Làm Đại Ma Đầu Biến Thành Tiểu Khả Ái
Chương 31
Giang Sừ Táng Hoa
11/10/2022
"Biểu tỷ, ngươi về nhanh như vậy?!"
Dụ Thi Linh thấy thiếu nữ đột ngột xuất hiện ở cửa, sợ đến nỗi thuốc trong tay suýt rơi ra ngoài, theo bản năng đem thân thể che lấy tiểu cô nương, muốn ngăn không cho Dụ Tư Dực thấy vết thương trên trán.
"Phụ thân bọn họ ở lại, ta về trước."
Dụ Tư Dực nhìn thấy mờ ám trong mắt Dụ Thi Linh, trong lòng bất an, nhấc bộ hướng tới cạnh bàn.
Phùng Kha cũng xoắn xuýt, nàng biết nếu chất nữ nhìn thấy vết thương của tiểu hài, nhất định sẽ nổi giận, chưa kịp giải thích, đã thấy Dụ Tư Dực kéo Dụ Thi Linh sang một bên, ánh mắt rơi vào thân thể bé nhỏ, nụ cười tan biến.
Huyết vảy đỏ tươi trên da thịt, Dụ Tư Dực nhớ tới lần đầu gặp gỡ, tiểu cô nương cũng như vậy, bị người khác đánh đến thương tích chằng chịt, lúc đó nàng còn tự nói với bản thân, là do không có nàng bên cạnh mới xảy ra chuyện thế này.
Nhưng bây giờ A Giản đã ở cạnh nàng, mà vẫn bị người khác bắt nạt, chung quy vì nàng chưa đủ tốt, mới để A Giản bị thương...
Trong lòng Dụ Tư Dực không ngừng lặp lại câu nói này, giống như bị ma nhập, ngón tay lướt qua Thanh Linh Kiếm, bàn tay đùng đùng sát khí, Kim Hoàng trong cơ thể cũng chịu ảnh hưởng, táo bạo phẫn nộ, chỉ chờ nàng cho phép sẽ lập tức rời khỏi thân thể.
Thần thú uy quyền bất ngờ thoát ra, mọi người đều bị khí thế Kim Hoàng dọa sợ, ngay cả Phùng Kha cũng có chút không chịu nổi, huống hồ là Dụ Thi Linh.
Bởi vì có Kỳ Lân trong người, Giản Tùy Tâm không bị ảnh hưởng nhiều, nhưng lúc này nhận ra, chính nàng đã đánh giá thấp địa vị của mình trong lòng Dụ Tư Dực.
"Sư tôn..."
Thanh âm mềm mại của tiểu hài vang lên đánh vỡ không gian lạnh lẽo, giống như vệt nắng ấm áp giữa ngày đông, phiêu phiêu tản vào trong lòng Dụ Tư Dực, cứ như vậy xoa dịu căm giận ngút trời.
Dụ Tư Dực tự nhiên cười cười, trong ôn nhu phảng phất vắng lặng, một dáng dấp lãnh đạm nhưng đẹp đến nao lòng, so với Dụ Tư Dực không khống chế được lửa giận trước đó tựa như hai người khác nhau.
Nụ cười thực quen thuộc, Giản Tùy Tâm rơi vào hồi tưởng, mặc dù kiếp trước nàng không có nhiều hồi ức đẹp với Dụ Tư Dực, nhưng ấn tượng sâu sắc nhất chính là nụ cười này.
Lúc mới tới Linh Hư Sơn, Ma khí trên người nàng rất nặng mà linh hồ trong núi không hề sợ hãi, một con lại hai con chạy tới chạy lui dưới chân nàng, tiểu hồ ly nghịch ngợm còn trèo trên vai, muốn bỏ cũng không bỏ xuống được, hồ ly thân thiện, vô cùng đáng yêu, nàng cũng đem lòng yêu thích, mới thả xuống một con, con kia lại tiến vào trong lòng, sau đó cũng thường xuyên đi qua, hồ ly trên người ngày càng nhiều, tiện tay nhặt lên một con đặt vào lòng xoa xoa, lúc giương mắt lên đột ngột nhìn thấy Dụ Tư Dực tựa vào cửa nhà trúc, khóe miệng mỉm cười, tựa như gió xuân.
