không có Diệp Phiêu Diêu, lén lút tìm hiểu, gần đây giang hồ cũng rất yên tĩnh, không có kỳ nhân dị sĩ nào xuất hiện trở thành chướng ngại cản đường họ. Các đại đương gia, tất nhiên đều dẫn theo đệ tử đắc ý nhất của mình tới tham dự.
“Khuyển tử bất tài, vừa thành niên, sẽ thay Lục mỗ ứng chiến.” Lục Ngự Phong nói rõ quy tắc xong, lập tức điểm danh Lục Thành Nhan thay thế Lục gia xuất chiến.
Mọi người cũng không thấy có gì ngạc nhiên, lần trước vì Lục Thành Nhan còn nhỏ tuổi, nên đại diện Lục gia là đại đệ tử Kỳ Môn, còn lần này người thừa kế Lục gia đã trưởng thành, sẽ không ai đủ tư cách thay thế.
“Tại hạ Liễu Tân Dư phái Linh Sơn, xin được chỉ giáo.”
“Minh vực Uất Trì Mặc, xin đắc tội.”
Lục Ngự Phong vừa dứt lời, lập tức có hai hán tử trẻ tuổi phi thân lên võ đài. Tuy đã tự giới thiệu, nhưng thực tế hai người này không có tiếng tăm gì trong chốn giang hồ. Những người còn lại cũng không vội vã gì, chỉ mang tâm thái ngồi đó xem cuộc vui. Dựa theo quy củ giang hồ, những người lên đài trước, hầu như là các hậu bối có vị trí thấp, đại diện cho môn phái lên sân khấu để hoàn thành nhiệm vụ. Còn cao thủ thật sự, thì luôn xuất hiện sau cùng.
“Công tử, không phát hiện người đó.” Tả Phỉ dò xét một vòng, vị trí bọn họ đang đứng không phải ở chỗ cao nhất, nhưng để bí mật quan sát lại là nơi tốt nhất. Vừa có thể che giấu hành tung vừa có thể quan sát được bốn phía. Hắn gần như đã dò xét khắp nơi, nhưng từ đầu tới giờ vẫn không nhìn thấy người què khả nghi xuất hiện.
“Không cần nóng vội, nếu hắn có mục đích, tự nhiên sẽ xuất hiện thôi.” Thẩm Ngữ Cầm đầy hứng thú nhìn hai người trên võ đài tới lui so chiêu, chưa tới mười chiêu, thì người của núi Côn Lôn Minh Vực đã thắng.
Mọi người ở dưới cũng không keo kiệt mà vỗ tay, là dũng sĩ tây vực có thể thắng đã là khá lắm rồi. Sau khi tiếng vỗ tay từ từ vang lên thì người thắng trận đấu đầu tiên, Uất Trì Mặc lại đứng lẳng lặng giữa lôi đài chờ người khiêu chiến thứ hai.
Tiếp theo những người lên đài càng ngày càng lợi hại, Uất Trì Mặc chống đỡ thêm năm đối thủ nữa, nhưng tới người thứ sáu thì bại trận. Nhìn dáng dấp là biết gặp phải cao thủ, nhưng hắn đã liên tục đấu sáu trận, thể lực tiêu hao rất nhiều, khó tránh khỏi chuyện bại trận, chịu phục chắp chắp tay, tiêu sái nhận kết quả rồi rời khỏi.
Chiến trường biến thành sân chơi của các nhân sĩ võ lâm Trung Nguyên, Ngô chưởng môn phái Thanh Giang nhàn nhã nhìn những người trên võ đài so chiêu, tựa hồ không có ý muốn tham dự. Người đứng sau hắn là Hà Chính Phong lại lén lút có chút lo lắng.
“Sư phụ.” Kết thúc trận thứ mười, đã gần tới buổi trưa, mà hứng thú của mọi người vẫn không hề giảm. Lúc này những người lên võ đài đã là các đệ tử xếp hạng cao, hắn là đệ tử nhập môn phái Thanh Giang, khó tránh chuyện bắt đầu sốt ruột.
“Không cần vội.” Ngô Minh Trì nheo cặp mắt lại, khóe miệng còn mang theo ý cười nhợt nhạt. Giống như những người trên võ đài chỉ là biểu diễn trợ hứng hoàn toàn cách xa với bọn họ.
“Dạ, sư phụ.” Hà Chính Phong có chút ảo não, nhìn biểu hiện của sự phụ chắc cũng không có ý định phái hắn ra ứng chiến. Hắn siết chặt kiếm trong tay, cố gắng đè nén tâm tình rồi tiếp tục quan sát.
