Làm Đại Ma Đầu Biến Thành Tiểu Khả Ái
Chương 73
Giang Sừ Táng Hoa
31/10/2022
Đối với sự việc ngàn năm trước, Ngộ Trúc vẫn chưa nhiều lời.
Nếu Khinh Hồng lựa chọn một lần nữa chuyển sinh quên hết mọi chuyện, như vậy nàng cũng không muốn dây dưa đến chuyện quá khứ.
Có điều, Ngộ Trúc rộng lượng như vậy, khiến Giản Tùy Tâm càng hối hận khi gây ra chuyện ngày hôm đó.
"Ngươi thật sự, không giận ta sao?"
Thiếu nữ thấp giọng, vẻ mặt ngại ngùng tự trách.
Ngộ Trúc thu biểu tình đó vào trong mắt, có chút cảm giác khó chịu, người này, thật sự là nữ nhân ngàn năm trước, cho đến giờ nàng vẫn không thể tin.
Nàng không lên tiếng, chỉ lắc đầu, sau đó lại đưa mắt nhìn sang Dụ Tư Dực.
"Hôm nay đến đây, vốn là muốn nói lời từ biệt với ngươi, nhưng bây giờ, ta còn có việc phải làm, có lẽ, không đi được."
Mỹ nhân hồng y nói xong, lại khẽ cười, ánh trăng mờ mịt, nụ cười kia tuy nhạt, nhưng cực kỳ lóa mắt, giống như Lưu Ly bảo thạch óng ánh dưới Nguyệt quang.
Ngộ Trúc muốn đi, không cần nói lí do, hai người đều hiểu rõ.
Dụ Tư Dực suy nghĩ chốc lát, môi giật giật, cũng không biết nên nói cái gì.
Bình tĩnh xem xét, đã nhiều năm như vậy, nàng sớm coi Ngộ Trúc là bằng hữu, cũng không cách nào giống như lần đầu gặp gỡ, lấy tính mạng của nàng ra để đe dọa.
Hơn nữa, nếu không nhờ Ngộ Trúc chỉ điểm, nàng vĩnh viễn không biết sự đáng sợ của vong tình.
Ngộ Trúc muốn rời đi, Dụ Tư Dực không có bất kì lí do nào để ngăn cản, nhưng có một việc, nàng nhất định phải hỏi rõ ràng.
"Ngươi muốn đi, ta sẽ không ngăn cản, nhưng có một việc, ta hy vọng ngươi có thể suy nghĩ rõ ràng, ngươi đối với ta --- thật sự có phải yêu thích?"
Không phải sao?
Thật ra thế nào là thích, thế nào là yêu? Nàng không hiểu, nhưng đêm đó thân thể nằm trọn trong vòng tay Dụ Tư Dực, đời này, nàng chưa từng trải qua cảm xúc kỳ dị đó.
"Thế nào là yêu?"
Linh xà tỉnh tỉnh mê mê, đặt ra câu hỏi khó lí giải nhất, cũng là vấn đề đơn giản nhất trên thế gian.
Lời vừa nói ra, Dụ Tư Dực và Giản Tùy Tâm cùng nhau bật cười.
Sống hai đời, đủ để các nàng hiểu về tình yêu sâu sắc hơn người thường.
Thiếu nữ cười mỉm, suy nghĩ chốc lát, lúc này trầm giọng giải thích.
"Yêu chính là --- khi không nhìn thấy, trong lòng chỉ có hình bóng nàng, khi nhìn thấy rồi, hy vọng nàng chỉ cần mình ta."
"Thứ tình cảm này là ích kỷ, ngươi mãi mãi không muốn bên cạnh nàng còn có người khác," thiếu nữ nói một nửa, bổng quay đầu nhìn nữ tử hồng y, cười cười hỏi: "Nói như vậy, Ngộ Trúc đây, đã có người trong lòng, hi vọng ta rời khỏi sư tôn?"
Ngộ Trúc mím môi, nghĩ rất lâu, cuối cùng nói ra hai chữ "Không có".
Mặc dù có lúc nàng vì lời nói của Dụ Tư Dực mà thương tâm, nhưng nàng chưa bao giờ có ý nghĩ muốn Giản Tùy Tâm rời đi, thậm chí nàng luôn cảm thấy, hai người quá xứng đôi, không cho phép người khác chen chân vào.
Linh xà chưa từng động tâm, một chút hảo cảm, liền hồ đồ xem đó là tình yêu.
Giản Tùy Tâm lúc này mới hiểu ý nghĩa thật sự trong lời nói của Dụ Tư Dực.
Yêu thích, là một chuyện rất tốt đẹp, thỉnh thoảng chen lẫn đau khổ, tựa như đóa hoa hồng có gai, xinh đẹp động lòng, nhưng một khi chạm vào, không cẩn thận sẽ khiến bản thân bị thương.
Ấm áp ngọt ngào cũng là yêu, ích kỷ đố kỵ cũng là yêu, chỉ khi đồng thời cảm nhận được hai loại cảm giác đối lập này, mới có thể nếm trải mùi vị thật sự của tình ái.
"Ta mong, một ngày nào đó, sẽ có người khiến ngươi hiểu được."
Ngộ Trúc mang theo câu nói này, một lần nữa lặng lẽ rời đi, vô tin vô tức.
Ban đêm, Dụ Tư Dực và Giản Tùy Tâm nằm trên giường trúc, hai mắt mở to không thể ngủ.
Trong chăn bông, một bàn tay không an phận sờ soạng bên hông Dụ Tư Dực, sau đó, vùi vào lòng nàng.