Nụ cười đó, là lần đầu tiên thiếu nữ dành cho nàng...Đẹp như vậy, ôn nhu như vậy, chỉ một khoảnh khắc, đã mãi mãi lưu lại trong lòng Giản Tùy Tâm, bất quá cả hai kiếp nàng đều không thể quên.
Dụ Tư Dực cong thân, áp sát vào mặt tiểu hài, lúc này mới quay lại hiện thực, bên tai nhẹ nhàng truyền đến một câu nói, khiến nàng đỏ mặt nóng tai, rối loạn nỗi lòng.
"Mấy ngày này, có nhớ sư tôn không?"
Còn tưởng hỏi tới thương tích, ai ngờ lại nói ra câu này...Sắc mặt tiểu cô nương khẽ ửng hồng, không dám trả lời, đôi mắt rụt rè liếc nhìn người phái trước, vừa vặn đụng vào ánh mắt cười cười của Dụ Tư Dực, càng không thể nói thêm câu nào.
"Không nhớ sao?" Dụ Tư Dực nhíu mày, lộ ra mấy phần buồn bã, đi đi lại lại thở dài, nói, "A Giản ngươi nói, ta nuôi tiểu đồ đệ này, có phải phí công không?"
Nói chuyện như vậy, Dụ Tư Dực này Giản Tùy Tâm chưa tưng thấy qua, nhất thời sững sờ tại chỗ, mất nửa ngày mới đỏ mặt phản ứng lại, tròng mắt di động không biết phải đặt ở nơi nào mới đúng, đang định lắc đầu cãi lại, thì nghe được câu nói tiếp theo truyền đến "A Giản", thanh âm êm tai, nhẹ nhàng như nước tuy không giống lời của Dụ Tư Dực, nhưng chính xác lại là Dụ Tư Dực.
Hai chữ đơn giản nhưng nói ra từ miệng thiếu nữ lại như ca giao tình nhân, đầu óc Giản Tùy Tâm bị làm cho mê muội, choáng váng.
"Không phải, Không phải phí công...Ta cũng nhớ sư tôn..."
Làm sao có thể không nhớ đây? Đời này Dụ Tư Dực thỏa mãn hết thảy những ảo tưởng của nàng ở kiếp trước, mỗi ngày sống chung, chung quy vẫn bị nàng cuốn vào.
Hoặc là vì đau khổ kiếp trước chưa đủ khốc liệt, chí ít chưa khốc liệt đến nỗi khiến nàng có thể từ bỏ sự quan tâm sưởi ấm, mà nàng đã dành một đời để theo đuổi, không thể phá nát tâm can từ đoạn tình cảm thất bại kia.
Nghe được lời này, Dụ Tư Dực rốt cuộc thỏa mãn, nhìn vết thương trên trán, mỗi khắc đều đang đau đớn, cuối cùng không nhịn được đứng dậy dơ tay mơn trớn cái trán trắng nõn, trong mắt lóe lên một tia si mê.
Lạnh lẽo theo đầu ngón tay truyền đến da thịt, Giản Tùy Tâm có chút bối rối, không dám cử động, cánh tay kia hạ xuống, hô hấp cũng theo đó mà ngưng lại, Giản Tùy Tâm vẫn còn sững sờ, Dụ Tư Dực lại truyền đến hai câu, giống như một lời hứa, cũng giống như lời thề ---
"A Giản, trên cõi đời này ngươi không phải sợ bất cứ điều gì."
"Bất luận xảy ra chuyện gì --- Sư tôn cũng sẽ bảo vệ tốt cho ngươi."
Tựa như chung quanh khuấy động một trần cuồng phong, Giản Tùy Tâm đang muốn trả lời liền thấy Dụ Tư Dực ngồi thẳng lên, trên mặt không còn ôn nhu, thay vào đó là một mảng lạnh lẽo.
"Thi Linh cùng ta đi một chuyến."
Dụ Thi Linh rùng mình, Dụ Tư Dực nhìn rất đáng sợ, lúc này trên mặt không có lấy một tia mùi vị, lạnh lẽo như mất đi thất tình lục dục.