Ngô Minh Trì hơi liếc mắt nhìn đệ tử bên cạnh, tầm mắt lại hướng lên võ đài.
Đã qua nửa trưa, Lục Ngự Phong tuyên bố tạm dừng, căn dặn hạ nhân chuẩn bị đồ ăn. Ở đây ai ai cũng là người tập võ nhưng đói bụng thì vẫn đói. Đây chỉ là dừng lại nghỉ ngơi, vì để tránh nửa trận đấu sau, có người bị ảnh hưởng, nên không chuẩn bị rượu. Đợi sau khi người chiến thắng cuối cùng xuất hiện, sẽ bày tiệc hoành tráng, uống thật thoải mái.
“Thành Nhan, con cũng chuẩn bị đi, tiếp theo sẽ tới con.” Trong lúc ăn, mọi người cũng rất náo nhiệt, tán gẫu trò chuyện khá quen thuộc. Lục Ngự Phong sau khi đi một vòng chào hỏi, trở về ghế gia chủ, lẳng lặng nói với Lục Thành Nhan.
“Dạ, phụ thân.” Lục Thành Nhan cũng không từ chối, nàng tự nhiên biết ý phụ thân mình kêu chuẩn bị là gì. Nửa trận sau, lên võ đài chính là các đại đệ tử nhập môn, hoặc là thiếu chưởng môn, cũng tương đương với thân phận của nàng. Đương nhiên Lục gia cũng muốn trở thành người cuối cùng chiến thắng, thế nhưng càng về sau, khả năng thất thủ sẽ càng lớn.
Nếu Lục Ngự Phong tự mình ra tay, tự nhiên không có gì đáng lo. Nhưng từ lâu hắn đã tuyên bố, sẽ không tham dự bất cứ cuộc tỷ thí nào nữa. Biểu hiện lần này của Lục Thành Nhan, cũng không thể quá mất mặt.
Mới bắt đầu nửa trận sau chính là thời cơ tốt nhất, miễn là nàng có thể thắng được năm ba trận, cho dù sau đó có thua cũng không tính là phá hủy danh tiếng Lục gia.
Lục Thành Nhan đưa mắt tìm kiếm khắp nơi, từ khi đại hội bắt đầu, nàng vẫn luôn tìm kiếm bóng dáng Thập Trọng Sinh. Tuy Thập Trọng Sinh đã đổi quần áo gia đinh, lẫn trong mọi người, cũng không quá nổi bật, nhưng Lục Thành Nhan chắc chắn nàng có thể nhìn là nhận ra ngay, vậy mà cả buổi, nàng không hề tìm được bóng dáng Thập Trọng Sinh đâu.
“Đừng quá sốt sắng, dựa theo những gì ngày thường ta dạy cho con là được rồi.” Lục Ngự Phong tưởng Lục Thành Nhan vì chuyện tỷ thí mà căng thẳng, dù sao nàng cũng chưa bao giờ giao thủ với ai trong hoàn cảnh trọng đại thế này.
Lục Thành Nhan cũng biết trước mắt không được phép phân tâm, võ công của nàng thế nào, nàng tự mình hiểu rõ, chịu đựng qua năm trận đã là cực hạn rồi. Nàng liền thu lại tâm tình, cũng không tiếp tục tìm Thập Trọng Sinh nữa.
“Lục thiếu trang chủ hảo công phu, tại hạ khâm phục.” Yểm Thành Thiệu gia rời khỏi võ đài, đây là người thứ hai bị Lục Thành Nhan đánh bại.
Cũng còn may đối phương không quá lợi hại, nàng còn có thể ứng phó được. Lục Thành Nhan nhẹ nhàng lau mồ hôi, cũng không quá thảnh thơi vì tranh đấu rất mệt mỏi, trong đó đã có mấy phần là mồ hôi lạnh.
“Phong nhi, lên đi,” Ngô Minh Trì nhìn Lục Ngự Phong cách đó không xa liếc mắt một cái, thấy đối phương nhìn hắn gật gật đầu, liền mở miệng cho đệ tử đứng phía sau lên võ đài.