"Tại sao có nhiều chuyện, không giống kiếp trước?"
Thanh âm thiếu nữ vang lên, giống như lá rụng mùa thu, bay lả tả từ trên trời giáng xuống, xào xạc trong đêm tĩnh mịch.
Dụ Tư Dực xoay người nằm nghiêng, đưa tay sờ sờ cái đầu nhỏ trong lòng, ôm chặt thân hình bé nhỏ thêm một chút, nàng biết lời Giản Tùy Tâm vừa nói, liên quan đến chuyện của Ngộ Trúc, cũng liên quan đến hết thảy những việc đã xảy ra sau khi hai người sống lại.
Kiếp trước, Ngộ Trúc chết trong tay nàng.
"Lẽ nào nàng hi vọng chúng ta một lần nữa trải qua nỗi thống khổ kiếp trước sao?"
Dụ Tư Dực nhẹ giọng an ủi, ôn nhu như nước, Giản Tùy Tâm không chịu được âm thanh này, chỉ nghe thôi, liền khiến xuân tâm dập dờn, thân thể mềm nhũn.
Chính vì tất cả mọi việc không giống kiếp trước, các nàng mới có cơ hội làm lại.
Nghĩ thông suốt, thiếu nữ không còn xoắn xuýt, ngửa đầu tiến đến xương quai xan, khôn khẽ một cái.
Xương quai xanh tinh tế, da thịt trắng nõn như ngọc...Chỉ là, thiếu nữ đỏ mặt, vừa lúc này một tia tóc đen lặng lẽ trượt qua khoé môi nàng, trêu chọc ngứa ngứa.
Thiếu nữ chuẩn bị đưa tay gạt sợi tóc, Dụ Tư Dực thấy vậy, dựa vào ánh trăng thay nàng vén lên.
Cặp mắt phượng ôn hòa sưởi ấm, tràn đầy yêu thương, bị ánh mắt đó nhìn chằm chằm, hô hấp thiếu nữ trở nên gấp gáp.
Ánh sáng trêu người, ngay cả Nguyệt Quang cũng chiếu ra một tầng nhàn nhạt kiều diễm ám muội.
Sắc mặt Dụ Tư Dực bình thường như cũ, nhưng tấm lòng thủy chung không cách nào bình tĩnh.
Trong khoảng thời gian ngắn, các nàng đều động tình.
Chung quy vẫn là Dụ Tư Dực lý trí, nới lỏng tay ra khỏi vòng eo thon, sau đó hơi di chuyển về sau, kéo dài khoảng cách giữa hai người.
"Tuần Thiên Tinh bị thương, là nàng làm?"
Chuyện này, từ lâu Dụ Tư Dực đã muốn biết, lại nghĩ đến kiếp trước đặt lòng tin sai người, nên nàng chần chừ không dám mở miệng, nhân lúc bầu không khí phù hợp, nhanh nhanh đem chuyện này ra hỏi.
"Là ta làm."
Hút cạn linh khí, đoạt hồn thú, dùng ngân tích làm hỏng hai mắt khiến cho nàng ngày sau không cách nào nhìn thấy, thậm chí đổ độc vào cổ họng, nàng cũng không bao giờ có thể mở miệng nói chuyện, tất cả những việc này, đều là nàng làm.
Nàng đã biến Tuần Thiên Tinh trở thành một phế nhân, không thể nhìn, không thể nói, dù vậy trong lòng Giản Tùy Tâm vẫn tràn đầy thù hận, đối với nữ nhân kia, băm thành ngàn mảnh, cũng không thỏa nỗi hận trong lòng!
Kiếp trước lộng hành, kiếp này ép Dụ Tư Dực tự đoản hai cánh, mỗi một chuyện nàng không thể tiếp thu.
Nếu Dụ Tư Dực muốn biết, nàng cũng không giấu diếm, làm thế nào quen biết Hoắc Vô Ưu, làm sao thành công khiến Tuần Thiên Tinh trọng thương, Giản Tùy Tâm dùng một hơi kể hết mọi chuyện.
"Tuần Thiên Tinh dám làm ra chuyện như vậy với nàng, ta không thể buông tha cho nàng ta."
"Cặp mắt kia, đôi môi xảo trá, tùy ý ngụy trang lừa gạt, giữ lại cũng không cần thiết."
"Nàng coi trọng tu vi, ta liền hút cạn linh khí, đoạt hồn thú, ta muốn nàng vĩnh viễn không thể tu luyện, thống khổ một đời."
Ngữ khí hời hợt, miêu tả rõ ràng từng hình ảnh diễn ra trong đêm đó.
Nhưng đối với chuyện Tuần Thiên Tinh trải qua, không là gì so với những nỗi oan ức và khuất nhục mà Giản Tùy Tâm từng chịu đựng, ngày đó Dụ Tư Dực thậm chí còn không cách nào bảo vệ người mình yêu.
Dụ Tư Dực lẳng lặng nghe, trong lòng vừa đau đớn vừa tự trách.
"Tại sao không nói lời nào? Nàng đau lòng cho nàng ta?"
Còn nhớ kiếp trước, Dụ Tư Dực thương yêu nhất là Tuần Thiên Tinh, ngữ điệu thiếu nữ bốc lên chua xót, hai mắt trừng trừng nhìn người yêu, viền mắt ửng đỏ thủy nhuận.
Đau lòng? Đúng là ta đau lòng, nhưng không phải vì nàng ta, mà là vì nàng.