Lông mày Phùng Kha nhíu chặt hơn, biết được chất nữ muốn tìm Tuần Thiên Tinh báo thù, chẳng biết vì sao, cảm thấy Dụ Tư Dực có chút khác, rõ ràng vì quan tâm A Giản nên mới nổi giận, nhưng luôn cảm thấy kì lạ ở chỗ nào, xoắn xuýt qua đi, nhìn thấy hai người muốn bước ra ngoài, mở miệng gọi người ở lại, khuyên giải vài câu.
"Tư Dực..."
"Nhị thẩm yên tâm, lòng ta hiểu rõ."
Nếu như có thể, Dụ Tư Dực không ngại trực tiếp đoạt mệnh Tuần Thiên Tinh, lập tức kết liễu nàng, nhưng điều này chỉ có thể muốn, thân là người thừa kế tương lai của Dụ gia, nàng tự biết cân nhắc cái gì có thể làm, cái gì không thể, Tuần Thiên Tinh có thể chết, nhưng tuyệt đối không thể chết ở Dụ gia.
Dụ Thi Linh thấp thỏm, bất an đi theo thiếu nữ thân lạnh như băng, rõ ràng lúc nãy cùng Tiểu Giản nói chuyện, vẫn rất ôn nhu ngọt ngào, mà chớp mắt một cái đã biến thành bộ dạng này...
"Thi Linh," Dụ Tư Dực cảm nhận được sự sợ hãi của nữ hài, ngừng bước chân, ánh trăng thẳm thẳm, chiếu vào mặt nàng, nhìn không giống người không có tư vị lúc nãy, "A Giản bị thương ở trán, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Dụ Thi Linh thấy giọng nói biểu tỷ đã tốt hơn trước, mang theo thanh âm vẫn còn hơi run, đem sự việc xảy ra khi chiều kể lại.
"Nàng nói A Giản muốn giết nàng?"
Thực sự hoang đường! Dụ Tư Dực cười lạnh, trong đáy mắt xẹt qua một tia hàn quang, Dụ Thi Linh lặng lẽ rùng mình.
"Biểu tỷ..."
"Ngươi, ngươi không phải là muốn..."
Giết Tuần Thiên Tinh chứ?!
Nửa câu sau quá sức nghiêm trọng, Dụ Thi Linh không dám tùy tiện nói ra, những lúc thế này, nàng hoàn toàn có thể cảm nhận được sát ý vây quanh biểu tỷ.
Dụ Tư Dực cười, lắc đầu một cái, khuôn mặt phát ra âm u, đứng dưới ánh trăng càng trở nên vô tình.
"Nàng không thể chết ở Dụ gia."
Dụ Thi Linh nghe như vậy, cảm thấy yên tâm, chỉ là nàng chưa từng hiểu sâu hơn về câu nói này --- Tuần Thiên Tinh không thể chết ở Dụ gia, nhưng có thể chết ở chỗ khác.
Đêm khuya, Tuần Thiên Tinh đã đi ngủ từ lâu, ban ngày ho ra máu, đến đêm ngủ cũng không yên, mơ mơ màng màng nhìn thấy Dụ Tư Dực cầm kiếm trong tay hướng về phía nàng đi tới, Tuần Thiên Tinh sợ đến mức kinh hãi hét lên một tiếng thức dậy từ trong mộng.
Cổ họng khô khốc, nàng vén màn gọi Vân Bích, nhưng không có tiếng trả lời, đột nhiên ngoài cửa truyền đến âm thanh đánh chém, không lo được lồng ngực đau thắt, vội vàng xuống giường, đi tới bệ cửa sổ, đưa mắt nhìn ra bên ngoài, liền thấy Vân Bích cùng bốn nha hoàn thổ huyết ngã xuống đất, mà người đả thương các nàng chính là sư tỷ.
Tuần Thiên Tinh rơi vào sợ hãi, vừa dời tầm mắt đã phát hiện Dụ Tư Dực tay cầm trường kiếm lạnh lùng nhìn nàng, sống lưng toát ra mồ hôi lạnh, y phục nhanh chóng ướt đẫm, tình cảnh này, thật giống trong giấc mộng khi nãy.