Hà Chính Phong đã nóng lòng muốn thử từ lâu, vừa nghe Ngô Minh Trì ra lệnh, hắn đã mau mau nhận lệnh rồi nhảy lên võ đài. Nhìn bóng lưng của hắn, trong lòng Ngô Minh Trì cảm thấy có chút dị thường, hình như có gì không đúng. Liền nhìn tới chỗ Lục Ngự Phong, thấy vẻ mặt hắn vẫn như thường, liền nghĩ mình đã lo xa. Lần này cũng gọi là an tâm, dù sao đây cũng là cơ hội để hắn quan sát phu quân tương lai của con gái mình. Mặc dù hai trận trước Lục Thành Nhan đã thắng nhưng dù sao đối thủ cũng không phải người có võ công cao cường gì, bây giờ cho Hà Chính Phong ứng chiến, cũng vừa vặn để hắn thăm dò thực hư.
“Tại hạ là Hà Chính Phong, đệ tử nhập môn phái Thanh Giang, mong Lục thiếu trang chủ chỉ giáo.” Lễ nghi thì Hà Chính Phong không thiếu, nhưng trong lời nói lại không có bao nhiêu nhiệt độ.
Lục Thành Nhan còn chưa động thủ đã phát hiện trên người đối thủ có khí thế rất mạnh. Nàng cũng không dài dòng, giơ tay đáp lễ, hai người bắt đầu giao thủ.
Lục Thành Nhan và Hà Chính Phong đều sử dụng kiếm, nhưng phong cách của hai người lại khác một trời một vực. Chiêu thức của Lục Thành Nhan thì nhu trung, tựa như bốn lạng phá ngàn cân, còn Hà Chính Phong thì được chân truyền bởi phái Thanh Giang, kiếm vừa ra khỏi vỏ liền mang theo vũ bão, trực tiếp tấn công.
Nhìn thấy mũi kiếm Hà Chính Phong sắp tới, Lục Thành Nhan liền trở tay chặn lại, vận dụng nội lực, đem nguồn lực này đánh trả lại. Cũng không biết có phải do nàng đánh mệt mỏi, nên sinh ra ảo giác hay không? Nàng cảm thấy Hà Chính Phong làm gì giống đang luận bàn võ nghệ, rõ ràng mang theo một luồng sát khí mạnh mẽ.
Nghĩ tới đây, Lục Thành Nhan không khỏi có chút xuất thần, cũng không thể trách nàng, nàng chưa từng cùng cao thủ chân chính so chiêu kinh nghiệm, tự nhiên không có cách nào trong thời gian dài tập trung tinh lực để chiến đấu. Thêm vào mỗi chiêu của Hà Chính Phong đều nhắm vào tử huyệt để tấn công, chỉ qua một lúc, nàng có chút rơi vào thế hạ phong.
Lục Ngự Phong đối với cục diện này có chút kinh ngạc, nhưng là người đứng đầu, hắn không thể can thiệp vào, chỉ có thể khẩn trương nhìn tình hình trên võ đài. Tất nhiên Ngô Minh Trì cũng nhìn ra được kỳ lạ trong đó, nếu bàn tới võ công, thì Đại đệ tử của hắn đương nhiên trên Lục Thành Nhan một bậc, thế nhưng đêm qua hắn đã dặn dò rất kỹ, hôm nay chỉ là luận bàn, không được làm Lục Thành Nhan bị thương. Bây giờ ngược lại, không chỉ muốn đả thương, không chừng còn xảy ra chuyện lớn.
Hắn đường đường là chưởng môn một phái, nên không thể gọi Hạ Chính Phong xuống lúc này được, chỉ đành âm thầm nghĩ đối sách. Quả thật Lục Thành Nhan có chút chống đỡ không nỗi, sức mạnh Hà Chính Phong lớn hơn nàng nhiều, lại ra tay hung ác, rất nhiều chiêu trực tiếp đánh nào yếu điểm của nàng, hoàn toàn khác với các đối thủ trước.
Thấy Lục Thành Nhan bị Hà Chính Phong ép tới mức chỉ có thể cố gắng phòng thủ, mọi người dưới võ đài bắt đầu nghị luận xôn xao, chỉ có điều đại đa số đều cho rằng Hà Chính Phong trẻ tuổi nóng tính, sốt ruột cầu thắng, vì vậy ra tay có chút tàn nhẫn.
“Tiểu tử họ Hạ này lá gan cũng lớn lắm.” Thẩm Ngữ Cầm giống như đối với tình hình trên võ đài không hề để ý, cho dù ai thắng ai thua nàng đều không thèm để ý. Mọi người bàn luận còn nàng thì nhàn nhã ngồi đó thưởng thức hớp trà.
“A!”