Dụ Tư Dực lặp lại câu nói này trong lòng vài lần, nhưng không có dũng khí nói ra, đến khi mở miệng, tất cả gói gọn trong ba chữ.
"Ta xin lỗi."
Là nàng không tốt, làm cho tiểu cô nương lo lắng, liều lĩnh như vậy để báo thù cho nàng.
Âm thanh áy náy đột nhiên vang lên, Giản Tùy Tâm ngẩn người, lập tức phản ứng lại, hiểu ra Dụ Tư Dực đang vì chuyện kiếp trước mà xin lỗi.
Rõ ràng quyết định làm lại mọi chuyện, sao còn nói xin lỗi? Thiếu nữ không nỡ, ôm eo Dụ Tư Dực, tiến đến hôn lên môi.
"Không được xin lỗi, cũng không được nghĩ đến chuyện trước kia nữa."
Khoé môi còn lưu lại mùi thơm trong veo, là mùi vị trên người thiếu nữ, Dụ Tư Dực câu môi cười cười, gật đầu đáp lại.
"Được."
Vất vả lắm mới kéo dài khoảng cách, lại một lần nữa đặt thêm một nụ hôn, hai tấm thân thể nóng bỏng cọ xát, thời gian dường như ngưng lại.
Giản Tùy Tâm thấy ánh mắt người yêu như muốn ăn tươi nuốt sống, xấu hổ đỏ mặt đem đầu quay sang chỗ khác, cơ thể như ngâm trong nước ấm, từ trong ra ngoài ướt nhẹp, lộ ra mê người.
Thời khắc động tình, bên tai đột nhiên vang lên một đạo âm thanh lạnh lùng, cuối cùng lôi nàng ra khỏi ảo tưởng dục vọng.
"Hồn thú của Tuần Thiên Tinh đang ở đâu?"
Dụ Tư Dực nhắc nhở, Giản Tùy Tâm mới nhớ tới Tùng Bạch Thần Sư mà nàng lãng quên bấy lâu.
Nói đến đây, từ lúc đoạt hồn thú đến nay đã mấy tháng, Thần Sư luôn ở trong hương bình, ngoan ngoãn vô cùng, chưa từng gây rối.
"Hồn thú kia không phải của Tuần Thiên Tinh, mà là của phụ thân nàng - Sở Khương."
Giản Tùy Tâm ném xong câu sau, liền vén chăn bò ra khỏi giường, đi đến bệ cửa sổ, dựa vào ánh trăng đảo lộn y phục tìm kiếm hương bình.
Thiếu nữ cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc an tĩnh, Dụ Tư Dực nằm trên giường nhìn ngây ngốc, hô hấp hẫng đi nửa nhịp.
Tóc đen rối bời, trung y bạch sắc, cổ áo nới lỏng, da thịt trắng mịn như ẩn như hiện, tất cả những gì thuộc về người này, đều khiến trái tim nàng xao xuyến không thôi!
Rốt cuộc tìm thấy Tam Hoa Ngọc Linh thạch trong tay áo, thiếu nữ hài lòng giơ hắc thạch lên cao, bàn tay chuyển động, một cái bình sứ xuất hiện, vài giây sau, lại thấy Tùng Bạch Thần Sư lơ lửng trong không trung, mà cặp hoàng sí, bị nó đạp ở dưới chân.
"Nàng xem!"
Con sư tử con dưới ánh trăng, Dụ Tư Dực có chút chấn động.
Tùng Bạch Thần Sư cuối cùng trong Thiên Địa, bị người Tuần gia đoạt lấy từ trên người Sở Khương, đưa cho Tuần Thiên Tinh!
"Đây là hồn thú của Sở Khương!"
Cho dù là Dụ Tư Dực, nhìn thấy con sư tử này cũng kinh hãi vạn phần, nếu nhớ không lầm, Tuần Thiên Tinh nói hơn một lần, từ khi còn nhỏ Sở Khương đã không thích nàng, ngày Tuần Thiên Tinh bái sư, hắn chưa từng xuất hiện, ngay cả ngày nàng tiếp nhận vị trí người thừa kế, cũng không thấy bóng dáng phụ thân.
Liên kết tất cả những thứ này, Dụ Tư Dực vung lên một suy đoán rợn người ---
Sở Khương, rất có thể không phải là phụ thân thân sinh của Tuần Thiên Tinh.
"Cũng không biết Sở Khương tự nguyện, hay bị ép buộc giao ra hồn thú."
Thiếu nữ thở dài cảm khái một câu, cẩn thận nâng con sư tử hướng về phía giường, chậm rãi tiến vào bên trong.
Còn chưa chờ nàng thả xuống, Kim Hoàng trên cơ thể Dụ Tư Dực đã hấp dẫn sự chú ý của con vật nhỏ, hai người lặng im nhìn, chỉ thấy Thần sư đạp lên hoàng sí, ung dung nhảy vào lòng Dụ Tư Dực.
Thần Hoàng dưỡng hồn, mà lúc này Thần Sư rất suy yếu, nếu không phải có cặp hoàng sí bên cạnh, e là từ lâu đã chết ở trong hương bình.
Dụ Tư Dực chủ động hoán Kim Hoàng bay ra, sư tử con ngoan ngoãn bay về phía Kim Hoàng, thõa mãn sượt sượt.
Cặp hoàng sí dư thừa, liền không còn tác dụng, Dụ Tư Dực niệm khẩu quyết, hóa thành hai mảnh lông chim, nhẹ nhàng rơi xuống.