Bị cặp mắt phượng chiếu vào như vậy, hai chân Tuần Thiên Tinh nhũn ra, còn chưa quay người đã thấy Dụ Tư Dực nắm lấy cổ áo Vân Bích kéo vào, nha hoàn bị trúng hai chưởng, lúc này đã hoàn toàn ngất đi.
"Tuần sư muội thật là nóng nảy."
Dụ Dư Dực nhấc khóe môi, nới lỏng tay thả người xuống nền đất, tay kia nắm chặt Thanh Linh Kiếm, từng bước từng bước đi đến cửa sổ, lúc đi ngang cạnh bàn đột nhiên dừng lại, cầm lấy một chung trà nhẹ nhàng thưởng thức.
Tuần Thiên Tinh nhìn chằm chằm chén sứ, nhớ tới việc ban ngày nàng đã làm, sắc mặt càng trắng xám, mồ hôi lạnh túa ra làm ướt nhẹp từng sợi tóc mái rải rác trên trán, một làn gió thổi qua, Tuần Thiên Tinh cảm thấy như đang ngâm mình trong hồ nước đá.
"Cái chén này --- nói đánh người là đánh người."
Lời chưa dứt, Dụ Tư Dực buông tay, chén trà tinh xảo một đường rơi xuống nền đất vỡ nát.
Nghe thấy âm thanh chén vỡ, trái tim Tuần Thiên Tinh vừa vội vừa nhanh, mồ hôi lạnh trên mặt chảy ra càng nhiều.
Dụ Tư Dực không dám giết ta! Nàng nhất định không thể giết ta!
"Chuyện hôm nay, ta không cố ý...Là nàng, chính nàng muốn giết ta!"
"Sư muội thật khéo nói đùa? A Giản tuy là đồ đệ của ta, nhưng đến nay ta chưa từng dạy nàng tu luyện, sao có khả năng giết ngươi?"
Dụ Tư Dực cười lạnh, đặt Thanh Linh Kiếm lên bàn, nhấc chân bước tới gần Tuần Thiên Tinh.
Dụ Tư Dực không mang theo kiếm, lại khiến Tuần Thiên Tinh càng e sợ, vô thức lui về phía sau, mãi đến khi lưng chạm vào vách tường, gió ở bên ngoài rít qua vành tai nàng mới dừng bước.
"Nếu có nửa lời giả dối, ta nhất định chết không toàn thây!"
Tuần Thiên Tinh biết điều nàng nói nghe qua thật vô lí, nhưng vẫn lên tiếng biện giải, thậm chí lập lời thề độc, nào ngờ Dụ Tư Dực nghe xong không hề phản ứng, nửa ngày sau mới xì cười thành tiếng, từ tốn nói.
"Lời thề của ngươi, cũng không đáng giá."
"Ta đã cảnh cáo từ lâu, nếu muốn lưu lại Dụ gia, thì nên biết an phận, hóa ra ngươi không hề nghi nhớ."
"Thần Hoàng dưỡng hồn, cũng có thể tán hồn ---
Tuần sư muội, ta đây vì muốn ngươi nhớ kỹ câu nói này, đã giúp ngươi đập tan Hồn thú của năm nha hoàn kia, ngươi chớ phụ ý tốt của sư tỷ."
Tuần Thiên Tinh nghe xong những lời này, không tin vào tai mình, đầu óc choáng váng, suýt thì hôn mê.
"Vân Bích thân là nha hoàn thân cận của ngươi, không biết bảo vệ chủ tử thân thể suy yếu, còn mang người ra ngoài gây náo loạn, thực đáng chết, lần này là muốn giáo huấn, ta đây đánh gãy chân phải của nàng, ngày sau phải biết an phận thủ thường, biết rõ nơi nào có thể đi, nơi nào không thể tới."
"Nếu sư muội không thể dạy dỗ hạ nhân, sư tỷ liền tới giúp ngươi một tay."
Cho đến giờ phút này, Tuần Thiên Tinh mới nghiêm túc ý thức được, Dụ Tư Dực không còn là vị sư tỷ trước đây của nàng.