Lục Thành Nhan lảo đảo một chút, lùi tới một góc, dựa vào cọc gỗ miễn cưỡng để bản thân đứng vững. Nàng còn chưa kịp xoay người lại, thì sát khí đã đuổi tới. Lúc này nàng cũng nhận ra nguy hiểm đang kề cận, trong lòng âm thầm kêu khổ.
Lục Ngự Phong ngồi ở chỗ cao nhất nên thấy rất rõ ràng, Hà Chính Phong đúng là muốn giết Lục Thành Nhan, hắn nghẹn một bụng lửa giận, đảo mắt căm tức nhìn Ngô Minh Trì, thể hiện sự không vừa ý của mình với tình hình hiện tại. Ngô Minh Trì cũng không khá hơn chút nào, ngay lúc bắt đầu hắn đã khẳng định Hà Chính Phong không nghe theo lời hắn đã dặn dò.
Tình cảnh đã trở nên khó thu xếp rồi.
Hai người đức cao vọng trọng trong giang hồ đều muốn ngăn cản lại. Nhưng với kinh nghiệm nhiều năm, lúc này mà họ ra tay, nhất định sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ. Nhìn nhi tử ở trên đài bị ép vào tuyệt cảnh, Lục Ngự Phong âm thầm nắm chặt tay, thời khắc mấu chốt, tính mạng con trai hắn mới là quan trọng nhất.
“A!” Một tiếng hét thảm, Lục Thành Nhan nổ lực đỡ một kiếm của Hà Chính Phong, nhưng sau đó nàng liền nghe Hà Chính Phong thét lên rồi ngã xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi.
Lục Ngự Phong mới vừa nắm chặt quyền không khỏi buông lỏng ra, lập tức nhìn về phía Ngô Minh Trì, thấy sắc mặt hắn cũng không được tốt, nên Lục Ngự Phong biết không phải hắn âm thầm ra tay. Nhìn bốn phía không thấy có gì khác thường, trong lòng càng nghi ngờ nhiều hơn. Người bình thường sẽ cảm thấy Lục Thành Nhan là bốn lạng đánh ngàn cân, nhưng cao thủ thật sự sẽ phát hiện, người đánh Hà Chính Phong bị thường không phải là Lục Thành Nhan mà là cao thủ trong cao thủ. Có thể ra tay không ai phát hiện, mượn lực Lục Thành Nhan làm Hà Chính Phong bị thương, thì phải có công lực vô cùng cao.
Tất nhiên Thẩm Ngữ Cầm cũng không buông tha chi tiết này, lập tức bỏ chén trà trong tay xuống, nhìn bốn phía. Cũng vì ngay từ đầu đã chọn được một vị trí tốt, nên rất nhanh nàng thấy một bóng lưng ở phía xa. Tuy người này mặc đồ gia đinh, nhưng tư thế rõ ràng là khập khễnh, điều này giúp nàng khẳng định, đây chính là người nàng muốn tìm.
Thẩm Ngữ Cầm đang muốn ra lệnh cho Tả Phỉ theo dõi, thì một thị vệ khác tiến gần lại nhỏ giọng nói với nàng vài câu, làm nàng nhất thời không nhớ tới chuyện người què này nữa, nhanh chóng đứng dậy rời khỏi.
Thị vệ báo cáo tin tức từ kinh thành truyền tới: “Trưởng công chúa quyết định hoà thân.”
Tất nhiên Thẩm Ngữ Cầm không muốn người khác chú ý tới nàng, hôm nay nàng chỉ dẫn theo Tả Phỉ cùng một thị vệ khác, tổ hợp ba người cũng xuất hiện nhiều trong trường hợp này nên rất bình thường. Mặc dù nàng mặc nam trang thế nhưng cũng khó che dấu hoàn toàn dung mạo thiên kim hoàng gia, những ai ở khoảng cách gần nàng, cũng không thể không cảm thán: Giang hồ lại xuất hiện một thiếu niên tuấn tú.
Trước lôi đài, mấy vị chưởng môn đức cao vọng trọng đều đã vào chỗ. Lục Ngự Phong liền đứng dậy bước lên trước mấy bước, bên cạnh hắn tất nhiên không thể thiếu Lục Thành Nhan được.
“Lục mỗ thay mặt toàn bộ Lục gia trang cảm kích các vị đã tới tham dự đại hội võ lâm, đây đối với võ lâm mà nói là một chuyện trọng đại, quy tắc của chúng ta vẫn như cũ, dùng võ nghệ luận bàn, nhưng vừa thắng là thôi, không thể gây tổn hại tới tính mạng người khác.” Lục Ngự Phong cũng không cần nói nhiều, người trong giang hồ chỉ cần dựa vào quy tắc giang hồ mà làm.