Dụ Tư Dực nhìn Thần Sư quấn quýt Kim Hoàng, suy đoán trong lòng càng kiên định, trầm tư qua đi, sắc mặt nghiêm túc, hỏi.
"Chuyện liên quan đến Tuần gia, nàng biết bao nhiêu?"
Tuần Thiên Tinh là sư muội của Dụ Tư Dực, kiếp trước quan hệ của hai người vô cùng thân cận, đối với việc Tuần gia, nàng là người hiểu rõ nhất, nhưng có một số việc, không đơn giản như vẻ bề ngoài, thường thì người gần gũi nhất, sẽ bị sương mù che khuất chân tướng.
Ngược lại, kiếp trước Giản Tùy Tâm xem Tuần Thiên Tinh là "Tình địch", tra xét hết thảy mọi việc, so với Dụ Tư Dực, nàng còn hiểu rõ Tuần gia hơn cả.
"Nàng muốn hỏi cái gì?"
Vấn đề Dụ Tư Dực nghi hoặc, nàng cũng không hiểu lắm, đúng là kiếp trước nàng từng phái người điều tra nội tình Tuần gia, nhưng cũng không phát hiện có gì khả nghi.
"Nàng đã từng nhìn thấy Sở Khương?"
Nghĩ đến nam nhân, Dụ Tư Dực cũng có mấy phần thương cảm.
"Ta chưa từng thấy hắn, nhưng ngày đó Vô Ưu nhiều lần đến Tuần gia, nàng nói với ta, tình cảm của Tuần Diên và Sở Khương vô cùng lạnh nhạt, quan hệ không tốt là mấy, đêm xuống, mỗi người một gian phòng."
Hoắc Vô Ưu có thể hóa thành linh thú, đương nhiên là ứng cử viên sáng giá nhất cho vị trí thăm dò tin tức, kiếp trước, khi có chuyện gì cần điều tra, đều do Hoắc Vô Ưu đảm nhận, nhớ lại những chuyện liên quan đến Tuần gia mà Hoắc Vô Ưu từng nói với nàng, ánh mắt thiếu nữ hơi xuất thần, sau đó đột nhiên tỏa ra một đạo kinh ngạc.
"Vô Ưu còn nói với ta, Sở Khương đặc biệt không thích Tuần Thiên Tinh, có lần, chỉ vì một chuyện nhỏ mà đánh nàng một bạt tai, việc này sau khi đến tai Tuần Phong Diểu, Sở Khương liền bị đánh đến trọng thương, còn bị Tuần Gia nhốt vào địa lao!" Kiếp trước khi nghe đến chuyện này, sự quan tâm của nàng chỉ đặt lên người Tuần Thiên Tinh, không hề để ý đến người tên Sở Khương.
Bây giờ nghĩ lại, chuyện này thật sự có nhiều điểm đáng ngờ.
Cho dù ở rể, nhưng Sở Khương vẫn là tướng công của Tuần Diên, phụ thân Tuần Thiên Tinh, thế nào chỉ vì bạt tai nữ nhi, liền bị đánh trọng thương, thậm chí còn nhốt vào địa lao, địa vị của hắn ở Tuần gia, thật sự quá thấp.
Dụ Tư Dực càng nghe, tim đập càng nhanh, đột nhiên nhớ lại một chuyện xảy ra khi nàng còn nhỏ, một thoáng, thân thể ức chế không ngừng run rẩy.
Bốn tuổi nàng bái sư vào Ngự Thú Tông, đi theo Chúc Khấu học đạo, tiểu đồ đệ thiên phú dị thường lại nỗ lực không ngừng, đương nhiên không ai không thích, Chúc Khấu cũng không ngoại lệ, hắn lúc đó, thật sự yêu thương Dụ Tư Dực.
Mãi đến tận đêm hôm ấy, Dụ Tư Dực chăm chỉ tu luyện thì gặp một vấn đề nan giải, đêm khuya, nàng tìm Chúc Khấu để thỉnh giáo, tiểu đồ đệ gõ cửa hồi lâu cũng không thấy người trả lời, nhưng cửa phòng có một khe hở.
Dụ Tư Dực mơ hồ nhìn thấy một mỹ phụ phong thái yểu điệu bò ra từ giường của Chúc Khấu, nữ nhân quần áo xộc xệch, vẻ mặt thất kinh, y phục mặc chưa xong, đã vội vã rời đi.
Khi đó nàng còn quá nhỏ, cũng không biết sự việc trước mắt có ý nghĩa gì, mà vị sư tôn nàng tôn kính, đêm đó không những không giải đáp vấn đề của nàng, còn tức giận đuổi nàng đi.
Cũng từ ngày đó, Chúc Khấu đối xử với nàng lạnh nhạt cay nghiệt, thậm chí không muốn dạy công pháp cho nàng, trực tiếp ném nàng cho trưởng lão khác.
Sống hai đời, giờ phút này Dụ Tư Dực mới thông suốt, tại sao sau đêm đó Chúc Khấu tàn nhẫn với nàng như vậy, lãnh mạc đến nỗi, có lúc nàng còn tình cờ nhìn thấy tia sát ý nhàn nhạt.
Nguyên nhân chỉ có một, mỹ phụ năm đó xuất hiện trong phòng hắn, chính là mẫu thân Tuần Thiên Tinh, thê tử Sở Khương --- Tuần Diên.
Xâu chuỗi tất cả mọi chuyện, Dụ Tư Dực khó có thể tin được, hàng lông mày nhíu chặt, nửa ngày qua đi, giọng nói run rẩy hỏi vấn đề cuối cùng.