- -------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Giản tại
Dụ Thi Linh: Biểu tỷ thật là ôn nhu thật là xinh đẹp tốt có kiên trì nha
Tiểu Giản không ở
Dụ Thi Linh (run lẩy bẩy):5555 ta sợ sệt
Dụ Thi Linh thấy thiếu nữ đột ngột xuất hiện ở cửa, sợ đến nỗi thuốc trong tay suýt rơi ra ngoài, theo bản năng đem thân thể che lấy tiểu cô nương, muốn ngăn không cho Dụ Tư Dực thấy vết thương trên trán.
"Phụ thân bọn họ ở lại, ta về trước."
Dụ Tư Dực nhìn thấy mờ ám trong mắt Dụ Thi Linh, trong lòng bất an, nhấc bộ hướng tới cạnh bàn.
Phùng Kha cũng xoắn xuýt, nàng biết nếu chất nữ nhìn thấy vết thương của tiểu hài, nhất định sẽ nổi giận, chưa kịp giải thích, đã thấy Dụ Tư Dực kéo Dụ Thi Linh sang một bên, ánh mắt rơi vào thân thể bé nhỏ, nụ cười tan biến.
Huyết vảy đỏ tươi trên da thịt, Dụ Tư Dực nhớ tới lần đầu gặp gỡ, tiểu cô nương cũng như vậy, bị người khác đánh đến thương tích chằng chịt, lúc đó nàng còn tự nói với bản thân, là do không có nàng bên cạnh mới xảy ra chuyện thế này.
Nhưng bây giờ A Giản đã ở cạnh nàng, mà vẫn bị người khác bắt nạt, chung quy vì nàng chưa đủ tốt, mới để A Giản bị thương...
Trong lòng Dụ Tư Dực không ngừng lặp lại câu nói này, giống như bị ma nhập, ngón tay lướt qua Thanh Linh Kiếm, bàn tay đùng đùng sát khí, Kim Hoàng trong cơ thể cũng chịu ảnh hưởng, táo bạo phẫn nộ, chỉ chờ nàng cho phép sẽ lập tức rời khỏi thân thể.
Thần thú uy quyền bất ngờ thoát ra, mọi người đều bị khí thế Kim Hoàng dọa sợ, ngay cả Phùng Kha cũng có chút không chịu nổi, huống hồ là Dụ Thi Linh.
Bởi vì có Kỳ Lân trong người, Giản Tùy Tâm không bị ảnh hưởng nhiều, nhưng lúc này nhận ra, chính nàng đã đánh giá thấp địa vị của mình trong lòng Dụ Tư Dực.
"Sư tôn..."
Thanh âm mềm mại của tiểu hài vang lên đánh vỡ không gian lạnh lẽo, giống như vệt nắng ấm áp giữa ngày đông, phiêu phiêu tản vào trong lòng Dụ Tư Dực, cứ như vậy xoa dịu căm giận ngút trời.
Dụ Tư Dực tự nhiên cười cười, trong ôn nhu phảng phất vắng lặng, một dáng dấp lãnh đạm nhưng đẹp đến nao lòng, so với Dụ Tư Dực không khống chế được lửa giận trước đó tựa như hai người khác nhau.
Nụ cười thực quen thuộc, Giản Tùy Tâm rơi vào hồi tưởng, mặc dù kiếp trước nàng không có nhiều hồi ức đẹp với Dụ Tư Dực, nhưng ấn tượng sâu sắc nhất chính là nụ cười này.
Lúc mới tới Linh Hư Sơn, Ma khí trên người nàng rất nặng mà linh hồ trong núi không hề sợ hãi, một con lại hai con chạy tới chạy lui dưới chân nàng, tiểu hồ ly nghịch ngợm còn trèo trên vai, muốn bỏ cũng không bỏ xuống được, hồ ly thân thiện, vô cùng đáng yêu, nàng cũng đem lòng yêu thích, mới thả xuống một con, con kia lại tiến vào trong lòng, sau đó cũng thường xuyên đi qua, hồ ly trên người ngày càng nhiều, tiện tay nhặt lên một con đặt vào lòng xoa xoa, lúc giương mắt lên đột ngột nhìn thấy Dụ Tư Dực tựa vào cửa nhà trúc, khóe miệng mỉm cười, tựa như gió xuân.