Những người hôm nay tới đây đều là người đã từng lăn lộn giang hồ, đại đa số đều đã làm nóng người từ lâu, chỉ chờ hắn ra lệnh một tiếng, sẽ chính thức khai chiến. Trong giang hồ, chuyện phân biệt đối xử là vấn đề không thể tránh khỏi, đối với sự sắp xếp vị trí của các đại môn phái trong đại hội lần này thì trong lòng mọi người đều hiểu rõ. Một vài môn phái nhỏ, ngoại trừ chưởng môn ra, còn lại đều là các đệ tử trẻ tuổi, dẫn theo chủ yếu để họ va chạm với bên ngoài.
Mà các môn phái có danh vọng hiển hách thì không giống, tuy không ai hoàn toàn có niềm tin tuyệt đối có thể chiến thắng, nhưng tốt xấu gì năm nay không có Diệp Phiêu Diêu, lén lút tìm hiểu, gần đây giang hồ cũng rất yên tĩnh, không có kỳ nhân dị sĩ nào xuất hiện trở thành chướng ngại cản đường họ. Các đại đương gia, tất nhiên đều dẫn theo đệ tử đắc ý nhất của mình tới tham dự.
“Khuyển tử bất tài, vừa thành niên, sẽ thay Lục mỗ ứng chiến.” Lục Ngự Phong nói rõ quy tắc xong, lập tức điểm danh Lục Thành Nhan thay thế Lục gia xuất chiến.
Mọi người cũng không thấy có gì ngạc nhiên, lần trước vì Lục Thành Nhan còn nhỏ tuổi, nên đại diện Lục gia là đại đệ tử Kỳ Môn, còn lần này người thừa kế Lục gia đã trưởng thành, sẽ không ai đủ tư cách thay thế.
“Tại hạ Liễu Tân Dư phái Linh Sơn, xin được chỉ giáo.”
“Minh vực Uất Trì Mặc, xin đắc tội.”
Lục Ngự Phong vừa dứt lời, lập tức có hai hán tử trẻ tuổi phi thân lên võ đài. Tuy đã tự giới thiệu, nhưng thực tế hai người này không có tiếng tăm gì trong chốn giang hồ. Những người còn lại cũng không vội vã gì, chỉ mang tâm thái ngồi đó xem cuộc vui. Dựa theo quy củ giang hồ, những người lên đài trước, hầu như là các hậu bối có vị trí thấp, đại diện cho môn phái lên sân khấu để hoàn thành nhiệm vụ. Còn cao thủ thật sự, thì luôn xuất hiện sau cùng.
“Công tử, không phát hiện người đó.” Tả Phỉ dò xét một vòng, vị trí bọn họ đang đứng không phải ở chỗ cao nhất, nhưng để bí mật quan sát lại là nơi tốt nhất. Vừa có thể che giấu hành tung vừa có thể quan sát được bốn phía. Hắn gần như đã dò xét khắp nơi, nhưng từ đầu tới giờ vẫn không nhìn thấy người què khả nghi xuất hiện.
“Không cần nóng vội, nếu hắn có mục đích, tự nhiên sẽ xuất hiện thôi.” Thẩm Ngữ Cầm đầy hứng thú nhìn hai người trên võ đài tới lui so chiêu, chưa tới mười chiêu, thì người của núi Côn Lôn Minh Vực đã thắng.
Mọi người ở dưới cũng không keo kiệt mà vỗ tay, là dũng sĩ tây vực có thể thắng đã là khá lắm rồi. Sau khi tiếng vỗ tay từ từ vang lên thì người thắng trận đấu đầu tiên, Uất Trì Mặc lại đứng lẳng lặng giữa lôi đài chờ người khiêu chiến thứ hai.
Tiếp theo những người lên đài càng ngày càng lợi hại, Uất Trì Mặc chống đỡ thêm năm đối thủ nữa, nhưng tới người thứ sáu thì bại trận. Nhìn dáng dấp là biết gặp phải cao thủ, nhưng hắn đã liên tục đấu sáu trận, thể lực tiêu hao rất nhiều, khó tránh khỏi chuyện bại trận, chịu phục chắp chắp tay, tiêu sái nhận kết quả rồi rời khỏi.