"Tuần Thiên Tinh...có một vị tỷ tỷ?"
Nếu Khinh Hồng lựa chọn một lần nữa chuyển sinh quên hết mọi chuyện, như vậy nàng cũng không muốn dây dưa đến chuyện quá khứ.
Có điều, Ngộ Trúc rộng lượng như vậy, khiến Giản Tùy Tâm càng hối hận khi gây ra chuyện ngày hôm đó.
"Ngươi thật sự, không giận ta sao?"
Thiếu nữ thấp giọng, vẻ mặt ngại ngùng tự trách.
Ngộ Trúc thu biểu tình đó vào trong mắt, có chút cảm giác khó chịu, người này, thật sự là nữ nhân ngàn năm trước, cho đến giờ nàng vẫn không thể tin.
Nàng không lên tiếng, chỉ lắc đầu, sau đó lại đưa mắt nhìn sang Dụ Tư Dực.
"Hôm nay đến đây, vốn là muốn nói lời từ biệt với ngươi, nhưng bây giờ, ta còn có việc phải làm, có lẽ, không đi được."
Mỹ nhân hồng y nói xong, lại khẽ cười, ánh trăng mờ mịt, nụ cười kia tuy nhạt, nhưng cực kỳ lóa mắt, giống như Lưu Ly bảo thạch óng ánh dưới Nguyệt quang.
Ngộ Trúc muốn đi, không cần nói lí do, hai người đều hiểu rõ.
Dụ Tư Dực suy nghĩ chốc lát, môi giật giật, cũng không biết nên nói cái gì.
Bình tĩnh xem xét, đã nhiều năm như vậy, nàng sớm coi Ngộ Trúc là bằng hữu, cũng không cách nào giống như lần đầu gặp gỡ, lấy tính mạng của nàng ra để đe dọa.
Hơn nữa, nếu không nhờ Ngộ Trúc chỉ điểm, nàng vĩnh viễn không biết sự đáng sợ của vong tình.
Ngộ Trúc muốn rời đi, Dụ Tư Dực không có bất kì lí do nào để ngăn cản, nhưng có một việc, nàng nhất định phải hỏi rõ ràng.
"Ngươi muốn đi, ta sẽ không ngăn cản, nhưng có một việc, ta hy vọng ngươi có thể suy nghĩ rõ ràng, ngươi đối với ta --- thật sự có phải yêu thích?"
Không phải sao?
Thật ra thế nào là thích, thế nào là yêu? Nàng không hiểu, nhưng đêm đó thân thể nằm trọn trong vòng tay Dụ Tư Dực, đời này, nàng chưa từng trải qua cảm xúc kỳ dị đó.
"Thế nào là yêu?"
Linh xà tỉnh tỉnh mê mê, đặt ra câu hỏi khó lí giải nhất, cũng là vấn đề đơn giản nhất trên thế gian.
Lời vừa nói ra, Dụ Tư Dực và Giản Tùy Tâm cùng nhau bật cười.
Sống hai đời, đủ để các nàng hiểu về tình yêu sâu sắc hơn người thường.
Thiếu nữ cười mỉm, suy nghĩ chốc lát, lúc này trầm giọng giải thích.
"Yêu chính là --- khi không nhìn thấy, trong lòng chỉ có hình bóng nàng, khi nhìn thấy rồi, hy vọng nàng chỉ cần mình ta."
"Thứ tình cảm này là ích kỷ, ngươi mãi mãi không muốn bên cạnh nàng còn có người khác," thiếu nữ nói một nửa, bổng quay đầu nhìn nữ tử hồng y, cười cười hỏi: "Nói như vậy, Ngộ Trúc đây, đã có người trong lòng, hi vọng ta rời khỏi sư tôn?"
Ngộ Trúc mím môi, nghĩ rất lâu, cuối cùng nói ra hai chữ "Không có".
Mặc dù có lúc nàng vì lời nói của Dụ Tư Dực mà thương tâm, nhưng nàng chưa bao giờ có ý nghĩ muốn Giản Tùy Tâm rời đi, thậm chí nàng luôn cảm thấy, hai người quá xứng đôi, không cho phép người khác chen chân vào.
Linh xà chưa từng động tâm, một chút hảo cảm, liền hồ đồ xem đó là tình yêu.
Giản Tùy Tâm lúc này mới hiểu ý nghĩa thật sự trong lời nói của Dụ Tư Dực.
Yêu thích, là một chuyện rất tốt đẹp, thỉnh thoảng chen lẫn đau khổ, tựa như đóa hoa hồng có gai, xinh đẹp động lòng, nhưng một khi chạm vào, không cẩn thận sẽ khiến bản thân bị thương.
Ấm áp ngọt ngào cũng là yêu, ích kỷ đố kỵ cũng là yêu, chỉ khi đồng thời cảm nhận được hai loại cảm giác đối lập này, mới có thể nếm trải mùi vị thật sự của tình ái.
"Ta mong, một ngày nào đó, sẽ có người khiến ngươi hiểu được."
Ngộ Trúc mang theo câu nói này, một lần nữa lặng lẽ rời đi, vô tin vô tức.
Ban đêm, Dụ Tư Dực và Giản Tùy Tâm nằm trên giường trúc, hai mắt mở to không thể ngủ.
Trong chăn bông, một bàn tay không an phận sờ soạng bên hông Dụ Tư Dực, sau đó, vùi vào lòng nàng.
"Tại sao có nhiều chuyện, không giống kiếp trước?"