Nụ cười đó, là lần đầu tiên thiếu nữ dành cho nàng...Đẹp như vậy, ôn nhu như vậy, chỉ một khoảnh khắc, đã mãi mãi lưu lại trong lòng Giản Tùy Tâm, bất quá cả hai kiếp nàng đều không thể quên.
Dụ Tư Dực cong thân, áp sát vào mặt tiểu hài, lúc này mới quay lại hiện thực, bên tai nhẹ nhàng truyền đến một câu nói, khiến nàng đỏ mặt nóng tai, rối loạn nỗi lòng.
"Mấy ngày này, có nhớ sư tôn không?"
Còn tưởng hỏi tới thương tích, ai ngờ lại nói ra câu này...Sắc mặt tiểu cô nương khẽ ửng hồng, không dám trả lời, đôi mắt rụt rè liếc nhìn người phái trước, vừa vặn đụng vào ánh mắt cười cười của Dụ Tư Dực, càng không thể nói thêm câu nào.
"Không nhớ sao?" Dụ Tư Dực nhíu mày, lộ ra mấy phần buồn bã, đi đi lại lại thở dài, nói, "A Giản ngươi nói, ta nuôi tiểu đồ đệ này, có phải phí công không?"
Nói chuyện như vậy, Dụ Tư Dực này Giản Tùy Tâm chưa tưng thấy qua, nhất thời sững sờ tại chỗ, mất nửa ngày mới đỏ mặt phản ứng lại, tròng mắt di động không biết phải đặt ở nơi nào mới đúng, đang định lắc đầu cãi lại, thì nghe được câu nói tiếp theo truyền đến "A Giản", thanh âm êm tai, nhẹ nhàng như nước tuy không giống lời của Dụ Tư Dực, nhưng chính xác lại là Dụ Tư Dực.
Hai chữ đơn giản nhưng nói ra từ miệng thiếu nữ lại như ca giao tình nhân, đầu óc Giản Tùy Tâm bị làm cho mê muội, choáng váng.
"Không phải, Không phải phí công...Ta cũng nhớ sư tôn..."
Làm sao có thể không nhớ đây? Đời này Dụ Tư Dực thỏa mãn hết thảy những ảo tưởng của nàng ở kiếp trước, mỗi ngày sống chung, chung quy vẫn bị nàng cuốn vào.
Hoặc là vì đau khổ kiếp trước chưa đủ khốc liệt, chí ít chưa khốc liệt đến nỗi khiến nàng có thể từ bỏ sự quan tâm sưởi ấm, mà nàng đã dành một đời để theo đuổi, không thể phá nát tâm can từ đoạn tình cảm thất bại kia.
Nghe được lời này, Dụ Tư Dực rốt cuộc thỏa mãn, nhìn vết thương trên trán, mỗi khắc đều đang đau đớn, cuối cùng không nhịn được đứng dậy dơ tay mơn trớn cái trán trắng nõn, trong mắt lóe lên một tia si mê.
Lạnh lẽo theo đầu ngón tay truyền đến da thịt, Giản Tùy Tâm có chút bối rối, không dám cử động, cánh tay kia hạ xuống, hô hấp cũng theo đó mà ngưng lại, Giản Tùy Tâm vẫn còn sững sờ, Dụ Tư Dực lại truyền đến hai câu, giống như một lời hứa, cũng giống như lời thề ---
"A Giản, trên cõi đời này ngươi không phải sợ bất cứ điều gì."
"Bất luận xảy ra chuyện gì --- Sư tôn cũng sẽ bảo vệ tốt cho ngươi."
Tựa như chung quanh khuấy động một trần cuồng phong, Giản Tùy Tâm đang muốn trả lời liền thấy Dụ Tư Dực ngồi thẳng lên, trên mặt không còn ôn nhu, thay vào đó là một mảng lạnh lẽo.
"Thi Linh cùng ta đi một chuyến."
Dụ Thi Linh rùng mình, Dụ Tư Dực nhìn rất đáng sợ, lúc này trên mặt không có lấy một tia mùi vị, lạnh lẽo như mất đi thất tình lục dục.