Chiến trường biến thành sân chơi của các nhân sĩ võ lâm Trung Nguyên, Ngô chưởng môn phái Thanh Giang nhàn nhã nhìn những người trên võ đài so chiêu, tựa hồ không có ý muốn tham dự. Người đứng sau hắn là Hà Chính Phong lại lén lút có chút lo lắng.
“Sư phụ.” Kết thúc trận thứ mười, đã gần tới buổi trưa, mà hứng thú của mọi người vẫn không hề giảm. Lúc này những người lên võ đài đã là các đệ tử xếp hạng cao, hắn là đệ tử nhập môn phái Thanh Giang, khó tránh chuyện bắt đầu sốt ruột.
“Không cần vội.” Ngô Minh Trì nheo cặp mắt lại, khóe miệng còn mang theo ý cười nhợt nhạt. Giống như những người trên võ đài chỉ là biểu diễn trợ hứng hoàn toàn cách xa với bọn họ.
“Dạ, sư phụ.” Hà Chính Phong có chút ảo não, nhìn biểu hiện của sự phụ chắc cũng không có ý định phái hắn ra ứng chiến. Hắn siết chặt kiếm trong tay, cố gắng đè nén tâm tình rồi tiếp tục quan sát.
Ngô Minh Trì hơi liếc mắt nhìn đệ tử bên cạnh, tầm mắt lại hướng lên võ đài.
Đã qua nửa trưa, Lục Ngự Phong tuyên bố tạm dừng, căn dặn hạ nhân chuẩn bị đồ ăn. Ở đây ai ai cũng là người tập võ nhưng đói bụng thì vẫn đói. Đây chỉ là dừng lại nghỉ ngơi, vì để tránh nửa trận đấu sau, có người bị ảnh hưởng, nên không chuẩn bị rượu. Đợi sau khi người chiến thắng cuối cùng xuất hiện, sẽ bày tiệc hoành tráng, uống thật thoải mái.
“Thành Nhan, con cũng chuẩn bị đi, tiếp theo sẽ tới con.” Trong lúc ăn, mọi người cũng rất náo nhiệt, tán gẫu trò chuyện khá quen thuộc. Lục Ngự Phong sau khi đi một vòng chào hỏi, trở về ghế gia chủ, lẳng lặng nói với Lục Thành Nhan.
“Dạ, phụ thân.” Lục Thành Nhan cũng không từ chối, nàng tự nhiên biết ý phụ thân mình kêu chuẩn bị là gì. Nửa trận sau, lên võ đài chính là các đại đệ tử nhập môn, hoặc là thiếu chưởng môn, cũng tương đương với thân phận của nàng. Đương nhiên Lục gia cũng muốn trở thành người cuối cùng chiến thắng, thế nhưng càng về sau, khả năng thất thủ sẽ càng lớn.
Nếu Lục Ngự Phong tự mình ra tay, tự nhiên không có gì đáng lo. Nhưng từ lâu hắn đã tuyên bố, sẽ không tham dự bất cứ cuộc tỷ thí nào nữa. Biểu hiện lần này của Lục Thành Nhan, cũng không thể quá mất mặt.
Mới bắt đầu nửa trận sau chính là thời cơ tốt nhất, miễn là nàng có thể thắng được năm ba trận, cho dù sau đó có thua cũng không tính là phá hủy danh tiếng Lục gia.
Lục Thành Nhan đưa mắt tìm kiếm khắp nơi, từ khi đại hội bắt đầu, nàng vẫn luôn tìm kiếm bóng dáng Thập Trọng Sinh. Tuy Thập Trọng Sinh đã đổi quần áo gia đinh, lẫn trong mọi người, cũng không quá nổi bật, nhưng Lục Thành Nhan chắc chắn nàng có thể nhìn là nhận ra ngay, vậy mà cả buổi, nàng không hề tìm được bóng dáng Thập Trọng Sinh đâu.
“Đừng quá sốt sắng, dựa theo những gì ngày thường ta dạy cho con là được rồi.” Lục Ngự Phong tưởng Lục Thành Nhan vì chuyện tỷ thí mà căng thẳng, dù sao nàng cũng chưa bao giờ giao thủ với ai trong hoàn cảnh trọng đại thế này.
Lục Thành Nhan cũng biết trước mắt không được phép phân tâm, võ công của nàng thế nào, nàng tự mình hiểu rõ, chịu đựng qua năm trận đã là cực hạn rồi. Nàng liền thu lại tâm tình, cũng không tiếp tục tìm Thập Trọng Sinh nữa.