Thanh âm thiếu nữ vang lên, giống như lá rụng mùa thu, bay lả tả từ trên trời giáng xuống, xào xạc trong đêm tĩnh mịch.
Dụ Tư Dực xoay người nằm nghiêng, đưa tay sờ sờ cái đầu nhỏ trong lòng, ôm chặt thân hình bé nhỏ thêm một chút, nàng biết lời Giản Tùy Tâm vừa nói, liên quan đến chuyện của Ngộ Trúc, cũng liên quan đến hết thảy những việc đã xảy ra sau khi hai người sống lại.
Kiếp trước, Ngộ Trúc chết trong tay nàng.
"Lẽ nào nàng hi vọng chúng ta một lần nữa trải qua nỗi thống khổ kiếp trước sao?"
Dụ Tư Dực nhẹ giọng an ủi, ôn nhu như nước, Giản Tùy Tâm không chịu được âm thanh này, chỉ nghe thôi, liền khiến xuân tâm dập dờn, thân thể mềm nhũn.
Chính vì tất cả mọi việc không giống kiếp trước, các nàng mới có cơ hội làm lại.
Nghĩ thông suốt, thiếu nữ không còn xoắn xuýt, ngửa đầu tiến đến xương quai xan, khôn khẽ một cái.
Xương quai xanh tinh tế, da thịt trắng nõn như ngọc...Chỉ là, thiếu nữ đỏ mặt, vừa lúc này một tia tóc đen lặng lẽ trượt qua khoé môi nàng, trêu chọc ngứa ngứa.
Thiếu nữ chuẩn bị đưa tay gạt sợi tóc, Dụ Tư Dực thấy vậy, dựa vào ánh trăng thay nàng vén lên.
Cặp mắt phượng ôn hòa sưởi ấm, tràn đầy yêu thương, bị ánh mắt đó nhìn chằm chằm, hô hấp thiếu nữ trở nên gấp gáp.
Ánh sáng trêu người, ngay cả Nguyệt Quang cũng chiếu ra một tầng nhàn nhạt kiều diễm ám muội.
Sắc mặt Dụ Tư Dực bình thường như cũ, nhưng tấm lòng thủy chung không cách nào bình tĩnh.
Trong khoảng thời gian ngắn, các nàng đều động tình.
Chung quy vẫn là Dụ Tư Dực lý trí, nới lỏng tay ra khỏi vòng eo thon, sau đó hơi di chuyển về sau, kéo dài khoảng cách giữa hai người.
"Tuần Thiên Tinh bị thương, là nàng làm?"
Chuyện này, từ lâu Dụ Tư Dực đã muốn biết, lại nghĩ đến kiếp trước đặt lòng tin sai người, nên nàng chần chừ không dám mở miệng, nhân lúc bầu không khí phù hợp, nhanh nhanh đem chuyện này ra hỏi.
"Là ta làm."
Hút cạn linh khí, đoạt hồn thú, dùng ngân tích làm hỏng hai mắt khiến cho nàng ngày sau không cách nào nhìn thấy, thậm chí đổ độc vào cổ họng, nàng cũng không bao giờ có thể mở miệng nói chuyện, tất cả những việc này, đều là nàng làm.
Nàng đã biến Tuần Thiên Tinh trở thành một phế nhân, không thể nhìn, không thể nói, dù vậy trong lòng Giản Tùy Tâm vẫn tràn đầy thù hận, đối với nữ nhân kia, băm thành ngàn mảnh, cũng không thỏa nỗi hận trong lòng!
Kiếp trước lộng hành, kiếp này ép Dụ Tư Dực tự đoản hai cánh, mỗi một chuyện nàng không thể tiếp thu.
Nếu Dụ Tư Dực muốn biết, nàng cũng không giấu diếm, làm thế nào quen biết Hoắc Vô Ưu, làm sao thành công khiến Tuần Thiên Tinh trọng thương, Giản Tùy Tâm dùng một hơi kể hết mọi chuyện.
"Tuần Thiên Tinh dám làm ra chuyện như vậy với nàng, ta không thể buông tha cho nàng ta."
"Cặp mắt kia, đôi môi xảo trá, tùy ý ngụy trang lừa gạt, giữ lại cũng không cần thiết."
"Nàng coi trọng tu vi, ta liền hút cạn linh khí, đoạt hồn thú, ta muốn nàng vĩnh viễn không thể tu luyện, thống khổ một đời."
Ngữ khí hời hợt, miêu tả rõ ràng từng hình ảnh diễn ra trong đêm đó.
Nhưng đối với chuyện Tuần Thiên Tinh trải qua, không là gì so với những nỗi oan ức và khuất nhục mà Giản Tùy Tâm từng chịu đựng, ngày đó Dụ Tư Dực thậm chí còn không cách nào bảo vệ người mình yêu.
Dụ Tư Dực lẳng lặng nghe, trong lòng vừa đau đớn vừa tự trách.
"Tại sao không nói lời nào? Nàng đau lòng cho nàng ta?"
Còn nhớ kiếp trước, Dụ Tư Dực thương yêu nhất là Tuần Thiên Tinh, ngữ điệu thiếu nữ bốc lên chua xót, hai mắt trừng trừng nhìn người yêu, viền mắt ửng đỏ thủy nhuận.
Đau lòng? Đúng là ta đau lòng, nhưng không phải vì nàng ta, mà là vì nàng.
Dụ Tư Dực lặp lại câu nói này trong lòng vài lần, nhưng không có dũng khí nói ra, đến khi mở miệng, tất cả gói gọn trong ba chữ.