Lông mày Phùng Kha nhíu chặt hơn, biết được chất nữ muốn tìm Tuần Thiên Tinh báo thù, chẳng biết vì sao, cảm thấy Dụ Tư Dực có chút khác, rõ ràng vì quan tâm A Giản nên mới nổi giận, nhưng luôn cảm thấy kì lạ ở chỗ nào, xoắn xuýt qua đi, nhìn thấy hai người muốn bước ra ngoài, mở miệng gọi người ở lại, khuyên giải vài câu.
"Tư Dực..."
"Nhị thẩm yên tâm, lòng ta hiểu rõ."
Nếu như có thể, Dụ Tư Dực không ngại trực tiếp đoạt mệnh Tuần Thiên Tinh, lập tức kết liễu nàng, nhưng điều này chỉ có thể muốn, thân là người thừa kế tương lai của Dụ gia, nàng tự biết cân nhắc cái gì có thể làm, cái gì không thể, Tuần Thiên Tinh có thể chết, nhưng tuyệt đối không thể chết ở Dụ gia.
Dụ Thi Linh thấp thỏm, bất an đi theo thiếu nữ thân lạnh như băng, rõ ràng lúc nãy cùng Tiểu Giản nói chuyện, vẫn rất ôn nhu ngọt ngào, mà chớp mắt một cái đã biến thành bộ dạng này...
"Thi Linh," Dụ Tư Dực cảm nhận được sự sợ hãi của nữ hài, ngừng bước chân, ánh trăng thẳm thẳm, chiếu vào mặt nàng, nhìn không giống người không có tư vị lúc nãy, "A Giản bị thương ở trán, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Dụ Thi Linh thấy giọng nói biểu tỷ đã tốt hơn trước, mang theo thanh âm vẫn còn hơi run, đem sự việc xảy ra khi chiều kể lại.
"Nàng nói A Giản muốn giết nàng?"
Thực sự hoang đường! Dụ Tư Dực cười lạnh, trong đáy mắt xẹt qua một tia hàn quang, Dụ Thi Linh lặng lẽ rùng mình.
"Biểu tỷ..."
"Ngươi, ngươi không phải là muốn..."
Giết Tuần Thiên Tinh chứ?!
Nửa câu sau quá sức nghiêm trọng, Dụ Thi Linh không dám tùy tiện nói ra, những lúc thế này, nàng hoàn toàn có thể cảm nhận được sát ý vây quanh biểu tỷ.
Dụ Tư Dực cười, lắc đầu một cái, khuôn mặt phát ra âm u, đứng dưới ánh trăng càng trở nên vô tình.
"Nàng không thể chết ở Dụ gia."
Dụ Thi Linh nghe như vậy, cảm thấy yên tâm, chỉ là nàng chưa từng hiểu sâu hơn về câu nói này --- Tuần Thiên Tinh không thể chết ở Dụ gia, nhưng có thể chết ở chỗ khác.
Đêm khuya, Tuần Thiên Tinh đã đi ngủ từ lâu, ban ngày ho ra máu, đến đêm ngủ cũng không yên, mơ mơ màng màng nhìn thấy Dụ Tư Dực cầm kiếm trong tay hướng về phía nàng đi tới, Tuần Thiên Tinh sợ đến mức kinh hãi hét lên một tiếng thức dậy từ trong mộng.
Cổ họng khô khốc, nàng vén màn gọi Vân Bích, nhưng không có tiếng trả lời, đột nhiên ngoài cửa truyền đến âm thanh đánh chém, không lo được lồng ngực đau thắt, vội vàng xuống giường, đi tới bệ cửa sổ, đưa mắt nhìn ra bên ngoài, liền thấy Vân Bích cùng bốn nha hoàn thổ huyết ngã xuống đất, mà người đả thương các nàng chính là sư tỷ.
Tuần Thiên Tinh rơi vào sợ hãi, vừa dời tầm mắt đã phát hiện Dụ Tư Dực tay cầm trường kiếm lạnh lùng nhìn nàng, sống lưng toát ra mồ hôi lạnh, y phục nhanh chóng ướt đẫm, tình cảnh này, thật giống trong giấc mộng khi nãy.