“Lục thiếu trang chủ hảo công phu, tại hạ khâm phục.” Yểm Thành Thiệu gia rời khỏi võ đài, đây là người thứ hai bị Lục Thành Nhan đánh bại.
Cũng còn may đối phương không quá lợi hại, nàng còn có thể ứng phó được. Lục Thành Nhan nhẹ nhàng lau mồ hôi, cũng không quá thảnh thơi vì tranh đấu rất mệt mỏi, trong đó đã có mấy phần là mồ hôi lạnh.
“Phong nhi, lên đi,” Ngô Minh Trì nhìn Lục Ngự Phong cách đó không xa liếc mắt một cái, thấy đối phương nhìn hắn gật gật đầu, liền mở miệng cho đệ tử đứng phía sau lên võ đài.
Hà Chính Phong đã nóng lòng muốn thử từ lâu, vừa nghe Ngô Minh Trì ra lệnh, hắn đã mau mau nhận lệnh rồi nhảy lên võ đài. Nhìn bóng lưng của hắn, trong lòng Ngô Minh Trì cảm thấy có chút dị thường, hình như có gì không đúng. Liền nhìn tới chỗ Lục Ngự Phong, thấy vẻ mặt hắn vẫn như thường, liền nghĩ mình đã lo xa. Lần này cũng gọi là an tâm, dù sao đây cũng là cơ hội để hắn quan sát phu quân tương lai của con gái mình. Mặc dù hai trận trước Lục Thành Nhan đã thắng nhưng dù sao đối thủ cũng không phải người có võ công cao cường gì, bây giờ cho Hà Chính Phong ứng chiến, cũng vừa vặn để hắn thăm dò thực hư.
“Tại hạ là Hà Chính Phong, đệ tử nhập môn phái Thanh Giang, mong Lục thiếu trang chủ chỉ giáo.” Lễ nghi thì Hà Chính Phong không thiếu, nhưng trong lời nói lại không có bao nhiêu nhiệt độ.
Lục Thành Nhan còn chưa động thủ đã phát hiện trên người đối thủ có khí thế rất mạnh. Nàng cũng không dài dòng, giơ tay đáp lễ, hai người bắt đầu giao thủ.
Lục Thành Nhan và Hà Chính Phong đều sử dụng kiếm, nhưng phong cách của hai người lại khác một trời một vực. Chiêu thức của Lục Thành Nhan thì nhu trung, tựa như bốn lạng phá ngàn cân, còn Hà Chính Phong thì được chân truyền bởi phái Thanh Giang, kiếm vừa ra khỏi vỏ liền mang theo vũ bão, trực tiếp tấn công.
Nhìn thấy mũi kiếm Hà Chính Phong sắp tới, Lục Thành Nhan liền trở tay chặn lại, vận dụng nội lực, đem nguồn lực này đánh trả lại. Cũng không biết có phải do nàng đánh mệt mỏi, nên sinh ra ảo giác hay không? Nàng cảm thấy Hà Chính Phong làm gì giống đang luận bàn võ nghệ, rõ ràng mang theo một luồng sát khí mạnh mẽ.
Nghĩ tới đây, Lục Thành Nhan không khỏi có chút xuất thần, cũng không thể trách nàng, nàng chưa từng cùng cao thủ chân chính so chiêu kinh nghiệm, tự nhiên không có cách nào trong thời gian dài tập trung tinh lực để chiến đấu. Thêm vào mỗi chiêu của Hà Chính Phong đều nhắm vào tử huyệt để tấn công, chỉ qua một lúc, nàng có chút rơi vào thế hạ phong.
Lục Ngự Phong đối với cục diện này có chút kinh ngạc, nhưng là người đứng đầu, hắn không thể can thiệp vào, chỉ có thể khẩn trương nhìn tình hình trên võ đài. Tất nhiên Ngô Minh Trì cũng nhìn ra được kỳ lạ trong đó, nếu bàn tới võ công, thì Đại đệ tử của hắn đương nhiên trên Lục Thành Nhan một bậc, thế nhưng đêm qua hắn đã dặn dò rất kỹ, hôm nay chỉ là luận bàn, không được làm Lục Thành Nhan bị thương. Bây giờ ngược lại, không chỉ muốn đả thương, không chừng còn xảy ra chuyện lớn.