"Ta xin lỗi."
Là nàng không tốt, làm cho tiểu cô nương lo lắng, liều lĩnh như vậy để báo thù cho nàng.
Âm thanh áy náy đột nhiên vang lên, Giản Tùy Tâm ngẩn người, lập tức phản ứng lại, hiểu ra Dụ Tư Dực đang vì chuyện kiếp trước mà xin lỗi.
Rõ ràng quyết định làm lại mọi chuyện, sao còn nói xin lỗi? Thiếu nữ không nỡ, ôm eo Dụ Tư Dực, tiến đến hôn lên môi.
"Không được xin lỗi, cũng không được nghĩ đến chuyện trước kia nữa."
Khoé môi còn lưu lại mùi thơm trong veo, là mùi vị trên người thiếu nữ, Dụ Tư Dực câu môi cười cười, gật đầu đáp lại.
"Được."
Vất vả lắm mới kéo dài khoảng cách, lại một lần nữa đặt thêm một nụ hôn, hai tấm thân thể nóng bỏng cọ xát, thời gian dường như ngưng lại.
Giản Tùy Tâm thấy ánh mắt người yêu như muốn ăn tươi nuốt sống, xấu hổ đỏ mặt đem đầu quay sang chỗ khác, cơ thể như ngâm trong nước ấm, từ trong ra ngoài ướt nhẹp, lộ ra mê người.
Thời khắc động tình, bên tai đột nhiên vang lên một đạo âm thanh lạnh lùng, cuối cùng lôi nàng ra khỏi ảo tưởng dục vọng.
"Hồn thú của Tuần Thiên Tinh đang ở đâu?"
Dụ Tư Dực nhắc nhở, Giản Tùy Tâm mới nhớ tới Tùng Bạch Thần Sư mà nàng lãng quên bấy lâu.
Nói đến đây, từ lúc đoạt hồn thú đến nay đã mấy tháng, Thần Sư luôn ở trong hương bình, ngoan ngoãn vô cùng, chưa từng gây rối.
"Hồn thú kia không phải của Tuần Thiên Tinh, mà là của phụ thân nàng - Sở Khương."
Giản Tùy Tâm ném xong câu sau, liền vén chăn bò ra khỏi giường, đi đến bệ cửa sổ, dựa vào ánh trăng đảo lộn y phục tìm kiếm hương bình.
Thiếu nữ cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc an tĩnh, Dụ Tư Dực nằm trên giường nhìn ngây ngốc, hô hấp hẫng đi nửa nhịp.
Tóc đen rối bời, trung y bạch sắc, cổ áo nới lỏng, da thịt trắng mịn như ẩn như hiện, tất cả những gì thuộc về người này, đều khiến trái tim nàng xao xuyến không thôi!
Rốt cuộc tìm thấy Tam Hoa Ngọc Linh thạch trong tay áo, thiếu nữ hài lòng giơ hắc thạch lên cao, bàn tay chuyển động, một cái bình sứ xuất hiện, vài giây sau, lại thấy Tùng Bạch Thần Sư lơ lửng trong không trung, mà cặp hoàng sí, bị nó đạp ở dưới chân.
"Nàng xem!"
Con sư tử con dưới ánh trăng, Dụ Tư Dực có chút chấn động.
Tùng Bạch Thần Sư cuối cùng trong Thiên Địa, bị người Tuần gia đoạt lấy từ trên người Sở Khương, đưa cho Tuần Thiên Tinh!
"Đây là hồn thú của Sở Khương!"
Cho dù là Dụ Tư Dực, nhìn thấy con sư tử này cũng kinh hãi vạn phần, nếu nhớ không lầm, Tuần Thiên Tinh nói hơn một lần, từ khi còn nhỏ Sở Khương đã không thích nàng, ngày Tuần Thiên Tinh bái sư, hắn chưa từng xuất hiện, ngay cả ngày nàng tiếp nhận vị trí người thừa kế, cũng không thấy bóng dáng phụ thân.
Liên kết tất cả những thứ này, Dụ Tư Dực vung lên một suy đoán rợn người ---
Sở Khương, rất có thể không phải là phụ thân thân sinh của Tuần Thiên Tinh.
"Cũng không biết Sở Khương tự nguyện, hay bị ép buộc giao ra hồn thú."
Thiếu nữ thở dài cảm khái một câu, cẩn thận nâng con sư tử hướng về phía giường, chậm rãi tiến vào bên trong.
Còn chưa chờ nàng thả xuống, Kim Hoàng trên cơ thể Dụ Tư Dực đã hấp dẫn sự chú ý của con vật nhỏ, hai người lặng im nhìn, chỉ thấy Thần sư đạp lên hoàng sí, ung dung nhảy vào lòng Dụ Tư Dực.
Thần Hoàng dưỡng hồn, mà lúc này Thần Sư rất suy yếu, nếu không phải có cặp hoàng sí bên cạnh, e là từ lâu đã chết ở trong hương bình.
Dụ Tư Dực chủ động hoán Kim Hoàng bay ra, sư tử con ngoan ngoãn bay về phía Kim Hoàng, thõa mãn sượt sượt.
Cặp hoàng sí dư thừa, liền không còn tác dụng, Dụ Tư Dực niệm khẩu quyết, hóa thành hai mảnh lông chim, nhẹ nhàng rơi xuống.
Dụ Tư Dực nhìn Thần Sư quấn quýt Kim Hoàng, suy đoán trong lòng càng kiên định, trầm tư qua đi, sắc mặt nghiêm túc, hỏi.