Bị cặp mắt phượng chiếu vào như vậy, hai chân Tuần Thiên Tinh nhũn ra, còn chưa quay người đã thấy Dụ Tư Dực nắm lấy cổ áo Vân Bích kéo vào, nha hoàn bị trúng hai chưởng, lúc này đã hoàn toàn ngất đi.
"Tuần sư muội thật là nóng nảy."
Dụ Dư Dực nhấc khóe môi, nới lỏng tay thả người xuống nền đất, tay kia nắm chặt Thanh Linh Kiếm, từng bước từng bước đi đến cửa sổ, lúc đi ngang cạnh bàn đột nhiên dừng lại, cầm lấy một chung trà nhẹ nhàng thưởng thức.
Tuần Thiên Tinh nhìn chằm chằm chén sứ, nhớ tới việc ban ngày nàng đã làm, sắc mặt càng trắng xám, mồ hôi lạnh túa ra làm ướt nhẹp từng sợi tóc mái rải rác trên trán, một làn gió thổi qua, Tuần Thiên Tinh cảm thấy như đang ngâm mình trong hồ nước đá.
"Cái chén này --- nói đánh người là đánh người."
Lời chưa dứt, Dụ Tư Dực buông tay, chén trà tinh xảo một đường rơi xuống nền đất vỡ nát.
Nghe thấy âm thanh chén vỡ, trái tim Tuần Thiên Tinh vừa vội vừa nhanh, mồ hôi lạnh trên mặt chảy ra càng nhiều.
Dụ Tư Dực không dám giết ta! Nàng nhất định không thể giết ta!
"Chuyện hôm nay, ta không cố ý...Là nàng, chính nàng muốn giết ta!"
"Sư muội thật khéo nói đùa? A Giản tuy là đồ đệ của ta, nhưng đến nay ta chưa từng dạy nàng tu luyện, sao có khả năng giết ngươi?"
Dụ Tư Dực cười lạnh, đặt Thanh Linh Kiếm lên bàn, nhấc chân bước tới gần Tuần Thiên Tinh.
Dụ Tư Dực không mang theo kiếm, lại khiến Tuần Thiên Tinh càng e sợ, vô thức lui về phía sau, mãi đến khi lưng chạm vào vách tường, gió ở bên ngoài rít qua vành tai nàng mới dừng bước.
"Nếu có nửa lời giả dối, ta nhất định chết không toàn thây!"
Tuần Thiên Tinh biết điều nàng nói nghe qua thật vô lí, nhưng vẫn lên tiếng biện giải, thậm chí lập lời thề độc, nào ngờ Dụ Tư Dực nghe xong không hề phản ứng, nửa ngày sau mới xì cười thành tiếng, từ tốn nói.
"Lời thề của ngươi, cũng không đáng giá."
"Ta đã cảnh cáo từ lâu, nếu muốn lưu lại Dụ gia, thì nên biết an phận, hóa ra ngươi không hề nghi nhớ."
"Thần Hoàng dưỡng hồn, cũng có thể tán hồn ---
Tuần sư muội, ta đây vì muốn ngươi nhớ kỹ câu nói này, đã giúp ngươi đập tan Hồn thú của năm nha hoàn kia, ngươi chớ phụ ý tốt của sư tỷ."
Tuần Thiên Tinh nghe xong những lời này, không tin vào tai mình, đầu óc choáng váng, suýt thì hôn mê.
"Vân Bích thân là nha hoàn thân cận của ngươi, không biết bảo vệ chủ tử thân thể suy yếu, còn mang người ra ngoài gây náo loạn, thực đáng chết, lần này là muốn giáo huấn, ta đây đánh gãy chân phải của nàng, ngày sau phải biết an phận thủ thường, biết rõ nơi nào có thể đi, nơi nào không thể tới."
"Nếu sư muội không thể dạy dỗ hạ nhân, sư tỷ liền tới giúp ngươi một tay."
Cho đến giờ phút này, Tuần Thiên Tinh mới nghiêm túc ý thức được, Dụ Tư Dực không còn là vị sư tỷ trước đây của nàng.
- -------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Giản tại
Dụ Thi Linh: Biểu tỷ thật là ôn nhu thật là xinh đẹp tốt có kiên trì nha
Tiểu Giản không ở
Dụ Thi Linh (run lẩy bẩy):5555 ta sợ sệt
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.