Hắn đường đường là chưởng môn một phái, nên không thể gọi Hạ Chính Phong xuống lúc này được, chỉ đành âm thầm nghĩ đối sách. Quả thật Lục Thành Nhan có chút chống đỡ không nỗi, sức mạnh Hà Chính Phong lớn hơn nàng nhiều, lại ra tay hung ác, rất nhiều chiêu trực tiếp đánh nào yếu điểm của nàng, hoàn toàn khác với các đối thủ trước.
Thấy Lục Thành Nhan bị Hà Chính Phong ép tới mức chỉ có thể cố gắng phòng thủ, mọi người dưới võ đài bắt đầu nghị luận xôn xao, chỉ có điều đại đa số đều cho rằng Hà Chính Phong trẻ tuổi nóng tính, sốt ruột cầu thắng, vì vậy ra tay có chút tàn nhẫn.
“Tiểu tử họ Hạ này lá gan cũng lớn lắm.” Thẩm Ngữ Cầm giống như đối với tình hình trên võ đài không hề để ý, cho dù ai thắng ai thua nàng đều không thèm để ý. Mọi người bàn luận còn nàng thì nhàn nhã ngồi đó thưởng thức hớp trà.
“A!”
Lục Thành Nhan lảo đảo một chút, lùi tới một góc, dựa vào cọc gỗ miễn cưỡng để bản thân đứng vững. Nàng còn chưa kịp xoay người lại, thì sát khí đã đuổi tới. Lúc này nàng cũng nhận ra nguy hiểm đang kề cận, trong lòng âm thầm kêu khổ.
Lục Ngự Phong ngồi ở chỗ cao nhất nên thấy rất rõ ràng, Hà Chính Phong đúng là muốn giết Lục Thành Nhan, hắn nghẹn một bụng lửa giận, đảo mắt căm tức nhìn Ngô Minh Trì, thể hiện sự không vừa ý của mình với tình hình hiện tại. Ngô Minh Trì cũng không khá hơn chút nào, ngay lúc bắt đầu hắn đã khẳng định Hà Chính Phong không nghe theo lời hắn đã dặn dò.
Tình cảnh đã trở nên khó thu xếp rồi.
Hai người đức cao vọng trọng trong giang hồ đều muốn ngăn cản lại. Nhưng với kinh nghiệm nhiều năm, lúc này mà họ ra tay, nhất định sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ. Nhìn nhi tử ở trên đài bị ép vào tuyệt cảnh, Lục Ngự Phong âm thầm nắm chặt tay, thời khắc mấu chốt, tính mạng con trai hắn mới là quan trọng nhất.
“A!” Một tiếng hét thảm, Lục Thành Nhan nổ lực đỡ một kiếm của Hà Chính Phong, nhưng sau đó nàng liền nghe Hà Chính Phong thét lên rồi ngã xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi.
Lục Ngự Phong mới vừa nắm chặt quyền không khỏi buông lỏng ra, lập tức nhìn về phía Ngô Minh Trì, thấy sắc mặt hắn cũng không được tốt, nên Lục Ngự Phong biết không phải hắn âm thầm ra tay. Nhìn bốn phía không thấy có gì khác thường, trong lòng càng nghi ngờ nhiều hơn. Người bình thường sẽ cảm thấy Lục Thành Nhan là bốn lạng đánh ngàn cân, nhưng cao thủ thật sự sẽ phát hiện, người đánh Hà Chính Phong bị thường không phải là Lục Thành Nhan mà là cao thủ trong cao thủ. Có thể ra tay không ai phát hiện, mượn lực Lục Thành Nhan làm Hà Chính Phong bị thương, thì phải có công lực vô cùng cao.
Tất nhiên Thẩm Ngữ Cầm cũng không buông tha chi tiết này, lập tức bỏ chén trà trong tay xuống, nhìn bốn phía. Cũng vì ngay từ đầu đã chọn được một vị trí tốt, nên rất nhanh nàng thấy một bóng lưng ở phía xa. Tuy người này mặc đồ gia đinh, nhưng tư thế rõ ràng là khập khễnh, điều này giúp nàng khẳng định, đây chính là người nàng muốn tìm.
Thẩm Ngữ Cầm đang muốn ra lệnh cho Tả Phỉ theo dõi, thì một thị vệ khác tiến gần lại nhỏ giọng nói với nàng vài câu, làm nàng nhất thời không nhớ tới chuyện người què này nữa, nhanh chóng đứng dậy rời khỏi.
Thị vệ báo cáo tin tức từ kinh thành truyền tới: “Trưởng công chúa quyết định hoà thân.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.