"Chuyện liên quan đến Tuần gia, nàng biết bao nhiêu?"
Tuần Thiên Tinh là sư muội của Dụ Tư Dực, kiếp trước quan hệ của hai người vô cùng thân cận, đối với việc Tuần gia, nàng là người hiểu rõ nhất, nhưng có một số việc, không đơn giản như vẻ bề ngoài, thường thì người gần gũi nhất, sẽ bị sương mù che khuất chân tướng.
Ngược lại, kiếp trước Giản Tùy Tâm xem Tuần Thiên Tinh là "Tình địch", tra xét hết thảy mọi việc, so với Dụ Tư Dực, nàng còn hiểu rõ Tuần gia hơn cả.
"Nàng muốn hỏi cái gì?"
Vấn đề Dụ Tư Dực nghi hoặc, nàng cũng không hiểu lắm, đúng là kiếp trước nàng từng phái người điều tra nội tình Tuần gia, nhưng cũng không phát hiện có gì khả nghi.
"Nàng đã từng nhìn thấy Sở Khương?"
Nghĩ đến nam nhân, Dụ Tư Dực cũng có mấy phần thương cảm.
"Ta chưa từng thấy hắn, nhưng ngày đó Vô Ưu nhiều lần đến Tuần gia, nàng nói với ta, tình cảm của Tuần Diên và Sở Khương vô cùng lạnh nhạt, quan hệ không tốt là mấy, đêm xuống, mỗi người một gian phòng."
Hoắc Vô Ưu có thể hóa thành linh thú, đương nhiên là ứng cử viên sáng giá nhất cho vị trí thăm dò tin tức, kiếp trước, khi có chuyện gì cần điều tra, đều do Hoắc Vô Ưu đảm nhận, nhớ lại những chuyện liên quan đến Tuần gia mà Hoắc Vô Ưu từng nói với nàng, ánh mắt thiếu nữ hơi xuất thần, sau đó đột nhiên tỏa ra một đạo kinh ngạc.
"Vô Ưu còn nói với ta, Sở Khương đặc biệt không thích Tuần Thiên Tinh, có lần, chỉ vì một chuyện nhỏ mà đánh nàng một bạt tai, việc này sau khi đến tai Tuần Phong Diểu, Sở Khương liền bị đánh đến trọng thương, còn bị Tuần Gia nhốt vào địa lao!" Kiếp trước khi nghe đến chuyện này, sự quan tâm của nàng chỉ đặt lên người Tuần Thiên Tinh, không hề để ý đến người tên Sở Khương.
Bây giờ nghĩ lại, chuyện này thật sự có nhiều điểm đáng ngờ.
Cho dù ở rể, nhưng Sở Khương vẫn là tướng công của Tuần Diên, phụ thân Tuần Thiên Tinh, thế nào chỉ vì bạt tai nữ nhi, liền bị đánh trọng thương, thậm chí còn nhốt vào địa lao, địa vị của hắn ở Tuần gia, thật sự quá thấp.
Dụ Tư Dực càng nghe, tim đập càng nhanh, đột nhiên nhớ lại một chuyện xảy ra khi nàng còn nhỏ, một thoáng, thân thể ức chế không ngừng run rẩy.
Bốn tuổi nàng bái sư vào Ngự Thú Tông, đi theo Chúc Khấu học đạo, tiểu đồ đệ thiên phú dị thường lại nỗ lực không ngừng, đương nhiên không ai không thích, Chúc Khấu cũng không ngoại lệ, hắn lúc đó, thật sự yêu thương Dụ Tư Dực.
Mãi đến tận đêm hôm ấy, Dụ Tư Dực chăm chỉ tu luyện thì gặp một vấn đề nan giải, đêm khuya, nàng tìm Chúc Khấu để thỉnh giáo, tiểu đồ đệ gõ cửa hồi lâu cũng không thấy người trả lời, nhưng cửa phòng có một khe hở.
Dụ Tư Dực mơ hồ nhìn thấy một mỹ phụ phong thái yểu điệu bò ra từ giường của Chúc Khấu, nữ nhân quần áo xộc xệch, vẻ mặt thất kinh, y phục mặc chưa xong, đã vội vã rời đi.
Khi đó nàng còn quá nhỏ, cũng không biết sự việc trước mắt có ý nghĩa gì, mà vị sư tôn nàng tôn kính, đêm đó không những không giải đáp vấn đề của nàng, còn tức giận đuổi nàng đi.
Cũng từ ngày đó, Chúc Khấu đối xử với nàng lạnh nhạt cay nghiệt, thậm chí không muốn dạy công pháp cho nàng, trực tiếp ném nàng cho trưởng lão khác.
Sống hai đời, giờ phút này Dụ Tư Dực mới thông suốt, tại sao sau đêm đó Chúc Khấu tàn nhẫn với nàng như vậy, lãnh mạc đến nỗi, có lúc nàng còn tình cờ nhìn thấy tia sát ý nhàn nhạt.
Nguyên nhân chỉ có một, mỹ phụ năm đó xuất hiện trong phòng hắn, chính là mẫu thân Tuần Thiên Tinh, thê tử Sở Khương --- Tuần Diên.
Xâu chuỗi tất cả mọi chuyện, Dụ Tư Dực khó có thể tin được, hàng lông mày nhíu chặt, nửa ngày qua đi, giọng nói run rẩy hỏi vấn đề cuối cùng.
"Tuần Thiên Tinh...có một vị tỷ tỷ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.